Phần 4- KHÚC CHUNG NHÂN LY TÂM NHƯỢC ĐỔ Chương 16 HẬN NƯỚC THÙ NHÀ
Vượt qua dòng sông Bích Lạc, ba người vừa từ dưới thuyền đi lên, đại đệ tử phái Trạc Quang liền đem người đến bờ sông cung kính nghênh đón, thấy Ngụy Thương Nhiên thì nhất tề cúi đầu tham bái: “Cung nghênh chưởng môn hồi sơn.”
Ngụy Thương Nhiên lạnh lùng gật đầu, khoát tay ra hiệu mọi người đứng dậy, sau đó hỏi người đại đệ tử bên cạnh: “Chưởng môn của các đại môn phái đều đến cả rồi chứ?”
“Đều đến cả rồi, người của phái Điểm Thương, Vô Nhiên sơn trang, Uất Trì thế gia cũng đều đến rồi. Tiệc mừng thọ ngày kia cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ đợi chưởng môn hồi sơn.”
Nhắc đến Vô Nhiên sơn trang, Ngụy Thương Nhiên đưa mắt lên nhìn Vũ Văn Sở Thiên một cái, rồi lại cúi đầu dặn dò đệ tử phải Trạc Quang phải tiếp đãi chu đáo người của các đại môn phái và thế gia, đặc biệt phải bảo vệ sự an toàn của họ. Các đệ tử cung kính gật đầu vâng lệnh.
Ngụy Thương Nhiên lại hỏi: “Thư ta gửi về đã đưa cho chân nhân xem rồi chứ?”
“Chân nhân đã xem rồi, người đặc biệt dặn dò, nếu chưởng môn đưa người về thì cứ đến thẳng Thủy Phong Lâm gặp người là được, không cần thông báo.”
“Được, vậy ta đến Thúy Phong Lâm trước.”
Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Sở Thiên bước vào giang hồ đệ nhất đại phái, phái Trạc Quang. Phái Trạc Quang đã truyền thừa trăm năm, chính điện uy nghiêm độc lập, cầu thang làm bằng gỗ hồng sơn, bậc thềm được làm bằng đá thanh ngọc, mỗi cành cây ngọn cỏ, mỗi tảng đá đều chứa trận pháp, hình ngũ hành bát quái ghép từ đá trải giữa quảng trường, một nhóm đệ tử Trạc Quang đang luyện võ, người nào người nấy võ công cao cường.
Vòng qua tiền điện, Ngụy Thương Nhiên lệnh cho đệ tử đến tiền điện đợi, tự ông ta đưa Vũ Văn Sở Thiên và Lạc Trần đến Thủy Phong Lâm ở hậu sơn. Trên đường đi, Ngụy Thương Nhiên nói cho Vũ Văn Sở Thiên biết, Tử Thanh chân nhân vốn ẩn cư lánh đời nhiều năm, không hỏi han chuyện giang hồ, cũng không thích bất cứ ai làm phiền. Nhưng một năm trở lại đây, chưởng môn của các đại môn phái lũ lượt đến cầu kiến Tử Thanh chân nhân, nói là Dạ Kiêu lại chuẩn bị hành động, muốn khơi lên một cuộc giết chóc trong giang hồ, vì vậy khẩn cầu Tử Thanh chân nhân xuất quan, thống lĩnh các phái cùng nhau đối phó Dạ Kiêu. Tử Thanh chân nhân không tiện thoái thác, vì vậy mới có đại hội võ lâm trên danh nghĩa là chúc thọ vào ngày kia.
Vũ Văn Sở Thiên ngước mắt lên nhìn phong thái lạnh như cơn gió của Ngụy Thương Nhiên, liền nói: “Nghe giọng điệu của tiền bối hình như không đồng tình với việc các đại môn phái muốn liên kết với nhau để đối phó Dạ Kiêu?”
Ngụy Thương Nhiên phát nhẹ tay áo, tiếp tục đi về phía trước và nói: “Từ khi Dạ Kiêu xuất hiện, các đại môn phái trước sau đã bốn lần liên kết lại nhằm tiêu diệt chúng, kết quảđều thương vong nặng nề, thất bại thảm hại. Giờ đây khi Dạ Kiêu ngày càng thịnh, mà các phái trong giang hồ ngày càng suy, mỗi phái lại có tư tưởng khác nhau, không thể đồng tâm đối phó với địch. Bây giờ tuyệt đối không phải thời cơ tốt nhất để tiêu diệt Dạ Kiêu.”
