← Quay lại trang sách

- 4 -

Lo liệu xong cho thi thể Ngụy Thương Nhiên và Mạnh Mạn, Vũ Văn Sở Thiên hội hợp với Mặc Ảnh vốn đợi dưới chân Trạc Quang Sơn, sau đó hai người vội vã chạy tới Trùng Lâu của Dạ Kiêu. Vừa tới chân núi, những vệ sĩ bí mật được cử đi trừ khử Dạ Kiêu đã tới bẩm báo: “Vương gia, giờ Thìn hôm này, Trùng Lâu đột nhiên bị cháy, lửa bao vây tứ phía, chúng thuộc hạ còn chưa kịp vào trong thì núi sạt đất lở, Trùng Lâu đã bị chôn vùi dưới đống đất đá, không một ai sống sót.”

Vũ Văn Sở Thiên đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống Trùng Lâu đã bị chôn dưới đống đất đá, vậy là nơi khiến bao nhân sĩ giang hồ khiếp sợ đã bị chôn vùi.

Thương Mộ, Ngụy Thương Nhiên, đúng là đã giúp y thực hiện tất cả những điều y muốn làm.

Lúc này, y chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm, y còn muốn làm gì nữa? Giống như Ngụy Thương Nhiên đã nói, hãy làm điều mình thực sự muốn làm ư? Đưa người con gái mình yêu thương về Phù Sơn, bất chấp luân thường đạo lý, đời này kiếp này sống bên nhau ư? Giờ còn kịp không?

Nhưng y vẫn chưa nghĩ thông suốt một số việc. Tại sao Ngụy Thương Nhiên lại chọn cho mình cái chết như vậy? Tại sao lại giúp y hủy diệt Trùng Lâu? Bởi vì y chính là cháu ngoại của Lục Vô Nhiên, là con trai của Lục Lâm Nhiễm ư? Hay còn có nguyên nhân nào khác?

“Mặc Ảnh, lập tức đi điều tra cho ta tất cả những việc liên quan tới Ngụy Thương Nhiên, bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ cần có liên quan tới ông ấy, ta đều muốn biết!”

“Tuân lệnh!”

Tiếng vó ngựa phi như bay vọng tới, một trong số vệ sĩ bí mật bên cạnh Vũ Văn Sở Thiên nhảy xuống khỏi lưng ngựa, nói: “Vương gia, thuộc hạ vừa nhận được tin, Tiêu Tiềm đã chết.”

Vũ Văn Sở Thiên sửng sốt hỏi: “Tiêu Tiềm đã chết sao? Sao hắn lại chết?”

“Tiêu Tiểm bị ám sát trên đường trở về Nghiệp Thành để thành thân với đại tiểu thư của Lan hầu phủ. Hiện giờ, thi thể của hắn đã được đưa về Nghiệp Thành.”

Vũ Văn Sở Thiên quay đầu nhìn Mặc Ảnh, Mặc Ảnh hiểu ý y, lập tức quỳ xuống, nói: “Vương gia, việc này không liên quan tới Mặc Ảnh, cũng không liên quan tới chúa thượng. Chúa thượng có lệnh, tất cả những việc ở Nghiệp Thành đều giao phó cho vương gia, do vương gia quyết định, chúng thuộc hạ tuyệt đối không được tùy tiện can thiệp.”

“Điều tra rõ kẻ nào đã ra tay." Vũ Văn Sở Thiên vội vàng lên ngựa. “Về Nghiệp Thành.”

“Tuân lệnh!”

“Lúc nãy, thuộc hạ còn nghe nói, mặc dù Tiêu Tiềm đã chết nhưng Lan tiểu thư vẫn quyết định thành thân với hắn. Ngày mai hôn lễ sẽ được tổ chức.”

“Mặc Ảnh, lập tức chuẩn bị cho ta, ta phải đi tìm muội ấy.”

Nhất ngựa đi trước, nghìn mã theo sau, cát bụi mịt mù.

Đột nhiên con tuấn mã đi đầu dừng lại, người trên ngựa ngã lăn xuống đất.

