- 3 -
Hình như Ngụy Thương Nhiên tin chắc phụ thân của y là Vũ Văn Cô Vũ. Y không hiểu tại sao Ngụy Thương Nhiên không có chút mảy may nghi ngờ, nhưng tất có lý do của ông ta. Còn về lý do đấy là gì, y cũng không tiện hỏi chi tiết.
Nhìn ra sự băn khoăn của y, Ngụy Thương Nhiên nở nụ cười chua xót, nói: “Thật ra, tiệc cưới của ta và Lâm Nhiễm vừa kết thúc, ta liền nhận được tin báo Trạc Quang Sơn xảy ra chuyện lớn. Đêm đó, ta đã đi suốt đêm về Trạc Quang Sơn xử lý công việc, đến ta khi giải quyết xong, từ Trạc Quang Sơn về đến Lục gia thì Lâm Nhiễm đã biến mất...”
Ngọn lửa đang cháy trong lòng Vũ Văn Sở Thiên lập tức bị dập tắt. Nhớ lại hình ảnh phụ thân của mình, trong lòng y bình yên trở lại.
“Vậy Ngụy tiền bối có biết năm đó kẻ nào đã hạ độc hãm hại mẫu thân con hay không?”
Ngụy Thương Nhiên hơi nhíu mày, nói: “Dao hoa chi thủy là độc dược bí mật của Dạ Kiêu, kẻ nào đã hại bà ấy chẳng phải đã rõ rồi sao?”
“Con đã điều tra, ba ngày sau ngày cưới, mẫu thân không hề rời khỏi Vô Nhiên sơn trang nửa bước. Người của Dạ Kiêu muốn hạ độc tại Lục gia không phải việc dễ dàng, nếu muốn hành động mà thần không biết quỷ không hay, sau khi bà ấy trúng độc vẫn có thể khiến tất cả mọi người trên dưới trong Lục gia không một ai hay biết là quá khó, trừ phi kẻ hạ độc là người của Vô Nhiên sơn trang, hơn nữa còn là người mà mẫu thân tín nhiệm. Còn nữa, ông ngoại của con cũng không phải bị bệnh, mà là bị trúng độc Dao hoa chi thủy, người có thể hạ độc ông càng ít, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”
“Sở Thiên, những chuyện đã qua thì để nó trôi qua đi, Lục tiền bối và Lâm Nhiễm đều không truy cứu, hà tất con phải truy cứu?”
Vũ Văn Sở Thiên nhìn về phía Ngụy Thương Nhiên, ánh mắt sắc lạnh và kiên định. “Nghe ý của Ngụy tiền bối, người đã biết kẻ đó là ai!”
Ông ta không đáp. Có những lúc, có những câu hỏi, im lặng chính là đáp án.
Vũ Văn Sở Thiên gật gật đầu, thở dài, nói: “Ông ngoại trúng độc đã nhiều năm, đối với bên ngoài chỉ nói bản thân bị bệnh nặng. Mẫu thân con bị trúng độc khi ở Lục gia, ông ngoại không hỏi han, mẫu thân con cũng không truy cứu. Bà thà phiêu bạt ở bên ngoài cũng không về Lục gia... Người này chắc chắn là người đặc biệt quan trọng đối với họ, khiến họ đến chết vẫn bao che cho hắn. Trước đây con đã đoán được kẻ đó là ai, chỉ là chưa có bằng chứng xác thực. Con không muốn đoán bừa, nhưng hôm nay thấy tiền bối cũng che giấu giúp hắn... Con nghĩ, ngoài cữu cữu của con ra thì không thể là kẻ nào khác.”
Ngụy Thương Nhiên trầm ngầm hồi lâu mới nói: “Không sai, chính là hắn."
Rõ ràng đã biết, nhưng khi được chứng thực từ miệng người khác, Vũ Văn Sở Thiên vẫn thất kinh lùi lại một bước. “Tại sao? Tại sao cữu cữu lại làm như thế?”
“Lục Lâm Phong là một kẻ có dã tâm cực lớn, hắn một lòng muốn Vô Nhiên sơn trang trở thành bá chủ giang hồ. Để đạt được mục đích, hắn không từ bất cứ thủ đoạn nào, vì ông ngoại con luôn nghi kỵ hắn nên đành phải giao phó Vô Nhiên Sơn trang cho người ngoài như ta.”
