Chương 13 - 1 - Phong sương dị khách
Tâm trạng thay đổi, cho nên cơn ác mộng cũng không giống trước nữa. Ác mộng đêm nay không còn là cảnh tượng Vũ Văn Sở Thiên mình đầy máu đỏ nằm trong vòng tay nàng, mà là cảnh y ôm chặt lấy nàng. Nàng ra sức tránh né, muốn kêu cứu nhưng không tài nào nói được.
“Tiểu Trần! Tỉnh dậy đi!”
Bị một giọng nói quen thuộc gọi dậy, nàng mở mắt trong khung cảnh mờ tối trước mắt hiện lên gương mặt nàng gặp trong cơn ác mộng. Nàng sợ quá ngồi bật dậy, hoảng hốt túm lấy tấm chăn, ngồi co ro trong góc giường.
“Ca ca, sao ca ca lại ở đây?” Nỗi đau vẫn còn, nỗi sợ chưa nguôi, giọng của nàng cứ run rẩy.
“Ta đến xem muội ngủ có ngon giấc không, lại gặp ác mộng phải không?” Y đưa tay định vỗ nhẹ lên vai nàng, lại bị nàng sợ hãi tránh né.
“Muội sao vậy? Trông sắc mặt của muội không tốt lắm!”
Nàng kéo chăn lên che kín người. “Muội không sao! Không sao!”
“Hai hôm nay hình như tinh thần muội có phần bất an, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Y đưa tay lau những giọt mồ hôi lạnh trên trán nàng, những ngón tay nhẵn mịn vuốt qua mặt nàng làm khơi gợi lại phần ký ức đáng sợ đó, cũng làm xáo động một thứ cảm xúc khó nói. Nàng cố gắng không tránh né nữa mà lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, chắc là do muội hơi mệt.”
“Ồ, vậy thì muội yên tâm ngủ đi, ta ở đây cùng muội.” Nói rồi y đỡ nàng nằm xuống, nắm lấy bàn tay nàng. Đột nhiên y nhìn chăm chú vào vết bầm trên cổ tay nàng, nụ cười dịu dàng bỗng chốc như đóng băng trên khuôn mặt.
Trong đêm tối không đèn nến, ánh sao từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mờ mờ ảo ảo.
Lạc Trần nhìn theo ánh mắt kinh ngạc của Vũ Văn Sở Thiên, thấy trên cổ tay mình lộ ra một vòng bầm tím in hình ngón tay. Nàng hoảng hốt thu tay lại, giấu sau người.
“Muội làm gì mà tay bị như vậy?” Y hỏi.
“Là do muội bất cẩn...” Nàng nghĩ đi nghĩ lại mà không thể nghĩ ra lời giải thích cho vết thương này.
“Bất cẩn?” Đương nhiên Vũ Văn Sở Thiên không tin. Ai nhìn cũng có thể dễ dàng nhận ra vết thương kiểu này là do bị kẻ khác ghì chặt cổ tay để lại, huống hồ là một người tinh thông y thuật như Vũ Văn Sở Thiên. Y lập tức quay người lại thắp nến lên, dưới ánh nến sáng tỏ, y kéo bàn tay giấu sau lưng của nàng ra.
Nàng càng giãy giụa, y càng giữ chặt, trong cuộc giằng co ấy, ống tay áo của nàng bị kéo lên, để lộ những vết bầm tím xanh loang lổ khiến người ta nhìn thấy mà rùng mình. Nàng dùng hết sức rụt tay lại, nhưng y nắm quá chặt, nàng mà chống cự thì chỉ làm tăng thêm sự đau đớn chứ không có bất cứ tác dụng nào.
“Là kẻ nào đã làm muội ra nông nỗi này?” Tiếng quát của Vũ Văn Sở Thiên xé tan màn đêm im ắng, ánh mắt y ngập tràn căm phẫn và sát khí như muốn phá hủy cả thế giới này. “Nói cho ta biết, gã đó là ai?"
“Nếu ca ca biết hắn là ai, ca ca sẽ làm gì?”
Y nghiến răng rít lên: “Ta sẽ giết hắn, ta sẽ xé hắn thành trăm mảnh.”
Nàng sớm đã đoán được y sẽ nói như vậy, bèn mím chặt môi quay mặt đi, thể hiện quyết tâm từ chối trả lời tất cả câu hỏi của y.
“Là Lục Khung Y?”
“Không phải!” Nàng lập tức phủ nhận. “Thực sự không phải huynh ấy làm! Ca ca đừng hỏi nữa, muội sẽ không nói đâu, muội không thể để ca ca làm hại người ấy.”
