← Quay lại trang sách

Chương 14

Chương 14

ôm nào về nhậu với nhau một bữa, kể chuyện sông nước nghe chơi”.

Tin nhắn của ông già Mai Triều lẫn lộn trong những tin quảng cáo của nhà mạng đổ ào vào điện thoại, khi chiếc xe đò cọc cạch thở khói bò lên một ngọn đèo của dãy Puvan huyền thoại. Cột sóng trên màn hình điện thoại lùn lụn như đèn cạn dầu. Nó được gửi đi vào lúc 3 giờ 45 phút. 4 giờ 05 phút, ông nhắn tiếp, “nếu muốn”.

Chỉ hai chữ nếu muốn thôi, có cảm giác ông già cổ quái đó đã từng rất thân thiết khi cho người bạn vong niên một lựa chọn, và bọn cậu không phải ngồi với nhau thật sự chỉ một cuộc duy nhất ở Sài Gòn, hôm chuộc ông ra khỏi bệnh viện.

Dùng chữ chuộc vì ông gọi nhờ cậu nộp giúp một khoản viện phí “để khỏi phải trốn khỏi đấy như con chuột cống già lở lói”, như ông tự trào.

Hôm đó cậu chở ông tấp vào một quán nhậu bên đường. Ông nói đã lỡ trả viện phí thì trả luôn cho ông bữa bia bọt này.

- Thèm say kinh khủng.

Nửa tháng qua, bệnh nhân ở giường 307 khoa Tim Mạch không có người thân nào đến thăm.

- Tôi phá tan nát hết rồi mà.

Ông già say đắm nhìn vào ly bia sủi bọt. Đời ông, nếu mỗi biến cố là một sợi len, người ta có thể dệt thảm cho cả sân bóng. Bỏ vợ để yêu một cô gái trẻ, rồi lại bỏ cô gái trẻ này vì yêu cô gái trẻ khác. Lâu lâu, ở một góc báo thấy người ta viết nhà báo kỳ cựu Mai Triều định cư ở Lào cùng cô nàng gốc Mã Lai, ít nữa gặp ông ở góc báo khác rằng đang lang thang trên đất Pháp. Học giả của gần hai mươi đầu sách nghiên cứu dân gian, sưu và biên khảo, bỗng dưng sống rày đây mai đó vì tình. Ông nói yêu thì phải hết mình.

Nhếch nhác. Buông thả. Sống vô độ. Ham chơi quên trời đất. Loạt từ ngữ không mấy tốt đẹp mà chị em trong cơ quan cậu gán vào cái tên Mai Triều, vào những lúc có người lạ đến phòng tài vụ hớt lấy tiền nhuận bút của ông để trừ vài món nợ, hoặc thấy ông nằm co ngủ khò ở chỗ chiếu nghỉ cầu thang bộ.

Nhưng cuộc sống đó không làm ông bớt kiêu ngạo đi. Ngay cả khi chịu ơn cậu đưa ra khỏi bệnh viện cũng không làm ông thôi chì chiết, như mọi khi.

- Cậu chẳng bao giờ lớn được nếu viết những câu ta đây vô lối kiểu như “cái ý nghĩ mình là người đầu tiên khám phá vẻ đẹp hoa sầu trên đỉnh Puvan làm tôi quên bàn chân xước máu...”. Cậu không thể quên mình sao? Cậu nghĩ cậu đáng giá hơn bông hoa đó sao?

Bằng một trí nhớ mãnh liệt không bị bia rượu làm vữa ra, ông già trích những câu của cậu không sai một chữ nào. Ông bảo không thể thông cảm được một người viết lại quá quan trọng những cái danh hão kiểu ấy. Ông cười cợt cái cảnh cậu mô tả rằng mình đã dò dẫm băng qua một dòng nước lũ, đã suýt chết vì gỗ ở thượng nguồn lao xuống.

- Chứng tỏ sự dũng cảm hay ngu ngốc đấy?

Ông chà đạp ký sự chinh phục Tây Hoa Sơn rằng chúng tôi phải mò mẫm những chiếc xe máy trong bùn nhão, được miêu tả kỹ lưỡng như một cuộc dấn thân.

- Hay ho gì cái thứ dấn thân để khoe khoang, kể lể.

