- 2 -
Lạc Trần ngập ngừng giây lát, cảm thấy lời Ngụy Thương Nhiên nói không phải không có lý. Hiện tại trong giang hồ, địa vị của Ngụy Thương Nhiên rất cao, trong trường hợp không có bằng cớ, sẽ không ai dám công khai nghi ngờ ông ta. Còn Vũ Văn Sở Thiên lúc này thân mang trọng thương, trong cuộc thị phi đúng sai này khó mà tự lo liệu cho bản thân, tạm tránh giông bão là lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ đến đây, Lạc Trần bèn khuyên Vũ Văn Sở Thiên: “Ca ca, hiện tại ca ca đang mang trọng thương, ngũ tạng đều bị tổn hại, ở đây cũng không làm được gì cả, còn nguy hiểm đến tính mạng. Chi bằng muội cùng ca ca đi tìm một nơi dưỡng thương trước, đến lúc ca ca bình phục hoàn toàn sẽ lại đến giúp Ngụy tiền bối điều tra hung thủ thực sự, tiêu diệt Dạ Kiêu. Khi đó, các đại môn phái tự nhiên sẽ tin ca ca trong sạch, càng không thể nào nghi ngờ Ngụy tiền bối nữa.”
Vũ Văn Sở Thiên trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Bắc Minh Sơn nằm ở mạn bắc của Trạc Quang Sơn, là nơi ẩm ướt nhất của ngọn núi này, sương mù mờ mịt, càng đi về phía trước, sương càng dày, hoàn toàn không nhìn thấy đường đi. Dưới sự chỉ dẫn của Ngụy Thương Nhiên, Lạc Trần dìu Vũ Văn Sở Thiên đi xuống sườn dốc mọc đầy cỏ dại.
Sương trắng tản ra, để lộ hai vách núi, dưới chân núi có một hang động được che chắn bởi một bức tường đá, trên tường đá có viết hai chữ “Cấm địa” rất lớn.
Ngụy Thương Nhiên không dừng bước mà đi thẳng đến bức tường đá, xoay cơ quan mật để mở cửa, rồi dẫn họ đi vào trong.
Giữa hai ngọn núi có một tia nắng rọi vào, có thể thấy rõ một thiên động thanh tịnh, rừng núi bao quanh, một hồ nước xanh biếc không một gợn sóng, giữa lòng hồ có một khối băng nghìn năm, tỏa ra sương khói mù mịt, khiến người ta có cảm giác như đang lạc trong chốn tiên cảnh.
Ngụy Thương Nhiên không nói gì, lặng lẽ đưa họ đi vào một khe nứt với hai bên là vách đá dựng đứng, bước tiếp trên con đường đá xanh ngoằn ngoèo.
Đang đi, chợt Lạc Trần để ý thấy trên bức thạch bích bên cạnh có rất nhiều bức họa kỳ quái, bức nào cũng là hình ma quỷ mặt mày gớm ghiếc đồ sát người, khiến một nơi thanh tịnh hữu tình chợt trở nên kinh khủng, đáng sợ. Nàng đang định nhìn đi chỗ khác thì vô tình thấy trên vạt áo của những người bị giết đều có một ký hiệu rất lạ, giống như biểu tượng của ngoại tộc. Nàng nhớ mang máng đã nhìn thấy ký hiệu này đâu đó...
“Thù Thiên tộc!” Lạc Trần đã nhở ra, những hình vẽ này nàng đã gặp trong một cuốn sách nào đó của Lục gia, đó là biểu tượng của ma giáo “Thù Thiên” ba mươi năm trước.
Ngụy Thương Nhiên đang cắm cúi đi thẳng, khi nghe thấy nàng kêu tên Thù Thiên tộc, ông ta chợt dừng bước chân. “Cô nương từng nghe nói đến Thù Thiên tộc?”
