3. GIẢI CỨU TÙ BINH
Cũng trên con đường đi về phía Vĩnh Thạnh dọc theo bờ sông Côn, hai anh em Kha Minh và Kha Lý cỡi trên hai con tuấn mã đen nhánh, buông cương chạy như bay.
Từ khi rời khỏi Mạnh Hùng ở bến Cây Muồng, Kha Minh và Kha Lý có nhiệm vụ đến dinh tổng trấn Mai Xuân Thưởng để báo tin Nguyễn Thân tổ chức đoàn quân do thám Xuyên Sơn để lùng bắt các thân nhân của tướng lĩnh triều đình, đem về dụ hàng, đặc biệt là chúng truy lùng nơi thân mẫu người anh hùng họ Mai.
Vì phải tuân hành lệnh báo này, nên Kha Minh và Kha Lý phải ở lại làm xong việc mới theo sau.
Hôn nay Kha Minh và Kha Lý, cũng tới bờ sông này, đi tìm nhóm "Tây Sơn ngũ hùng".
Vì gấp rút, không thể dừng bước nghỉ chân, Kha Minh, Kha Lý đã giục ngựa đi suốt đêm không biết mệt.
Khi hai anh em vừa đến chỗ cầu gẫy hôm trước, Kha Minh ngơ ngác dừng ngựa gọi Kha Lý:
- Hiền đệ còn nhớ con đường này không? Hình như công tử Mạnh Hùng có nói nơi phúc hợp có cây cầu bắc ngang và khi tới cầu thì phải qua sông, tìm đường đến vùng Vĩnh Thạnh, vùng này giáp với chân đèo An Khê.
Kha Lý không đáp, xuống ngựa, đôi mắt sáng quắc, nhìn trân trân vào chiếc chân cầu bằng gỗ bị chặt gẫy. Chàng nói:
- Một sự bất thường vừa xảy ra! Có kẻ chặt cầu và đón đường giao tranh ở đây.
Chàng bước thêm hai bước nữa và reo lên:
- Bên kia bờ sông có một chiếc thuyền giấu trong bụi rậm! Ta có thể dùng thuyền này qua sông dễ dàng.
Không đợi Kha Minh trả lời, Kha Lý cởi ngay áo ngoài nhảy xuống dòng nước chảy cuồn cuộn. Chỉ vài sải tay, chàng đã bơi sang bờ bên kia như một con rái.
Chiếc thuyền dìm trong bụi lau còn nhô lên một nửa trên mặt nước. Chàng lật chiếc thuyền, lôi lên cạn đổ hết nước ra và thả xuống sông.
Một lúc sau, Kha Lý đã chống thuyền sang đó Kha Minh và đưa hai con ngựa ô sang bến.
Sang sông xong, Kha Lý lại dìm thuyền xuống chỗ cũ.
Vừa sắp sửa nhảy lên mình ngựa, tiếp tục hành trình, Kha Lý bỗng cúi xuống nhặt một mũi tên cắm dưới đất. Mũi tên dài và cứng, đầu bịt sắt.
Kha Minh gọi lớn:
- Kha Lý! Hãy đưa mũi tên ta xem!
Kha Lý gật gù nói:
- Này hiền huynh! Vừa rồi đoàn quân do thám của địch đã đi qua đây và giao tranh với nhóm "ngũ hùng".
Kha Minh liếc mắt nhìn quanh, bắt gặp ngay dưới đất một mũi tên nữa. Thế rồi, hai anh em rảo bước đến gần các bụi rậm những mũi tên hiện ra từ từ nhiều không đếm hết. Hàng trăm mũi tên nằm la liệt trên mặt đất, mắc vào bụi cây, vào các khóm cỏ, vào bờ sông...
Hai anh em ngơ ngác, Kha Minh trầm ngâm nói:
- Nhất định có giao tranh chỗ này. Mà có lẽ mới vừa xảy ra... Ta đi gấp lên hy vọng sẽ theo kịp đồng bọn.
Hai anh em lên ngựa buông cương.
Con ngựa của Kha Lý chạy trước. Vừa đi được mười bước nó bỗng chồm lên, Kha Lý nhìn thấy trên mặt đường có một xác chết nằm chặn lối đi.
Kha Lý vẫn ngồi trên yên ngựa, cúi xuống quan sát và lạnh lùng nói:
- A! Xác một tên trong bọn do thám của địch. Hắn bị đâm chết chưa lâu! Máu còn dính trên cổ áo! Gần đâu đây chắc có nhiều chuyện lạ.
Vừa lẩm bẩm Kha Lý vừa phóng ngựa chạy luôn. Hai anh em cúi rạp người trên hai con ngựa ô, ra roi vun vút. Lúc qua đồi, lúc qua thung lũng, lúc xuyên rừng.
Trời đã tối hẳn! Ngàn cây mù mịt chìm trong màn sương.
Kha Minh và Kha Lý đã đến chỗ rẽ vào bản Thượng. Nóc nhà sàn của người hái thuốc Na-Thòn lúc ấy vẫn còn âm u trong đêm tối. Đó là một đống tro tàn.
Kha Minh và Kha Lý nhìn thấy làn khói nhà Na-Thòn, nhưng hai anh em không vào đó mà rẽ sang lối khác, đi thẳng về phía Vĩnh Thạnh.
Chính lúc đó Mạnh Hùng, Châu Thiên và nhóm Tây Sơn ngũ hùng đang tụ tập ở đó để bàn tính chuyện truy kích địch quân và giải cứu cho Bùi Thế Phương, nhưng anh em Kha Minh, Kha Lý đâu ngờ như vậy, lại rẽ cương sang hướng khác.
Hai anh em theo đường tắt tiến vào rừng thẳm.
Con đường quanh co, lá khô rụng phủ đầy mặt đất. Vó ngựa đều đều dẫm trên đường đá xạc xào, không gieo một âm vang nào.
Không biết đã bao nhiêu thời gian họ phi ngựa trong rừng. Giờ đây trăng đã lên. Một mảnh trăng hạ tuần lạnh lẽo.
Rừng đột nhiên sáng lên một màu xanh huyền hoặc. Kha Minh và Kha Lý đã ra khỏi vòm cây rậm. Một thung lũng trước mặt mở ra bát ngát. Hai con ngựa xem chừng đã có vẻ mệt nhọc, Kha Lý bàn:
- Kha huynh! Hãy nghỉ lại ở thung lũng này một lát rồi sẽ lên đường. Từ nãy đến giờ ngựa phi toàn nước đại, chắc là mệt lắm!
Kha Minh băn khoăn:
- Lạ quá! Chúng ta đã vượt qua một quãng đường dài mà chưa thấy dấu vết gì của công tử Mạnh Hùng. Có lẽ họ đã vượt quá xa rồi chăng?
Kha Lý nói:
- Ta cho ngựa đi chậm lại cho chúng nó đỡ mệt!
Hai con ngựa từ từ vào thung lũng.
Trước mặt họ sừng sững một dãy núi cao ngất, phải ngửa mặt lên mới thấy nền trời xanh. Dưới ánh trăng mờ nhạt, họ tìm thấy ven rừng có một ngôi cổ miếu, dựa vào chân núi.
Kha Minh nói:
- Kha đệ! Chúng ta có thể dừng chân ở ngôi cổ miếu này.
Hai anh em xuống ngựa, rẽ lau, tiến đến cổ miếu.
Đó là ngôi cổ miếu hoang vu, cửa không cánh, bên trong chỉ có một bệ thờ, rêu xanh phủ kín, lăn lóc mấy bình hương đổ vỡ, không một chân nhang.
Kha Minh và Kha Lý buộc ngựa bên cạnh miếu, sau một bụi rậm. Kinh nghiệm giang hồ đã dạy họ mỗi khi dừng bước ở dọc đường là phải buộc ngựa giấu vào chỗ kín đáo. Họ tháo yên đem vào trong miếu, đặt trên nền gạch lạnh, và vẫn để nguyên khí giới bên mình, tựa lưng vào bệ thờ, mắt lim dim nhắm nhưng tai vẫn để ý nghe mọi tiếng động bên ngoài.
Đó là một lối ngủ riêng của bọn giang hồ hảo hán, trong những cuộc phiêu lưu mạo hiểm trong rừng sâu.
Bỗng Kha Lý hỏi Kha Minh:
- Tại sao trong thung lũng này lại có ngôi miếu hoang vậy? Miếu này ai lập mà không thờ cúng.
Kha Minh nói:
- Ta nghe thổ dân có nói đến một ngôi cổ miếu ở chân đèo An Khê.
Ngôi cổ miếu này thời xưa do thổ dân lập ra để cúng vong hồn những người qua đèo bị cọp dữ xé xác. Nhưng thời nay có lẽ cọp dữ cũng không có nhiều, nên họ bỏ miếu không còn thờ phụng nữa.
Kha Lý kinh ngạc:
- Như vậy thì đây là chân đèo An Khê sao?
