- 2 -
Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Sở Thiên nhìn thấy môn chủ của Dạ Kiêu dưới ánh sáng. Y rất muốn nhìn rõ hình dáng của hắn, xem mặt mũi hắn có phải giống như con thú điên, dính đầy máu tanh hay không. Đáng tiếc, môn chủ mặc một chiếc áo bào màu đen rộng thùng thình, đeo một chiếc mặt nạ màu bạc hình mặt thú dữ gớm ghiếc, không rõ thân hình, không thấy diện mạo, đến đôi mắt cũng bị tóc che kín.
“Mười năm lâu quá, ta không đợi được lâu thế." Vũ Văn Sở Thiên trả lời.
“Không phải ngươi không đợi được, mà là hoàng thúc của ngươi, Vũ Văn Việt không đợi được phải không?” Môn chủ cười nhạt một tiếng, tiếp tục nói. “Đúng vậy, hắn ta bày mưu tính kế lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng lại mất hết kiên nhẫn.”
Vũ Văn Sở Thiên nghe hắn nói vậy thì có chút khó hiểu. Rõ ràng chính y đề xuất với Tuyên đế Vũ Văn Việt, phái quân bí mật đến tiêu diệt Dạ Kiêu, đề phòng khi Tuyên Quốc khởi binh tiến đánh Ương Quốc, Dạ Kiêu sẽ ngầm giúp Tiêu gia. Tại sao môn chủ Dạ Kiêu lại nói hoàng thúc của y bày mưu tính kế đã lâu, lẽ nào trong chuyện này còn có bí mật mà y không biết?
Nhìn ra sự nghi hoặc của Vũ Văn Sở Thiên, môn chủ lại nói tiếp: “Ngươi không hiểu ta đang nói gì ư? Xem ra Vũ Văn Việt đã không nói thật với người rồi. Thôi được, dù sao hôm nay ngươi cũng khăng khăng muốn đến nộp mạng, vậy thì trước khi ngươi chết, ta sẵn lòng nói hết tất cả sự thật cho ngươi biết, cho ngươi chết được nhắm mắt.”
“Vậy thì ta phải đa tạ môn chủ rồi!” Vừa may y có rất nhiều điều chưa tỏ, hôm nay có thể giải được hết những nghi vấn trong lòng, dù chết y cũng không hối tiếc.
“Người đã từng nghe nói về Lâu Lan cổ quốc chứ?”
“Đã nghe qua, Lâu Lan vốn là một nước nằm ở hoang mạc, nhưng vô cùng giàu có, quốc thái dân an, đáng tiếc quốc Vương Lâu Lan vì sùng bái tà thuật, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, giết người khát máu, cuối cùng dẫn đến việc Lâu Lan bị Ương Quốc tiêu diệt, thành trì bị chôn vùi trong biển cát.”
Môn chủ nghe xong liền phá lên cười mấy tiếng, giống như vừa nghe được một câu chuyện cười cực kỳ hay.
“Không phải đâu, người bị lừa rồi, tất cả người trong thiên hạ đều bị lừa rồi. Lâu Lan bị tiêu diệt hoàn toàn là do dã tâm của Tuyên Quốc, bởi vì cái gọi là hồng đồ bá nghiệp của thúc thúc nhà ngươi.”
Vũ Văn Sở Thiên không phản bác, mặc dù tất cả người thiên hạ đều biết là tướng quân Hoắc Đồng Quang của Ương Quốc đã tiêu diệt Lâu Lan, không liên quan đến Tuyên Quốc, nhưng y vẫn có đôi ba phần tin tưởng lời của môn chủ Dạ Kiêu.
“Mong được nghe chi tiết hơn.” Y nói.
Có lẽ do biết chắc chắn y không thể sống sót trở về, môn chủ dường như cũng không vội lấy tính mạng của y. Hắn bình tĩnh, chậm rãi kể lại chi tiết những chuyện xưa cũ.
“Ba mươi năm trước, Ương Quốc có lãnh thổ rộng lớn, núi non hùng vĩ, Tuyên Quốc ngấp nghé đã lâu, tuy nhiên với sức mạnh của Tuyên Quốc lúc đó thì không đủ để động đến Ương Quốc. Thế là Tuyên Quốc bèn sai người tung tin đồn, nói hỏa liên của Miêu Cương và thủy tuyền châu của nước Lâu Lan là thần vật thượng cổ, ai có được chúng sẽ được trường sinh bất tử! Hoàng đế Ương Quốc khi đó đang ở độ tuổi xế chiều, nghe nói có thể trường sinh bất tử, bất luận thật giả vẫn cứ muốn thử, thể là ông ta quyết định cướp hai bảo vật đó.”
