← Quay lại trang sách

Chương 17- 1 - Tình yêu chết yểu

Mấy ngày liền mưa gió liên miên, trên núi âm u ẩm ướt, đã bớt nóng nực hơn mấy hôm trước.

Đêm đêm, Lạc Trần vẫn cho thảo dược vào đỉnh xông hương như thường nhật, để hơi ấm bay khắp phòng. Nàng vừa quạt vừa nhìn Vũ Văn Sở Thiên nằm trên giường. Y nhắm mắt nằm im, xem chừng đã ngủ rồi. Mấy hôm nay có thể y vẫn còn yếu, mỗi ngày chỉ thức mấy canh giờ, thời gian còn lại đều ngủ mê mệt.

Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện của Lục Khung Y và đệ tử phái Trạc Quang có nhiệm vụ gác cửa, nàng nghe kĩ mới biết Ngụy Thương Nhiên đã phái thêm đệ tử canh gác ngoài cửa, không cho phép bất kỳ ai ra vào, thậm chí lại gần.

Đối với người ngoài nhìn vào, rõ ràng là giam lỏng, nhưng Lạc Trần biết, đó là động thái nhằm bảo vệ Vũ Văn Sở Thiên cẩn thận hơn.

Nàng ngồi lên giường, dùng khăn ngâm nước hoa đào lau tay cho y, ấn mấy huyệt đạo trong lòng bàn tay y, rồi nói chuyện một mình như mọi khi, nhưng âm lượng lớn hơn nhiều: “Ca ca, ca ca đã ngủ mấy ngày rồi, rốt cuộc khi nào mới tỉnh lại? Chắc ca ca buồn chán lắm đúng không? Muội lại nói chuyện cùng ca ca nhé.”

Bên ngoài không còn tiếng nói chuyện nữa, trong đêm thanh vắng, giọng của nàng vang lên vô cùng trong trẻo.

“Mấy hôm nay trời chợt trở lạnh, hoa đào trong rừng đều rụng hết, rơi đầy mặt đất. Muội lấy một ít đem về xông hương cho ca ca, ca ca ngửi xem, mùi hương này có giống mùi hương trong vườn đào trước đây chúng ta thường đến chơi không?”

Lạc Trần chầm chậm duỗi lòng bàn tay y ra, nghĩ đến tình cảnh của y bây giờ, lại nghĩ đến việc ngũ tạng của y đều bị tổn thương, suýt nữa thì không giữ được tính mạng, mắt nàng ngấn lệ, giọng nói run run đầy bi thương: “Đợi sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ xuống núi nhé, ca ca cũng đừng báo thù nữa. Cho dù ca ca báo được thù, cha mẹ chúng ta cũng không thể sống lại được. Chúng ta hãy buông bỏ hết hận thù, tìm một nơi không ai biết, sống một cuộc sống yên bình nhé. Chúng ta trồng một rừng đào trước cửa, đợi đến khi hoa đào nở rộ, chúng ta sẽ cùng ngồi dưới gốc đào hóng mát, giống như hồi nhỏ ấy... Hồi nhỏ, đúng rồi, ca ca còn nhớ hồi nhỏ, muội từng nói: “Ca ca đi đâu thì muội theo đấy, chúng ta mãi mãi ở bên nhau”? Nếu thực sự ca ca không tỉnh lại, muội vẫn sẽ ở bên cạnh ca ca, dù sống dù chết, muội cũng muốn ở bên cạnh ca ca...”

Rốt cuộc, Lục Khung Y không vào, chỉ để lại cho nàng một bức thư, nhờ đệ tử phái Trạc Quang đút vào trong qua khe cửa.

Nàng mở bức thư ra, bên trong chỉ viết một câu: “Tiểu Trần, cho dù xảy ra chuyện gì, vẫn có huynh ở bên cạnh muội.”

