← Quay lại trang sách

- 2 -

Lạc Trần lập tức tỉnh lại từ trong cơn ảo mộng, vội đỡ y nằm xuống giường. “Ca ca nghỉ ngơi một chút đi, muội đi lấy bột mạn đà la.”

Nàng lấy ra một ít bột mạn đà la đã chuẩn bị sẵn, Vũ Văn Sở Thiên cũng đã dùng dao cứa rách mạch máu trên tay chân, trùng độc trong máu ngửi thấy mùi thơm lại bắt đầu hướng về phía hoa mạn đà la, nhưng đồng thời, máu cũng chảy nhanh hơn, trong chớp mắt đã thấm ướt đệm giường, sắc mặt y cũng càng lúc càng nhợt nhạt.

Nàng liên tục nói chuyện với y, hy vọng có thể phân tán sự chú ý của y, khiến y tạm thời quên đi nỗi đau. Nhưng sức mạnh của trùng độc vượt xa những gì nàng tưởng tượng, y chẳng nghe thấy gì nữa, ôm chặt nàng vào lòng. Nỗi đau đớn khiến y gần như mất hết tâm trí, không biết mình đã dùng mấy phần sức mạnh, chỉ biết rằng chỉ khi ôm nàng thì y mới có thể gắng gượng chịu đựng.

Nàng cũng ôm chặt y, lòng đầy thương xót, không ngừng thì thầm: “Muội nhất định sẽ tìm ra cách giải độc, muội nhất định sẽ tìm ra cách giải độc...” Nàng động viên y, nhưng phần nhiều lại là tự động viên bản thân.

Vũ Văn Sở Thiên gượng cười, không nói gì thêm.

Mặc dù hai người đã cố để không tạo ra tiếng động quá lớn, ảnh hưởng đến người ở phòng bên cạnh, nhưng Ngụy Thương Nhiên có thính lực vô cùng nhạy ông ta lập tức nhận ra sự khác thường trong phòng hai người, liền đi đến gõ cửa.

Thấy không có ai trả lời, ông ta gọi lớn: “Sở Thiên, con có trong đó không?”

Thấy không có người trả lời, ông ta gõ cửa mạnh hơn. “Sở Thiên, ta nghe thấy tiếng con ở trong, Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Con không ra mở cửa, ta sẽ xông vào đấy.”

Lạc Trần nghe ra sự lo lắng của Ngụy Thương Nhiên, biết chuyện này không thể giấu giếm được, đành phải đứng dậy ra mở cửa.

“Lạc Trần cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trong khi hỏi, ánh mắt Ngụy Thương Nhiên phóng ra sau vai của Lạc Trần, nhìn Vũ Văn Sở Thiên đang nằm trên giường, thấy mặt y không còn chút huyết sắc, máu chảy ra từ cổ tay và cổ chân nhuộm đỏ cả giường.

Ngụy Thượng Nhiên không quan tâm đến lễ nghĩa nữa, cứ thế xông vào trong, cầm cổ tay Vũ Văn Sở Thiên lên xem mạch, sau đó kiểm tra vết thương trên tay y, mặt biến sắc, nói: “Con bị trúng độc? Khi nào vậy?”

Vũ Văn Ở Thiên đã không nói được nên lời, Lạc Trần trả lời thay y: “Ca ca bị trúng một loại trùng độc của Miêu Cương. Đã hơn một năm rồi, bình thường thì không khác người thường, chỉ đến đêm trăng tròn mỗi tháng mới phát tác, đau đớn không thiết sống.”

“Trùng độc, mỗi tháng phát tác một lần, đau không thiết sống?” Dường như nghĩ đến điều gì đó, ông ta nhìn Vũ Văn Sở Thiên, đầu lông mày nhíu lại.

“Ngụy tiền bối...” Lạc Trần quỳ hai chân xuống đất, dập đầu một cái trước mặt Ngụy Thương Nhiên. “Loại trùng độc trong người ca ca vô cùng dị thường, chúng con đã thử rất nhiều cách nhưng đều vô dụng. Tiểu nữ nghe nói băng liên là một loại dược liệu quý hiếm, tiểu nữ cầu xin người cho một chút để ca ca con dùng thử, chưa biết chừng có hiệu quả.”

Ngụy Thương Nhiên không chút đắn đo, lập tức gật đầu. “Được! Cô nương đợi một chút, ta đi lấy ngay đây.”

Bước chân ông ta chưa nhấc lên, người đã phóng ra ngoài cửa. Chỉ trong chớp mắt, ông ta đã mang băng liên đến, tách một cánh hoa đưa vào miệng của Vũ Văn Sở Thiên. Băng liên cực lạnh, vào miệng liền tan, dòng nước lạnh chảy vào tạng phủ, trong chớp mắt, cảm giác lạnh buốt lan tỏa khắp cơ thể, nỗi đau đớn dường như cũng bị đóng băng, trở nên tê dại.

