← Quay lại trang sách

- 3 -

Nỗi bị thương qua đi trong giây lát, Ngụy Thương Nhiên rất nhanh lấy lại bình tĩnh, vội tìm một viên thuốc từ trong người cho Vũ Văn Sở Thiên uống, sau đó truyền cho y nội lực để bảo vệ tâm mạch khỏi bị tổn thương. Chỉ đáng tiếc, lục phủ ngũ tạng của Vũ Văn Sở Thiên đều bị thương tổn, chỉ còn lại một tia khát vọng sống chống đỡ y trong cơn hấp hối. Y nắm chặt lấy tay Lạc Trần.

Người đệ tử vừa chạy tới thông báo kia, sau khi bị trọng thương, đã cố gắng gượng chút hơi tàn chạy xuống núi, bây giờ hơi thở của hắn vô cùng yếu ớt, hắn dùng hết sức lực chỉ về phía Vũ Văn Sở Thiên, nói với Ngụy Thượng Nhiên: “Sư tôn, hắn... hắn là người của Dạ Kiêu..."

Hắn chỉ nói được một câu như vậy, sau đó tắt thở.

Một hòn đá làm dậy lên ngàn lớp sóng, người của các đại môn phái trong võ lâm sau khi nghe được câu nói đó liền bàn luận xôn xao, trong đó có người tin, có người ngờ vực, có người muốn quyết tâm tìm ra chân tướng, cũng có người bắt đầu suy đoán một cách vô căn cứ về việc Vũ Văn Sở Thiên đã giết chết Tử Thanh chân nhân thế nào, thậm chí còn có người lên tiếng đòi bắt Vũ Văn Sở Thiên để tra hỏi.

Lạc Trần nhìn từng khuôn mặt méo mó vì phẫn nộ, thấy những người được gọi là “anh hùng hào kiệt” hành hiệp trượng nghĩa được ghi chép trong giang hồ phổ kia thì ra đều là những gương mặt vô tình và độc ác như vậy. Trong những gương mặt đó, nàng nhìn thấy Lục Khung Y. Hắn đứng dưới một gốc cây cao vút, vẫn là bộ y phục trắng bay phất phơ, không dính một hạt bụi, vẫn là gương mặt cao ngạo của một công tử thế gia, một thái độ dửng dưng vô cảm.

Cũng tốt, dửng dưng vô cảm còn hơn té nước theo mưa.

Ngụy Thương Nhiên đứng lên, vung tay một cái, cây đại thụ nghìn năm trước căn nhà lập tức tách ra làm đôi, tiếng cây đổ rầm rầm cắt ngang cuộc bàn luận của chúng nhân, trong phút chốc cả khu rừng lặng ngắt như tờ. “Các vị chưởng môn, đây là chuyện của phái Trạc Quang, phái Trạc Quang của tại hạ sẽ tìm ra hung thủ thực sự.”

Chúng nhân đều sợ hãi trước uy thế của Ngụy Thương Nhiên, không dám tiếp tục phát biểu ý kiến bừa bãi.

Ngụy Thương Nhiên nói với chưởng giáo chấp pháp của phái Trạc Quang là Chưởng Nghiêm: “Chưởng Nghiêm, ngươi lại đây!”

“Tuân lệnh!” Chưởng Nghiêm lập tức bước đến, kiểm tra kĩ mọi thứ trong căn nhà tre.

Trong nhà không có vết tích hỗn chiến ác liệt, tấm đệm ngồi làm bằng cỏ hương bồ màu vàng cam không thay đổi vị trí, đỉnh xông hương vẫn tỏa ra những làn khói lững lờ, hương thơm nhẹ nhàng át đi mùi máu tanh, thi thể của Tử Thanh chân nhân nằm bên cạnh tấm đệm cỏ hương bồ, một nhát kiếm trí mạng đâm xuyên qua ngực, và thanh kiếm đó chính là Trầm Độ kiếm mà Vũ Văn Sở Thiên thường ngày mang bên mình.

