- 3 -
Đêm đó, mây đen che trăng, ánh sao mờ tối, Trạc Quang Sơn tịch mịch u tối như một bức tranh thủy mặc.
Lục Khung Y phi thân lên vách đá dựng đứng của Trạc Quang Sơn, đưa mắt nhìn về tứ phía, một ngọn núi hoang vắng không có chỗ cho con người trú ẩn. Hắn lấy từ thắt lưng ra một cây tiêu ngọc luôn mang theo bên mình, những ngón tay thon dài vuốt một lượt lên những đường hoa văn trên thân tiêu, rồi mới chậm rãi đặt lên môi.
Tiếng tiêu du dương, trống vắng và bi thương, hòa trộn trong không khí ẩm ướt lại càng thê lương, lạnh lẽo, giống như thế giới tuổi thơ trong ký ức của hắn.
Trong mắt tất cả mọi người, hắn xuất thân từ danh môn thế gia, sống trong nhung lụa, nhưng không ai biết hai chữ “tình thân” đối với hắn lại xa xỉ biết bao. Trong ký ức tuổi thơ của hắn, phụ thân chỉ là một hình bóng mờ nhạt rất ít khi xuất hiện, mẫu thân là bài vị trong từ đường, còn ông nội của hắn là Lục Vô Nhiên chỉ cho hắn ở trong biệt viện, không hỏi han bao giờ.
Ký ức hạnh phúc nhất của hắn chính là vào sinh nhật mười tuổi của hắn, phụ thân lần đầu tiên đến thăm hắn, còn tặng hắn một cây tiêu ngọc rất bình thường, bình thường đến mức có thể mua được ở bất kỳ đâu. Rõ ràng là một món quà chẳng có gì đặc biệt, thế mà hắn lại coi đó là bảo bối. Để có thể thổi ra những làn điệu hay nhất, mỗi buổi chiều tối sau khi luyện công đến kiệt sức, hắn đều làm bạn với cây tiêu này. Hắn một lòng mong mỏi sẽ có một ngày, hắn có thể thổi cho phụ thân nghe khúc nhạc mà ông ta yêu thích nhất.
Nhưng hắn đã không còn cơ hội nữa.
Thổi xong một khúc tiêu, hắn quay sang nhìn Văn Luật, người không biết đã đứng bên hắn từ lúc nào. Văn Luật vốn là tùy tùng thân cận của cha hắn, Lục Lâm Phong, sau khi cha hắn chết liền đi theo hắn.
“Có theo được Mạnh Mạn không?” Hắn hỏi.
Văn Luật trả lời rất khẽ: “Thuộc hạ đi theo ả đến gần thạch bích của Bắc Minh Sơn thì đột nhiên ả biến mất.”
“Thạch bích của Bắc Minh Sơn, ta nhớ đó là cấm địa của Trạc Quang Sơn mà.”
“Đúng vậy, vì vậy tiểu nhân đoán trong cấm địa của phái Trạc Quang có thể có mật đạo dẫn thẳng tới chân núi, như vậy người của Dạ Kiêu mới có thể đến Trạc Quang Sơn dễ dàng như đi trên bình địa, đi không ai biết đến không ai hay.”
Lục Khung Y gật đầu, điều này có thể giải thích tại sao Mạnh Mạn lại có thể tùy ý ra vào Trạc Quang Sơn, mà người của Dạ Kiêu cũng có thể biến mất giữa thanh thiên bạch nhật, thần không biết, quỷ không hay, ám sát chưởng môn của Trạc Quang. Có điều, nếu cấm địa của phái Trạc Quang dẫn thẳng xuống núi, vậy tại sao họ không cử thêm người canh gác? Là vì Ngụy Thương Nhiên đã sơ ý, hay ngay cả ông ta cũng không biết mật đạo này?
“Bỏ đi, không cần điều tra nữa. Ta không có hứng thú với mật đạo này.” Tử Thanh chân nhân đã chết, mối thù giữa hắn và phái Trạc Quang coi như đã chấm dứt, hắn không muốn gây thêm thị phi nữa. “Ngày mai chúng ta trở về Vô Nhiên sơn trang.”
