Chương 17
Chương 17
húng ta đi đến nước này vì công ty không thể gánh gồng thêm trong tình cảnh bên bờ vực phá sản. Tôi trì hoãn mấy lần vì không muốn bỏ rơi ai.
Ông nói xong phần mở đầu nội dung của cuộc họp triển khai đề án cắt giảm nhân sự thì nhắm mắt lại. Tay khoanh trước ngực. Cằm chạm cúc áo. Mười hai trưởng phó các phòng ban lần lượt nói, như mọi khi, bao giờ tranh luận chán thì ông sẽ kết luận cuộc họp.
Cãi đến cuối chiều, khi gọi không được, tới lay thì mới hay ông kết luận rồi, khi nãy. Không muốn bỏ ai. Không muốn ai đó lại tuyệt tích. Nghe kể phải dùng rất nhiều rượu và hơ lửa, người nhà mới gỡ cho đôi tay ông xuôi xuống.
Khi mang ông đi rồi có người sực nhớ hình như bà vợ không kêu ông theo, như người ta vẫn gọi dẫn hồn khi đi qua ngã tư, ngã bảy.
- Sợ quá, em không dám vào phòng họp một mình đâu.
Giọng Linh phập phồng trước khi cúp máy. Cũng chính Linh là người cậu đã gọi và cô tỉnh bơ nói tắt thở thì là chết thôi. Cô có lý do nhẹ nhõm vì nằm trong danh sách bị giảm biên chế, giờ sẽ hoãn lại với biến cố bất ngờ này.
Xu nói tôi tưởng sẽ còn đi với Ân ít lâu nữa khi cậu bảo ở Sài Gòn có chuyện, ông sếp chết. Anh ta nghĩ là cậu quay về ngay, nhắc cậu còn bàn chải đánh răng nằm trong ba lô anh ta, nhớ lấy.
Cậu cảm giác như mình bị mộng du khi kiểm tra lại hành lý. Thấy xớ rớ. Không chỉ vì cái chết của một người mà cậu chẳng biết nên xếp vào hàng bạn hay quan hệ công việc. Người lâu lâu hay hỏi, còn tiền xài không? Và đôi lúc cũng ngồi riêng với nhau chỉ để nói về một người đàn bà biến mất.
- Có phải tôi đã làm Ánh quá thất vọng?
Rất nhiều người sống trên đời cũng mang theo một hoặc nhiều câu hỏi mà không được trả lời. Cuộc sống là gì mà thê lương vậy? Cậu nhớ Tịnh đã viết câu hỏi đó trong thư điện tử. Chồng chị sống thực vật đã ba năm, thỉnh thoảng lại phải vào viện mắc những dây nhợ chằng chịt vào người. Không ai biết anh sống như vậy đến chừng nào, ngày mai hay vài ba năm nữa. Cậu viết lại, cái lúc khỏe mạnh ăn chơi sao không thấy ai đặt câu hỏi đó, và thấy mình quá lạnh lùng.
Việc không có chút chạnh lòng nào le lói cùng cái chết của sếp làm cậu bần thần. Mẹ qua đời có thể cậu không khóc. Đó cũng là một thứ tội lỗi. Cậu không biết có cố được không.
Một cái quần cộc của Xu lẫn trong mớ quần áo cậu. Hình như mình đã vơ lấy mớ đồ phơi ngoài sào lúc trời mưa. Thấy sứt chỉ phía đùi trong, cậu đã nghĩ mình sẽ mua kim chỉ may lại, nên không trả ngay cho anh ta. Hồi còn ở nhà, đường chỉ cậu may còn thẳng hơn của mẹ. Chưa có thời gian khoe tài may vá.
Trong đầu đay đay mấy chữ phải về thôi phải về thôi. Tú cũng đã gửi tối hậu thư. Anh ta chỉ chờ hết tuần này là chấm hết. Có một ý nghĩ bỗng ngoi lên ở bán cầu não trái, sao Tú không vứt bỏ ngay từ khi nhắn tin ấy. Đi khỏi đó và tìm thấy cậu trên một chặng nào đó của sông Di. Cậu không như chị Ánh, ít nhất có vài ba người trong công ty biết cậu ở đâu, nếu muốn.
- Soát lại coi còn quên gì không? Chia tay bất ngờ chắc cũng nhớ đây.
Xu nói, mắt nhìn lảng ra ngọn khói đốt rác ở bên đường. Người ta vẫn còn đang dọn dẹp tàn dư của du khách để lại hồ Thiên. Tiếng ồn và rác luôn là thứ đặc sản của người Việt.
Người đàn ông vừa qua đời kia, chắc là cũng đâu muốn cậu về. Ông phó thác cho cậu đi tìm câu trả lời, mà đến chết ông vẫn chưa nhận được.
Chính cậu cũng thấy thán phục mình khi nghĩ ra điều đó, ngay ở thời khắc bước vào bến xe.
đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: vnthuquan-thuvienonline
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2020