Chưởng Nghiêm quỳ gối khấu bái trước, sau đó mới kiểm tra tỉ mỉ thi thể của Tử Thanh chân nhân. Kiếm đâm từ phía trước ngực, đường kiếm chếch nghiêng, tốc độ cực nhanh, nhưng cho dù kiếm cỏ nhanh hơn nữa cũng tuyệt đối không thể một nhát đâm chết Tử Thanh chân nhân, trừ phi kẻ đó là người mà chân nhân tin tưởng, hoặc là người không có cách nào né tránh.

Ông ta bất giác cúi đầu nhìn Vũ Văn Sở Thiên đang bị trọng thương, nếu ông ta nhớ không nhầm thì sau khi gia nhập giang hồ, Vũ Văn Sở Thiên đều dùng kiếm pháp của Lục gia, nhưng lại có sự khác biệt, đường kiếm chếch nghiêng, chiêu thức nhanh lẹ, chiêu nào cũng trí mạng, hơn nữa tốc độ cực nhanh, khiến người ta khó lòng chống đỡ.

Ông ta không dám nói bừa, có gì bẩm báo nấy: “Chưởng môn, chân nhân bị kiếm của Vũ Văn Sở Thiên đâm chết, từ góc độ của kiếm đến hướng đi của mũi kiếm, hung thủ sử dụng kiếm pháp của Lục gia, nhưng lanh lẹ hơn kiếm pháp của Lục gia.”

Nghe vậy, chúng nhân đều nhìn Vũ Văn Sở Thiên, mặc dù miệng không nói, nhưng trong lòng đều tự nhiên sinh nghi.

Chưởng Nghiêm nói tiếp: “Đồ đệ vừa kiểm tra, thấy trong phòng có kẻ hạ độc, nếu đệ tử đoán không nhầm, có khả năng là Dao hoa chi thủy. Tuy nhiên có một điểm này đệ tử không hiểu, bên ngoài cửa sổ thoang thoảng mùi thơm của hoa mạn đà la, vừa tiêu tan không lâu. Mạn đà la có thể khiến cho người ta tê liệt hô hấp ngắn hạn, dẫn đến ảo giác, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng.”

Vừa nghe thấy bốn chữ “Dao hoa chi thủy”, mọi người đều lập tức biến sắc mặt, bởi Uất Trì thế gia trong một đêm bị diệt môn chính là do Dao hoa chi thủy này. Lạc Trần cũng hết sức kinh ngạc, nhưng nàng ngạc nhiên không phải vì Dao hoa chi thủy, mà vì sự xuất hiện của hoa mạn đà la. Trên đời này, người biết Vũ Văn Sở Thiên kỵ nhất là mạn đà la chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì vậy, hung thủ chắc chắn phải là kẻ thân quen với y.

Ngụy Thương Nhiên gật đầu. “Kiểm tra kĩ hơn nữa.”

Chưởng Nghiêm quay lại căn nhà kiểm tra, chỉ thấy trên tấm đệm ngồi có một vết máu. Ông ta dùng khăn tay chấm một ít máu rồi mang đến trước mặt Ngụy Thương Nhiên, nói: “Chưởng môn, người xem, trong máu hình như có phệ tâm cổ của Dạ Kiêu.”

Lần này chúng nhân nghe thấy ba chữ "phệ tâm cổ", mặt mày lập tức hiện lên sự kinh hãi. Chương Nghiêm nhìn Vũ Văn Sở Thiên, rồi quay sang nhìn Ngụy Thương Nhiên, xin ý kiến của ông ta, có cho kiểm tra xem trong người của Vũ Văn Sở Thiên có phệ tâm cổ hay không.

