← Quay lại trang sách

- 4 -

Đêm đó, đích thực là “thắng khước nhân gian vô số”.

Có lẽ vì quá mệt, Vũ Văn Sở Thiên ngủ rất say. Sương sớm đọng trên hàng lông mi khẽ rung động của y, trong suốt như ngọc. Đã lâu lắm rồi Lạc Trần không nhìn thấy khuôn mặt ngủ của y ở khoảng cách gần thể này.

Nàng mỉm cười sờ lên khuôn mặt y, nhớ lại hồi nhỏ có nhiều buổi sáng tỉnh giấc sớm, nàng chống tay lên cằm lặng lẽ ngắm nhìn ca ca. Hơi thở của nàng phả lên mặt y, khiến đôi mi của y khẽ lay động. Khóe miệng, liền nở nụ cười, nói: “Lại nghịch ngợm rồi!” Những lúc ấy, nàng đều cười phá lên.

Lúc này đây, nàng nhẹ nhàng ghé sát bên y, hơi thở phả lên mặt y, khiến đôi hàng mi của y rung động. Đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Mạnh Mạn...”

Cả một đêm dài chịu đau đớn, Lạc Trần không rơi nước mắt, vậy mà bây giờ, nước mắt nàng bỗng trào ra như thác lũ không thể kìm nén, rơi xuống mặt y. Y chau mày trong giấc mơ. Giấc mơ mà nàng tự lừa dối bản thân đã bị đập vỡ nhanh đến nỗi nàng chưa kịp tỉnh lại.

Lạc Trần đẩy mạnh y ra, sau đó vặn tay lên hòn đá sắc nhọn bên cạnh, lặng lẽ ngồi dậy. Trên hòn đá lưu lại vết máu của nàng, trên thân cây thông già cũng có vết máu của nàng, và lá thông, cỏ dại mọc đầy mặt đất đất cũng thế. Nàng cúi đầu nhìn khắp người mình, chỗ nào cũng có vết trầy xước, bầm tím, nhưng nàng lại không cảm thấy đau, chắc là do cảm giác đã bị tê liệt.

Nàng chỉnh trang lại y phục cho mình và Vũ Văn Sở Thiên. Y vẫn chưa tỉnh. Như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không nhìn thấy cảnh tượng khó coi này, không cần áy náy, không cần tự trách mình, càng không cần phải hối hận. Nàng ngồi xuống bên cạnh y, tháo mảnh vải đêm qua nàng dùng để bằng vết thương cho y ra rồi vứt xuống vách núi. Nếu Vũ Văn Sở Thiên coi đây là một giấc mơ, hoặc coi nàng là Mạnh Mạn, cứ để y nghĩ như thể đi. Sự việc xảy ra trong đêm trước, nàng hy vọng y sẽ mãi không nhớ ra, cả đời coi nàng là muội muội, thân thiết trong sự cách xa.

Quay đầu lại nhìn Vũ Văn Sở Thiên một lần nữa, rồi nàng mỉm cười dưới ánh mặt trời rực rỡ và những áng mây lãng đãng trôi, nụ cười còn diễm lệ hơn cả phong cảnh Phù Sơn, tiếc thay không ai nhìn thấy.

Đêm ấy đã kết thúc như vậy, và cũng nên kết thúc như vậy.

Xóa hết tất cả vết tích xong, nàng mới lê đôi chân tê dại của mình, từng bước từng bước xuống núi. Lúc nàng về đến nhà, Tuyết Lạc vẫn đang say giấc nồng, gương mặt trông có vẻ rất thư thái, chắc là đang mơ một giấc mộng đẹp. Hình như nghe thấy tiếng động, Tuyết Lạc trở mình. Lạc Trần liền vội vã đi về phòng, khóa chặt cửa lại.

Trên giường là chiếc khăn uyên ương nàng chưa thêu xong. Uyên ương trong khăn kề vai sát cánh bên nhau, vô cùng tình tứ, như đang nói lời thề không bao giờ rời xa. Nhưng chúng vẫn chưa có mắt, vì thế không nhìn thấy gì cả. Như vậy cũng tốt, chúng sẽ không nhìn thấy sự việc đáng buồn ấy, có như vậy, chúng mới có thể hạnh phúc bên nhau, tin vào lời thề non hẹn biển, tin vào thiên trường địa cửu.

Cất chiếc khăn uyên ương đi rồi, Lạc Trần len lén đi múc một chậu nước về lau rửa sạch cơ thể. Nước nóng chảy vào vết thương gây ra cảm giác đau nhức như kim châm. Nghĩ lại cảnh tượng từng vết thương xuất hiện trên người mình ngày hôm qua như thế nào, toàn thân nàng bỗng run lên, trong lòng tự nhiên sinh ra sợ hãi. Nàng nhắm mắt lại, không dám nhìn cơ thể mình nữa.

Không biết nàng đã tắm rửa bao lâu, chỉ biết đến khi nước nóng trở thành nước lạnh, chảy vào vết thương mà không thấy đau nữa, thì có tiếng gõ cửa truyền tới. Lạc Trần giật bắn người, “ào” một tiếng, chậu nước đổ xuống, thứ nước đỏ nhờ những máu chảy lênh láng trên mặt đất.

“Tiểu Trần?” Là giọng của Tuyết Lạc.

Lạc Trần vội vã chạy đến giữ cửa, sợ Tuyết Lạc xông vào, mặc dù nàng biết điều này là không thể. Nàng cố gắng hít sâu một hơi để giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng nó vẫn thiếu tự nhiên: “Muội... muội không sao, vừa rồi bất cẩn làm đổ nước, muội phải dọn dẹp một chút.”

“Ừ, cơm nấu xong rồi, muội ra ăn đi.”

“Vâng, muội dọn dẹp rồi ra ngay.”