- Có lẽ như vậy! Vì ta xuyên rừng đã lâu, thung lũng này là vùng đất dưới chân đèo.
Hai anh em mơ màng trong giấc ngủ không an.
Trăng lên khỏi ngọn cây. Rồi trăng lên giữa vòm trời, bây giờ trăng đã xuống đầu núi.
Bên ngoài sương trắng phơi phới tỏa mù mịt trong thung lũng. Cả ngôi cổ miếu cũng chìm dần trong bóng tối và khí núi miên man.
Hai anh em Kha Minh ngủ ngồi như vậy đã được một lúc lâu. Đêm rừng vọng lại những tiếng sơn cầm khắc khoải xa xa...
Bỗng hai người giật mình mở choàng mắt, đứng vùng dậy...
Xa xa có tiếng người ngựa lao xao. Tiếng người ngựa như mơ hồ thoảng qua trong gió. Kha Minh ngẩng cổ nhìn qua màn sương đêm dày đặc bên ngoài, nhưng không thấy gì. Chàng định thần lắng tai nghe.
Chợt tay chàng nổi gân lên, cầm chặt chuôi mã tấu, miệng thì thào nói với Kha Lý:
- Kha đệ! Có nhiều tiếng võ ngựa và tiếng người lung linh trong gió!
Kha Lý cũng nín thở, lắng tai. Chàng bỗng rút dao ra khỏi vỏ nói giận dữ:
- Đúng rồi! Tiếng nói của quân giặc.
Hai anh em bước ra khỏi miếu, nhưng lại lùi vào, đứng núp mình trong tường đất. Ngay trước mặt họ, chỉ cách chừng ba mươi bước, những bóng người ngựa lô nhô, rồi hiện rõ từng nét mặt của từng người.
Kha Lý mắt rất sáng trong ban đêm, chàng nhận rõ tên đi đầu là một kỵ binh mặc áo đen, tay cầm mã tấu, luôn luôn vung lên phát những cây lau, sậy ngã ra cản đường, vướng lối đi, người đi thứ nhì chính là tên thủ lĩnh đoàn do thám của địch. Hắn mặc áo xanh, quần lụa bạch, yểu điệu như một thư sinh. Sau đó, đến một tên kỵ mã khác, kèm trên mình ngựa một thân mình bị trói chặt, để nằm ngang như một gói hàng. Theo tiếp tên này lại một tên kỵ mã áo đen nữa cũng kèm một hình người thứ hai, trói vào lưng ngựa. Cả hai người bị trói đều không lộ rõ mặt, và cũng không rõ y phục ra sao cả.
Thế rồi đến một toán kỵ binh, mặc toàn quần áo màu đen, tay cầm mã tấu sáng ánh, tất cả hơn hai mươi đứa.
Chúng tiến thẳng về phía cổ miếu. Kha Minh và Kha Lý đôi mắt nẩy lửa, tay cầm sẵn chuôi đao, chỉ chờ lúc xông ra chiến trận.
Hai anh em đinh ninh là mình phải đối chọi với hơn hai mươi địch thủ. Thật là một trường hợp bất đắc dĩ, nhưng bắt buộc!
Bỗng đoàn quân trước mặt đến nơi vừa cách chừng mười bước, tên kỵ mã đi đầu lại rẽ cương về phía tay phải, đi lướt qua cổ miếu và không vào. Chúng nó men theo sườn núi và không người nào phát hiện ra anh em Kha Minh đang núp trong ngôi miếu cổ, trố cặp mắt nẩy lửa đang theo dõi từng bước đi của chúng. Có lẽ nếu không vì muốn im lặng để dò xét hành vi của đội quân do thám và nhất là muốn biết hai người bị trói là ai, có lẽ anh em Kha Minh đã nhảy ra chặn đường để giao tranh rồi! Nhưng trong trường hợp này, hai anh em Kha Minh phải im hơi lặng tiếng để tìm hiểu những bí mật quan trọng hơn.
Ý định như vậy, anh em Kha Minh cố nhìn rõ từng người một đi qua trước mặt.
Vừa lúc tên kỵ binh áp tải người bị trói đi qua thì Kha Minh nghe có tiếng người bị trói nguyền rủa:
- Đồ phản tặc! Quân tay sai! Chúng bay định trói ta đem đi đâu?
Kha Minh giật nẩy người, rõ chàng nghe tiếng nói đúng là Bùi Thế Phương, anh chàng thư sinh trong Tây Sơn ngũ hùng. Nhưng tại sao anh bị địch bắt?
Kha Lý giật mình, và biết rõ người bị trói trên lưng ngựa là công tử Bùi Thế Phương rồi! Không còn lầm lẫn được.
Bỗng chàng nghe người bị trói thứ hai nói:
- Bùi công tử nói với chúng nó làm gì cho mệt! Chúng nó đã trêu vào Na-Thòn này thì chúng nó phải đền tội!
Kha Minh lại một lần nữa kinh ngạc. Thì ra chúng nó lại bắt được Na-Thòn, người hái thuốc đầu bản Thượng mà anh em Kha Minh đã có lần theo Mạnh Hùng vào nghỉ ngơi nơi đó trong chuyến buôn ngựa gần đây.
Kha Lý lẩm bẩm:
- Lạ thật! Tại sao Bùi Thế Phương lại bị bắt cùng ông thầy hai thuốc Na-Thòn này. Còn các người kia đâu? Tây Sơn ngũ hùng đâu?
Kha Minh bỗng nắm tay Kha Lý kéo mạnh và nói:
- Muốn biết rõ việc này chúng ta phải theo chân chúng nó. Và dù sao, chúng ta cũng phải tìm cách giải cứu cho Bùi Thế Phương và Na-Thòn chứ!
Kha Lý nóng nảy:
- Còn tìm cách gì nữa! Ta cứ xông bừa ra, bất thình lình chém đầu những tên áp giải cướp lấy tù binh! Nhất định là phải thắng!
Kha Minh đôi mắt đăm chiêu, suy tính:
- Không được đâu! Kha đệ nên lượng sức mình. Tên Lý Lạc Hoa thủ lĩnh đoàn do thám của địch là tay võ thuật cao cường. Ta sợ chưa kịp động thủ chúng đã hạ sát tù binh rồi. Vả lại, anh em ta chỉ có hai người, dù tinh thần có quyết chiến đến đâu đi nữa thì cũng không thể dùng sức mạnh thắng địch được.
Kha Lý nghe nói lòng cũng hậm hực nhưng vì lẽ cũng đành phải nghe theo.
Bấy giờ đoàn quân do thám đã đi qua cổ miếu. Không nghe Bùi Thế Phương và Na-Thòn nói gì thêm. Chỉ nghe có tiếng tên thủ lĩnh ra lệnh cho đoàn quân tiến vào chân núi, và bảo nhau đi suốt đêm để đến bên kia chân đèo vào buổi sáng.
Kha Minh nói:
- Đúng rồi! Chúng qua đèo, đưa tù binh đến vùng An Khê! Có lẽ chúng đưa được tin tức gì ở đồng bằng rồi!
Kha Lý nói:
- Nếu vậy ta phải theo sát bước của chúng ngay bây giờ. Chúng định vượt đèo ban đêm!
Kha Minh nói:
- Trước đây mục tiêu hoạt động của chúng là Vĩnh Thạnh, nay lại chuyển mục tiêu về An Khê, có lẽ bên ta vừa thay đổi vị trí mà chúng biết được chăng?
Đợi đoàn quân do thám của địch đi xa, Kha Minh và Kha Lý nhẹ nhàng ra khỏi miếu, vòng ra phía sau, tháo cương, dắt ngựa, lặng lẽ đi theo.
Đêm trăng mờ mờ, bóng núi đổ dài xuống thung lũng, những lùm cây rậm bao quanh phủ lấy con đường, Kha Minh và Kha Lý yên trí rằng quân do thám không thể nào phát hiện việc theo dõi của hai anh em họ được.
Toán quân do thám của địch vẫn men theo sườn núi mà đi. Sườn núi đổ dốc, một bên cao chót vót, một bên là vực sâu thẳm.
Chúng đi từ từ, vì đường núi ngập tràn lau sậy, và nguy hiểm. Chỉ một cái trượt chân có thể lăn ùm xuống hố sâu.
Kha Minh và Kha Lý vẫn đi theo cách xa xa, lòng thầm ngạc nhiên, vì cứ mỗi bước đi lại dấn thân vào đám cỏ hoang đầy gai góc.
Bỗng toán người ngựa đi trước mất hút. Kha Minh và Kha Lý cố dõi mắt nhìn trong màn sương đục, nhưng tuyệt nhiên không thấy một tên kỵ mã nào.
Chúng đã biến đi đâu? Chẳng lẽ chúng là giống ma quái sao?
Kha Minh và Kha Lý vội vàng thúc ngựa tiến nhanh hơn. Nhưng vẫn không thấy một dấu vết gì của đoàn quân kỳ lạ.