“Tiểu nữ đã đọc một số ghi chép về Thù Thiên tộc trong một cuốn sách.” Nàng nhớ, trong sách không nhắc nhiều đến cuộc chiến “trừ ma vệ đạo”, chỉ nói Thù Thiên tộc là tàn dư của cổ quốc Lâu Lan vốn đã biến mất ở hoang mạc. Bọn họ xâm nhập trung nguyên, quen thói giết người man rợ. Để bảo vệ sự trong sạch cho võ lâm trung nguyên, các đại môn phái đã liên kết với nhau đuổi Thù Thiên tộc ra khỏi trung nguyên, cụ thể quá trình xua đuổi thế nào, trong sách không kể chi tiết, chỉ nói trong cuộc chiến với Thủ Thiên tộc, các đại môn phái bị thương vong nặng nề, may mà họ đã hy sinh không uổng phí, Thủ Thiên tộc sau đó không thể gây họa cho trung nguyên nữa.
Xem ra, những bức bích họa này chính là cảnh tượng xua đuổi Thù Thiên tộc khi đó. Lạc Trần không kìm được sự tò mò, nhìn kĩ các bức tranh mới nhận ra đây chính là cảnh tượng các đại môn phái chém đầu tộc người Thù Thiên để thị chúng vào ba mươi năm trước, người cầm binh khí đều mặc trang phục trung nguyên, còn người bị giết không hoàn toàn là ác ma dị tộc mặt mày gớm ghiếc, mà còn có trẻ nhỏ và phụ nữ.
Đây rõ ràng đâu phải là xua đuổi, mà là đại họa diệt tộc.
Lạc Trần chợt rùng mình, hỏi: “Rõ ràng trong sách nói Thù Thiên là một dị tộc quen thói giết người, xâm lược trung nguyên, các đại môn phái đã liên kết xua đuổi họ đi, tại sao các hình vẽ trên bích họa này dường như thể hiện họ đã... bị diệt tộc?”
“Thù Thiên không phải bị xua đuổi đi, mà chính là bị diệt tộc.” Ngụy Thương Nhiên lạnh lùng chứng thực.
“Cái gì?” Lạc Trần lại nhìn những bức tranh đó, chỉ thấy những người được gọi là trừ ma vệ đạo vì chính nghĩa kia chẳng khác gì ác quỷ, vô cùng gớm ghiếc, đáng sợ.
Vũ Văn Sở Thiên cũng từng nghe qua một số truyền thuyết liên quan đến Thù Thiên tộc nhưng không để ý đến chuyện này lắm. Trong mắt y, giang hồ chính là nơi ỷ mạnh hiếp yếu, kẻ thắng là vua, kẻ thua là giặc, không phân ai đúng ai sai, chỉ biết ai thắng ai bại. Nhưng y tưởng rằng phái Trạc Quang luôn tự khoe mình đại thiện đại nghĩa, có lẽ phải tích cực che đậy sự thật xấu xí này, thay vì lưu lại dấu vết của nó tại đây. “Tại sao trong cấm địa của phái Trạc Quang lại khắc những bức họa đồ sát Thù Thiên tộc này?” Y hiếu kỳ hỏi.
“Những bức họa này do ai khắc, ta cũng không biết.” Ngụy Thương Nhiên ngẩng đầu nhìn những bức họa, giống như đang chìm vào hồi ức. “Nơi đây vốn không phải là cấm địa, mà là nơi các đời chưởng môn phái Trạc Quang tu luyện, nhưng hai mươi lăm năm trước, có một lần sư phụ ra ngoài, lúc trở về phát hiện nơi đây bỗng xuất hiện những hình vẽ kỳ dị. Ta vổn định sai người xóa hết những hình vẽ này đi, nhưng sư phụ lại nói với ta, những bức họa này đều là sự thật... Sư phụ nói với ta, Thù Thiên không phải là một tộc người, mà là một người. Hắn là quốc vương của nước Lâu Lan. Năm đó, Ương Quốc phái mười vạn tinh binh tấn công Lâu Lan một cách bất ngờ, khiến Lâu Lan bị tiêu diệt. Thù Thiên đem theo thân tín trốn khỏi Lâu Lan, đi đến Ương Quốc. Vì báo thù, hắn đã lạm sát người vô tội, gieo họa cho trung nguyên. Phái Trạc Quang thống lĩnh các đại môn phái treo cổ Thù Thiên, ai ngờ người dân Lâu Lan thề chết bảo vệ quốc vương, ép các đại môn phái không thể không mở rộng giết chóc... Sau này, các đại môn phái sợ dư đảng của Thù Thiên báo thù, sau khi mật nghị, đã quyết định đuổi cùng diệt tận, không tha cho bất kỳ ai.”