“Thôi được. Muội dọn nhanh lên, kẻo cơm nguội mất.” Tuyết Lạc dịu dàng dặn dò.

“Muội biết rồi.”

Nàng chọn một bộ y phục dày nhất trong tủ quần áo, mặc kín từ cổ đến chân không hở một khe nào. Sau đó, nàng đi đến trước gương, trát một lớp phấn thật dày lên mặt, loay hoay một hồi cũng che phủ được khuôn mặt trắng bệch của mình. Vì nàng mặc quần áo và trang điểm quá lâu nên trong khoảng thời gian đó, Tuyết Lạc lại đến gọi nàng mấy lần, nói họ đang đợi nàng.

Khi Tuyết Lạc nói đến chữ “họ”, tim Lạc Trần bỗng giật thột, đến nỗi tô lem cả son môi lên mặt.

“Muội... muội sẽ đến ngay.”

Sau đó nàng phải dọn dẹp một lượt nữa rồi mới chầm chậm lê chân ra khỏi phòng.

Vừa bước vào đại sảnh, Lạc Trần liền nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên đang ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, tay cầm đũa, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Đôi chân nàng run rẩy, co ro lùi lại phải dựa vào tường mới đứng vững được.

Y ngẩng đầu nhìn nàng, vẫn bình tĩnh như ngày thường, ngoại trừ sắc mặt có phần mệt mỏi. Nàng lén hít một hơi dài, tâm trạng sợ hãi đã giảm đi đôi chút, bước đến, ngồi trước mặt y.

“Cơm của muội đang được hâm nóng trong nồi, để ta đi lấy cho muội.” Tuyết Lạc nói.

“Không cần đâu, muội tự lấy được.” Nàng vẫn chưa nói xong, Tuyết Lạc đã nhanh chân đi vào bếp.

Thấy ánh mắt của Vũ Văn Sở Thiên đang nhìn thẳng về phía mình với vẻ đầy bất an, tim nàng lại bắt đầu đập loạn xạ.

Ynói: “Sắc mặt muội kém quá, đêm qua...”

“Đêm qua, à...” Nàng cố che giấu sự hoang mang trong lòng bằng cách hỏi ngược lại: “Ca ca, đêm qua ca ca không sao chứ?”

Nhắc đến đêm qua, y chợt thần mặt ra. Nàng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục hỏi: “Ý muội là, đêm qua là đêm trăng rằm, trùng độc trong người ca ca lại phát tác đúng không?”

Y nói với vẻ lảng tránh: “Ờ... ừ, Mạnh Mạn đã cho ta uống thuốc giải, ta ngủ cả một đêm, không sao cả.”

“Ồ, cả đêm qua ca ca không về... Muội rất lo cho ca ca, cả đêm không ngủ được.” Nàng cố ý chỉ lên mặt mình, cố tạo ra nụ cười ngây thơ vô tội. “Ca ca xem, muội trát bao nhiêu phấn rồi mà sắc mặt vẫn khó coi.”

Vừa đúng lúc Tuyết Lạc bưng cơm và thức ăn nóng hổi lên, Vũ Văn Sở Thiên cũng không nói nhiều nữa, chỉ bình thản buông một câu: “Do ca ca không tốt, sau này sẽ không thế nữa.”

“Mau ăn cơm thôi!” Tuyết Lạc đưa bát đũa cho Lạc Trần.

Lạc Trần cố ý thu ngón tay vào trong ống tay áo, nào ngờ vừa đưa tay nhận lấy bát đũa, Vũ Văn Sở Thiên đã túm lấy tay nàng. Những vết trầy xước nhỏ do bị lá cỏ cứa rách đêm qua bị lộ ra hết.

“Sao tay muội lại bị thế này?” Y trầm giọng hỏi.

Nàng vội rụt tay lại. “Hôm qua lúc muội sắp xếp lại thảo dược, không cẩn thận bị cửa phải, không sao đâu.”

“Sau này đừng làm nữa, để Tuyết Lạc làm là được.”

“Tuyết Lạc tỷ tỷ bị đứt tay, chẳng phải ca ca cũng sẽ đau lòng như vậy sao?”

“Nàng ấy không ngốc như muội.” Câu nói của Vũ Văn Sở Thiên khiến nàng nghẹn lời không nói được gì. “Còn nữa, sau này cũng đừng thêu thùa làm gì nữa, cần gì thì đi mua, tú nương ở phường thêu thêu đẹp hơn muội nhiều.”

Tuyết Lạc vội nói: “Đúng vậy, tỷ đã nói từ trước rồi, muội đừng học thêu với tỷ làm gì, ngón tay muội mà bị kim đâm, ca ca muội sẽ đau lòng lắm. Muội nhìn xem, quả nhiên chàng đau lòng rồi kìa.”

Nhìn thấy Tuyết Lạc Có vẻ áy náy, nàng gật đầu nói: “Thôi được, sau này muội không thêu nữa, ca ca thấy tú nương nào thêu đẹp thì bảo người đó thêu cho đi, y phục cũng kiếm họ làm cho luôn.”

Nói xong, nàng cúi gằm mặt xuống ăn cơm, nhét từng miếng từng miếng lớn vào đây miệng, nhai nhồm nhoàm. Rõ ràng không thể nuốt trôi mà nàng vẫn không ngừng và cơm. Vũ Văn Sở Thiên đưa cho nàng một bát canh, nàng chẳng buồn ngẩng đầu lên, cứ thế dốc cả bát canh vào miệng.

“Tuyết Lạc, lát nữa muội đưa Tiểu Trần đi mua mấy bộ y phục nhé.” Vũ Văn Sở Thiên lại nói. “Trời chuyển ẩm rồi, bộ y phục này của muội ấy mặc nóng chết.”