“Dạ!” Văn Luật nói, sau đó cung kính đưa cho Lục Khung Y thanh Tử Thanh kiếm. “Thiếu gia, thuộc hạ đã sắp xếp ổn thỏa cho đại nương kia, còn thanh kiếm này phải xử lý ra sao?”
Lục Khung Y tiện tay ném thanh kiếm xuống Trạc Quang Sơn, miệng cười nhạt. Người đời cứ nghĩ Tử Thanh chân nhân cả đời không ham muốn, không dục vọng, không ai biết Tử Thanh chân nhân và Lâm Vô Yên có tự tình, còn cùng nhau giết hại phụ thân Lục Lâm Phong của hắn. Bây giờ một đời anh minh của Tử Thanh chân nhân đã bị tận hủy, chết
không thể nhắm mắt, mối huyết hải thâm thù của hắn coi như đã được báo.
Văn Luật nhìn Lục Khung Y một cái, do dự một chút rồi nói: “Thiếu gia, thù của chủ nhân đã được báo, có phải chúng ta có thể dừng tay được rồi? Dạ Kiêu thủ đoạn độc ác, tốt nhất người không nên dính dáng quá sâu, nếu không thuộc hạ lo...”
“Ta tự biết phải làm gì!” Lục Khung Y ngắt lời hắn, rõ ràng không muốn nghe hắn nhiều lời. Văn Luật không dám nói thêm nữa.
“Tiếp tục điều tra Mạnh Mạn, nhất định phải xác định được tung tích của Vũ Văn Sở Thiên!” Lục Khung Y lại nói.
“Tuân lệnh!”
Văn Luật rời đi. Lục Khung Y nhìn lên vầng trăng sáng, mắt hơi nheo lại, sát khí đằng đằng. Hắn vốn không muốn giết Vũ Văn Sở Thiên, hắn chỉ muốn nhân cơ hội giết Tử Thanh chân nhân, sau đó đổ tất cả tội lỗi cho Vũ Văn Sở Thiên, nhưng không ngờ Vũ Văn Sở Thiên lại cướp đi người mà hắn yêu thương!
Lạc Trần là tia nắng ấm áp duy nhất trong lòng hắn, là người con gái dịu dàng mà hắn khao khát có được nhất. Hắn cẩn thận gìn giữ nàng, không dám gò ép nàng dù chỉ một chút, chỉ mong có một ngày nàng sẽ hiểu tấm lòng của hắn, đồng ý cùng hắn sống một cuộc sống yên ổn, bên nhau mãi mãi. Nhưng thật không ngờ sự trong trắng của nàng lại bị Vũ Văn Sở Thiên hủy hoại, đã thế nàng còn mê muội yêu thương y...
Không tiễn y xuống mười tám tầng địa ngục, sao Lục Khung Y có thể nuốt trôi nỗi hận này?
Vũ Văn Sở Thiên mở mắt ra, trước mắt y, một tấm rèm thêu sợi vàng đang đung đưa, hương thơm phảng phất trong không trung. Không hề bất ngờ, Mạnh Mạn đang ngồi bên giường y, nàng ta mặc một bộ y phục mỏng manh màu hồng, tóc búi cao, trông vô cùng khiêu gợi. Đối diện với khung cảnh mỹ miều ấy, ngoài cảm giác hơi đau ở ngực và bụng, cơ thể yếu ớt không còn chút sức lực ra,y chẳng có cảm giác nào khác.
“Tỉnh nhanh vậy? Ta còn tưởng huynh muốn ngủ thêm mấy ngày nữa cơ đấy!” Trong giọng nói nghe như châm chọc của Mạnh Mạn xen lẫn cả niềm vui mừng khó lòng che giấu.
“Ta ngủ mấy ngày rồi?”
“Không nhiều, mới ba ngày”. Mặc dù nàng ta cười lạnh, nhưng đôi mắt vẫn còn sưng đỏ.
"Ồ!” Vũ Văn Sở Thiên chau mày, cúi đầu nhìn xuống, thấy khắp người mình quấn vải trắng, vai, ngực, cánh tay, cả bụng nữa, trông chẳng khác gì xác ướp. Bị thương nặng như thế mà không chết, đúng là kỳ tích.