Vũ Văn Sở Thiên nhìn khuôn mặt u sầu của Ngụy Thương Nhiên, muốn nói mấy câu an ủi ông ta, nhưng đối với tội diệt tộc này, quả thực y không tìm được lời nào có thể bào chữa, nên đành lặng im nghe tiếp.
“Sau chuyện này, sư phụ luôn ăn không ngon ngủ không yên, những tội ác đã gây ra, không có cách nào xóa bỏ. Sư phụ cho rằng, so với việc che đậy, xóa bỏ những tội ác ấy, chi bằng lấy đó làm lời cảnh tỉnh cho hậu nhân của phái Trạc Quang không được phạm sai lầm tương tự. Nhưng những bức vẽ này liên quan đến thanh danh của các môn phái khác, sư phụ bèn lập nơi này thành cấm địa của phái Trạc Quang, ngoại trừ chưởng môn các đời ra, bất kỳ ai cũng không được vào. Và chưởng môn của các đời sau khi kế vị đều bắt buộc phải đến xem những bức họa này, họ buộc phải ghi nhớ kĩ giai đoạn lịch sử này, để không lặp lại tội ác khủng khiếp này nữa.”
Vũ Văn Sở Thiên vẫn không hiểu, rốt cuộc những bức họa này là do ai để lại? Là kẻ có lương tri trong các đại môn phái, hay Lâu Lan cổ quốc vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt?
Y lại nhìn mấy lần thật kĩ những bức họa trên vách đá đó, chợt cả kinh thốt lên: “Những bức họa này đều vẽ lại khoảnh khắc Thù Thiên tộc bị giết, đầu rơi máu chảy. Chỉ có duy nhất một người ăn mặc không giống những người khác, mặt đeo mặt nạ, có lẽ là người có địa vị tôn quý của Thù Thiên tộc... Hắn đang chờ đợi cái chết, nhưng người đàn ông trước mặt hắn lại không giết hắn.”
Biểu cảm của Ngụy Thương Nhiên vẫn không thay đổi, ông ta sớm đã để ý đến điều này. “Không sai, ta và sư phụ đã phát hiện ra điều khác thường này. Sư phụ nghi ngờ Thù Thiên vẫn chưa chết. Có thể hắn đã được tha chết, những hình vẽ này có lẽ là do hắn tìm người vẽ lên.”
“Nếu hắn còn sống, vậy thì với tính cách của mình, hắn nhất định sẽ không chịu cho qua chuyện này.”
“Không sai, hai mươi năm trước, Dạ Kiêu đã tiêu diệt mấy đại thế gia như Uất Trì, Đường Môn, lại ám sát các cao thủ của các đại môn phái. Nếu Dạ Kiêu là một tổ chức sát thủ chỉ cần có tiền là có thể giết người, vậy thì nhất định có người đã thuê chúng làm như vậy. Kẻ đã thuê chúng, rất có thể chính là Thù Thiên.”
Vũ Văn Sở Thiên chau mày, nhớ lại chiêu thức và nội công kỳ lạ của môn chủ Dạ Kiêu ở trong mật thất u tối đó. “Có lẽ môn chủ của Dạ Kiều chính là Thù Thiên, mục đích hắn xây dựng Dạ Kiêu là muốn nợ máu phải trả bằng máu...”
Nghe thấy phán đoán này, ban đầu Ngụy Thương Nhiên vô cùng kinh ngạc, tiếp đó lại gật đầu tán đồng: “Không loại trừ khả năng này. Sở Thiên, con ở Dạ Kiêu đã từng gặp môn chủ chưa?”
“Đã giao đấu với hắn một lần, võ công của hắn cực cao, chiêu thức khác biệt với võ lâm trung nguyên. Vãn bối từng đoán hắn đến từ Tây Vực, bây giờ nghĩ lại, rất có khả năng hắn chính là Thù Thiên.” Y cứ nghĩ Dạ Kiêu vốn hiểm độc, bây giờ mới hiểu, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.
“Được, ta nhất định sẽ sai người điều tra chuyện này.” Ngụy Thương Nhiên nói. “Không còn sớm nữa, ta nên đưa hai người rời đi trước.”