“Được! Sở Thiên, hay là chàng đi với bọn thiếp đi, đúng lúc thiếp thấy ưng mấy mẫu thêu hoa của phường thêu nhưng không biết chọn mẫu nào, chàng đi chọn giúp thiếp nhé.”

"... Ta còn có một việc quan trọng cần làm, để hôm khác đi.”

Nghe y nói có việc quan trọng cần làm, Tuyết Lạc cũng không miễn cưỡng, nhưng lại không giấu được sự thất vọng. “Ồ, thì thôi vậy.”

Lạc Trần vẫn cứ gục đầu xuống ăn, lúc hai người hữu tình đó nói chuyện với nhau, nàng không bao giờ chen vào một lời.

Chợt nghe ngoài sân có tiếng “phịch”, Lạc Trần quay đầu lại nhìn, thì ra là chim bồ câu của Lục Khung Y tặng nàng đã về.

Từ khi rời khỏi Lục gia, dù có chuyện hay không có chuyện thì con chim bồ câu mà Lục Khung Y tặng nàng vẫn bay đi bay lại giữa hai nhà, không biết vì nó nhớ cao lương mỹ vị của Lục gia, hay là muốn nhắc nhở nàng, Lục gia vẫn có người đang đợi nàng báo bình an. Vì thế thỉnh thoảng nàng cũng viết mấy câu ngắn gọn báo bình an, nhờ nó đưa thư cho Lục Khung Y. Lần nào cũng vậy, Lục Khung Y luôn trả lời thư nàng rất nhanh, báo cho nàng biết tình hình gần đây ở Lục gia.

Đúng lúc nàng đang thấy khó nuốt trôi cơm thì chú chim bay về, nàng liền đặt bát cơm xuống và nói: “Muội ăn no rồi.” Nói rồi nàng chạy như bay ra sân, cuối cùng cũng có thể hít thở một hơi thoải mái.

Con chim vừa nhìn thấy nàng liền vỗ cánh bay đến, ngoan ngoãn đậu lên tay nàng, dùng cái đầu óng mượt như nhung của mình cọ cọ vào ngón tay nàng, giống như đang nũng nịu. Nàng vừa nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của con chim vừa gỡ bức thư trên chân nó xuống, mở ra xem.

Nét chữ của Lục Khung Y cũng giống như con người hắn, dịu dàng mà phóng khoáng. Thư viết:

Tiểu Trần,

Biết muội vẫn bình an, ta cảm thấy rất vui. Lục gia vẫn bình thường, chỉ có điều thiếu vắng một bóng hình ngồi lặng lẽ đọc sách dưới ánh nến trong Tình uyển, thế nên lạnh lẽo vô cùng. Tình Uyển vẫn còn đó, chiếc đèn lẻ loi cô đơn không biết bao giờ mới lại có thể soi chiếu hình bóng một người đây?

Khung Y

Tình ý ẩn chứa trong từng câu từng chữ của bức thư khiến nàng nhớ lại rất nhiều chuyện, cũng nhớ lại lúc rời khỏi Lục gia, nàng có nói chỉ muốn sống ở Phù Sơn một thời gian, sau đó sẽ quay về Lục gia, chuyện cưới gả sẽ do Vũ Văn Sở Thiên toàn quyền sắp xếp. Bây giờ chuyện đã đến nước này rồi, nàng còn có thể gả cho ai? Nhưng nếu ở lại Phù Sơn, đợi Vũ Văn Sở Thiên và Tuyết Lạc thành thân xong, nàng sẽ phải tự lo liệu thế nào?

“Biểu ca gửi thư đến à?” Không biết Vũ Văn Sở Thiên đã đứng sau nàng tự lúc nào. Trong lòng vốn vẫn còn sợ hãi, giọng nói của y lại đột ngột cất lên khi nàng không chút phòng bị, nàng liền giật mình lùi lại mấy bước, nét mặt hiện lên nỗi sợ sệt chưa kịp che giấu.

“Sao thế, trong thư viết gì vậy?” Y nhìn lướt qua bức thư được viết trên vải lụa, đưa tay ra định lấy.

Không muốn để y nhìn thấy những lời tình tứ bên trong bức thư, nàng nhanh tay đút bức thư vào trong tay áo. “Không có gì, biểu ca nói Lục gia vẫn bình thường.”

Vũ Văn Sở Thiên cũng không cố tìm hiểu thêm, liền thu tay lại, nói: “Tháng sau ta muốn về Lục gia thăm ông ngoại, muội có muốn về cùng ta không?”

Nàng ngẩng đầu lên, dưới ánh nắng chói chang, nàng lặng lẽ nhìn y. “Ca ca là ca ca của muội, mọi chuyện do ca ca làm chủ, muội nghe lời ca ca.”

“Được.”

Vũ Văn Sở Thiên rời đi mà không nói thêm một lời. Nàng biết y đang nóng lòng muốn đi gặp Mạnh Mạn, để lại nàng cùng Tuyết Lạc than thở với nhau, mỗi người một tâm trạng.

Tại Mộng Nghi Lâu, Mạnh Mạn vừa mới trở về phòng, cơ thể bị trùng độc hành hạ cả một đêm của nàng ta vô cùng yếu ớt. Nàng ta chống tay lên hông, cố uống chút thuốc bổ, rồi tựa nửa người vào thành giường, nhắm mắt lại dưỡng thần. Nguyệt nương đốt cho nàng ta loại hương thư kinh hoạt lạc, sau đó còn buông màn che cho nàng ta. Thấy khí sắc của nàng ta có vẻ khác lạ, nhưng Nguyệt nương cũng không dám hỏi, chỉ bảo: “Mộng cô nương, dưới lầu có một vị khách đã đợi cô lâu rồi, hình như có việc gấp muốn gặp cô.”