Giọng Hà Nam của ông sắc nhọn, có cái vị chua lè, cộng với cái nhìn nửa mắt, nói như tạt nước sôi làm mặt cậu bỏng rộp. Chịu trận ngồi lại với ông, cậu tự an ủi, thôi thì mình nhỏ mình bị chửi, như một thông lệ của bọn viết lách, người nào ít tuổi nhất trong mâm sẽ chịu bị hiếp đáp. Cũng may là ngồi lại, nên cậu mới nghe được một cuộc điện thoại của ông. Hình như con gái ông gọi tới nói sắp cưới. Ông già bảo bữa nào dắt thằng nhỏ kia tới cho ta nhìn mặt. Mười giờ sáng ở quán cà phê Mộc. Ừ quán hôm trước.

- Cha con tôi chỉ gặp nhau ngoài quán cà phê. - Mai Triều nói, giọng không ra vui, buồn.

Hôm đó cậu chở ông già Mai Triều về đến đầu hẻm vào nhà ông. Hẻm ngập sâu đến gối. Ông già xênh xang lội vào đó, cái vẫy tay cũng kiêu. Rác rưởi trôi qua giữa hai đầu gối ướt sũng. Một vẻ ngạo mạn tưởng như không bị mài mòn bởi bất cứ cái gì, kể cả cái chết.

- Tôi thấy mình hơn bọn rác rơm như cậu, đó là muốn sao sống vậy, thích gì làm nấy.

Ông già nói, mùi bia hắt ra luộc chín vành tai cậu, lúc ngang qua biệt thự của một tay bộ trưởng về hưu mà nghe nói ông đã học cùng lớp, cùng luồn rừng vào Nam. Một hôm gã Mai Triều bỏ về thành chỉ vì muốn nghe danh ca Khánh Ly chân trần tóc xõa hát Cúi xuống thật gần ở sân trường Văn khoa, đúng hôm có mưa lay phay, tạo nên một cú ngoặt cuộc đời lãng nhách.

Nhưng cậu cảm thấy lối sống đó cũng chẳng phải là một thứ chuẩn mực của hạnh phúc, cũng đầy rẫy bất ổn, cũng lệch và cực đoan. Ông già cô đơn trên con đường không dấu chân. Không phải là thứ cậu tìm kiếm.

“Anh cứ lai rai trước...”. Cậu nhắn lại. Ông ghét người ta gọi mình bằng chú, cứ anh thôi, một thứ ảo tưởng chống lại tuổi già. Cậu bần thần đọc lại câu đó vài lần trước khi gửi như một đứa trẻ tập đánh vần, cảm thấy nó như một lời hẹn. Lâu lắm cậu tránh những câu mang tính chất hẹn hò. Nó bỗng thành món nợ mà cậu cảm thấy mình đang dần hết khả năng chi trả. Sông Di còn nhiều chỗ để đi. Cậu không còn nhiều phí đi đường nhưng Xu có, bao nhiêu cũng có, chỉ cần tấp vào một chi nhánh ngân hàng nào đó. Tại sao Xu dường như chẳng có công việc nào mang lại thu nhập cao mà vẫn nhiều tiền thì cậu không hỏi.

Hồi cặp với Tú, cứ mỗi chuyến đi cậu lại có ý nghĩ sẽ không quay về nữa. Bọn cậu sẽ biến mất khỏi trời này, biệt tích. Người ta sẽ kể với cảnh sát rằng có thấy hai người kia đi vô hang mà không thấy ra, đi qua cây cầu kia rồi tối mịt cũng không trở lại, hoặc ly kỳ hơn, họ nói rằng hai gã thanh niên ấy biến mất sau một trận mưa trắng trời, hoặc thơ mộng hơn, đám mây mù đã đưa bọn cậu đi. Mẹ sẽ hoảng loạn một thời gian, chưa thấy xác nên bà sẽ chờ đợi, hy vọng một thời gian nào đó, rồi cũng mỏi mòn.