Từ mật đạo của Bắc Minh Sơn đi ra, một vùng non nước bao la hiện ra trước mắt họ, trên dòng sông Bích Lạc sóng biếc dập dờn có một con thuyền trang trí lộng lẫy, phu thuyền vừa nhìn thấy họ liền chèo thuyền vào sát bờ.
“Chiếc thuyền này sẽ đưa các con thẳng đến Tuyên Quốc.” Ngụy Thương Nhiên nói.
Vũ Văn Sở Thiên định nói lời cảm ơn, lại thấy bất kỳ lời cảm ơn nào cũng đều giả tạo và khách sáo so với những gì Ngụy Thương Nhiến đã làm cho y. Y liền cúi đầu thật thấp bái lạy Ngụy Thương Nhiên một bái, coi như lời từ biệt. Ngụy Thương Nhiên vỗ vỗ vai y, nói: “Đi đi, trên đường nhớ cẩn thận!”
Thuyền đi thẳng về hướng bắc, sóng yên gió lặng.
Vì quá mệt nên Vũ Văn Sở Thiên vừa vận khí một lúc đã ngủ thiếp đi. Lạc Trần lặng lẽ ngồi trong khoang thuyền khâu chiếc giá y màu đỏ của nàng. Gió cuốn theo mùi thịt cá nướng bên sông đưa đến, dạ dày của nàng vốn đang khó chịu vì thuyền tròng trành, bây giờ lại cồn cào cả lên.
Lạc Trần chỉ nghĩ rằng mình bị say sóng, cũng chẳng coi đó là chuyện gì to tát cả. Nàng vén lại mấy sợi tóc bị gió thổi tung, tiếp tục cúi đầu thêu hoa ngọc lan trên cổ tay áo, Ai ngờ, mùi cá tanh trong nước lại bay đến mũi nàng, khiến nàng buồn nôn.
Cũng không biết tại sao gần đây khứu giác của nàng đặc biệt nhạy cảm, rất nhiều mùi vị trước đây nàng không hề để ý, bây giờ đều có thể ngửi thấy rất rõ. Lẽ nào...
Nàng mừng rỡ bắt thử mạch của mình, mạch đập nhanh, tròn và trơn giống như ấn vào hòn bi, quả nhiên giống hỷ mạch ghi trong y thư.
Nàng đã mang thai, đã mang trong mình giọt máu của nàng và Vũ Văn Sở Thiên. Nàng vui mừng đến phát khóc nhìn nam nhân yêu dấu đang ngủ say bên cạnh mình. Nàng chầm chậm tiến đến bên giường, lặng lẽ nhìn khuôn mặt y nàng cứ nghĩ rằng được ở bên cạnh y chính là niềm hạnh phúc lớn nhất, thì ra còn có một niềm hạnh phúc lớn hơn niềm hạnh phúc lớn nhất ấy!
Khoang thuyền đột nhiên rung lắc mạnh, vô số dòng khí lưu sắc nhọn tiến đến gần. Lạc Trần cảnh giác đứng dậy, vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Vũ Văn Sở Thiên chợt nhào đến, ôm nàng tránh một mũi tên sắc nhọn. Bên ngoài khoang thuyền truyền đến tiếng đao kiếm va vào nhau, chắc là người lái thuyền đang ngăn chặn kẻ muốn sát hại họ.
Giữa âm thanh chém giết kịch liệt, chợt một kẻ toàn thân mặc đồ đen kín mít bay rất nhanh vào bên trong khoang thuyền, thanh kiếm bạc trong tay hắn lóe lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo, đâm thẳng đến chỗ Vũ Văn Sở Thiên. Dường như đã biết y không còn sức kháng cự, thanh kiếm lao tới không chút do dự, đâm thẳng vào ngực y.
Đường kiếm quá nhanh, không thể né tránh, Vũ Văn Sở Thiên chỉ có thể dùng hết sức lực đẩy Lạc Trần ra, để mặc cho mũi kiếm đâm thẳng vào ngực mình.
“Ca ca!"
Thấy sát thủ rút kiếm ra hòng đâm tiếp một nhát nữa, Lạc Trần bất chấp tất cả nhào về phía Vũ Văn Sở Thiên, đồng thời chạm tay vào ngân trầm trên búi tóc của mình. Động tác rõ ràng rất kín đáo, vậy mà dường như sát thủ đã dự liệu trước nàng sẽ xuất ám khí, mũi kiếm nhuốm máu vung một cái, ngân trầm của nàng bay đi, cắm sâu vào thân thuyền, mấy chiếc kim độc bắn ra từ ngân trâm cũng đều văng về phía đuôi thuyền.
