← Quay lại trang sách

- 2 -

Trên con đường dài lát đá xanh phủ một lớp tuyết mỏng, bởi vì người đi lại nhiều quá nên trơn như băng, Lạc Trần bám

lấy cánh tay Vũ Văn Sở Thiên, chầm chậm nhích từng bước. Khi họ về đến nhà thì đã không còn sớm nữa.

Vừa bước vào sân, một chiếc phi tiêu bay thẳng về phía mặt của Lạc Trần với tốc độ cực nhanh. Vũ Văn Sở Thiên vùng tay bắt lấy phi tiêu, bẻ gãy làm đôi, lấy ra một lá thư.

Liếc nhìn một cái, đôi lông mày của y liền cau lại. “Ta về phòng đây, muội cũng về phòng nghỉ ngơi đi.”

Mặc dù chỉ liếc qua một cái rất nhanh nhưng Lạc Trần cũng thấy được nội dung bức thư, chỉ có mười mấy chữ ngắn ngủi “Giờ Tý đêm nay, đến Mộng Nghi Lâu, cơ hội không thể bỏ lỡ.” Nàng đoán được ngay người gửi thư là ai, trong đầu lập tức lóe lên vô số suy nghĩ. Nàng muốn ôm lấy y, van xin y đừng đi, nhưng nàng biết y chắc chắn sẽ đi. Nàng cũng nghĩ sẽ lấy cái chết để uy hiếp, ép y phải lựa chọn giữa thù hận và nàng, thứ nào quan trọng hơn, nhưng nàng sợ y sẽ lựa chọn thù hận. Thậm chí nàng còn muốn nói với y rằng nàng yêu y, bởi nàng sợ nếu không nói ra bây giờ, sau này sẽ không có cơ hội để nói, nhưng dường như điều này cũng chẳng có chút nghĩa lý gì...

Sau khi tất cả những suy nghĩ điên rồ ấy lắng xuống, nàng bình tĩnh trở lại. Vì cơ hội báo thù này, Vũ Văn Sở Thiên đã phải chờ đợi rất lâu, đã phải hy sinh rất nhiều, y không thể bỏ lỡ cơ hội, và nàng cũng không nên ép buộc y từ bỏ.

Vì thế, việc mà nàng có thể làm lúc này là vào bếp nấu một bát mì, bưng đến phòng y. Lúc nàng đẩy cửa bước vào, y đã thay xong bộ y phục màu đen, đang lau thanh Trầm Độ kiếm.

“Ca ca phải đi ngay bây giờ sao?"

Y gật đầu, thấyy trên tay nàng là một bát mì thơm nức mũi, môi y hơi động đậy, nhưng lại chẳng nói gì.

Nàng để bát mì lên mặt bàn, đem bộ y phục mới may giở ra trước mặt y và nói: “Bộ y phục này muội vừa may xong cho ca ca, không biết có vừa không.”

Y không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng trước mặt nàng.

Nàng cởi chiếc áo màu đen của y ra, làm lộ nửa bộ ngực của y. Trên bộ ngực ấy, những vết sẹo ngang dọc đan xen, thể hiện những thương đau y chưa bao giờ nói ra. Đối với một số nam nhân, những vết sẹo là biểu trưng cho chiến tích huy hoàng, nhưng đối với y, đó là minh chứng cho những nỗi hổ thẹn và bất đắc dĩ, những tội lỗi ăn sâu vào trong tim.

Vì vậy, hôm nay y nhất định phải đi!

Lạc Trần ngẩng đầu lên, thấy y cũng đang nhìn nàng, ánh mắt u ám như mây mù trên đỉnh Phù Sơn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nàng như bị mê hoặc, đưa tay sờ lên những vết sẹo trên ngực y, cảm nhận một cách rõ ràng nhịp tim khác thường của y...

Vũ Văn Sở Thiên đột nhiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng ôm vào lòng, khuôn mặt hai người kề sát nhau. Nàng căng thẳng nhắm mắt lại, nhưng y chỉ hôn nhẹ một cái lên trán nàng, rồi buông tay ra.

“Ca ca ăn mì rồi hãy đi, đây là mì trường thọ đấy!”

Nàng đặt tấm bùa hộ thân vào ngực áo y rồi nói.

Hôm nay là sinh nhật Vũ Văn Sở Thiên, nàng vốn định tạo cho y một niềm vui bất ngờ, nhưng giờ phút này, niềm vui nào có thể khiến y nở nụ cười?

Y cắm cúi ăn hết bát mì, rồi đứng dậy rảo bước ra ngoài.

