4. MÁU NHUỘM RỪNG XANH
Vũ Yến Linh buông cương thúc con Bạch tuyết phi nhanh về phía chùa cổ...
Mái tóc nàng phất phơ trước gió, thanh bảo kiếm đong đưa bên mình, giải khăn lụa tung lên phần phật.
Con Bạch tuyết đã thở hơi phì phì... mũi nó như muốn phun khói ra, thế mà nàng Yến Linh vẫn thấy như con ngựa đi chậm quá.
Đúng là nàng đang sốt ruột!
Chẳng mấy chốc, con Bạch tuyết đã phi lên ngọn đồi thoai thoải rọi xuống dốc đập vó rào rào trên đường đất đỏ, rồi vun vút thoáng qua những gốc cây cổ thụ hai bên đường.
Xa xa đã thấp thoáng một mái chùa lấp sau khóm tre rừng và đằng sau chùa là dãy tường đá cao sừng sững.
Cổng chùa hiện ra.
Người thiếu nữ gò cương cho ngựa đi chậm lại.
Chiều xuống! Vẫn buổi chiều ánh nắng đỏ rực như máu, và da trời nhuộm tím cả không gian.
Yến Linh nhanh nhẹn xuống yên, ném dây cương trên mình ngựa, để cho con Bạch tuyết tự do thơ thẩn một mình. Rồi cúi xuống gặm những cây cỏ non ở sân chùa. Trong lúc đó nàng hấp tấp nhảy vội qua hành lang đi vào chính điện.
Trên thềm gạch rêu phong ở sân chùa đã có bóng một người đứng yên đợi nàng. Đây là một sư cụ, trang nghiêm trong bộ quần áo nâu sồng, tay vịn vào cột chùa, cặp mắt lóng lánh nhìn qua thân cây đại thọ, đã thưa cành, rủ lá... Cặp mắt vừa cương nghị vừa dịu dàng.
Sư cụ đang đứng đợi nàng chính là người mà nàng đã gọi là sư bá, giáo chủ của một sư môn trong vùng Tây Sơn.
Yến Linh tiến lên đứng bên thềm, dừng bước trước mặt nhà sư, chắp tay vái một cái thành kính, và trìu mến.
Đợi cho sư cụ mở mắt nhìn thẳng vào mặt nàng, nàng mới mấp máy đôi môi:
- Thưa bá phụ! Tình hình đang nghiêm trọng.
Sư cụ đưa mắt nhìn thiếu nữ, hỏi:
- Tình thế ra sao mà nghiêm trọng? Con nói cho ta nghe rõ.
Yến Linh chắp tay nói:
- Đoàn do thám Xuyên Sơn của Lý Lạc Hoa nay đã mòn mỏi trước lực lượng chiến đấu của Mạnh Hùng. Tuy nhiên, tên tay sai Nguyễn Thân lại liên kết với một số quan chức tại triều đình tổ chức lực lượng chống phong trào cần vương, lấy danh nghĩa là "Canh tân" để làm tay sai cho ngoại bang.
Sư cụ nói:
- Chí hướng của vị anh hùng Mai Xuân Thưởng thì sao?
Yến Linh nói:
- Chí hướng của vị anh hùng Mai Xuân Thưởng vẫn không thay đổi. Các trại nghĩa quân vẫn củng cố, ngày đêm luyện tập để đối phó với giặc.
Sư cụ điểm một nụ cười trên môi héo hon và cằn cỗi:
- Như vậy con vẫn còn đang gánh trách nhiệm nặng nề.
Thiếu nữ cúi đầu không đáp. Sư cụ hỏi tiếp:
- Tên phản đồ Lý Lạc Hoa nay ở đâu?
Yến Linh thưa:
- Thưa bá phụ! Tên phản phúc đó có lẽ đã đền tội tại lưng đèo An Khê rồi!
- Ai giết nó?
- Mạnh Hùng và nhóm Tây Sơn ngũ hùng!
Sư cụ gật đầu:
- Thế thì từ nay con có một người thân. Người đó là công tử Mạnh Hùng mà lâu nay ta vẫn nghi hoặc. Nhưng bọn do thám Xuyên Sơn bị tiêu diệt, tình hình của địch không bị suy yếu sao?
