← Quay lại trang sách

- 4 -

Y biết nàng sẽ oán hận y tự tay giết chết đứa con của mình, đâu phải y không hận bản thân mình, nhưng y bắt buộc phải làm vậy. Y vốn không muốn gây tổn thương cho nàng vào thời điểm này, nhưng đứa bé đã được bốn tháng, nếu cứ do dự e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng của nàng. Vì vậy y mới phải nhẫn tâm.

“Tiểu Trần, ta có lỗi với muội, ta nhẫn tâm độc ác, ngay cả cốt nhục của mình ta cũng không buông tha...”

Vị đắng chát vẫn còn lưu lại trong cổ họng Lạc Trần, toàn thân lạnh giá khiến nàng run lẩy bẩy, nhưng trên người không cảm thấy đau đớn chỗ nào cả. Nàng biết, chắc chắn Vũ Văn Sở Thiên đã cho thêm băng liên vào trong thuốc thì mới có thể khiến nàng mất đi đứa con mà không cảm thấy đau đớn chút nào, nhưng làm sao mà nàng không đau cho được? Cảm giác mất đi cốt nhục trong bụng mình, nỗi tuyệt vọng ấy, ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau...

Nàng cố gắng cắn chặt môi, dùng hết sức lực để cựa quậy, cho dù chỉ được sờ đứa con của mình lần cuối, nhưng nàng không sao cựa quậy được. Giọt nước mắt cuối cùng trào ra, hai con ngươi sáng trong của nàng đã trở nên u tối không còn chút ánh sáng, còn Vũ Văn Sở Thiên cũng giống như một con rối đứt dây, ủ rũ và vô hồn.

Vũ Văn Sở Thiên xoa đầu nàng, ôm chặt nàng vào lòng, đau xót thì thầm bên tai nàng:

“Tất cả rồi sẽ qua, tất cả rồi sẽ qua...”

Nàng khẽ cười, nụ cười đầy chua chát. Không chịu được nữa rồi, thực sự nàng không chịu đựng được nữa rồi. Người nàng yêu trở thành ca ca của nàng, con của nàng bị cha ruột giết chết từ trong bụng, còn người duy nhất trên đời này yêu nàng cũng bị nàng tự tay hạ độc. Nàng vừa hưởng thụ tình yêu của hắn, vừa lợi dụng tình yêu của hắn, có lẽ món nợ này chỉ có thể dùng tính mạng của nàng mới có thể trả được.

Vị đắng chát dần lắng xuống, dòng suy nghĩ của nàng cũng dần mơ hồ, chắc là Vũ Văn Sở Thiên đã cố tình cho thuốc ngủ vào trong thuốc. Có thể khiến nàng ngủ thiếp đi trong hoàn cảnh như thế này, xem ra lượng thuốc ngủ không hề ít.

Giống như một giấc mơ trải dài ba kiếp, lúc Lạc Trần mở mắt tỉnh dậy, thấy trời đã sáng, Vưu Vưu cũng đã tỉnh, đang đứng trông nàng. Nàng sờ xuống bụng, ngoài cảm giác hơi lạnh ra thì không có gì khác thường, nhưng nàng có thể cảm nhận thấy nhịp tim của đứa bé trong bụng nàng đang yếu dần.

“Vưu Vưu, mau đi mời đại phu.”

Vưu Vưu sững người một chút, sau đó lập tức chạy đi tìm đại phu và Lục Khung Y.

Nàng tập trung linh lực của toàn thân để chống lại từng cơn giá lạnh trong bụng, dù biết tổn hao quá nhiều linh lực sẽ khiến nàng sức tàn lực kiệt mà chết, nhưng bây giờ nàng chẳng bận tâm nhiều như thế.

Đại phu và Lục Khung Y hớt hải chạy tới, tất bật cả một ngày, vừa châm cứu, vừa đốt ngải, Lục Khung Y còn lấy linh thảo nghìn năm ra bảo vệ tâm mạch cho nàng. Nàng cố gắng không để cho bản thân hôn mê, vắt kiệt linh lực để bảo vệ đứa bé.