Vũ Văn Sở Thiên gật đầu tán đồng, thế lực của Dạ Kiêu đã ăn sâu vào trong các phái giang hồ, nhất cử nhất động của các đại môn phải đều bị Dạ Kiêu nắm rõ, bất luận là chiến đấu công khai hay bí mật, các đại môn phái đều không phải đối thủ của Dạ Kiêu, ít nhất là bây giờ.
“Lần này Ngụy tiền bối đưa vãn bối đến Trạc Quang Sơn, có phải muốn vãn bối trợ giúp các đại môn phái đối phó Dạ Kiêu?” Vũ Văn Sở Thiên hỏi.
“Đúng là ta muốn con tham gia việc này, nhưng chỉ dựa vào một mình con e rằng cũng không thể thay đổi được gì. Ta chỉ mong con có thể tham gia, chí ít cũng thể hiện rõ lập trường của mình. Trong giang hồ, lập trường giữa địch và ta vô cùng quan trọng, con hiểu chứ?”
“Con hiểu.” Vũ Văn Sở Thiên trầm ngâm một lúc, lại nói:
“Con sẽ suy nghĩ chuyện này.”
“Được, dù con quyết định thế nào, ta quyết không miễn cưỡng.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến trước căn nhà tre của Thủy Phong Lâm. Họ cất cao giọng bên ngoài, cầu kiến Tử Thanh chân nhân.
“Vào đi.” Một giọng nói xa vời vợi từ bên trong truyền đến.
Lạc Trần đang định bước vào, Vũ Văn Sở Thiên đột nhiên kéo nàng lại. “Tiểu Trần, muội hãy ở ngoài đợi ta.”
“Tại sao?”
Tử Thanh chân nhân xưa nay thích sự thanh tịnh, muội vào sẽ quấy rầy đến chân nhân.”
Nhìn ra y có ý bảo nàng tránh mặt, nàng liền dừng bước chân, ngoan ngoãn gật đầu.
“Được, muội đợi ca ca.”
Vũ Văn Sở Thiên theo chân Ngụy Thương Nhiên vào căn nhà tre, trong làn khói xanh lượn lờ, Tử Thanh chân nhân ngồi ngay ngắn trong trận đồ bát quái, mày tóc bạc phơ, chòm râu dài rậm, thân hình tuy hơi gầy gò nhưng rất rắn chắc, toát lên vẻ thanh cao, chính trực.
Vũ Văn Sở Thiên cung kính hành lễ, không dám đến quá gần.
Tử Thanh chân nhân mở mắt ra, khi đôi mắt sáng và hiền từ của người nhìn lên mặt Vũ Văn Sở Thiên thì chợt sững lại, sau đó lại quay sang nhìn Ngụy Thương Nhiên một cái.
Ngụy Thương Nhiên tiến lên trước, cung kính nói: “Sư phụ, chàng trai này chính là Vũ Văn Sở Thiên, người mà đệ tử đã nhắc đến trong thư, là con của Vũ Văn Cô Vũ và Lục Lâm Nhiễm. Hắn bị Dạ Kiêu ngầm hãm hại, bị trúng phệ tâm cổ, mỗi tháng đều phải chịu đựng nỗi đau gặm nhấm tâm can, khẩn cầu sư phụ nghĩ cách chữa trị cho hắn...”
“Ồ?” Tử Thanh chân nhân ngoảnh đầu nhìn kĩ khí sắc của Vũ Văn Sở Thiên, chỉ thấy giữa ấn đường y lờ mờ một vết màu xanh tím, đúng là triệu chứng bị trúng độc, nhưng không giống phệ tâm cổ lắm.
Tử Thanh chân nhân vung cây phất trần, những sợi tơ nhỏ li ti mềm mại hóa thành vũ khí sắc bén, để lại một vết rách trên cổ tay Vũ Văn Sở Thiên, máu từ chỗ vết thương chảy ra.
