Chương 20 - 1 - Cái kết đoàn tụ
Người cần đến cuối cùng cũng đã đến. Lạc Trần đợi cả bảy ngày trời, cuối cùng cũng đợi được tới đêm nay.
Làn gió mát của đêm thu thổi tấm màn trướng bay phấp phới, ngoài cửa sổ, ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Thời tiết đẹp hiếm có. Sau nhiều ngày mất ngủ, nàng vừa chìm vào trạng thái mơ hồ nửa tỉnh nửa mơ, trên trán lập tức có cảm giác lành lạnh của một vật được đặt lên.
Nàng lập tức nắm chặt lấy bàn tay đặt trên trán mình, cứ như sợ một khi thả lỏng ra là bàn tay ấy sẽ biến mất.
Không có ánh nến, ánh trăng đúng lúc đó cũng bị che khuất, cho nên mặc dù nàng cố gắng mở to mắt, cũng chỉ nhìn thấy lờ mờ có người ngồi ở đầu giường, bộ y phục màu đen hòa vào bóng đêm.
Nhưng thế là đủ rồi.
Y ở bên cạnh nàng, không cần nói gì, cũng khiến nàng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Y dùng bàn tay lạnh toát của mình nắm lấy tay nàng, vậy mà nàng lại có cảm giác như bị bỏng vậy. Kể từ khi khôi phục lại trí nhớ, trong lòng nàng có oán, có hận, có khổ, có đau, thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt xanh xao của y ở trước mặt, thì gương mặt với những đường nét hài hòa ở trong ký ức lại hiện lên rõ rệt. Đối diện với y trong tình cảnh này, tất cả những oán hận khổ đau trong lòng nàng đều hóa thành thương xót. Thực ra y không làm sai điều gì, lỗi sai là ở số mệnh, khiến họ chỉ có thể làm huynh muội của nhau.
Trong mơ, nàng đã gặp y không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng là nhìn từ xa, không nói câu nào. Lần này, cuối cùng thì y cũng nói ra lời, giọng nói ôn hòa, không hề giận dữ.
“Muội chẳng có bệnh gì cả, Tiêu Lãng cố ý làm như vậy để dụ ca ca tới đấy.”
Y cười, tỏ ý đã biết. “Ta cũng đoán thế, chỉ là không tận mắt xác nhận thì ta không yên lòng.”
“Vết thương của ca ca đỡ hơn chưa?”
“Không có gì đáng ngại nữa rồi.” Nàng nhìn thấy sự miễn cưỡng trong nụ cười của y, chứng tỏ vết thương của y còn chưa khỏi, nhưng y vẫn cố làm ra vẻ không sao cả, cho nên nàng cũng giả vờ không biết gì. Nàng cẩn thận cầm tay y lên, hà hơi của mình để truyền hơi ấm cho y.
“Ca ca bình an là tốt rồi. Muội cũng không sao cả, nơi này không ở lâu được, ca ca mau đi đi, không may bị Tiêu Lãng phát hiện thì khó mà rời đi được.”
“Ta đưa muội cùng đi.”
Nàng cười, nhắc nhở y: “Ca ca, muội đã là nương tử của Tiêu Tiềm, muội còn có thể đi đâu được?”
“Tiêu Tiềm đã chết rồi. Sau này hãy để ta chăm sóc cho muội.”
Nàng vừa cười vừa lắc đầu. “Muội đã có người chăm sóc, có mẫu thân, có muội muội, còn có cả người nhà họ Tiêu, tất cả mọi người đều đổi xử với muội rất tốt. Ca ca hãy chăm sóc Mạnh Mạn cho thật tốt, đừng chỉ thấy thường ngày nàng ta kiêu ngạo ngang ngược, thực ra nàng ta cần người chăm sóc hơn muội đấy.”
Nhắc tới Mạnh Mạn, Vũ Văn Sở Thiên chợt quay mặt đi, tránh ánh mắt của nàng, nhưng nàng vẫn nhìn thấy được biểu cảm phức tạp ẩn sâu trong ánh mắt y, vừa áy náy, vừa cảm động, lại có chút yên tâm.
Nàng vội hỏi dồn: “Sao vậy? Lẽ nào Mạnh Mạn..."
“Nàng ấy chết rồi, chỉ vì giúp ta giết môn chủ Dạ Kiêu mà nàng ấy đã trúng độc mà chết.”
“…”
Nàng nhìn y với ánh mắt kinh ngạc, Mạnh Mạn đã chết, lòng nàng nặng trĩu, vậy mà y vẫn giữ được giọng nói điềm tĩnh, không hề có vẻ đau đớn đến tan nát cõi lòng. Y nói trái tim y chỉ trao cho một người, cả đời không đổi thay. Người con gái đó không phải là Mạnh Mạn, cũng không phải Tuyết Lạc, thế rốt cuộc là ai?
