- 3 -
Y đang định rút kiếm, chợt ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt, đó là khí độc của họa cốt hương. Y lập tức ngoái đầu lại nhìn thì thấy Mạnh Man cầm trên tay một ngọn nến, đang đốt cháy bột nọa cốt hương. Khí độc bay theo làn khói, khi xâm nhập vào tim phổi, độc tính tăng gấp vài lần.
Vũ Văn Sở Thiên có hỏa liên bảo vệ nên nọa cốt hương không có ảnh hưởng gì tới y, nhưng Thương Mộ thì khác, khi hắn quỵ xuống đất còn nôn ra một ngụm máu đỏ thẫm.
Khí độc này của Mạnh Mạn đến rất đúng lúc, nhanh chậm một chút đều không có tác dụng, đó là lúc Thương Mộ hội tụ mười phần công lực, khiến khí độc công tâm. Vũ Văn Sở Thiên chớp lấy thời cơ, rút kiểm ra với tốc độ nhanh nhất, thanh kiếm sắc nhọn không múa lượn rườm rà, chỉ đâm thật nhanh về phía tim của Thương Mộ.
Kiếm khí sắc bén khiến Thương Mộ lùi lại mấy bước, tóc bay phấp phới. Vũ Văn Sở Thiên nhìn thấy đằng sau chiếc mặt nạ là một đôi mắt cương nghị, điềm tĩnh thân thuộc. Y giật mình, dùng chân khí cuối cùng dừng mũi kiếm sắc nhọn lại, xoay chuyển hướng khác. Mũi kiếm rạch đôi chiếc mặt nạ của Thương Mộ.
Một âm thanh chói tai vang lên, chiếc mặt nạ bị cắt thành hai nửa, gương mặt ẩn giấu phía sau kia khiến Vũ Văn Sở Thiên thất kinh biến sắc.
“Ngụy tiền bối!”
Tại sao lại là ông ta?
Môn chủ thần bí nhất Dạ Kiêu lại là người mà y tôn kính nhất trên đời, Ngụy Thương Nhiên của phái Trạc Quang!
Hoảng sợ tột độ, thanh kiếm trong tay Vũ Văn Sở Thiên rơi xuống đất, y loạng choạng lùi lại một bước...
Ngụy Thương Nhiên lại phun ra máu độc, nhìn Vũ Văn Sở Thiên bằng ánh mắt nhẹ nhõm. Vũ Văn Sở Thiên lập tức dùng kiếm rạch một đường vừa dài vừa sâu lên cổ tay mình, máu chảy thành dòng. Y chạy tới vừa đưa tay mình lên trước mặt Ngụy Thương Nhiên vừa nói: “Máu của vãn bối có thể giải độc.”
“Không kịp nữa, khí độc đã xâm nhập vào tim mạch, giờ có giải độc cũng không còn tác dụng nữa.”
Vũ Văn Sở Thiên vội vàng buông thanh kiếm trong tay xuống, vận khí vào Đan Điền, chuẩn bị ép độc ra khỏi cơ thể Ngụy Thương Nhiên, nhưng thật trớ trêu, y vừa trúng một chưởng của Ngụy Thương Nhiên nên chân khí không thể tích tụ. Y cố vận khí, giúp Ngụy Thương Nhiên ép ra được chút khí độc, nhưng đột nhiên y thấy kinh mạch như đứt đoạn, nôn ra một ngụm máu..
Ngụy Thương Nhiên đẩy ra. “Không cần, cho dù ngươi hao tổn hết nội lực, cũng không thể cứu nổi ta!”
“Tại sao? Tại sao người lại mạo danh môn chủ Dạ Kiêu để lừa vãn bối? Người...”
Ngụy Thương Nhiên cười khổ, nói: “Ta không lừa con, ta thực sự là môn chủ của Dạ Kiêu, cũng chính là thái tử Lâu Lan, Thương Mộ. Năm đó, ông ngoại con, Lục Vô Nhiên, đã cứu ta, cho nên ta đã tự đổi tên thành Ngụy Thương Nhiên để thể hiện ơn tái sinh của ông ấy đối với ta.”
“Không thể nào!”
