← Quay lại trang sách

Chương 19

Chương 19

ậu gọi về cho mẹ, một cuộc gọi lượt về hiếm hoi. Bỗng dưng cậu muốn khẳng định là mẹ vẫn ổn.

- Trời, mẹ khỏe re. Đàn ông không vật mẹ nổi thì có gì đáng sợ.

Mẹ cố tránh không nhắc đến tai nạn, thứ đã vài lượt quật mẹ suýt chết, bằng cái cười giòn. Mặt mẹ xuất hiện nhiều nếp nhăn khi cười hết cỡ kiểu vậy, nhưng nhìn vẫn trong vắt như trẻ con, chẳng thấy mắt mũi đâu, tít lại. Mẹ bảo định gọi cho cậu.

- Mẹ lấy lại nhà rồi. Hai cái con nhỏ đó cứ xà nẹo nhìn sôi gan.

Nhà cậu rộng chín mét, dài cũng chừng ấy. Ở cũng chẳng hết, mà nhà rộng lạnh lẽo lắm, lúc mấy cô học việc ra về mà đàn ông của mẹ thì chưa tới. Mẹ ngăn ra cho thuê. Cậu ngồi quán sang, mặc quần True Religion, áo Calvin Klein... cũng nhờ vào khoản tiền cho thuê nhà đó. Lần trước cậu về đúng lúc hết hợp đồng cũ, có người tới hỏi. Họ mở cơ sở in lụa. Giờ mẹ bẻ hợp đồng vì họ lộ liễu quấn nhau. Hai cô gái đã quá ba mươi. Mẹ nói thời thế gì mà kỳ, một người đàn bà hàng xóm của dì Út Lớn bỏ hai đứa con sinh đôi lại cho chồng để đi theo một phụ nữ khác.

- Phải theo trai thì không tức.

Mẹ nói, bộ điệu của giọng nói giống như mẹ mới là ông chồng cay đắng kia.

Đầu óc cậu lỏng ra, và bị lạc đâu đâu sau chi tiết mẹ đuổi cổ đám thuê nhà, lúc quay lại đã nghe mẹ nói đến mớ vàng gửi ngân hàng, lúc này lãi suất rất cao.

- Thích gì Ân cứ mua sắm thoải mái, mẹ chi cho.

Cậu biết mẹ sẽ ổn khi không có mình, giờ thì chắc chắn hơn.

Cậu níu mẹ lại khi bà lẹ làng bảo “thôi nghen”, chắc là có ông bồ nào nằm bên cạnh.

- Mẹ...

- Ừ, gì đó cưng?

- À mà thôi, chừng về con nói...

- Làm hồi hộp quá ta. Ê, định cưới vợ, đúng không? Có ai rồi hả?

Giọng mẹ khấp khởi. Cậu bần thần ngắt máy. Mua hai cái kẹo mút, gọi San lại nghe bản nhạc chờ, “hãy nói về cuộc đời, khi ta không còn nữa, sẽ lấy được những gì về bên kia thế giới, ngoài trống vắng mà thôi...”.

Lần nào gọi San cũng nghe khúc nhạc này. Tiếng người ca sĩ rền rền “Thụy bây giờ về đâu?” đã ngắt cuộc chờ đợi quá dài. Cậu vẫn không thích được nam danh ca này, mấy chục năm vẫn nhắm mắt hát một tông trầm ấm, rền rền.

San im lặng. Chín năm qua, chị vẫn không dậy. Lúc cậu làm tình với Tú lần đầu, cậu hơi tức mình, sao không thể yêu chị bằng cách này, lên đỉnh cùng nhau, một lần thôi cũng được.

Cậu bải hoải ngồi xem lại những số điện thoại trong máy mình. 239 người. Thấy cả những người đã chết. Đôi lúc cậu gọi họ để nghe những tiếng tút dài, và tưởng tượng chúng đang chui xiên qua đất, nghĩ rằng chỉ một tẹo nữa thôi là đến nơi rồi. Chỉ thiếu chừng một lóng tay, cậu sẽ được kết nối, hỏi họ dạo này viết gì, có khỏe không, đi chơi những đâu. Nhưng cuộc gọi luôn luôn đứt gãy ở một khoảng lưng chừng nào đó. Một vài lần gọi chơi chơi cậu bỗng nghe tiếng người:

- A lô, nghe nè.

Cậu đờ ra như tượng.

- Ai đó? A lô! Đứa dịch vật nào mà gọi giờ người ta đang lu bu?

- Anh Bùi ơi, em đây. Ân đây mà.

- Lộn số rồi, ở đây là vựa cua chớ không phải trại tâm thần.