Chợt Kha Lý kéo tay Kha Minh rẽ sang bên trái, sát chân núi cỏ lau mọc um tùm, và từ trên vách đá những dây leo, những cây hoang dại phủ xuống lòa xòa che kín một khoảng núi.
Nhưng, đám cỏ lau dưới chân núi nằm rạp xuống để lộ một khe hở. Kha Lý dắt ngựa bước dấn vào đám cỏ cây dày đặc ấy, và cả người lẫn ngựa đều biến mất.
Thì ra đó là một cửa hang.
Nói là một cửa hang, nhưng chính đó là một khe núi ở chân đèo. Khe núi này là chỗ giáp ranh của hai dãy núi lớn, và cây cối um tùm, đứng xa chỉ thấy những tảng đá khổng lồ và những thân cây cổ thụ che khuất.
Muốn qua đèo các thổ dân địa phương thường men theo đường mòn len lỏi trong những kẽ đá ở sườn núi để băng qua, trái lại đoàn quân do thám của địch lại đi vào khe sâu dưới hang núi để vượt đèo. Đó là một điều lạ lùng chưa ai làm như vậy.
Kha Minh và Kha Lý dắt ngựa chui qua len lỏi theo đoàn quân của địch.
Và khi qua khỏi cửa hang, cả hai anh em bỗng thấy mở ra hun hút một con đường ngầm sâu thăm thẳm, ánh trăng mơ hồ chiếu qua kẽ đá, rọi qua các hàng thạch nhũ long lanh làm cho Kha Minh và Kha Lý dõi theo không đến nỗi bỡ ngỡ. Nhất là cặp mắt đi đêm tài tình của Kha Lý thì nơi khe đường hầm này chẳng có gì bí mật cả.
Kha Minh nhận thấy lòng khe rộng và cao lắm, hai bên vách núi dựng đứng sừng sững muốn ngộp thở, dưới chân có rêu phủ dày trên những tảng đá phẳng nên mỗi bước đi như giẫm trên thảm nhung, không một tiếng động.
Hai anh em Kha Minh tiến thẳng một quãng đường độ năm trăm thước, bỗng khe núi uốn khúc rẽ.
Chợt không ai bảo ai, cả hai đều dừng bước. Trước mặt, một ánh lửa chập chùng lay động, sáng từng vệt dài ở hai bên vách đá.
Và xa lắm! Ánh sáng âm u như từ lòng đất dâng lên, vang những tiếng nói lao xao.
Hai người đi sát vào vách đá theo ánh lửa mờ ảo, và theo những tiếng vang xa vời kia. Hang núi tuy rộng, nhưng luôn luôn uốn khúc, nên Kha Minh và Kha Lý không lúc nào trông thấy bóng người đi trước.
Ánh lửa mỗi lúc một sáng thêm, tiếng nói mỗi lúc một rõ thêm khiến hai anh em Kha Minh biết rằng họ đã đi nhanh hơn đoàn quân do thám.
Đã qua nhiều khúc quanh, khe núi vẫn cao và rộng, phủ kín bên trên cây cối um tùm. Hai anh em Kha Minh không sao ngờ được trong lòng đèo An Khê lại có đường đi xuyên sơn như vậy.
Kha Lý nóng lòng, trao dây cương cho Kha Minh dắt ngựa, còn mình phóng bước xông tới. Nhưng mới đi được vài chục bước đã tới một khúc quanh khác, Kha Lý phải ngồi thụp xuống sau tảng đá để núp vì chàng trông thấy trước mặt lố nhố đội kỵ binh của đoàn quân do thám đang dắt ngựa đi hàng một, đổ dài những cái bóng về phía sau. Những bó đuốc đi trước cháy bập bùng, tỏa khói mịt mù trong khe núi.
Kha Lý nhìn thấy rõ tên giặc đi sau cùng, tay cầm mã tấu tung tăng và trầm tĩnh như tự tin rằng cuộc hành quân bí mật của chúng trong lòng núi này là kín đáo lắm, không ai có thể biết được.
Kha Lý nghiến răng, mím chặt môi. Máu hắn sôi lên, hắn chỉ muốn vung đao xông tới chém tên giặc đi sau cùng một nhát cho rụng đầu.
Nhưng tên giặc đi cuối cùng đã khuất bóng, một bàn tay đặt khẽ lên vai Kha Lý, kéo hắn dừng lại. Đó là Kha Minh.
Hai anh em nhìn nhau. Kha Minh nói:
- Giờ này chưa phải là lúc hành động! Hãy nghĩ đến tính mạng của những người bị chúng bắt và đang bị chúng cầm giữ.
Kha Lý chưa kịp đáp, đã nghe có tiếng quát lớn, từ phía trước vọng lại:
- Hãy dừng bước!
Tiếng quát có vẻ gắt gỏng. Kha Minh và Kha Lý vội vã quàng cương ngựa vào một mô đá, bò rạp xuống như hai con rắn, trườn mình lên.
Tiếng nói phía trước vẫn vang vang vào vách đá, rung chuyển bầu không khí chìm lắng trong thâm sơn cùng cốc.
Kha Minh lẩm bẩm nói:
- Tiếng tên thủ lĩnh truyền lệnh cho thuộc hạ dừng bước!
Hai người lẳng lặng bò sát đất, tiến lên mãi. Bỗng khe núi rẽ sang một khúc quanh và cây cối bên trên thưa dần, bầu trời đột nhiên như mở rộng ra.
Nép mình sau một tảng đá, hai anh em Kha Minh thấy rõ ánh đuốc chan hòa chiếu sáng vòm khe rộng, soi rõ mặt từng tên giặc.
Tất cả đoàn quân do thám lúc này dắt ngựa quay tròn quanh tên thủ lĩnh, tên này chống gươm đứng cạnh giữa hai con ngựa mang hai người bị trói là Bùi Thế Phương và Na-Thòn.
Tên thủ lĩnh chỉ mũi tên vào Bùi Thế Phương ra lệnh cho thuộc hạ:
- Hãy mở trói cho tên thư sinh này! Còn tên thổ lai kia cứ để như vậy! Nó là một tay võ công cao diệu, và là một tay kiếm phi thường.
Hai tên thuộc hạ nghe lệnh xúm lại mở trói cho Bùi Thế Phương trong khi đó Na-Thòn giận dữ hét to:
- Quân hèn nhát! Chúng bay có cả hơn hai mươi tên võ sĩ ở Mỹ Đức mà sợ một Na-Thòn, đệ tử của Vũ Yến Linh sao? Kìa! Lý Lạc Hoa! Mày khiếp sợ tên đệ tử của cô gái áo trắng cùng sư môn với mày phải không?
Tên thủ lĩnh đoàn quân do thám trợn mắt nhìn Na-Thòn như muốn nẩy lửa.
- Na-Thòn! Mày im đi! Mày là đệ tử của Vũ Yến Linh thì cũng đứng vào hàng đệ tử của ta mà thôi? Ta sợ mày cái gì chứ?
Na-Thòn cười lớn:
- Hừ! Mày đừng lý sự! Mày không sợ ta thì mày dám mở trói cho ta không?
Tên thủ lĩnh đoàn quân do thám đỏ mặt tiếp:
- Hãy mở trói cho nó, xem nó dám làm gì?
Bọn thuộc hạ vội chạy đến mở trói cho Na-Thòn. Na-Thòn cười lớn:
- A! Ít ra bọn bay cũng biết xấu hổ chứ. Có lý nào bọn bay không còn biết liêm sỉ.
Tên thủ lĩnh chỉ vào mặt Bùi Thế Phương:
- Nhà ngươi đã hoàn hồn chưa? Muốn giữ lấy mạng sống từ nay phải tuân lệnh ta.
Bùi Thế Phương đã được cởi hết dây trói, bỏ ngồi dưới đất. Chàng còn quá yếu bước đi loạng choạng muốn ngã. Chàng không chịu nổi giọng nói của tên thủ lĩnh, nên lớn tiếng mắng:
- Ta mà phải theo lệnh các ngươi sao? Quân giặc chớ có vô lễ!
Một ánh thép loáng qua trước mặt Bùi Thế Phương, và tên thủ lĩnh hét:
- Mày muốn chết! Sinh mạng mày đang ở trong tay ta, ta muốn giết mày lúc nào chẳng được! Ta chỉ sợ nàng Hà Như Liên đau khổ đó thôi.
Câu nói của tên thủ lĩnh đoàn quân do thám làm cho Bùi Thế Phương giật mình. Chàng không hiểu tại sao hắn biết rõ câu chuyện hứa hôn giữa hai gia đình?
Thực ra, nàng Hà Như Liên là con gái một nhà vọng tộc, đã được cha mẹ nàng hứa gả cho Bùi Thế Phương từ lúc còn nhỏ, chỉ còn đợi ngày Bùi Thế Phương đỗ đạt thành danh sẽ tác hợp vợ chồng.
Nhưng nay tại sao tên thủ lĩnh đoàn quân do thám lại nhắc đến nàng? Chỉ vì nàng đang ở hầu hạ thân mẫu của vị anh hùng Mai Xuân Thưởng mà đoàn quân do thám của địch đang muốn tìm kiếm nơi cư trú đó.
