- 4 -
Hơi thở gấp gáp của y khiến nàng chợt bình tĩnh trở lại, vội buông tay y ra, kiểm tra tình trạng vết thương của y. Vết thương vẫn rất nặng, không thấy chuyển biến tích cực rõ ràng nào, nhưng y có thể tỉnh lại là không còn lo lắng về tính mạng nữa rồi, cuối cùng nàng cũng có thể yên tâm.
Vũ Văn Sở Thiên cố nở nụ cười, nói: “Ta mệt quá, vốn muốn ngủ thêm lúc nữa, nhưng muội ồn ào quá, khiến ta không tài nào ngủ được.”
"Muội làm ca ca tỉnh giấc à?” Nhớ lại những lời mình vừa nói, mặt nàng chợt đỏ ửng. “Ca ca tỉnh dậy lúc nào vậy? Không phải ca ca sớm đã tỉnh lại rồi, nhưng cố ý không nói gì để nghe lén muội nói chuyện đấy chứ?”
“Bị muội đoán trúng rồi...” Y cố ý thở dài một tiếng, trên khuôn mặt nhợt nhạt do suy nhược lộ ra một nụ cười mỉm. “Ta vốn định chờ thêm lúc nữa, nhưng những lời muội nói làm ta cảm động quá.”
Lạc Trần thẹn quá hóa giận, trừng mắt lườm một cái, quay người định đi ra ngoài.
“Tiểu Trần...” Y đưa tay kéo nàng lại.
“Ca ca đừng cử động bừa bãi! Muội đi báo cho Ngụy tiền bối một tiếng, tiền bối rất lo cho ca ca, mấy hôm nay ăn không ngon ngủ không yên.”
Tay y vẫn không chịu buông ra.
“Ca ca còn kéo muội làm gì?”
“Ta muốn hỏi... Trước khi muội đi tìm Ngụy tiền bối, có muốn nghe câu trả lời không?”
Câu trả lời nào?” Nàng nhất thời chưa phản ứng kịp.
“Tối hôm đó khi nhìn thấy những dấu vết ân ái trên người muội, lòng ta đau đớn đến nỗi gần như phát điên, chỉ muốn giết chết gã nam tử đó cho hả giận. Sau đó ta biết được kẻ
đáng chết đó chính là ta, lúc đó thực sự ta rất muốn lấy cái chết để tạ tội... Nhưng ta không thể, dù ta hận bản thân thế nào đi nữa, đối diện với chuyện này, điều ta cần làm không phải là khiến muội đau lòng hơn, mà là làm thế nào để giảm nhẹ vết thương của muội đến mức tối thiểu. Ta đã suy nghĩ rất lâu, đã cân nhắc rất nhiều cách bù đắp cho muội, cuối cùng ta cho rằng thành thân là lựa chọn tốt nhất đối với muội.”
“Ồ...” Nàng trả lời một tiếng, rồi chạy thật nhanh ra ngoài, không dám quay đầu lại, sợ muộn một bước sẽ bị y nhìn thấy khuôn mặt đỏ như gấc của mình.
Trước khi đóng cửa, nàng nghe thấy câu nói cuối cùng của y: “Thực ra thành thân với muội cũng là lựa chọn tốt nhất đối với ta..."
Suýt nữa thì nàng và phải cánh cửa.
Biết Vũ Văn Sở Thiên đã tỉnh lại, Ngụy Thương Nhiên vội vàng chạy đến, kiểm tra một lượt khắp người y, xác nhận đã không còn nguy hiểm đến tính mạng rồi mới thở phào nhẹ nhõm. “Sở Thiên, con thử điều tiết hơi thở xem chỗ đan điền còn có cảm giác vu trầm không?”
Vũ Văn Sở Thiên chầm chậm vận khí, trong luồng huyết khí chạy xuôi có một luồng nội lực rất mạnh kéo dẫn nó đi, khiến nó chảy nhanh hơn rất nhiều. Y ngạc nhiên không hiểu, Lạc Trần liền nói cho y biết, đó là ba phần công lực của Ngụy Thương Nhiên đã truyền cho y.
Bên cạnh sự cảm kích, trong lòng Vũ Văn Sở Thiên vẫn còn chút băn khoăn, y có tài đức gì mà được Ngụy Thương Nhiên che chở như vậy, lẽ nào chỉ vì mẫu thân của y đã từng là người vợ hữu danh vô thực của ông ta?
Nghĩ đến Tử Thanh chân nhân, y không kịp suy nghĩ gì thêm nữa, lập tức hỏi: “Ngụy tiền bối, chân nhân thế nào rồi?”