Vũ Văn Sở Thiên nghe vậy liền thở dài. Hỏa liên là thánh vật của Miêu Cương, Lan tộc đã bảo vệ nghìn năm, cho dù vong tộc cũng không thể dâng lên. Còn thủy tuyền châu lại là bảo vật mà nước Lâu Lan dựa vào nó để sinh tồn. Tương truyền, Lâu Lan nằm ở vùng hoang mạc, vốn không có nguồn nước, nên phải dựa cả vào nguồn nước vô tận của thủy tuyền châu sinh ra mới duy trì được sự sống. Vì thế, dù chỉ còn một binh một tốt, Lâu Lan cũng quyết không giao ra thủy tuyền châu.
Lão hoàng đế của Ương Quốc muốn có được hỏa liên và thủy tuyền châu, chắc chắn phải giết sạch người của Miêu Cương và Lâu Lan, cuộc chiến như vậy chắc chắn sẽ phải dồn toàn lực, sẽ đi ngược với lòng dân, cho dù có giành chiến thắng thì triều đình cũng sẽ mất lòng dân.
Sự suy vong của Ương Quốc cũng chính là bắt nguồn từ hai cuộc chiến đó.
Môn chủ tiếp tục: “Mười vạn thiết kỵ của Ương Quốc đã băng qua sa mạc với khí thế như vũ bão, chẳng mấy chốc chúng đã chém giết đến kinh đô của nước Lâu Lan, cướp đi thủy tuyền châu. Nhưng quốc vương Lâu Lan là Thù Thiên đâu có dễ dàng đầu hàng, ông ta truy sát trong vòng nửa tháng mười vạn thiết kỵ của Ương Quốc gần như đều chôn thây trong sa mạc. Tuy nhiên, Hoắc Đồng Quang vẫn gắng gượng chút sức lực cuối cùng đem được thủy tuyền châu về hoàng cung Ương Quốc. Nguồn nước của Lâu Lan ngày càng thiếu hụt, Thè Thiên bèn thân chinh đem quân đến Ương Quốc lấy lại thủy tuyền châu, không ngờ sau khi ông ta vừa rời đi, một dịch bệnh lan rộng đã khiến nước Lâu Lan trở thành một thành trì chết chóc. Sau đó, một dòng cát chảy hiếm gặp đã nuốt cả thành Lâu Lan vào trong hoang mạc, không để lại chút dấu vết.”
Nói đến đây, mặt nạ trên mặt môn chủ hơi động đậy, Vũ Văn Sở Thiên không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng từ trong giọng nói run rẩy của hắn, y có thể cảm nhận thấy nỗi bi ai không thể che giấu. Vong quốc cũng có rất nhiều trường hợp, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đây chính là trường hợp thảm khốc nhất. Thấy môn chủ vẫn chìm trong bi thương, Vũ Văn Sở Thiên thay hắn nói tiếp:
“Vì vậy, để báo thù, Lâu Lan vương Thù Thiên đã đại khai sát giới tại trung nguyên, thề phải giết hết bách tính của Ương Quốc mới có thể hả mối hận trong lòng.”
Môn chủ ngẩng đầu nhìn lên trời. “Không thế thì ông ta còn cách nào khác? Ương Quốc vô cùng hùng mạnh, có ba đại tướng quân bách chiến bách thắng là Lăng vương, Hoắc Đồng Quang và Tiêu Dũ trấn thủ, binh mã ông ta đem theo chưa đến Nghiệp Thành đã bị giết chết gần hết, còn lại không đến một nghìn. Ông ta muốn lấy lại thủy tuyền châu, chỉ có thể dùng cách này, hy vọng hoàng đế Ương Quốc rủ lòng thương đến bách tính, trả lại thủy tuyền châu cho Lâu Lan.”
“Ông ta đã sai.” Vũ Văn Sở Thiên nói.
“Đúng vậy, ông ta đã sai, sai ở chỗ ông ta cứ tưởng hoàng đế Ương Quốc cũng yêu dân như con giống ông ta, và cũng giống như ông ta, vì con dân Lâu Lan mà cam tâm tình nguyện đi vào ma đạo, đánh mất bản tính, chỉ mong lấy lại được thủy tuyền châu, giúp nước Lâu Lan tái xuất hiện trên sa mạc bao la.”
Vũ Văn Sở Thiên nhìn về phía bức họa trên thạch bích, đây quả là sai lầm lớn nhất của Thù Thiên. Ông ta phải sớm nghĩ được rằng, một quân vương vì muốn được trường sinh mà không ngại ngần đánh đổi bằng mạng sống của trăm nghìn binh sĩ, bắt họ vùi thân trên sa mạc, thì sao có thể màng tới sống chết của bách tính được?