Kịch bản như vậy, nhưng cậu thường quay về vì công ty gọi hỏi việc đã đến đâu rồi, mẹ nói mớ mỹ phẩm hôm trước Ân gửi đã dùng hết rồi, mua thêm cho mẹ nhá. Vì bà nội Tú đau, em họ cưới. Có khi vì máng xối nhà cậu bị thấm nước mà mẹ nói không có đàn ông thì không sửa được... Có lần cậu gắt có tí chuyện mà cũng phiền, mẹ giãy nảy nói vì Ân mà mẹ không có tấm chồng lận lưng, đời mẹ phải ngoặt sang con đường gai góc, không đền bù được cho mẹ tí nào sao. Cậu nghe người bở ra bởi ý nghĩ, mình sống đây là vay mẹ một món nợ. Và sống đây để trả món nợ ấy.

Lần này đi không có Tú, nhưng cậu cũng không có ý định về. Bản đồ còn nhiều chỗ chưa có dấu mực. Cứ nghĩ nếu đi hết, quay về Sài Gòn cậu bỗng sợ. Cậu không biết mình sẽ làm gì ở đó. Người quen ở công ty truyền hình rủ khi về đi Ấn Độ làm phim, cậu bảo gặp dịp thì cứ đi, biết đâu mà chờ.

Cậu không nói với họ mình đang đón trăng rằm trong một phòng trọ gần như là cướp được trên tay nhóm khách du lịch khác, ở hồ Thiên. Không còn thói quen kể lại sinh hoạt của mình những ngày theo sông Di bởi cái cảm giác người bên kia không bao giờ hình dung, hiểu được có một đời sống chảy song song cùng với họ. Ở đây không có những bữa sáng giàu đạm, không có những ly cà phê sánh đặc nhỏ từng giọt trong nền nhạc Trịnh hoang hoang. Ở đây không có bồn nước nóng để ngâm mình lúc cuối ngày, những bữa nhậu với đám phục vụ chân dài treo váy.

Ở đây chỉ có một đám dị dạng, rõ ràng nhất là ngoại hình. Một lão già đầu nửa vàng nửa bạc. Một thằng đàn ông đầy những sẹo ngoài và trong, điều hành từ xa đám buôn lậu xuyên biên giới. Một hũ tro cốt luôn chứng tỏ quyền lực của nó bằng những vụ phá phách khiến người ta điên tiết, bỗng dưng cái quần Jeans của ta bị xén đến tận đùi, tay ta dính đầy những sơn, bỗng dưng môi ta trét đầy son đỏ. Và một đứa con gái nhìn không để nhìn nói không để nói, mắt mũi miệng cũng lạc nhau. Vẻ mặt lành nhưng hơi lạnh, cả cái cười chưa đi hết sống mũi đã nguội lại, nên mắt trong lúc cười là thứ mắt buồn hiu. Cái kiểu người khiến kẻ khác muốn che chở, bất chấp cô tỏ ra có khả năng quan tâm người khác. Như lấy tay áo lau trán cho Xu, “coi mình kìa, mồ hôi ướt nhẹp...”. Như nhặt mạng nhện trên tóc cậu. Kéo ông già khỏi cuộc bù khú với mấy bà bạn hàng bằng cái liếc mắt bén lẹm, “đừng có tưởng tui không ghen...”.

Bí Đỏ cứ thả bong bóng kiểu vậy, lũ đàn ông không biết nên vịn lại hay cứ để chúng bay lên trời. Như giữa bữa cơm chiều nhốn nháo Bí Đỏ hỏi ông già thảng thốt như chốn không người, “không biết con lăng quăng chống gậy đi từ hồi khuya đã gặp được trứng của em chưa, ta?”, làm ai nghe cũng sặc. Cậu ngờ là câu đó của thằng anh.

Bọn cậu có một ngày dài rỗi rãi để chờ trăng. Xu nhờ cậu cắt tóc. Anh ta từng nói cứ để tự nhiên coi hết chuyến đi chúng dài đến cỡ nào, rồi sáng nay lại nhờ cậu cắt, không lý do. Có thể vì câu nói của Bí Đỏ hôm qua, khi mân mê đuôi mắt Xu, “em rất muốn biết mặt của Xu làm sao, sau này có gặp nhau ở Sài Gòn sẽ dễ nhận ra”. Cũng có thể vì bọn cậu đang ở hồ Thiên, một nơi có ý nghĩ như là thánh địa để gột rửa. Cậu không biết. Chỉ thấy man mác, bỗng dưng lóe lên cái ý muốn dùng mũi kéo xoáy vào cổ họng Xu một phát, để cảm giác được có một cái gì đó, rốt cuộc thuộc về mình, trong sự điều khiển của mình, ngay cái thời khắc này. Xu khều tay cậu, điềm đạm:

- Khéo xén đứt cái dái tai còn lại thì trông tôi như quái thai.