“Vì vậy, Lục Lâm Phong hy vọng mẫu thân của con sẽ biến mất vĩnh viễn, như vậy tiền bối sẽ sinh ra chán chường rồi rời khỏi Lục gia mãi mãi, và hắn nghiễm nhiên có thể trở thành chủ nhân đích thực của Vô Nhiên sơn trang. Nếu con đoán không nhầm, vì đề phòng hậu họa, chính hắn đã thuê người của Dạ Kiêu giết hại cha mẹ của con... Nhưng tại sao hẳn lại mất tích?”
Ngụy Thương Nhiên nhìn lên bầu trời càng lúc càng u ám. “Hắn mất tích đã nhiều năm, e rằng lành ít dữ nhiều, thù hận ngày xưa đã kết thúc rồi. Sở Thiên, con vẫn tiếp tục truy cứu chuyện này, chỉ khiến bản thân đắm chìm trong thù hận không thể thoát ra được. Nếu cha mẹ của con dưới suối vàng có biết, tin rằng họ càng hy vọng nhìn thấy con quên đi quá khứ và sống cuộc sống mà con thực sự mong muốn.”
“Điều con thực sự mong muốn, đó là Dạ Kiêu vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.”
“Dạ Kiêu tội ác chất chồng, các đại môn phái và đại thế gia nhiều lần liên kết lại muốn diệt trừ chúng nhưng đều bất thành, con cho rằng dựa vào sức của một mình con có thể làm được sao?”
“Con không làm được, nhưng có người có thể giúp con.”
“Hoàng đế Tuyên Quốc Vũ Văn Việt?” Ngụy Thương Nhiên lắc đầu. “Dã tâm của ông ta rất lớn, chí tại thiên hạ, e rằng không rảnh để nhúng tay vào chuyện của võ lâm trung nguyên.”
“Sẽ có ngày hoàng thúc nhất thống thiên hạ. Hoàng thúc đã đồng ý với con, nếu con giúp người nhất thống thiên hạ, người sẽ giúp con diệt trừ Dạ Kiêu.”
Ngụy Thương Nhiên nhìn khuôn mặt đầy vẻ tự tin của y, hiểu lòng y đã quyết, bèn không nói thêm nữa, chỉ quay đầu sang nhìn những người dắt ngựa đi thong dong trên thảo nguyên. Bỗng nhiên ông ta lên tiếng: “Hồi còn trẻ, ta cũng từng cho rằng bản thân có thể kết thúc sự tranh chấp, chém giết giữa các đại môn phái trong giang hồ, nhưng sau này ta nhận ra, giang hồ tự nhiên có quy tắc của giang hồ, không có thị phi, không có đúng sai, chỉ có sự liều mình vì quyền lực và dục vọng, sống và chết đều là lựa chọn của bản thân mỗi người. Đợi đến khi ta đã nhìn thấu tất cả, muốn cùng người mình yêu thương tìm một miền đất yên bình, ngày ngày ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, sống một cuộc sống tự do tự tại thì đã không còn cơ hội nữa... Sở Thiên, nếu con chỉ có một lựa chọn, điều mà con thực sự muốn là Dạ Kiêu biến mất từ đây, hay là sống một cuộc sống tự do tự tại trên thảo nguyên bao la này cùng với cô nương ấy?”
Vũ Văn Sở Thiên chợt sững người, không hiểu tại sao Ngụy Thương Nhiên lại hỏi một câu như thế.
Ngụy Thương Nhiên tiến lên một bước, nhặt một sợi tóc dài rõ ràng là của một nữ tử từ trên vai y. Sau đó, ông ta buông sợi tóc ra và nhìn nó bị gió cuốn đi, nói: “Nếu ta là con, ta sẽ chọn điều thứ hai.”
“Vãn bối...”
“Có những chuyện có thể che giấu, có những chuyện... có che giấu cũng không được.”
Trong mắt Ngụy Thương Nhiên tràn ngập sự cảm thông. “Ta biết lựa chọn giữa việc trả mối huyết hải thâm thù và tình cảm là lựa chọn khó khăn, nhưng những thứ mà trong lòng con mong muốn nhất mới là thế giới thuộc về con...”
Nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, Vũ Văn Sở Thiên có một tâm trạng vô cùng phức tạp: cảm động bởi sự cố chấp trong tình yêu của ông ta, cũng cảm động bởi tấm lòng bao dung độ lượng như biển khơi của ông ta, đồng thời y cũng có chút thương cảm. Tại sao một người đàn ông như thế, một tình cảm sâu đậm như vậy mà cuối cùng không thể đổi lấy một trái tim của người mình yêu thương?