Ngụy Thương Nhiên nói: “Không cần kiểm tra nữa, Vũ Văn Sở Thiên đúng là bị trúng phệ tâm cổ. Lần này ta đưa hắn đến đây chính là muốn xin chân nhân chữa trị cho hắn, bây giờ chân nhân gặp nạn, ta khó tránh khỏi trách nhiệm. Chuyện này ta nhất định sẽ tra ra tận gốc rễ, nhất định sẽ không hàm oan cho người vô tội, càng không thể dung tha cho hung thủ thực sự!”

Chúng nhân lại xôn xao, nhưng không ai dám nói nhiều, bởi đây là chuyện của phái Trạc Quang, người ngoài không tiện nhúng tay, hơn nữa Ngụy Thương Nhiên đã thể hiện rõ

thái độ, ông ta không tin Vũ Văn Sở Thiên là hung thủ. Cho dù mỗi chứng cứ đều nhắm thẳng đến Vũ Văn Sở Thiên nhưng không tận mắt nhìn thấy thì không được suy đoán bừa bãi.

Ngụy Thương Nhiên đau buồn nhìn thi thể của Tử Thanh chân nhân một cái, rồi lại nhìn Vũ Văn Sở Thiên, sau đó nói với Chưởng Nghiêm: “Ngươi tạm thời đưa Vũ Văn Sở Thiên tới biệt viện tại Bắc Minh Sơn, đi mời thanh y trưởng lão chữa trị cho hắn, còn nữa, phái mấy người bảo vệ hắn.”

Sau đó, ông ta nói với các anh hùng hào kiệt ở đó: “Hôm nay phái Trạc Quang gặp chuyện bất hạnh, đã phụ sự tin tưởng của chư vị, chư vị đến đây vốn là để bàn bạc đại kế, nhưng e rằng phải đợi đến khi ta lo liệu xong việc hậu sự cho chân nhân rồi mới tính tiếp. Nếu chư vị có việc cần rời đi trước, Thương Nhiên xin không giữ.”

Mặc dù ông ta không nói rõ nhưng lệnh tiễn khách đã hạ xuống rất rõ, mọi người thì thầm bàn bạc một hồi, cuối cùng ngoại trừ người của Bắc Hoa Sơn và Uất Trì thế gia muốn ở lại trợ giúp, người của các môn phái khác đều cáo từ trước. Lục Khung Y do dự một chút mới tiến đến một bước, nói: “Ngụy tiền bối, chuyện của phái Trạc Quang, vãn bối không dám can thiệp, nhưng Sở Thiên và Lạc Trần là người của Lục gia, xin hãy cho phép vãn bối được ở lại.”

Ngụy Thương Nhiên nhìn hắn một cái rồi gật đầu. “Cũng được!”

Tại Thúy Phong Lâm, Vũ Văn Sở Thiên bị nội thương cực nặng, ngũ tạng đều bị tổn thương. Mấy vị thanh y trưởng lão của phái Trạc Quang hợp lực trị thương cho y một ngày một đêm, tất cả linh dược có thể dùng thì đều dùng cả rồi, băng liên cũng đã dùng hết già nửa, nhưng tình trạng vết thương củay vẫn không thấy chuyển biến tích cực, chỉ có thể tạm giữ được một hơi thở.

Vì cứu y, Ngụy Thương Nhiên cũng đã hao tổn hơn một nửa chân khí, khiến cơ thể suy nhược. Ông ta chầm chậm ngồi

dậy khỏi giường, nói với đệ tử đi theo: “Các ngươi phải ở đây canh giữ cẩn thận, quyết không được để cho bất cứ ai lại gần.”

“Tuân lệnh!”

Lạc Trần hỏi: “Ngụy tiền bối, rốt cuộc tại sao ca ca lại dính nội thương như vậy?”

“Có lẽ là lúc sư phụ giúp Sở Thiên đẩy ngược huyết mạch để ép chất độc, có kẻ đã dùng một chưởng đánh trúng lưng hắn. Chưởng này khiến ngũ tạng của hắn đều bị tổn thương, nếu là người khác e đã sớm mất mạng, may mà hắn có hỏa liên hộ mệnh, lại thêm khát khao sống cực lớn..."