“Khi ta chạy đến, sư phụ đã tắt thở. Ta đã sai đệ tử nhập quan cho người rồi...” ”
Vũ Văn Sở Thiên họ mạnh mấy tiếng mới nói ra lời: “Chân nhân vì cứu vãn bối mới..." Tràng ho sau đó khiến y không nói nổi nữa.
“Ta biết.” Ngụy Thương Nhiên nói. “Trước giờ con là người ân oán phân minh, quyết không thể làm chuyện lấy oán báo ân đó. Nhưng vì chuyện xảy ra quá đột ngột, lại là ở trước mặt các vị anh hùng trong thiên hạ, tất cả chứng cứ đều nhắm đến con, nên ta không thể che chở cho con quá mức, chỉ có thể tạm thời để con ở lại đây.”
Có câu nói này của Ngụy Thương Nhiên, những thứ khác đều không còn quan trọng nữa, cho dù tất cả người trong thiên hạ đều hiểu nhầm y thì y cũng không bận lòng.
Để tìm được hung thủ thực sự sớm nhất, Vũ Văn Sở Thiên cố tập trung tâm sức, nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó một cách chi tiết, rồi chầm chậm kể lại: “Hôm đó, nhân lúc chân nhân đang trị thương cho vãn bối, đúng vào thời điểm khí huyết vận hành tới điểm mấu chốt thì đột nhiên có kẻ xông vào, một chưởng đánh trúng giữa lưng vãn bối. Chưởng đó đã trực tiếp gây chấn thương tâm mạch của vãn bối. Khi đó, nếu chân nhân từ bỏ không cứu vãn bối thì người có thể thoát kiếp nạn, nhưng người đã lựa chọn dùng toàn bộ chân khí của mình để bảo vệ tâm mạch của vãn bối. Tên hung thủ đó đã thừa cơ dùng Trầm Độ kiếm đâm..."
Ngụy Thương Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ và nói: “Đúng như những gì ta suy đoán, sư phụ vì cứu con... Vì vậy ta càng cần phải bảo vệ con.”
Trong lòng Vũ Văn Sở Thiên chợt thấy ấm lại, trong tình cảnh thế này mà Ngụy Thương Nhiên vẫn tin tưởng, bảo vệ у chu toàn, thế nên y cũng không muốn giấu giếm ông ta bất cứ điều gì nữa: “Ngụy tiền bối, quả thực không dám giấu tiền bối, một năm trước vãn bối đã gia nhập Dạ Kiêu, đã làm rất nhiều việc cho chúng. Trước hôm đó, đúng là có người của Dạ Kiêu đến tìm vãn bối, muốn vãn bối lấy mạng của chân nhân, nhưng bị vãn bối từ chối. Hôm đó, vãn bối cũng đã nhắc nhở chân nhân cẩn thận, chân nhân cho rằng tiền bối đã đứng canh gác bên ngoài căn nhà tre, sẽ không có kẻ nào xông vào được, thật không ngờ...”
“Đều trách ta đã quá khinh suất, nên mới trúng kế của hung thủ.” Khuôn mặt Ngụy Thương Nhiên đầy vẻ hối hận. “Tên hung thủ ấy, con đã từng gặp chưa, có phải là người của Dạ Kiêu không?”
“Nhìn cách ăn mặc thì rất giống người của Dạ Kiêu, nhưng vãn bối chưa từng gặp hắn tại Dạ Kiêu nên cũng không chắc có phải là sát thủ do Dạ Kiêu phái đến hay không.”
“Con nhận ra võ công của hắn chứ?”
“Chiêu thức mà hắn dùng rất giống của vãn bối, hình như có ý mô phỏng nhằm vu oan giá họa cho vãn bối!”
“Ừm.” Ngụy Thương Nhiên suy tư hồi lâu rồi nói: "Nhưng chiêu thức của con khá đặc biệt, không phải ai cũng có thể mô phỏng, hơn nữa hắn biết con kỵ nhất là mạn đà la, biết con bị trúng phệ tấm cổ phải đến Trạc Quang Sơn tìm sự cứu chữa, kẻ này nhất định là người thân quen với con!”
Vũ Văn Sở Thiên im lặng gật đầu.
Ngụy Thương Nhiên thấy Vũ Văn Sở Thiên trầm mặc, mới lại nói: “Có lẽ con cần thời gian suy nghĩ, việc này không gấp. Có điều, kẻ này đã muốn đưa con vào chỗ chết như thế nhất định sẽ không dễ buông tha. Trước khi ta tra ra kẻ đó là ai, tốt nhất con nên tiếp tục giả vờ hôn mê bất tỉnh.”
“Được.” Vũ Văn Sở Thiên lại nói. “Trước lúc lâm chung, chân nhân có một câu muốn vãn bối chuyển tới tiền bối.”
“Câu gì?"
“Chân nhân nói người sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay, chỉ mong tiền bối buông bỏ chuyện cũ, nhất định phải bảo vệ phái Trạc Quang.”