“Muội thích hắn ư?”
Nàng không trả lời, sự bao che và không oán hận trong mắt nàng là câu trả lời rõ ràng nhất.
“Nhưng hắn không yêu muội! Chỉ cần hắn có một chút thật lòng thôi cũng sẽ không đối xử với muội thế này!” Vũ Văn Sở Thiên lại không kiềm chế được ngọn lửa giận trong lòng mình, bàn tay phải nắm chặt thành quyền, rồi đấm mạnh lên bức tường bên cạnh. Y không dùng nội lực mà chỉ dùng xương cốt của mình đọ độ cứng với bức tường, kết quả xương bị gãy, máu chảy nhuộm đỏ cả một khoảng tường.
Lạc Trần vội vã nắm lấy tay y, mặt đầy vẻ thương xót, mặc dù nàng biết chỗ đau thực sự của y không phải là tay.
“Ca ca, muội biết người đó không yêu muội, nhưng muội cũng không bận tâm! Bất luận người đó đối xử với muối thế nào, muội cũng cam tâm tình nguyện! Việc của muội muội tự giải quyết, ca ca không cần lo cho muội...”
“Sao ta có thể không lo cho muội được chứ? Muội nói cho ta biết, hắn là ai!” Thấy nàng vẫn không chịu nói, y càng tức giận, vặn vai nàng quay lại, nghiêm nghị hỏi: “Rốt cuộc là kẻ nào?”
“Muội sẽ không nói cho ca ca biết đâu, có chết cũng không nói!”
“Muội!”
Cửa phòng bỗng mở ra, Tuyết Lạc xuất hiện. Tuyết Lạc bị tiếng nói chuyện của hai người làm kinh động, vốn định đến xem đã xảy ra chuyện gì, kết quả khi đến trước cửa phòng, nàng ta lại nhìn thấy hai người họ đang giằng co nhau trên giường. Nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của Vũ Văn Sở Thiên, Tuyết Lạc sợ quá, đứng vững trước cửa. “Sở Thiên, chàng sao thế? Hai người... đã xảy ra chuyện gì?”
“Không liên quan đến nàng, nàng về phòng đi.” Y lạnh lùng đáp.
Tuyết Lạc có phần do dự, cảm thấy mình cần phải khuyên giải một chút. “Sở Thiên, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng không thể bình tĩnh nói chuyện được sao? Chàng làm thế này sẽ khiến Tiểu Trần sợ chết mất.”
Khó khăn lắm mới có người đến giải vây cho mình, Lạc Trần nhân cơ hội đó định trốn đi, ai ngờ nàng vừa trèo xuống giường, Vũ Văn Sở Thiên liền kéo áo nàng lại. Nàng giằng mạnh một cái, “xoẹt” một tiếng, chiếc áo bị xé rách, để lộ mảng lưng với một vết xước dài, trên bả vai còn có một vết cắn tụ máu.
Toàn thân Vũ Văn Sở Thiên run lên, lửa giận trong mắt bỗng chốc hóa thành nỗi kinh ngạc, sau đó lại trở nên căm phẫn cuồng nộ hơn. “Hắn... hắn lại dám... dám...”
Nàng kéo áo lên, ra sức trốn chạy, nhưng y giống như con thú hoang mất kiểm soát, cứ túm chặt lấy nàng không chịu buông tay. Nhìn thấy cảnh tượng hai người giằng co kịch liệt, Tuyết Lạc cũng đã hiểu phần nào câu chuyện, vết thương của Lạc Trần không giống bình thường, còn sự giận dữ bừng bừng của Vũ Văn Sở Thiên hẳn đến từ những vết thương trên người nàng ấy. Sợ y trong một phút kích động mà làm tổn thương Lạc Trần, Tuyết Lạc đành phải đứng ra khuyên can: “Sở Thiên, chàng đừng như vậy. Chàng hãy bình tĩnh một chút, để thiếp và Tiểu Trần nói chuyện xem.”
Nhưng Vũ Văn Sở Thiên chẳng thèm để tâm đến lời khuyên can của nàng ta, trong mắt y lúc này chỉ có Lạc Trần, trong đáy mắt là một niềm thương xót cực độ. “Tại sao? Tại sao hắn đối xử với muội như vậy mà muội còn bao che cho hắn?"
“Muội xin ca ca, xin ca ca đừng hỏi nữa...” Nàng lấy tay che mặt, khóc rưng rức, từng tiếng khóc như xé gan đứt ruột.