Một chiêu không trúng, nàng định dùng ám khí trên chiếc vòng tay của mình. Sát thủ lại biết trước, lập tức tóm lấy cổ tay nàng, đẩy nàng ra xa, một nhát kiếm nữa lại đâm vào bụng của Vũ Văn Sở Thiên, sau đó là liên tiếp hai nhát nữa.
Lạc Trần chỉ thấy trước mắt mình đều là màu đỏ, một sức mạnh ghê gớm phát ra từ lồng ngực nàng, nàng tập trung nội lực, phóng bột độc nọa cốt hương về phía sát thủ. Sát thủ vội rút kiếm tránh né, nàng nhân cơ hội đó đẩy Vũ Văn Sở Thiên xuống sông, máu nhuộm đỏ một vùng nước xanh biếc.
Sát thủ thấy vậy, định rút kiếm truy sát thì bị Lạc Trần ôm chặt từ phía sau. Trong giờ phút sinh tử ấy, nàng chẳng kịp suy nghĩ điều gì, chỉ muốn Vũ Văn Sở Thiên có con đường sống. Thậm chí nàng còn quên rằng sát thủ chỉ cần tiện tay vung kiếm là nàng cũng không còn tính mạng.
May mà tên sát thủ vẫn còn chút tính người, hắn không giết nàng mà dùng một chưởng đánh vào gáy nàng. Một cảm giác đau như kim đâm vào kinh lạc khiến toàn thân nàng tê cứng, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, hai tay ôm chặt hơn. Sát thủ quay đầu nhìn nàng, vận khí vào lòng bàn tay, tuy có phần do dự nhưng vẫn hạ một chưởng xuống lưng nàng.
Lập tức, một dòng máu từ miệng nàng phun ra.
Cảnh vật trước mắt càng lúc càng mơ hồ, trước khi mất đi ý thức, ngón tay nàng khẽ động, bắn thuốc độc giấu trong móng tay vào người sát thủ. Đây là độc dược nàng mới điều chế mấy hôm trước, không chỉ có độc tính cực mạnh mà trong đó còn thêm một mùi hương. Mùi hương ấy rất nhạt, nhưng có thể lưu lại trên người mấy tháng không tan.
Trong khi hôn mê, Lạc Trần đã mơ một giấc mơ rất dài. Nàng thấy mình đang ở trong một màn sương mù, không nhìn thấy gì cả. Nàng gọi to: “Ca ca! Ca ca! Ca ca ở đâu?”
Bầu trời rộng lớn bao la, không hề có nửa câu trả lời.
Nàng không ngừng đi về phía trước, trong màn sương mù, nàng thấp thoáng nhìn thấy một bóng áo trắng lạnh lẽo đứng dưới gốc cây hoa đào cách đó không xa. Nàng vội chạy về phía cây đào, nhận thấy quãng đường không xa như mình tưởng, đến khi nàng đến dưới gốc cây rồi quay đầu lại nhìn, trước mặt lại là một màn tuyết trắng xóa.
Nàng gọi một tiếng: “Sở Thiên?”
Ánh nắng lọt qua kẽ đám mây, sương trắng tan đi, rừng cây vốn yên tĩnh chợt truyền đến tiếng gió ào ào. Trong tiếng gió đáng sợ ấy, cuối cùng nàng đã nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên, đứng bên cạnh y còn có Lục Khung Y.
“Ca ca, biểu ca!” Nàng đang vui mừng định chạy đến, đột nhiên Lục Khung Y rút kiếm ra, một nhát đâm xuyên ngực Vũ Văn Sở Thiên. Y ngã lăn xuống đất, máu nhuộm đỏ những cánh hoa màu hồng trên mặt đất.
"Ca ca! Ca Ca!"
Nàng ra sức gọi thật to nhưng không thể phát ra tiếng, giống như có người bịt chặt miệng nàng lại vậy.
Lục Khung Y cười và tiến lại gần nàng, dịu dàng nói với nàng: “Đừng sợ, Tiểu Trần, muội còn có ta mà!”