Ngụy Thương Nhiên im lặng rất lâu không nói gì, khóe mắt ươn ướt. "... Sở Thiên, con vừa mới tỉnh lại, hãy nghỉ ngơi đi. Những chuyện khác tạm thời đừng nghĩ nữa, ta sẽ xử lý chuyện này.” Dứt lời, Ngụy Thương Nhiên đứng dậy và rời đi.
Sau khi tiễn ông ta, Lạc Trần đóng kín cửa lại, đi đến trước mặt Vũ Văn Sở Thiên, hỏi: “Ca ca, thực sự ca ca không đoán ra được là ai ư?”
“Trên đời này, kẻ căm hận ta nhất định không ít, nhưng người hiểu ta lại không nhiều. Kẻ hiểu rõ điểm yếu trí mạng của ta, lại mong ta bị danh môn chính phải trong giang hồ chối bỏ, rất có thể là..."
Y không nói ra, nàng cũng đã đoán được. “Là Dạ Kiêu!”
Vũ Văn Sở Thiên không trả lời.
Trong lòng Lạc Trần đã hiểu, nguyên nhân chắc chắn là do y đã ngừng uống thuốc giải phệ tâm cổ, lại còn nhân ngày đại thọ của Tử Thanh chân nhân cùng Ngụy Thương Nhiên lên Trạc Quang Sơn, nhất định Dạ Kiêu cho rằng y đã phản bội tổ chức và đến nương nhờ phái Trạc Quang. Vì thế, môn chủ Dạ Kiêu mới muốn mượn cơ hội trừ khử Vũ Văn Sở Thiên, sau đó giết Tử Thanh chân nhân, nhằm hăm dọa những kẻ gọi là danh môn chính phải kia, khiến họ không dám manh động.
Bây giờ, cho dù Vũ Văn Sở Thiên may mắn thoát chết, nhưng thân phận đã bị bại lộ, những võ lâm chính phái kia nhất định rất muốn trừ khử y nhằm tránh hậu họa. Ngụy Thương Nhiên có thể bảo vệ y một lúc, sao có thể bảo vệ y cả đời!
Thật không thể ngờ, môn chủ của Dạ Kiêu không chỉ nham hiểm, độc ác, võ công cao thâm không thể đoán biết, mà còn là một người mưu lược như vậy. Chẳng trách Dạ Kiêu có thể khiến các đại môn phái vừa nghe thấy tiếng đã hồn xiêu phách lạc...
Vũ Văn Sở Thiên suy ngẫm rất lâu, mặc dù y cũng nghi ngờ kẻ đã sát hại Tử Thanh chân nhân rồi vu oan giá họa cho y là Dạ Kiêu nhưng y vẫn còn hai chuyện chưa hiểu. Thứ nhất, chuyện Dạ Kiêu muốn giết y, Mạnh Mạn có biết hay không? Biết bao nhiêu? Nếu nàng ta biết thì tại sao đêm hôm trước đến tìm y, tại sao y không nhìn ra một chút khác thường nào? Còn nữa, đối với Mạnh Man và Mạnh Nhiêu, y đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi hay sao? Chuyện thứ hai là hung thủ giết Tử Thanh chân nhân rốt cuộc là ai? Y chắc chắn chưa từng gặp kẻ này trong Dạ Kiêu, nhưng lại có cảm giác thân quen đặc biệt với hắn, chắc hẳn phải là người quen.
Rốt cuộc kẻ đó là ai? Biết dùng kiếm pháp của Lục gia, còn hiểu về thói quen xuất chiêu của y, lẽ nào là...
“Tiểu Trần, ta hôn mê mấy hôm nay, có ai đến thăm không?" Vũ Văn Sở Thiên hỏi.
“Ngụy tiền bối ngày nào cũng đến, biểu ca đến một lần. Đúng rồi, có một tối muội cảm thấy bên ngoài đường như có người, nhưng khi muội chạy ra xem thì chỉ thoang thoảng ngửi thấy mùi phấn thơm, muội đoán có khả năng là... Mạnh Mạn”
“Biểu ca đã đến? Huynh ấy có nói gì không?”
“Cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi tình hình vết thương của ca ca và khuyên muội đừng đau lòng. Huynh ấy còn đưa cho muội một ít thuốc viên, bảo muội cho ca ca uống, muội đã xem qua, đều là những loại thuốc có lợi với nội thương"
“Vậy à.” Vũ Văn Sở Thiên không hỏi nữa, chỉ dặn nàng: “Chuyện Ngụy tiền bối bảo ta tiếp tục giả vờ hôn mê, muội không được nói với bất kỳ ai, kể cả biểu ca, biết chưa?”
“Muội hiểu.” Nàng nghiêm túc gật đầu.