Lúc đó cậu vẫn nhớ mình vừa đi dự giỗ đầu của Bùi, nhưng cái cảm giác mong gặp một phép màu mà cậu biết nó sẽ không bao giờ đến cũng thật lạ lùng. Như đang nhìn ngắm hình hài của sự tuyệt vọng. Như ngậm hết que kẹo của mình rồi, que của chị San vẫn nằm không.

Hôm nay là hai chín tháng chín, ngày chị San đi ngủ. Cậu vẫn nhớ khi từ Puvan về, phòng chị vẫn còn nồng nặc mùi hoa rữa. Chính cái mùi đó đã dẫn dắt người ta phá cửa xông vào. Chị ngủ say, lay không dậy. Màn hình máy tính để ở chế độ chờ những mê cung hun hút. Chỉ cần chạm tay vào đó, sẽ mở ra một tiểu thuyết viết đến trang 202 về một thằng nhỏ lạc thời tên Ngọc vật lộn đi tìm chính con người mình. Tiểu thuyết đó chị San đề tặng cậu.

Nằm lên chỗ mà chị từng nằm, nghe lạnh. Dưới gối là mẩu kính có dính máu cậu, một tờ giấy bạc năm trăm đồng lẻ bị rách góc, trên ấy ghi một số điện thoại ơ hờ. Cậu vẫn thường hay gặp tờ giấy bạc bị người ta viết chữ lên. Hận thằng Đô. Mưa nhớ mưa xưa. Hương ở đâu, còn thiếu anh hai mươi ngàn chưa trả. Cậu biết tờ giấy bạc này cùng những con số kia cũng chẳng ý nghĩa gì, chắc là ít tiền sót lại khi chị dọn sạch một nửa cửa hàng hoa, một trong những việc trên bảng ghi nhớ dán trên vách “6 việc cần làm cho giấc ngủ”. Chị đã đánh dấu vào những mục: làm kín phòng, mua thật nhiều hoa, uống thuốc an thần, ăn no, tắm mát, đọc cuốn sách dễ chịu. Bên dưới chị thêm vào một dấu sao nguệch ngoạc: gọi điện.

Cậu xem qua điện thoại mà người công an khu vực đang giữ và từng dùng nó gọi cậu để báo tin. Chị đã gọi cho bốn người khác, ngoài mình. Cậu hình dung chị bỗng thèm gọi cho ai đó để khoe hoa ngập lụt trong nhà, khoe chút nữa đây chị tìm lại được giấc ngủ đã đánh mất từ hai mươi bảy ngày trước.

Chắc chị chỉ nhận được những ừ hử dửng dưng, như chính cậu hôm đó cũng nói nhanh gọn để nghe tiếp câu chuyện về những động cát di chuyển theo mùa mà ông già du mục kể. Cậu chỉ nhận ra sự bất thường vào một lúc sau.

Đi ngủ. Người làm báo không coi đó là tin vắn trên trang văn hóa giải trí. Người viết văn không nghĩ là chi tiết đắt. Người bình thường thì họ ngủ hoài ngày chục tiếng đồng hồ. Ai thèm quan tâm?

Cuộc gọi cuối là đến “The, nhaminh”. Đó là người anh kế chị San, đã từng che đòn cho chị mỗi khi bị đánh. Người duy nhất còn liên lạc với Cơm Nguội từ khi người cha chém dao vào gốc cột từ mặt con gái.

San kể lần đó chị làm mẫu cho bộ ảnh Cứu rỗi. Huy Khánh, lúc ấy đang là người tình chị, nảy ra ý tưởng con người cũng có lúc phải nhờ đến thú vật cứu chuộc nỗi đau. Con người cũng có khi đánh mất quyền năng an ủi đồng loại.

Khánh chỉ cần chị khỏa thân, nhàn tản nằm trên cái sàn đầy trấu ướt, những con vịt tò mò thám hiểm người chị bằng cái mỏ dài cũng ướt của chúng.

- Thích lắm. Rờn rờn buồn hiu vậy. Dịu dàng hơn cả lúc Ân vuốt sống lưng chị bằng mu bàn tay. Chị cười khi kể đến đó.

Bộ ảnh gây sốc. Người ta đã tổ chức cả thảy bảy cuộc họp để thẩm định nghệ thuật hay không nghệ thuật, tục tĩu hay không tục tĩu, bốc mùi hay không bốc mùi. Những ngày đó cái tên San PP và Huy Khánh xuất hiện trên mặt báo với tần suất mười lăm phút một lần. Báo chí sôi lên, họ vẫn nhớ chị từng đứng đường giả làm tượng để đám họa sĩ trét bã kẹo cao su trên người trong một cuộc trình diễn mang tên “trả giá”, con người phải nhận lại những gì họ thải loại ra.