Cuối cùng Vũ Văn Sở Thiên cũng thở ra được một hơi dài, không ngờ băng liên này không thể khắc chế được trùng độc, nhưng lại là loại thuốc giảm đau rất hữu hiệu.

Ngụy Thương Nhiên thấy y đã đỡ đau, bèn đỡ y ngồi dậy, dùng hai bàn tay truyền chân khí qua lưng vào cơ thể y, nhằm áp chế trùng độc trong người. Lạc Trần không dám lại gần, chỉ có thể đứng một bên nhìn với ánh mắt lo lắng.

Luồng chân khí mạnh mẽ không ngừng truyền vào người Vũ Văn Sở Thiên đã áp chế được trùng độc. Khi ánh trăng lui dần về phía tây, nỗi đau đớn trong người Vũ Văn Sở Thiên cũng dần thuyên giảm. Y vận công điều khí dưới sự chỉ dẫn của Ngụy Thương Nhiên, sau khi hoàn thành bài thổ nạp, sắc mặt đã khá lên trông thấy, thể lực cũng hồi phục nhiều.

Y ngồi dậy, cảm kích nói: “Đa tạ Ngụy tiền bối! Sở Thiên vô dụng, nhiều lần khiến tiền bối phải hao tổn chân khí tương cứu...”

“Đừng nói thế.” Ngụy Thương Nhiên thở dài. “Loại độc này cực kỳ mạnh, mặc dù con đã ăn băng liên, ta cũng đã dùng chân khí áp chế được trùng độc, làm dịu đi nỗi đau đớn của con, nhưng việc này chỉ là một giải pháp tạm thời giúp con không đến nỗi bị trùng độc hành hạ đến sức cùng lực kiệt mà chết.”

“Vãn bối biết.” Vũ Văn Sở Thiên gật đầu.

Ngụy Thương Nhiên trầm ngâm một lát, sau đó mới ngẩng đầu nhìn y, nghiêm giọng nói: “Chắc con đã biết, nếu loại độc này không được giải, e rằng con khó có thể sống lâu.”

Vũ Văn Sở Thiên bình thản gật đầu. “Nhưng loại độc này cơ bản không giải được.”

“Trên đời này không có loại độc nào là không giải được.” Ngụy Thương Nhiên nghĩ ngợi một lát, rồi lại nói. “Sư phụ của ta, Tử Thanh chân nhân xuất thân từ Miêu Cương, vô cùng am hiểu về trùng độc, chưa biết chừng người có cách giúp con giải độc. Hay là thế này, hai con theo ta về Trạc Quang Sơn cầu xin lão nhân gia ra tay trợ giúp, sư phụ rất thương người, nhất định sẽ nghĩ mọi cách cứu con.”

Dứt câu, ông ta lại đem cả bông băng liên còn lại đưa cho Lạc Trần. “Lạc Trần cô nương, băng liên này mặc dù không thể giải độc nhưng chí ít cũng có thể giảm đau, cô nương cất giữ cẩn thận. Lần sau nếu trùng độc trong người Sở Thiên phát tác thì cho ăn một cánh hoa. Bông băng liên này chí ít có thể bảo đảm cho Sở Thiên một năm bình an vô sự.”

“Cái này... cái này chẳng phải tiền bối muốn đem về cho Tử Thanh chân nhân sao?”

“Ta định tặng sư phụ món quà này để bày tỏ tấm lòng của mình, băng liên này đối với người chẳng qua cũng chỉ là loại thuốc kéo dài tuổi thọ, nhưng đối với Sở Thiên thì lại là

vật cứu mạng.”

“Đa tạ Ngụy tiền bối!” Lạc Trần lại định quỳ xuống cảm tạ Ngụy Thương Nhiên, nhưng ông ta đã nhanh hơn một bước đỡ lấy nàng.

“Không cần quỳ nữa, vất vả một đêm, chắc hẳn cô nương cũng đã mệt, hai người nghỉ ngơi đi. Ta về thu dọn đồ đạc một chút, đợi sau khi hai con nghỉ ngơi xong, chúng ta sẽ lên đường.”

Dứt lời, Ngụy Thương Nhiên rời khỏi căn phòng, bước chân chậm chạp đi rất nhiều, dường như không còn sức để đi nữa.

Nhìn theo bóng dáng Ngụy Thương Nhiên, Lạc Trần cuối cùng đã hiểu tại sao Vũ Văn Sở Thiên lại có tình cảm thân thiết đặc biệt đối với ông ta như vậy. Đối với một người đàn ông dường như có thể chống đỡ cả trời đất, có thể dung chứa cả thiên hạ như Ngụy Thương Nhiên, dù là ai thì cũng đều dễ dàng nảy sinh sự kính trọng, yêu mến trong lòng.