“Vương gia!” Mặc Ảnh phi thân xuống ngựa, đỡ lấy Vũ Văn Sở Thiên. Lúc này trên trán y, mồ hôi lạnh đã vã ra như tắm. Mặc Ảnh khó mà tin được, một nam nhân dù đối mặt với tình huống sống chết trong gang tấc mặt cũng không biến sắc, giờ đây lại đau đớn tới mức toàn thân run rẩy. Nàng ta chợt nhớ ra, Dạ Kiêu từng có một loại trùng độc có thể không chế người khác, loại trùng độc này gặm xương ăn tim, khiến người ta sống không bằng chết. “Là phê tâm cổ?”

Vũ Văn Sở Thiên ấn tay lên ngực, nghiến răng nói ra năm chữ: “Thuốc giải, mạn đà la.”

Mặc Ảnh chợt nhớ ra y từng bảo mình chuẩn bị những viên thuốc mạn đà la, nàng ta đã phái người tới Phù Sơn lấy hoa mạn đà la tới, chỉ là vì mấy hôm nay quá bận đối phó với Dạ Kiêu, hơn nữa từ giờ tới lúc trăng tròn vẫn còn cách mấy ngày, nên chưa điều chế kịp.

Nàng ta ổn định lại tâm trạng lo lắng của mình rồi nói với thuộc hạ: “Mau chuẩn bị xe, đưa vương gia tới dịch quán nghỉ đã.”

Hôm sau, mây đen đè nặng bầu trời, gió lạnh gầm rú, tiếng hỷ nhạc bị xé nát trong gió, thổi đến bên tai nghe còn xót xa hơn cả lời ai oán.

Lạc Trần khoác lên mình bộ giá y, thoa một lớp phấn mỏng, trong gương lấp lánh chiếc mũ phượng đội đầu. Nàng khẽ nở nụ cười đẹp tuyệt trần.

Hoán Linh lấy cho nàng tấm khăn trùm đầu màu đỏ có thêu đôi uyên ương, trên khuôn mặt không có bất cứ biểu hiện nào của niềm vui, trong mắt còn ngấn lệ, nói: “Tỷ tỷ, tỷ nghĩ lại đi!”

Lạc Trần lắc đầu. “Ta đã nghĩ rất nhiều rồi. Hoán Linh à, sau này muội hãy chăm sóc mẫu thân giúp ta, muội phải nghe lời mẫu thân, vì muội mà mẫu thân mới có thể tiếp tục sống vui vẻ được.”

“Muội hiểu rồi, tỷ yên tâm, sau này muội sẽ không làm mẫu thân phải tức giận nữa. Về nhà họ Tiêu rồi, tỷ phải chăm sóc tốt cho bản thân mình nhé... Nhất định muội sẽ thường xuyên tới thăm tỷ, tỷ cũng phải về thăm muội đấy.”

“Ừ, nhất định rồi.”

Hoán Linh cuối cùng cũng đã chín chắn hiểu chuyện hơn, Lạc Trần có thể yên tâm xuất giá rồi. Nàng sẽ gả cho Tiêu Tiềm, người nàng từng cho rằng mình có tình cảm, nam nhân mà nàng muốn gửi gắm cả cuộc đời. Thế nhưng, khi những ký ức đã mất đi ùa về, khi tình yêu khắc khoải trong trái tim được gọi lại, nàng mới hiểu được vào cái đêm đầu tiên gặp Tiêu Tiềm, tại sao nàng lại bị chàng cuốn hút. Vì hôm đó, Tiêu Tiềm mặc chiếc áo in hình lá trúc, chiếc đèn kéo quân mà chàng cầm trên tay giống như mặt trời chiếu rọi. Nàng tưởng rằng mình có tình cảm với Tiêu Tiềm, nhưng thực chất đó là sợi tình không thể dứt được giữa nàng và Vũ Văn Sở Thiên.

Nàng không hề yêu Tiêu Tiềm, thậm chí chưa từng yêu, nhưng nàng nợ người đó một đời ân tình, nợ cả tính mạng. Nàng chỉ có thể dùng cả đời mình để đáp lại tình cảm “cả đời không hối tiếc” của chàng. Như thế cũng tốt, nàng vừa trả được nợ, vừa có được chồng, Vũ Văn Sở Thiên lúc nào chẳng mong nàng thành thân. Hôm nay, nàng cho ước nguyện ấy của y trở thành hiện thực, sau này y sẽ không phải băn khoăn áy náy bởi trách nhiệm và món nợ với nàng nữa, y có thể tự do đi theo sự mách bảo của con tim mình. Y và Mạnh Mạn sẽ có một kết cục tốt thôi, rất tốt, thực sự rất tốt.

