← Quay lại trang sách

- 2 -

Tiếng mưa rơi tí tách, trời đất bên ngoài mờ mịt...

Đêm lạnh dài đằng đẵng, hai người nằm bên nhau, Lạc Trần không khỏi nhớ lại những cây hoa đào nở rộ trên núi, cánh hoa rơi lả tả như mưa.

Từ nhỏ nàng đã yêu hoa đào, vì phụ thân thường ôm nàng ngồi dưới gốc đào, cài hoa đào lên tóc nàng, kể cho nàng nghe truyền thuyết về đào hoa tiên tử. Lúc đó, nàng chỉ là một cô bé, không hiểu thế nào là tình yêu, chỉ nhớ phụ thân từng nói, đào hoa tiên tử rất xinh đẹp, chỉ cần nàng mỉm cười liền khiến hoa đào khắp núi rừng nhạt nhòa thất sắc. Nàng rất thích nghe câu chuyện về đào hoa tiên tử, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, nàng đều bắt phụ thân kể hết lần này đến lần khác, cho đến khi nàng chìm vào giấc ngủ.

Bây giờ nàng đã hiểu về tình yêu, nhớ lại câu chuyện đó không khỏi khiến nàng nhận ra sự đắng chát và bất lực trong tình yêu.

Nghe thấy nàng thở dài mà không nói gì, Vũ Văn Sở Thiên hỏi: “Muội đang nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?”

“Muội đang nhớ lại hồi nhỏ, phụ thân đã kể cho muội nghe câu chuyện về đào hoa tiên tử.”

“Đào hoa tiên tử? Chuyện thế nào vậy?” Y tò mò hỏi.

“Ca ca chưa từng nghe sao? Phụ thân không kể cho ca ca nghe ư?

Thấy y lắc đầu, nàng lại nổi hứng kể cho y nghe.

Ngày xửa ngày xưa, có một nam tử chinh chiến nơi sa trường, bị trọng thương, được đào hoa tiên tử cứu giúp. Chàng ta không biết mình đến từ đâu, cũng không nhớ mình là ai. Ngày ngày sống cùng đào hoa tiên tử, chàng ta dần dần yêu mến sắc đẹp và sự dịu dàng của nàng. Chàng ta cầu xin tiên tử đừng trở về trời mà ở lại trần gian làm nương tử của chàng ta. Sau ba ngày đắn đo suy nghĩ, tiên tử đã quyết định ở lại.

Nàng toàn tâm toàn ý yêu chàng ta, còn sinh cho chàng ta một người con gái, ngày ngày giặt giũ cơm nước, làm một người thê tử bình thường nhất. Nàng không có mong muốn gì khác, chỉ mong phu quân sẽ không phụ nàng.

Đáng tiếc, tình cảm thủy chung son sắt đó của tiên tử cuối cùng lại chỉ đổi được sự phản bội. Sau khi họ sống chung với nhau được năm năm, chàng trai đó đột nhiên nhớ ra bản thân đã có thê thất từ lâu, chàng ta không thể phản bội lời hứa ngày xưa.

Ngày chàng ta ra đi, đào hoa tiên tử và con gái đứng dưới gốc đào, dõi mắt đưa tiễn chàng ta. Nàng không rơi một giọt nước mắt, nhưng trời bỗng mưa như trút nước, hoa đào trên cây đều bị nước mưa vùi dập, chỉ còn lại những cành cây trơ trụi thảm thương!

Vũ Văn Sở Thiên nhắm mắt lắng nghe, cho đến khi nàng kể xong.

“Ca ca, ca ca thấy gã nam nhân đó làm như vậy có đúng không? Chàng ta có thề ước với nương tử trước kia, nhưng cũng có thề ước với đào hoa tiên tử.”

“Có lẽ chàng ta ra đi không phải vì lời hứa, mà vì một người mà mình không thể quên.”

Nàng nép trong lòng y, nghe tiếng tim y đập, nói: “Dù sao thì ca ca cũng không được rời xa muội, bất luận thế nào."

“Nếu một ngày kia ta chết đi...”

“Muội không cho ca ca chết! Bất luận gặp phải chuyện gì, ca ca cũng không được chết. Ca ca phải sống thật tốt, vì muội mà sống!”

Nhìn gương mặt lo lắng của nàng, Vũ Văn Sở Thiên chưa bao giờ thấy khát khao được sống như bây giờ, cho dù phải chịu đựng sự giày vò, hành hạ khủng khiếp thế nào, y cũng sẽ vì nàng mà tiếp tục sống.

“Được, ta hứa với muội, bất luận gặp phải chuyện gì, ta cũng nhất định sẽ sống!”