Đến buổi chiều, Vũ Văn Sở Thiên mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, thể lực đã hồi phục hơn một nửa. Ngụy Thương Nhiên cũng đã thu dọn xong hành lý.

Ba người cùng nhau lên đường.

Cả quãng đường, họ đi không vội vàng, sáng sớm xuất phát, chiều tối tìm quán trọ nghỉ ngơi. Vũ Văn Sở Thiên và Lạc Trần vẫn lấy thân phận phụ thê để ở cùng một phòng, thứ nhất y có thể yên tâm về sự an toàn của Lạc Trần, thứ hai nếu cố tránh né lại càng dễ khiến người ta ngờ vực.

Đêm đến, gió lại nổi lên. Ngụy Thương Nhiên đứng trong gió nhìn về phía thảo nguyên mênh mông xa xa. Đằng sau có tiếng bước chân vững chãi tiến đến, ông ta đã đoán ra là ai, liền hơi xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Vũ Văn Sở Thiên đứng bên cạnh, hỏi: “Sở Thiên, con trúng độc thế nào?”

“…”

“Nếu ta đoán không nhầm, độc mà con trúng là phệ tâm cổ của Dạ Kiêu?”

“Tiền bồi từng nghe nói về loại trùng độc này?”

Ngụy Thương Nhiên gật đầu nói: “Nhiều năm trước, không ít cao thủ của các môn phái trong giang hồ bị phệ tâm cổ khống chế, để có được thuốc giải, họ không thể không giết người cho Dạ Kiêu. Trước đây Trạc Quang Sơn cũng có một đệ tử từng bị phệ tâm cổ khống chế, ta tận mắt chứng kiến hắn bị sự đau đớn giày vò cho đến chết... Bây giờ con thà chịu đựng trùng độc giày vò chứ nhất quyết không chịu uống thuốc giải, có thể thấy trong lòng con có chính nghĩa, phân biệt rõ thị phi sai đúng...”

Ngụy Thương Nhiên chỉ nói đến đây, cũng không hỏi gì nữa, dường như đã đoán được Vũ Văn Sở Thiên không muốn nói nhiều.

“Phương pháp điều tức ta dạy con có thể khiến huyết mạch nghịch chuyển, có chút tác dụng ức chế loại trùng độc này, ngày nào con cũng vận khí điều tức như vậy một lần, ít nhiều có thể trì hoãn thời gian trùng độc phát tác.”

“Đa tạ tiền bối.” Vũ Văn Sở Thiên do dự một chút, rồi hỏi: “Tiền bối, có chuyện này vãn bối nghĩ không thông, chúng ta phận bèo nước tương phùng, nhưng tiền bối lại nhiều lần cứu mạng vãn bối...”

“Có phải con muốn hỏi ta, năm đó phụ mẫu con phụ ta, vậy mà tại sao ta lại không hề có thành kiến với con?” Ngụy Thương Nhiên ngừng lại một chút rồi nói: “Nếu nói không có chút thành kiến nào thì là điều không thể, nhưng dù sao con cũng là con trai của Lâm Nhiễm."

Nhắc đến cái tên ấy, gương mặt xưa nay không chút biểu cảm của Ngụy Thương Nhiên chợt hiện lên cảm xúc, có chút buồn thương, có chút thất vọng, nhưng không hề có ý oán hận.

Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn xa xăm hơn, nói: “Trước giờ ta chưa từng oán trách Lâm Nhiễm, bởi vì ta biết năm đó không phải bà ấy đã bỏ trốn cùng Vũ Văn Cô Vũ, mà bị kẻ khác ngầm hãm hại, bị trúng độc. Chính Vũ Văn Cô Vũ đã cứu bà ấy, còn giúp bà ấy tìm hỏa liên, cứu được tính mạng của bà ấy.”

“Sao tiền bồi biết chuyện này?” Vũ Văn Sở Thiên không giấu nổi sự kinh ngạc.

Ông ta mỉm cười. “Sau khi Lâm Nhiễm mất tích, ta đã đi tìm bà ấy khắp nơi. Có người nói bà ấy đã bỏ trốn cùng Vũ Văn Cô Vũ, ban đầu ta cũng tin, nhưng sau càng nghĩ ta càng cảm thấy không thể nào, ta hiểu tính tình của Lâm Nhiễm, bà ấy không phải là người ích kỷ, cho dù có yêu hơn nữa thì bà ấy cũng không thể không nghĩ đến toàn bộ Lục gia, không nghĩ đến thanh danh của Lục bá phụ. Hơn nữa, trước giờ Lâm Nhiễm luôn phân rõ nặng nhẹ, nếu bà ấy thật lòng muốn bỏ đi cùng Vũ Văn Cô Vũ thì sẽ không đợi sau khi thành hôn với ta rồi mới bỏ trốn... Trừ phi chính miệng bà ấy nói, nếu không cho dù người trong thiên hạ này nói thế nào, ta cũng quyết không tin bà ấy có thể phản bội ta.”