Yến Linh thưa:
- Chính vì đoàn do thám Xuyên Sơn của giặc bị thất bại nên tay sai Nguyễn Thân chủ trương dùng một lực lượng quân binh hùng mạnh, đánh rốc vào rừng núi để tiêu diệt các đại nghĩa quân của triều đình.
Sư cụ trợn mắt, đôi mày dựng ngược lên:
- Tên Nguyễn Thân phản quốc dám liều lĩnh! Hiện nay quân ta đã có chuẩn bị đối phó chưa?
Yến Linh thưa:
- Tin này đã được cấp báo với vị anh hùng họ Mai. Có lẽ nay mai các sơn trại Buồng Tằm, Hầm Hô đều báo động.
Nàng vừa dứt lời thì bỗng có tiếng vó ngựa dội vào làm rung chuyển cảnh chùa u tịch của hoàng hôn, và dần dần tiếng vó ngựa rào rào mỗi lúc tiến gần về phía chùa.
Từ ngoài cổng, một đoàn người ngựa đi thẳng vào sân chùa. Những tiếng chuôi đao đập vào chân người nghe lách cách.
Sư cụ và Yến Linh đứng phắt dậy. Bàn tay nhà sư nhẹ nhàng vòng ra sau lưng rút một thanh đoản kiếm trong áo cà sa, cặp môi lẩm bẩm như tụng niệm một bài kinh lạ lùng.
Nhưng chỉ chốc lát, đôi môi của sư cụ bỗng nở một nụ cười bao dung, một nụ cười từ bi, bất diệt vẫn đến với làn môi sư cụ hàng ngày.
Thì ra đoàn người đã xuống ngựa và từ từ bước vào sân chùa. Một đoàn chừng sáu bảy người, mặc toàn võ phục và uy dũng, hiên ngang.
Nàng Yến Linh nhận thấy ngay hai người đi đầu là Kha Minh và Kha Lý!
Hai người này ăn mặc theo quân trang lúc ra trận, trong sắc phục của nghĩa quân trại Buồng Tằm.
Đi cạnh Kha Minh và Kha Lý còn có một võ tướng đã đứng tuổi nhưng nàng không quen mặt. Người này rất uy nghiêm trong bộ quân phục của nghĩa quân trại Phú Lạc, tổng hành dinh của chủ soái Mai Xuân Thưởng.
Đằng sau là hai nghĩa quân túc vệ, trên vai vác ngược lên hai cây giáo dài.
Kha Minh và Kha Lý tiến lên trước, chắp tay vái sư cụ, và chào nàng Yến Linh:
- A Di Đà Phật! Kính chào cô nương. Có sứ giả của chủ soái Mai Xuân Thưởng đến xin yết kiến.
Tức thì người võ tướng trại Phú Lạc nghiêng mình, long trọng nói:
- Chúng tôi thừa lệnh chủ soái đến đây hội kiến với Vũ Yến Linh tiểu thư.
Thiếu nữ áo trắng nghe nói giật mình, vội gài kiếm vào bên sườn, chắp tay đáp lễ:
- Vũ Yến Linh là tôi! Xin quý vị cho biết lý do cuộc hội kiến này.
Người võ tướng khiêm tốn, nói:
- Chủ soái được biết Vũ tiểu thư vừa rồi đã hợp sức với Mạnh Hùng tướng quân, diệt trừ đoàn quân do thám Xuyên Sơn của địch. Đó là một công trạng lớn trong việc bảo vệ các trại nghĩa quân của triều đình. Mai chủ soái truyền lệnh cho tôi đến đây để chuyển lời ngợi khen.
Yến Linh cúi đầu nói:
- Chiến công của tôi không đáng làm bận tâm Mai chủ soái. Tôi sẽ cố gắng hơn nữa để xứng đáng với lời khen ngợi ấy.
Sư cụ hỏi:
- Tướng quân đến đây chỉ có một việc chuyển trao lời ban khen của Mai chủ soái thôi sao?
Người võ tướng lại nghiêng mình, chắp tay đáp lễ, và nói:
- Bạch sư cụ! Tiểu tướng ngoài việc chuyển lời ban khen, còn báo tin cho Vũ tiểu thư biết là nay mai đại binh của Nguyễn Thân sẽ kéo vào rừng để tiêu diệt các căn cứ nghĩa quân của Mai chủ soái. Trận chiến có thể xảy ra ác liệt nên Mai chủ soái huy động tất cả các lực lượng để chống giặc.