Những giọt nước mưa trên mái hiên không ngừng tí tách rơi trên mặt đá, tạo nên âm thanh trong trẻo. Đột nhiên, cánh cửa khóa chặt bị một luồng khí đẩy tung ra, hai người vẫn chưa kịp định thân xem là chuyện gì, Lục Khung Y đã xuất hiện trước cửa, mặt đầy sát khí. Tiếp đó, thanh bảo kiếm sáng loáng của hắn lao tới, kề lên yết hầu của Vũ Văn Sở Thiên.

“Biểu ca! Không được!” Lạc Trần cả kinh kêu lên.

Lưỡi kiếm dừng lại trước mặt Vũ Văn Sở Thiên, nhưng sát khí trên thân kiếm chỉ tăng mà không giảm. “Vũ Văn Sở Thiên, thật không ngờ ngươi lại... làm cái chuyện trời đất bất dung này!”

“Biểu ca đợi một chút, đệ ra đóng cửa lại.” Vũ Văn Sở Thiên bình tĩnh bước đến chỗ cánh cửa đang mở toang.

“Ngươi làm ra chuyện như thế này, còn sợ bị người khác nhìn thấy?”

“Đệ vì nghĩ cho Tiểu Trần thôi...”

Lục Khung Y nhìn Lạc Trần một cái, những ngón tay nắm chuôi kiếm bóp chặt, phát ra những tiếng rắc rắc.

“Biểu ca...” Lạc Trần đi đến trước mặt hắn, mặc dù đang trong tình huống khó xử này, nhưng nàng bắt buộc phải đối diện. “Muội không phải muội muội ruột của huynh ấy. Xin lỗi, bọn muội không có ý giấu biểu ca, chỉ vì chưa biết nên nói với huynh thế nào.”

“Các người không phải huynh muội ruột?” Lục Khung Y nhìn nàng một cái, rồi quay đầu nhìn Vũ Văn Sở Thiên, cười nhạt, chất vấn: “Vũ Văn Sở Thiên, năm đó ta thành tâm thành ý cầu thân, xin người giao Tiểu Trần cho ta. Người chỉ nói muội ấy tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, tại sao lúc ấy không nói với ta hai người không phải là huynh muội? Hôm ngươi đưa Tiểu Trần đi, đã hứa với ta sẽ chăm sóc muội ấy thật tốt, đưa muội ấy về Lục gia nguyên vẹn, khi đó tại sao ngươi không nói cho ta biết hai người không phải huynh muội? Giờ đây, khi ta đã nhìn thấy cảnh tượng này, ngươi mới nói cho ta biết hai người không phải huynh muội, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”

Vũ Văn Sở Thiên đáp: “Biểu ca không tin, đệ cũng không miễn cưỡng. Đợi mấy hôm nữa, đệ sẽ về Lục gia, xin ông ngoại chứng thực cho bọn đệ, sau đó, đệ sẽ thành thân với Tiểu Trần.”

“Ngươi cho rằng ông nội sẽ tin sao?”

“…” Vũ Văn Sở Thiên không nói gì, ánh mắt bỗng trở nên sắc như dao.

Lạc Trần vội vã đứng chắn trước mặt Vũ Văn Sở Thiên, nói: “Biểu ca, muội thực lòng thích huynh ấy, ngoài huynh ấy ra, kiếp này muội quyết không lấy bất kỳ ai, mong huynh tác thành cho bọn muội.”

Lục Khung Y quay mặt lại nhìn nàng, mắt đỏ ngầu như máu. “Muội nhất định muốn thành thân với hắn?"

“Đúng vậy!”

“Được!” Lục Khung Y cười thâm trầm, đột nhiên thu kiếm lại. “Ta tác thành cho hai người.”

Dứt lời, hắn bỏ đi không thèm quay đầu lại. Mặc dù Lục Khung Y nói tác thành cho họ, nhưng Lạc Trần vẫn cảm thấy có chút bất an. Dù sao nàng cũng đã sống trong Lục gia hơn một năm, có thể coi như ngày ngày ở gần Lục Khung Y, trong ấn tượng của nàng, mặc dù hắn là một quân tử tính tình ôn hòa, khiêm tốn, nhưng bản tính háo thắng khiến hắn xưa nay không dễ từ bỏ những thứ mà hắn muốn.

Hắn thực sự tác thành cho họ dễ dàng thế sao?