Đúng vậy! Làm sao Vũ Văn Sở Thiên có thể tin được kẻ thù ở trước mắt có thể là Ngụy Thương Nhiên, người đã từng dạy y phương pháp điều chỉnh nội tức, chỉ bảo cho y kiếm thuật, vì giúp y áp chế trùng độc mà không ngại ngần hao tổn nội lực. Trên Trạc Quang Sơn, ông ta đã dốc hết sức bảo vệ y, ở Lục gia trang, ông ta còn giúp y rửa sạch tội danh.
Tất cả những điều này, làm sao có thể do môn chủ Dạ Kiêu làm được?
“Ta biết... có thể con không tin... Có lúc ngay cả ta còn không thể tin mình có thể trở thành Ngụy Thương Nhiên trên Trạc Quang Sơn.” Ngụy Thương Nhiên toàn thân không còn chút sức lực, người mềm nhũn tựa vào vai y, trên miệng còn nở nụ cười. “Năm đó ta bái Tử Thanh chân nhân làm sư phụ là để có cơ hội giết ông ấy, báo thù cho cha, không ngờ lại được ông ấy cảm hóa. Ta đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện... Ta gần như quên mất mình là môn chủ của Dạ Kiêu, và cũng gần như quên mất tất cả hận thù, cùng Lâm Nhiễm hưởng thụ cuộc đời... Thế nhưng nói cho cùng trong người ta vẫn chảy dòng máu của Lâu Lan tộc, ta không thể quên được trách nhiệm của mình...”
Vũ Văn Sở Thiên nhắm mắt lại, hốc mắt ướt nhòe. Chỉ thiếu một chút thôi, nếu như mẫu thân của y không bị cữu cữu y làm hại, có thể Ngụy Thương Nhiên sẽ ở bên bà như hình với bóng suốt cả cuộc đời. Tại sao, chỉ thiếu có một chút?
Ngụy Thương Nhiên nghẹn ngào nói: “Chẳng phải vừa rồi con hỏi ta tại sao năm đó không giết con, tại sao biết rõ con gia nhập Dạ Kiêu là để báo thù mà vẫn giữ con lại... Bởi vì ta chưa từng nghĩ tới chuyện giết Lâm Nhiễm, càng không muốn giết hại một đứa trẻ vô tội như con... Tiếc là năm đó ta tới quá muộn, không kịp cứu Lâm Nhiễm, chỉ có thể an táng nàng cùng Vũ Văn Cô Vũ. Con là con trai của nàng, những gì ta nợ nàng chỉ có thể bù đắp lại cho con.”
“Vậy tại sao hôm nay người lại quyết chiến với vãn bối? Người thật sự muốn giết vãn bối sao, hay là chỉ muốn chết trong tay của vãn bối?”
Ngụy Thương Nhiên không còn nhiều thời gian nữa, ông ta cố gượng chút chân khí cuối cùng, nở nụ cười mãn nguyện. “Ta đã thất bại, công cuộc phục hưng Lâu Lan không còn hy vọng, hai tay ta dính đầy tội ác, đây đúng là kết cục mà ta đáng phải nhận. Con giết chết ta, coi như thay trời hành đạo... Sau này, trên giang hồ con cũng sẽ có chốn dung thân. Giờ thì con có thể buông bỏ thù hận và làm những gì mình muốn rồi...”
Vũ Văn Sở Thiên ôm chặt lấy cơ thể ngày càng lạnh giá của Ngụy Thương Nhiên, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, cảm giác mất đi cha mẹ năm nào bây giờ lại một lần nữa tê tái trong lòng y.
“Gạt bỏ hận thù... hãy bỏ đi... con còn nhớ những lời ta từng nói với con không? Những gì trong lòng con thực sự mong muốn, đó mới là thế giới của con.” Ngụy Thương Nhiên nắm lấy bàn tay y, cơ thể co quắp lại. Ông ta cố dùng hơi thở cuối cùng để nói: “Ở nước Lâu Lan của chúng ta, chỉ cần nhận được lời chúc phúc của quốc vương, ai cũng có thể sống tới đầu bạc răng long, cho dù có là huynh muội cũng có thể yêu thương, ở bên nhau suốt đời suốt kiếp. Ở Lâu Lan tình yêu là thứ đáng được tôn trọng nhất... Ta lấy danh nghĩa là quốc chủ đời thứ mười bảy của Lâu Lan chúc phúc cho hai con...”