Mạnh Mạn tuy không còn sức nhưng vẫn cố xua tay, nói: “Không gặp, hôm nay cơ thể ta không khỏe, ai cũng không gặp.”

Nguyệt nương nghĩ ngợi một chút, lại hỏi: “Vậy nếu Vũ Văn công tử đến thì sao?”

Hỏi xong câu đó, Nguyệt nương cũng thấy mình hỏi thừa, bởi chỉ cần là Vũ Văn Sở Thiên đến thì dù bận đến phải phân

thân, hay cơ thể có không khỏe đến thế nào, Mạnh Mạn cũng đều lập tức đồng ý gặp y.

“Y sẽ không đến đâu. Nếu y đến, bà cứ nói với y là ta không khỏe, có chuyện gì ngày mai hãy đến.” Không phải nàng ta không muốn gặp Vũ Văn Sở Thiên, mà vì bây giờ nàng ta vẫn còn đau, khuôn mặt thất sắc tiều tụy, nàng ta không muốn y nhìn thấy dáng vẻ lúc này của mình, sợ y nhìn thấy sẽ biểu lộ sự thương hại, nhưng càng sợ hơn là nhìn thấy mà không biểu lộ chút cảm xúc thương hại nào.

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Mộng cô nương, cô nghỉ ngơi chút đi, tôi bảo người đi hầm một bát tổ yến cho Cô.”

“Ta chẳng muốn ăn gì cả.”

“Ồ, vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi bảo Tiểu Hà đứng canh ngoài cửa, có chuyện gì cô cứ gọi nó.”

“Được.”

Đợi Nguyệt nương đi rồi, Mạnh Mạn mới mở mắt ra, nước mắt tuôn ra như suối, thấm ướt vạt áo.

Từ khi uống phệ tâm cổ, nàng ta cũng giống như Vũ Văn Sở Thiên, cứ đến đêm trăng tròn là lại bị trúng độc hành hạ giày vò, phải uống thuốc giải mới có thể đỡ đau chút ít. Đêm qua, nàng ta đem thuốc giải đến cho Vũ Văn Sở Thiên, nhưng y không chịu uống. Nàng ta vốn định uống thuốc giải trước, rồi từ từ khuyên y, không ngờ Mạnh Nhiêu vốn ở Trùng Lâu bấy lâu đột nhiên xuất hiện, cướp mất thuốc giải trên tay nàng ta, rồi dùng hai ngón tay bóp vụn.

Hắn nói với nàng ta: “Muội không được uống thuốc giải này nữa, nếu còn uống, muội sẽ không thể sống quá ba năm.”

Mạnh Mạn kinh hãi đến thất sắc, hỏi: “Ca ca nói gì? Phệ tâm cổ chẳng phải chỉ khiến người ta đau đớn, không hại đến tính mạng sao?”

“Đó là phệ tâm cổ bình thường. Loại muội uống là do tự tay ta đặc chế, loại trùng độc này ăn mạn đà la mà lớn dần lên, sẽ hút máu người từng chút từng chút một, cho đến khi gặm xương ăn tim mới thôi.”

Mạnh Mạn sợ đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, đến khi Mạnh Nhiêu đưa nàng ta đến mật thất, nàng ta mới hoàn hồn, buồn bã hỏi: “Ý huynh là Vũ Văn Sở Thiên chỉ còn lại hai năm để sống?”

“Không sai, chẳng lẽ muội tưởng hắn thà chịu nỗi đau thấu xương thấu tủy cũng không chịu uống thuốc giải? Hắn đã sớm biết mình không còn sống được bao lâu nữa.”

Mắt của Mạnh Mạn bỗng đỏ hoe, nàng ta chẳng thèm để ý đến nỗi đau đớn của mình, chạy thục mạng ra ngoài. Mạnh Nhiêu ôm chặt lấy nàng ta, nói: “Mạn Mạn, muội hãy bình tĩnh.”

Nhưng nàng ta sao có thể bình tĩnh được? Nàng ta ra sức giãy giụa. “Ca ca thả muội ra, muội phải đi nói với Vũ Văn Sở Thiên rằng không được uống thuốc giải nữa.”

“Quá muộn rồi. Trùng độc trong người hắn đã lớn, cho dù bây giờ có ngừng uống thuốc giải thì hắn cũng chỉ sống thêm được vài năm, chịu thêm vài năm đau đớn, khổ sở nữa mà thôi.”

Toàn thân Mạnh Mạn mềm nhũn, đôi mắt đỏ như máu trừng trừng nhìn Mạnh Nhiêu đầy oán hận. So với nỗi đau đớn khi trúng độc phát tác trên người mình, nàng ta càng không thể chịu đựng được khi biết ca ca của mình lại là người hiểm độc như vậy, đến muội muội của mình mà hắn cũng có thể lừa gạt, cũng có thể hy sinh.

Hắn đỡ lấy nàng ta, lấy chân khí bảo vệ tâm mạch cho nàng ta và áp chế trùng độc. “Muội đừng sợ, muội vẫn có thể cứu được, trùng độc trên người muội vẫn chưa thành hình, chỉ cần ngừng uống thuốc giải, trùng độc sẽ không gây nguy hại đến tính mạng của muội.”

“Muội không cần ca ca quan tâm!” Nàng ta mắng hắn, đánh hắn, cào cấu hắn, khiến toàn thân hắn sây sát, nhưng hắn chỉ giữ lấy tay nàng ta, vẫn dùng chân khí giúp nàng ta giảm đau.

Hắn càng nhẫn nhịn thì Mạnh Mạn càng căm hận, thậm chỉ nàng ta còn rút kiếm ra đâm hắn. Hắn không hề né tránh.

