- 4 -
Rõ ràng là y biết rồi mà vẫn hỏi, còn nàng lại không thể trả lời nổi. Có những cảm xúc đúng là rất khó nói thành lời, lý do nàng muốn gả cho y dường như có rất nhiều, nhưng khi phải nói ra thì nàng lại không nói rõ được, chỉ biết là nàng muốn ở bên cạnh y! Được ở bên y, thế giới của nàng cũng giống như chiếc giá y kia, được nhuộm thứ màu sắc nóng bỏng nhất, nở đầy những bông hoa tươi đủ màu sắc.
“Đừng nói với ta là muội không nghĩ ra nhé!” Vũ Văn Sở Thiên nghiến răng nghiến lợi véo má nàng, điệu bộ như sẽ ăn tươi nuốt sống nàng nếu nàng không nói ra được.
Nàng cố gắng nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra được một lý do: “Muội nghĩ ra rồi! Gả cho ca ca rồi, ngày nào chúng ta cũng có thể ngủ cạnh nhau, muội sẽ không sợ ác mộng nữa!”
“…” Ánh mắt Vũ Văn Sở Thiên còn đáng sợ hơn cả ác mộng.
Nàng lập tức chìa ngón tay ra đếm kĩ tất cả những lợi ích khi gả cho y. “Ca ca có thể cùng muội ngắm mặt trời lặn, muội mệt thì ca ca sẽ cõng muội xuống núi, muội lạnh thì ca ca sưởi ấm cho muội, muội ốm thì ca ca chữa bệnh cho muội. À đúng rồi, lúc muội thấy buồn chán thì có ca ca ở bên cạnh nói chuyện. Còn nữa...”
“Còn gì nữa?” Y đang nghe say sưa thì bị cụt hứng.
“Lúc muội nhớ ca ca thì có thể nhìn thấy ca ca, không cần ngày ngày nhớ nhung đến nỗi không muốn ăn, không thèm ngủ, nhớ đến đau lòng nữa.”
Cuối cùng Vũ Văn Sở Thiên cũng mỉm cười, đến lúc ấy nàng mới vỗ ngực thở phào một cái.
“Còn nữa...” Hai tay nàng ôm lấy cổ y, đầu ngả vào vai y. “Muội thích ca ca ôm muội thế này...”
Môi nàng nhẹ nhàng chạm lên khóe môi của y, như có như không. Vũ Văn Sở Thiên liếc nhìn ra cửa sổ một cái, ngần ngại một chút, cuối cùng vẫn ôm lấy nàng..
Kết thúc nụ hôn dài, Vũ Văn Sở Thiên buông nàng ra, nói: “Muộn rồi, đi ngủ thôi, ngày mai còn phải lên đường gấp.”
“Giá y của muội vẫn chưa may mà”
“Ngày mai làm cũng không muộn, dù sao thì muội cũng không thể làm xong trong ngày một ngày hai.”
Nhắc đến điều này, Lạc Trần liền cảm thấy nản lòng. “Hay là ngày mai ca ca vẽ cho muội một hình đơn giản hơn?”
“Được!”
Nàng liền nằm lên giường. Đi cả ngày đường, nàng vốn đã mệt, vừa rồi bận bịu với việc vẽ giá y nên không cảm thấy mệt, bây giờ được gối đầu trên tay y, nằm trong lòng y, nàng vừa nhắm mắt liền lập tức chìm vào giấc ngủ.
Đợi nàng ngủ say, Vũ Văn Sở Thiên đắp chăn cho nàng, rồi từ từ ngồi dậy, đi ra ngoài. Đứng trong bóng tối, y hỏi người đang đứng trên mái nhà: “Cô nhìn lâu như vậy, vẫn chưa đủ sao?”
Một bóng người từ trên mái nhà bay xuống. Thân hình thướt tha yểu điệu, chiếc váy dài màu xanh và kiểu tóc cực kỳ đơn giản không làm giảm đi vẻ xinh đẹp khiến người ta say đắm, chỉ một nụ cười nhẹ cũng khiến chúng nhân điên đảo. Đó chính là Mạnh Mạn.
Ở đây là Tuyên Quốc mà Mạnh Mạn vẫn có thể tìm được họ, điều này khiến Vũ Văn Sở Thiên có chút bất ngờ, xem ra y cần phải đánh giá lại thế lực của Dạ Kiêu.
“Có mấy hôm không gặp mà tình cảm của hai người tiến triển nhanh thật đấy, đã tính đến chuyện cưới hỏi rồi.”
“Cô từ ngàn dặm xa xôi đến đây, không phải vì quan tâm chuyện tình cảm của bọn ta đúng không?”