Tử Thanh chân nhân dùng ngón tay chấm một giọt máu, quan sát kĩ, khuôn mặt bỗng thất kinh. “Phát tác khi trăng tròn, ẩn đi khi trăng mờ, lốm đốm có thể thấy, sống ẩn trong đáy tim, loại trùng độc này nhìn có vẻ giống phệ tâm cổ, thực ra không phải phệ tâm cổ. Phệ tâm cổ chỉ có thể gặm nhấm kinh lạc, khiến người ta đau đớn khó chịu, còn loại trùng độc này lại có thể gặm nhấm gân cốt, máu thịt, cho đến khi người ta không còn thân xác.”
Hít sâu một hơi, Tử Thanh chân nhân mới tiếp tục nói: “Hắn trúng độc đã sâu, ngay cả kẻ hạ độc cũng không có cách nào giải được nữa.”
Ngụy Thương Nhiên cúi đầu, mãi không nói gì. Vũ Văn Sở Thiên sớm đã đoán được kết quả này, dù thất vọng nhưng vẫn có thể chịu đựng được. “Chân nhân, vãn bối có thể sống được bao lâu nữa?”
“Nhiều nhất là hai năm.”
Hai năm, bảy trăm ngày đêm, thực sự quá ngắn ngủi, ngắn đến mức có thể không kịp nhìn thấy Lạc Trần khâu xong giá y.
Vũ Văn Sở Thiên sớm đã biết kết quả nên trong lòng vẫn bình thản, nhưng Ngụy Thương Nhiên lại không thể nào bình tĩnh để có thể đối diện sự thật này. Ông ta tiến lên thỉnh cầu: “Sư phụ, cho dù loại độc này không có thuốc gì giải được thì cũng có cách áp chế độc phát chứ. Thương Nhiên tha thiết xin sư phụ dạy đệ tử cách dùng chân khí áp chế trùng độc, để có thể kéo dài thời gian độc phát.”
Thấy mặt Ngụy Thương Nhiên không giấu nổi nỗi bị thương, Tử Thanh chân nhân chợt nhớ lại hình ảnh hồi trẻ của ông ta. Khi đó, ông ta đến Trạc Quang Sơn tìm người bái sư, khắp người tàn tạ, nhưng khuôn mặt vẫn toát lên vẻ ngạo nghễ vốn có, giống hệt như chàng trai trước mắt. Năm tháng qua đi, hiện tại Ngụy Thương Nhiên đã không còn trẻ nữa, nét lạnh lùng cao ngạo trên khuôn mặt cũng dần mất đi, chỉ còn lại vẻ cô độc thâm trầm như nước hồ sâu, dường như bất kỳ ai, bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến ông ta gợn một cơn sóng cảm xúc. Nhưng hôm nay, ông ta lại vì tên hậu bối trẻ tuổi này mà không kìm nén được sự lo âu, khẩn cầu tha thiết...
Ắt phải có nguyên do bên trong, nhưng ông ta không nói, người cũng không tiện hỏi.
Tử Thanh chân nhân suy tư một hồi, nói: “Muốn kéo dài thời gian trùng độc phát tác vẫn còn một cách: dùng công phu nghịch huyết khiến huyết mạch chảy ngược chặn trùng độc tại huyệt Thái Ất, sẽ giữ được tâm mạch, sẽ không phải chịu đựng nỗi đau đớn bị trùng độc ăn tim. Nhưng cách này chỉ có thể tạm thời giữ chân trùng độc, sẽ có một ngày trùng độc có thể phá vỡ...”
“Cách này có thể áp chế trùng độc được bao lâu?” Ngụy Thương Nhiên hỏi.
“Có thể là mấy năm, cũng có thể chỉ vài tháng, điều này phải nghe theo số mệnh của cậu ta rồi.” Tử Thanh chân nhân nhìn sang Vũ Văn Sở Thiên, nói: “Trưa mai con lại đến căn nhà tre này, ta sẽ giúp con áp chế trùng độc.”
Ngụy Thương Nhiên cả kinh, vội ngăn lại: “Sư phụ không thể..."
Tử Thanh chân nhân ngắt lời: “Hiện nay tai họa sắp ập đến võ lâm, việc chống lại Dạ Kiêu phải dựa cả vào con. Một lão già như ta cùng lắm chỉ lộ diện một lúc, không giúp được gì nhiều.”
Nghe vậy, Vũ Văn Sở Thiên vội nói: “Tiền bối không cần hao phí chân khí vì vãn bối, nếu Sở Thiên cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết thì có sống thêm vài ngày đối với vãn bối cũng không có nhiều ý nghĩa...”