Ông già cũng nhờ cậu cạo phéng mớ tóc nửa xanh nửa vàng đi để ra đường người ta khỏi ngoái lại nhìn. Cái da đầu trắng hếu đó mướt mồ hôi, cũng lạ. Ông già dường như chuẩn bị chưa đủ cho chuyến quay trở lại. Ông nói sợ. Thây người. Mùi thịt khét. Máu tanh từ những cái chân xíu xiu của bọn ruồi. Bí Đỏ thì ngồi chồm hổm trên ghế lau mớ tóc mới gội, tóc tai càng trở nên ngông nghênh còi cọc, một kiểu tóc ơ hờ như cắt phéng cho xong.

Lúc cùng nhau đi loanh quanh thị trấn gần như nằm ở vị trí ngang bằng đáy hồ Thiên, cậu nhận ra ngoại hình của bọn cậu đã không còn quá nổi bật nữa. Cả đám cũng giống như những người hành hương đang ken đặc trong thị trấn. Như những người bình thường, ý nghĩ đó làm cậu hơi buồn cười. Tụi ta trông-có-vẻ-bình-thường.

Những biển báo nguy hiểm nằm rải rác làm thị trấn trông như đang bị thương, phải dán bông băng cầm máu khắp người. Nhiều khách sạn cao tầng xây cheo leo tựa tắc kè hoa bám trên vách núi. Quanh hồ Thiên toàn đá với đá. Con đường mòn lên hồ cũng ngoắt ngoéo men theo vách núi dựng ngược, những hòn đá to bằng vài ba người ôm cứ lửng lơ ở trên đầu, chỉ có rễ cây hờ hững níu chúng lại với nhau. Đi qua cứ nghĩ chẳng biết đám rễ mỏi lúc nào.

- Ớn chân quá. Không biết là mình vừa giẫm lên xương cốt của ai.

Ông già nói rồi bỏ về trước. Càng về chiều người càng đông. Người ta chen chúc nhau đến đây, ken chặt đến nỗi người này vừa thở ra thì người kia hít ngay vào. Những khách sạn không còn phòng, người ta qua đêm bằng lều trại. Tối hôm qua cậu đã giành giật cái phòng cuối cùng cho cả bọn bằng thẻ nhà báo hết hạn, căn phòng đã có người đăng ký, họ chỉ vừa quay ra xe để mang hành lý vào. Thẻ không có giá trị nhưng chủ nhà trọ không còn hơi sức đâu mà nhìn cho kỹ.

Ngoài kia, người ta sẵn sàng ăn khoai cho đỡ đói. Họ bất chấp cái lạnh vùng cao ngấm ngấu trong da thịt. Chỉ để ngụp lặn trong màu vàng của nước, tiêu tan hết ưu phiền. Họ tin rằng, hồ Thiên là một nơi giải thoát mọi nỗi đau. Nhìn người lúc nhúc, cậu không tưởng tượng được sao con người ta đau nhiều vậy.

Xu nhận ra vài thành viên của diễn đàn nhiếp ảnh mà anh ta tham gia điều hành. Họ không đứng với nhau lâu. Không ai quen cậu. Tú nhắn “Ngoái lại đi Ân”. Tin nhắn thứ hai đến sau ba phút, “chỉ một cơ hội nhỏ nhoi thôi cũng không thể cho Tú sao?”. Cậu nhớ mình đã cho Tú cơ hội khi hẹn nhau ở biển. Nếu Tú bay ra hôm đó, cậu sẽ tiếp tục náu mình trong bóng tối, bất chấp một hay đến mười đám cưới. Nhưng Tú để cậu một mình, cho cậu thấy cậu đang lặp lại cuộc đời của mẹ. Xúng xính khoác lên người những thứ gọi là tình yêu, những người gọi là người yêu, để lúc bất trắc không có ai ở bên mình. Lúc cần không có, lúc có lại chẳng cần.

