← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19 - 1 - SƯƠNG ẨN THEO TRĂNG

Tỉnh lại từ trong hồi ức, Lạc trần mở mắt ra, trời đã sáng rõ. Hình như nàng đã mơ một giấc mơ rất dài, nàng mơ thấy nàng và Vũ Văn Sở Thiên đã từng có một quá khứ mà nàng không muốn nhớ lại, một tình yêu mà nàng đã dốc hết lòng hết dạ nhưng vẫn không chạm tới được.

Nàng hy vọng đó chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại, nàng vẫn là Lan Hoán Sa, Vũ Văn Sở Thiên vẫn là Ninh vương của Tuyên Quốc, hai người chỉ là những người xa lạ. Chí ít như vậy nàng còn có thể yêu y, cho dù chỉ là thầm ái mộ trong lòng thôi cũng được. Nhưng chuyện đã đến nước này, ngay cả tình yêu nàng cất giữ trong tận đáy lòng cũng đã trở thành một tội lỗi.

Cuối cùng nàng đã hiểu tại sao Vũ Văn Sở Thiên không muốn nhắc lại chuyện cũ, tại sao y thà dùng thân phận của một người xa lạ nhìn nàng từ xa, cũng không muốn nói cho nàng biết sự thật. Bởi vì đó là điều mà nàng muốn khi gặp lại nhau, nàng và y là hai người xa lạ không quen biết. Nhưng câu nói này, y lại không hiểu đúng, nàng nói như thế là không muốn làm muội muội của y, nàng muốn dùng thân phận của một người xa lạ để bất chấp tất cả mà yêu y, nhớ y. Đương nhiên, y có hiểu hay không cũng không quan trọng, hơn một tháng nay, quả thực nàng đã bất chấp tất cả mà yêu y, nhớ y. Nàng đã có được điều mà mình mong muốn.

Còn về việc từ nay trở về sau họ vẫn là huynh muội, chung quy cũng là sự thật không thể thay đổi.

Lạc Trần ngồi dậy, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Lan phu nhân ở bên giường, rất lâu sau đó nàng mới phản ứng trở lại, gượng cười và nói: “Mẫu thân, người không cần lo lắng cho con, con không sao cả, chỉ là đêm qua con đã mơ một giấc mơ rất dài, biết được tất cả những chuyện con đã quên.”

Thấy Lan phu nhân lén quay mặt lau nước mắt, định nói gì lại thôi, nàng bỗng có dự cảm không lành. Nàng chợt nhớ lại lời của Mặc Ảnh lúc đưa nàng về mà hoảng sợ, kinh hãi giống như trong cơn ác mộng. “Mẫu thân, có phải Vũ Văn Sở Thiên đã gặp phải chuyện gì? Có phải huynh ấy...”

“Không phải y.” Lan phu nhân vội trả lời, nhằm ngăn nàng khỏi suy nghĩ lung tung. Nhưng những lời sau đó bà lại do dự mấy lần mới dám nói ra: “Sa Nhi, sao số con lại khổ đến thế?”

Nàng hít một hơi thật sâu, sự lo lắng không còn nữa, chỉ cần Vũ Văn Sở Thiên không gặp bất trắc gì là được.

“Đã xảy ra chuyện gì ạ?”

“Là Tiêu Tiềm.”

Tim nàng lại giật thót. “Tiêu Tiềm? Chàng làm sao?”

“Tiêu Tiềm... Hắn nhận được thư nhà, biết con đã đồng ý lấy hắn, liền vội vã quay về Nghiệp Thành...”

Nếu giọng nói của mẫu thân không nặng nề như thế, nếu trên khuôn mặt của mẫu thân không chan chứa nước mắt, có lẽ Lạc Trần còn có thể cảm kích ông trời đã rủ lòng thương nàng một lần, để Tiêu Tiềm trở về bên nàng trong lúc nàng cần chàng nhất. Nhưng câu “Sao số còn lại khổ đến thể” ấy khiến nàng hoàn toàn mất hết hy vọng vào ông trời, người chưa từng thương xót nàng bao giờ.

Nàng ngồi thừ người trên giường rất lâu, sau đó mới đờ đẫn hỏi: “Sau đó thế nào?