Sư cụ hỏi:
- Đại binh Nguyễn Thân do tướng nào cầm đầu?
Người võ tướng đáp:
- Bạch sư cụ, theo tin mật báo ở hành dinh Phú Lạc thì Nguyễn Thân đã chiêu dụ một số lục lâm thảo khấu, can tội cướp của, giết người, ở miền Bắc An Vinh, An Thái, từ Thuận Tuyền đổ xuống Mỹ Đức, Tân Nghi... Số người theo giặc rất đông, trong đó có nhiều người am tường về kiếm cung võ nghệ. Tướng cầm đầu đoàn quân ô hợp này là Nguyễn Thế Tuyền cháu của Nguyễn Thân, một tay khét tiếng ở vùng Ân Tín, cố dựa vào thế lực tay sai ngoại bang để chống lại phong trào.
Cuộc hành quân này có sự yểm trợ của quân xâm lược người Pháp cho nên thế trận sẽ vô cùng lợi hại.
Nàng Yến Linh nói:
- Quân xâm lược người Pháp tuy có súng đồng tàu chiến, nhưng lâu nay không dám đối đầu với nghĩa quân cần vương ở miền rừng núi. Nay chúng lại lợi dụng bọn lính tay sai ô hợp này để làm bia cho chúng kéo vào rừng.
Viên võ tướng nói:
- Hai ngày nữa, Mai chủ soái sẽ đến tại trại quân Buồng Tằm để bàn cùng các thuộc tướng bố trí mặt trận chống giặc. Việc cần thiết là nhờ Vũ Yến Linh tiểu thư đi báo với trại Hầm Hô, huy động nhóm Tây Sơn ngũ hùng để cùng nhau chiến đấu.
Sư cụ liếc mắt nhìn Bạch y thiếu nữ, và mỉm cười nói"
- Về việc đó con có thể đưa các vị tướng quân đây đi qua các đường tắt cho gần. Và đó cũng là nhiệm vụ của con.
Bạch y thiếu nữ chắp tay lên ngực, thưa:
- Xin tuân lệnh!
Đoạn nàng nhanh nhẹn đi trước ra ngoài cổng chùa.
Kha Minh, Kha Lý và bọn tướng sĩ ở trại Phú Lạc lặng lẽ vái chào sư cụ, rồi theo gót người con gái ra đi.
Con Bạch tuyết khôn ngoan đã chờ sẵn ngoài cổng.
Tất cả mọi người đều lên ngựa.
o0o
Hai trại nghĩa quân Buồng Tằm và Hầm Hô mấy hôm nay được lệnh liên kết với nhau trong thế trận phòng thủ. Mọi hoạt động diễn ra trong quang cảnh khác thường.
Từ hôm có sứ giả của Mai chủ soái, ở hành dinh Phú Lạc đến trao đổi ý kiến với hai thuộc tướng Trần Thanh Sơn và Châu Thiên, thì hai trại quân ở miền sơn cước bỗng nhiên nhộn nhịp, từng bừng như ngày hội, nhưng thực ra là chuẩn bị nghênh chiến.
Các chủ tướng Thanh Sơn và Châu Thiên đã ra lệnh cho thuộc hạ và binh sĩ mài dao, mài kiếm chực sẵn để đón quân thù, và treo đèn kết hoa để đoán chủ soái Mai Xuân Thưởng thân hành chỉ huy tác chiến.
Cái tin "giặc sắp đến" đã khiến các anh hùng sơn cước chau mày, nghiến răng kiêu hãnh. Nhiều người ngửa mặt lên trời cười sảng khoái, tin tưởng lâu nay bỏ công xây dựng căn cứ trong rừng xanh nay được đem ra thử thách. Nhiều người khác phấn khởi, say sưa như vừa uống một vò rượu mạnh, suốt ngày mài kiếm chuốt tên.
Chủ trại Thanh Sơn sáng nay bận rộn vô cùng. Chàng không rời yên ngựa vì lãnh trách nhiệm phòng thủ "Đệ nhất sơn trại". Chàng phải dàn quân suốt thung lũng Buồng Tằm đến Hang Thần ở chân Hòn Ông và bố trí một lực lượng trực tiếp nghênh chiến để dụ địch từ núi Bé đến Hố Giang.