“Mạn Mạn, ca ca biết muội hận ca ca.” Mạnh Nhiêu nói. “Nhưng ca ca thà để muội hận mình bây giờ, chứ không muốn sau này muội phải chịu đau đớn. Muội thật sự tưởng hắn sẽ cảm kích vì tình cảm chân thành của muội mà hạ thủ lưu tình sao? Muội sai rồi, khi hắn biết chúng ta đang lợi dụng hắn, nhất định hắn sẽ không buông tha cho ta! Một kẻ như vậy chỉ có chết mới không thể trở thành mối nguy với chúng ta!”

Mạn Mạn ta òa khóc, như một đứa trẻ.

“Mạn Mạn, mọi chuyện rồi sẽ qua, muội sẽ quên hắn, sẽ gặp được người thật sự đối xử tốt với muội...”

“Bao nhiêu năm rồi, ca ca đã gặp được người như thể chưa? Bao nhiêu năm rồi, ca ca có quên được An Nhu Nhi không? Ngoài nàng ta ra, không một ai biết rằng Mạnh Nhiêu, một kẻ giết người không chớp mắt, cũng có những năm tháng tươi đẹp nhất. Vào những năm tháng đó, hắn đã gặp An Nhu Nhi, cũng vào những năm tháng tươi đẹp đó, hắn phải chứng kiến

người con gái mà mình yêu thương bị quý tộc Ương Quốc hại chết. Để báo thù, hắn đã gia nhập Dạ Kiêu, từ đó bắt đầu bước trên con đường đầy máu tanh không có lối thoát.

Mạnh Nhiêu nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ta chính là không muốn muội giống như ta, nên buộc phải giết hắn.”

Nỗi đau đớn khiến toàn thân Mạnh Mạn run rẩy. Nàng ta chỉ biết nói thật nhiều, để tạm quên đi nỗi đau đớn. Nàng ta thì thầm ngắt quãng: “Ca ca, từ nhỏ muội đã theo ca ca... lớn lên trong Trùng Lâu không thấy ánh mặt trời. Muội sống mà người không giống người... quỷ không giống quỷ. Khi muội nhìn thấy chàng... muội mới nhận ra mình còn biết cười, biết

khóc, biết trái tim còn đập, biết cõi lòng còn đau. Lúc đó,muội mới giống một người sống. Ca ca đừng giết chàng có được không? Còn cách nào... cứu được chàng không? Muội có thể làm tất cả vì chàng, cho dù là dùng tính mạng của muội đổi lấy mạng sống của chàng!”

“Nếu vào đêm trăng tròn, muội không đi tìm hắn khắp nơi, ép hắn uống thuốc giải, có lẽ còn có cách. Bây giờ thì... đã hết cách rồi.”

Đây là câu nói cuối cùng Mạnh Mạn nghe thấy trước khi hôn mê. Trong lúc hôn mê, nàng ta cứ liên tục nói: “Muội hận ca ca, muội hận ca ca! Nếu chàng chết, muội quyết sẽ không tha thứ cho ca ca... đến chết cũng không tha thứ...”

Ngủ mê mệt đến lúc trời sáng, nỗi đau đớn trên người nàng ta mới dần dần thuyên giảm. Tỉnh lại sau cơn mê, nàng ta không thèm nhìn Mạnh Nhiêu, chỉ lê từng bước khó khăn trở về phòng tại Mộng Nghi Lâu.

Trong lúc hồi tưởng lại chuyện này, Mạnh Mạn bỗng nghe thấy giọng nói khó xử của Nguyệt nương từ bên ngoài vọng vào: “Vũ Văn công tử, Mộng cô nương không được khỏe, cô ấy nói hôm nay không muốn gặp bất cứ ai.”

“Đến ta cũng không gặp sao?” Vũ Văn Sở Thiên hỏi.

Nguyệt hương lắp bắp một hồi, nói: “Đúng vậy, nếu công tử có việc thì ngày mai hãy đến nhé.”

“Ta muốn gặp nàng ta ngay bây giờ!”

“Nhưng, Vũ Văn công tử...”

Nguyệt nương cuối cùng cũng không ngăn được Vũ Văn Sở Thiên. Y cứ thế đẩy cửa đi vào, đúng lúc Mạnh Mạn vén rèm lên xem tình hình bên ngoài ra sao. Nàng ta không kịp lau nước mắt, dung nhan tiều tụy và nhợt nhạt hiện lên rõ mồn một trước mắt y. Ánh mắt luôn tỏ vẻ lạnh lùng của y cuối cùng cũng có một tia cảm xúc.

Trải qua một đêm đau đớn giày vò và bị thương tột cùng, bây giờ nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên, thấy băng giá trong mắt y đã tan chảy, trăm nghìn cảm xúc lẫn lộn trong lòng Mạnh Mạn chợt cuộn trào, nước mắt càng khó kiềm chế. Nàng ta vội thu tay lại, tấm màn rủ xuống, ngăn cản ánh mắt của y, không để y tiếp tục nhìn thấy dáng vẻ yếu đuổi này của mình.

Thấy vậy, Vũ Văn Sở Thiên cũng không cố tiến lên nữa, chỉ đứng buông tay bên ngoài tấm rèm và hỏi: “Nghe nói cô không khỏe, vẫn ổn chứ?”

Mạnh Mạn cúi mặt xuống, lau sạch nước mắt, mặc dù trong lòng đau đớn như bị lửa thiêu, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng, cứng cỏi như thường: “Sao hôm nay huynh lại rảnh rỗi thế, mới sáng sớm thế này đã đến tìm ta?”

“Ta... ta muốn hỏi cô một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Đêm qua, là cô phải không?”

“Ta không hiểu huynh đang nói gì.” Thực sự Mạnh Mạn không hiểu câu nói đó ẩn chứa hàm ý gì, nhưng nàng ta hiểu nhất định nó phải có ý nghĩa sâu xa nào đó.

