Chương 15
Chương 15
hiều ngang qua chỗ nhà trọ cũ, nhớ muốn chết. ơ đó đã từng ấm nóng thịt da mình”.
Ngoài nhắn tin ra, Tú chẳng biết làm gì khác. Cậu chán chường quăng điện thoại qua một bên, lúi húi viết.
Nhá nhem trên giấy là câu chuyện về người đàn bà mỏi mòn đi tìm mãi lời giải cho câu hỏi tưởng như không khó, mình thích gì? Mà câu trả lời biết đâu tầm phào hết chỗ nói, thích được ngủ ngon. Người ta tranh đấu cả đời có khi vì một thứ tầm phào, ngớ ngẩn nào đó, đến nỗi kể ra bằng miệng thì miệng ngượng, viết bằng chữ thì chữ ngượng. Giống như chị bếp ở căng tin công ty vẫn bảo dành dụm
để lúc chết có tiền thuê đội kèn tây thổi cho vui. Giống như mẹ cậu cứ mong lúc qua đời được nằm trong chiếc quan tài bằng kính.
Truyện của mình lúc nào cũng lảng vảng bóng chị San, cậu thở hắt. Cái này cũng vậy. Anh Bằng nói cứ viết đi, viết cho đã đời, cho hết cái ám ảnh đó rồi có chân trời khác mở ra. Cậu than không hiểu sao em cứ quanh quẩn với mấy thân phận đàn bà.
Ô kiếng vỡ, cuộc đời sấn sổ vào phòng chị. Ngọc về khuya, hát xiêu xiêu "ai sẽ đưa em về, trời sắp đổ cơn mưa, sao em còn đứng mãi...”. Bài ca, như cái cách cậu ta đứng bên chiếc xe kẹo kéo, sao mà lạc thời.
Thế giới bên ngoài cánh cửa lâu rày mị mị xa, bỗng ào tới bằng những thứ âm thanh xáo xác.
Không biết vì tin của Tú hay vì truyện đến đoạn đó, cậu bỗng nhớ khu nhà trọ của mình, nơi cậu đã làm hàng xóm của chị San gần một năm liền. Đi đâu cũng đem chìa khóa gửi chị. Hôm chị báo tin đi ngủ đây, chị không quên dặn đã đem chìa khóa gửi lại cho bà chủ, "hờ khi Ân về, chị vẫn còn ngủ...”.
San không nghe máy sau hôm ấy, cậu đã thử gọi lại nhưng vô vọng. Nghĩ chị làm sao mà ngủ lâu đến vậy?
Cậu không tin tấm kính vừa mới lắp lại có quyền năng chặn hết những tiếng động nhằng nhịt của khu nhà. Sao chị San có thể không nghe tiếng bật bếp gas cành cạch của người đàn bà bán cơm rang lúc năm giờ sáng, thằng nhỏ con chị mớ ngủ bị gọi dậy, khóc tỉ tì ti. Tiếng những cánh cửa phòng kèn kẹt. Những chiếc xe đẩy qua dãy hành lang, tiếng sên liếp khàn vì khô dầu nhớt lẫn trong chim sẻ cãi nhau sôi nổi trong lúc nhặt cơm thừa ở sàn nước chung. Tiếng Kẹo Kéo về khuya, vục đầu dưới vòi nước đang chảy, rồi cùng cô bồ kêu rên. Tiếng những người bán gánh đứng lau mồ hôi ở đầu dãy, kể nhau nghe vài giấc mơ, hỏi coi nên mua số mấy cho lô đề chiều nay.
Ở đó, chưa có khi nào sự ồn ào lắng xuống, chúng giằng xéo lên nhau. Thằng nhỏ con chị bán cơm rang kêu gào mắc đái mắc đái những lần bị xích ở ngoài cửa khi cha nó ghé qua sục vào giữa hai chân mẹ nó. Gã chủ trọ chửi vống những kẻ nợ quá hạn tiền nhà. Kẹo Kéo kiểm tra dàn âm thanh, hát thử những khúc bolero thất tình sầu thảm trước khi đẩy xe đi bán rong ở những quán nhậu. Người đàn ông lúc nào cũng ôm ngực ho khan. Cuối dãy là thằng học trò ra ngồi cửa trước đọc thành tiếng những bài sinh, địa khô cằn cố nhai cho thuộc lòng.
Trong mớ âm thanh ấy, cậu nhớ, còn có tiếng bà già phòng số sáu hát uida uida.
Đó là lúc bà già bên cạnh được mang ra sân phơi, cùng với những chiếu gối nồng nặc mùi nước tiểu.
- Cho đỡ mốc.
Một gã mặt trắng mắt trắng dã như mắt cá ươn, tự xưng là cháu gọi bà già bằng dì, ngán ngẩm nói trong lúc ẵm bó người khô quéo ấy quăng phịch trên chiếc ghế bành đặt ở sàn nước trước sân.
Người ta nói khu nhà trọ này của bà già, cho đến khi bà trở nên lẩn thẩn. Bà để trần xách dao ra giữa đường cái làm cỏ, rửa rau bằng thuốc đỏ, bắt thằn lằn nướng trui. Trong đầu bà không có cái gọi là thời gian của ký ức hay tương lai, không có biên giới giữa sống và chết, không có cách biệt nào về không gian. Đỉnh cao của bà là đốt mẻ un muỗi bằng tiền giấy, người ta kể toàn giấy bạc năm trăm ngàn, cháy lem nhem trong lò, vì bà đốt cả xấp nên chúng không tài nào cháy rụi hết. Gã cháu tới tiếp quản.