Đối diện Mạnh Mạn, Vũ Văn Sở Thiên không còn chút vẻ dịu dàng của ban nãy, chỉ có một khuôn mặt lạnh lùng còn hơn cả đêm đông cực Bắc, đến nỗi nàng ta hoài nghi nam nhân ở trong phòng lúc nãy căn bản không phải là y. Sự ghen tỵ trong lòng bị kìm nén đến cực độ, nàng ta cười lạnh lùng, nói: “Ta muốn xem huynh sẽ diễn kịch đến bao giờ?”
Vũ Văn Sở Thiên nhướng mày, giọng điệu vẫn lạnh lùng không đổi: “Ta có cần thiết phải diễn kịch trước mặt cô không?”
Mạnh Mạn hít một hơi thật sâu, kìm nén nỗi hận thù hờn ghen trong lòng, đổi thành một nụ cười mỉa mai. “Không phải huynh đang diễn kịch sao? Lẽ nào huynh thực sự muốn cưới muội muội của mình? Chuyện này nếu để người trong Lục gia biết, để những hoàng thân quốc thích của huynh ở Tuyên Quốc biết, chưa biết chừng ta có kịch hay để xem thật ấy chứ!”
Đối diện với sự hăm dọa của Mạnh Mạn, mặt y vẫn không biến sắc. “Muội ấy không phải muội muội ruột của ta!”
“Vậy còn ta thì sao? Ta đã làm cho huynh bao nhiêu việc, tình cảm của ta dành cho huynh, chắc chắn huynh hiểu rõ. Rốt cuộc trong lòng huynh có ta không?” Mạnh Mạn giận dữ chất vấn.
Vũ Văn Sở Thiên nhếch mép, trong mắt cuối cùng cũng có một tia cảm xúc, một ý cười thâm sâu khó lòng nhận ra. Mạnh Mạn chưa từng thấy y cười như thể bao giờ, trong phút chốc tim nàng ta đập loạn lên.
“Cô nhất quyết muốn biết trong lòng ta có cô không ư? Được, vậy ta nói cho cô biết...” Y tiến lại gần nàng ta, cúi người ghé sát bên tai nàng ta, nói chậm rãi và rõ ràng từng tiếng:
“Thế gian này, ngoài Tiểu Trần ra, bất cứ người con gái nào cũng không thể khiến ta có tình cảm.”
Giờ phút này đây, nghe thấy những lời từ chính miệng của Vũ Văn Sở Thiên nói ra, toàn thân Mạnh Mạn run rẩy, hai hàm răng nghiến chặt lại, nàng ta gằn từng tiếng:
“Huynh... thật là đồ bạc bẽo!”
Ý cười trong mắt y càng thâm sâu.
“Không chịu được loại người bạc bẽo như ta thì sau này nếu không có việc gì, đừng đến đây xem kịch nữa.”
Đôi mắt nóng bừng đến mức đau nhức, Mạnh Mạn cắn chặt răng, không để cho nước mắt trào ra. Vũ Văn Sở Thiên chính là người như vậy, bộ mặt dịu dàng, đẹp đẽ kia chỉ để dành cho muội muội bảo bối của mình, còn khi đối diện với Mạnh Mạn, y luôn luôn dùng một bộ mặt lạnh lùng và tàn nhẫn. Nhưng không biết vì sao y càng như vậy, nàng ta càng không chống lại được sức hấp dẫn của y, dù biết rõ sẽ không có kết quả, nhưng nàng ta vẫn mê đắm một cách điên cuồng không thể nào thoát ra được.
Vũ Văn Sở Thiên liếc nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Mạnh Mạn, ý cười liền thu lại. “Cô đến đây chắc không phải chỉ để xem kịch thôi đúng không, tìm ta có chuyện gì, nói đi?”
Ổn định lại cảm xúc hỗn loạn xong, Mạnh Mạn lạnh lùng nói:
“Ta đến đây là có nhiệm vụ cần tìm huynh.”
“Mấy hôm nay ta không có thời gian, cô tìm người khác đi."
“Người khác không làm được.” Mạnh Mạn nói. “Hơn nữa nhiệm vụ này chắc chắn huynh sẽ có thời gian làm. Bởi vì người mà y cần giết hiện đang ở Trạc Quang Sơn, chẳng phải huynh cũng đang trên đường đến Trạc Quang Sơn cùng với Ngụy Thương Nhiên sao? Vừa hay tiện đường giết một người.”
“Người cần giết là ai?”
“Tạm thời ta vẫn chưa thể nói cho huynh biết, đợi đến lúc huynh đến Trạc Quang Sơn, khi nào cần động thủ, ta tất sẽ nói cho huynh biết.”