Dứt lời, bàn tay lạnh toát của Ngụy Thương Nhiên rơi thõng xuống. Đôi tay này từng ấm áp vô cùng, đã mang lại cho Vũ Văn Sở Thiên những mong ước đẹp nhất trên đời, từng là chỗ dựa vững chắc khi y rơi vào đường cùng, thế mà giờ đây lại lạnh băng cứng đờ, không thể nắm lấy bàn tay y được nữa.
Một giọt nước mắt rơi trên đôi mắt đã nhắm chặt của Ngụy Thương Nhiên, tiếc rằng ông ta không nhìn thấy. Nếu ông ta nhìn thấy, chắc hẳn sẽ rất vui, bởi vì cho dù ông ta đã làm biết bao nhiêu việc sai trái, nhưng người kiến nghị và lạnh lùng nhất trên đời đã rơi lệ vì ông ta.
“Choang”, tiếng chiếc đèn rơi xuống đất, tiếp đến là tiếng gục ngã của một người vang đến bên tai. Vũ Văn Sở Thiên quay đầu lại nhìn, ánh đèn leo lét chiếu vào gương mặt trắng bệch mà xinh đẹp của Mạnh Mạn, giống như bông hoa sen thuần khiết bị sương gió giá lạnh ngày đông đánh gục.
“Mạnh Mạn?”
Y vội vã đặt thi thể Ngụy Thương Nhiên xuống, rồi đỡ lấy Mạnh Mạn đã ngã gục dưới đất, từ khóe môi của nàng ta chảy ra một dòng máu đen, nhưng nàng ta vẫn mở to đôi mắt long lanh nhìn y cười.
Y đặt tay mình lên trước miệng của Mạnh Mạn, muốn dùng máu của mình để giải độc cho nàng ta, nhưng trong lòng y cũng hiểu rằng, bây giờ đã quá muộn. Y không còn nội lực để giúp Mạnh Mạn bảo vệ tâm mạch, với độc tố của nọa cốt hương, bây giờ là quá muộn để giải độc. Sắc mặt của Mạnh Mạn càng lúc càng tái đi, dòng máu đen bên khóe miệng vẫn không ngừng chảy ra. Vũ Văn Sở Thiên chợt ngộ ra rằng tại sao Ngụy Thương Nhiên lại dùng hết sức giáng cho y một chưởng, chính là để nội lực của y bị hao tổn, không thể cứu ông ta và Mạnh Mạn được.
“Huynh không muốn ta chết, đúng không?” Mạnh Mạn, ắm lấy tay của y và hỏi.
Vũ Văn Sở Thiên đưa tay ra ôm nàng ta vào lòng. “Ta không muốn, nếu ta muốn nàng chết thì nàng đã chết hàng vạn lần rồi.”
Nàng ta cười, nói: “Vũ Văn Sở Thiên, cả đời này, điều vui vẻ nhất mà ta đã làm... chính là yêu huynh!”
“Đây là sai lầm lớn nhất của nàng.”
Mạnh Mạn lắc đầu, vào giây phút ấy, tình yêu trong mắt nàng ta không ta hề suy giảm. Cho dù người khác nhìn nàng ta bằng ánh mắt thế nào, thì cả đời này nàng ta vẫn sống vì yêu, chết cũng vì yêu, đây là điều mà nàng ta muốn làm và không hề hối hận.
Vũ Văn Sở Thiên hỏi: “Nàng đã dùng nọa cốt hương, tại sao lại không uống thuốc giải?”
“Ta không có thuốc giải, độc này là Ngụy Thương Nhiên đưa cho ta hôm qua, ông ấy bảo ta nhân lúc huynh và môn chủ quyết đấu thì phóng ra, như thế mới có thể giúp được huynh. Độc này không có thuốc giải.”
“Nàng... sao nàng lại ngốc nghếch như vậy?”