Hai mươi tám bài báo viết về sự kiện đó, có một mảnh báo đội lốt giấy gói thuốc gò đã về đến nhà chị ở Lung Ngọc Hoàng đúng hai tháng sau. Cha chị nhận ra tấm hình trên báo là đứa con gái ương ngạnh của mình, dù con đàn bà trần truồng nằm trên đó có cái tên rất tây là San PP chứ không phải con Cơm Nguội cứng đầu của ông.

- Từ giờ tao không còn đứa con gái đó nữa.

Vết chém ngọt vào cái cột nhà sau, chỗ ông buộc võng. Nghe nói cây dao phay cũng bị thương. Chị nghe nói vì lúc về chị không kịp nhìn rõ nó. Chị phải vừa chạy vừa ngoái lại coi cây dao ấy sắp rượt tới mình chưa. An tâm là khoảng cách với nó cũng khá xa, chị mới đứng lại kêu “chém thì cha lấy dao bén chém cho ngọt, dao mẻ cứa đau ai chịu thấu”.

Cả xóm quá quen cảnh rượt đuổi của cha con chị. Họ còn thuộc cách ông già dứ dứ dao (hay phảng, gậy, củi... bất cứ gì ông vơ lấy được), hét vống lên mày sống sao cho xứng với má mày đi. Và chị quăng câu trả lời trước khi mất hút, “Sống cho mình còn không xong, hơi sức đâu con sống cho má?”

- Chị đâu có biết đó là lần cuối cùng chị nhìn thấy ông già.

San thở dài, hương kẹo dâu bảng lảng trên vành tai cậu. Hồi ấy buổi trưa cậu hay sang phòng chị nấu ăn chung. Bận viết thì chị lạnh lùng ngồi gõ bàn phím như cậu tàng hình, nhưng chị hay đau lưng nên cũng thường bỏ đi nằm. Những lúc ấy San vỗ nhẹ bàn tay lên giường bảo lên đây với chị. Cậu chỉ chờ có vậy, hớn hở gối đầu lên bụng San, mân mê chỗ da thừa trên cùi chỏ người đàn bà đã qua tuổi bốn mươi. Nó mềm nhẽo, lạnh lạnh, vọc rất thích. Chạm tay vào đó cảm giác chiếc giường xây bằng bê tông dát gạch cũng mềm đi, êm ái. Lấy bụng San làm gối, vồng ngực chị chảy rẽ sang hai bên sườn, cậu có thể nghe ruột chị sôi, nhịp tim cùng với những quãng lặng.

Cả hai mút kẹo chèm chẹp. Que kẹo thò ra ngúc ngoắc bên khóe miệng, chị kể chuyện. Cậu bắt đầu nghĩ đến chuyện viết văn, chị nói chữ là thứ không tráo trở với mình. Vài lần cậu giang rộng tay, một tay chạm tóc và tay kia chạm gót chân chị, ngông cuồng nghĩ bộ dạng mình hơi giống cái ông treo trên cây thập giá trong nhà thờ. Sườn mình cũng có mấy cọng xương. Không phải bỗng dưng mà người ta nảy ra những ý nghĩ ngông cuồng, cậu ngờ là sức mạnh trong người mình là của chị San cho. Sức mạnh của một người đàn bà viết nổi tiếng thản nhiên lặn ngụp giữa những khen chê. Người đàn bà lội ngược dòng.

Thằng con trai hai mươi tuổi đó vừa rời khỏi mẹ, rơi tõm vào trường đại học. Nó coi rẻ bạn gái cùng trang lứa, thấy chúng sao mà kém cỏi, trẻ nít. Cả cái vẻ nũng nịu, ngây ngô cũng gây khó chịu.

Chị San thì trải đời, bạt mạng. Như mẹ cậu. Hoàn cảnh cũng hao hao giống nhau, chỉ khác mẹ cậu không có người anh trai nào ám vào ký ức.

Hồi còn ở nhà, chị ngủ chung với anh Sáu Thế trên một cái hồ chứa nước mưa. Mỗi lần mưa nghe nước chảy, chị nghĩ mình nằm trên một dòng sông. Chị nói với anh có khi thức dậy em trôi mất luôn. Anh cười trôi đâu thì cũng ra biển, sách nói vậy.

Hai anh em chị tròng trành ngủ chung cho đến khi mặt anh nổi đầy mụn. Chị khờ khạo tưởng anh lảng mình là vì chúng, và vì giọng nói tự dưng quàng quạc như vịt trống. Cứ thấy xa xôi dần. Anh ra thành phố học thì đứt đoạn.

Lần trốn gần nhất, anh đã tìm thấy cô em gái nằm dưới gầm giường, cạnh ổ chó. Con Vện cào đất thành một lỏm tròn bằng vành thúng, thả bầy con bò lổn nhổn.