Nếu không đọc được bức thư này, Lạc Trần không bao giờ biết được rằng Lục Khung Y lại có tình cảm sâu đậm với nàng như vậy, mặc dù đã nhìn thấy nàng thân mật với nam nhân khác, nghe thấy nàng nói chuyện cùng nam nhân khác cùng sống cùng chết, nhưng hắn vẫn bằng lòng chờ đợi nàng hồi tâm chuyển ý. Nhưng không biết tại sao, cứ nghĩ đến Lục Khung Y, nàng lại có cảm giác bồn chồn lo sợ, không lạnh mà run.

Kìm nén sự bất an trong lòng, nàng đang chuẩn bị thu bức thư lại thì người đang nằm ngủ trên giường kia đột nhiên thờ tay ra cướp lấy bức thư trong tay nàng. Rõ ràng chỉ có mấy chữ ngắn gọn, nhưng y đọc rất kĩ, cho đến khi nàng giật bức thư lại, ném vào đỉnh xông hương, khiến nó hóa thành tro bụi.

Y không nói gì, chỉ nhìn nàng với ánh mắt đầy ẩn ý.

Nàng vốn không bận tâm, nhưng bây giờ bị y nhìn như vậy, nàng lại có phần chột dạ, vội giải thích: “Sớm muộn gì huynh ấy cũng hiểu, muội sẽ không bao giờ hồi tâm chuyển ý."

Vũ Văn Sở Thiên đưa tay đập lên thành giường bên cạnh, ý bảo nàng lại gần cho tiện nói chuyện. “Tiểu Trần, nếu lúc trước ta chọn Tuyết Lạc, muội sẽ lấy huynh ấy chứ?”

“Không đâu, cho dù ca ca cưới Tuyết Lạc tỷ tỷ, muội vẫn sẽ ở bên ca ca, mãi mãi làm muội muội của ca ca.”

“Nếu ta chết thì sao...”

Nàng vội bịt miệng y lại, không cho y nói những lời xui xẻo đó, nhưng bản thân lại trả lời không hề kiêng kỵ: “Muội cũng sẽ ở bên cạnh ca ca...”

Vũ Văn Sở Thiên mỉm cười, cầm bàn tay nàng đặt lên ngực mình, để nàng có thể cảm nhận được nhịp đập tuy yếu ớt nhưng kiên định của trái tim y. “Tiểu Trần, ta hứa với muội, bất luận xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ sống. Muội cũng hãy tin ta, ta quyết sẽ không bỏ mặc muội, vì thế nếu không tận mắt nhìn thấy thi thể của ta thì muội vẫn phải sống thật tốt, đợi ta trở về, muội hiểu chưa?”

Đương nhiên nàng hiểu ẩn ý trong lời nói đó của y. “Chỉ cần ca ca còn sống, muội nhất định sẽ đợi ca ca."

Bầu trời u ám giống như một dải lụa sẫm màu treo lơ lửng, không có ánh sao, cũng chẳng có ánh trăng. Hai ngọn nến thắp trên bàn đá đã cháy hết, chỉ còn vài đốm lửa leo lét chiếc đỉnh xông hương.

Khuôn mặt trắng nhợt của Vũ Văn Sở Thiên lúc sáng lúc tối. Lạc Trần tiến lại gần chút nữa, nói: “Muội dựa vào người ca ca thế này, ca ca có chịu nổi không?”

“Chắc là được.” Y nhắm mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười.

Nàng không nhịn được phì cười.

Ngoài cửa, Lục Khung Y đã đi rồi lại quay lại. Hắn vốn định đem cho Lạc Trần chút đồ ăn, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng cười khe khẽ của nàng.

Ngày hôm sau là tuần đầu của Tử Thanh chân nhân, tại Trường Thanh điện, một nhóm người của phái Trạc Quang khiêng linh cữu của Tử Thanh chân nhân, trong giang hồ cũng có không ít người đến chia buồn, thậm chí một số nhân vật không có tiếng tăm sau khi nghe tin cũng đến tiễn đưa một người đức cao vọng trọng như chân nhân về nơi an nghỉ cuối cùng.