Đột nhiên nàng nhớ lại rất nhiều việc. Nhớ lại đêm hai người ở bên nhau trên đỉnh Phù Sơn, nhớ lại khi ở vương phủ của Tuyên Quốc, sau khi y uống rượu say liền không kiềm chế được bản thân mình, còn nhớ cả ánh mắt nụ cười khi y vẽ cho nàng bộ giá y, và cả tiếng sáo đầy tình cảm của y khi ở trên núi Lạc Hà. Y từng nói: “Trái tim ta chỉ trao cho một người, cả đời không đổi thay, thế nhưng nàng ấy lại quên ta mất rồi...”
Giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt. Nàng thật ngốc, y đã chăm sóc và yêu thương nàng suốt mười mấy năm, rõ ràng у biết hai người là huynh muội mà vẫn muốn cùng nàng đi hết quãng đời còn lại, trao trọn trái tim mình cho nàng, thế mà nàng lại không cảm nhận được, muốn dùng cái chết để cắt đứt sợi dây kết nối giữa hai người...
“Tiểu Trần, đi cùng ta nhé..." Y ôm chặt lấy nàng, vẫn là sự dịu dàng, ấm áp của ngày xưa.
Tất cả sự kiên cường của nàng đều sụp đổ, nàng òa khóc nức nở. Nàng đã vì y mà đổ bao nhiêu nước mắt, hóa ra nước mắt vẫn chưa cạn! Lúc này bốn chữ “Vũ Văn Sở Thiên” đã chiếm lĩnh toàn bộ con người nàng, vượt lên cả tình yêu và oán hận.
Vũ Văn Sở Thiên khẽ thở dài, nói với nàng: “Tiêu Tiềm đã chết rồi, cho dù muội ở lại nhà họ Tiêu cũng không thể thay đổi được gì. Hãy đi với ta, để những tháng ngày sau này, ta được chăm sóc muội.”
Nước mắt giàn giụa, nàng đã không thể nói nên lời nữa, chỉ biết gật đầu. Nàng chấp nhận từ bỏ tất cả, cho dù người trước mặt chính là ca ca của nàng, hai người chẳng thể làm
phu thê, thì chỉ cần ở bên nhau đến lúc chết cũng được.
Trong màn đêm, đột nhiên lửa đuốc chiếu sáng rực.
Vũ Văn Sở Thiên đứng phắt dậy, nhìn ra phía ngoài. Thị vệ của Tiêu gia đang bao vây vòng trong vòng ngoài, trong tay lăm lăm ngọn đuốc. Chắc chắn nếu y không bước ra, họ sẽ thiêu rụi nơi này.
“Ca ca, ca ca đi trước đi, không cần lo cho muội. Muội là nương tử của Tiêu Tiềm, họ sẽ không làm hại muội đâu.”
Y do dự một lúc rồi nói: “Muội hãy đợi ta, ta sẽ đưa muội rời khỏi nơi này.” Nói xong, y đẩy cửa bước ra ngoài.
“Đừng!” Lạc Trần vội vã đuổi theo ra ngoài sân. Bên ngoài, thị vệ đứng đầy sân, đến trên nóc nhà cũng có người, trong tay người nào người nấy là cung tên châm sẵn lửa. Tiêu Lãng đứng ở phía trước đám người, dáng vẻ hiên ngang.
Vũ Văn Sở Thiên bình thản đưa mắt nhìn khắp một lượt, rồi cười lạnh và nói: “Tiêu Lãng, đừng nói người cho rằng chỉ dựa vào đám người này là có thể ngăn được ta ra khỏi đây nhé?”
“Tất nhiên ta biết là không thể.” Tiếu Lãng vẫy tay một cái, tất cả cung tên của đám thị vệ đều chĩa về phía Lạc Trần. “Ta cũng không có ý gì, chỉ là muốn nói chuyện với ngươi một chút."
“Ca ca, không cần nói nhiều với hắn làm gì, ca ca cứ yên tâm đi đi, hắn không dám làm hại muội đâu.”
Vũ Văn Sở Thiên nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của nàng, rồi nhìn Tiêu Lãng, nói: “Đúng lúc ta đang có thời gian rảnh, xin rửa tai lắng nghe.”
“Không, hắn muốn giết ca ca đấy! Nhà họ Tiêu và Dạ Kiêu cấu kết với nhau, họ...”