“Hắn gặp quân địch mai phục tại sơn động... chết dưới làn mưa mũi tên.” Lan phu nhân vừa nói xong, liền nghẹn ngào khóc.

Tiêu Tiềm chết trong làn mưa mũi tên? Nhất định nàng đã nghe nhầm. “Người vừa nói gì?"

“Ta nói, Tiêu Tiềm... không còn nữa!”

Tiêu Tiềm không còn nữa!

Nam tử tuấn tú, hiền lành mà nàng gặp lần đầu dưới màn pháo hoa rực rỡ khắp trời ấy, nam tử cao lớn rắn rỏi, đội trời đạp đất ấy, nam tử si tình lần đầu gặp nàng đã xác định yêu nàng suốt đời suốt kiếp ấy... đã không còn nữa, sẽ không xuất hiện trên thế gian này nữa. Đây là điều nàng luôn lo lắng sẽ xảy ra nhưng không tin sẽ xảy ra...

Lạc Trần chớp mắt, thấy mắt mình khô đến nhức nhối. Có lẽ nàng đã khóc hết nước mắt trong cơn mơ rồi, bây giờ có muốn khóc cũng chẳng còn giọt nước mắt nào nữa. Nàng chỉ cảm thấy đau, mắt đau, tim đau, đau đến mức không nói nên lời.

Không biết bao lâu sau, nàng mới tìm lại được giọng nói của mình, nhưng lại lan man như người mất hồn: “Tại sao lại như vậy? Là do con? Đúng, là do con, nếu không phải do con, chàng sẽ không về, sẽ không gặp phải mai phục, đều do con đã hại chết chàng...”

“Không, Sa Nhi.” Lan phu nhân ôm lấy nàng. “Đây không phải lỗi của con! Có kẻ đã dựng sẵn âm mưu đoạt mạng hắn từ trước, cho dù không có hôn sự này, hắn cũng sẽ không tránh được.”

“Kẻ nào, là kẻ nào hại chàng?"

“Đương nhiên là Tuyên Quốc. Tuyên Quốc lâu nay luôn kiêng dè hắn.”

Người nước Tuyên âm mưu giết chàng? Là ai? Có phải là Vũ Văn Sở Thiên không? Rõ ràng y đã hứa với nàng, y quên rồi sao? Hay là lần này y muốn tha cho Tiêu Tiềm nhưng đành bất lực?

“Mẫu thân, Tiêu Tiềm ở đâu? Con muốn đi gặp chàng”

“Hắn vừa về Nghiệp Thành, đang ở cổng thành phía đông. Con đừng nên đi, nhìn thấy chỉ càng thêm đau buồn.”

“Không, chàng vì con mà về, sao con có thể không đi gặp mặt chàng lần cuối?” Nàng nói. “Mẫu thân, người tìm giúp con bộ y phục đẹp nhất, con muốn đi gặp chàng!”

Lan phu nhân thấy nàng kiên quyết như vậy, đành gật đầu: “Được, mẫu thân đưa con đi!”

Xe ngựa lao đi rất nhanh, chẳng mấy chốc Lạc Trần đã đến trước cổng thành, chỉ thấy tướng sĩ trên cổng thành giơ cao trường thương, quỳ mãi không dậy, trên con phố dài, tất cả bách tính đều đứng im, có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít bi thương từ đằng xa.

Có người giơ cao trường thương, hét lớn: “Chúng ta phải báo thù cho tướng quân!”

“Báo thù! Báo thù!”

Tiếng hò hét vang lên như sấm rền, nhưng Tiêu Tiềm đã không còn nghe thấy gì nữa. Lạc Trần bước từng bước tới trước cổng thành, cuối cùng nàng đã nhìn thấy Tiêu Tiềm. Lần này, chàng không đứng trước ngàn vạn tướng sĩ, cũng không phải đứng trước mặt nàng với một phong thái uy dũng, mà nằm trong quan tài, chàng không thể nhìn thấy nàng nữa rồi.

Nàng không muốn tin những gì nhìn thấy trước mắt, nàng ra sức cắn ngón tay của mình, hy vọng có thể dùng nỗi đau để đánh thức mình khỏi cơn ác mộng, nhưng tất cả đều chẳng có gì thay đổi.