Núp sau phiến đá, Kha Lý muốn đứng lên, định xông ra, nhưng thấy tên thủ lĩnh kia lại hạ gươm xuống, đổi ngay thái độ, giọng nói đang gắt gỏng trở nên ngọt ngào:
- Ta biết nhà ngươi là tình nhân của Hà Như Liên, nếu ngươi cho ta biết địa chỉ của nàng ta sẽ dẫn ngươi đến đó thăm viếng.
Bùi Thế Phương cười lớn:
- Tại sao nhà ngươi lại cần biết chỗ ở của người yêu ta? Không đời nào ta nói cho nhà ngươi biết điều đó.
Tên thủ lĩnh cười gằn:
- Ngươi đang ở trong tay ta! Ta biết trước sau gì ngươi cũng phải nói điều đó. Nếu ngươi còn muốn sống gần gũi với nàng.
Thấy tên thủ lĩnh đoàn do thám cứ theo dỗ dành, cố buộc Bùi Thế Phương nói cho biết nơi cư trú của Hà Như Liên, Na-Thòn xen vào:
- Này Lý Lạc Hoa! Mày mang danh thủ lĩnh của đoàn quân do thám Xuyên Sơn, tại sao mày không đủ tài để tìm ra chỗ ở của Hà Như Liên, mà lại đi ép buộc kẻ khác để chỉ dùm. Ồ! Ngươi thật là đứa bất tài, không xứng đáng!
Câu nói trêu tức của Na-Thòn làm cho tên thủ lĩnh điên đầu, gã hét lên:
- Ta không cần hỏi chúng bay nữa. Sớm muộn đoàn quân chúng ta cũng tìm ra được.
Dứt lời, nét mặt giận dữ chưa nguôi, hắn quay qua bọn thuộc hạ lớn tiếng ra lệnh:
- Sửa soạn lên đường! Hãy tắt bớt đuốc đi! Buộc tất cả ngựa lại ở chỗ này!
Thì ra đây là trạm liên lạc!
Hắn gọi hai tên vệ sĩ đến gần, và dặn:
- Hai đứa bay ở đây đợi quân bản Thượng. Khi chúng đến nơi, hãy nhắc lại mật lệnh của ta cho chúng rõ, rồi hai đứa bay dẫn đường đi trước và báo tin cho ta hay.
Đoạn hắn quay về phía Na-Thòn, gằn giọng nói:
- Còn tên này dẫn theo đoàn quân ta, nhưng phải trói nó lại.
Na-Thòn cười lớn:
- Nhà ngươi lại sợ ta nữa rồi! Nhưng thôi, ngươi cứ trói ta lại để ngươi an tâm! Ta không sợ trói đâu.
Tên thủ lĩnh đoàn quân do thám cau mày, đẩy Bùi Thế Phương đi trước, câm gươm đi kèm theo, và nói với bọn thủ hạ:
- Cứ để tên thư sinh này đi bên cạnh ta, còn tên Na-Thòn dẫn đi sau. Nếu nó giở trò gì ta đâm chết ngay tên bạn của nó trước. Nhưng dù sao, chúng mày cũng phải luôn luôn để ý tên thổ lai đó.
Đoàn quân do thám lần lượt cất bước, chúng đi hàng một kéo dài như một con rắn trườn mình chui trong hầm tối om.
Trong khoang núi rộng, chỗ dùng làm trạm liên lạc, chỉ còn hai tên võ sĩ và một số ngựa lao xao đập vó xuống mặt đá nghe cồm cộp. Hai tên vệ sĩ dồn ngựa vào một góc, đốt thêm lửa cho sáng. Chúng chống mã tấu đứng sừng sững trước ánh lửa như hai pho tượng ác quỷ đang canh vạc dầu.
Ở chỗ núp, Kha Minh thầm thì nói với Kha Lý:
- Chúng ta còn chần chừ gì nữa mà không kết thúc tính mạng của hai đứa này?
Kha Lý nói:
- Bây giờ một chọi một thì dễ quá rồi, nhưng phải tìm cách kết thúc cho gọn gàng mới được. Vả lại ta cần thanh toán nhanh để đuổi theo bọn kia mới kịp, nếu không chúng ngăn đón nơi đây làm sao chúng ta đi qua được.
Kha Minh nói:
- Ta đang nghĩ cách sát hại hai đứa này.
- Thì cứ nhảy tới đâm mỗi đứa một nhát dao là xong.
- Không! Phải làm sao cho bộ áo quần của chúng còn nguyên vẹn.
Kha Lý nghe Kha Minh nói, sực tỉnh:
- A! Té ra Kha huynh muốn giả làm vệ sĩ của chúng.
- Đúng vậy! Chúng ta phải len lỏi vào hàng quân của địch mới cứu được sinh mạng của Na-Thòn và Bùi Thế Phương.
Kha Lý gật đầu:
- Nếu vậy thì tôi và Kha huynh dùng tay bóp cổ hai đứa nó chết ngay tức khắc.
Hai người úp bụng xuống đất trườn tới như hai con rắn. Trong lúc đó hai tên vệ sĩ đoàn quân do thám vẫn ngồi yên trên phiến đá, mã tấu gác cạnh đùi. Bỗng hai phiến đá nặng ngàn cân, từ trên cao gieo xuống, Kha Minh và Kha Lý cùng chồm lên một lúc, mỗi người nhảy lên lưng mỗi đứa, đè hai tên vệ sĩ xuống dùng bàn tay cứng như sắt bóp vào cổ, không để chúng kịp kêu lên một tiếng.
Tên vệ sĩ bị Kha Lý bóp cổ chỉ lăn được một vòng, rồi ằng ặc giãy giụa, bọt mép sùi ra, mắt trợn ngược lên. Cả thân mình nó bị Kha Lý kẹp mạnh trong hai đầu gối dũng mãnh, nó không đủ sức kháng cự với Kha Lý, đành lịm dần, nằm im như khúc gỗ.
Tuy nhiên, tên vệ sĩ kia không phải chết dễ dàng như vậy. Kha Minh đã gặp một sức phản công ghê gớm!
Dù bị đánh bất ngờ, tên vệ sĩ này đã gỡ được hai bàn tay của Kha Minh ra khỏi cổ, rồi cả hai xoắn vào nhau, lăn trên mặt đất.
Tên vệ sĩ này có sức khỏe lạ lùng. Đã mấy lần nó thoát khỏi bàn tay Kha Minh, và gầm lên, ôm ngang lưng Kha Minh định quật xuống nhưng với ý chí mãnh liệt, Kha Minh bỗng trở nên hung dữ điên cuồng, nhất định không chịu buông tha tên giặc.
Tiếng gầm của nó vừa nổi lên liền bị tắt nghẹn ngay. Hai bàn tay quyết liệt của Kha Minh đã chặn vào cổ nó, mà cứ thế mà bóp lại như hai gọng kìm. Còn tên vệ sĩ thì cũng không vừa, hai đầu gối nó thúc mạnh vào ngực Kha Minh, hai tay nắm lấy hai bàn tay của Kha Minh kéo mạnh ra, và dùng nắm tay bấm sâu vào hai cổ tay của Kha Minh, cố sức làm cho Kha Minh không bóp mạnh được. Hai địch thủ sức mạnh tương đồng, gân cốt chuyển nghe răng rắc.
Trong bầu ánh sáng nhá nhem của khe núi, những hơi thở hồng hộc... những tiếng nghiến răng ken két.
Tên vệ sĩ cũng không chịu thua, nó nghiêng mình xoay về một bên, rút con dao găm định đâm Kha Minh, nhưng lưỡi dao vừa đưa lên thì đã nghe tiếng "bốp" một tiếng, lưỡi dao gưm tung lên cao và rơi xuống đất.
Một bàn chân vừa phóng đến, đá trúng cổ tay cầm dao của tên giặc. Đồng thời: một bóng người nhảy xổ tới, giáng một quyền chí tử vào đầu tên vệ sĩ do thám. Tên giặc ngửa đầu ra đằng sau, tay chân mềm nhũn, rã rời. Nó chết ngất. Kha Minh ngước mắt nhìn lên, thấy Kha Lý đang đứng trước mặt, mắt long lanh sáng rực như một vị hung thần.
Bóng người vừa hạ sát tên vệ sĩ do thám chính là Kha Lý, đã giúp sức cho Kha Minh. Hai anh em nhìn tận mặt hai tên giặc, thấy chúng đã chết thật sự, không phải giả vờ, liền vội vã lột hết quần áo của chúng mặc vào để giả trang.
Thế là hai anh em Kha Minh lôi hai xác ném vào một khe núi kín đáo, rồi cùng nhau cấp tốc đuổi theo đoàn do thám Xuyên Sơn của địch quân. Kha Minh nói với Kha Lý:
- Ta nên theo kịp chúng nó trước khi chúng nó ra khỏi khe núi này.