Dù là cảnh sinh ly tử biệt, nhưng từ đầu đến cuối, không hề mở miệng nói một câu.

Nàng cũng chỉ nói: “Ca ca, muội đợi ca ca trở về.”

Y dừng bước nhưng không quay đầu lại, nói: “Nếu trời sáng mà ta vẫn chưa về, Lục Khung Ys ẽ đến đón muội về Lục gia.”

“Muội đợi ca ca, đợi đến khi ca ca trở về mới thôi!" Nàng nhắc lại một lần nữa, giọng điệu bình tĩnh và kiên quyết.

Vũ Văn Sở Thiên bước đi nhanh hơn, rồi mất hút trong đêm tối.

Lạc Trần cố ép bản thân không được nghĩ đến bất cứ tình huống xấu nào, nàng chỉ ngồi lặng lẽ trong phòng y và chờ đợi, giống như khi xưa. Bên bàn có một quyển sách không tên, nàng tiện tay mở ra xem, nhận ra nét chữ trong sách, đó là bút tích của Cầu thúc. Trong sách, Cầu thúc đã viết chi tiết và đầy đủ dược tính của hỏa liên và mạn đà la, nàng đọc kĩ từng câu từng chữ.

Thì ra hỏa liên và mạn đà la không chỉ tương khắc mà còn tương sinh, độc tính của mạn đà la vốn không mạnh, nặng nhất cũng chỉ khiến người ta hoa mắt chóng mặt, hoặc nhìn thấy ảo ảnh mà thôi, nhưng một khi gặp phải hỏa liên, độc tính của mạn đà la sẽ tăng lên cực mạnh, nhẹ thì khiến người ta sinh ra ảo giác, mất hết tâm trí, phát điên phát cuồng, nặng thì có thể khiến người ta đứt hết kinh mạch mà chết...

Không biết tuyết bắt đầu rơi từ lúc nào, bao phủ trời đất, đèn trong phòng bị gió thổi tắt, đến những bông tuyết trắng tinh cũng bị chìm vào màn đêm tăm tối.

Gió tuyết lạnh thấu xương cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Mộng Nghi Lâu, các tầng lầu các vẫn vô cùng náo nhiệt, tiếng cười ngập tràn trong ánh đèn nến đong đưa đẹp như chốn thần tiên. Những dải lụa màu phất phơ nhảy múa, các cô nương nói chuyện rủ rỉ, dáng vẻ lả lướt như liễu

đùa trong gió, những chiếc khăn thơm trong tay tỏa ra mùi hương ấm áp.

Mộng Nghi Lâu có ba tầng, ở giữa là cầu thang dài, hai bên có lan can và hành lang, trên trần treo đầy dải lụa và chuông gió. Hễ có người mở cửa đi vào, sẽ tạo ra một luồng khí rất nhẹ khiến dải lụa đung đưa, những chiếc chuông gió phát ra tiếng trong trẻo vui tai.

Vũ Văn Sở Thiên bước lên cầu thang, chuông gió không phát ra một tiếng kêu, sự lạnh lùng tỏa ra từ người y khiến người đối diện phải run rẩy hơn cả gió tuyết ngoài kia. Nguyệt nương cũng không chịu được mà run lên cầm cập, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không tắt, bà ta phe phẩy chiếc khăn tay, bước đến nghênh đón.

“Vũ Văn công tử, Mộng cô nương và công tử đúng là tâm đầu ý hợp, cô ấy nói tối nay công tử sẽ đến, quả nhiên là đến rồi!”

“Mộng cô nương đâu?” Y hỏi.

“Mộng cô nương đương nhiên là đang đợi công tử ở trong phòng rồi, để ta đưa công tử qua đó."

Vũ Văn Sở Thiên xua tay. “Không cần, ta tự đến tìm nàng ấy.”

Nói xong, y đưa cho Nguyệt nương một túi nhỏ đựng vàng, rồi quay người bước lên lầu, rẽ vào cuối hành lang như một con ngựa quen đường. Y lách người qua cánh cửa khép hờ, trong phòng không một bóng người, chỉ có chiếc đỉnh xông hương sắp cháy hết.

Mạnh Mạn rất giỏi trong việc dùng hương. Mùi hương khác nhau ẩn chứa thông tin khác nhau, loại hương nàng ta đốt hôm nay có mùi thoang thoảng, trầm lạnh, không dễ tiêu tán, chỉ ám một chút thôi cũng thơm rất lâu. Đây là loại hương Mạnh Mạn chỉ dùng khi nhắc nhở y phải cảnh giác.