Đêm đó, Lạc Trần ngủ không yên giấc, đã lâu nàng không mơ thấy ác mộng, nhưng hôm nay chúng lại ùa đến, trong cảnh giết chóc đẫm máu, nàng ôm lấy Vũ Văn Sở Thiên toàn thân đầy máu, cảm giác sợ hãi rất chân thực khiến nàng đột nhiên ngồi bật dậy.

“Ca ca?" Nàng đưa tay tìm kiếm bên cạnh mình, thấy trên giường trống trải, liền chạy ra trước cửa. Nàng không ngạc nhiên khi thấy y và Mạnh Mạn đang đứng đối diện trong rừng.

Bởi vì khoảng cách quá xa, nàng không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, chỉ thấy Mạnh Mạn đưa cho Vũ Văn Sở Thiên một bức chân dung. Dưới ánh trăng, Lạc Trần không thể nhìn rõ người trong bức họa, chỉ lờ mờ thấy đó mặc đạo bào, tóc và lông mày bạc phơ, tay cầm một cây phất trần.

Vũ Văn Sở Thiên chỉ nhìn lướt qua bức họa một lần rồi đưa trả lại cho Mạnh Mạn. Mạnh Mạn cũng không nói gì, loáng một cái đã biến mất trong màn đêm.

Chiều hôm sau, Vũ Văn Sở Thiên và Ngụy Thương Nhiên đến Thúy Phong Lâm để Tử Thanh chân nhân giải độc giúp y.

Lạc Trần trước sau đều cảm thấy trong lòng bất an, muốn đến Thúy Phong Lâm xem thử. Chân nàng vừa bước qua bậc đá xanh, mắt nàng chợt nhìn thấy ở phía xa có rất nhiều người đứng trước chính điện của phái Trạc Quang.

Phái Trạc Quang thanh tịnh trăm năm, hôm nay lại náo nhiệt hiếm có, trên chiếc đỉnh đồng có cắm ba nén hương to như cánh tay người, khói bay lượn lờ, chỗ rẽ của hành lang có treo những thẻ tre gắn ngọc, bắt đầu từ sáng sớm, quan khách đi lại nườm nượp không ngớt, các môn phái có chút danh tiếng trong giang hồ cũng đã lũ lượt kéo đến.

Nàng đi trên con đường đá xanh, xa xa nhìn thấy Ngụy Thương Nhiên đang đứng trên đỉnh núi. Ông ta mỉm cười với nàng, nụ cười đầy trìu mến biểu lộ rất rõ.

Đột nhiên, hậu đường của phái Trạc Quang trở nên hỗn loạn, có tiếng chuông vọng đến, từng đợt gấp gáp chói tai. Người của các môn phái hội tụ tại Trạc Quang, vốn đã lộn xộn bát nháo, bây giờ bỗng xảy ra sự cố, trong chớp mắt cả thiền viện rộng lớn hỗn loạn như cái chợ.

Một người đệ tử loạng choạng phi thân đến, sắc mặt tái nhợt, nói với Ngụy Thương Nhiên mấy câu. Ngụy Thương Nhiên tỏ vẻ sửng sốt, vội vã chạy như bay đến đại điện, để lại mấy đệ tử đứng canh giữ tại Thúy Phong Lâm.

Lạc Trần nhìn ngó xung quanh, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chợt nhìn thấy một người đệ tử vốn đứng canh giữ trước căn nhà tre ở Thúy Phong Lâm mình đầy máu chạy như bay về phía tiền điện.

Lẽ nào... cuộc hỗn loạn lúc này là để đánh lạc hướng Ngụy Thương Nhiên?

Lạc Trần cả kinh, mặt thất sắc, chạy thục mạng đến trước căn nhà tre trên đỉnh núi, chỉ thấy những người canh giữ trên núi đều đã bị giết chết, thi thể nằm ngổn ngang.

“Ca Ca! Ca ca!” Nàng lao về phía căn nhà tre, vừa đi được hai bước, thấy Vũ Văn Sở Thiên đi ra, trên người không vết thương tích. Nàng vừa thở phào một cái thì thấy y vịn tay lên rào chắn, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“Ca ca!” Nàng xông đến đỡ lấy y. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, Ngụy Thương Nhiên cũng kịp chạy đến, người của phái Trạc Quang và chưởng môn của các đại môn phái cũng theo sau. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, ai nấy đều sửng sốt.

“Chân nhân..." Vũ Văn Sở Thiên chưa nói dứt câu, máu đỏ trong miệng lại trào ra.

Ngụy Thương Nhiên phi thân đến trước cửa, nhìn thấy trong nhà lênh láng một vũng máu, Tử Thanh chân nhân nằm trên mặt đất. Ngụy Thương Nhiên lảo đảo, mặt cắt không còn giọt máu.