- 3 -
Nhiều năm sau, mỗi khi phải chịu đựng nỗi đau đớn gặm nhấm xương tủy, thiêu đốt tim gan, Vũ Văn Sở Thiên liền nhớ đến hơi thở loạn nhịp của Mạnh Mạn và đôi tay run rẩy của nàng ta. Lúc đó, chắc chắn nàng ta rất sợ hãi, nhưng lại cam tâm tình nguyện vì y mà uống phệ tâm cổ. Cũng vì lẽ đó, cho dù muốn giết chết nàng ta, y cũng không có cách nào xuống tay. Trên đời này ai cũng có tư cách giết Mạnh Mạn, chỉ có y là không!
Tuyết rơi cả đêm không ngừng, một màu trắng bao phủ cả trời đất. Lạc Trần đẩy mạnh cửa ra, đứng nhìn về hướng Vũ Văn Sở Thiên ra đi. Bộ y phục mỏng manh không thể chống đỡ trước gió tuyết, nhưng nàng không cảm thấy lạnh chút nào. Nàng cố gắng mở to mắt nhìn về phương xa, sợ bỏ lỡ hình bóng của y.
Lúc bầu trời phía đông hửng sáng, cuối cùng Vũ Văn Sở Thiên cũng xuất hiện trước mặt nàng. Nàng nhìn kĩ y từ đầu xuống chân, không thấy vết thương nào. Nỗi lo lâu cuối cùng cũng tiêu tan, nàng sà vào lòng y, nước mắt không ngừng tuôn rơi. “Sao bây giờ ca ca mới về?"
Y khẽ ôm lấy nàng, vỗ vỗ vai nàng. “Chẳng phải ta đã về rồi sao?"
“Ca ca đã giết được hắn rồi?”
"Vẫn chưa! Võ công của hắn thâm sâu khó lường, ta căn bản không phải đối thủ của hắn. Hơn nữa, hắn đã biết mục đích gia nhập Dạ Kiêu của ta, cho nên đã có sự phòng bị cẩn thận, ta không thể manh động được.”
“Hắn đã biết mục đích của ca ca?”
Ánh mắt Lạc Trần đầy và lo lắng và khó hiểu.
“Vậy tại sao hắn không giết ca ca?”
“Ta cũng không hiểu, có lẽ hắn cho rằng ta vẫn có giá trị lợi dụng.” Y nghĩ ngợi một chút, rồi lại lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Nhưng ta thấy Dạ Kiêu không thiếu những kẻ có thể lợi dụng, chỉ thiếu người hắn tin tưởng. Hắn giữ lại ta, rốt cuộc có dụng ý gì?”
Quả thực y không đoán ra, môn chủ của Dạ Kiêu không chỉ có võ công thâm hậu không thể đo đếm, đến tâm tư của hắn cũng sâu xa không thể dò được. Muốn giết được hắn, e rằng thực sự phải đợi thêm mười năm nữa!
Đông qua xuân đến, tre trúc Phù Sơn lại mướt xanh, cây đào trồng nhiều năm trước đã nở hoa. Tuyết Lạc tìm đến đúng vào thời điểm thiên nhiên tràn đầy sức sống này. Nàng ta vẫn rất đẹp, một vẻ đẹp thanh nhã thoát tục, trong mắt vẫn là tình cảm nồng nàn không hề che giấu.
Sau khi Tuyết Lạc đến, Vũ Văn Sở Thiên sửa lại căn phòng của Cầu thúc thành một gian riêng rất đẹp cho nàng ta. Lạc Trần không cùng y lên núi luyện kiếm nữa, cũng không nói chuyện cùng y đến khuya muộn nữa, bởi nàng bận cùng Tuyết Lạc vào trấn mua đồ, bận giúp Tuyết Lạc trang trí cho khuê phòng, bận cùng nàng ta học may vá, thêu thùa.
Tuyết Lạc rất giỏi thêu chim uyên ương. Trên tấm vải hoa đỏ tươi, từng đôi uyên ương giống thật đến nỗi người khác không khỏi muốn sờ thử chúng. Ngay cả Lạc Trần cũng không thôi tán thưởng. Tuyết Lạc nói sẽ dạy nàng thêu uyên- ương giống y như thật. Nàng mỉm cười, nói: “Có thêu y như thật thì cũng có tác dụng gì chứ? Dù sao cũng chỉ là vật thừa thãi vô ích.”