Ngoảnh đầu nhìn ra rừng trúc bên ngoài cửa sổ, một ngày tốt lành như thế này, tại sao Vũ Văn Sở Thiên lại không tới? Vì không muốn nhìn thấy nàng được gả cho một người khác, hay là còn bận việc riêng nên không tới được?

Lan phu nhân nói khéo vài lời với đội ngũ đón dâu đang đứng đợi sốt ruột ngoài cửa, sau đó bước vào trong, khóe mắt cũng rưng rưng, nói: “Sa Nhi, con hãy nói thật với mẫu thân đi, con thực sự muốn lấy Tiêu Tiềm chứ, hay là con làm điều này chỉ vì sự tồn vong của hầu phủ chúng ta?”

“Con thật sự muốn lấy chàng mà.” Nàng cười và nói, cố gắng làm sao cho thật giống dáng vẻ hạnh phúc của một tân nương. “Trước đây muốn, bây giờ cũng vẫn muốn.”

Lan phu nhân nghe xong, nước mắt giàn giụa, nói: “Là mẫu thân đã sai, đã làm lỡ dở hạnh phúc của con. Sớm biết con có tình cảm sâu sắc với Tiêu Tiềm thế này, mẫu thân hà tất phải...”

“Không, thế này mới tốt. Để con nghĩ thông suốt mọi việc, tự bản thân mình đưa ra quyết định, như thế mới không thấy hối tiếc."

“Thế nhưng Tiêu Tiềm đã không còn nữa, giờ con gả về nhà họ Tiêu là phải ở góa suốt đời.”

“Cho dù có phải ở góa suốt đời vì chàng, con cũng thấy mãn nguyện!” Lạc Trần nhoẻn miệng cười, chải lại mái tóc vốn đã ngay ngắn chỉn chu, rồi đứng lên và bước chầm chậm về phía cửa trước.

Lan phu nhân vẫn không thể giương mắt nhìn nàng nhảy vào biển lửa, bèn níu nàng lại. “Nếu như ca ca của con bảo con đừng thành thân, con có nghe lời không?”

Lạc Trần vẫn cười, nhưng nụ cười rõ ràng là đông cứng trên miệng. “Huynh ấy không làm vậy đâu.”

Lan phu nhân lấy ra từ trong tay áo một chiếc khăn tay dính máu, vì dính máu nên không còn nhìn thấy rõ đôi uyên ương tình tứ trên đó nữa. Đây là chiếc khăn nàng đã thêu tặng Vũ Văn Sở Thiên năm đó, nàng vẫn nhớ lúc nàng nhét chiếc khăn vào trong áo y, khuôn mặt nàng đỏ bừng vì ngượng ngùng.

Nhận lấy chiếc khăn lụa, tay nàng run tới mức cầm không chặt. “Đây là...”

“Ca ca của con đã phái người phi ngựa ngày đêm hơn ba trăm dặm để kịp đưa cho con chiếc khăn này, chỉ nói một câu là con hãy đợi y về.”

Nắm chặt chiếc khăn dính máu trên tay, nàng không thể bình tĩnh được nữa, vội vàng nắm lấy vai của Lan phu nhân, hỏi: “Tại sao huynh ấy lại cho người mang cái này tới, thể còn người đâu, tại sao lại không tới?”

"Y..."

“Có phải... có phải huynh ấy đã xảy ra chuyện gì không?” Nàng càng nắm chặt tay của Lan phu nhân, cả mười đầu ngón tay run lên. Nàng phải nghĩ ra từ lâu rồi mới phải, nàng là muội muội mà y yêu thương nhất, nàng thành thân, làm sao y có thể không tới được, trừ khi y không thể tới.

“Nghe nói, y vốn muốn đến đây để ngăn cản con thành thân, nhưng lại bị thương. Mặc dù vết thương không có gì đáng lo ngại, nhưng không thể nào trèo đèo lội suối suốt chặng đường dài như thế, cho nên mới cử người mang cái này tới.”

“Tình hình của huynh ấy thế nào rồi, có nghiêm trọng không?”