Vũ Văn Sở Thiên cũng đau đớn tột độ, dùng hết sức mà ôm nàng vào lòng. Y căm phẫn, y đau đớn, không phải đối với nàng, mà đối với chính bản thân mình. Y tưởng rằng mình toàn tâm toàn ý yêu thương Lạc Trần, tưởng rằng đã cho nàng tất cả những thứ có thể cho, vậy mà giờ đây nàng bị kẻ khác ức hiếp đến mức này, y lại hoàn toàn không hay biết, còn nàng thì lại không chịu nói cho y bất cứ điều gì... Cảm nhận được nàng đang run rẩy dữ dội trong lòng mình, y liền ôm nàng chặt hơn, cũng cố hết sức khiến bản thân bình tĩnh lại.
“Tiểu Trần, xin lỗi muội!” Y không ép nàng nữa, điều nàng cần bây giờ không phải sự phẫn nộ của y, mà là sự an ủi và che chở của y. “Muội không muốn nói thì thôi, ta không hỏi nữa.”
Nàng gật đầu.
Khi cơn thịnh nộ dần nguôi ngoai, lí trí bị nỗi đau thương làm cho mê muội dần dần tỉnh táo trở lại, Vũ Văn Sở Thiên bắt đầu bình tĩnh suy ngẫm. Lạc Trần không phải là người con gái không có tự trọng, cũng không phải là người hồ đồ ngốc nghếch, nàng phải chịu đựng nỗi nhục như vậy mà không chịu nói ra kẻ đó là ai, có thể thấy nàng không chút oán hận hắn, còn một lòng bao che cho hắn.
Kẻ đó nhất định rất quan trọng với nàng.
Số nam tử nàng quen biết không nhiều, mặc dù Lục Khung Y ái mộ nàng, nhưng hắn xuất thân trong gia đình danh giá, là một quân tử khiêm tốn, tính cách nhã nhặn, cho dù hắn có mất kiểm soát thì cũng tuyệt đối không làm tổn thương nàng đến thế này. Còn Lạc Trần, khoảng thời gian ở Phù Sơn này cũng không qua lại thân thiết với nam nhân nào.
Vậy thì nam nhân quan trọng với nàng chỉ còn... y, người ca ca này.
Vũ Văn Sở Thiên chợt cảm thấy máu huyết của mình trong nháy mắt như đang chảy ngược, lại cảm thấy dường như có một cơn ớn lạnh từ đầu chạy xuống khắp toàn thân. Y cố gắng khống chế cơ thể run rẩy của mình, cố gắng nhớ lại biểu cảm và ánh mắt của Lạc Trần khi gặp y mấy hôm nay, có hoảng loạn, có trốn tránh, cũng có phần bi thương.
Y cúi đầu, nhìn vết xước trên vai nàng, vết thương đã kết thành vảy, nhưng vẫn còn một mảng bầm xanh chưa tan... Y hoảng hốt nhớ lại những cảnh tượng mơ mơ hồ hồ dưới bầu trời đêm trên đỉnh Phù Sơn...
Cổ họng y khô khốc đến nỗi không thể phát ra tiếng, y phải thử mấy lần mới nói nên lời: "... Người con gái trong đêm đó... là muội?”
Nghe thấy câu hỏi đó, toàn thân Lạc Trần run bắn lên, nàng đẩy mạnh y ra. Nỗi thất kinh của nàng giống như một thanh gươm băng giá được tôi luyện cả nghìn năm, đâm thẳng vào trái tim Vũ Văn Sở Thiên. Nếu có thể, y thực sự muốn nàng ngay bây giờ cầm một thanh kiếm mà chém chết y, vì đó chính là sự cứu rỗi nhân từ nhất đối với y. Nhưng nàng chỉ ra sức lắc đầu trong cơn hoảng loạn.
“Muội không biết ca ca đang nói gì! Muội không biết!”
“Nhưng ta biết... người con gái trên đỉnh Phù Sơn đêm đó... là muội!”
Đến lúc này thì nàng đã hiểu, có lấp liếm thế nào cũng vô ích, y đã biết rồi, cuối cùng thì nàng vẫn không giấu được y. Và sự thật ấy cuối cùng đã đập tan giấc mộng đẹp giữa y và Tuyết Lạc.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tuyết Lạc. Tuyết Lạc loạng choạng tựa vào bức tường, mặt trắng bệch. Nàng ta lùi lại từng bước, rồi biến mất vào màn đêm u tối.
Mây đen che lấp mặt trăng, làm lu mờ ánh sao, thế gian yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng xào xạc quằn quại của những chiếc lá tàn úa khi bị gió lạnh thổi qua.