Vũ Văn Sở Thiên muốn cười nhưng không cười được, chỉ nhếch mép nói: “Nếu ta đoán không sai thì ngươi chính là Lâu Lan vương Thù Thiên? Nỗi nhục mất nước, nỗi hận bị diệt tộc khiến ngươi dù có bị các đại môn phái của trung nguyên truy sát tới mức bị cô lập không còn ai giúp đỡ, vẫn không chịu từ bỏ. Cuối cùng thì ngươi cũng chờ đợi được tới ngày hôm nay, hoàng đế Ương Quốc thay lên thay xuống mấy lần, Cao Lâm đăng cơ, hôn dung vô đạo, chỉ vì hỏa liên, thánh vật của Miêu Cương, mà lần nữa xuất binh tấn công Lan tộc, Lăng vương và Tiêu Dũ khuyên can nhiều lần không có tác dụng nên có lòng phản lại, nếu ngươi bắt tay với họ, đào tạo cho họ những chiến binh bất khả chiến bại, cung cấp lương thực đầy đủ, giúp họ đoạt lấy hoàng vị của Ương Quốc, chờ tới khi Lăng vương đoạt được hoàng vị rồi, bọn họ có thể giúp ngươi khôi phục lại Lâu Lan.
Chỉ tiếc rằng các ngươi trăm tính ngàn tính lại không thể ngờ, nỗi trăn trở đích thực của Lăng vương không phải là hoàng vị, mà là bách tính nước Ương. Ông ấy đã dùng chính những binh sĩ bất khả chiến bại mà ngươi huấn luyện để bảo vệ giang sơn quốc thổ, chứ không cướp đoạt ngai vàng, dẫn tới đánh mất thời cơ, bị hoàng để dùng rượu độc ép chết. Cho tới giờ, nhà họ Tiêu vẫn bị hoàng đế dè chừng, e rằng hy vọng phục hưng Lâu Lan của người sẽ bị phá sản.”
“Vũ Văn Sở Thiên, người biết cũng không ít nhi!” Môn chủ nhìn y, giọng nói đượm buồn vẫn không giấu được sự khen ngợi. “Không sai, hiện giờ Tuyên Quốc đã tập hợp binh lính, vậy mà hoàng đế Ương Quốc vẫn đắm chìm trong hoan lạc, không màng tới triều chính. Đại cuộc đã định, nhà họ Tiêu cũng không còn thế lực gì to lớn nữa, kế hoạch của bọn ta đã không thể thực hiện được.” Hắn thở dài một tiếng, rồi nói: “Tuy nhiên, còn có một việc ngươi đã đoán sai, Lâu Lan vương Thù Thiên đã chết, ta là con trai của ông ấy, thái tử của nước Lâu Lan trước đây, Thương Mộ. Ba mươi năm trước, khi mới mười bốn tuổi, chính mắt ta đã nhìn thấy người thân, người trong tộc chỉ vì bảo vệ ta mà từng người từng người một bị giết. Ngươi có thể hiểu được mối thù này sâu đậm như thế nào không?”
Vũ Văn Sở Thiên gật đầu, tất nhiên y hiểu được nỗi hận trong lòng Thương Mộ.
Hóa ra trong số những binh lính Thù Thiên mang theo khi rời khỏi Lâu Lan còn có cả con trai ruột của mình. Chắc hẳn Thù Thiên rất thích người con trai này, bởi vì hắn rất giống ông ta, để báo thù cho người trong tộc, vì di nguyện của cha mình mà bất chấp tất cả.
Cũng có thể đây là bản tính tồn tại trong máu của những người thuộc tộc Lâu Lan, yêu mãnh liệt, hận cũng quyết liệt. Giây phút này, Vũ Văn Sở Thiên dường như không còn căm hận Thương Mộ nữa, cũng không cho rằng hắn sai nữa.
Nếu dùng các tiêu chí nhân từ, hiền hậu, khiêm nhường của Ương Quốc để đánh giá thị phi đúng sai của tộc người Lâu Lan thì đúng là quá hà khắc. Thế nhưng nếu dùng sự nhân từ, hiền hậu, khiêm nhường của Ương Quốc để phán xét hành vi của hoàng đế, thì bốn chữ “tội ác tày trời” vẫn còn quá nhẹ.
Nói tới đây, Thương Mộ phẩy vạt áo dài của mình một cái, từ trong tay rút ra thanh kiếm sáng loáng như ánh trăng, sắc lạnh rợn người, chĩa về phía Vũ Văn Sở Thiên. “Những gì cần biết ngươi đều đã biết hết, giờ ta có thể tiễn ngươi về gặp phụ mẫu mình rồi.”