Đại đường của phái Trạc Quang im ắng không một tiếng động, cho dù có người trong giang hồ ngồi ở đây đã từng vì tranh quyền đoạt lợi mà kết thù kết oán, phải trái đúng sai khó mà nói rõ, nhưng trước linh đường linh thiêng này, trong lòng họ chỉ còn lại niềm thương tiếc cuối cùng đối với một người cả đời lừng lẫy như Tử Thanh chân nhân.

Không ai ngờ, trong khoảnh khắc lặng ngắt như tờ ấy, bất ngờ có một đại nương chừng ngoài ngũ tuần đột nhiên đứng dậy, giơ Tử Thanh kiếm trong tay lên. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía đại nương ấy.

Đại nương đó tự nhận là con gái của người bạn thân của Lâm Vô Yên lúc sinh thời, luôn miệng nói phải lấy lại sự công bằng cho Lâm Vô Yên, còn mắng Tử Thanh chân nhân đã phụ lòng Lâm Vô Yên, khiến Lâm Vô Yên phải làm nhân tình cả đời không thể nhìn thấy ánh sáng của người. Tháng nào Tử Thanh chân nhân cũng lén lút đi gặp bà ta, nhưng lại làm ra vẻ đạo mạo, không tham muốn trước mặt người trong thiên hạ. Hôm nay đại nương đó không vạch rõ bộ mặt thật của chân nhân thì sẽ có lỗi với vong linh của Lâm Vô Yên trên trời.

Đại nương vừa nói xong, đại điện vốn tĩnh lặng bỗng trở nên ồn ào hỗn loạn. Giang hồ là vậy, giữa các đại bang phái nhìn thì có vẻ sóng yên bể lặng, nhưng thực chất đều che giấu âm mưu, một hòn đá tưởng là nhỏ bé nhưng cũng có thể làm dậy sóng giang hồ.

Để chứng thực lời nói của mình, đại nương kia rút thanh Tử Thanh kiếm cho mọi người xem. Thấy trên thân kiếm có khắc hai chữ “Vô Yên”, người hiểu biết đều có thể nhìn ra, vết khắc trên thân kiếm chí ít cũng phải mười mấy năm. Nói như vậy, cái tên trên thân kiếm này đã ở bên cạnh Tử Thanh chân nhân ít nhất mười mấy năm.

Đệ tử phái Trạc Quang tức giận, lôi đại nương kia ra khỏi đại điện.

Mấy vị chưởng môn có địa vị cao đều nhìn về phía Ngụy Thương Nhiên, trên mặt biểu lộ cảm xúc khó hiểu, bởi đối diện với sự trách móc bất kính này, phản ứng của Ngụy Thương Nhiên vẫn bình tĩnh đến lạ thường, không vì tôn sư bị nhục mạ mà phẫn nộ, cũng không vì phái Trạc Quang bị sỉ nhục mà xấu hổ muốn chui xuống đất.

Ông ta chỉ bình thản quay người vái một vái trước di thể Tử Thanh chân nhân, rồi sai người khiêng linh cữu, tiễn đưa Tử Thanh chân nhân lên đường.

Một cuộc đua tang được bắt đầu đầy trang trọng, nhưng kết thúc lại vô cùng lộn xộn.

Tử Thanh chân nhân, một người cả đời được người người kính trọng, vậy mà thi thể chưa kịp lạnh thì thanh danh cả đời đã bị hủy hoại trong một ngày.

Nghe thấy tin này, Vũ Văn Sở Thiên và Lạc Trần đều không tin, nhưng họ cũng lờ mờ cảm nhận được điều gì đó từ biểu cảm bình tĩnh của Ngụy Thương Nhiên.