Tuyết Lạc đương nhiên không thể hiểu ý tứ ẩn giấu trong câu nói của nàng, chỉ cười và nói: “Vậy muội thêu cho ta đi, ta quyết không chê thừa thãi.”
Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của Tuyết Lạc, thấy cũng có lý. Nàng sẽ thêu uyên ương lên tấm màn phù dung của hai người, thêu trên gối của hai người, như vậy sẽ không bị coi là thừa thãi.
Thế là ngày nào Lạc Trần cũng học thêu uyên ương cùng Tuyết Lạc. Nàng thường xuyên bị kim thêu đâm vào tay, máu chảy ra nhuộm đỏ cả sợi chỉ, khiến cho mắt của uyên ương bị biến thành màu đỏ. Nàng tháo ra, thêu lại, vẫn thành màu đỏ, đỏ đến nhức mắt.
Nếu không phải vì cái đêm trăng tròn đó, nàng nghĩ nàng sẽ thêu rất nhiều, rất nhiều uyên ương, làm thành chăn bông, làm thành gói thuốc, làm thành khăn trùm đầu của tân nương. Nhưng một chuyện không nên xảy ra đã xảy ra, nói cách khác, chuyện đáng lẽ phải xảy ra, cuối cùng cũng xảy ra..
Đêm hôm ấy, một đêm vắng lặng như tờ, Tuyết Lạc đã đi ngủ từ sớm. Đôi chim uyên ương của Lạc Trần chỉ còn thiếu đôi mắt là chưa thêu xong. Nàng cứ thêu rồi lại tháo, tháo rồi lại thêu, khiến cho tấm vải lụa lỗ chỗ đầy lỗ kim. Bất chợt nàng nghe thấy trong phòng của Vũ Văn Sở Thiên có tiếng động khe khẽ. Nàng ra ngoài cửa nhìn sang, chỉ thấy cửa phòng đang mở toang, bên trong không có người.
Nhìn lên trời thấy vầng trăng tròn đầy, nàng mới nhớ ra hôm nay là ngày Mười lăm, ngày mà trùng độc trong người Vũ Văn Sở Thiên phát tác.
Lạc Trần vội tìm kiếm khắp nhà, từ thư phòng, dược phòng, đến nhà bếp, tiền sảnh, hậu viện, nhưng không thấy bóng dáng của Vũ Văn Sở Thiên đâu. Nàng lặng lẽ đến trước cửa sổ phòng Tuyết Lạc nhìn vào, trong tấm màn buông thõng, Tuyết Lạc đang ngủ rất ngon, hoàn toàn không có dấu hiệu bị quấy rầy.
Mùi hương tỏa ra ngoài, Lạc Trần hít một hơi, trong hương có một lượng không hề nhỏ dược liệu an thần, chẳng trách Tuyết Lạc lại ngủ say như vậy, cũng chẳng trách nàng ta và Vũ Văn Sở Thiên ở cùng nhau lâu như vậy mà không hề hay biết cứ đến đêm trăng tròn, chất độc trong người y lại phát tác.
Nhưng muộn thế này rồi, Vũ Văn Sở Thiên còn đi đâu được? Đi tìm Mạnh Mạn để đòi thuốc giải, hay là tìm một nơi không có người biết đến, một mình chịu đựng nỗi đau đớn?
Dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với Vũ Văn Sở Thiên, rất có khả năng y chọn cách thứ hai. Vậy thì, đỉnh Phù Sơn tĩnh mịch có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Hôm qua trời vừa mưa, con đường nhỏ dẫn lên núi vẫn lầy lội chưa khô. Lạc Trần cầm chiếc đèn lồng soi kĩ, quả nhiên là có rất nhiều vết chân để lại trên mặt đường, nông sâu không đều. Nàng theo vết chân tìm đến sườn núi, đến một bụi cây thì không nhìn thấy đâu nữa. Nàng nhổ những cây bụi mọc đầy gai lên, tìm trong đó rất lâu cũng không thấy người. Nàng lại đi đến rừng trúc nơi họ thường luyện công, đến chiếc cầu nhỏ nơi ngắm mặt trời, cả chỗ trồng thuốc sau núi, vẫn không tìm thấy bóng dáng của y.