Câu trả lời của nàng ta khiến người nghe cảm thấy dường như nàng ta đang cố giấu đầu hở đuôi, Vũ Văn Sở Thiên hắng giọng, lại nói: “Ta nhớ đêm qua lúc ta hôn mê, cô lại cho ta uống thuốc giải, sau khi độc tố thuyên giảm, cô nói dìu ta về... Sau đó dược lực của mạn đà la phát tác, ta hoàn toàn mất đi ý thức, không còn nhớ đã xảy ra chuyện gì. Đến khi ta tỉnh lại thì cô đã đi rồi... Ta muốn biết, cô rời khỏi Phù Sơn khi nào. Lúc cô đi, có nhìn thấy người nào khác không?”

Mạnh Mạn không vội trả lời mà cố nghiền ngẫm thật kĩ lời lẽ của y.

Trước đó, mỗi khi chất độc trong người Vũ Văn Sở Thiên phát tác, Mạnh Mạn đều đến tìm y, ép y uống thuốc giải. Ảnh hưởng của mạn đà la trên người Vũ Văn Sở Thiên vượt xa so với người thường, mỗi lần uống thuốc giải xong, y đều nhìn thấy ảo ảnh, đặc biệt là lúc độc tính của mạn đà la hoàn toàn khống chế tâm trí của y, khiến y, vốn là người kiệm lời, lại thường xuyên nói những lời kỳ lạ, khó hiểu, lúc thì gọi cha mẹ, Tiểu Trần, có lúc lại gọi Cầu thúc và những người khác, cuối cùng là ngủ mê mệt gọi thế nào cũng không tỉnh...

Vừa rồi у nói sau khi uống thuốc giải, y nhìn thấy nàng ta, hẳn chỉ là ảo giác. Nhưng tại sao y lại có ảo giác đó? Có phải do trong tận sâu đáy lòng, y hy vọng có nàng ta ở bên cạnh?

Mặc dù trong lòng có một tia ấm áp chạy qua, nhưng miệng Mạnh Mạn vẫn nói với một giọng đầy châm chọc: “Ồ? Mới tinh mơ huynh đã đến tìm ta, thì ra là vì lúc tỉnh huynh không nhìn thấy ta. Nhớ ta rồi sao?”

“Ta chỉ muốn biết rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì."

“Vậy huynh cho rằng đã xảy ra chuyện gì?”

Vũ Văn Sở Thiên im lặng không nói.

Qua lớp rèm che, Mạnh Mạn nhìn thấy biểu cảm u sầu, mấy lần định nói nhưng lại thôi của y. Có thể khiến một nam nhân máu lạnh tâm hàn như Vũ Văn Sở Thiên do dự thể này, chắc hẳn chuyện mà y đang nghĩ rất khó mở lời.

Mạnh Mạn suy nghĩ một chút, liền hiểu ý. Nghĩ đến chuyện khó mở lời mà Vũ Văn Sở Thiên làm với mình trong cơn ảo mộng, trong lòng nàng ta chợt nóng rực lên, ngữ điệu cũng không gay gắt nữa mà có một chút dịu dàng: “Đêm qua ta cũng uống thuốc giải, vì thế chẳng nhớ gì nữa. Chúng ta đều đã quên rồi, vậy thì cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi.”

Ban đầu là cách nói giấu đầu hở đuôi, cộng thêm sự quyến rũ riêng có của nàng ta và ngữ điệu có chút sầu bi, ai nghe chẳng tin chắc chắn giữa họ đã xảy ra chuyện.

Vũ Văn Sở Thiên trầm ngâm một hồi, cuối cùng không truy vấn gì thêm, chỉ nói: “Thôi được, cô không muốn nói, ta cũng không hỏi nữa.” Khi quay người chuẩn bị rời đi, y lại nói tiếp: “Độc tính của phệ tâm cổ vượt xa so với những gì cô tưởng tượng, ta khuyên cô sau này đừng uống thuốc giải nữa, nếu không cho dù là ca ca của cô thì cũng không cứu được cô đâu.".

“Huynh... huynh sớm đã biết phệ tâm cổ sẽ hại đến tính mạng rồi sao?"

“Ừ, ta đã đến Miêu Cương một chuyến, ở đó ta đã gặp một vị trưởng lão Miêu Cương rất giỏi trong việc dùng trùng độc. Lão nói với ta, chất độc mà ta trúng không thuốc nào giải được, chỉ có thể nghe theo ý trời.”

“Không thể nào!” Mạnh Mạn vội nói. “Huynh không thể chết, nhất định ta sẽ tìm được cách giải độc cho huynh.”

Nhắc đến cách giải độc, Vũ Văn Sở Thiên dường như chợt nhớ ra điều gì đó. “Ta nhớ hình như đêm qua cô nói rằng mình có cách dụ trùng độc ra ngoài, có thật như vậy không?”

Dụ trùng độc? Phương pháp này thậm chí Mạnh Mạn chưa từng nghĩ đến, không thể nào có chuyện nói với Vũ Văn Sở Thiên được. Lòng nàng ta chợt sinh nghi, trước đây Vũ Văn Sở Thiên uống thuốc giải xong đều thường xuyên có ảo giác, sau khi tỉnh lại chưa từng truy vấn nàng ta đã xảy ra chuyện gì, hôm nay tại sao y lại cố chấp hỏi chuyện này như vậy? Còn nữa, với tính cách ương ngạnh của Vũ Văn Sở Thiên, nếu không phải người khác nhân lúc y hôn mê mà cho y uống thuốc giải thì y thà chết cũng không uống. Nói như vậy, sau khi nàng ta rời đi, quả thực đã có người ở bên cạnh y, và đã xảy ra chuyện gì đó.