“Muội đừng lo, chúng sẽ không giết ta đâu.” Vũ Văn Sở Thiên cởi áo choàng của mình khoác lên người nàng, mỉm cười ấm áp. “Chúng không thể giết ta được. Chúng bày mưu tính kế dụ ta tới Tiêu phủ, chắc hẳn có chuyện muốn thương lượng với ta, giờ ta cũng đang có việc cần gặp Tiêu Lãng. Ở ngoài này gió lạnh, muội vào trong đi.”
Lạc Trần còn muốn nói thêm nhưng Tiêu Lãng đã bước lại gần, nói với Vũ Văn Sở Thiên: “Ninh vương, xin mời!”
Hai người họ nhìn nhau, đều đã hiểu ra điều gì đó từ trong mắt đối phương.
Lạc Trần biết là nàng không còn cách nào để ngăn cản y, nhưng nàng không muốn rời xa y, sống chết đều muốn ở bên cạnh y. Nàng tóm lấy cánh tay của y, nói: “Muội đi cùng ca ca."
Tiêu Lãng không phản đối, đi trước dẫn đường, đưa họ tới thư phòng ở hậu viện, nơi mà hằng ngày ít người lại gần. Sau khi vào phòng, hắn thắp một ngọn đèn lên.
“Vũ Văn Sở Thiên, ta muốn bàn với người một vụ giao dịch, ngươi thấy thế nào?”
“Ồ?” Vũ Văn Sở Thiên nói. “Ta vốn không thích giao dịch, nhưng nếu điều kiện hợp lý thì có thể sẽ suy nghĩ.”
“Việc ta muốn người làm rất đơn giản. Ta muốn ngươi đêm nay đi thích sát Cao Lâm.”
“Hoàng đế của Ương Quốc ư? Tiêu công tử đánh giá ta cao quá!”
“Lúc nào ta cũng đánh giá cao ngươi.” Tiêu Lãng nói.
“Nếu ngươi giết chết được Cao Lâm thì ta sẽ nói cho người biết một bí mật mà người muốn biết nhất.”
Mắt của Vũ Văn Sở Thiên lóe lên một tia lạnh lùng, y bình tĩnh quan sát từng sự thay đổi nhỏ nhất của biểu cảm trên khuôn mặt Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng nói tiếp: “Lẽ nào ngươi không muốn biết tại sao Ngụy Thương Nhiên lại cam chịu chết trong tay ngươi sao? Ông ta biết rõ ngươi một lòng muốn giết ông ta để báo thù, vậy mà còn cho ngươi gia nhập Dạ Kiêu, lúc nào cũng bảo vệ ngươi. Cho đến nay, tất cả những người biết được nguyên do đều chết hết rồi, chỉ còn mình ta là vẫn còn sống.”
Lạc Trần nghe tới đây thì hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Ngụy Thương Nhiên là do Vũ Văn Sở Thiên giết ư, sao lại thế được? Ngụy Thương Nhiên bảo vệ y như thế, giúp đỡ y nhiều như thế, y cũng kính trọng ông ta hết mực, tuyệt đối không thể nào có chuyện này.
Nàng nhìn Vũ Văn Sở Thiên với ánh mắt mong chờ một lời giải thích, chỉ thấy sắc mặt y đột ngột thay đổi, hai tay bất giác nắm lại thành quyền. Nàng cố nén nỗi đau thương trong lòng, nói: “Có phải như hắn nói không? Tại sao ca ca lại giết Ngụy tiền bối?”
Vũ Văn Sở Thiên không trả lời nàng, chỉ nói với Tiêu Lãng: “Đúng là ta rất muốn biết, nhưng ta cũng không vội, ta có thời gian để từ từ điều tra...”
Tiêu Lãng đáp lời: “Ngươi không vội hay là người sợ biết sự thật?”
“…”
“Cũng có thể người đã sớm đoán được câu trả lời?” Tiêu Lãng đưa mắt nhìn khuôn mặt hơi tái của y, cười đầy ẩn ý. “Ngươi đã sớm biết Ngụy Thương Nhiên chính là cha ruột của mình. Chính tay ngươi đã hại chết cha ruột của mình...”
Nghe xong câu này, Lạc Trần không thể giữ được bình tĩnh nữa, nàng lớn tiếng phản bác: “Ngươi ăn nói hồ đồ: Ca ca đừng tin hắn, hắn lừa ca ca đấy.”
Vũ Văn Sở Thiên gần như không nghe thấy tiếng nàng nói, cứ đứng thừ người một chỗ như một bức tượng. Ánh đèn chập chờn lúc ẩn lúc hiện trong mắt y, soi lên cả sự tuyệt vọng và hối hận. Nhưng y vẫn hiên ngang đứng vững giữa đất trời. Đây chính là Vũ Văn Sở Thiên, người chưa từng thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt bất cứ một kẻ nào.