Cuối cùng, nàng vẫn không giữ được đứa bé, đại phu nói với nàng, đứa bé đã không còn tâm mạch, bảo nàng đừng nên cố nữa. Nước mắt nàng đã không còn để khóc nữa, dường như nàng không còn chút sức lực nào để buồn đau. Nàng mở mắt, nhưng lại chẳng nhìn thấy gì. Nàng vẫn không hận y, chỉ đời này kiếp này, mãi mãi không bao giờ gặp lại y nữa!

Lúc mặt trời lặn, Lạc Trần lim dim mắt nhìn ánh chiều tà bên ngoài, chợt ho mấy tiếng vì lạnh. Lục Khung Y bước đến đỡ nàng, nàng sờ lên khóe môi, bất ngờ, một dòng máu trào ra, rơi xuống chiếc áo trắng như tuyết, sau đó loang ra đỏ rực như màu ráng chiều.

Lục Khung Y hỏi:

“Là hắn làm, đúng không? Thật không ngờ, vì muốn được ở bên Mạnh Mạn, ngay cả cốt nhục của mình hắn cũng không buông tha!”

Lạc Trần gượng cười lắc đầu, nàng lau khóe miệng, hơi thở càng lúc càng yếu.

“Biểu ca, muội muốn cầu xin huynh một việc,huynh có thể đồng ý với muội không?”

“Muội nói đi, muội nói gì ta cũng đồng ý.”

Lạc Trần lắc đầu.

“Biểu ca, huynh đưa muội đến Phù Sơn đi, trên đó có thuốc giải độc cho huynh.”

“Thuốc giải ở trên Phù Sơn?”

“Đúng vậy, muội tin rằng huynh đã dùng rất nhiều cách nhưng đều không giải được loại độc này đúng không? Độc này là do muội chế, độc tính rất mạnh, nếu muội không sớm đi lấy thuốc giải về cho huynh, e rằng thời gian còn lại của huynh không còn nhiều nữa.”

Lục Khung Y nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Chất độc trong người ta không đáng ngại, bây giờ ta dùng chân khí bảo vệ tâm mạch cho muội, đợi đến khi muội tĩnh dưỡng khỏe lại rồi, ta sẽ đưa muội đi.”

“Muội không sao. Nhưng huynh thì không thể đợi được nữa rồi, nếu để chất độc phát tác thì cho dù có thuốc giải cũng không có tác dụng nữa.”

Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Thôi được.”

Sáng sớm hôm sau, Lục Khung Y đưa Lạc Trần trở về Phù Sơn. Cả quãng đường xe rung lắc, sắc mặt Lạc Trần càng lúc càng kém. Cả quãng đường nàng gần như không nói câu nào, Lục Khung Y luôn nắm tay nàng, nhìn vào khuôn mặt trắng nhợt của nàng, trong lòng hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, đợi từ Phù Sơn trở về rồi, hắn nhất định sẽ tìm đại phu tốt nhất chữa trị cho nàng. Nàng sẽ sớm khỏe lại và mặc lên người bộ giá y đẹp nhất, trở thành tân nương đẹp nhất của hắn.

Hắn kéo tay nàng, ngả đầu nàng vào ngực hắn, hứa hẹn rất chân thành:

“Lạc Trần, từ nay về sau, ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương muội.”

Nàng tựa vào lòng hắn, dần dần ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, nước mắt nàng không ngừng chảy ra, nàng luôn miệng lẩm bẩm hỏi:

“Tại sao? Tại sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy... Vì nàng ta, ngươi có thể buông bỏ tất cả, kể cả cốt nhục của mình..."

Nghe nàng nói vậy, trong lòng Lục Khung Y tràn trề thất vọng. Bây giờ, nàng không chỉ đơn giản là hao tổn linh lực quá độ và đau lòng quá độ, mà đã không còn sức sống nữa, nàng giống như chiếc lá mùa thu, ngày càng khô héo.

Tỉnh lại sau cơn mê, Lạc Trần nhận ra mình đã trở về nhà của Cầu thúc. Từ khi nàng và Vũ Văn Sở Thiên rời đi, căn nhà này luôn để trống, dây thường xuân xanh rì leo lên tường, giàn nho họ từng chơi đu dây hồi bé bây giờ cành lá đã che phủ cả bức tường. Chỉ đáng tiếc, người xưa đã không còn nữa.

