Chương 16
Chương 16
ổ ghi chép của cậu đã đầy kín chữ, và rốt cuộc, nó dày đặc những tính từ. Cậu nhận ra ruồng rẫy giọng điệu nữ tính là chối bỏ một thứ thuộc về bản chất của mình.
Mặt khác, cậu không biết diễn tả sao cho người đọc hình dung ra những vụn nắng vàng cốm nằm lịm trên thảm lá trong rừng tinh linh. Dằng dặc cả khu rừng hàng chục cây số vuông là thân và cành tinh linh xơ rơ. Và váy của cô bé dân tộc Đào thì đỏ như một ngọn lửa biết đi.
Cô cõng một bó củi sau lưng, địu đứa trẻ con trước ngực.
Ở vùng cao nguyên Thượng Sơn rộng lớn, rất dễ nhận ra người Đào nhờ vết cháy ở giữa hai đầu chân mày. Họ quan niệm con người có con mắt thứ ba nằm sâu ở đó, chỉ cần vùi bằng lửa con mắt ấy sẽ hiện ra. Sau một tuần trăng kể từ lúc chào đời, trẻ con phải chịu đương đầu với que củi xoi cháy xèo lên trán. Họ tin rằng con mắt thứ ba sẽ khiến đứa trẻ khôn ngoan và dũng mãnh hơn.
Nhưng con mắt thứ ba của người Đào không cứu họ khỏi diệt vong. Họ đã từng có lãnh thổ riêng. Có cờ riêng. Có ngôn ngữ riêng chữ viết riêng. Nằm giáp ranh với ba nước lớn nhiều tham vọng, người Đào chẳng những bẻ gãy nhiều cuộc xâm lấn của họ mà còn mở rộng bờ cõi hơn.
Được giới nho sĩ hiến kế, từ những năm 950 sau công nguyên, người Hoa Bắc cầu thân với người Đào. Thương lái Hoa Bắc qua lại đất người Đào mua bất cứ gì nơi này có. Từ bụi cỏ sa lệ cao chỉ bằng ngón tay cho đến những thân gỗ nghiến giữa đại ngàn. Từ chiếc khăn sặc sỡ chít đầu cho đến cái gùi đựng củi. Đất đá. Vật dụng. Cây cỏ. Tất cả đều được mua với giá cao và người Đào với ba con mắt gần như không biết thương nhân Hoa Bắc mua để làm gì. Qua biên giới, những cây móng bò ấy, những bụi gai ấy, những vỉa đất khô cằn sẽ đi về đâu?
Cậu vẫn nghĩ người Hoa Bắc như cọp dữ, trong cú vờn giỡn trăng cũng ẩn chứa bản năng khát máu. Trong cái cười có tiếng giáo gươm khua.
Giờ thì người Đào bán đến nội tạng và trẻ con. Một tộc người lẫy lừng trước đây chỉ còn vài ba cụm làng còm nhom. Sự tàn rã lặng lẽ phủ lên cái mặt đất lởm khởm những hang hốc, trơ trụi không bóng cây, thưa vắng người. Trên những cái bia đặt ở đầu bản, người ta khắc chữ Hoa Bắc, thi thoảng lắm mới nhìn thấy bản ngữ với hình thù như những dấu chấm than xiên xiên vào nhau.
Cô bé Mí mà bọn cậu gặp trong rừng đang mang trong bụng đứa con thứ hai. Mí không có chồng, chỉ có vài đàn ông trong làng chạm vào cô với tư cách người gieo trồng. Đứa con đầu lòng vừa dứt sữa mẹ chừng tuần trước. Bảo đảm khi được mang đi cùng với mười ba đứa bé trong làng nó sẽ không khóc vì đói mẹ. Nó quen với sữa công nghiệp. Cậu nghe đắng họng khi biết được đứa nhỏ đen đủi đang mút tay mà cậu thử ẵm trên tay có giá hai mươi hai triệu bảy. Tiền đã được đặt cọc một nửa khi bé còn nằm trong bụng mẹ nó - một đứa con gái chưa qua mười lăm tuổi. Kỳ kinh đầu tiên của Mí được mọi người trong làng chúc tụng, từ giờ cô có thể sinh con và bán, giống như mẹ cô sinh con bán đến mức bà không nhớ đã đẻ bao nhiêu đứa. Mí là đứa cuối cùng được giữ lại, để nó có thể bán con nuôi bà. Mí, cũng như mẹ cô bé lắc đầu không biết người ta mang những đứa bé đi đâu làm gì với chúng.
Những đứa trẻ ngủ oặt trên tay những người ăn xin ngồi khắp Sài Gòn, có phải đã đến từ thượng nguồn sông Di? Những đứa trẻ bị đày đọa trong những công xưởng chui, có phải cũng mang dòng máu của người Đào?
Cậu thấy nhớ mẹ khi nhìn thấy mẹ Mí đang nằm vểnh trên sàn nhà, điệu bộ vô ưu vô lo, bụng chảy sà xuống hông, một tay cụt đến khuỷu.