Dứt lời, Mạnh Mạn phi thân rời đi, chỉ để lại một tấm ngân phiếu viết một số tiền lớn đến giật mình.
Lông mày Vũ Văn Sở Thiên nhíu chặt, bàn tay nắm chặt tấm ngân phiếu trong vô thức. Y không thích giết người, càng không muốn giết người tại một nơi thanh tịnh như Trạc Quang Sơn, nhưng hiển nhiên y không có quyền từ chối mệnh lệnh.
Y cất tấm ngân phiếu cẩn thận rồi trở về phòng, Lạc Trần vẫn đang ngủ say, nhưng đôi giày nàng để dưới đất đã thay đổi vị trí. Y đưa tay bóp trán, cảm thấy đau đầu khi phải đối phó với Mạnh Mạn. Y cởi áo rồi lên giường nằm, ôm lấy người bên cạnh mình vào lòng. Dù ở gần nàng như vậy nhưng y vẫn sợ, sợ những niềm vui và hạnh phúc trong những ngày vừa qua đều là ảo ảnh hư vô, khi mặt trời xuất hiện, ảo ảnh đó sẽ biến mất.
Mí mắt của Lạc Trần khẽ động đậy, nàng nép vào lòng y một cách tự nhiên, trông như vẫn đang ngủ say. Y hôn nhẹ lên trán nàng, thì thầm nói: “Tiểu Trần, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, muội chỉ cần tin như vậy là được.”
“Ừm, muội tin.”
Qua giờ Mão, Vũ Văn Sở Thiên và Lạc Trần mới tỉnh dậy. Ngụy Thương Nhiên đã thu xếp xong mọi thứ và chuẩn bị đủ đồ ăn, đang ngồi một mình trong sân uống trà, xem ra đã đợi họ rất lâu nhưng trên nét mặt vẫn không có vẻ gì là sốt ruột.
Sau khi cùng nhau dùng bữa sáng xong, Ngụy Thương Nhiên đề nghị sẽ đi đường núi Chiêu Dao. Núi Chiêu Dao cách Trạc Quang Sơn không xa, băng qua đỉnh núi rồi vượt sông Bích Lạc là đến, có thể tránh được rất nhiều đường quanh co, có điều đường núi hiểm trở, không dễ đi bằng đường lớn bằng phẳng, nửa đường cũng không có quán trọ nghỉ chân, đến đêm, họ chỉ có thể ngủ ngoài trời giữa nơi sơn dã.
Vũ Văn Sở Thiên có phần e ngại, nhưng Lạc Trần lại gật đầu không chút do dự, nói: “Trên núi không khí trong lành, phong cảnh lại đẹp, muội thích qua đêm trên núi.”
Thế là họ lựa chọn đường núi gồ ghề, suốt quãng đường xe cứ lắc lư, đi đến đêm họ tìm được một sơn động khuất gió để nghỉ chân. Họ đốt lửa lên, nướng thịt thú rừng để ăn. Lửa cháy rừng rực, mùi thịt chim quay thơm phưng phức tỏa ra tứ phía, trông rất ngon mắt, lại thêm rượu mạnh đặc biệt của Tuyên Quốc, đúng là đồ nhắm ngon không thể thiếu rượu ngon.
Vũ Văn Sở Thiên lại cùng Ngụy Thương Nhiên uống rượu. Hai người này, thường ngày, một người thì lạnh lùng cao ngạo, một người thì không màng thế sự, đều là những người ít nói, thể mà khi gặp nhau thì lại luôn có chuyện để nói, từ sự phồn thịnh của Tuyên Quốc đến sự bạo ngược chuyên quyền của hoàng đế Ương Quốc, từ sự hưng suy của Vô Nhiên sơn trang đến địa vị chí tôn trong giang hồ của Trạc Quang Sơn, cứ thế có thể nói hết đêm.
Đương nhiên, bất luận nói chuyện say sưa thế nào, mỗi khi Lạc Trần ăn hết thịt quay trong tay, Vũ Văn Sở Thiên lại đưa cho nàng một miếng, rồi tiện tay lau vết mỡ dính trên ngón tay và bên mép của nàng. Lúc đó, Ngụy Thương Nhiên luôn cúi đầu rót rượu, dường như không để ý gì cả.