Vũ Văn Sở Thiên vẫn không động thanh kiếm trong tay mình, chỉ nói rành rọt từng chữ một: “Ta vẫn còn một điều muốn hỏi."
"Ồ?"
“Năm xưa, ngươi đã giết chết cha mẹ ta, tại sao còn giữ lại ta trên đời? Ngươi biết rõ ta gia nhập Dạ Kiêu là để báo thù, sao ngươi không giết ta từ sớm, còn để ta sống tới ngày hôm nay?”
“Tại sao ư, ta sẽ mãi mãi không nói cho ngươi biết!”
Lời còn chưa dứt, thanh kiếm sắc bén của Thương Mộ đã lao tới, kiếm khí sáng rực như ánh trăng bao trùm không gian. Vũ Văn Sở Thiên chưa từng nhìn thấy chiêu thức này bao giờ, thực hư khó phân, ảo ảnh trùng trùng, đây chắc hẳn là kết hợp giữa ảo thuật và kiếm thuật của Lâu Lan. Y không thể nào lý giải được. Y vốn dĩ có thể dùng chân khí bảo vệ mình, rồi lấy sức mạnh để phá vỡ kiếm khí, nhưng y lại chọn cách bay lên cao, từ trong không trung rút ra thanh Trầm Độ kiếm, kiên quyết đâm thẳng về phía Thương Mộ.
Cách này khiến cả hai bên đều bị thương. Y không muốn cả hai bên đều bị tổn hại, nhưng cũng muốn đối thủ biết được quyết tâm không màng sống chết của mình. Trong cuộc đấu với cao thủ thực sự, chiêu thức chỉ là phụ, công tâm mới là yếu tố chính quyết định thắng bại.
Quả nhiên Thương Mộ thấy y dùng cả tính mạng để chiến đấu, bèn nhanh chóng thu kiếm phòng vệ, xoay người mấy vòng rồi đứng trên các dây leo màu xanh, sau đó các chiêu thức xuất ra đều là vừa tấn vừa thủ, không chút lơ là.
Còn Vũ Văn Sở Thiên thì càng xuất chiêu lại càng rõ ràng, lanh lợi, chỉ công không thủ, chiêu nào cũng nhanh như chớp tấn công thẳng vào chỗ hiểm yếu của Thương Mộ. Tình hình này cho thấy chiđu vừa tấn công vừa phòng thủ của Thương Mộ đã mất lợi thế trước, rõ ràng là hai người có thực lực khác xa nhau, thế nhưng lại giống một cuộc chiến cân sức.
Những giàn dây leo quấn vào nhau trước mặt, ánh sáng của gươm tỏa khắp, kiếm khí giao thoa, bảng ngọc nghìn năm bị vô số vết kiếm chém.
Sau khi giao đấu được hơn mười chiêu, Vũ Văn Sở Thiên đã hiểu đôi chút về kiến thức của Thương Mộ, và có cách để phá giải những chiêu thức đó, nên y càng dốc sức hơn nữa. Đúng lúc y phá giải được chiêu thức tuyệt thế của Thương Mộ, tìm được điểm yếu của hắn, chuẩn bị dốc hết sức đâm một kiếm thì phát hiện Thương Mộ không tránh, một chưởng giáng thẳng vào tim của y.
Không ngờ Thương Mộ không ngại gì cái chết, muốn cùng y biến thành cát bụi. Trong thời khắc sống chết cách nhau chỉ gang tấc, Vũ Văn Sở Thiên chợt hoảng sợ, nhớ tới lời nói của Lạc Trần khi tới Thanh Ngưng tự thắp hương:
“Cả đời này chỉ mong ca ca được bình an.”
Y không sợ chết, nhưng trong lòng y vướng bận một ý niệm, một khi có ý niệm trong lòng thì sẽ bớt đi sự kiên quyết, bớt kiên quyết sẽ lỡ mất cơ hội. Cho nên một chưởng nhanh như chớp của Thương Mộ hóa thành vạn điểm hàn quang, tỏa khắp người y, y không thể tránh được, đành tiếp lấy chưởng này.
Nếu đấu kiến thức thì Vũ Văn Sở Thiên còn có thể làm đối thủ của Thương Mộ chứ đấu nội lực thì y không thể sánh được hắn. Cho nên chưởng này y đã dùng hết sức lực để chống đỡ, mà vẫn thấy huyết mạch cuồn cuộn, miệng nóng ran, rồi nôn ra một ngụm máu.