Tử Thanh chân nhân khoát nhẹ tay, nói: “Ta nói giúp con thì nhất định sẽ giúp, trưa mai ta đợi con ở đây.”
Y vẫn định nói thêm thì thấy Ngụy Thương Nhiên lắc đầu với mình, tỏ ý không nên nói nữa. “Sở Thiên, con vẫn còn trẻ, chỉ cần có một phần cơ hội sống sót thì cũng không nên từ bỏ.”
Vũ Văn Sở Thiên cúi đầu thật thấp, nói: “Đa tạ hai vị tiền bối.”
Lạc Trần đứng ở trong rừng đợi đã nhiều giờ mà vẫn chưa thấy Vũ Văn Sở Thiên đi ra, đang lo lắng nhìn về phía trong căn nhà tre, chợt nghe thấy một tiếng gọi khe khẽ: “Lạc Trần?”
Nàng quay đầu lại theo hướng giọng nói, nhìn thấy Lục Khung Y đang đi xuyên qua rừng cây tiến về phía nàng. Mấy tháng không gặp, hôm nay Lục Khung Y mặc một bộ y phục màu xanh lơ giản dị hiếm thấy, nhưng phong thái vẫn như xưa, vẫn là dáng vẻ của một quân tử khiêm tốn, nhã nhặn.
“Biểu ca!” Lạc Trần mỉm cười tiến lại gần. “Vừa rồi nghe Ngụy tiền bối nói có người ở Lục gia đến, muội còn đoán xem có phải huynh không, thật không ngờ là huynh thật.”
“Đại thọ của Tử Thanh chân nhân, có lý gì ta không đến chứ.” Lục Khung Y cũng cười và tiến lại phía nàng.
“Biểu ca, huynh đến Thúy Trúc Lâm là muốn gặp Tử Thanh chân nhân sao?"
“Không. Ta vừa nghe người của Trạc Quang Sơn bàn tán nói Ngụy Thương Nhiên dẫn Vũ Văn Sở Thiên và một cô nương xinh đẹp như tiên nữ trên trời lên Thúy Phong Lâm gặp Tử Thanh chân nhân. Ta đoán có thể là muội, bèn không kìm nổi mong muốn gặp muội, nên tự ý đến Thúy Phong Lâm.” Lời nói của hắn không giấu giếm sự ái mộ, ánh mắt tình tứ nhìn thẳng vào nàng, khiến nàng không thể tránh né.
“Đã lâu không gặp, muội sống vẫn tốt chứ?” Hắn lại hỏi.
Sống tốt? Nhớ lại những đổi thay, những buồn vui mà nàng đã trải qua trong quãng thời gian này, đúng là một lời khó nói hết. Nhưng nếu phải tổng kết lại thì có thể dùng hai chữ ngắn gọn: “Rất tốt.”
“Nhưng ta thấy muội gầy đi nhiều.”
"Ồ..." Để làm cho không khí thoải mái, tự nhiên hơn, nàng cố ý cười và nói: “Ca ca muội lúc nào cũng nói muội mập quá, huynh ấy không cõng được, vì vậy tốt nhất muội nên ăn ít một chút.”
Lục Khung Y cũng cười. “Ta nghi ngờ rốt cuộc đệ ấy có phải ca ca ruột của muội không đây.”
Câu nói này đúng là không dễ trả lời, nàng đang chưa biết đáp lại thể nào thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Vũ Văn Sở Thiên truyền tới: “Có người nói đệ là ca ca ruột của muội ấy sao?”
Lục Khung Y nghe giọng điệu của y không giống đang đùa, liền nhìn y bằng ánh mắt có phần khó hiểu, nhưng Vũ Văn Sở Thiên lại chuyển chủ đề: “Biểu ca, không biết sức khỏe ông ngoại có tốt không?”
“Rất tốt, có điều gần đây ông thường nhắc đến đệ và Tiểu Trần, không biết khi nào hai người trở về Lục Gia?”
“Đợi đại hội của phái Trạc Quang kết thúc, đệ sẽ đưa Tiểu Trần về thăm ông, ngoài ra đệ cũng có chuyện muốn nói với ông.”
“Ồ? Chuyện gì vậy?”
Vũ Văn Sở Thiên nhìn Lạc Trần một cái rồi nói: “Đệ sắp thành thân.”