Từ lúc bước vào giang hồ, Vũ Văn Sở Thiên luôn cho rằng giang hồ không có tình người, cho dù có người giúp y, cứu y, thì y cũng tin rằng bọn họ có mục đích nào đó. Ngay cả Mạnh Mạn, người đã vì y mà làm biết bao việc như thế, y cũng tin chắc rằng nàng ta tất cả mưu tính của mình.
Nhưng đối với Ngụy Thương Nhiên, y lại không có chút nghi kỵ. Trong lòng y, Ngụy Thương Nhiên là bậc tiền bối, cũng là ân sư của y, là người mà đời này y kính phục và tôn trọng nhất.
Thảo nguyên mênh mông vô tận tựa như mặt biển bao la, hễ có gió thổi qua liền gợn lên từng lớp sóng biếc. Lạc Trần cưõi ngựa thong dong xuyên qua thảo nguyên, bộ váy dài màu đỏ tươi nổi bật giữa những lớp sóng biếc, dù cảnh có đẹp hơn nữa thì cũng đều trở nên u ám, tối tăm...
Đây là cảnh sắc mà ở trung nguyên không bao giờ có thể nhìn thấy được, cũng là sự mênh mông bát ngát mà ở trung nguyên không bao giờ có.
Một cơn gió nổi lên, thổi tung mái tóc đen nhánh và chiếc váy đỏ của Lạc Trần. Vũ Văn Sở Thiên đi đến khoác cho nàng chiếc áo choàng.
“Ca ca và Ngụy tiền bối đã nói chuyện xong chưa?” Nàng quay người lại nở một nụ cười, mái tóc đen xen lẫn tà váy đỏ, sóng xanh mắt biếc, làn da trắng nõn càng nổi bật dưới lớp vải lụa đỏ tươi, chỉ một nụ cười mỉm trên khóe môi thôi cũng đủ khiến y không ao ước gì hơn.
“Ừ,nói xong rồi.”
Vũ Văn Sở Thiên dắt tay nàng, cùng nàng sánh vai đi trên bãi cỏ mềm. “Sao hôm nay muội lại mặc váy đỏ, chẳng phải muội không thích màu đỏ sao?”
Nàng liếc nhìn về phía Ngụy Thương Nhiên, đến khi ông ta đi khuất, mới khoác lấy cánh tay y, tựa đầu vào vai y, nói: “Chẳng phải sáng nay ca ca nói muốn xem muội mặc y phục màu đỏ trông sẽ thế nào sao?”
Y mỉm cười. “Nha đầu ngốc, thứ ta muốn nhìn là... giá y màu đỏ cơ.”
“Á! Ca ca đâu có nói rõ...” Nàng cũng bật cười thành tiếng. “Khi nào ca ca muốn nhìn?"
Bên tai Vũ Văn Sở Thiên chợt vang lên câu nói của Ngụy Thương Nhiên: “Những thứ mà trong lòng con mong muốn nhất mới chính là thế giới thuộc về con...” Thứ mà trong lòng y thực sự mong muốn... chính là nàng.
“Ta muốn nhìn ngay bây giờ!”
“Bây giờ?” Lạc Trần ngẩn người một lúc, sau đó không chút do dự kéo tay y. “Vậy bây giờ chúng ta đi mua.”
Nàng kéo y ra khỏi thảo nguyên, đi đến con phố dài màn đêm đã bao phủ. Họ tìm từng cửa hiệu, hỏi từng cửa hàng trên phố, nhưng không ở đâu bán giá y may sẵn. Cho đến cửa hiệu cuối cùng, Vũ Văn Sở Thiên đành từ bỏ. “Thôi bỏ đi, đợi mấy hôm nữa chúng ta về Phù Sơn, ta sẽ đặt người may cho muội một bộ.”
“Như vậy vẫn lâu, để muội mua vải về tự may, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
Cơn gió đêm thổi qua bộ y phục màu đỏ của nàng, Vũ Văn Sở Thiên nghiêng người nhìn đôi má đỏ như màu của bộ y phục, nàng đã mệt đến nỗi thở hổn hển rồi, vậy mà bước chân vẫn không chậm lại, mắt nhìn khắp các cửa hàng san sát trên phố. Lúc đó, nàng không còn là một Lạc Trần trầm tĩnh đến hư vô nữa, mà trở nên vô cùng chân thực, nàng đã thực sự thuộc về y.
Một niềm hạnh phúc dâng đầy trong lòng Vũ Văn Sở Thiên. Y bất chấp ánh nhìn của người qua đường, ôm nàng thật chặt vào lòng, nói: “Tiểu Trần, đợi đến khi muội may xong giá y, chúng ta liền thành thân.”