Kha Lý nói:
- Để làm gì vậy?
Kha Minh nói:
- Ta đang cải trang để len lỏi vào đoàn quân của địch, nếu để chúng ra khỏi khe núi này, trong lúc trời sáng thì chúng ta dễ bị lộ lắm!
Kha Lý gật đầu:
- Đúng! Đúng! Chúng ta cần phải gạt chúng trong bóng tối! Kha huynh hay lắm! Trước hết ta phải làm sao mở trói cho Na-Thòn, vì Na-Thòn là tay võ công lợi hại, sau đó ta sẽ bí mật tìm cách giải cứu cho Bùi Thế Phương.
Kha Minh nói:
- Như thế thì Kha đệ đã hiểu ý ta rồi! Chúng ta không thể công khai giao chiến với chúng nó trong lúc sinh mạng của các bạn ta đang nằm trong tay chúng nó. Ta phải giải cứu cho tù binh trước rồi sẽ giao tranh sau.
Hai anh em dắt hai con ngựa ô của mình cột vào đoàn ngựa của địch.
Kha Lý lẩm bẩm:
- Nếu thất bại sẽ mất hai con ngựa. Nhưng nếu toàn thắng ta sẽ được luôn cả bầy ngựa ở đây.
Kha Minh "Hừ" một tiếng:
- Ta nhất định phải thắng mà! Nào! Ta lên đường.
Hai anh em Kha Minh lại băng mình qua khe núi, đường đi bắt đầu hẹp lại, không quang đãng như trước. Tuy vậy, hang núi vẫn có đủ chỗ để người đi dễ dàng, không phải cúi đầu, không phải dò từng bước. Hai người men theo vách đá, trườn mình đi nhanh không cần ánh lửa soi đường.
Chẳng mấy chốc, anh em Kha Minh đã nghe tiếng nói phía trước vọng lại, và có tiếng bước chân lao xao.
Kha Minh kéo tay Kha Lý nói:
- Hãy bình tĩnh! Chúng ta đang mạo hiểm vào đoàn quân của địch! Nhất nhất phải theo lệnh của ta, đừng nóng nảy làm hỏng việc.
Tiếp đó, Kha Minh vượt lên trước! Khi bắt đầu nhìn thấy những bóng đen đi sau cùng của đoàn quân do thám, trong ánh đuốc mập mờ, Kha Minh rảo bước thật nhanh, và nói lớn:
- Thưa thủ lĩnh! Quân bộ bản Thượng đã tới, tôi xin cấp báo và phục mệnh.
Có tiếng người thủ lĩnh ở phía trước vọng lại:
- Được! Quân bản Thượng còn đi sau phải không?
- Đúng vậy! Riêng hai đứa chúng tôi đã theo đến đây để đợi lệnh. Đoàn quân bản Thượng còn ở phía sau.
- Được! Hai ngươi theo ta! Hãy đi sau cùng. Ta giao tên tù binh Na-Thòn cho hai ngươi đó.
Kha Minh và Kha Lý khấp khởi mừng thầm, vụt chạy lên đoạn cuối của đoàn quân, không để cho đồng bọn thấy mặt.
Quả nhiên, không một tên giặc nào phát giác được sự giả mạo của anh em Kha Minh. Ánh đuốc không đủ sáng để soi rõ mặt những tên quân đi sau cùng. Giặc chỉ thấy bộ y phục và thanh mã tấu là không nghi ngờ gì cả.
Hai tên vệ sĩ đang áp giải ông thầy hái thuốc Na-Thòn, thấy Kha Minh, Kha Lý đến gần liền tiến lên trước, giao người tù binh cho Kha Lý, Kha Minh.
Mỗi người đi một bên Na-Thòn! Kha Lý cầm tay Na-Thòn, cầm sợi dây trói lần lần mở ra.
Na-Thòn thấy vậy kinh ngạc. Kha Lý ghé vào tai Na-Thòn nói nhỏ:
- Đừng ngạc nhiên! Chúng tôi là bạn của ông đây! Ông thầy có nhớ ra ba thầy trò Mạnh Hùng đi buôn ngựa ghé vào làng nghỉ nhờ một đêm không? Chúng tôi là Kha Minh, Kha Lý đây. Chúng tôi sẽ mở dây trói cho ông thầy, để ông thầy cùng chúng tôi giết giặc.
Na-Thòn im lặng! Trong bóng tối âm u, Na-Thòn quắc mắt nhìn Kha Lý. Vừa may có ánh lửa thoáng qua, Na-Thòn bỗng nhận được Kha Lý rồi mỉm cười đắc ý...
Đoạn dây cuối cùng đã tháo xong, hai tay Na-Thòn đã hoàn toàn tự do. Kha Minh đặt vào tay Na-Thòn một lưỡi dao mã tấu.
Trong bóng tối, Na-Thòn, Kha Minh, Kha Lý đi sát cạnh nhau. Kha Lý bỗng đập nhẹ vào vai Na-Thòn, nói:
- Sao? Bắt đầu hành sự chứ?
Na-Thòn ghé tai nói nhỏ với Kha Lý:
- Hãy khoan! Trước hết phải tìm cách bảo vệ tính mạng Bùi Thế Phương đã. Hiện nay chàng thư sinh đó đang bị tên thủ lĩnh đoàn do thám kèm sát. Nếu chúng ta loạn động có thể nguy hiểm cho chàng.
Kha Minh gật đầu:
- Được, tôi đã có cách tháo gỡ cho Bùi Thế Phương. Trước hết Kha Lý hãy tiến lên hàng đầu, đi sát với tên thủ lĩnh và Bùi Thế Phương. Ở dưới này tôi sẽ lập kế đánh lừa tên thủ lĩnh, khiến hắn đến gần chúng ta, rồi nhân lúc xuất kỳ bất ý, ta thí luôn cho nó một dao, và đồng thời tất cả đều khai đao cùng một lúc, hạ thủ ngay những tên quân giặc đứng gần đó nhất.
Na-Thòn và Kha Lý cùng tán thành:
- Chúng ta nên thực hành ngay phương pháp đó.
Kha Minh lại dặn nhỏ Kha Lý:
- Vậy Kha đệ hãy tiến nhanh lên trước, lúc nào nghe ta hô: "Giết!" thì lập tức che chở cho Bùi Thế Phương và giao đấu với bọn thuộc hạ của tên thủ lĩnh do thám đó.
Kha Lý im lặng tiến lên!
Một lúc sau bỗng nghe Kha Minh cất tiếng nói to:
- Thưa thủ lĩnh! Tên tù bình Na-Thòn đang đi bỗng ngất xỉu, xin trình thủ lĩnh định đoạt.
Tức thì trong bóng tối, Kha Minh đưa tay đỡ vào lưng Na-Thòn khi giả cách té xỉu, nhưng tay vẫn nắm chặt chuôi dao, giấu trong vạt áo.
Đoàn quân đang đi bỗng dừng lại, giãn ra một phía chừa đường cho tên thủ lĩnh từ phía trước tiến về chỗ có tiếng gọi.
Tuy nhiên tên thủ lĩnh không đi một mình mà sai một tên vệ sĩ cầm đuốc đi trước. Ánh đuốc sáng rực...
Tên thủ lĩnh vừa đi khỏi vài bước, Bùi Thế Phương bỗng thấy trước mặt có một người lù lù tiến đến, ghé vào tai nói nhỏ:
- Công tử hãy yên tâm! Tôi là Kha Lý, thuộc hạ của tướng quân Mạnh Hùng len lỏi vào quân giặc để giải cứu cho công tử đây. Công tử phải luôn luôn theo sát tôi để tôi bảo vệ mới được.
Bùi Thế Phương chưa kịp trả lời thì bỗng có tiếng hét vang như sấm:
- Giết! Giết hết!
Tiếp đó những tiếng rú vang lên rùng rợn, tiếng gươm giáo chạm nhau "leng keng"...
Ngay trước mặt Bùi Thế Phương, Kha Lý vung đao chém liền mấy phát vào mấy tên quân do thám, những xác người ngã gục, máu tuôn đỏ ối!
Bùi Thế Phương hoa mắt! Chàng chưa hề đứng trước cảnh đầu rơi máu chảy, nên thầy rờn rợn. Nhưng chàng định thần ngay vì giọng nói quen thuộc của Kha Lý vang lên:
- Công tử! Hãy theo sát bên tôi. Đừng sợ!
Chàng thư sinh họ Bùi núp vào vách đá, sau lưng Kha Lý.
Mỗi khi Kha Lý tiến lên thì chàng cũng tiến lên, mỗi khi Kha Lý lùi lại thì chàng cũng lùi lại.
Kha Lý cố đánh dồn về sau, mở đường phối hợp cùng đồng bọn, nhưng khe núi quá chật hẹp, không tung hoành được với lưỡi mã tấu, chỉ lăn xả vào đâm chém mà không vượt qua được sức cản trở của địch quân.