Những tin nhắn rên rẩm của Tú bắt đầu làm cậu tức. Như thể anh ta nằm dưới gốc sung há miệng chờ trái rụng. Bọn cậu chứng kiến nhiều mối tình tưởng như số phận dành cho nhau nhưng rồi chết ngỏm bởi chuyện không đâu. Như một bữa có kẻ giận dỗi không thèm nhận điện thoại, không tin lại. Người kia không chịu tới để xác nhận có phải thực sự em (anh) muốn mọi thứ chấm dứt ở đây? Mà thật ra không cần nói gì, chỉ cần nhìn thấy mặt nhau, cảm xúc lại ào về, người ta có thể xóa bỏ mọi hiềm khích cũ. Tú đã kể chị gái của mình yêu một người làm việc ở đài truyền hình Hà Bắc, cuộc tình cũng kết thúc lãng nhách kiểu vậy. Cậu ngờ rằng họ không yêu nhau thật, nếu có họ đã chẳng sợ bõ công. Hôm ấy cậu nhớ mình đã bảo, nếu là mình thì mình sẽ chạy tới tận mặt, hỏi cho rõ ràng. Gì lửng lơ cũng được, chỉ tình yêu là không.

Tú chưa thuộc hết cậu sao?

Bữa ăn chiều chỉ là mấy cái bánh mì cứng ngắc, nhai như dăm bào. Xu mua kem nhét vào, làm món bánh mì kem mà hồi nhỏ ai cũng từng mê mẩn. Không nhìn thấy trăng nhưng cảm thấy nó đang ở đâu đó sau rặng núi hắt lên chân trời một ánh sáng dịu nhẹ, càng lên cao càng dát mỏng.

Thị trấn chóng mặt với cái cách người ta ào đến rồi đi. Giờ thì họ dồn nhau lên núi. Hớt hải. Hơi thở của người đằng sau có thể làm bỏng gáy của người trước. Cậu nán lại, tranh thủ tắm táp. Chỉ lúc này thị trấn vắng và phòng tắm tập thể bên ngoài phòng trọ không còn đống người nhấp nhổm.

Cậu gần như là người lên núi cuối cùng.

Lúc ấy trăng đã thôi chơi trò núp ló. Rờ rỡ không cùng.

Bí Đỏ thả anh trai từng nắm từng nắm xuống hồ khi nước bắt đầu ngả màu. Không phải vàng chói ánh kim mà dịu ngọt, thanh thoát. Vàng hoa. Gần như màu bò cạp nước tháng Tư. Hao hao điệp vàng tháng Sáu. Nhang nhác cúc đại đóa cuối Chạp, sao nhái mọc hoang. Vàng của tất cả mọi loại hoa vàng vào lúc sắp tàn. Mọi người ào xuống tắm táp lặn ngụp bất chấp nước lạnh buốt ruột. Bí Đỏ khỏa tay lùa nước để anh trai mình trôi xa khỏi những gờ đá ven bờ. Không có cái vẫy tay nào.

Khi cái hũ đựng tro cốt cũng chìm, tay Bí Đỏ vẫn còn buông thõng thượt như cái cần câu không có dây câu.

Bí Đỏ ngồi rất lâu. Ông già ngó xuyên qua đám đông đang hú hét phát điên lên vì rừng tinh linh đang trút lá, dễ dàng nhận ra người bạn đồng hành đang ngồi lẻ. Trước giờ cô ta toàn sống nhờ cuộc đời người khác. Giờ sống cho mình, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Cô cời ngón tay vẽ những bông hoa trên mặt sóng, không lên tiếng cả khi thấy bóng ông già và cậu nhập nhòa đằng sau. Ông già nói:

- Sương nhiều lắm. Đứng lên, về thôi.

Bốn mươi hai năm trước, ông già cũng bắt đầu cuộc sống của chính mình, cho chính mình, bằng việc đứng dậy, đi về nhà. Ông già kể. Về. Đơn giản vậy thôi. Nhưng cậu biết ông đã không về được đúng cái nơi mà ông ra đi, dù ông cũng đã tắm hồ Thiên đúng vào trăng đầy tháng Chín, năm nào.