Những lời sau Ngụy Thương Nhiên không nói hết, nàng cũng đã hiểu. Nội thương không giống ngoại thương, dù có dùng bao nhiêu linh đan thần dược cũng không bằng nội lực của bản thân. Nếu Vũ Văn Sở Thiên không thể tự tỉnh lại thì chẳng ai có thể giúp được y.

Mặc dù vậy, nàng vẫn muốn cố gắng hết sức cứu y. “Ngụy tiền bối, trước đây tiểu nữ đọc trong y thư thấy có rất nhiều phương thuốc cổ có thể chữa trị nội thương, có điều dược liệu đều là những vị thuốc hiếm gặp, vô cùng khó tìm. Tiểu nữ nghe nói trong tàng dược các của Trạc Quang Sơn có cất giữ hàng nghìn dược liệu quý hiếm, không biết Nguy tiền bối có thể cho phép tiểu nữ đến đó tìm vài vị thuốc hay không?”

“Đương nhiên là được.” Ngụy Thương Nhiên lập tức sai đệ tử đưa Lạc Trần đến tàng dược các, còn đặc biệt căn dặn nàng: “Nếu trong tàng được các không có, cô nương cứ nói với ta, ta sẽ lập tức sai người đi kiếm.”

Lạc Trần đem điều chế thử tất cả các vị thuốc có hiệu quả với nội thương trong trí nhớ của nàng, loại nào cũng cho Vũ Văn Sở Thiên uống, nội thương của y nghiêm trọng đến nỗi uống thuốc không vào, nàng đành phải chế thuốc thành thuốc xông, để có thể thẩm thấu vào trong người y.

Liên tiếp ba ngày ba đêm, trong khói thuốc mịt mù, nàng luôn ở bên cạnh y không rời nửa bước. Nàng không biết y có nghe thấy không, nhưng nàng vẫn nói chuyện với y không ngừng: “Ca ca đã hứa với muội sẽ không chết, ca ca đã hứa thì không được nuốt lời...”

Y không trả lời, nhưng nhịp tim dường như ổn định hơn rất nhiều.

Nàng tiếp tục nói chuyện với y, những lời cần nói đều đã nói hết, nàng bắt đầu nói linh tinh, rất nhiều điều trước đây trước mặt y, nàng không dám hé răng, bây giờ cứ thế nói ra trong vô thức: “Ca ca có biết không, từ khi muội bắt đầu hiểu chuyện, điều muội nhớ đầu tiên là mình có một ca ca rất tốt, mỗi lần muội cần, ca ca đều ở bên cạnh muội. Muội thích ở

bên cạnh ca ca, cho dù làm gì muội cũng thấy rất vui, cho dù ca ca đi đâu, muội cũng muốn đi theo, bởi vì cứ lúc nào không nhìn thấy ca ca, muội đều rất nhớ...”

“Từ khi muội biết chúng ta không phải là huynh muội ruột thịt, muội liền có một cảm giác rất khó tả với ca ca. Muội không biết đó là cảm giác thế nào, cho đến lần đầu tiên ca ca

hôn muội, từ đó trong lòng muội chứa đầy hình ảnh của ca ca... Muội hiểu được tính của mạn đà la, biết nó không có tác dụng kích thích ham muốn, muội tưởng nụ hôn đó xuất phát từ tình yêu...”

“Muội nói muốn được gả cho ca ca, ca ca không phản đối. Muội tặng ca ca tấm khăn thêu uyên ương, thấy ca ca mang theo bên mình, muội cứ nghĩ ca ca có cùng một suy nghĩ với muội. Lúc đó, ngày nào muội cũng nhớ ca ca, trong lòng ngập đầy sự mong nhớ…”

“Muội đã chờ đợi ca ca như thế, không ngờ người cùng ca ca trở về lại là Tuyết Lạc... Ca ca có biết không, khi muội tưởng rằng ca ca yêu Tuyết Lạc, thế giới của muội như sụp đổ hoàn toàn, trở thành một vùng đất hoang vu. Muội giận ca ca, hận ca ca đã giày vò trái tim muội, lại còn bỏ rơi muội một cách vô trách nhiệm. Khi đó thực sự muội rất muốn lấy cái chết để uy hiếp ca ca, ép ca ca rời bỏ tỷ ấy, may mà muội đã kiềm chế được... Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy muội không kiềm chế được, thể hiện rõ tâm tư với ca ca sớm hơn, có lẽ chúng ta đã không làm Tuyết Lạc tỷ tỷ bị tổn thương nặng nề đến thế...”