Ánh đuốc chập chờn, chỉ đủ nhận thấy những bóng đen lố nhố. Nhưng với cặp mắt tinh vi trong đêm tối, Kha Lý cũng nhận ra được ai là bạn, ai là thù.
Kha Lý thấy rõ tinh thần hoang mang của quân giặc. Chúng kinh hãi không biết kẻ thù từ đâu đến và đến bằng cách nào? Cho nên chúng kháng cự một cách dè dặt, trong lúc đó Kha Lý đâm chém rất sướng tay. Từng xác giặc đổ xuống như từng bao gạo. Kha Lý và Bùi Thế Phương dẫm lên xác giặc đi dần về phía sau.
Khe núi giờ đây vang lên những tiếng hét, tiếng la dội trong màn đêm, trong ánh lửa bập bùng của bó đuốc luôn luôn lay động.
Bỗng có tiếng la:
- Giữ lấy tên thư sinh, không cho nó chạy thoát.
Thế rồi, những bước chân chạy rầm rập đến chỗ Bùi Thế Phương, những bóng đen hung hãn đổ xô đến.
May sao, ngay giáp vách đá, chỗ Kha Lý và Bùi Thế Phương đang đứng có khe lõm sâu vào, Kha Lý vội đẩy Bùi Thế Phương vào đấy, còn chàng đứng chặn bên ngoài lăm le thanh mã tấu chực giao tranh.
Đoàn vệ sĩ do thám vô tình lướt qua không để ý. Chúng băng mình chạy lao về phía đầu khe núi, miệng hò hét những tiếng man rợ, hung cuồng.
Kha Lý không rõ chúng có bao nhiêu đứa, và Kha Minh cùng Na-Thòn đang chiến đấu như thế nào. Bỗng từ phía cuối hang có tiếng gọi lớn:
- Kha Lý đâu? Hãy đánh dồn về phía này!
Đó là tiếng gọi của Kha Minh vẫn còn kẹp ở đằng sau, chưa tiến được bước nào. Hai tay kiếm lợi hại này vẫn còn đang bị vòng vây của địch chế ngự.
Giặc chia ra làm hai khúc. Một lửa đi lục tìm Bùi Thế Phương, một lửa bao vây Na-Thòn và Kha Minh, làm cho hai người này đánh mãi chưa thoát ra được.
Kha Lý quay lại bảo Bùi Thế Phương:
- Công tử cứ men sát vách theo tôi! Nếu chúng kéo tới đông thì công tử tìm khe đá núp vào đó, chờ tôi đánh mở đường cho.
Tiếp đó Kha Lý vung dao tới trước, xông vào đám quân đang bao vây Na-Thòn và Kha Minh.
Tuy gọi là bao vây, nhưng thực sự trong khe núi chật hẹp, hai toán đối thủ chỉ có thể dàn thành hai hàng, mỗi toán áp lưng vào một vách núi, hầm hè nhau giữ từng miếng. Vì không có đất lùi, nên cuộc giao tranh diễn ra cái thế xáp lá cà ghê gớm. Một bước hụt là một phen rơi máu, một phát dao sơ hở là một kẻ bị thương! Ở đây, tính mạng con người như chuông treo sợi chỉ.
Kha Lý lao tới bất thần, đâm luôn mấy dao vào những tên quân đứng gần. Nó ngã xuống để trống chỗ cho Kha Lý nhảy vọt qua, vào đứng gần với Kha Minh và Na-Thòn. Trong lúc đó Bùi Thế Phương cũng lao mình nhảy theo Kha Lý.
Kha Minh trông thấy reo to:
- Công tử Bùi Thế Phương đây rồi! Thôi chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, hãy rút ra khe núi này là hơn.
Vừa nói, Kha Minh vừa đẩy luôn Bùi Thế Phương về phía sau, nơi có hang núi rộng chàng giục:
- Công tử chạy trước đi! Phía đó không có tên giặc nào! Chỉ có hai tên vệ sĩ của chúng đã bị chết đứng để nằm trong kẹt đá kia, công tử đừng sợ!
Cả ba người: Kha Minh, Kha Lý và Na-Thòn nhập thành một bọn dồn địch thủ về một phía trước, vừa đánh vừa lùi.
Tên thủ lĩnh đoàn quân Xuyên Sơn gầm thét như điên cuồng. Cơn giận bốc lên bừng bừng, trút ra ở đầu lưỡi gươm hiểm độc, hắn hung dữ xông lên như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Chính hắn đã nhận ra sự giả mạo của Kha Minh từ lúc Kha Minh báo tin Na-Thòn bị ngất xỉu.
Lúc đó tên thủ lĩnh đã đề phòng bằng cách cho vệ sĩ cầm đuốc đi trước, làm cho Kha Minh không thể bất thần hạ sát hắn được.
Bởi vậy khi đến trước mặt Kha Minh khoảng năm bước, hắn dừng lại, nhìn chòng chọc vào mặt Kha Minh, lưỡi gươm trường trong tay hắn lấp lánh khẽ rung chuyển.
Kha Minh thấy rõ cử chỉ ấy, nên lập tức hô to: "Giết! Giết hết!".
Và hai lưỡi đao vụt chém sạt vào mặt tên thủ lĩnh.
Nhưng khi hắn đã kịp đề phòng thì dễ gì thất bại, tên thủ lĩnh đoàn Xuyên Sơn nghiến răng, vung gươm trường gạt cả hai lưỡi đao ra cùng một lúc, đồng thời hô quân ùa đến vây kín Kha Minh và Na-Thòn.
Về phía Na-Thòn thì anh chàng này quả là một tay kiếm xuất chúng không một tên giặc nào dám lại gần. Thế võ của Na-Thòn có cái gì chân truyền và bí hiểm lạ lùng, xứng đáng liệt vào hạng giang hồ hiệp khách kỳ tài trong thiên hạ, những kẻ dũng sĩ tầm thường không sao sánh kịp.
Cho nên chỉ có hai người mà đoàn quân Xuyên Sơn của địch không thể nào áp đảo nổi. Huống hồ, lúc này lại có thêm Kha Lý là tay kiếm lợi hại nữa.
Giờ đây bọn Kha Minh, Kha Lý và Na-Thòn đứng sát vào nhau. Đoàn quân Xuyên Sơn của địch cũng dồn lại một khối.
Ba người vừa đánh vừa lùi...
Hang núi dần dần thắt hẹp lại.
Rồi bỗng khe núi trở nên tối mù mịt. Đoàn quân Xuyên Sơn trong lúc mải mê giao đấu đã bỏ tắt những ngọn đuốc lớn để dẫn đường. Những ngọn đuốc đó giờ đây chỉ còn lai rai mấy ngọn yếu ớt.
Bọn Kha Minh lợi dụng bóng tối đã rời xa chiến địa, lùi sâu về phía xa thẳm. Tên thủ lĩnh dẫn đầu toán quân đuổi theo, và chỉ còn nhận được đối thủ qua những nhát gươm chạm vào nhau tóe lửa, và qua những luồng ánh sáng xanh biếc của những lưỡi thép quý loang loáng giao nhau, vẽ nên những đường lân tinh quái gở.
Bỗng thấy hai nhát đao chém thật mạnh vào thanh trường kiếm của tên thủ lĩnh, và vụt một cái, nhân lúc hắn chưa lấy lại thăng bằng, đối phương đã kịp thu đao về, phóng mình nhảy vào bóng tối.
Lưỡi gươm của tên thủ lĩnh bay lượn một vòng trong không khí, và chém hụt mấy nhát vào không khí trong bóng tối trước mặt.
Không còn đối thủ ở đó nữa. Trước mặt tên thủ lĩnh chỉ còn là một bóng tối đen ngòm. Tên thủ lĩnh tức điên người hét to:
- Hãy đốt lửa lên và đuổi theo truy kích.
Một số vệ sĩ loay hoay chạy ra phía sau tìm mồi lửa, một số khác cầm mã tấu phóng mình nhảy vào bóng tối đuổi theo những kẻ chạy trốn.
Tên thủ lĩnh kêu lên:
- Hãy đề phòng! Kẻ thù có thể núp trong kẹt đá để đánh lén. Hãy đợi ánh đuốc soi đèn sẽ tiến lên.
Nhưng đã muộn, trong hốc đá phát ra một tiếng "keng" rợn người, tiếp theo một tiếng la thất thanh như tiếng rên của một con vật bị cắt tiết, rồi đến tiếng một xác người ngã gục xuống đất nặng nề.
Giữa lúc đó, ánh đuốc sáng lên! Những tên vệ sĩ đằng sau đã châm được mồi lửa.
Tên thủ lĩnh nhận ra ngay địa thế bất lợi của những kẻ đuổi theo. Hang núi trước mặt thu hẹp lại chỉ vừa đủ một người qua, hai bên tường đá áp vào nhau như hai cánh cửa khép lại. Thế rồi hang núi rẽ ngoặt sang ngã khác, và ngay đầu khúc rẽ, xác một tên quân Xuyên Sơn đã nằm gục trên một vũng máu lênh láng. Nạn nhân bị chém xả một đường từ vai đến cạnh sườn. Một cánh tay bị đứt rời, thanh mã tấu bắn ra xa, gãy làm hai khúc.