“Đúng vậy, ta thật là ngốc. Ta cũng không thể ngờ môn chủ chính là Ngụy Thương Nhiên, ông ấy đã tính trước tất cả. Ông ấy mượn tay ta để tự giết mình, để huynh không phải hối hận tự trách, vậy là ông ấy có thể tự báo thù cho mình rồi...” Mạnh Mạn không nhịn được cười một tiếng. “Cuối cùng thì ta cũng hiểu, tại sao hôm qua môn chủ lại giết chết ca ca của ta, hóa ra ông ấy không hỏi chuyện của Dạ Kiêu nhưng việc gì cũng biết rõ như lòng bàn tay... Môn chủ đã lừa tất cả chúng ta.”
“Ca ca nàng chết rồi ư?”
“Đúng thế, cho nên hôm nay ta tới đây cũng không mong mình sẽ sống sót trở về.”
Vũ Văn Sở Thiên ôm Mạnh Mạn lên, cho dù chỉ còn một tia hy vọng, y vẫn muốn cứu nàng ta. Y muốn đưa Mạnh Man đi tìm người của phái Trạc Quang, mặc dù y biết rõ nếu người của phái Trạc Quang biết Ngụy Thương Nhiên đã bị chết, nhất định sẽ cho rằng chính y đã giết ông ta, hậu quả khó mà lường được. Nhưng tất cả những điều ấy đều không quan trọng, y chỉ muốn tìm người cứu Mạnh Mạn.
Ai ngờ vừa đi được hai bước, Mạnh Mạn lại nôn ra máu, hơi thở gần như đã tắt.
“Huynh đừng cứu ta làm gì, ta không muốn sống nữa. Thật đấy, ca ca của ta đã chết, ta sống trên đời còn nghĩa lý gì. Vũ Văn Sở Thiên, huynh còn nhớ không, huynh còn nợ ta một câu trả lời.”
Vũ Văn Sở Thiên gật đầu. “Ta vẫn nhớ.”
“Bây giờ huynh có thể nói cho ta biết được không? Tại sao ta yêu huynh nhiều như thế mà huynh lại ghét ta đến vậy? Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì?”
Y nói: “Nàng không làm sai điều gì cả, ta lạnh nhạt với nàng như vậy là vì... ta thích nàng!”
Mạnh Mạn nhìn y, đôi mắt vốn đã đẹp giờ càng long lanh hơn vạn phần.
“Ta thực sự rất thích nàng, thích sự thẳng thắn của nàng, thích sự cố chấp của nàng, thích cả sự trọng tình trọng nghĩa của nàng. Nhưng ta không yêu nàng, cho nên ta không muốn nàng bị tổn thương, không muốn nàng ngày càng lún sâu...”
“Nếu như không có Vũ Văn Lạc Trần, hoặc là cô ấy sớm lấy Lục Khung Y, liệu huynh có yêu ta không?”
Vũ Văn Sở Thiên mím chặt môi, không trả lời. Đôi mắt đen láy của Mạnh Mạn đong đầy nước, nàng ta luôn chờ đợi câu trả lời của y. Trước giờ nàng ta là người vô cùng kiêu ngạo, không bao giờ cúi đầu trước y, nhưng dù sao thì nàng ta cũng là nữ nhi, không thể bước qua chữ tình, cũng chỉ trong tình cảnh này, nàng ta mới có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Huynh có thể gạt ta một lần được không? Chẳng qua cũng chỉ là một chữ... nếu.”
“Được, nếu như không có Tiểu Trần, ta... sẽ yêu nàng!”
Mạnh Mạn cười mãn nguyện, dựa vào lòng Vũ Văn Sở Thiên, nói với giọng vui sướng: “Cả đời này, điều khiến ta hạnh phúc nhất, cũng chính là điều ta mong mỏi nhất, chính là được huynh im lặng ôm vào lòng thế này. Cảm giác này thật tuyệt!”
Mạnh Mạn đã chết, chết trong vòng tay của Vũ Văn Sở Thiên.
Y đau đớn tự trách mình, nhưng cũng biết bản thân không thể cứ chìm đắm trong đau khổ và dằn vặt được, y còn nhiều việc phải làm.