Chủ trại Châu Thiên cũng chẳng rảnh rang gì. Chàng lãnh trách nhiệm tiếp ứng, điều động nghĩa quân từ Hầm Hô bố trí dọc Đồng Tranh, Đồng Tre xuống đến Mồng Tượng, một dãy núi non vô cùng hiểm trở, trong đó chỉ có thổ dân là thông thạo đường sá mà thôi.
Cả hai trại quân đều lấy lực lượng cung nỏ làm chủ lực trong tác chiến, lấy thế ỷ dốc, liên hoàn làm thế trận, tuyển lựa một bộ phận leo núi tài tình để dụ và bao vây địch. Sau khi thế trận đã vạch định và bố trí xong, Thanh Sơn bước lên "viễn vọng đài" - một ngọn núi bằng phẳng và cao nhất vùng để quan sát vị trí các miền rừng xung quanh.
Chàng gật đầu một mình tỏ ý hài lòng. Tất cả các đường rừng lân cận đều đổ vào thung lũng dưới chân chàng. Giặc muốn hành binh đột nhập vùng này, tất phải thiết lập trận tuyến ở cửa rừng trước mặt. Chiến trường càng mở rộng giặc sẽ càng đi sâu vào tử địa. Bởi vì, khắp bốn phía rừng núi kỵ binh Buồng Tằm và Hầm Hô đã dàn thành thế trận "Trường xà" liên minh tiếp ứng với nhau, chặn hết các nẻo đường khác, chỉ chừa một con đường duy nhất để đưa vào thung lũng Buồng Tằm mà thôi.
Tuy nhiên, ở thung lũng này thì sau mỗi nhánh cây, mỗi hốc đá đều có những tên xạ thủ tài tình đã mai phục sẵn. Chúng nó mang danh là đội "Hầu binh" sẽ xuất hiện bất thần như một bầy khỉ, với tất cả những khả năng tấn công kinh dị của thế trận huyền bí trong chốn ngàn thiêng.
Chủ trại Thanh Sơn mỉm cười, nhìn quanh bốn phía trời xa. Những vũ khí tối tân của Tây phương như súng đồng, đại bác, tàu chiến không thể đem dùng ở đây được, mà chỉ phải sử dụng cung tên, giáo mác mới làm chủ được núi rừng.
Suốt dãy An Tượng trùng điệp, trên mỗi chỏm đá nhọn vươn cao như tháp bút kia, đều có những hiệu mõ truyền đi mọi ngả, nếu có một bóng người lạ vào đây. Và đứng trên "viễn vọng đài" này, viên tướng chỉ huy có thể điều động bao quát cả chiến trường cũng bằng hiệu cờ, hiệu mõ, hoặc bằng chiêng trống tuy theo quân lệnh.
Bỗng Thanh Sơn nghiêng đầu nheo mắt nhìn về phía trời xa, thấp thoáng một ngọn cờ đỏ tía vừa dựng lên trong ánh bình minh rực rỡ. Tiếng mõ truyền tin bắt đầu khởi động và phát ra rất nhanh như tiếng tràng nhạc rung lên trên cổ ngựa.
Thanh Sơn đứng thẳng người, tay cầm kiếm, tay cầm cờ sẵn sàng... chỉ chờ nghe trống trận.
Nhưng tiếng trống trận không nổi lên mà từ xa một hồi tù và vang dội, âm hưởng reo vui. Đó là tiếng tù và báo hiệu một cuộc đón tiếp.
Từ trên "viễn vọng đài" Thanh Sơn bắt đầu nhận thấy một đoàn kỵ binh, y phục chỉnh tề, xuất hiện từ phía rừng rậm, đang tiến dần đến gần thung lũng Buồng Tằm. Dần dần toán kỵ mã xuất hiện rõ thêm. Thanh Sơn nhìn thấy những ánh thép loang loáng dưới ánh nắng mai, và lá đại kỳ phất phới rung theo làn gió.
Toán kỵ binh ước chừng bảy tám mươi người. Một toán quân võ trang từ đầu đến chân.