Cảnh tượng rùng rợn! Không ai dám vượt qua xác chết để đuổi địch, trước xác chết có tiếng Na-Thòn cười khanh khách, hăm dọa:
- Đứa nào bước qua xác chết này sẽ chịu cùng chung số phận! Ở góc hang đây ta đặt một lưỡi dao thần. Đứa nào có gan thì cứ bước vào xem!
Cả đoàn quân do thám Xuyên Sơn chùn bước lại, ngước mặt nhìn tên thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh mím chặt môi, nắm chặt thanh trường kiếm, lặng lẽ tiến lên vài bước, rồi bất thần nhảy qua xác chết, vung gươm lên trước mặt.
Nhưng chân của hắn vừa chạm đất, lưỡi gươm dài trong tay đã bị đánh tung lên, văng ngược về phía sau, rơi xuống.
Tên thủ lĩnh vội ngả người sang một bên loạng choạng suýt ngã, vốn là kẻ có bản lĩnh cao cường, hắn co chân nhảy lùi lại vừa kịp tránh một nhát dao chém tới nhanh như gió của Na-Thòn đứng núp trong hốc đá, đầu khúc rẽ.
Tránh thoát mũi dao hốc đá, tên thủ lĩnh lùi lại, thản nhiên cúi xuống nhặt thanh trường kiếm, nghiến răng xông lên lần nữa. Lần này hắn hy vọng Na-Thòn sẽ bất ngờ, nhưng không đúng với dự tính của hắn một lần nữa lưỡi gươm của hắn bị đánh rơi khỏi tay, và hắn lại phải lùi về chỗ cũ.
Tiếp theo một chuỗi cười giòn giã, và ngạo mạn của Na-Thòn vang vang vào vách đá, như khiêu khích thủ lĩnh đoàn quân Xuyên Sơn hãy liều lĩnh hơn nữa.
Cả đoàn quân do thám hầm hè, gầm thét. Tên nào cũng muốn xông lên trước, nhưng vách đá chỉ vừa một thân người lách qua, cả bọn không thể cùng nhau ùa tới được.
Na-Thòn đợi lâu, không thấy tên nào xông đến nữa, chàng cười nói hô hố:
- Sao? Chúng bay sợ cái máy chém rồi hả? Hãy đưa đầu vào đây mau!
Và từng đứa lại xông vào ướm thử, nhưng tên giặc nào cũng bị Na-Thòn đánh bật trở lại.
Tên thủ lĩnh bỗng giơ cao thanh trường kiếm, gọi bốn tên vệ sĩ đến gần ghé tai nói nhỏ mấy câu. Bốn tên vệ sĩ tuân lệnh tỏa ra khắp nơi, chỉ còn vài đứa đứng bên cạnh tên thủ lĩnh.
Một lúc sau, ánh lửa bỗng đỏ rực hang núi, khói trắng tỏa mù mịt. Đoàn quân Xuyên Sơn lại xuất hiện đông đủ, mỗi đứa cầm trên tay một bó đuốc cháy bùng bùng, mà mỗi bó đuốc đều cột vào một lưỡi dao mã tấu.
Tên thủ lĩnh gật đầu, tỏ vẻ khoái chí. Hắn cầm gương vẫy một cái, cả đoàn quân cầm đuốc chĩa vào khúc hang rẽ, đưa những bó đuốc cháy ngùn ngụt đến trước mặt.
Tuy lối đi hẹp, chỉ vừa một người lách qua, nhưng giặc đã khôn khéo nối dài thêm đuốc, nên chúng có thể đứng xa quan sát vị thế, và tung đuốc vào đánh một trận "hỏa công" đặc biệt.
Lửa bốc cháy nhả khói đen ngòm, như muốn nghẹt thở. Hơi nóng nung nấu, khiến ở đầu khúc rẽ kia, những kẻ đứng nấp, dù gan dạ đến đâu cũng không chịu nổi, phải bật ra khỏi vị trí.
Lúc này, người ta mới thấy mưu mô của tên thủ lĩnh khi cột những lưỡi mã tấu vào ngọn đuốc là không cho đối phương công phá hỏa lực.
Nhưng, khi sức nóng của những ngọn đuốc tăng lên dữ dội thì về phía đối phương không thấy phản ứng gì cả. Bọn giặc lưỡng lự xôn xao bàn tán. Những tên đi đầu vẫn cầm chắc mã tấu trong tay đưa ngọn đuốc về phía trước, nghiêng đầu nghe ngóng.
Rồi bất thần, một tên, hai tên, ba tên... rồi cả bọn lao mình nhảy qua khúc rẽ nguy hiểm đó để cướp đường tiến lên. Chúng vượt qua dễ dàng, không một bóng người cản lại. Cánh tay dũng mãnh và lưỡi gươm ác liệt lúc này không còn nữa. Bọn người núp ở hốc đá đã bỏ đi từ bao giờ rồi.
Tên thủ lĩnh hô quân cấp tốc đuổi theo. Trong hang núi quanh co, chúng rào rào chuyển bước như một làn sóng ngầm cuồn cuộn.
Đuổi một lúc, đoàn quân do thám Xuyên Sơn đã trở về chỗ cũ, nơi mà chúng để lại đoàn ngựa và hai tên vệ sĩ đã bị chết.
Vòm núi cao chập chùng ánh lửa.
Toán quân do thám tiến về khe núi rộng.
Bỗng từ bốn phía tường đá vang lên những tiếng reo hò, rồi những bóng người đột ngột hiện ra đông nghẹt, vây bọc cả khe núi sâu.
Có một tiếng cười lanh lảnh, một tiếng cười trong vắt như ngọc rót vào tai. Đó là tiếng cười của Bạch y kỵ nữ.
Đúng vậy! Thiếu nữ áo trắng vừa xuất hiện trong khe núi sâu thẳm này, và bên cạnh nàng còn có đủ mặt các anh hùng hiệp sĩ đã từng gặp tên thủ lĩnh của đoàn quân do thám Xuyên Sơn này.
Đó là Mạnh Hùng và nhóm Tây Sơn ngũ hùng thêm vào đó có cả chủ tướng trại Hầm Hô Châu Thiên nữa.
Bây giờ họ đã gặp lại Kha Minh, Kha Lý và Bùi Thế Phương.
Những thanh kiếm báu sáng lấp lánh bắt đầu chuyển động, và đường thương tuyệt kỷ của Châu Thiên đã khởi sự quay tít một vòng trong không gian.
Tất cả mọi người đợi cho giặc đến giữa khoang núi để ùa ra vây bọc chúng lại, chặn hẳn hai đầu, không cho chúng tẩu thoát.
Cứ xét về nhân số thì hai bên xấp xỉ bằng nhau, nhưng đoàn quân do thám Xuyên Sơn của địch, trừ tên thủ lĩnh ra, còn lại hầu hết là những tay vũ ô hợp, không thể nào so sánh được với những tay kiếm khách giang hồ trong đạo quân cần vương.
Cho nên tên thủ lĩnh vừa trông thấy đối phương đã nhận ra ngay tình thế nguy ngập của chúng. Tuy vậy nó vẫn bình tĩnh liếc mắt rất nhanh ra lệnh cho thuộc hạ đấu lưng với nhau, sẵn sàng nghênh chiến.
Hai toán người đổ xô vào cùng một lúc. Tiếng binh khí chạm nhau vang lên một âm thanh kỳ lạ bên những vách đá dưới vòm núi kín. Những địch thủ quay tròn bên nhau từng cặp. Những tiếng quát ầm ĩ khiến bầu không khí càng thêm hăng say, quyết liệt.
Trên một mô đá cao, giáp vách núi có tiếng Bạch y kỵ nữ cười rú lên, nghe rờn rợn. Hàng hét:
- Giết hết! Đừng để chúng chạy thoát.
- Kha Minh hãy chặn lối cửa hang.
Những tiếng quát tháo vang trời, rung chuyển cả núi rừng.
Tên thủ lĩnh của đoàn quân địch một mình phải cự với với hai lưỡi thép vô cùng lợi hại. Đó là thiếu nữ áo trắng và đệ tử của nàng là Na-Thòn.
Ngay từ đầu cuộc giao tranh, Na-Thòn đã múa thanh kiếm tuyệt mỹ phô trương trước mặt người ân sư những đường kiếm gia truyền ác hiểm, khiến cho tên thủ lĩnh phải rối bời, cố gắng chống đỡ không dám phản công.
Bị hai thầy trò Bạch y kỵ nữ hợp công tên thủ lĩnh hét lên một tiếng lạ lùng:
- Na-Thòn! Ta quyết không để ngươi thoát khỏi tay ta!
Tiếng hét của hắn vừa dứt cũng là lúc thiếu nữ đã đánh ngã luôn hai tên thuộc hạ của Lý Lạc Hoa đồng thời chồm tới chém xả vào mặt tên thủ lĩnh.