Nàng gật đầu thật mạnh, đợi chờ mòn mỏi, cuối cùng nàng cũng đợi được câu nói này.
Cuối cùng, họ mua một xấp vải đỏ và một túi lớn chỉ thêu các màu, xách túi lớn túi bé về quán trọ. Tại hành lang quán trọ, họ gặp Ngụy Thương Nhiên cũng vừa mới về. Ông ta nhìn lướt qua chỗ vải đỏ, chỉ nói một câu: “Ngày mai không cần vội, chúng ta cứ nghỉ ngơi thoải mái rồi mới xuất phát." Có vẻ ông ta đã nhìn ra tối hôm đó hai người rất bận.
Quả thực tối hôm ấy Lạc Trần bạn luôn chân luôn tay. Nàng hào hứng lấy tấm vải đỏ ra ướm đi ướm lại lên người, chốc chốc lại xin ý kiến của Vũ Văn Sở Thiên, hỏi y chân váy có chạm đất hay không, nên thêu gì lên váy thì đẹp, lát sau lại hỏi ống tay thêu hoa đào có đẹp không.
Y mỉm cười gật đầu, đôi má trắng ngần của nàng chợt đỏ ửng lên, còn đẹp hơn cả hoa đào nở. Chợt nàng nghĩ đến điều gì đó, bèn để mảnh vải xuống. “Ca ca, muội nhớ ca ca vẽ rất đẹp, ca ca vẽ giúp muội hình giá y đi.”
“Vẽ giá y?” Hồi phụ mẫu còn sống, y từng ngày ngày học viết thơ, vẽ tranh với phụ thân, nhưng từ sau khi phụ mẫu qua đời, y chỉ một lòng muốn luyện võ công đến mức thượng thừa để phục thù, sớm đã không còn tâm tư cho tình thơ ý họa nữa. Nhưng hôm nay, tưởng tượng cảnh Lạc Trần mặc giá y, y chợt cảm thấy hơi ngứa ngáy chân tay.
Vũ Văn Sở Thiên liền bảo tiểu nhị đem giấy và bút đến, vẽ tỉ mỉ từng chi tiết theo miêu tả của Lạc Trần. “Chỗ cổ áo và cổ tay cần thêu hình đạp tuyết tầm mai, chỗ vạt áo cần thêu hình dây leo quấn quýt, tượng trưng sự quấn quýt không bao giờ rời xa của hai chúng ta, tốt nhất nên có thêm một đôi hồ điệp bay lượn, cùng đậu cùng bay...”
Nhiều năm không tĩnh tâm vẽ tranh nên ban đầu, y có chút không quen tay, hình vẽ ra tay cũng không đến nỗi xấu nhưng ngòi bút vẫn không đủ thanh thoát. Lạc Trần nhìn trước ngắm sau, lắc đầu nói: “Cổ tay thêu hoa mai trông lạnh lẽo quá, hay là đổi thành hoa mộc lan đi.”
Y đổi một tờ giấy khác, tiếp tục vẽ. Nàng ghé đầu lại xem, trong làn tóc có một mùi thơm của hoa mộc lan, khiến y nhớ lại cây mộc lan nở hoa rực rỡ trên núi Phú Sơn. Tối hôm đó, y đã vẽ không biết bao nhiêu bức tranh, tóm lại là sửa rồi lại vẽ, vẽ rồi lại sửa, càng vẽ càng quen tay, những bông hoa hiện lên giống y như thật. Cho đến khi một bức vẽ giá y hoàn hảo không còn gì để chê hiện lên trước mắt, nhưng đột nhiên Lạc Trần lại tỏ vẻ rầu rĩ.
“Muội sao thế, không thích sao?” Y hỏi.
“Không, muội thích, rất thích! Nhưng hình vẽ phức tạp thế này, muội phải thêu đến bao giờ? Sợ rằng thêu cả ngày cả đêm không ngừng nghỉ cũng phải mất nửa năm đến một năm.”
Nhìn dáng vẻ bối rối của nàng, Vũ Văn Sở Thiên không nhịn được cười, kéo nàng ngồi xuống cạnh mình. “Muội nóng lòng muốn được gả cho người ta thế sao?”
“Không phải muội nóng lòng muốn được gả cho người ta.” Nàng lắc lắc đầu đầy nghiêm túc, nói với y. “Mà là muội nóng lòng muốn được gả cho ca ca! Hai cách nói này khác nhau rất nhiều.”
“Ồ? Có gì khác nhau?”