Đây là sự thật, sự thật này còn bị thương hơn cả cơn ác mộng.

“Tiêu Tiềm, Tiêu Tiềm...” Lạc Trần quỳ trước quan tài, đưa tay sờ lên tấm áo giáp màu bạc của chàng, sờ lên vầng trán tuấn tú của chàng. Khuôn mặt dãi dầm gió mưa đã trở nên cứng đờ. Nàng cầm lấy tay chàng mới nhận ra tay chàng nắm chặt thành quyền, giữa các kẽ ngón tay lộ ra một mảnh khăn lụa.

“Đợi chàng trở về, con đường xưa, thiếp vẫn đứng chờ.”

Đó là lời thề nàng tặng cho chàng, đến chết chàng cũng không nỡ buông bỏ, đến chết vẫn không quên. Nàng chỉ nói mấy chữ ngắn ngủi ấy, đáng lẽ nàng không nên kiệm lời với chàng như vậy. Sau này nàng sẽ không kiệm lời như thế nữa, nàng nắm lấy tay chàng, nói liên tục không ngừng: “Tiêu Tiềm! Giáo vàng ngựa sắt, kích dài tên sắc, cũng không thể bẻ gãy hy vọng. Đợi ngày chàng trở về, con đường xưa, giai nhân vẫn đứng chờ... Thiếp đang đợi chàng, con đường xưa, thiếp vẫn đợi!”

Trả lời nàng chỉ có tiếng gió bên tai, Tiêu Tiềm vẫn nằm trong quan tài, không còn chăm chú nhìn nàng với ánh mắt tình tứ nữa, không còn cười dịu dàng với nàng nữa, cũng không còn gọi tên nàng một cách âu yếm nữa.

Một giọng nói bi thương nhưng vẫn không mất đi sự uy nghiêm vang lên: “Nó từng nói, kiếp này nếu có thể cưới con làm nương tử thì có chết nó cũng không ân hận.”

Nàng đưa mắt lên nhìn lão tướng quân Tiêu Dũ trước mặt, khuôn mặt già nua xanh xao vẫn toát lên sự cương nghị. Ông dùng ngón tay run rẩy lau đi những giọt nước mắt đọng trong hốc mắt nhăn nheo. Nàng nhìn thấy rõ nỗi hận trong mắt ông ta, ông ta hận nàng, hận nàng đã hại chết Tiêu Tiềm, hại chết đứa con trai mà ông ta tự hào nhất.

Sương chiều âm u, mây che mặt trời, Lạc Trần ngẩng đầu nhìn bầu trời, hình ảnh Tiêu Tiềm thất vọng rời khỏi Lan hầu phủ hiện lên trước mắt nàng, lời nói của chàng như còn văng vẳng bên tai nàng không dứt: “Hoán Sa, bất luận thế nào, nhất định ta sẽ cưới nàng!”

Nàng quỳ sụp trước mặt Tiêu Dũ, khấu đầu thật mạnh. “Cầu xin bá phụ tác thành di nguyện của Tiêu Tiềm.”

“Được, ngày mai Tiêu gia sẽ đến rước con qua cửa!”

Lan phu nhân nghe vậy, sắc mặt chợt tái đi, vội bước đến nói: “Tiêu tướng quân...”

Không đợi Lan phu nhân nói hết, Lạc Trần đã cúi mình khấu đầu một cái thật sâu với bà. “Con may mắn được gả vào Tiêu gia, đời này không hối tiếc! Xin mẫu thân tác thành!”

"Sa Nhi!"

Nàng khấu đầu một lần nữa, tiếng trán đập xuống mặt đất nghe rất rõ, một vệt máu in trên bậc đá đẹp như hoa mai.

“Xin mẫu thân tác thành!”

“Sa Nhi, sao con phải làm khổ mình như vậy?”

Nàng lắc đầu không nói gì.