Toán người đến gần hơn nữa! Người đi đầu cỡi ngựa cách xa toàn đội chừng ba mình ngựa. Hai bên có tám viên kỵ mã hầu cận, đi lùi lại một mình một ngựa.
Có tiếng của đoàn quân Châu Thiên reo to:
- "Chủ soái đến! Chủ soái đến!".
Đúng là chủ soái Mai Xuân Thưởng từ trại hành dinh Phú Lạc đến đây duyệt trận.
Chủ soái họ Mai ngồi trên lưng một con ngựa ô huyền đen nhánh, nổi bật lên giữa vùng cây xanh lá biếc với bộ quân y màu trắng gọi là "bạch giáp bạch bào".
Người chủ trại Buồng Tằm vội vã ra lệnh nổi hiệu trống chào mừng. Tiếng trống dõng dạc nổi lên, trong khi Thanh Sơn rời vị trí quan sát, nhảy lên mình ngựa, đi vòng đường tắt xuống núi để yết kiến chủ soái.
Ngay trước cửa thung lũng, Thanh Sơn đã thấy Châu Thiên dẫn thuộc hạ trại Hầm Hô đến đón mừng.
Hai con tuấn mã của Châu Thiên và Thanh Sơn đi kèm theo con ô huyền của chủ soái họ Mai, và rước vị chủ soái họ Mai lên "viễn vọng đài" nơi dành riêng cho quyền lực chỉ huy mặt trận.
Lên đến "viễn vọng đài" vị chủ soái rất hài lòng lối xây dựng và bố trí lực lượng của nghĩa quân.
Từng toán trưởng, từng tên thuộc tướng đều mừng vui đến ra mắt vị Chủ soái.
Sau khi đã quan sát và phân công nhiệm vụ xong, chủ soái họ Mai cho mời nàng Vũ Yến Linh và nhóm Tây Sơn ngũ hùng vào ban khen những công trận trong thời gian qua.
Riêng Mạnh Hùng không vui, vẻ mặt chàng đau khổ trước sự nô đùa, quyết tâm của mọi người.
Chàng nói với Mai chủ soái:
- Tôi nguyện suốt đời đem thân đấu tranh cho đại nghĩa, cứu dân cứu nước, dẫu chết cũng cam lòng. Không ngờ ngày nay Nguyễn Thân, người cậu ruột của tôi lại đi ngược với nghĩa lớn của dân tộc, làm tay sai cho ngoại bang xâm lược, chống lại phong trào cần vương của các sĩ phu yêu nước. Độc hại hơn nữa trong trận chiến sắp tới, em ruột Nguyễn Thân là Nguyễn Thế Tuyền lại lãnh trách nhiệm cầm quân đương đầu với quân ta. Chẳng biết Mai chủ soái có còn tin tôi không, một thuộc hạ lâu nay nguyện trung thành với chính nghĩa.
Mai Xuân Thưởng điềm tĩnh nói:
- Ta đã tin tưởng Trương Mạnh Hùng tướng quân từ lúc chiêu tập nghĩa binh, và cũng đã trao cho tướng quân nhiều trách nhiệm quan trọng. Tướng quân luôn luôn tỏ ra trung thành với đất nước. Tướng quân đừng bận tâm, kẻ nào làm điều phản bội thì kẻ ấy chịu tội. Vả lại tướng quân là bậc thiếu niên anh hùng, đã vì triều đình lập nhiều công trạng, lẽ đâu triều đình lại phụ ơn?
Nàng Vũ Yến Linh và vị chủ tướng đứng nghe, không biết nói gì hơn, chỉ lặng lẽ nhìn Mạnh Hùng một cách thương hại rồi buông một tiếng thở dài não ruột.
Riêng những lời nói của Mạnh Hùng vừa rồi đối với Yến Linh chẳng khác một tiếng sét đánh vào tai. Đầu óc nàng hoang mang, ngơ ngác, nàng không ngờ việc đó lại lắm chuyện éo le. Người mà nàng vẫn âm thầm ngưỡng mộ, quý mến, người đang sắp sửa cùng nàng kết tóc se tơ lại là cháu của một tên tay sai, phản dân hại nước...
Vũ Yến Linh cảm thấy lòng mình như se lại, khi nghĩ đến tơ duyên.