Người đó là ai?

Ả có thể nghĩ ra phương pháp dụ sâu độc, ắt là một người hiểu y thuật, lẽ nào là... Tuyết Lạc?

Che giấu sự ghen tuông bỗng dưng nảy sinh trong lòng, Mạnh Mạn cố tình hỏi: “Chuyện đêm qua, huynh vẫn chưa quên hết sao?”

“… Cô nghỉ ngơi đi, hôm khác ta lại đến thăm cô.”

Nói xong, Vũ Văn Sở Thiên rời khỏi Mộng Nghi Lâu, bước xuống con đường dài đông đúc, náo nhiệt.

Trên đường, Tuyết Lạc đang cùng Lạc Trần dạo phố. Những chuyện được Vũ Văn Sở Thiên giao phó, Tuyết Lạc luôn tận tâm tận lực thực hiện, không dám chậm trễ dù chỉ một phút. Vì thế vào cái ngày trời nắng nóng không một gợn mây hiếm gặp, Tuyết Lạc vẫn đội cả trời nắng đưa Lạc Trần đi liền một hồi ba con phố.

nhanh chóng chóng mua xong y phục để Còn về, nhưngõ phục

Lạc Trần lau mồ hôi trên trán, trong lòng muốn nhanh nhanh chóng chóng mua xong y phục để còn về, nhưng y phục mà Tuyết Lạc chọn cho nàng đều quá mỏng manh, mặc những món đồ này vào thì những vết tích tội lỗi trên người nàng sẽ lộ ra hết. Trong lúc Lạc Trần đang lo âu không biết phải làm thế nào, Tuyết Lạc chợt dừng bước chân, khiến nàng không chú ý, đâm sầm vào người Tuyết Lạc.

Lạc Trần xoa xoa chỗ đau trên vai, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tuyết Lạc mặt đầy vẻ kinh ngạc và giận dữ. Nàng đang định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì thấy Mộng Nghi Lâu ở ngay trước mắt, trước tiểu lầu xa hoa trụy lạc là Vũ Văn Sở Thiên với dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng không hề ăn nhập với khung cảnh, khiến người khác phải chú ý.

Một cánh cửa sổ trên tầng hai mở ra, gương mặt có phần mệt mỏi của Mạnh Mạn lộ ra. Nàng ta đưa mắt nhìn xuống Vũ Văn Sở Thiên, nở nụ cười như có như không, bộ lý y trắng như tuyết, mái tóc dài chưa chải bay theo gió như một dải lụa. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Lạc Trần thật không thể tin nổi Mạnh Mạn cũng có lúc xinh đẹp một cách yếu mềm thế này.

Nguyệt nương mặt mày hớn hở tiễn y ra đến cửa. “Vũ Văn công tử, nếu rảnh công tử hãy đến thường xuyên nhé, Mộng cô nương của chúng tôi ngày nào cũng đợi chờ ngóng trông công tử, bây giờ cơ thể cô ấy không được khỏe, công tử càng phải thường xuyên đến thăm đấy nhé!”

Vũ Văn Sở Thiên đưa mắt nhìn lên cửa sổ lầu hai, “ừ” một tiếng rất lạnh nhạt, rồi thuận tay lấy một đĩnh vàng đưa cho Nguyệt nương. Vừa quay đầu lại, y liền nhìn thấy ánh mắt bi thương, ai oán của Tuyết Lạc.

“Tuyết Lạc?”

“Chàng nói có chuyện quan trọng cần làm, chính là đến đây sao? Đến gặp cô ta?” Lời chất vấn của Tuyết Lạc không lớn, nhưng vẫn gây được sự chú ý của những người qua lại trước Mộng Nghi Lâu. Người nào người nấy mặt mày hào hứng, giường to cặp mắt lên chờ đợi màn kịch nảy lửa khi một cô nương bắt quả tang tên phụ tình bạc nghĩa lén lút đến kỹ viện, đến Mạnh Mạn trên lầu hai cũng nhếch khóe môi chăm chú nhìn xuống.

Nhưng bọn họ đều phải thất vọng.

Trong màn kịch này, không có sự trách mắng oán hận của nữ nhân, cũng không có màn van nài khúm núm của nam nhân, chỉ có sự lặng im dài đằng đẵng trong tiếng ồn ào.

Tuyết Lạc ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Mạn một cái, rồi lại nhìn Vũ Văn Sở Thiên đang đứng trước mặt mình, không cần hỏi thêm gì nữa mà lập tức quay đầu chạy đi.

Vũ Văn Sở Thiên định đuổi theo, nhưng nhìn thấy Lạc Trần, y lập tức dừng bước.

Lạc Trần cũng ngẩng đầu nhìn Mạnh Mạn một cái, chỉ thấy cảnh tượng này thật buồn cười, đặc biệt là khi nhớ lại cái tên y gọi lúc sáng nay. Nàng không nhịn được liền phá lên cười, cười đến nỗi nước mắt chảy giàn giụa.

Ca ca, ca ca nhìn muội làm gì? Còn không mau đuổi theo Tuyết Lạc tỷ tỷ?” Nàng vừa cười vừa nói.

“Ta đưa muội về nhà trước.”

“Đâu phải muội không biết đường về, con đường này muội đã đi mấy năm rồi, còn có thể bị lạc sao? Ca ca không cần lo cho muội, mau đuổi theo tỷ ấy đi.”

“Thế sự khó lường. Đi thôi, ta đưa muội về nhà.”

Thế là y đưa nàng rời khỏi con phố huyên náo đó.