- Thấy con Vện ngồi liếm lông cho bầy con nó mà chị ước gì mình biến thành chó phứt cho rồi.

Anh chị nắm cổ chân em gái kéo ra, rón rén trốn ra vườn. Anh cắt tóc cho chị, mớ tóc mà vừa mới đây bị người cha túm lấy quấn vào cột, tay kia tiện thể vụt roi lên đôi chân xương xẩu. Chị đã giữ kiểu tóc ngắn nửa gáy đó cho đến tận bây giờ. Cậu đọc được một bài báo thiếu thiện chí bảo San PP đến tóc mà còn không thay đổi, hèn chi văn chương chẳng ra làm sao.

Những lần nghe chị kể về anh trai, cậu hơi nghẹt thở. Khó chịu như khi xem tấm ảnh chụp San lấp ló sau rèm khóc khi anh trai trao nhẫn cho cô dâu. Nước mắt khó giải thích. Nhưng cái cảm giác ghen tuông của mình cũng chẳng phải là vượt biên sao?

- Khi người ta giao ảnh, chị giấu biến tấm này. Mắc cười, hén? Chị không biết lúc đó nghĩ gì. Chắc là thấy bơ vơ.

Khi San trốn vào giấc ngủ, Sáu Thế đã không biết mà nắm cổ chân kéo lại. Hôm ấy anh trai chị tắt máy.

Xu từ bến sông lên, tay vẽ một vòng trong không khí, ra dấu sẽ vác máy ảnh đi quanh trước khi ra khơi. Cơ vai anh ta hằn thành lõm do máy nặng. Cậu từng cầm thử thấy người oằn đi, giống như cứ hình dung đá ong nhẹ lắm, nghĩ đi Hà Nội thì bỏ vô ba lô vài viên mang về. Có biết nặng lặc lè đâu.

Xu định kết thúc chuyến du khảo này ở Túi. Đoạn sông Di rộng nhất và ly kỳ nhất: khi chảy đến thị trấn Mù Khơi nó ôm cua qua một cái cù lao nhỏ và vòng trở lại thản nhiên cắt ngang chính mình. Thêm năm cây số nữa về phía Nam, lòng sông bỗng mở rộng dị thường. - Nó phình to suốt mười tám cây số trước khi lại gầy như từ Đồng Nàng xuôi đến đây.

Chiều qua Xu nói đi miết thì biết chừng nào mới hết con sông này, chơi thuyền ở Túi xong tôi về. Ân sẽ đi tiếp chớ? Cậu nói ra giữa Túi sẽ tính. Chỗ đó xưa tới giờ người ta giải quyết những phân vân.

Trong đầu lặp lại cái câu biết bao giờ mới hết sông Di? Đi lâu với nhau sẽ nảy sinh một nguy cơ mới, đó là thói quen. Mỗi sáng thức dậy đánh răng chung với Xu ở sàn nước, mỗi trưa ngồi ăn chung, mỗi tối cậu phủi bụi trên giường trong lúc Xu đi đập muỗi. Thói quen đó có giết chết cậu một lần nữa không, nếu Xu bỏ về???

Phụng ngồi xổm trên ghế như một đứa trẻ con, lấy bao cao su thổi bong bóng, bảo Xu đi đâu em theo đó. Cô đã không nói chuyện với cậu từ hôm ngủ trọ ở Hải Đường, khi kêu đau bụng và gọi cậu sang phòng. Cô hoàn toàn mù dấu-hiệu, không biết cậu thuộc loại người nào, nên cố dúi đôi hạt đậu đỏ nóng ran trên ngực mình vào môi vào khoang mũi cậu.

- Anh khinh tôi.

Phụng bảo vậy khi cậu lạnh lùng gỡ những ngón tay ghì chặt gáy cậu ra.

- Tôi không phải loại cô cần. Cậu nói và khi ra khỏi phòng thấy hơi tiếc vì đã không nói trắng phớ cho rồi. Những ẩn ý, nhiều khi quá sang trọng với cô gái, sau quãng dài cô nghĩ chung với người khác. Cô không ngốc, nhưng cái trí óc say ngủ quá lâu.

Hôm sau Phụng lại kêu đau bụng và gọi Xu vào.

Xu không về cho đến sáng.

Cậu mất ngủ.

Không phải vì Tú đã năm ngày không liên lạc.

Không phải vì tiếng động ở phòng bên.

Không phải vì Xu không nằm cạnh, để trần, da lên nước đen ngời, đôi lúc nhoẻn cười trong chiêm bao.

Cậu nghĩ là không phải.

đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: vnthuquan-thuvienonline
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2020