Trong lúc đó Mạnh Hùng đưa tay ra trước mặt, nói với anh em trong nhóm Tây Sơn ngũ hùng:
- Năm chúng ta đã nguyện đồng sanh đồng tử, sát cánh cùng nhau chiến đấu. Chúng ta quyết chờ giặc nơi đây để cùng hai ngàn quân giặc một phen thử sức.
Thiếu nữ áo trắng bỗng nhìn thẳng vào Mạnh Hùng nói:
- Tướng quân chỉ mới được tin có hai ngàn quên Nguyễn Thế Tuyền kéo đến thôi sao? Ngoài ra còn có hơn năm trăm quân Lê Dương trang bị súng trường của Pháp đi sau yểm trợ.
Thanh Sơn cười hô hố, nói với chủ soái họ Mai:
- Lính Lê Dương, súng đồng, tàu chiến là ở dưới đồng bằng kia! Còn trong rừng núi những thứ đó thật vô dụng.
Châu Thiên, chủ trại Hầm Hô, đôi mày cau lại rồi dựng ngược lên, nói với giọng kiêu hãnh:
- Tôi quả quyết rằng dù có hai vạn quân Lê Dương đến đây cũng chỉ làm mồi cho rừng xanh. Người chiến sĩ của chúng ta chưa bị tiêu diệt đến kẻ cuối cùng thì suốt dãy rừng xanh bát ngát kia chưa thể bị quân giặc giày xéo...
Giữa lúc đó bỗng từ các mỏm núi có tiếng mõ đánh cốc cốc liên hồi nổi lên. Hiệu cờ đỏ ở các điểm canh báo hiệu phấp phới như những cành hoa mai nhô ra trong kẽ lá. Thế rồi, tiếng công lệnh, tiếng tù và âm u truyền đi rền rĩ trong thung lũng, trông nghe rất rùng rợn.
Thanh Sơn nghiêng mình báo với chủ soái:
- Giặc đã tới! Hiệu báo nguy cấp lắm! Có lẽ quân thù rất đông.
Vị chủ soái họ Mai đứng phắt dậy trên "viễn vọng đài" tay cầm gươm, tay phất cờ.
Tất cả mọi người đều quay về vị trí đã phân công để nghênh chiến.
Mạnh Hùng ra lệnh cho nhóm Tây Sơn ngũ hùng:
- Anh em ta hãy sẵn sàng chiến đấu.
Yến Linh tiểu thư nhảy phóc lên lưng con Bạch tuyết, nói với Thanh Sơn:
- Xin tướng quân hãy trở lại vị trí cũ để điều khiển ba quân. Tôi xin dẫn đầu đoàn quân mai phục.
Thanh Sơn liền phóng ngựa như bay về phía cuối thung lũng, còn Mạnh Hùng dẫn nhóm Tây Sơn ngũ hùng mai phục vào rừng sâu. Mạnh Hùng đưa mắt nhìn Yến Linh tiểu thư với bóng con Bạch tuyết loang loáng biến sau mấy dãy tường dốc ngược. Và khi đó, chàng mới đến bên nhóm Tây Sơn ngũ hùng rút kiếm giơ cao lên, nói lớn:
- Chúng ta quyết cùng sống chết, không để giặc tràn qua thung lũng này.
Năm lưỡi kiếm đều vung lên một lúc, năm tay võ hiệp cùng một lúc hô vang:
- Quyết chiến! Đồng sanh đồng tử.
Tiếng trống trận mỗi lúc một dồn dập, làm rung chuyển cả một vùng rừng núi âm u. Người anh hùng họ Mai đứng trên "viễn vọng đài" bắt đầu ra hiệu cho toán quân tiên phong thứ nhất của trại Buồng Tằm tấn công.
Đứng trên đỉnh núi cao này, chủ soái họ Mai nhìn bao quát suốt chiến trường, nhận rõ từng vị trí, từng địa điểm dàn quân như nhìn vào bản đồ vậy.
Ông bắt đầu nhìn thấy toán quân đầu tiên của Nguyễn Thân chia làm hai khúc, từ từ kéo vào như hình một con rắn dài, uốn khúc. Cả hai toán quân xuyên rừng theo đường tắt từ mé sông An Tượng kéo lên dọc ven núi.