Lục Khung Y sai người dọn dẹp lại căn nhà, tất cả lại được khôi phục về trạng thái ban đầu, nhưng cảm giác thì không thể nào trở lại ngày xưa được nữa.

Buổi chiều, Lục Khung Y bưng một bát huyết yến đến thăm nàng, lúc đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy nàng mặc một y phục đỏ như màu ráng chiều, đang ngồi trước gương chải tóc, kẻ lông mày, đánh phấn. Nhìn nàng trong gương đã có huyết sắc, dường như cũng hồi phục được phần nào sinh khí.

“Tiểu Trần, ăn chút thức ăn đi.”

“Muội không muốn ăn gì cả. Biểu ca đưa muội lên đỉnh núi đi.”

“Người muội...”

“Đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Nàng thực sự rất muốn lên đỉnh núi, muốn nhìn ngắm cảnh đẹp trên đó lại một lần nữa, nhìn những ngọn núi xa xa, mây khói bao phủ như vô tận.

Lục Khung Y nhìn vào đôi mắt u tối của nàng, bây giờ nàng giống như hạt bụi vậy, có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào, không biết nàng có đi được lên đỉnh núi hay không, nhưng thấy nàng cố gắng gượng, hắn cũng không muốn làm nàng thất vọng. “Được, để ta cõng muội lên núi.”

“Không, để muội tự đi.”

Đến khi ánh chiều tà đã bao trùm khắp trời đất, Lạc Trần mới leo được lên đến đỉnh Phù Sơn. Chiếc váy đỏ bay phất phơ trong gió, giống như mây khói vạn năm không tan biến. Nàng đứng bên vách núi, bên tai có tiếng gió thổi qua, nhưng nàng đã không còn nghe thấy gì nữa, chỉ cúi xuống nhìn ngắm quang cảnh của Phù Sơn.

Nàng đang định bước một bước cuối cùng về phía trước, chợt nghe thấy tiếng của Lục Khung Y: “Tiểu Trần! Đừng!”

Nàng quay lại nhìn hắn, cố nở một nụ cười vô vọng. “Nếu bây giờ muội nói cho biểu ca biết, muội đã lừa huynh, xưa nay muội chỉ chế thuốc độc, không chế thuốc giải, vì thế chất độc mà muội đã hạ lên người huynh là không giải được... huynh sẽ đối xử với muối thế nào?”

Lục Khung Y chợt lùi lại một bước, mặt không còn huyết sắc. Dù là kẻ nào muốn giết hắn, hắn cũng sẽ không vì vậy mà thấy buồn, dù sao tay hắn cũng đã nhuốm đầy máu tanh. Trong giang hồ, nợ máu thì chỉ có thể dùng máu mới trả được, nhưng hắn chưa từng nghĩ Lạc Trần sẽ giết hắn. Cho dù hắn trúng chất độc do chính tay nàng điều chế, hắn cũng nghĩ rằng rồi nàng sẽ cho hắn thuốc giải, dù gì hắn cũng yêu nàng bằng một trái tim chân thành, cho dù nàng không yêu hắn bằng một tình yêu như vậy thì tuyệt đối cũng không đưa hắn vào chỗ chết.

Nhưng hắn đã nhầm, hắn đã đánh giá thấp vị trí của Vũ Văn Sở Thiên trong lòng Lạc Trần, cũng đánh giá thấp chính bản thân mình.

“Biểu ca, nếu huynh gặp huynh ấy, xin hãy chuyển lời của muội cho huynh ấy, muội không hận huynh ấy, muội chỉ hy vọng nếu kiếp sau còn gặp lại, muội và huynh ấy sẽ là những người xa lạ chưa từng quen biết.”

“Tiểu Trần!” Hắn chợt thất thần trong giây lát, đến khi phản ứng lại được thì Lạc Trần đã nhảy xuống vực sâu thăm thẳm.

Hắn đưa tay định túm lấy nàng, nhưng nàng đã nhanh hơn hắn một bước. Hắn bất lực giương mắt nhìn người con gái mà mình yêu thương nhất gieo mình xuống vực thẳm vạn trường. Nàng thà chọn bị tan xương nát thịt, cũng không muốn ở lại bên cạnh hắn, làm thê tử của hắn...