Mạnh Mạn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt y, lạnh lùng nói: “Không cần nhìn đâu, toàn thân huynh đều là vết thương, ta chỉ băng bó cho huynh thôi cũng mất hơn nửa ngày. Ta cũng thật không hiểu, ngũ tạng của huynh bị tổn thương, thân thể thì bị kiếm đâm thủng lỗ chỗ, làm sao có thể trở về từ quỷ môn quan như vậy được?”
“Bởi vì ta không muốn chết, ta biết cô sẽ đến cứu ta." Y còn nhớ Lạc Trần không quản hiểm nguy đẩy y xuống sông, cơ thể y cứ thế chìm xuống. Y rất mệt, không còn chút sức lực mà giãy giụa, nhưng y không thể đầu hàng, vì y đã hứa với Lạc Trần, không bỏ lại mình nàng giữa chốn nhân gian.
Mạnh Mạn không cười lạnh nữa, nghiêm túc hỏi: “Sao huynh biết ta ở gần Trạc Quang Sơn, sao huynh biết khi nhận được tín hiệu, nhất định ta sẽ đến cứu huynh? Huynh không sợ ta cùng một giuộc với kẻ muốn giết huynh, đang đợi để hốt xác huynh sao?”
Vũ Văn Sở Thiên mỉm cười, đây là lần đầu tiên, nụ cười của y khi đối diện với Mạnh Mạn không có sự mỉa mai, không có sự lạnh lẽo, mà ấm áp như gió xuân. “Bởi vì ta tin cô không nỡ để ta chết! Nếu cô yêu ta, nhất định cô không nỡ để ta chết, nếu cô hận ta, cô nhất định sẽ không nỡ nhìn ta bị kẻ khác giết chết!”
Bị y nói trúng tâm tư, trong lòng Mạnh Mạn như có sóng cuộn trào dâng, nhưng khuôn mặt thì vẫn bình thản như không. “Đúng là huynh rất hiểu ta. Chính xác, ta không nỡ nhìn huynh bị kẻ khác giết chết!”
“Vậy tại sao cô lại giúp Lục Khung Y hại ta?”
“Ta đâu có... Mà sao huynh biết kẻ đó là Lục Khung Y?”
“Kẻ có thể sử dụng kiếm pháp của Lục gia, đạt đến trình độ nhân kiếm hợp nhất, e rằng trong giang hồ không có mấy người. Huống hồ, chiêu thức hắn dùng trên thuyền không chút nương tay, rõ ràng là quyết tâm muốn lấy mạng của ta. Đối diện với kẻ mà mình quyết tâm muốn giết, chắc chắn hắn phải dùng ngón võ công sở trường... Còn nữa, kẻ không quen thân với Tiểu Trần chắc chắn không thể cảnh giác đến mức biết được trên người Tiểu Trần có giấu ám khí. Ngoài Lục Khung Y ra thì không thể có người thứ hai.”
Tự đáy lòng, Mạnh Mạn cất lời tán thán: “Huynh bị sát thủ đâm thương tích khắp người mà còn có thể nghĩ đến những chuyện vô dụng ấy ư?”
“Cho dù ta chết thì cũng phải chết một cách minh bạch.” Vũ Văn Sở Thiên nói. “Nhưng ta vẫn còn một chuyện không hiểu, dựa trên sự hiểu biết của Lục Khung Y về ta, hắn tuyệt đối không thể biết nhiều nhược điểm của ta như vậy, càng không biết ta lên Trạc Quang Sơn tìm Tử Thanh chân nhân để giải độc. Những điều này đều là cô nói cho hắn biết đúng không? Tại sao cô lại hợp tác với hắn?”
“Bởi vì Lục Khung Y và Dạ Kiêu đã có một cuộc giao dịch, hắn đồng ý dùng tất cả tửu lầu dưới danh nghĩa Lục gia để đổi lấy tính mạng của Tử Thanh chân nhân. Đây là một vụ làm ăn lớn, lớn hơn số tiền bọn ta kiếm được trong nửa năm. Đương nhiên ca ca ta phải nhận vụ này rồi. Ban đầu ta muốn để huynh ra tay, nhưng huynh không chịu nhận, không còn cách nào khác, ta chỉ có thể để Lục Khung Y tự mình hành động. Nhưng ta thật không ngờ hắn lại muốn giết cả huynh. Huynh là huynh đệ cùng dòng máu với hắn, vậy mà hắn lại ra tay tàn độc như vậy, đúng là ta đã đánh giá hắn quá thấp rồi!”