Đó là đạo quân hai ngàn người, do Nguyễn Thế Tuyền chỉ huy. Đằng sau, có một đám lính Lê Dương mặt mày đen thui thủi, yên lặng tay cầm súng trường, lưng thắt dây da, có đeo túi đạn, áo quần bằng vải bố màu vàng đậm, đầu đội nón sắt.
Chúng từ từ kéo vào rừng. Bộ binh xen lẫn kỵ binh, hàng ngũ tuy không đều đặn nghiêm chỉnh, nhưng có vẻ hung dữ.
Đi đầu là một tướng ngồi sừng sững trên mình ngựa, tay cầm giáo dài, dáng điệu rất uy nghi. Ai nhìn thấy cũng biết đó là Nguyễn Thế Tuyền, tướng chỉ huy đoàn quân phản quốc.
Tiếng trống trận bỗng rung lên từ phía trên "viễn vọng đài" một lá cờ đỏ in lên nền trời xanh biếc.
Chủ soái họ Mai tay cầm gươm trường, mắt như nẩy lửa, theo dõi từng cử chỉ của địch quân.
Từ sau chân núi, đoàn quân xung phong của trại Buồng Tằm đột ngột xuất trận. Họ như từ dưới đất trồi lên, dao mã tấu sáng quắc lăn xả vào chém chân ngựa của đội kỵ binh Nguyễn Thế Tuyền, làm cho đội kỵ mã của địch bỗng nhiên chạy hỗn loạn.
Những tiếng thét từ cổ họng hàng ngàn nghĩa binh rú lên, nghe rởn óc.
Tức thì, đội kỵ binh dãn ra hai bên, nhường cho đội quân Lê Dương của địch tiến lên.
- Tạch! Đùng! Tạch! Đùng!
Tiếng súng đồng nhả đạn nhắm vào đám nghĩa quân sơn cước.
Tức thì, ở "viễn vọng đài" có hiệu cờ đỏ phất một cái. Tất cả đám nghĩa binh vừa xông ra bỗng biến vào hang sâu, kẽ đá, không còn thấy bóng một người.
Bọn lính Lê Dương mất đối tượng ngơ ngác không biết bắn vào đâu! Tuy nhiên, chúng vẫn cặp súng trường vào nách, bắn bâng quơ vào vách đá thị uy.
Bỗng một hồi tù và rít lên. Đội cung nỏ của nghĩa quân sơn cước lẫn lộn với cây rừng, với vách đá, mọi nơi đều có tiếng "Tách! Tách!".
Đoàn lính Lê Dương không thấy quân địch, chỉ thấy những mũi tên bịt sắt từ đủ phía, đủ cỡ lao tới vun vút, cắm vào vai, vào cổ, vào trán.
- Phập! Phập! Phập!
Tiếng quát tháo của đoàn Lê Dương la thất thanh. Chúng chĩa súng vào các gốc cây, các kẽ đá bắn một hồi nhưng không làm giảm được số lượng những mũi tên từ đâu bay đến.
Chúng ra lệnh rút lui!
Một số lính tay sai của Nguyễn Thế Tuyền được lệnh mang những tên quân bị thương chạy ra khỏi vùng. Nhưng những tên này vừa vác lên vai một xác người đã bị lập tức một mũi tên xuyên đến, và kẻ vác xác lại trở thành cái xác giãy giụa đành đạch.
Chiến trận diễn ra thật ác liệt!
Đúng như lời dự đoán của chủ trại Buồng Tằm, súng đồng, tàu chiến của quân xâm lược không thể sử dụng trong núi rừng cây đá chập chùng ở vùng An Tượng này được.
Nguyễn Thế Tuyền không còn tin tưởng vào súng đạn của đội Lê Dương, liền rút bộ binh tiến vào sâu lùng bắt các tay cung nỏ đang núp trong kẹt đá cành cây, trong lúc đó đội lính Lê Dương quyết định tìm đường rút lui không tham chiến nữa.
Từ trên "viễn vọng đài" chủ soái họ Mai thấy đoàn lính Lê Dương đã rút lui xa, liền nổi cờ hiệu cho đội cung nỏ dừng tay, rút về vị trí, giao chiến trường lại cho đoàn kỵ binh từ trong rừng kéo ra giáp chiến theo thế trận liên hoàn.