Nước mắt theo đôi gò má chảy xuống, đột nhiên hắn lại muốn cười, cười mỉa mai cuộc đời thảm hại của hắn...

“Tiểu Trần...” Tiếng gọi như từ trong cõi mộng theo gió bay đến, nàng ngỡ ngàng quay đầu lại, nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên đang chạy về phía nàng, nhưng đã quá muộn...

Trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng ấy, nàng nhìn thấy Lục Khung Y đứng im như trời trồng, nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên phi thân lao xuống vách núi, còn nhìn thấy Ngụy Thương Nhiên kéo y lại, ngăn y nhảy xuống theo nàng. Nàng còn nhìn thấy một người mà nàng chưa từng gặp qua, khuôn mặt giống nàng đến bảy phần ấy khiến nàng đột nhiên cảm thấy không đành lòng, nàng vẫn chưa gọi bà một tiếng” mẫu thân”.

Cơ thể nàng chơi vơi trong không trung, một dòng nước mắt tuôn ra, bắn vào những đám mây. Nghĩ lại những chuyện đã qua, tự nhiên nàng cảm thấy không nỡ lòng. Phải chăng nàng đã sai? Phải chăng nàng không nên dùng cách thức tàn nhẫn này để trừng phạt y? Nếu vừa rồi y nhanh hơn một chút thì có thể giữ được nàng lại rồi, như vậy nàng có tha thứ cho y hay không?

Cơ thể nàng bị những mỏm đá lởm chởm sắc nhọn trên vách núi đâm thủng, cứa rách. Bộ y phục màu đỏ bị máu nhuộm càng thêm đỏ, giống như bộ giá y trong giấc mơ của nàng.

Cuối cùng, nàng bị một làn nước lạnh như băng bao vây, không thể thở được, nàng cứ để mặc cơ thể mình chìm xuống Máu nhuộm nước thành màu đỏ, từng làn nước đỏ nuốt nàng vào trong.

Sau đó, nàng không còn biết gì nữa.

Không biết bao lâu sau, Lạc Trần chợt nghe thấy rất nhiều tiếng gọi:

“Hoán Sa, Hoán Sa, Hoán Sa..."

Từng tiếng gọi nối tiếp nhau giống như đến từ chân trời xa thẳm, càng lúc càng rõ ràng, khiến nàng tỉnh táo lại. Nàng cố nén nỗi đau như dao đâm thấu tim để mở mắt ra, chỉ thấy mặt hồ không có gió, không có mưa đột nhiên dậy lên cơn sóng lớn, một tia sáng màu đỏ rọi lên trời, tia sáng màu đỏ ấy xoay vòng một hồi, rồi đột nhiên tụ lại thành một chùm ánh sáng, sau đó đi vào trong cơ thể nàng. Nàng chợt cảm thấy một sức mạnh ghê gớm như muốn xé nát nàng thành từng hạt bụi.

“Bà bà, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao thủy tuyền châu lại biến thành màu đỏ thẫm?” Giọng nói vừa lạ lẫm vừa thân thiết ấy lại cất lên, Lạc Trần cố gắng nhìn về hướng có giọng nói, muốn biết giọng nói ấy có phải là của người mẹ mà nàng vẫn chưa kịp nhìn nhận hay không, nhưng ánh sáng đỏ làm mờ mắt nàng, nàng chẳng nhìn rõ thứ gì cả.

“Đúng vậy, tại sao lại như vậy được?” Một giọng nói già nua mang theo vẻ ngạc nhiên cất lên: “Sao phong ấn của thủy tuyền châu lại mở ra vậy? Sao lại có thể hòa vào cơ thể cô nương ấy? Lẽ nào cô nương ấy là vật chủ của thủy tuyền châu? Nhất định là như vậy rồi, chẳng trách dù xương cốt gãy vụn, da thịt tan nát, nhưng tâm niệm vẫn tồn tại trong nhân thế.”

“Ý của bà bà là... vẫn còn cách cứu được Hoán Sa?"