Mới sáng sớm nắng đã chói chang, cái nóng đầu hạ len vào trong phòng qua khe cửa khép hờ, Vũ Văn Sở Thiên vẫn hôn mê chưa tỉnh, nàng vuốt hàng lông mày cau lại vì đau đớn của y, lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán y.

“Ca ca thấy nóng phải không, muội lau mặt cho ca ca nhé?” Nàng hỏi y.

Y không trả lời, vẫn nằm nhắm mắt lặng im.

Nàng cười và khẽ sờ lên trán y. “Ca ca muốn nhưng ngại không nói ra đúng không?

Ca ca lúc nào cũng vậy, muốn nhưng không chịu nói, bắt người khác phải đoán. Ngoài muội ra, ai đoán nổi chứ?"

Nàng đem nước ấm và khăn tới, tỉ mỉ lau mặt cho y.

“Phải rồi, ca ca còn nhớ đêm hôm ấy, chính là cái đêm trên đỉnh Phú Sơn... Sau đó, ca ca hỏi muội là kẻ nào làm chuyện đó với muội, còn hỏi muội yêu hắn à. Khi đó, suýt nữa thì muội nói với ca ca: “Muội yêu, rất yêu, yêu đến đau đớn, sắp mất hết tri giác rồi. Muội còn muốn ở bên cạnh người đó, ngày ngày được nhìn thấy người đó.” Nhưng muội không thể nói, muội sợ nói ra ca ca sẽ hận bản thân mình, sợ chuyện này sẽ khiến ca ca ân hận cả đời. Tiếc rằng cuối cùng ca ca đã đoán ra... Ca ca có thể nói cho muội biết, khi biết người đó chính là mình, rốt cuộc ca ca có cảm giác thế nào? Có phải rất dằn vặt, rất muốn bù đắp cho muội, vì vậy mới quyết định thành thân với muội? Nếu không biết, có phải ca ca sẽ không thành thân với muội?”

“Thật ra, ca ca đồng ý thành thân với muội là muội đã mãn nguyện lắm rồi, bất luận là ca ca thích muội thật hay chỉ vì trách nhiệm với muội, vì để hóa giải sự ân hận trong lòng, muội cũng không quan tâm... Muội nói nhỏ cho ca ca biết, thực ra từ lúc ca ca nói muốn lấy muội, gần như ngày nào muội cũng mơ thấy mình mặc giá y màu đỏ, bái đường thành thân với ca ca... Muội còn mơ thấy mình đã sinh cho ca ca một đứa con kháu khỉnh đáng yêu...”

“Ca ca đã hứa với muội, đợi khi muội may xong giá y, ca ca sẽ thành thân với muội. Giá y của muội đã khâu xong một nửa rồi, nhất định ca ca phải tỉnh lại, muội vẫn đang đợi ca ca thành thân với muội đây!”

“Ừm..."

Tiếng trả lời ấy, nàng đã đợi quá khổ sở rồi, đến nỗi khi nghe thấy, nàng còn tưởng là ảo giác. Đến khi nàng sững sờ ngẩng đầu lên, thấy người nằm trên giường đang mở mắt nhìn nàng, nàng mới định thần lại, nắm lấy tay y mà lắc lấy lắc để.

“Ca ca, cuối cùng ca ca đã tỉnh lại rồi! Muội biết thế nào ca cũng tỉnh lại mà!”