Những trận đánh mà cậu đoán rằng rất đẫm máu ở hồ Thiên này, với ý nghĩa thanh toán một lần cho xong cho rồi, đã chưa từng rời khỏi ông già.

- Bọn ta mòn mỏi với binh lửa đến mức không còn sức để dẫn tù binh về. Bắn mẹ chúng nó cho xong.

Ông già đang kể thì bỏ lửng, hình như biết mình lỡ lời. Cậu nhớ dì Út Nhỏ đã từng nhờ mình cắt cổ con vịt xiêm, cậu nhớ cái lưỡi dao cứa sần sật vào cổ họng nó, nhớ đôi cánh nó giật bắn dưới chân mình, máu con vịt chảy theo lưỡi dao ròng ròng xuống cái dĩa đựng đã pha sẵn hành ngò. Khi cậu buông ra, con vịt xiêm vác cái cổ ròng máu ấy chạy lảo đảo quanh sân. Dì Út nói đàn ông con trai mà cắt cổ vịt không xong thì làm nên trò trống gì.

Cậu nghĩ thà vậy, chứ như Xu học cách bẻ cổ gà như bẻ lóng tay cho vui thì cũng ngại quá.

Xu trở lại sau bữa tiệc trăng nước tàn, người không ướt. Anh ta hỏi cậu có từng nghe nói đến núi Điếu không, phía kia. Sách cổ viết cứ độ tháng Bảy đến tháng Chín là chim sẻ kéo thành bầy về núi, có đến hàng trăm bầy, dân gian bảo chúng về viếng phượng hoàng chết. Giờ thì không thấy nữa, chắc vì người ta bắt những con chim có nghĩa ấy đem vào quán nhậu nướng hết rồi. Cậu nhớ mình cũng đọc ở đâu đó chuyện đàn chim sẻ bay về dùng mỏ nhổ cỏ trên mộ ông vua hiền lương thương dân như con. Giờ chim sẻ thà đi nhặt cơm thừa ở sàn nước còn hơn, vì kiếm đâu ra những ông vua kiểu vậy.

- Núi Puvan thì nằm giữa kia, chỗ có những mảng đá vôi lở lói ấy.

Xu từng đi đến đó theo mạn bên kia sườn núi, đường lầy và một chiếc cào cào của người bạn phượt rơi xuống vực, may mà người không sao. Cung đường đó dân phượt hay lui tới bởi những truyền thuyết về hoa sầu.

- Người ta nói nó sẽ gãy trong vòng hai mươi năm nữa. Hoa sầu cũng bị vùi theo nó. Sợ nước hồ Thiên tràn ra, ở đây cạn queo thì sông Di chắc cũng cạn theo thôi.

- Không gì có thể động tới nó đâu. - Cậu nói, giọng quả quyết.

Cậu cũng không ướt. Nếu có phép màu, cậu đâu phải ở đây. Đám đông thì tin rồi bệnh tật tiêu tán, xui xẻo tháo lui. Họ tin muộn phiền trút sạch xuống đó rồi. Khi ra khỏi hồ Thiên, họ là những người hoàn toàn mới.

Chính quyền địa phương loan báo từ hồi phát quang hồ Thiên đã có mười hai người mất tích ở đáy hồ. Một kiểu siêu thoát khác. Nghe nói những cái xác đó thường biến mất không tăm tích, hẳn là có cái ngách nào đó giữ họ lại, hoặc những con cá khổng lồ làm nghi thức rỉa táng cho họ.

Ông già nói sáng mai sẽ về chuyến xe sớm nhất, hỏi Bí Đỏ có muốn theo không. Ba thằng đàn ông đều ngầm thống nhất với nhau rằng cần phải dúi Bí Đỏ tận tay người thân của cô ta. Một mình, chỉ cần gã láu cá nào đó chạm vào người, hót một lời véo von, Bí Đỏ sẽ mềm đi dưới bụng gã ở dọc đường.

Nhưng cô gái tên Bí Đỏ đã chìm cùng nắm tro vào cái hồ hình nửa mảnh trăng nằm lưng chừng giữa ba ngọn núi đá vôi kia. Sau một giấc ngủ ngắn như chưa được ngủ, mắt cay xé vì không đầy giấc, mãi Xu mới lay cô gái dậy được.