Nhờ có sự chăm sóc ân cần của Vũ Văn Sở Thiên, chẳng mấy chốc Lạc Trần đã no, rồi nàng một mình đứng trên mỏm núi ngắm cảnh. Giữa những ngọn núi trùng điệp, một dòng sông xanh biếc chảy quanh, bên kia dòng sông chính là Trạc Quang Sơn đứng sừng sững, từng lớp mây mù quấn quanh, có cảm giác như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nàng đang cảm khái trước sự kỳ vĩ của Trạc Quang Sơn, bỗng qua ánh lửa yếu ớt lập lòe, nàng nhìn thấy từ đằng xa có một bóng đen to lớn đang loạng choạng đi đến, càng lúc càng gần, dường như lần theo ánh lửa mà đến. Nàng định thần nhìn kĩ, không phải dã thú mà là một người, trên mình người đó mặc một chiếc áo giáp vừa dày vừa nặng, vì thế trông to lớn hơn người thường.
Lúc đi đến chỗ cách nàng chừng mười mấy bước, người đó không gắng gượng được nữa liền ngã xuống đất. Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, cơ thể nặng nề vẫn cố lết về phía ánh lửa một cách đầy khó khăn, giống như đang hướng về một tia hy vọng sống cuối cùng.
Nàng bước đến bên cạnh hắn, nhìn rõ áo giáp hắn mặc là của Ương Quốc. Mặc dù trên mặt hắn đầy máu nhưng nàng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra ngũ quan của hắn. Người này còn rất trẻ, gương mặt tuấn tú, cương nghị, chắc là tướng sĩ của Ương Quốc vừa mới trải qua một trận chiến ác liệt.
Nàng đưa tay bắt mạch cho hắn, hóa ra hắn không chỉ toàn thân ngoại thương, mất máu quá nhiều, mà còn bị trúng độc. Chất độc lan ra khắp tứ chi bách cốt, khiến toàn thân hắn không còn sức lực. Cũng may hắn gặp nàng, nếu không có lẽ nơi này sẽ là nơi chôn thây của hắn rồi.
Đột nhiên hắn nắm chặt lấy tay nàng, đôi môi chỉ mấp máy mà không nói được thành lời, chỉ có đôi mắt tha thiết xin cứu mạng nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng cười, an ủi hắn: “Huynh bị thương không nặng, chất độc cũng dễ giải, không nguy đến tính mạng... ”
Nghe đến đây, người đó mới yên tâm thở phào, tay hắn mất đi chút sức lực cuối cùng, buông thõng xuống. Trong cơn mơ màng, hắn cảm thấy có người cho hắn uống một viên thuốc đắng ngắt, sau đó hắn liền có tri giác, có thể cảm nhận rõ một đôi tay ấm áp đang lau vết thương giúp mình, còn láng máng nghe thấy có người đang nói chuyện.
“Trên áo giáp có khắc chữ “Tiêu”, không biết đây có phải tên của vị huynh đài này không?” Là giọng của cô nương đã cứu hắn, giọng nói trong trẻo nghe như tiếng nước chảy trong hang núi.
“Là họ, chắc là tướng sĩ của quân Tiêu gia Ương Quốc". Giọng một nam nhân cất lên, trầm khàn và điềm tĩnh.
“Ồ Ca ca, chúng ta cùng đưa vị huynh đài này xuống núi nhé.” Lại là giọng của cô nương đó.
“Không cần đâu, tình trạng vết thương của hắn đã không còn đáng ngại, sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi, sau đó hắn có thể tự xuống núi.” Giọng nói của một nam nhân trẻ hơn, lạnh lùng và vô cảm.
“Nhưng ngộ nhỡ có kẻ đến truy sát huynh ấy thì sao?"
“Cho dù có kẻ đuổi theo, hắn cũng có thể ứng phó được. Chúng ta đi thôi.”
Những người xung quanh nam nhân họ Tiêu dần đi xa, sau đó không nghe thấy tiếng ngựa và xe nữa. Hắn nghỉ ngơi một lúc, thử cử động cơ thể, không ngờ chỉ dùng lực một chút đã ngồi dậy được ngoại trừ vết thương hơi đau do bị rách ra thì không có chỗ nào khác thường cả. Hắn đứng dậy đuổi theo đến bên sườn núi, chỉ thấy một chiếc xe ngựa từ con đường núi đi xuống, rất nhanh sau đó chỉ còn lại cái bóng mờ mờ.
Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay, vẫn còn lưu lại hơi ấm dịu dàng và một mùi hương khiến người ta yên lòng của cô nương đó...
Nàng là người đã cứu vớt hắn từ cõi chết, là mùi hương hắn chạm đến đầu tiên trong cuộc chém giết đẫm máu, trong cơn mơ màng hắn không nhìn rõ dung mạo của nàng, chỉ nhớ nàng mặc một bộ y phục trắng như mây, tóc đen như gỗ, có giọng nói làm say mê lòng người nhất, còn có mùi hương khiến người ta cảm thấy an yên.
Đó là mùi hương mà Tiêu Tiềm mãi mãi không thể quên.