Nàng vô cùng lo lắng, giờ Tý đã qua, trăng tròn bị mây đen che lấp, gió lạnh thổi từng cơn, thổi tắt lửa của đèn lồng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi cao ngất, chợt nhớ lại Vũ Văn Sở Thiên từng nói, phong cảnh trên đỉnh Phù Sơn vô cùng đẹp, từng lớp từng lớp mây cuộn vào nhau, mờ mờ ảo ảo, núi non trùng trùng, nếu có một ngày nào đó y chết đi, nhất định phải được chôn cất tại nơi đó... Nàng lập tức chạy về phía đỉnh núi.
Suốt chặng đường, nàng không nhở mình đã ngã bao nhiêu lần, tay chân đầy vết trầy xước, nhưng nàng cũng chẳng thèm để ý, cố gắng leo lên đỉnh núi với tốc độ nhanh nhất. Cuối cùng nàng cũng trèo lên được đỉnh núi, cuối cùng cũng tìm được Vũ Văn Sở Thiên ngã dưới gốc cây tùng cao ngút trời, hôn mê bất tỉnh.
"Ca ca!” Nàng lao đến đỡ lấy y, thấy trên cánh tay phải của y bị cắt một đường rất sâu, máu chảy ra nhuộm đỏ bộ y phục màu trắng. Toàn thân y lạnh ngắt, khuôn mặt còn trắng hơn cả y phục, hơi thở yếu ớt đến mức gần như không thể cảm nhận được, nếu không phải người y vẫn mềm, nàng sẽ nghĩ rằng y đã chết rồi.
Lạc Trần luống cuống xé một mảnh vải trên váy, quấn chặt vết thương cho y, giúp y cầm máu. Máu thẩm qua vải, nhuộm đỏ ngón tay nàng. Tự nhiên nàng lại cảm thấy ngón tay hơi nhột, lấy làm lạ, nàng liền nhìn kĩ ngón tay, chỉ thấy có mấy con vật màu đỏ nhỏ li ti lúc nhúc trong máu. Nàng sợ đến nỗi ngã ngửa xuống đất, kinh hãi nhìn những con trùng độc.
Vũng máu trên mặt đất chứa đầy trùng độc. Chúng dần tụ lại với nhau, tiến về phía bụi cỏ. Nàng kinh ngạc nhổ bụi cỏ lên, chỉ thấy trong đó có một viên thuốc màu đỏ, giống loại thuốc giải mà Mạnh Mạn từng cho Vũ Văn Sở Thiên uống. Nàng cẩn thận ngửi thử mùi của viên thuốc, nó có mùi thơm của hoa mạn đà la, đây chính là thuốc giải.
Lạc Trần cầm thuốc giải lên, đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định cho y uống. Mặc dù loại thuốc giải này về lâu về dài sẽ hại chết y, nhưng nếu không uống, e rằng không thể qua nổi đêm nay. Hơn nữa, loại trùng độc này có lợi hại hơn nữa thì cũng phải có vật tương sinh tương khắc, chắc chắn sẽ có cách giải độc.
Trong cơn hôn mê, Vũ Văn Sở Thiên uống thuốc giải, sắc mặt dần hồi phục trở lại, mạch cũng từ từ ổn định.
“Ca ca, tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”
Nghe thấy tiếng gọi của Lạc Trần, y mở mắt ra, ánh mắt mơ màng như nhìn xuyên qua nàng, không biết là thấy gì. “Cô lại cho ta uống thuốc giải? Ta đã nói với cô rồi, ta sống hay chết cũng không cần cô quản!”
Lạc Trần biết không phải y đang nói chuyện với mình, chỉ khi nói chuyện với Mạnh Mạn y mới dùng giọng điệu như vậy. Nhưng nàng không phản bác, chỉ đỡ y dậy, dịu dàng an ủi: “Ca ca cứ giày vò bản thân như vậy cũng không phải cách hay, loại trùng độc này có lợi hại hơn nữa thì chung quy cũng chỉ là một loại trùng, thế nào cũng có cách dẫn dụ chúng ra...”
“Dẫn dụ chúng ra?”
