← Quay lại trang sách

Chương 18

Chương 18

gay cái lúc Xu khóa tay gã côn đồ để cậu ra đòn quyết định cuối cùng, một cú đạp bồi vào hạ bộ gã, ở khoảnh khắc đó cậu nhận ra nỗi thất vọng của mình không hoàn toàn vì yêu, mà vì một người bạn chiến đấu đã bỏ cuộc. Tú đã buông xuôi.

Lúc đến đám cưới Chit và Pi, cậu từng bảo, rồi thì tụi mình sẽ được như họ, chỉ cần kiên nhẫn. Chit, để’ có thể’ trao nhẫn cho Pi trước hàng trăm quan khách, cậu ta đã đánh đổi cả máu. Hai lần tự sát để gây áp lực với gia đình, Chít ghi trên blog mình, “tự sát mà không chết là cả một nghệ thuật. Cuối cùng, người ta đã nhận ra, chúng tôi yêu nhau. Một tình yêu không khác thường”. Tám mươi sáu lời nhắn trên blog Chit bảo hai đứa bệnh hoạn chúng mày sao không chết đi cho trái đất sạch sẽ. Bảy trăm mười chín người để lại lời chúc mừng. Nhiều người trong họ đã đến cái đám cưới đó dù chẳng nhận được thiệp mời. Đến để thêm dũng khí và hy vọng.

Tú cũng đến với cậu, nhưng anh ta bỏ cuộc. Thật ra Tú đã nhắn, “Tú ớn ói việc phải sống như con người khác. Ân giúp Tú nhận lại chính mình đi”. Những tin nhắn của anh ta càng ngày càng làm mất độ rung cảm trong cậu. Sau tối hậu thư có đến mấy chục tối hậu thư khác, nhưng cậu đã để trôi qua thời hạn cuối cùng. Giống như một người quyết đến thiên hà Andromède để được nhìn mặt trời bằng mắt thường, nhưng khi nhìn thẳng vào mặt trời anh ta chỉ thấy một thứ kém lộng lẫy, tắt hào quang và nó cũng giống như một vì sao trong hàng vạn vì sao khác.

Cậu không còn muốn nhìn mặt trời đã không còn chói lóa.

Cậu không quay về.

Không phải vì Xu nói sẽ thấy nhớ.

Cuộc đánh nhau làm người cậu đau nhừ nhẫm. Những cú đấm đá vào mặt vào bụng. Chạy không được, vì tóc bị một thằng sún răng túm lấy. Đó là lúc cậu ước mình cũng trọc cha nó, cho đỡ khổ thân. Cũng may Xu vẫn lành nghề với những nắm đấm sở trường: giữa cổ. Tay trái. Lưỡi dao vung loạn trên tay còn lại. Cậu ngờ rằng điệu múa khát máu của ánh thép mới làm bọn kia bỏ cuộc.

Phụng - cô Bí Đỏ của tám ngày trước đây rúc trong góc phòng vệ sinh, mặt tái nhợt.

Cô gái gặp nhiều vấn đề khi trở lại với cuộc đời của chính mình. Trực giác cùn lụt, không nhận biết được những-dấu-hiệu, Phụng hay gây rắc rối.

Khi bọn cậu ra sông Di coi nghi thức kỷ niệm ngày Vong nhân thì Phụng tự để mình lạc theo một gã khách du lịch gầy còm. Gã đưa cô về phòng trọ, thứ mà Phụng bắt đầu quen thuộc, bắt đầu trơ mặt khi gặp ánh mắt thò lõ của những nhân viên lễ tân tò mò. Cong dưới gã xong, Phụng định mặc áo đi tìm bọn cậu thì mấy tên khác sấn vào. Một gã vật cô ra giường. Phụng cố hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, thấy chúng còn đến ba tên đang chờ đến lượt. May mà cô biết sợ. Vẫn tỏ ra hào hứng với cuộc chơi, vẫn dẻo dai, Phụng giả vờ vào phòng vệ sinh cố thủ trong đó, gọi điện cho Xu.