- Cắt bán hồi còn trẻ. Cái còn lại cũng đủ cho mình. Có phải làm lụng nữa đâu mà giữ cho đủ.
Bà ngoa ngoắt nói bằng cái chuỗi từ kida kida kida ướt ngoi trong nước bọt. Biết đâu răng bà cũng bán, cậu thoáng nghĩ trong lúc Xu dịch lại bằng cái giọng hoảng hốt.
Xu chưa nghĩ ra tại sao mình hiểu được tiếng người Đào. Anh ta cố tìm một giải thích hợp lý, có thể anh từng đi phượt ở những nơi có người Đào sống, có thể anh ta từng quen một người bạn nào đó có gốc Đào, nhưng biết đâu chính Xu là một đứa bé tộc Đào đã bị bán đi?
Biết đâu bà già nằm kia là mẹ Xu, ý nghĩ đó bùng nhùng vẹo vọ trong đầu bọn cậu, quyết định ở lại thêm đến hôm sau.
Một đêm trắng. Bà mẹ Mí và con gái trước đó cãi nhau, Mí muốn soi con mắt thứ ba cho đứa bé nhưng bà mẹ cản, bảo làm thế là mất giá.
- Họ sẽ bớt tiền, mày lấy gì cho tao ăn?
Mí lầm lì không nói tới bà. Giữa vùng Thượng Sơn mà không nghe tiếng thú rừng táo tác trong đêm. Có lẽ chúng cũng đã bị săn bán. Căn nhà sàn bị gió lùa rên rỉ cả đêm, nó được ghép tạm bợ bằng những thứ vật liệu cũng hết sức tạm bợ. Mẹ Mí kể hồi nhỏ đã từng sống ở nhà mượt, dài miên man và chắc chắn, kỹ thuật mộc nhẵn nhụi và tinh tế đến mức lấy khăn gai chà xát lên mặt gỗ tuyệt không xước một tí nào. Cậu không cần hỏi ngôi nhà truyền thống ấy của người Đào giờ ở đâu.
Ở đây, mọi sự diệt vong đều rất dễ giải thích. Đã bán. Đã bán. Đã bán. Nghe nói rất nhiều cổ vật của tộc Đào giờ nằm trong bộ sưu tập của một doanh nhân buôn gỗ.
Đêm chỉ có tiếng Mí nằm vỗ mông con hát kida kida thảm thiết. Cô bé mười lăm mang gương mặt hai mươi tuổi, lặng lẽ ít nói, cả nhoẻn cười cũng héo, gần như không ngủ. Cô biết một khúc ruột của mình sắp bị đưa đi.
- Ai bán đứa con đầu mà chẳng vậy. Tôi còn chạy theo họ đến ba quãng đồi. Tới bây giờ tôi vẫn còn nghe tiếng khóc của thằng nhỏ.
Mẹ Mí kida kida.
- Nhưng đến đứa thứ hai thì hết khóc thương rồi...
Cậu nói với Xu chắc anh ta chẳng liên quan gì với người Đào đâu, không hề có con mắt thứ ba trên trán, mà bảy tháng tuổi thì làm gì nhớ được ngôn ngữ để bây giờ trỗi dậy bất ngờ. Mình vừa cứu anh ta khỏi một tình huống hiểm nghèo, cậu nghĩ. Xu cũng nói anh ta nhớ ra rồi, một tay sưu tầm ấm chén cổ là người Đào, tay này hay đi phượt. Nghe giọng như là Xu cũng vừa mới nghĩ ra cái lý thiếu thuyết phục đó. Anh ta cứ mê mải đuổi theo câu hỏi mình đến từ đâu, nhưng lại không nhận lấy đáp án này. Bị bỏ rơi vẫn còn ngon lành hơn bị bán.
Sáng sau, bọn cậu đi từ rất sớm. Lúc ngang qua chỗ Mí ngủ Xu đã bị cộc đầu vào cửa. Mí đắp con bằng tóc của chính mình. Cả hai ngủ mê mê. Mũi cậu nồng như vừa ăn phải mù tạt, chẫng hẫng đi dù không vấp phải cái gì.
Cô bé không chịu bán tóc hay bọn thương lái chưa hỏi mua?
Cột sóng trên điện thoại đầy lên cũng là khi mấy tin nhắn xô vào, “Mình tuyệt vọng và sắp mất hết kiên nhẫn. Về đi, Tú sẽ quăng bỏ hết mọi thứ chạy tới với Ân. Chờ đến hết tuần này nữa thôi. Mỏi mòn rồi”. Hai tin kia một của trưởng phòng hành chánh công ty. “Sếp chết hồi 9 giờ 30 sáng qua, thứ hai. Sao gọi không được?”. Và tin của sếp, “Chắc không phải vì tôi mà Ánh biến mất đâu, đúng không?”. Cậu gọi về cho một người nào đó trong cái danh bạ điện thoại của mình, không rõ là ai, chỉ biết sau cái tên kia có chữ “..., cty”.
- Sao sếp chết?
- Tắt thở.
đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: vnthuquan-thuvienonline
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2020