“Đúng vậy, muội thấy loại trùng này đặc biệt nhạy cảm với mùi thơm của mạn đà la. Lần sau, khi chất độc lại phát tác, chúng ta sẽ thử dùng hoa mạn đà la tươi dẫn dụ chúng xem, biết đâu lại hữu dụng.”
Ánh mắt mơ màng của Vũ Văn Sở Thiên lóe lên một tia sáng, hình như rất tán đồng với đề nghị của nàng.
“Ca ca đỡ hơn chút nào chưa? Muội dìu ca ca về nhà nhé.”
“Ừ.”
Nàng dùng hết sức lực ôm lấy hông y. Đột nhiên y áp sát người nàng, hít một hơi thật sâu, rồi hỏi: “Hôm nay cô dùng hương gì vậy?”
“Muội đâu có dùng hương!”
“Mùi trên người cô rất giống... Tiểu Trần.”
Nàng im lặng hồi lâu.
Vũ Văn Sở Thiên lại áp sát hơn, hơi thở nóng rực của y phả vào người nàng, khiến nàng cảm thấy hơi bất an. “Ca ca đừng như vậy, để muội đưa ca ca về nhà nhé.”
“Cô gọi ta là gì?” Vũ Văn Sở Thiên nhếch miệng cười, mái tóc hơi rối xõa xuống mặt, gò má nhợt nhạt bị phủ một lớp ánh trăng lạnh lẽo, nhưng đôi mắt thì lại rực lửa như mặt trời. “Cô gọi thêm một lần nữa đi!”
“…”
“Hình như hôm nay cô không giống thường ngày lắm?" Giọng y trở nên trầm khàn đầy mê hoặc.
Lạc Trần cúi đầu nhìn lại mình, không thấy có gì khác cả, ngoại trừ chiếc váy bám đầy bùn đất do bị ngã lúc leo núi, đầu tóc rối bù, chắc chắn trông nàng thảm hại vô cùng. “Khác chỗ nào?"
Y cười cười, đôi mắt đang nhìn nàng nhưng dường như lại có vẻ xa xăm. “Hôm nay cô rất giống... Tiểu Trần.”
“…”
“Có phải cô đã thay đổi dung nhan không?”
Nàng vừa tức vừa lo lắng cho y, nói: “Ca ca, ca ca nhìn kĩ đi, muội là Tiểu Trần, không phải Mạnh Mạn! Lẽ nào trên đời
này, ngoại trừ Mạnh Mạn thì không còn người nào khác lo cho sự sống chết của ca ca sao? Ca ca nhìn muội đi, nhìn cho rõ đi.”
Y nhìn nàng một lúc, sau đó đột nhiên cúi đầu lấy tay ôm trán, bộ dạng dường như rất khó chịu. Thấy phản ứng đó của y, nàng bỗng mềm lòng. Nàng biết rất rõ y không có ý đó, chỉ vì mạn đà la đang từng chút, từng chút một làm tê liệt kinh mạch của y, ăn mòn lý trí của y, khiến y sinh ra ảo giác. Nàng cần gì phải so đo với y trong lúc này?
“Thôi bỏ đi, ca ca thích coi muội là ai thì muội là người đó, muội dìu ca ca về nhà.”
Nàng lại tới đỡ y dậy. Đột nhiên y nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng, miệng gọi: “Tiểu Trần...”
“Ca ca, muội là Tiểu Trần đây. Cuối cùng ca ca cũng nhận ra muội rồi.”
Độc tính của mạn đà la xâm nhập đến tận tâm trí Vũ Văn Sở Thiên, ánh mắt y càng lúc càng trở nên mê loạn. Y ra sức dùng tay ấn lên trán mình, ra sức lắc đầu, dường như muốn kiểm soát tâm trí mình. Nhưng cuối cùng y vẫn không chống lại nổi độc tính của mạn đà la, nói các khác là y không chống lại được độc tính của ái tình khắc cốt ghi tâm...
Hai con ngươi đảo loạn của y cuối cùng đã tập trung lại, nhưng ánh nhìn của y càng lúc càng đáng sợ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lạc Trần. Nàng sợ hãi lùi lại, Vũ Văn Sở Thiên này khiến nàng cảm thấy rất xa lạ, rất đáng sợ.
“Ca ca sao thế?”
“Đừng gọi ta là ca ca, ta không phải ca ca của nàng, ta cũng không muốn làm ca ca của nàng!”