“Con không cần lo lắng quá, công lực của y thâm hậu như vậy, có bị thương nặng hơn rồi cũng sẽ lành thôi.”

Lạc Trần nghe xong cũng có phần yên lòng, dù sao y vẫn còn sống, chỉ cần y còn sống, vết thương nào cũng có thể lành.

Đoạn hỷ nhạc bên ngoài cổng phủ đã lặp lại đến lần thứ ba, đã quá giờ lành rồi. Bà mối bất chấp sự ngăn cản, xông vào giục: “Kiệu hoa nhà họ Tiêu đã đợi nhiều giờ, nếu không nhanh lên sẽ lỡ mất giờ lành.”

Trên những thân cây cô độc xa xa, lốm đốm trong những mảnh lá đơn độc là những mầm xanh mới. Ở gần là một mái đình màu đỏ, lớp sơn mới bị bong tróc, để lộ vẻ cũ kĩ.

Hoán Linh nắm chặt lấy vạt áo của Lạc Trần không chịu buông, Lan phu nhân cũng bước tới can ngăn: “Sa Nhi, nếu con không muốn thì mẫu thân có liều tấm thân này cũng không cho nhà họ Tiêu đưa con đi.”

“Mẫu thân, con đã quyết rồi, không ai có thể ngăn cản được. Nếu như có một ngày người gặp lại Vũ Văn Sở Thiên thì hãy chuyển lời của con cho huynh ấy. Trong lòng con chỉ có một mình Tiêu Tiềm, dù là sống hay chết, cả đời này con nguyện ở bên chàng. Còn về những chuyện trước đây, con đã quên rồi, cũng không muốn nhớ lại nữa.”

Nói xong, Lạc Trân quỳ xuống trước mặt Lan phu nhân, cúi đầu lạy, sau đó mới đội tấm khăn trùm đầu, rồi khẽ nhấc chân bước ra khỏi hầu phủ, tiến về phủ tướng quân, nơi chỉ có chiếc quan tài lạnh lẽo đang đợi nàng.

Phủ tướng quân trước đây hào nhoáng sang trọng, trong ngày vừa là tang lễ vừa là hôn lễ này, lại không còn sắc màu vui tươi nữa. Hai con sư tử đá trước cửa được treo lên cổ vòng hoa trắng, thanh xà nhà bằng đá xanh treo tấm màn màu trắng, cảnh tượng vô cùng tang thương. Hòa trong tiếng hỷ nhạc là những tiếng khóc than bị đè nén.

Lạc Trần bước vào nhà họ Tiêu trong tiếng khóc than đứt quãng đó. Không có một lời chúc phúc nào, cũng không có ai cùng nàng bái thiên địa. Nàng được đưa thẳng tới linh đường, lặng im đối diện với tân lang của mình.

Đêm tân hôn không có động phòng, cũng không có hoa chúc, cả đêm nàng cứ mặc bộ giá y mà quỳ trước linh đường của Tiếu Tiềm, ngoài Minh Tâm, người bồi giá ra, cả nhà họ Tiêu không một ai an ủi, cũng không ai tới hỏi han nàng. Linh đường một màu trắng toát, gương mặt gớm ghiếc của linh vật bằng ngọc trên linh cữu xếp thành một vòng tròn, giống như vòng luân hồi.

Nhìn ngọn nến thủ linh màu trắng đang rơi những giọt nến như giọt lệ, nàng nghĩ, nếu như hôm nay Tiêu Tiềm vẫn còn, chắc hẳn chàng sẽ có nhiều điều muốn nói lắm. Thế là nàng liền nói chuyện với chàng suốt đêm, cụ thể nói những gì nàng không để ý, dù gì cũng chẳng ai nghe thấy.

Đã qua canh ba, nàng nghe thấy tiếng bước chân đều đều đi tới, tiếp đó là một loạt tiếng bước chân vội vàng chạy theo, và tiếng nói gấp gáp: “Nhị công tử, Lữ thị vệ đã tới, tướng quân mời người đến hậu đường.”

“Muộn thế này rồi, hắn tìm ta có việc gì? Liệu đã tìm ra kẻ giết chết đại ca của ta chưa?”

“Ông ấy nói, Ninh vương đã tiêu diệt Dạ Kiêu!”