Vũ Văn Sở Thiên trầm tư một lúc rồi đi đến bên giường, tìm thấy một cơ quan mật giấu dưới lớp chăn. Y gảy nhẹ một cái, chiếc giường tách ra mà không gây một tiếng động, để lộ một mật thất đen sì sâu không thấy đáy. Y nhún người nhảy xuống mật thất một cách nhẹ nhàng, ngay lập tức, cơ quan bật trở lại vị trí cũ, chiếc giường khép lại. Căn mật thất không còn một tia sáng nào chiếu vào.

Dựa theo trí nhớ lúc được Mạnh Mạn dẫn vào mật thất lần trước, Vũ Văn Sở Thiên nín thở, bước đi thật khẽ về phía trước. Đi qua một cánh cửa đá, y loáng thoáng nghe thấy bên trong có tiếng nói: “Lục Khung Ý không biết tự lượng sức, không những lén lút chiêu binh mãi mã, lại còn liên hệ với các đại môn phái bí mật bàn bạc, muốn đối phó với chúng ta. Môn chủ, chỉ cần người hạ lệnh, thuộc hạ sẽ đem người đến san bằng Vô Nhiên sơn trang.”

“Chỉ dựa vào tên Lục Khung Y ấy thì làm được gì, giết hắn cũng chẳng kiếm được tiền, chúng ta không cần để ý đến hắn.” Một giọng nói khác cất lên.

Một giọng khàn khàn đầy quyền uy chầm chậm vang lên: “Tên Lục Khung Y này không thể xem thường. Mạnh Mạn, ngươi tiếp tục bí mật theo dõi hắn, có tin gì thì bẩm báo cho ta…”

Kẻ đó còn chưa dứt lời, Vũ Văn Sở Thiên đã cảm nhận được một luồng khí rất nhẹ phả lên mặt mình, giống như có thứ gì đó bay về phía huyệt đạo trên khắp người y. Y vội nghiêng mình tránh, nhưng bởi xung quanh tối đen như mực, y lại sợ làm kinh động người bên trong, nên không dám hành động quá mạnh, kết quả huyệt giải khê trên chân phải y bị đâm trúng. Y chỉ cảm thấy huyệt vị tê rần mà không hề đau

đớn, đưa tay kiểm tra huyệt đạo, chỉ thấy ươn ướt, ngoài ra không có gì cả. Loại “ám khí” tấn công cực nhanh ấy không ngờ chỉ là mấy giọt nước trà.

“Kẻ nào?” Người trong phòng thấy động, lạnh lùng hỏi.

Thấy Vũ Văn Sở Thiên bị phát hiện, Mạnh Mạn lập tức trả lời: “Khởi bẩm môn chủ, hắn là cao thủ mà phó môn chủ vừa chiêu mộ được, thân thủ phi phàm, là thuộc hạ thông báo cho hắn tối nay đến gặp người.”

Không có ai nói thêm câu nào nữa, tất cả đều đợi quyết định của môn chủ.

Giọng nói trầm khàn lại cất lên: “Đã đến rồi thì vào đi.”

Vũ Văn Sở Thiên chậm rãi bước vào, bên trong phòng cũng tối đen như mực, y chỉ dựa vào hơi thở mà suy đoán trong phòng chỉ có mấy người, đều là cao thủ. Vị môn chủ thần bí đó chắc là ngồi ở xa, vì y không cảm nhận thấy hơi thở của hắn.

Tiếng ngón tay gõ lên bàn chầm chậm truyền đến, không ngờ lại ở ngay bên mình. Vũ Văn Sở Thiên sợ hãi, khựng người lại, tập trung lắng nghe nhưng vẫn không thấy tiếng thở của môn chủ, chỉ nghe thấy tiếng ngón tay gõ nhè nhẹ, từng tiếng từng tiếng xuyên thẳng vào tim y.

“Ngươi chính là Vũ Văn Sở Thiên?” Giọng nói trầm khàn từ trước mặt y truyền đến.

Vũ Văn Sở Thiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn vào bóng tối hư không, thật không ngờ môn chủ đã đoán được thân phận của y. Vậy thì chắc chắn hắn cũng đoán được ý định của у rồi. Hắn sẽ xử lý y thế nào đây...?

Còn đang mải suy nghĩ, bỗng một cơn tà phong nổi lên, một luồng khí cực mạnh ập về phía y, là chưởng phong. Lần này vì đã có sự phòng bị, y nghiêng mình né tránh, chưởng phong đầy uy lực đó lại từ phía trên ập xuống, mang theo lực đạo có thể nghiền đá thành tro bụi. Vũ Văn Sở Thiên lại né sang một bên, tiếng nền đá bị vỡ vụn vang lên. Tiếp theo, chưởng phong biến hóa khôn lường cùng bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện tấn công liên tiếp, hư hư ảo ảo, khiến y không thể né tránh, cuối cùng chỉ đành chôn chân một chỗ, vận dụng toàn bộ nội lực để hứng trọn một chưởng.