Người nàng yêu kiếp này không thể cưới nàng. Kiếp này nàng không thể ở bên y, nàng cũng không muốn phải sống chung với một người nào khác, vì vậy làm dâu Tiêu gia là kết cục tốt nhất với nàng. Nàng đã làm theo tâm nguyện của Vũ Văn Sở Thiên, cho y yên tâm, lời hứa với Tiêu Tiềm cũng có thể thực hiện, tội lỗi của nàng với Tiêu gia cũng được trả. Từ nay về sau, Lan hầu phủ có thể tồn tại dưới sự che chở của Tiêu gia, cho đến ngày Ương Quốc nước mất nhà tan,

Quả thực nàng không thể nghĩ ra được lựa chọn nào khác tốt hơn lựa chọn này.

“Xin mẫu thân tác thành!" Có quá nhiều lời nàng không biết phải nói với mẫu thân yêu dấu của mình thế nào, chỉ có thể liên tục khẩu đầu, mong bà tác thành.

Lan phu nhân đỡ nàng dậy, hai hàng lệ tuôn trào. Bà lau vết thương trên trán cho nàng, khóc không thành tiếng. Bà đã nợ đứa con gái này quá nhiều, bà một lòng muốn đem tất cả những gì tốt nhất cho nàng, giúp cuộc sống mới bắt đầu lại của nàng được an nhiên hạnh phúc, nhưng cuối cùng bà đã hủy hoại hoàn toàn cuộc đời của nàng.

Khắp Nghiệp Thành nhuốm một màu bi thương, cơn gió thu cuốn theo những chiếc lá rụng và bụi đất. Cách đó cả trăm dặm, Trạc Quang Sơn vẫn trăng thanh gió mát, bầu trời tối đen giống như một tấm màn cực lớn bao phủ khắp mặt đất, khiến mọi vật đều trở nên u ám.

Cuối bụi cỏ rậm rì có một cửa động bí mật, đó chính là lối vào của mật đạo dẫn đến cấm địa của Trạc Quang Sơn.

Mạnh Mạn dẫn Vũ Văn Sở Thiên đến trước cửa động.

“Môn chủ đang đợi huynh bên trong.”

“Đường bên trong ta biết, cô không cần dẫn đường nữa.”

“Không, ta cùng đi với huynh.”

Vũ Văn Sở Thiên rút kiếm ra chặn trước cửa. “Ta không cần ai đi cùng.”

Mạnh Mạn khẽ cười, trong đêm tối, bộ y phục màu đỏ của nàng ta trông vô cùng khiêu gợi. “Ta không đi, lỡ huynh chết, ai sẽ hốt xác cho huynh?”

“Ta sẽ chôn mình nơi đây.”

Mạnh Mạn ghé sát lại gần y, hai tay sờ lên gò má lạnh như băng của y, nói: “Vũ Văn Sở Thiên, chỉ cần Mạnh Mạn ta còn lại một hơi thở cuối cùng, ta sẽ không để huynh phải chôn thây nơi này đâu.”

Trong lúc Vũ Văn Sở Thiên còn sững sờ, nàng ta đi vòng qua người y vào trong cấm địa, tìm thấy chiếc đèn dầu treo trên bức thạch bích không chút khó khăn, rồi châm lửa thắp đèn. Thạch bích vẫn còn đó, những bức họa sặc mùi máu tanh vẫn rành rành trước mắt, già trẻ trai gái, ai cũng bị đao kiếm đâm chết. Bích họa không phát ra tiếng, nhưng dường như Vũ Văn Sở Thiên có thể nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết.

Vũ Văn Sở Thiên theo Mạnh Mạn đi về phía trước, đến cuối đường, một sơn động lộ thiên chợt hiện lên trước mắt, nước hồ trong vắt, dây leo um tùm, khối băng ngọc nghìn năm ở giữa hồ đang tỏa ra những làn khói xanh lượn lờ.

Một người đàn ông mặc áo bào màu đen thêu vật tổ từ sau khối băng ngọc nghìn năm đi ra.

“Vũ Văn Sở Thiên, ta sớm đã nói với người rồi, với công lực của ngươi thì mười năm sau cũng không thể giết được ta, ngươi lại sốt sắng muốn nộp mạng thế?” Giọng nói của hắn khàn đục khó nghe, giống như tiếng ma quỷ đến từ địa ngục, chính là giọng của môn chủ Dạ Kiêu.