Lục Khung Ý tưởng y thành thân với Tuyết Lạc, mặt lập tức lộ vẻ hớn hở, chúc mừng y và nói: “Tuyệt quá, đã lâu lắm rồi Lục gia không có hỷ sự, nhất định ông nội sẽ rất vui mừng!”
Vũ Văn Sở Thiên biết hắn hiểu nhầm, nhưng không buồn giải thích, dù sao đây cũng là Trạc Quang Sơn, những chuyện gia đình thế này tốt nhất nên đợi đến khi họ về đến Lục gia rồi hãy từ từ nói rõ.
Sắc trời đã tối, Tử Thanh chân nhân xưa nay lại thích thanh tịnh, vì vậy Vũ Văn Sở Thiên và Lục Khung Y chỉ nói mấy câu rồi đi theo người của phái Trạc Quang xuống núi.
Vũ Văn Sở Thiên và Lạc Trần được bố trí ở tại một gian nhà cũ kĩ nhưng yên tĩnh ở dưới chân núi Thúy Phong, có rừng cây bao quanh, cách rất xa nơi ở của các đại môn phái và thế gia. Người đệ tử đưa họ đến nói với họ, đây là nơi luyện công của Ngụy Thương Nhiên ngày trước, chỉ có một phòng luyện công và một phòng ngủ. Lạc Trần ở trong phòng ngủ, ngoại trừ một chiếc giường trải chiếu cỏ, một chiếc bàn bằng mây ra thì chẳng có vật dụng nào khác.
Còn phòng luyện công chỉ có một chiếc bàn đá hình ngũ hành bát quái dùng để ngồi luyện công, về cơ bản không thể ở được. Vũ Văn Sở Thiên lập tức hiểu ra dụng ý của
Ngụy Thương Nhiên, nhưng người đệ tử phái Trạc Quang kia lại không biết thâm ý trong đó, giải thích với vẻ đầy ái ngại: “Đây là căn nhà sư tôn sắp xếp cho hai vị, sư tôn nói Lạc Trần cô nương là nữ nhi, sinh hoạt trong phái Trạc Quang e có phần bất tiện, mong hai vị đừng quở trách.”
“Không đâu, ở đây rất tốt.”
Đến chiều tối, một cơn mưa nhỏ đến như đã hẹn. Lạc Trần mở cửa sổ ra hóng mát, nhìn những giọt mưa rơi lác đác ngoài cửa sổ, tâm trạng có chút rối bời. Lúc dùng bữa tối, Vũ Văn Sở Thiên nói nhỏ bên tai nàng, buổi tối sẽ đến với nàng, nhưng nàng đợi mãi không thấy y đến, sau đó nghĩ lại, chắc là y đợi trời tối hơn nữa mới tiện đến.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc trời tối, nàng pha một ấm trà Long Tinh thơm ngát để sẵn trên bàn. Tiếng gõ cửa mà nàng chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng vang lên. Nàng mừng rỡ chạy ra mở cửa, cười và nói: “Biết là ca ca sẽ đến mà! Sao hôm nay vào phòng muội mà lại khách khí thế, còn gõ cửa nữa... Á, biểu ca!”
Người ở ngoài cửa là Lục Khung Y, trên người hắn dính một ít nước mưa, chắc hẳn đã đứng ở bên ngoài một lúc rồi mới quyết định đi vào. Từ người hắn toát ra một làn hơi ẩm
lạnh, trên tay bưng một địa điểm tâm.
Nàng vội cúi đầu chỉnh trang lại y phục nói: “Muội cứ tưởng là... Biểu ca đến có việc gì sao?”
Lần này Lục Khung Y không khách sáo, tự ý vào phòng thấy trên bàn trà đã hãm xong, bên cạnh đặt một đôi cốc, ánh mắt hắn trở nên long lanh. “Trên núi không có cánh hoa hồng, nhưng ta thấy trong sân hoa đào đang nở rộ, liền sai người làm bánh sữa hoa đào này, muội ăn thử xem có ngon không.”
Lạc Trần đón lấy, cầm một miếng ăn thử. Bánh thơm ngậy, ngọt thanh, có mùi vị rất đặc biệt.
“Rất ngon, đa tạ biểu ca.”