Chưởng đó nóng bỏng như lửa cháy, kèm theo nội lực cực mạnh như cơn sóng dữ ập đến không thể ngăn cản, đả thương tâm mạch của y. Một dòng máu từ tim trào lên cổ họng, Vũ Văn Sở Thiên cắn răng nuốt xuống. Đúng lúc y hao tổn hết nội lực, không còn sức chống đỡ thì môn chủ thu lại chưởng lực, căn phòng trở về trạng thái im lặng không một tiếng động, xung quanh vẫn một màu đen tối, giống như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.

Từ khi xuất hiện trong giang hồ, Vũ Văn Sở Thiên đã gặp rất nhiều kẻ được gọi là tuyệt đỉnh cao thủ, lần nào y cũng có thể ứng phó dễ dàng, thế nên y cứ tưởng rằng mình là kẻ bất khả chiến bại. Khi được biết Dạ Kiêu phòng vệ nghiêm mật, việc ám sát môn chủ là hoàn toàn bất khả thi, y còn cho rằng đó là lời nói quá, hôm nay vẫn thản nhiên đến đây, muốn cùng môn chủ quang minh chính đại sống mái một trận. Không ngờ cuối cùng y lại bị đánh bại một cách chóng vánh đến thế, y thất bại chính bởi sự kiêu ngạo tự cho mình là nhất!

Đáng lẽ y phải nhận ra rằng, nếu dễ bị giết chết như thế thì hắn đã không thể là môn chủ của Dạ Kiêu.

“Vũ Văn Sở Thiên.” Môn chủ của Dạ Kiều lạnh lùng nói. “Kiếm pháp của người rất tinh diệu, nhưng nội lực chưa đủ thâm hậu. Nếu muốn giết ta để báo thù cho cha mẹ, ta khuyên người hãy về khổ luyện nội công đã, mười năm sau hẵng quay lại.”

Vũ Văn Sở Thiên ấn tay lên ngực, nhìn về hướng giọng nói truyền đến với vẻ càng kinh ngạc hơn. Y không hiểu tại sao môn chủ đã biết mục đích củay mà còn nói những lời như vậy với y.

“Môn chủ, Vũ Văn Sở Thiên tuyệt đối không có ý nghĩ ấy đâu!” Mạnh Mạn vội tiến lên trước một bước, tích cực giải thích giúp y. “Y gia nhập Dạ Kiêu chỉ vì muốn tìm ra hung thủ thật sự đã bỏ rất nhiều tiền để thuê người hãm hại cha mẹ năm đó, để báo thù cho cha mẹ. Lúc nhập môn, để chứng minh lòng trung thành với Dạ Kiêu, y đã tự nguyện uống phệ tâm cổ, nguyện cùng sống cùng chết với Dạ Kiêu, mãi mãi trung thành với môn chủ!”

“Ồ? Ngươi tin y sao?”

“Thuộc hạ tin!”

“Thôi được! Tĩnh Vực, đưa cho cô ta một viên phệ tâm cổ, loại giống Vũ Văn Sở Thiên từng uống.” Không cần nhiều lời đã có tiếng bước chân tiến lại gần Mạnh Mạn.

Trong bóng tối, Vũ Văn Sở Thiên không nhìn thấy biểu cảm của Mạnh Mạn, chỉ có thể cảm nhận hơi thở hơi loạn nhịp của nàng ta, và cả bàn tay ướt đẫm mồ hôi, run rẩy, lạnh như băng của nàng ta đang nắm chặt tay y.

“Mạnh Mạn tuân mệnh!” Thế nhưng giọng nói của nàng ta lại không hề run rẩy.

Đợi Mạnh Mạn uống xong phệ tâm cổ, môn chủ nói với nàng ta: “Được, ngươi đã tin tưởng y như thế, ta cũng sẽ tin y một lần. Vũ Văn Sở Thiên, từ nay trở đi, ngươi sẽ là tả hộ pháp của Dạ Kiêu, lúc không có ta và phó môn chủ, tất cả thuộc hạ của Dạ Kiêu đều sẽ nghe theo lệnh của ngươi.”

Có người đem một miếng thẻ bài đưa đến trước mặt Vũ Văn Sở Thiên. Y nhận lấy, nằm trong lòng bàn tay. “Tuân lệnh môn chủ!”