Hình như mối thù giữa người con gái áo trắng này với tên Lý Lạc Hoa có chứa đựng một tình tiết bí ẩn nào đó.
Thanh đao mã tấu của Na-Thòn và lưỡi kiếm báu của Bạch y kỵ nữ từ hai mặt tả hữu tấn công tới, đánh dồn Lý Lạc Hoa về một phía.
Lý Lạc Hoa hét lên:
- Con bé Vũ Yến Linh. Mày phải chết.
Thiếu nữ áo trắng cười khanh khách:
- Mày phải xem rồi ai phải chết?
Hai lưỡi kiếm của thầy trò Vũ Yến Linh hợp công ép Lý Lạc Hoa lùi vào vách đá.
Lý Lạc Hoa không phản công, chỉ lùi dần, nhưng dù sao nó vẫn giữ thế thủ rất thận trọng, không sơ hở một tí nào.
Liếc mắt nhìn quanh, Lý Lạc Hoa nhìn rõ thế trận nghiêng về phía đối phương, các võ sĩ trong đoàn Xuyên Sơn chiến đấu rời rạc nhiều đứa ngã gục, nhiều đứa chỉ đánh cầm chừng, không một tay kiếm nào có thể chống lại với tinh thần hăng say của đám Tây Sơn ngũ hùng.
Trong lúc đó, Lâm Bình Tường tung hoành như một con hổ đói vung kiếm đến đâu, quân giặc bạt đi đến đấy.
Bùi Anh Khôi đánh trước, đỡ sau, uy dũng tiến thoái, đường kiếm hào hùng và chắc nịch.
Mạnh Hùng luôn luôn chuyển thế võ, thanh bảo kiếm biến hóa diệu ảo, dương đông, kích tây, công hãm địch cả bốn mặt.
Quách Vĩnh Khương chuyển thần lực một mình đứng trấn phía cửa hang, đối chọi với ba tên vệ sĩ, không cho chúng thoát chạy.
Kha Minh, Kha Lý tuy mới trải qua một trận ác chiến, vẫn không thấy chút gì mỏi mệt, lại còn phấn khởi uy dũng hơn trước.
Châu Thiên người chủ tướng trại Hầm Hô với ngọn thương điêu luyện, đảo lộn như một cơn gió lốc, thổi tơi bời mọi sức kháng cự, đã xung đột bao quát cả chiến trường, xứng đáng là một vị chỉ huy của trại quân cần vương phục hận.
Tên thủ lĩnh đoàn quân Xuyên Sơn của giặc bỗng hét lên. Trước hoàn cảnh tử sinh trong hang núi nó bỗng trở nên hung hãn dị thường. Nó phản công lại như vũ bão. Đường gươm của nó quả nhiên như xuất quỷ nhập thần. Hình như bao nhiêu tinh hoa vũ thuật nó lãnh hội được trong một cuộc đời chiến đấu, trong phút giây này nó đem ra sử dụng hết.
Tuy nhiên, đối với người khác thì rất nguy hiểm, nhưng với thiếu nữ áo trắng, người cùng một môn phái thì lại rất bất lợi. Bởi vì thiếu nữ áo trắng thừa biết kiếm pháp của hắn rồi, nên hắn dù có nỗ lực đến đâu vẫn không làm cho thầy trò Na-Thòn nao núng.
Dù vậy, Na-Thòn cũng không phải là đối thủ của Lý Lạc Hoa, nếu không có Bạch y kỵ nữ hợp công. Lý Lạc Hoa biết rõ điều đó, liền cố gắng tung một chiêu thế độc lùi về một bước, nhử cho Na-Thòn bước tới, hắn chém tréo lại một đường gươm.
Na-Thòn bất ngờ phải lùi lại một bước để tránh né. Lý Lạc Hoa nhân cơ hội đó búng chân nhảy ra khỏi vòng đấu.
Thiếu nữ áo trắng không để Lý Lạc Hoa kịp thoát đi, liền vung kiếm chém vút theo.
Không đỡ kịp Lý Lạc Hoa nhào lộn một vòng, nhưng loáng một cái, hắn đã ngồi dậy, một đầu gối quạy xuống đất, một tay đưa thanh gươm lên ngang đầu đỡ đường đao của Na-Thòn vừa chém xuống.
"Cheng!".
Thiếu nữ áo trắng cũng phóng vụt tới như một vệt khói, quất ngang thanh kiếm, đôi mày cau lại.
Tên thủ lĩnh kêu "Chà!" một tiếng lăn ra đất một vòng rồi thừa cơ phóng mình bỏ chạy.
Na-Thòn đuổi theo! Nhưng giữa lúc đó, trên dốc núi ánh đuốc sáng choang, một đoàn người rất đông kéo đến, đi đầu là tên Thượng cụt tay và tên thầy rừng ở Buồng Tằm.
Hai tên này trước kia ở trong đoàn nghĩa quân của triều đình, nhưng sau đó vì Mạnh Hùng chém lầm nên đem lòng thù hận, rời bỏ trại quân Thanh Sơn và đến vùng Ba-Na tổ chức dân Thượng theo đoàn quân do thám Xuyên Sơn đánh lại Tây Sơn ngũ hùng.
Trong lúc đang giao tranh, và trong lúc trận chiến sắp vừa kết thúc, phần thắng lợi đang nghiêng về phía nghĩa quân thì bỗng có đội quân bản Thượng kéo đến.
Mạnh Hùng nói với Châu Thiên:
- Kìa! Số người Thượng ở Ba-Na đã phản bội ta theo giặc. Chúng ta mau cản bước của chúng!
Châu Thiên nói:
- Ta không nên giao tranh với họ, mà phải khuyến dụ họ, để họ trở về với ta. Họ là những kẻ nhẹ dạ đã bị tên Xả- Thẩu mua chuộc.
Dứt lời, Châu Thiên phóng ngựa về phía cuối đường khe núi, đưa tay lên cầm chiếc tù và thổi một hơi dài, báo hiệu cho đoàn kỵ mã Hầm Hô dang ra, trở lên sườn núi để ngăn chặn đoàn người ở bản Thượng đang kéo đến.
Trong lúc đó Lý Lạc Hoa thừa cơ hội, cũng thổi một hồi còi, ra lệnh cho đoàn do thám Xuyên Sơn trốn khỏi trận chiến, thoát ra ngoài bỏ chạy như bay.
Bấy giờ chiến trường vắng ngắt, mọi người trong đám Tây Sơn ngũ hùng cũng theo đoàn quân Hầm Hô dàn ra trên đỉnh đồi để ngăn đón và cảm hóa đoàn quân của dân bản Thượng Ba-Na.
Đoàn quân bản Thượng vừa đến nơi, không thấy đồng bọn, mà chỉ thấy Châu Thiên, chủ trại Hầm Hô, dàn quân ngăn đón, chúng sửng sốt vội quay đầu chạy trở lại.
Tên Xả-Thẩu cầm đầu đoàn quân biết đã lầm kế, liền lẩn trong đám người Thượng trốn mất.
Châu Thiên không đuổi theo, nói với Mạnh Hùng:
- Trách nhiệm tôi là làm sao phủ dụ cho được dân làng Ba-Na theo nghĩa quân. Vậy tôi xin kéo quân trở về trại Hầm Hô để xếp đặt việc an dân.
Giữa lúc đó Mạnh Hùng tập hợp nhóm Tây Sơn ngũ hùng để bàn việc truy kích đoàn do thám Xuyên Sơn, nhưng không ai còn thấy Bạch y kỵ nữ và Na-Thòn đâu nữa.
Mạnh Hùng áy náy hỏi:
- Bạch y kỵ nữ và Na-Thòn đâu rồi?
Bùi Thế Phương nãy giờ ngồi trên tảng đá cao để mục kích cuộc ác đấu này bỗng lên tiếng nói:
- Thiếu nữ áo trắng đã cùng với người đệ tử Na-Thòn đuổi theo tên thủ lĩnh đoàn quân do thám Xuyên Sơn rồi.
Mạnh Hùng nói với Lâm Bình Tường:
- Thế thì chúng ta phải theo sát người con gái ấy để yểm trợ.
Bùi Thế Phương nói:
- Hình như chúng đang đi tìm thân mẫu của vị anh hùng Mai Xuân Thưởng để bắt bà cụ, buộc vị anh hùng họ Mai phải ra đầu hàng.
Mạnh Hùng nói:
- Nếu vậy thì chúng ta phải theo để tiêu diệt chúng không để cho chúng thi hành thủ đoạn độc ác của tên tay sai Nguyễn Thân.
Trời bắt đầu hừng sáng...
Trên đỉnh đèo An Khê, một đoàn kỵ binh lại tiếp tục lên đường...
Đó là năm chàng võ sĩ "Tây Sơn ngũ hùng" đang quyết tâm theo đuổi và tiêu diệt đoàn do thám Xuyên Sơn của quân địch.