“Thật không ngờ, ta đã không thể bảo vệ được tính mạng của sư phụ, đến thanh danh cả đời của người, ta cũng không bảo vệ được.” Ngụy Thương Nhiên biểu lộ sự thất vọng.

Lạc Trần dò hỏi: “Tại sao tiền bối không sai người điều tra triệt để chuyện này, trả lại sự thanh bạch cho chân nhân?”

“Nếu tiếp tục điều tra, chỉ càng khiến cho thanh danh của sư phụ bị hủy hoại nặng nề hơn.”

“Ý tiền bối là...”

Ngụy Thương Nhiên nhìn về phía Vũ Văn Sở Thiên, rồi nhìn Lạc Trần, nói: “Ta biết tình cảm của hai con sẽ bị người đời nghi hoặc dị nghị, nhưng ta cũng chưa từng khuyên hai con rời xa nhau, chỉ vì ta đã nhìn thấy mối hận suốt đời của sư phụ...”

Bí mật mà Ngụy Thương Nhiên cất giữ trong lòng gần nửa đời người đã bị vạch trần bằng cách thức xấu xí nhất, thế nên ông ta cũng không muốn giấu giếm nữa, chỉ hy vọng có thể đưa sự việc trở về đúng như sự thật vốn có.

“Hồi còn trẻ, sư phụ là đại đệ tử của chưởng môn sư tôn được gửi gắm kỳ vọng lớn lao, nhưng lại vì một cơ duyên gặp gỡ với Lâm Vô Yên mà đem lòng yêu thương bà ấy. Vì muốn được ở bên Lâm Vô Yên, đi đến chân trời góc bể, làm một đôi tình nhân như trong cõi thần tiên, người không ngại từ bỏ chức vị chưởng môn của phái Trạc Quang, rời khỏi Trạc Quang Sơn. Nhưng phái Trạc Quang khi đó thù trong giặc ngoài, tình thế nguy cấp, chưởng môn sư tôn dốc lòng bồi dưỡng người nhiều năm, khi nghe thấy người vì nhi nữ tình trường mà bỏ mặc phái Trạc Quang, trong một phút tức giận, nội tức đại loạn...

Sư phụ bị rơi vào tình thế khó xử, vừa không thể phản bội sự tôn, bỏ mặc phái Trạc Quang không hỏi han, càng không muốn phụ lòng Lâm Vô Yên. Cũng may, Lâm Vô Yên là một người hiểu đại nghĩa, bà ấy đã khuyên sư phụ gánh vác trọng trách của phái Trạc Quang, bằng lòng đợi khi sư phụ làm xong những việc cần làm rồi, sẽ cùng sư phụ ở bên nhau đến hết đời. Ai ngờ sự chờ đợi này kéo dài tới ba mươi năm.”

Ngụy Thương Nhiên hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Sau khi sư phụ kế nhiệm chức chưởng môn phái Trạc Quang, đã thanh lý môn hộ, sau đó liên kết với các đại môn phái để diệt trừ tận gốc ma giáo đến từ ngoại tộc, từ đó Trạc Quang trở thành đệ nhất môn phái trong giang hồ. Người cũng dốc lòng bồi dưỡng ta, kỳ vọng ta sẽ thay người phát dương quang đại phái Trạc Quang. Ai ngờ sau khi người đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Dạ Kiêu lại xuất hiện, liên tiếp tiêu diệt mấy đại thế gia, tàn sát các đại môn phái, đến Trạc Quang và Thiếu Lâm cũng khó tránh khỏi kiếp nạn... Bản thân ta khi đó cũng đang vướng mắc bởi nhi nữ tình trường, khó đảm đương trọng trách, sư phụ cân nhắc nhiều ngày, quyết định không truyền chức vị chưởng môn cho ta nữa. Sau đó, người biết Lâm Vô Yên bị bệnh nặng, mới quyết tâm từ bỏ tất cả, thoái chức chưởng môn, nói với thiên hạ là bế quan luyện công, thực chất là ở Vô Nhiên Cư chăm sóc Lâm Vô Nhiên, cho đến khi bà ấy qua đời.”