"A a a!"
Nàng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, nhận thấy mình đang nằm trên giường, đồ đạc bài trí xung quanh đều là của phái Trạc Quang. Chiếc giường nàng đang nằm chính là giường Vũ Văn Sở Thiên đã nằm dưỡng thương mấy ngày qua, vì thế bên gối vẫn còn mùi của y. Lục Khung Y và Văn Luật đang đứng trước giường, ngồi bên giường là một ông lão, ông ta đang dùng châm bạc thông huyết trị thương cho nàng.
Cơn gió nhẹ thổi qua rặng liễu mềm mại, không gian yên tĩnh, hiền hòa.
Trong giây lát nàng không phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ, nàng thậm chí còn hoài nghi cuộc chém giết kinh hồn khiếp vía trên thuyền kia cũng là một giấc mơ giữa đêm, chẳng bao lâu nữa Vũ Văn Sở Thiên sẽ bưng một bát thuốc đi vào, vỗ lưng nàng và nhẹ nhàng dỗ dành nàng: “Tiểu Trần, đừng sợ, đó là ác mộng. Muội nhìn xem, ta vẫn sống sờ sờ đây này.”
“Ca ca của muội đâu?” Nàng nhìn chằm chằm về phía cửa, chờ đợi y xuất hiện.
Lục Khung Y cúi người xuống, đưa tay đặt lên vai nàng, đỡ nàng ngồi dậy, giọng nói của hắn đầy vẻ bi thương: “Ta nhận được tin báo từ phái Trạc Quang, nói muội và Sở Thiên gặp phải sát thủ của Dạ Kiêu tại sông Bích Lạc, ta lập tức chạy đến. Nhưng đã quá muộn, lúc ta đến chỉ thấy muội bị trọng thương, hôn mê trên thuyền, lái thuyền cũng bị thương nặng. Hắn nói, Sở Thiên bị sát thủ của Dạ Kiêu đâm trọng thương, sau đó rơi xuống sông, e rằng... lành ít dữ nhiều.”
“Không thể nào! Biểu ca gạt muội!” Nàng không tin. “Huynh ấy không thể chết được... Muội phải đi tìm huynh ấy.”
“Không được, muội bị nội thương, không thể.”
Lạc Trần bất chấp sự ngăn cản của Lục Khung Y, chạy một mạch xuống núi, đến bên bờ sông Bích Lạc. Trên sông có rất nhiều đệ tử của phái Trạc Quang đang chèo thuyền tìm kiếm, Ngụy Thương Nhiên cũng đứng bên bờ sông, thất thần nhìn ánh sáng lấp lánh, trên người vẫn toát lên sự cô độc trăm năm.
“Ngụy tiền bối, mọi người đang tìm gì ở đây vậy?” Nàng nhìn ông ta với ánh mắt kỳ vọng.
“Tìm ca ca của cô nương.”
Nàng ra sức lắc đầu, thực sự mong rằng đây lại là một cơn ác mộng, nhưng tiếc là không phải.
Ròng rã năm ngày không một phút ngơi nghỉ tìm kiếm trên sông, cuối cùng đệ tử của
phái Trạc Quang đã tìm thấy thi thể của Vũ Văn Sở Thiên bên bờ sông ở hạ du. Ngụy Thương Nhiên nhìn một cái liền quay đi không dám nhìn nữa.
Xa xa, nàng nhìn thấy bộ y phục màu trắng xanh, là bộ y phục do chính tay nàng đã mặc cho y khi bọn họ rời khỏi Trạc Quang Sơn. Nàng tiến lại gần, từng bước từng bước một, cho đến khi nhìn rõ thi thể đã bị tôm cá rỉa hết mặt mũi, khuôn mặt anh tuấn trong hồi ức bây giờ đã không còn nhận ra đường nét nào nữa.
Trong giây phút ấy, Lạc Trần không còn chút tri giác nào, chỉ đứng như trời trồng bên bờ sông, để mặc cơ thể rơi vào trạng thái mơ hồ, dường như người bị chìm dưới nước không phải là Vũ Văn Sở Thiên, mà là nàng.