“Chỉ đơn giản là giao dịch?”
“Đúng vậy, bọn ta giết người giúp hắn, hắn trả tiền, chỉ đơn giản như vậy thôi!”
Đương nhiên Vũ Văn Sở Thiên nhìn ra tâm tư của Mạnh Mạn, nếu chỉ là giao dịch giết người trả tiền, bọn họ đâu cần phải phức tạp hóa vấn đề như vậy, nàng ta nhất định còn muốn kéo y vào cuộc, để người trong giang hồ đều cho rằng y là hung thủ. Như vậy đi đến đâu y cũng bị coi là người của Dạ Kiêu, không thể hợp tác với các đại môn phái. Không thể dùng phệ tâm cổ khống chế Vũ Văn Sở Thiên, huynh muội bọn họ liền dùng cách này để khiến y không thể thoát ly khỏi Dạ Kiêu.
Vũ Văn Sở Thiên lại hỏi: “Tại sao Lục Khung Y phải giết Tử Thanh chân nhân? Phái Trạc Quang là thái sơn bắc đẩu của giang hồ, Lục Khung Y dám giết chân nhân, không sợ sự việc bại lộ sao?”
Trong ấn tượng của y, Lục Khung Y làm việc gì cũng phải có mục đích, hắn dám mạo hiểm như vậy, nhất định có lý do.
Mạnh Mạn quay mặt đi. “Tại sao ta phải nói cho huynh biết?”
Vũ Văn Sở Thiên nhướng mày, mắt ánh lên tia nhìn đầy mê hoặc. “Nếu cô nói cho ta biết tại sao, ta sẽ nói cho cô nghe một chuyện mà cô muốn biết.”
“Ta chẳng muốn biết chuyện gì cả!” Nàng ta từ chối thẳng thừng.
“Vậy cô có muốn biết tại sao, bất luận cô đối tốt với ta đến đâu, vì ta mà làm bao nhiêu việc, nhưng trước sau ta vẫn luôn lạnh lùng với cô không?”
“Tại sao?”
Y mỉm cười, nhìn nàng ta không nói gì.
Mạnh Mạn thực sự rất muốn biết. Đương nhiên, trước giờ nàng ta cũng chưa từng có ý muốn giữ bí mật cho Lục Khung Y, vì dù sao Lục Khung Y cũng sẽ không giữ bí mật cho nàng ta.
“Bởi vì phụ thân của hắn, cũng chính là cữu cữu của huynh là Lục Lâm Phong, đã chết dưới kiếm của Tử Thanh chân nhân”
Vũ Văn Sở Thiên kinh ngạc. “Xưa nay Trạc Quang Sơn và Vô Nhiên sơn trang có mối quan hệ giao hảo, tại sao Tử Thanh chân nhân phải giết Lục Lâm Phong?”
Mạnh Mạn do dự một chút, rồi nói: “Thôi được, huynh đã muốn biết như vậy thì ta sẽ kể hết cho huynh nghe.”
Vũ Văn Sở Thiên chống tay ngồi dậy, chú ý lắng nghe, sợ bị sót dù chỉ một chữ.
“Huynh nhất định không thể tưởng tượng được rằng, Lục Lâm Phong cũng là người của Dạ Kiêu, giữ chức vị phó môn chủ, trước khi ca ca ta tiếp nhận chức vị này. Có một lần, môn chủ sai ông ta đi giết Lâm Vô Yên ở Vô Yên Cư, ông ta tưởng nhiệm vụ đơn giản nên chỉ đem theo mấy người đi. Ai ngờ tại Vô Yên Cư, ông ta đã gặp Tử Thanh chân nhân, và bị Tử Thanh chân nhân giết chết.”
Vũ Văn Sở Thiên kinh ngạc mãi không nói nên lời, nhưng đến khi y sắp xếp lại một lượt toàn bộ tiền nhân hậu quả thì nhận thấy tất cả những chuyện y từng không thể lý giải đều là những chuyện tất nhiên,