Lục Khung Ý mỉm cười, rót cho nàng một cốc trà rồi hỏi: “Tiểu Trần, sau khi Sở Thiên thành thân, muội có dự định gì không?”
Lạc Trần sững người giây lát, sau đó chậm rãi ăn hết bánh trong miệng mới nói: “Muội chỉ muốn ở bên cạnh ca ca”
“Muội muốn cứ mãi cùng Sở Thiên phiêu bạt giang hồ, cho dù không có chốn nương thân cũng không sao ư?”
“Đúng vậy. Muội và ca ca từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nơi nào có huynh ấy, nơi ấy chính là nhà của muội!”
Lạc Trần tưởng Lục Khung Y vẫn tôn trọng sự lựa chọn của nàng như trước đây, nhưng lần này, cách hành xử của hắn hoàn toàn trái ngược với phong thái khiêm tốn thường ngày. Hắn vội chộp lấy tay nàng, nói: “Tiểu Trần, ta thật không tài nào hiểu nổi. Trước đây tại Lục gia, chúng ta sống với nhau rất tốt, muội cũng rất thân thiết với ta, tại sao sau khi cùng Sở Thiên rời đi, muội lại giống như biến thành một người khác, cố ý xa lánh ta như vậy? Muội nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Muội nghĩ biểu ca đã hiểu lầm rồi! Muội chỉ coi huynh là biểu ca, không có ý khác...” Nàng rụt tay lại nhưng không được, đang định giằng mạnh ra, chợt nhìn thấy ánh mắt khác thường của hắn nhìn chằm chằm lên cổ áo nàng. Nàng nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy những vết hôn màu đỏ hồng in trên làn da trắng nõn nà của mình. Nàng vội chỉnh lại cổ áo. Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Lạc Trần nhìn ra ngoài cửa, cơn gió nhẹ thổi bay tà áo trên người Vũ Văn Sở Thiên, cũng làm dấy lên nỗi hoảng sợ trong lòng nàng. Nàng vừa thấy Vũ Văn Sở Thiên đứng sững người trước cửa, liền hoảng loạn rụt tay lại. “Ca ca...”
“Xin lỗi!” Vũ Văn Sở Thiên đứng ở ngoài cửa, giọng nói lạnh lùng như bị ngấm nước mưa: “Ta quên gõ cửa, đã làm phiền hai người rồi.”
Thấy y định đóng cửa, nàng vội chạy đến kéo tay áo y lại. “Ca ca, biểu ca đem chút điểm tâm đến cho muội, rồi ngồi nói chuyện mấy câu thôi mà. Ca ca đến thật đúng lúc, chúng ta cùng uống trà, nói chuyện đi.”
Vũ Văn Sở Thiên không nói gì, ánh mắt của Lục Khung Y lướt qua mặt y, ánh lên một tia lạnh lùng. “Không còn sớm nữa, ngày mai ta còn có việc, ta đi trước đây.” Lục Khung Y nói.
Nói đoạn, hắn cố ý vỗ vai Lạc Trần, trong lời nói biểu lộ tình ý: “Tiểu Trần, ngày mai ta lại đến thăm muội.”
“Biểu ca đi thong thả.”
Thấy Lục Khung Y đi xa rồi, nàng mới yên tâm đóng cửa, quay đầu lại thấy Vũ Văn Sở Thiên đang ngồi bên bàn nhìn hai cốc trà, nước trà màu xanh nhạt, trông có vẻ đã pha từ lâu, mùi hương thanh mát lan tỏa.
“Có phải ta đến không đúng lúc?” Y nhìn khuôn mặt thoa phấn của nàng, nói. “Hai người khó có cơ hội gặp mặt, nhất định có rất nhiều chuyện vẫn chưa nói hết.”
Nhìn điệu bộ cố nén ghen tuông của y, nàng không nhịn được cười, cố ý ngồi xuống cạnh y, thản nhiên nói: “Đúng là muội và huynh ấy có rất nhiều điều chưa nói hết, nhưng cũng không vội, có những chuyện phải nói từ từ... Á!”
Nàng bị ôm một cách đột ngột, Vũ Văn Sở Thiên đặt môi mình lên vai nàng.
“Sở Thiên.” Nàng gọi khẽ tên y, hai tay vòng lên cổ y, thì thầm bên tai y: “Trong lòng muội mãi mãi chỉ có một mình ca ca…”