Tiêu Lãng tiếp tục: “Thực ra cái chết của Vũ Văn Cô Vũ và Lục Lâm Nhiễm không có liên quan gì tới Ngụy Thương Nhiên, người muốn giết bọn họ chính là cữu cữu của ngươi, Lục Lâm Phong. Hắn thừa lúc Ngụy Thương Nhiên không có mặt tại Dạ Kiêu, dẫn theo những sát thủ giỏi nhất của Dạ Kiêu đi ám sát Lục Lâm Nhiễm. Sau khi nhận được tin báo, Ngụy Thương Nhiên liền lập tức đuổi theo ngăn cản. Đáng tiếc là khi ông ta tới nơi thì Vũ Văn Cô Vũ và Lục Lâm Nhiễm đã chết thảm, ông ta chỉ kịp cứu hai huynh muội các ngươi thôi.”
Vũ Văn Sở Thiên không biết mình đã đúng thẫn thờ bao lâu, chỉ cảm thấy xung quanh là một khoảng khô cằn, chết chóc.
“Ca ca, đừng tin lời hắn ta.”
Vũ Văn Sở Thiên miễn cưỡng nhếch miệng, như muốn cười với nàng, nhưng y không làm được.
“Vũ Văn Sở Thiên, hôm nay ta muốn người đi giết Cao Lâm, không phải là vì nhà họ Tiêu chúng ta, mà đây là tâm nguyện lớn nhất của Ngụy Thương Nhiên. Họ Cao kia vì tư lợi cá nhân, khiến Lâu Lan cổ quốc bị chôn vùi trong sa mạc, mối huyết hải thâm thù này chẳng lẽ ngươi không muốn báo giúp ông ta sao?”
Vũ Văn Sở Thiên trầm ngâm rất lâu, sau đó nói: “Ta muốn có chứng cứ, để chứng minh ông ấy là cha ruột của ta.”
“Nếu ta có chứng cứ thì sao?”
Vũ Văn Sở Thiên không trả lời, chỉ đưa một bàn tay ra trước mặt Tiêu Lãng. Tiêu Lãng cười khẽ, lấy ra từ trong tay áo ra một viên đá, trên đó khắc đầy cổ văn của Lâu Lan.
“Đây là viên đá lửa của người Lâu Lan các ngươi, nếu nhỏ máu của người mang dòng dõi vương tộc Lâu Lan lên đó thì nó sẽ phát ra ánh sáng màu đỏ. Thái tử các đời trước khi kế vị đều phải nhỏ máu của mình lên viên đá này để chứng minh mình là quốc chủ của Lâu Lan.”
Nói đoạn, Tiêu Lãng lấy dao rạch một đường lên đầu ngón tay của mình trước, máu tươi nhỏ lên viên đá, không có bất cứ hiện tượng bất thường nào.
Tiêu Lãng đưa viên đá ra trước mặt Vũ Văn Sở Thiên, nói: “Ta nghe Mạnh Nhiêu nói, trước đây Ngụy Thương Nhiên đã cử hắn đi lấy bằng được máu của ngươi mang về, lúc đó hắn cũng không rõ Ngụy Thương Nhiên muốn làm gì... Ta đã cho người đi điều tra, mới biết Lâu Lan có viên đá quý này.”
Vũ Văn Sở Thiên cầm lấy viên đá từ tay của Tiêu Lãng, cắt một đường trên đầu ngón tay mình. Máu của y nhỏ lên viên đá, viên đá lửa lập tức phát sáng, ánh sáng còn chiếu ra xung quanh soi rõ cả hàng văn tự trên đó. Y chưa từng nhìn thấy loại văn tự đó bao giờ, thế nhưng lại có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Trong lồng ngực y, một dòng máu đang cuồn cuộn trào lên. Vũ Văn Sở Thiên cố vận khí, áp chế trùng độc đang ngọ nguậy trong huyết mạch, không ngờ khí huyết ngưng tụ, một ngụm máu phun ra khỏi miệng y, bắn xa ba bước.
“Ca ca!”
Lạc Trần vội vàng chạy tới đỡ lấy Vũ Văn Sở Thiên. Giây phút đó, nàng nhìn thấy nụ cười nham hiểm và lạnh lùng của Tiêu Lãng. Mục đích của Tiêu Lãng đã đạt được, hóa ra kế hoạch hành thích Cao Lâm chỉ là cái cớ, mục đích chính của hắn chính là nói cho Vũ Văn Sở Thiên biết y đã giết hại chính cha đẻ của mình.
Đối với một người như Vũ Văn Sở Thiên, cho dù kinh mạch bị đứt hết, thân thể trúng vô vàn mũi đao, y đều gắng gượng được. Thế nhưng nỗi đau khắc sâu vào tim lại là đòn trí mạng đối với y.