“Cái gì!” Tiêu Lãng ngạc nhiên hỏi: “Việc này xảy ra khi nào?”

“Hôm qua!”

Tiêu Lãng vội vàng rời đi, sau đó rất lâu Lạc Trần mới dám hít thở tiếp, chỉ vì nàng nghe thấy hai chữ “Ninh vương.”

Để có thể nghe thêm tin tức, nàng niệm tâm chú, tập trung tinh thần, vận dụng bí kíp lắng nghe ý nghĩ để cảm nhận lời nói của Tiêu Lãng. Nhưng vì khoảng cách quá xa, nàng không nghe thấy gì, đành phải cố gắng thúc đẩy linh lực tiềm tàng, để tai có thể xuyên qua được tiếng gió rít và tiếng lá khô rơi mà nghe thấy tiếng của Tiêu Lãng.

“Căn cứ địa Trùng Lâu của Dạ Kiêu bị chôn vùi trong một trận núi lở, tất cả người trong đó đều không còn ai sống sót, đến Mạnh Nhiêu cũng chưa xuất hiện.” Nàng nghe thấy một người nói nhỏ bằng chất giọng khàn khàn.

“Thế còn môn chủ của Dạ Kiêu thì sao?" Giọng nói này không phải của Tiêu Lãng, mà là của Tiêu Dũ.

“Đã bị giết chết.”

“Rốt cuộc sự tình là thế nào, hãy nói rõ ràng đi.” Tiêu Lãng nói.

“Sự việc tường tận thế nào thuộc hạ cũng không rõ, thuộc hạ nhận được tin Tuyên Quốc và Vô Nhiên sơn trang tập hợp một nhóm cao thủ bí mật tại Trùng Lâu, khi thuộc hạ đưa người tới đó thì Trùng Lâu đột nhiên xảy ra hỏa hoạn. Đám cháy gây ra lở núi, trời đất như sụp xuống, Trùng Lâu bị chôn vùi trong đống đất đá đó.”

Những lời tiếp sau đó Lạc Trần không nghe thấy nữa, vì linh lực của nàng đã cạn kiệt. Nhưng chỉ với những tin tức trên đã đủ khiến nàng vô cùng kinh ngạc. Nàng kinh ngạc bởi Dạ Kiêu đã bị tiêu diệt, cũng kinh ngạc bởi Dạ Kiêu có mối quan hệ vô cùng mật thiết với nhà họ Tiêu.

Nghỉ được một lát, nàng lại tập trung tinh thần niệm chú, tiếp tục nghe ngóng. Đúng lúc nghe thấy Tiêu Lãng nói: “Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, Hoắc gia bị diệt, đại ca bị

hại, Ngụy Thương Nhiên bị giết, Dạ Kiêu bị trừ, tên Ninh vương này quả thật danh bất hư truyền.”

Ngụy Thương Nhiên bị giết? Lạc Trần tưởng mình nghe nhầm, Ngụy tiền bối tránh xa thị phi giang hồ, sao lại có thể dính líu tới chuyện này được, ông ta chết vì Vũ Văn Sở Thiên sao?

“Tiếp đến là chúng ta rồi.” Tiêu Dũ thở dài một hơi. “Vũ Văn Sở Thiên quét sạch mọi chướng ngại, chúng ta cũng không thể chống lại hàng triệu binh lính của Tuyên Quốc nữa, trong tình cảnh sống chết tồn vong thế này mà hoàng thượng vẫn ngày đêm chìm đắm trong hoan lạc... Haizz! Nếu Lăng vương dưới suối vàng biết kết cục mà ngài dùng cái chết của mình để đổi lại là như thế này, thì liệu ngài có hối hận vì không nghe chúng ta khuyên nhủ hay không?”

“Cha, chúng ta không thể ngồi chờ chết thế này được, phải tìm cách loại bỏ Vũ Văn Sở Thiên.”

“Con còn cách nào sao?”

“Chúng ta còn có một nước cờ nữa.”

Tất cả khí lực của Lạc Trần đều đã cạn kiệt, toàn thân nàng mềm nhũn tựa vào quan tài của Tiêu Tiềm. Nước cờ cuối cùng mà bọn họ nói tới, rốt cuộc là gì? Lẽ nào là... nàng?

Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Trần vẫn còn chưa ăn sáng, nàng vừa mới thắp nén hương trước linh vị của Tiêu Tiềm, đặt thêm ít đồ cúng mới làm, sau đó ra khỏi linh đường. Vừa lúc nhìn thấy Tiêu Lãng tiến tới.

Tiêu Lãng bước tới trước mặt nàng, cúi gập người xuống, cung kính gọi: “Đại tẩu!”

Nàng cũng đáp lễ lại và nói: “Hôm nay là tuần đầu của Tiêu Tiềm, ta muốn đến chùa mời cao tăng làm lễ cầu siêu cho chàng.”

“Đệ nghe nói đại tẩu không được khỏe, thể thì không nên cố sức làm gì, cứ ở nhà dưỡng sức cho khỏe. Lễ cầu siêu cho đại ca, đệ sẽ tự lo liệu.” Dứt lời, Tiêu Lãng nói với tên thị vệ đứng bên cạnh: “Thiếu phu nhân bị bệnh nặng, cần phải nghỉ ngơi, ngươi dìu thiếu phu nhân về phòng nghỉ đi.”

Lạc Trần lùi lại một bước, tránh khỏi cánh tay tên thị vệ, nói:

“Không cần, ta tự về được.”

Sau khi nàng về phòng, còn nghe thấy Tiêu Lãng ở bên ngoài dặn dò thuộc hạ: “Thiếu phu nhân bệnh tình trầm trọng, mau mời đại phu giỏi nhất tới.”

Đúng lúc đó, Minh Tâm mang đồ ăn sáng tới, nghe nói Lạc Trần bị bệnh, thị định chạy vội vào phòng, nhưng bị Tiêu Lãng ngăn lại ngoài cửa.

Mấy ngày sau, những đại phu danh tiếng không ngừng tới khám bệnh cho Lạc Trần, có vị là thần y nổi tiếng khắp thành, cũng có những vị là danh y tới từ nhiều nơi trong dân gian. Tất nhiên không ai trong số họ chẩn đoán ra căn bệnh, hơn nữa Tiêu Lãng còn miêu tả bệnh tình theo hướng trầm trọng tới mức không thể qua khỏi, không gì chữa trị được, làm cho các đại phu càng không tài nào hiểu được, đành phải bó tay.

Lạc Trần nằm im trên giường, chẳng nói một lời nào, bởi nàng biết dù có nói gì cũng vô ích, không ai tin lời của một nữ tử bệnh tình trầm trọng không có thuốc chữa. Quan trọng hơn là nàng và Tiêu Lãng có cùng một mục đích, đó là đều mong Vũ Văn Sở Thiên sẽ tới.

Nàng nghĩ, nếu y tới, nàng có thể hỏi xem thương tích của y thế nào? Những việc cần làm đã làm xong chưa? Y và Mạnh Mạn có dự tính gì không? Nếu như y không tới thì chắc đúng là không thể tới được. Vậy thì nàng sẽ đi tìm y, cho dù ở nơi đâu.

Khi Lan phu nhân nghe nói bệnh tình của nàng rất trầm trọng, bèn cùng Hoán Linh tới thăm. Hoán Linh tỏ ra yên lặng hiếm có, trong ánh mắt còn có vẻ sầu thương, lúc gặp Tiêu Lãng cũng chau mày và ít nói, nàng không còn là Lan nhị tiểu thư hoạt bát mau miệng như trước đây nữa rồi. Lan phu nhân vẫn giữ được dáng vẻ nhã nhặn cao quý vốn có, ngoài việc hơi gầy đi thì không khác xưa chút nào. Bà ngồi bên cạnh giường của Lạc Trần, chải lại cho nàng mái tóc dài hơi rối và hỏi: “Sao con lại bị ốm thế? Có phải sống trong Tiêu phủ không thoải mái không? Con về nhà với mẫu thân đi.”

Nàng cựa quậy cơ thể mỏi cứng vì nằm nhiều, mỉm cười nói:

“Con chỉ bị phong hàn nhẹ thôi, không có gì đáng lo cả. Tiêu Lãng chỉ là quá cẩn thận, chuyện bé xé ra to thôi.”

Lan phu nhân ở bên nàng cả buổi chiều, thấy nàng nói năng lưu loát, hơi thở vẫn ổn định, tinh thần phấn chấn, thì mới yên tâm ra về.