Cậu đang theo gót những người đàn bà đầu bịt khăn đen, tay bưng chậu nước có pha sẵn phẩm nhuộm lâm râm cầu khấn và rót nước trong chậu xuống, làm sông loang dài màu máu. Bỗng Xu hơ hãi nắm cổ áo cậu chạy tới cái nhà trọ mà Phụng bảo không biết là Bình Minh hay Hoàng Hôn nào đó, một từ nhắc đến mặt trời. Nhưng cả chợ chỉ có một nhà nghỉ tên Rạng Đông. Khi xông vào căn phòng, Xu cũng dính đòn vì bất ngờ. Bọn cậu không nghĩ là chúng đông vậy. Hai thằng choai choai nổi điên tiếc con mồi đã gần đến miệng nên lao tới.

Cậu nhận ra mình lâu lắm rồi không đánh nhau, đến nỗi không còn nhớ lần cuối cùng ấy như thế nào. Hoặc cậu đã chưa từng dùng tới nắm đấm. Lạ lùng, khi bị đau cậu cũng lồng như như con thú, cũng dùng hết sức lực và sự nhẫn tâm để làm một thằng ôm dái lịm đi.

- Ông coi loẻo khoẻo mà cũng được lắm. - Xu khen, liếm láp cái mép tươm máu. Hành động ấy làm cậu nghĩ máu là thứ ngọt lịm, thơm tho.

Từ lúc ra khỏi Sài Gòn đến giờ mới thật sự phải đánh nhau. Mọi va chạm ở trên đường Xu đều lo liệu, hoặc bằng dáng vẻ hùng hổ, hoặc vì bọn cậu bàng quan, không nhúng mũi vào chuyện của thiên hạ. Chỉ đáng kể là vụ ở U Minh, chiếc xe khách mà bọn cậu ngồi bị hai tên côn đồ đập vỡ kính trước. Chúng tức giận vì nghĩ tài xế ngáng đường không cho chúng qua mặt, dù thực sự đường hẹp và anh ta tránh mãi cũng không xong. Một gã định kéo anh tài xế ra dần thì cậu bảo thôi để tụi này đi mau, anh Ba Sang đang chờ bọn tôi, muộn nửa tiếng đồng hồ rồi. Bọn côn đồ hơi chùn xuống, gầm gừ rồi đi mất. Gọi tên thân mật của trưởng công an địa phương đôi khi có tác dụng. Mánh đó là của Duyên, có lần đã giúp cô khỏi bị bọn nhà xe cưỡng hiếp trên đèo vắng. Nhưng Duyên kể khi ở Đồng Vân, chính cô bị phó công an gõ cửa phòng nghỉ quấy rối cả đêm. Cửa sổ căn phòng lại cheo leo bên miệng vực.

Cậu chưa hỏi trưởng công an của Ngự Tường tên gì thì đã phải đánh nhau. Rốt cuộc, những nơi cậu đi qua cũng có cách nào đó làm nên sự nhớ.

Ở đất này có thể thấy rất nhiều dấu vết của những ông vua còn để lại. Những giếng Ngự những đền Phi, những miếu Công nương.

- Cũng có hãnh diện gì đâu mấy chú ơi, vua đi tới đâu dân đen bị đọa đày đến đó.

Bà cụ coi đền Phi bảo vậy. Đền thờ một người vợ của vua bị chính chồng ra lệnh giết vì hay khóc nhớ nhà.

- Nước mắt ấy sao không dành để thương cảm cho cuộc bôn đào đội nắng nằm sương của ta?

Vua nghiến từng chữ từng chữ trong hàng răng khít trước khi đầu người đàn bà rơi. Mảnh da cổ bầy nhầy vì lưỡi kiếm của đao phủ lâu ngày không được mài bén.

Công chúa chưa đầy sáu tuổi, nhớ mẹ khóc mãi, vua sai người dìm xuống sông Di. Dân lén lập miếu Công nương.

Người Ngự Tường ghét chữ Ngự vì nghĩ nó mang rủi đến. Quân nổi loạn ra lệnh đốt sạch làng Ô Rô vì đã tiếp đãi vua một bữa cơm nghèo. Khi vua dẹp phản loạn xong quay lại ngôi, lại ra lệnh quét sạch hai làng Năn và Mực vì đã từ chối cưu mang ông những ngày chạy nạn.