Vũ Văn Sở Thiên im lặng hồi lâu, không nói nên lời. Y biết ẩn ý trong những lời Ngụy Thương Nhiên vừa nói, ngoài việc muốn y biết chân tướng sự việc, ông ta còn muốn nói với rằng, đời người luôn có quá nhiều biến số, kết quả của sự hứa hẹn và chờ đợi có thể là nỗi hối hận cả đời, cho dù người ta yêu có cam tâm tình nguyện chờ đợi, ta cũng không dám chắc chắn sau khi làm xong những việc cần làm, sẽ còn lại bao nhiều thời gian được ở bên cạnh người đó!

Lựa chọn... là việc khó hơn bất cứ việc nào khác.

Ngụy Thương Nhiên vỗ vai y, nói: “Liên quan đến nguyên nhân cái chết của sư phụ, mấy hôm nay ta đã tra ra một số manh mối. Nếu ta phán đoán không nhầm, đây là một âm mưu được lên kế hoạch rất tỉ mỉ của Dạ Kiêu, mục đích của chúng quyết không chỉ là giết hại sư phụ và khiến người thân bại danh liệt, mà còn là diệt trừ phái Trạc Quang trước, sau đó tiêu diệt các môn phái khác... Ta nghĩ, để đối phó với ta, chắc chắn bọn chúng sẽ xúi giục các đại môn phái ép phái Trạc Quang giao con ra, để các đại môn phái cùng nhau xét hỏi, xử lý. Đến lúc đó, ta càng muốn bảo vệ con, sẽ càng làm dấy lên sự nghi kỵ của các đại môn phái.”

“Ngụy tiền bối.” Vũ Văn Sở Thiên nói một cách nghiêm trang. “Người yên tâm, nếu chuyện này không thể giải thích rõ, một mình con sẽ chịu tất cả tội danh, quyết không để liên lụy đến người.”

“Không được!” Ngụy Thương Nhiên lắc đầu nói. “Là ta đưa con từ Tuyên Quốc đến Trạc Quang Sơn, cũng là ta thỉnh cầu sư phụ trị độc cho con, làm sao con có thể khiến người thiên hạ tin ta không liên quan đến chuyện này? Cách duy nhất bây giờ là đưa con rời khỏi đây trước. Chỗ tường đá ở Bắc Minh Sơn có một mật đạo dẫn xuống núi, ta đã bố trí ổn thỏa cả rồi, đệ tử canh gác bên ngoài ta cũng đã đều điều đi hết, con hãy tranh thủ thời gian thu xếp một chút, ta sẽ dẫn con trốn đi qua mật đạo. Bên bờ sông Bích Lạc có một con thuyền, sẽ đưa hai con đến Tuyên Quốc... Sở Thiên, ta hy vọng con đi rồi thì đừng quay trở lại nữa, hãy cùng Lạc Trần tìm một nơi không có người ở ẩn cư lánh đời, sống một cuộc sống bình an.”

“Vãn bối không đi được, trong tình cảnh như thế này, nếu đột nhiên vãn bối trốn đi, người sẽ không thoát được tội danh bao che. Chưa biết chừng bọn họ sẽ mượn chuyện này để nói người có dây mơ rễ má với Dạ Kiêu, phái Trạc Quang càng dễ trở thành mục tiêu nhắm đến của bọn họ.”

“Con nghĩ quá lên rồi, hiện thời trong giang hồ chưa có kẻ nào dám trách cứ ta. Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ dám thúc giục phái Trạc Quang mau chóng tìm ra sự thật, cho võ lâm một câu trả lời.” Nói đoạn, Ngụy Thương Nhiên nhìn về phía Lạc Trần, ngầm ra hiệu cho nàng.