Trước đây, khi tỉnh dậy sau cơn mê trong đêm, nàng từng nghĩ, nếu có một ngày y thực sự chết đi, nàng nhất định sẽ ôm lấy thi thể y mà gào khóc đau đớn. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy thi thể của y, nàng lại quên cả khóc, chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, đến sức lực để đau buồn hay tìm đến cái chết cũng không có.
Nàng nhắm mắt lại, trong thế giới tối tăm trôi nổi, nàng bước từng bước về phía dòng sông sóng biếc dập dờn, nàng chỉ muốn đến gần y hơn.
“Tiểu Trần, không được!” Lục Khung Y túm lấy nàng, tiếng nói xa xôi như sương khói mù mịt. “Không được, muội có biết không, muội đang mang thai! Cho dù muội không muốn sống, thì vẫn còn đứa bé mà!”
Đứa bé? Đúng vậy, suýt nữa thì nàng quên trong bụng nàng còn có con của y... Con của hai người họ!
Giây phút ấy, nàng chỉ cảm thấy máu trong người lại nóng lên, bởi vì trong người nàng đang mang giọt máu của Vũ Văn Sở Thiên.
Lục Khung Y kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, muốn cho nàng một chút hơi ấm.
“Biểu ca, huynh không cần...” Nàng đang định đẩy hắn ra, chợt ngửi thấy một mùi dị hương cực nhạt, là dị hương nàng cho vào trong lúc điều chế thuốc độc, là loại hương độc nhất vô nhị trên thế gian này. Loại độc này nàng mới dùng một lần, chính là lúc bắn lên người tên sát thủ trên thuyền.
Cả người nàng cứng đờ, để mặc Lục Khung Y đưa về Trạc Quang Sơn. Nàng đờ đẫn nhìn hắn bưng một bát thuốc dưỡng thai đến trước mặt mình với dáng vẻ dịu dàng, hiền hậu. “Tiểu Trần, hãy uống thuốc trước đi, việc cần nhất bây giờ là giữ được đứa bé."
Đứa bé...
Thế giới xung quanh chợt tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi nàng có thể nghe thấy tiếng hai quả tim đập không cùng nhịp.
“Nếu đệ ấy trên trời có linh, nhất định sẽ không muốn nhìn thấy muội thế này...” Lục Khung Y lại nói thêm.
Thấy nàng vẫn không mở miệng, Lục Khung Y tiến đến gần nàng, để nàng dựa lên vai hắn, đút cho nàng từng thìa thuốc. Thuốc đắng trôi xuống cổ họng khiến nàng như tỉnh lại khỏi giấc mộng.
Nước mắt nàng trào ra như thác lũ, làm thế nào cũng không ngăn lại được. Nàng chất vấn Lục Khung Y hết lần này đến lần khác: “Tại sao? Tại sao lại làm như vậy? Tại sao?”
Hắn không hiểu ý nàng là gì, vì thế không cho nàng được một đáp án chính xác: “Tiểu Trần, ta muốn muội tiếp tục sống, muội không vì bản thân thì cũng vì đứa con của đệ ấy... Tiểu Trần, muội mang trong mình cốt nhục của đệ ấy, dù muội có đau đớn thế nào cũng nên gắng gượng...”
Nàng đờ đẫn sờ xuống bụng của mình, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của đứa bé, dường như nghe thấy Vũ Văn Sở Thiên đang nói chuyện với nàng, dù biết rõ đó chỉ là ảo giác nhưng nàng vẫn cố chú tâm lắng nghe, thậm chí không dám hít thở mạnh, sợ nghe sót chữ.
“Tiểu Trần, ta sẽ không bỏ muội lại đâu, muội phải cố gắng bảo trọng, vì ta, vì con!”
Đúng vậy, y sẽ không bỏ nàng lại, sẽ không chết dễ dàng như vậy, thi thể mặc y phục giống của y kia nhất định không phải là y. Y đã nói sẽ vì nàng mà sống. Chết thì quá dễ, y sẽ không chọn việc dễ dàng như thế, để lại gian nan cho nàng khi phải sống.
Nhưng dù gian nan thế nào đi chăng nữa, nàng cũng phải sống, bởi vì chỉ có sống tiếp, nàng mới có thể giữ lại giọt máu của y, bởi vì chỉ có sống tiếp, nàng mới có thể làm rõ, tại sao Lục Khung Y lại muốn giết y. Và mới có thể báo thù cho y.