“Cảm tạ thần Cửu Lê che chở!” Giọng nói già nua ấy lộ ra vẻ mừng vui và hy vọng. “Đợi ta phục hồi lại cơ thể tàn tạ này cho cô nương ấy, cô nương ấy lại có thể lành lặn như người thường.”

“Con chỉ muốn Hoán Sa có thể sống tiếp, sau khi tỉnh lại không còn ý muốn quyên sinh nữa.”

Bà bà trầm ngâm một hồi, nói: “Thứ có thể khiến người ta buông bỏ chấp niệm, chỉ có “Thiên Sầu Tận”.”

“Thiên Sầu Tận...”

Thiên Sầu Tận, mặc dù Lạc Trần không biết đó là thứ gì, nhưng nàng rất thích ba chữ ấy.

Cơn sóng lớn dần lặng đi, ánh sáng đỏ cũng dần biến mất, Lạc Trần đã nhìn rõ bà bà đứng trên bờ hồ, mái tóc bà bạc phơ, mình mặc một bộ y phục màu bạc lộng lẫy của Miêu tộc, trên chiếc áo cổ rộng thêu hình loan phượng ngũ sắc, chiếc váy xếp nếp dài được đính pha lê lấp lánh. Trong tay bà bà cầm một cây quyền trượng bằng ngọc tím, miệng lẩm bẩm niệm gì đó, có lẽ là chú Cửu Lê. Những câu chú liên tục cất lên ấy đã gọi trùng độc vu cổ đến, chúng tụ lại trên thân hình giập nát của nàng, chui vào máu thịt của nàng, rồi từng chút từng chút một xâm nhập vào cơ thể bất động của nàng. Nàng không tài não giãy giụa nổi, cũng không thể kêu lên, thậm chí không thể khóc, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng sự hành hạ đau đớn không ngừng nghỉ.

Nàng nhìn một làn khói bốc lên trời, gượng cười chua chát, nếu sớm biết cú nhảy đó không đổi lại được sự giải thoát, mà là nỗi đau sống không bằng chết thế này, nàng còn muốn làm chuyện dại dột ấy nữa không?

Không đâu! Chắc chắn là không! Bất luận thế nào cũng không!

Những ngày sau đó, ngày nào nàng cũng nằm đếm số lần mặt trời mọc, mặt trời lặn trong nỗi đau xương cốt bị gặm nhấm, tư duy của nàng dần dần trở nên hỗn độn, ký ức dần dần trở nên mơ hồ, cảm quan cũng dần dần bị tê liệt. Sau khi đã trải qua phong sương hàn thử, xuân hạ thu đông, cuối cùng đến một ngày, nàng mở mắt ra trong những tiếng gọi không ngớt, trước mắt nàng, hai khuôn mặt giống nhau dần hiện lên rõ nét.

Một khuôn mặt đẹp rạng ngời, đang trong độ tuổi trăng tròn, lông mày lá liễu cong cong thanh tú, ánh mắt nụ cười khiến người ta say mê. Còn khuôn mặt kia thì đẹp một vẻ đoan trang cao quý, nhưng cũng vô cùng gần gũi, đặc biệt là đôi mắt đen ngấn lệ chan chứa nỗi xót xa và niềm yêu thương kia, nàng vừa nhìn một cái liền nhận ra là ai.

“Mẫu thân!” Nàng gọi một tiếng khe khẽ.

“Hoán Sa! Cuối cùng con đã tỉnh lại rồi!” Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má nàng. Đúng vậy, nàng đã cảm nhận được rồi, cuối cùng nàng đã tỉnh lại rồi!

“Chúng ta về nhà thôi!” Trong nụ cười của mẫu thân mang theo cả nước mắt.

Nhà? Nàng có nhà sao? Nàng cố gắng nhớ lại, trong mớ ký ức hỗn độn, nàng mang máng nhớ ra một số chuyện. Thêm vào lời kể của mẫu thân, nàng được biết mình bị thất lạc từ khi còn nhỏ, được một đôi vợ chồng nhận nuôi, sau đó cha mẹ nuôi của nàng không may qua đời năm nàng mười tuổi, một mình nàng phiêu bạt trong thế gian loạn lạc này, trải qua trăm ngàn cay đắng, cuối cùng trùng phùng với mẫu thân của mình. Bây giờ nàng mới biết phụ thân của nàng là Lan hầu gia của Ương Quốc, đã qua đời nhiều năm trước do bị bệnh, mẫu thân nàng là thê tử duy nhất của hầu gia, tất cả mọi người đều gọi bà là Lan phu nhân, nhưng không ai biết tên thật của bà là Lan Khê, từng là thánh nữ đã phản bội Lan tộc ở Miêu Cương.