Xuân vừa mới đến, hoa đào chớm nở, liễu rủ lả lơi. Lạc Trần chăm chú đi đường của mình, không để ý đến phong cảnh, cũng chẳng để tâm đến những chuyện khác. Đưa nàng về nhà xong, Vũ Văn Sở Thiên lại đi tìm Tuyết Lạc. Y nói sẽ về sớm, nàng đã làm xong cơm đợi hai người, kết quả là một bàn đầy thức ăn và đã hâm nóng lại hai lần rồi mà họ vẫn chưa về. Lúc nàng định đổ thức ăn đi, đột nhiên nhìn thấy bên con đường lát đá xanh cũ kĩ dẫn vào sân, một cỗ xe ngựa treo tua rua màu tím từ xa chạy tới. Xe ngựa vừa dừng lại, Lục Khung Y với bộ y phục màu trắng vén tấm màn che ra, bước xuống thật nhanh.

Lục Khung Y lúc nào cũng xuất hiện một cách nổi bật như thế, trên người như được bao phủ một vầng hào quang chói lóa, ngồi trên một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy, trong tay cầm một thanh kiếm sáng loáng.

Lạc Trần dụi mắt, gọi lớn: “Biểu ca? Sao huynh lại đến đây?"

“Ta đến Thành Nguyên trấn bàn một vụ làm ăn, nghe nói muội và Sở Thiên sống ở đây, liền đến thăm hai người." Hắn nhìn quanh nột lượt căn nhà đơn sơ của họ, cười và nói:

“Chẳng trách muội không nỡ về Lục gia, ở đây đúng là chốn thế ngoại đào nguyên, non xanh nước biếc.”

Nàng biết hắn chỉ nói khách sáo nên cũng khách khí đáp lại mấy câu, rồi mời hắn vào nhà. Đúng lúc bắt gặp cả một bàn thức ăn mà không có người ăn, Lục Khung Y dường như

có hứng thú muốn biết tay nghề nấu nướng của nàng, nàng liền đem thức ăn hâm nóng lần ba, rồi hai người cùng ngồi xuống ăn. Lúc Vũ Văn Sở Thiên và Tuyết Lạc trở về, hai người họ đang ăn uống ngon lành, nói chuyện rôm rả. Nhìn thấy Lục Khung Y ở đó, Vũ Văn Sở Thiên thoáng ngạc nhiên, nhưng y lập tức nở nụ cười chào hắn.

Mắt Tuyết Lạc vẫn ngấn lệ chưa khô, nàng ta lấy cớ trong người không khỏe để về phòng, đóng chặt cửa lại. Lạc Trần vốn định an ủi nàng ta mấy câu, nhưng nghĩ lại thấy chuyện tình cảm vốn không có đúng sai, cũng không tiện an ủi. Hơn nữa, nàng đứng trên lập trường nào để an ủi đây? Thế là nàng quyết định ở lại tiếp chuyện Lục Khung Y.

Lục Khung Y và Vũ Văn Sở Thiên lâu ngày không gặp nên nói chuyện rất say sưa, vừa nói vừa uống rượu đến tận khuya. Khi cả hai đều đã ngà ngà say, Tuyết Lạc dìu Vũ Văn Sở Thiên về phòng, còn Lạc Trần cũng dìu Lục Khung Yvề nghỉ tại căn phòng cũ của Cầu thúc. Lục Khung Y vẫn chưa say hẳn, hắn đột nhiên nắm lấy tay Lạc Trần, lời nói có phần lộn xộn: “Tiểu Trần, tấm lòng của ta không cần nói ra, tin rằng muội cũng hiểu, nhưng tâm tư của muội, ta mãi không thể nhìn thấu... Quãng thời gian muội rời khỏi Lục gia này, ta ngày nhớ đêm mong muội, tâm thần bất an, không biết muội có giống như ta không?”

“Biểu ca, huynh uống say rồi.”

“Muội cứ coi như ta say đi! Tiểu Trần, trong lòng muội, rốt cuộc ta có phải là người muội muốn phó thác cả đời hay không?”

Nếu là trước ngày hôm qua, nghe hắn nói những lời như thế có thể nàng sẽ do dự. Nhưng bây giờ nàng đã không còn trong trắng nữa, cho nên chẳng có gì để mà do dự cả. Nàng cự tuyệt ngay lập tức. “Biểu ca, trong lòng muội muội luôn kính trọng biểu ca giống như ca ca của mình, không có ý nào khác. Sau này muội sẽ ở lại Phủ Sơn sống với ca ca của muội, sẽ không trở về Lục gia nữa."

Lục KhungYkhông nói gì cả, chỉ nhìn nàng rời đi với ánh mắt thất vọng mà kiên định,.

Tinh mơ sáng hôm sau, Lục Khung Y nói mình có việc cần phải giải quyết rời đi từ rất sớm. Trước khi đi, hắn cùng Lạc Trần vai kề vai đi bộ một đoạn rất xa. Hắn nói với nàng: “Tình Uyển của Lục gia, ta vẫn để lại cho muội.”

Câu trả lời của nàng là: “Cho dù muội có về thì cũng chỉ là thăm người thân.”

“Vô Nhiên sơn trang lúc nào cũng mở rộng cửa chờ muội về.”

Chiếc xe ngựa chạy chầm chậm trên con đường núi càng đi càng xa. Lạc Trần quay lại nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên đang đứng trước sân, tim nàng chợt run lên, nàng vội quay đầu nhìn về hướng Phù Sơn cao vời vợi.

Trước đây, ánh mắt nàng luôn dõi theo hình bóng, một cách vô thức, cho dù nhìn từ xa cũng thấy trong lòng ngọt ngào, nhưng bây giờ mỗi lần nhìn thấy y, nàng đều không khỏi nghĩ đến cảnh tượng đó, nhớ lại hình ảnh những đám mây rung lắc trên đỉnh Phù Sơn. Nàng rất muốn lẩn tránh y, tránh đi thật xa...