Đôi tay đang ôm lấy nàng của y bất thình lình siết chặt lại, không cho nàng thời gian kịp phản ứng, đôi môi nóng bỏng của y tiến tới, cuồng loạn như ngọn lửa muốn thiêu đốt tất cả.
Dù biết rất rõ trong lòng y lúc này không phải là nàng, nhưng Lạc Trần vẫn không kìm nén được tình cảm trong lòng, nhẹ nhàng đón nhận. Ban đầu, nàng cứ nghĩ chẳng qua cũng chỉ là một nụ hôn, y sẽ như lần trước, dừng lại đúng lúc, thật không ngờ y còn đòi hỏi nhiều hơn.
"Á..."
Nàng đẩy y ra, nhưng không thể thoát khỏi vòng tay của y. Thậm chí, còn đẩy nàng ngã xuống đất. Nàng ngay lập tức hiểu y muốn làm gì.
Nàng yêu Vũ Văn Sở Thiên, không tiếc giao tấm thân trong trắng của mình cho y, nhưng đến ngày mai khi y tỉnh táo lại, phát hiện ra người ở bên cạnh mình là nàng chứ không phải Mạnh Mạn, tâm trạng của y sẽ ra sao? Rồi y sẽ đối diện với nàng, với Tuyết Lạc thế nào?
“Không... Ca ca!” Nàng dồn hết sức chống cự, nhưng bị y dùng nội lực khống chế dễ dàng. Nàng định dùng độc, lại nhớ ra y bách độc bất xâm. Nàng chỉ biết ra sức giãy giụa, hét lớn: “Ca ca! Không được!” Nàng hy vọng tiếng gọi của nàng có thể khiến y tỉnh táo ra một chút, nhưng nó chỉ khiến y khựng lại trong một giây. Y ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của nàng, đôi mắt cong cong ẩn chứa ý cười lay động lòng người.
Khoảnh khắc đó khiến nàng chợt nhớ hồi nhỏ khi nàng còn là một cô bé, nàng tủi thân ngồi một mình trên mặt đất đây tuyết cho rằng mình bị cả thế giới này ruồng bỏ. Vũ Văn Sở Thiên chạy đến trước mặt nàng, lau khô nước mắt cho
nàng, cũng cong mắt lên cười y như bây giờ. “Đừng khóc, có ca ca ở đây rồi!”
Từ đó trở đi, bất luận gặp phải chuyện gì, nàng cũng đều tự an ủi bản thân rằng, vẫn còn ca ca mà.
Ca ca nàng sắp bước ra khỏi cuộc đời nàng, dành phần đời còn lại để ở bên cạnh một người con gái khác, vậy thì hãy để một đêm nay y thuộc về nàng, có được không?
Đêm đó, dãy núi phía xa run rẩy trong mắt nàng, trăng tròn dần biến mất dưới đường chân trời, trời đất trở nên tối đen. Nàng nhìn về phía những áng mây trôi lúc ẩn lúc hiện, nhìn về phía dãy núi trập trùng, cảnh ở đây đẹp thật!
Đêm đó rất dài, nàng cắn răng chịu đựng nỗi đau đớn tưởng xé ruột xé gan, đến mức ý thức cũng trở nên tê dại. Có những lúc, nàng gần như tưởng rằng mình sắp chết, cho đến khi đằng đông xuất hiện một tia sáng ấm áp, xua tan màn đêm u ám.
Cuối cùng Vũ Văn Sở Thiên cũng dừng lại, nằm xuống bên nàng. Hai trái tim ở gần nhau đến mức có thể hòa cùng một nhịp. Nàng ôm lấy y, hóa ra nỗi đau cũng là một niềm hạnh phúc!
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước, nhân gian vô số.[1]
Chú thích:
(1. Một câu trích trong bài Hỷ thước tiên của Tần Quan, thi sĩ thời Bắc Tống, Trung Quốc. Bài thơ tả việc Ngưu Lang, Chức Nữ mỗi năm chỉ được gặp nhau một lần trên cầu ô thước. Câu thơ trên có ý là: Cưỡi gió thu, đạp đường sương, cho dù chỉ được gặp gỡ nhau một lần cũng hơn ngàn vạn lần gặp gỡ của nhân gian.)