Vũ Văn Sở Thiên lặng lẽ nhìn ông ta, mỗi khi nhắc đến hai chữ “Lâm Nhiễm”, mắt ông ta đều sáng lên đầy vẻ dịu dàng. Bất chấp hai mươi năm cách biệt, hay khoảng cách giữa sinh và tử, cũng như giữa niềm yêu thương sâu đậm và sự phản bội, thì trong lòng ông ta, Lục Lâm Nhiễm vẫn là Ngụy phu nhân đã từng cùng ông ta bái thiên địa, từng thề thốt trong tiệc cưới, chưa từng thay đổi.

Đây là thứ tình yêu gì mà sâu đậm đến thế, bao dung đến thế?

Vũ Văn Sở Thiên không hỏi tiếp, nhưng Ngụy Thương Nhiên vẫn tiếp tục nói, dường như bí mật bị cất giấu trong lòng đã lâu cuối cùng cũng tìm được phương thức thổ lộ, không thể cất giấu thêm được nữa. “Ta nghe người ta nói bà ấy và Vũ Văn Cô Vũ xuất hiện tại hiệu thuốc của Cầu Dực Sơn, ta liền đến đó tìm họ...”

Vũ Văn Sở Thiên đột nhiên nhớ lại, Cầu Dực Sơn đã từng nói, mẫu thân của y bị người ta đưa đi, nhưng người đưa bà đi dường như không có ý làm tổn thương bà. Trước đây y nghĩ không ra ai lại có thể làm như thế, bây giờ thì y đã tìm được đáp án rồi.

“Người đưa mẫu thân con rời khỏi hiệu thuốc của Cầu thúc năm đó là tiền bối?”

“Không sai. Cầu Dực Sơn mặc dù là thần y, nhưng võ công chỉ ở mức bình thường. Nếu Dạ Kiêu vẫn muốn hại Lâm Nhiễm thì ông ta không thể nào bảo vệ bà ấy được. Ta là phu quân của bà ấy, việc bảo vệ, chăm sóc bà ấy là trách nhiệm mà ta nên làm.”

Vũ Văn Sở Thiên không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, ngược lại tăng thêm phần thiện cảm mơ hồ nào đó với người đàn ông mặc đạo bào trông có vẻ xa rời hồng trần này. Đột nhiên, trong đầu y nảy ra một câu hỏi, mẫu thân của y hoài thai y khi nào? Sau khi rời khỏi Lục gia, hay trước khi rời khỏi Lục gia? Thời điểm này dường như rất quan trọng. Y không muốn tìm hiểu sâu, nhưng câu hỏi này giống như một đốm lửa rơi xuống đống cỏ khô, cháy bùng lên rất nhanh, rồi lan rộng, cho đến khi toàn bộ thảo nguyên đều bị đốt cháy thành một biển lửa, thiêu đốt toàn bộ tâm tư của y.

Ngụy Thương Nhiên vẫn thao thao bất tuyệt, còn y chỉ nghe loáng thoáng như gió thoảng qua tai...

“Sau đó, Vũ Văn Cô Vũ đi Miêu Cương, mãi không thấy về, chỉ sai người đem hỏa liên về. Sau khi giải được độc, Lâm Nhiễm ngày đêm sầu tư, ta bèn phái người đến Lan tộc dò hỏi tung tích của ông ta, được biết ông ta muốn đưa thánh nữ Lan Khê trốn khỏi thành vực, nên bị tộc trưởng Lan tộc giết chết. Nghe được tin này, Lâm Nhiễm đau buồn muốn quyên sinh, nhưng vì đứa bé trong bụng, chính là con, bà ấy đã lựa chọn kiên trì sống tiếp.”

Ngụy Thương Nhiên nhìn y một cái rồi lại nói: “Ta vốn định đưa Lâm Nhiễm trở về Lục gia, bắt đầu lại từ đầu, nhưng bà ấy kiên quyết không chịu...” Ngụy Thương Nhiên cười, nụ cười có phần trĩu nặng. “Bà ấy nói với ta rằng bà ấy đã đồng ý với Vũ Văn Cô Vũ, bất luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ không trở về Lục gia, bà ấy phải đưa cốt nhục của mình rời xa giang hồ thị phi, sống một cuộc sống bình yên. Ta bằng lòng cho bà ấy tất cả những thứ ta có, nhưng cuối cùng vẫn không thể cho bà ấy thứ bà ấy muốn, ta chỉ có thể cho bà ấy tự do, để bà ấy sống cuộc sống mà bà ấy mong muốn.”