- Người ta là Phụng, cứ kêu Bí Đỏ Bí Xanh nào vậy? Tôi đây có chân tôi tự biết đi, rủ rê mệt quá.

Cô cấm cẳn trước khi rúc đầu vào ba lô ngủ tiếp. Cậu nghĩ ngay anh trai cô chắc là tên Long, những thêu dệt về cái tên luôn mời gọi ý nghĩ đi lang thang. Cậu biết có nhiều gia đình đặt tên con theo một chuỗi gắn kết: Tấn Công Vũ Bão, Hoài Hận Thiên Thu, Thấm Nhuần Tư Tưởng... Những bậc cha mẹ khi đặt tên con theo chuỗi đó có hình dung được một ngày đám con mình cũng đánh nhau, cũng giành giật từng tấc đất, cũng kéo ra tòa vì một miếng ăn.

Ông già không giấu được luyến tiếc cô gái, bảo muốn đi chơi thêm, nhưng tối thứ bảy này có buổi mít tinh mừng quốc khánh, ông phải quân phục chỉn chu kể câu chuyện bốc mùi lưu cữu của mình.

Bọn cậu quảy túi giúp ông già, cả ba đổ dốc chùn cả gối. Xu nói không cần phải cảm ơn đâu, tụi này đi vào rừng tinh linh, sẵn ngang qua bến xe. Ông già biết rừng ở phía khác nên vẫn rối rít, ui trời hai đứa bây trẻ mà tử tế. Ông già tìm được một cái ghế xúp đặt giữa lối đi trên một chuyến xe khách ken cứng những người mắt đỏ ngầu mệt mỏi. Bọn cậu không vẫy tay. Cậu ngoái nhìn chuyến xe bới rác tung lên để rời bến, hơi chênh chao nghĩ đến nửa đêm này nó sẽ về đến Sài Gòn, chỗ Tú.

Sài Gòn. Sáng nay ở đó Tú dậy, đánh răng rồi chở vợ ra đường, họ có thể cùng ăn sáng trước khi đến cơ quan. Sáng nay ở đó Hậu, Bách, Cường tiểu thơ vẫn còn nằm ngầy ngật trong hơi men vì nhậu nhẹt khuya. Sáng nay mẹ cậu mặc quần lửng, giày thể thao, đá cầu ở công viên xong thì xõa tóc ngồi quán cà phê với một trong những người đàn ông của bà, cũng có thể là cha cậu.

Sáng nay cậu cùng một người không thể gọi là lạ, cũng không thể nói đã quá biết nhau, đi xuyên qua những cánh rừng tinh linh đi tìm những khe suối nằm đâu đó giữa những vách đá. Hai thằng người bụi bặm và trông hơi tàn tạ. Xu đầu trần quần cộc áo chim cò. Cậu mặc quần Jeans bị hũ tro xén ống thấp ống cao, vai áo bị gai cào xước, ngón chân cái chực thò qua lỗ rách trên giày. Từ mùng hai tháng bảy tới giờ, cậu không ăn phở, mơ thấy Tú mười bảy lần, đi một ngàn hai trăm cây vừa đường bộ vừa sông.

Khi mặt trời biến hai cái bóng thành vũng tối dưới chân, bọn cậu đã tận mắt nhìn thấy một vài cái khe nhỏ nước chảy cùng một thứ rêu óng biếc. Hứng mãi nước mới đầy một vốc tay, cậu không thể hình dung có bao nhiêu dòng chảy re rắt như vầy để làm tràn đầy hồ Thiên, khiến nó không khô cạn dù bất cứ mùa nắng hạn nào. Cậu xòe những ngón tay chắn giữa khe, thấy nước ẩn nhẩn lách qua, nhỏ nhắn và xanh xao như một hồn ma sầu muộn. Không thể tin được những nhánh nước rủ rỉ này lại làm nên dòng chảy hàng ngàn dặm của sông Di.

- Ông nói đúng, kiểu này thì sông Di vẫn không suy suyển gì dù núi Puvan có gãy tận gốc.

Một ngọn núi gãy, báo hiệu chẳng có gì là vĩnh cửu. Sao cậu lại tin chỉ sông là chảy hoài, thì không giải thích được.

đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: vnthuquan-thuvienonline
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2020