Nhìn thấy ánh mắt Vũ Văn Sở Thiên lộ ra ý muốn chết Lạc Trần sợ hãi, vội ngăn lại, nhưng kiếm của y quá nhanh, mặc dù nàng đã dự liệu trước nhưng vẫn chậm một bước, một nửa thanh Trầm Độ kiểm đã xuyên vào bụng y, nửa còn lại bị nàng dùng hai tay nắm chặt.
“Đừng mà!” Nàng òa khóc, nắm chặt hai tay, máu từ lòng bàn tay nhuộm đỏ lưỡi kiếm. “Muội van ca ca, đừng làm thế ca ca thấy muội chịu đau khổ như thế còn chưa đủ sao?!”
Nhìn thấy bàn tay đẫm máu của nàng, thanh kiếm trên tay y cuối cùng cũng không đi xa hơn.
“Ca ca, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, không thể cứu vãn được nữa, ca ca tự hủy hoại bản thân, ngoài việc khiến muội đau đớn hơn ra thì có thể thay đổi được gì? Nếu ca ca đâm sâu thêm một tấc nữa thôi, muội sẽ tự vẫn ngay trước mặt ca ca!”
Y đã làm ra một chuyện như vậy mà nàng vẫn ra sức bảo vệ y. Điều này khiến y hổ thẹn không biết nói gì, chỉ biết quỳ gối trước mặt nàng, tiếng đầu gối đập mạnh xuống đất vang dội bên tai nàng mãi không dứt. “Tiểu Trần, xin lỗi muội! Xin lỗi muội!”
Lạc Trần cảm thấy mọi thứ trước mắt đều mờ đi, nam nhân trước mắt nàng là một người vô cùng cao ngạo, thà chết chứ nhất định không chịu quỳ gối trước mặt kẻ khác. Từ nhỏ đến lớn, y còn chưa từng quỳ gối trước cha mẹ hay bậc tôn trưởng, vậy mà bây giờ y lại quỳ trước mặt nàng, vứt bỏ vẻ cao ngạo, lạnh lùng, chỉ còn lại nỗi hổ thẹn, dằn vặt, và cả dòng máu nóng chảy dưới chân nàng.
“Ca ca, đừng làm như vậy!” Nàng cũng quỳ xuống trước mặt y, dùng bàn tay đỏ máu của mình nắm lấy tay y. Nàng sợ nếu mình buông lỏng tay thì y sẽ lại tự hủy hại bản thân. Giọng nói của nàng khàn đi vì khóc nhiều. “Muội không trách ca ca, chưa từng trách ca ca! Muội biết đó không phải chủ ý của ca ca, nếu là lúc ca ca tỉnh táo thì dù có cầm dao ép buộc, ca ca cũng quyết không làm chuyện như vậy.”
“Nhưng ta đã làm rồi. Bây giờ cho dù ta có làm gì thì cũng không thể thay đổi được chuyện đã xảy ra, càng không thể bù đắp được sự tổn thương mà muội phải chịu đựng.”
Nàng lắc đầu, cố làm ra vẻ điềm nhiên. “Muội đã nói rồi, là muội tự nguyện, đều do muội tự nguyện hết. Nếu ca ca muốn bù đắp cho muội thì muội chỉ có duy nhất một thỉnh cầu: ca ca hãy coi như chưa từng xảy ra chuyện đó, mãi mãi không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa, có được không?”
“Tiểu Trần? Ta...”
“Muội biết ca ca không nhớ gì cả, muội cũng muốn quên hết đi, vì vậy một chữ cũng đừng nhắc lại nữa, được không?” Nàng nhìn y với ánh mắt van lơn, đây thực sự là điều nàng mong mỏi nhất.
Để tất cả sự cố đáng tiếc trở thành quá khứ, từng chút từng chút một chôn vùi theo năm tháng, không còn ai nhắc đến, cũng mãi mãi không có ai biết.
“Được, ta đồng ý!”
Đến lúc này Lạc Trần mới yên tâm, buông tay y ra, nói: “Ca ca đi đi, bảo Tuyết Lạc tỷ tỷ giúp ca ca xử lý vết thương. Muội mệt rồi, muội muốn nghỉ ngơi!”
“Để ta băng bó vết thương trên tay muội trước đã.”
“…”
Vũ Văn Sở Thiên giúp nàng bôi thuốc lên vết thương, rồi băng bó lại, sau đó mới ra khỏi phòng.
Nàng biết y chưa rời đi mà vẫn đứng ngoài cửa...