Năm nào người dân hai bờ sông Di thuộc phủ Ngự Tường ngày trước cũng bịt tang, đổ phẩm nhuộm ra sông tưởng nhớ những mùa oan khuất.

- Bộ hết chỗ chạy rồi sao mà mấy ông vua cứ hay chạy về đây.

Bà cụ thủ từ trách móc trống không, giọng nửa ghét nửa hờn. Bọn cậu vào đền ngủ vì sợ bọn du đãng kia phục thù.

Phụng, dĩ nhiên là không biết nói lời xin lỗi.

Hôm bọn cậu vào đất của người Đào, Phụng dậy không thấy ai nhưng đã kịp khám phá ra một thứ mà cô chưa từng biết: khoái lạc.

Cuộc gặp gỡ với một tay họa sĩ của Sở văn hóa đã khiến Phụng phải thốt lên khi ngồi ăn cơm trưa sau khi gặp lại:

- Phải biết làm tình thích vậy tôi rút ống cho ông Long chết sớm hơn.

Phụng thêm vào từ điển của đời mình hai chữ mới. Cô quen với tay họa sĩ khi mò ra chợ. Anh ta đang chụp ảnh ở đó, chụp rồi về ngồi vẽ theo ảnh, cậu đoán vậy. Những họa sĩ kiểu ấy nhan nhản. Như cha cậu.

- Vẻ đẹp em làm tôi chết lịm.

Cái câu tán tỉnh sáo mòn ấy đã dẫn dắt cô gái nếm trải hoan lạc. Và lúc cậu phụ Mí thổi lửa nấu cơm trên cái bếp đầy muội khói, Xu trông đứa trẻ, thì ở hồ Thiên, Phụng hổn hển cởi cúc áo đầu tiên. Cái áo sơ mi không chít eo đó cô không bao giờ mặc nữa vì đứt mất hai cúc áo dưới cùng, bởi một sự sốt sắng quá đà của tay họa sĩ.

Anh ta đã về tỉnh bằng xe công vụ vào sáng hôm sau. Phụng đòi theo nhưng xe đã chật. Họ cũng là người của Sở văn hóa đi giám sát mùa lễ hội tự phát đầu tiên. Mùa sau họ sẽ biến lễ hội đó thành trò diễn.

Bọn cậu gặp lại Phụng đang ngồi nghe mấy tay tài xế ở bến xe véo von.

Cậu bảo về nhà đi. Phụng nói muốn chơi thêm. Ngoài này có biết bao chuyện hay. Cậu không biết cái phạm trù ngoài này và trong kia là gì, với cô. Nhưng có thể hiểu được cảm giác của một con chim bỗng dưng phát hiện ra bên ngoài chiếc lồng là một bầu trời không đáy.

- Đổ thêm tiền vô tài khoản thẻ cho con nhá. Đi chơi chứ đâu. Chưa chán chưa về. Không cho thì tôi xin bọn đàn ông vậy.

Phụng đổi giọng ráo hoảnh rất nhanh. Cô chỉ gọi về nhà khi cạn túi. Mặt cứ vểnh lên trời. Cậu thấy vẻ mặt này vẫn không khác gì hôm đầu gặp, vẫn lạc và hoang. Cái chi tiết đứa em gái rút ống trợ thở để kết thúc mọi khổ sở, chịu đựng của mình và người anh song sinh hay được nhắc đi nhắc lại, những lúc cô say.

- Tôi là đứa giết người. Cô đấm ngực giữa những cơn nôn dữ dội.

Bọn cậu đã có nhiều cơ hội bỏ rơi Phụng lại, nhưng lúc thì cô đoán được nên bám sát, lúc thì cậu trù trừ, rời khỏi bọn cậu thì cô sẽ chìm mất ở đâu, cũng phải có ai đó giúp cô học cách nhận biết người tốt và người xấu, cách tìm kiếm trong thiên hạ cái cảm giác an toàn...

Cậu mượn máy tính Xu, lên mạng tìm những bài khoa học thường thức về tránh thai, bảo Phụng đọc qua. Cô than buồn ói khi nhìn thấy hình vẽ tinh trùng giống như con nòng nọc.

- Đừng hòng tôi nuốt chúng nữa.

đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: vnthuquan-thuvienonline
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2020