- Nói cháu thì nghe vậy. Không biết có phải không.
Cơm Rang cắn trứng chí, nhấm nhẳn. Chị ta căm ghét gã cháu ra mặt. Bảo ác như giòi. Cả lúc người ta chết rồi mà vẫn còn rúc rỉa. Lần đầu tiên cậu nghe ví người ác như giòi.
Vài ba ngày gã mang thức ăn nấu sẵn tới, bà già chỉ việc hâm đi hâm lại. Có lần bà ngồi ăn cơm ngoài cửa, San thấy trong ơ cá kho quắt queo có vài con gián cũng bị ninh đến quắt queo. Chị buồn ói đến mức cứ nghĩ mình đã có thai.
Những ngày cậu mới dọn tới, bà già vẫn có thể lụi hụi tự giặt giũ trong cái thau nước đầy những mảng da khô nổi váng. Bà chưa bị té gãy chân chưa được đối đãi như một cái gối vô tri. Đôi lần gặp nhau ở cửa bà hỏi “Bây ở trển về vậy chớ Bà Trưng Bà Triệu khỏe hông?”
Mới đầu cậu chỉ thưa dạ cho qua, rồi nhìn vào cái vẻ nghiêm túc của bà, cậu nói thì cũng bệnh già rề rề vậy, Bà Trưng cao huyết áp nhưng bà Triệu bắt đầu lãng tai rồi. Bà già lơ mơ:
- Lâu quá rồi không có gặp hai bà đó đi họp phụ nữ.
Có hôm cậu khoác ba lô đi, bà hỏi đi bằng voi hay xe tăng. Cậu bảo đi máy bay. Bà dặn vói theo:
- Đi máy bay thì kêu nó đáp ngay trước nhà mình luôn cho tiện.
Lúc ấy bà già chưa bị đem ra phơi nắng và chưa ca bài ca uida uida uida trong cổ họng những khi bị bỏ quên giữa nắng, bốc khói vì phơi đến trưa. Lúc ấy thì chỉ chị San ở nhà. Vài lần chị ẵm bà vào, cái thân hình gầy còm bị nắng sáng hun nóng như thỏi than, những sợi tóc ít ỏi trên đầu cong quéo lại. Chị quét mắt qua vách nhà bẩn thỉu trong lúc bà già thều thào hồi cô còn con gái ấy, cả Nguyễn Trãi và Lý Thường Kiệt đều đeo cô sát rạt, sau vì thất tình nên ông Kiệt mới bỏ vào cung làm thái giám.
Chị hỏi vậy ông Trãi đâu rồi?
- Phải lấy cô thì đâu có bị tru di ba họ. Nghĩ nửa hận nửa thương.
Môi bà già nẻ ra, bong vêu vao. Chị rót nước cho bà già, đáy ca nhựa rêu bám nhơn nhớt.
- Căn phòng tuyệt nhiên không có gương nhưng chị soi đâu cũng thấy mình, em à.
Cậu đã nghĩ hôm nào bước vào xem thử coi có thấy mình không. Nhưng bà già không bị quên sau khi San nói với gã cháu “nhìn anh tôi thấy giông giống con người, sao không cố tử tế thêm tí nữa để thành người”.
Gã không trả lời, hôm sau báo sẽ lên giá phòng. Cậu cũng bị liên lụy vì cái tội chơi thân với chị. Hôm sau nữa gã đưa bó xương khô của bà già đi mất.
Cái ghế bành chuột khoét dành để phơi bà già thì nằm trơ ở sân.
- Ngày nào nó cũng như hỏi chị ê cái bà kia, một ngày nào đó, ai sẽ mang bà ra phơi nắng cho đỡ mốc?
San nói. Cậu nhớ cái nụ cười méo mó của chị khi đó và nghĩ chị sợ phải dậy phải nhìn thấy những câu hỏi lừng lững ngang đầu.
Bà già đi khỏi, đôi lúc cậu như vẫn nghe cái âm thanh uida uida. Những cái vảy vẫn lẻn vào phòng cậu, vẫn dập dềnh trong những cơn sóng bụi. Phòng San cũng vậy, những mảng da bong tróc nghêu ngao đậu xuống ly nước lọc, phập phồng trên bàn phím, giữa trang sách đọc dở. Cậu tính nhẩm một bài toán trừ xem chị San bao nhiêu tuổi rồi.
- Ân nghi chị lột vỏ hả? Ừ, biết đâu...
Hai chữ biết đâu như tráng một lớp sương mù lên sự thật. Chị đã chớm già.
Chị tìm được con đường đi vào hang ổ của quên.
Cậu đặt cây viết vào giữa hai trang giấy chi chít chữ. Chỉ viết tay mới thấy những chữ bị xóa đè trông giống như xác chết. Nó làm cậu trở nên cẩn trọng với việc dùng chữ của mình. Xu hỏi viết gì mà lúi húi hoài vậy. Cậu cười, đang dẫn một người đi ngủ. Mấy trò chữ nghĩa tào lao thôi mà.
- Họ có bao giờ hỏi ông sao lại để họ sống khổ sở vậy không, những nhân vật của ông ấy? Xu thắc mắc.
Cậu ngạc nhiên vì câu hỏi đó. Hình dung một ngày nào đó có người đến và hỏi sao mi không để cuộc đời ta suôn sẻ mà phải bị dập vùi đến vậy? Chắc ông Nguyễn Du phải trốn gầm giường khi nhác thấy bóng Thúy Kiều ngoài ngõ.
đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: vnthuquan-thuvienonline
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2020