Nàng còn nhớ trên đường về nhà cùng mẫu thân, nàng không cẩn thận sảy chân rơi xuống vách núi, bị thương khắp mình mẩy, chỉ còn lại một chút hơi tàn. Để cứu nàng, mẫu thân đã đưa nàng đến chỗ trưởng lão bà bà của Lan tộc, dùng thủy tuyền châu, một báu vật quý hiếm trong nhân gian, và Cửu Lê bí thuật để kéo nàng từ cõi chết trở về.

Nhớ lại những chuyện này, nàng chợt cảm thán, sau này nàng nhất định phải quý trọng thân thể của mình, không để mẫu thân phải lo lắng nữa.

Giấc ngủ ấy của Lạc Trần đã kéo dài hơn ba trăm ngày.

Nàng tỉnh lại sau cơn hôn mê, thế giới của nàng bây giờ không còn Vũ Văn Sở Thiên nữa, chỉ có Lan Hoán Sa, một thiên kim tiểu thư không tranh với đời của hầu môn. Còn những người đã từng có quan hệ gần gũi, yêu thương tha thiết với nàng rốt cuộc có kết cục thế nào, nàng cũng chỉ biết chút ít khi đọc truyện ký giang hồ lúc rảnh rỗi, hoặc thỉnh thoảng nghe từ miệng những người thuyết thư trong quán rượu.

Ví dụ, trong một cuộc võ lâm đại hội long trọng chưa từng có, đối diện với tất cả các nhân vật tiếng tăm trong giang hồ, Ngụy Thương Nhiên đã đưa ra chứng cứ chứng minh Lục Khung Y dùng tất cả tửu lầu của Lục gia giao dịch với Dạ Kiêu để đổi lấy tính mạng của Tử Thanh chân nhân. Mạnh Mạn cũng ra mắt chứng thực người giết Tử Thanh chân nhân hôm đó là nàng ta và Lục Khung Y.

Còn về vị đại nương đại náo Trạc Quang Sơn, mồm loa mép giải mắng Tử Thanh chân nhân ruồng bỏ Lâm Vô Yên cũng bị Ngụy Thương Nhiên tìm thấy. Trước mặt mọi người, mụ thừa nhận đã chịu sự sai khiến của Lục Khung Y, Tử Thanh kiếm cũng là do Lục Khung Y đưa cho mụ.

Chưởng môn các đại môn phái vô cùng sửng sốt, thậm chí họ hoàn toàn không tin Lục Khung Y làm chuyện đó, coi tất cả chỉ là sự hiểu lầm. Nhưng Lục Khung Y lại bình thản thừa nhận tất cả tội trạng, sau đó hắn tự cắt đứt kinh mạch mà chết trong tiếng kêu thất kinh của mọi người.

Trước khi chết, hắn chỉ nói một câu: “Ta thà tự tận, cũng không muốn chết trong tay nàng!”

Không ai hiểu ý nghĩa câu nói đó của hắn, khi nghe thấy câu này từ miệng của người thuyết thư, nàng cũng chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Lục Khung Y, một kẻ lúc nào cũng khiêm tốn, nhã nhặn, đã mang theo những tội lỗi không thể tha thứ mà tự sát. Người lượm xác hắn, đưa hắn trở về Vô Nhiên sơn trang là Vũ Văn Sở Thiên.

Có người than thở, có người thờ ơ, còn Lục Vô Nhiên, khi nhận được tin này, đầu tiên ông ta ngồi đờ đẫn rất lâu, sau đó cầm lấy thanh phối kiếm của Lục Khung Y, nước mắt tuôn như mưa. Ngày hôm sau, ông ta nôn ra một ngụm máu, sau khi mỉm cười giao Vô Nhiên sơn trang cho Vũ Văn Sở Thiên, ông ta liền từ giã cõi đời.