Bấy giờ, hai làn sóng người va vào nhau, gươm, đao, mã tấu chạm nhau chan chát.
Như hai đoàn hổ dữ, cả hai bên đều gầm thét vang trời, họ quần nhau từng cặp, có chỗ cả một toán đông vây hai người, có chỗ hàng chục người giăng hàng đối diện giáp chiến.
Nguyễn Thế Tuyền hung dữ như một hung thần, thúc ngựa vụt lên trước đoàn kỵ binh. Mỗi một nhát đao của hắn chém xuống là hai ba chiến sĩ áo chàm bị lui bước. Hắn lấy sức mạnh mở lối cho đoàn bộ binh của hắn đằng sau tiến lên.
Hàng ngàn tiếng hô vang cùng một lúc, hàng ngàn tiếng thép rợn sáng cùng một ánh hào quang... Tất cả đều mãnh liệt, vừa nhịp nhàng tưởng chừng như không sức mạnh nào cản trở nổi...
Đoàn quân tiên phong của nghĩa quân trại Buồng Tằm có vẻ lúng thế và lùi dần trước sức tấn công mãnh liệt của Nguyễn Thế Tuyền.
Trên "viễn vọng đài" tiếng trống bỗng thúc vang như điên cuồng, như giận dữ. Một hồi cồng thứ hai âm u vọng lại từ trong rừng sâu...
Ngay lúc đó, đoàn quân tiên phong lại dàn thành hàng ngang cố tiến lên, nhưng hàng ngũ không đủ sức chống lại một lực lượng đông đảo của địch quân nên bị đánh rạc sang hai bên vách núi.
Quân Nguyễn Thế Tuyền thừa thắng vùng tràn sang như nước lũ. Một cuộc tàn sát diễn ra ghê gớm!
Nguyễn Thế Tuyền đắc ý cười sằng sặc. Các binh sĩ hai bên bắt đầu rượt nhau đâm chém quanh từng gốc cây.
Bỗng tiếng mõ của Nguyễn Thế Tuyền im bặt. Thanh đại đao trong tay hắn bị đánh tung lên một tiếng "choang!" khiến hai bàn tay hắn tê cứng.
Một chiến sĩ áo chàm từ lưng con ngựa tuấn mã phi nhanh tới, chém vào đầu Nguyễn Thế Tuyền một đường thương nặng tựa ngàn cân, khiến hắn phải đưa đại đao ra đỡ.
Người vừa xuất hiện với khí thế uy hùng đó chính là Châu Thiên chủ tướng trại Hầm Hô đem quân tiếp ứng.
Quân của Châu Thiên tỏa sang hai bên đánh vào hai bên sườn của giặc. Riêng Châu Thiên một thương một ngựa, phóng tới giao đấu với Nguyễn Thế Tuyền.
Hai viên dũng tướng vùng thúc ngựa xông vào nhau. Sĩ tốt đua hò reo trợ lực. Trống trận từ trên "viễn vọng đài" giục thúc ầm ầm như trời long đất lở.
Một đại đao và một trường thương quay quanh nhau. Nguyễn Thế Tuyền là một tay võ sư khét tiếng, tự phụ trong đời chưa ai địch nổi cây đại đao, bỗng nhiên nay gặp Châu Thiên, đường thương của một võ tướng đất Thuận Tuyền, khiến cho hắn sửng sốt.
Cây thương dài của Châu Thiên lượn quanh che khuất mình ngựa, tỏa rộng bốn phía ào ào như gió lốc, đánh đỡ công phá đủ mặt. Thực là một bản lĩnh phi thường trong thời võ công hiển hách.
Châu Thiên đánh một lúc đã dồn Nguyễn Thế Tuyền lùi trở lại. Nguyễn Thế Tuyền là một tay tự phụ, nay gặp một đối thủ cao kỳ, bất giác thốt lên một tiếng tức tối, rồi vung đao chém bổ vào đầu ngựa của Châu Thiên một nhát như trời long đất lở.
Châu Thiên vẫn bình tĩnh, không cần né tránh, chàng vận dụng nội công, hai tay nắm chặt cây thương dài, hất lưỡi đao của đối thủ sang một bên. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng gió quạt vút sau lưng chàng. Không kịp chuyển mình, chàng đảo lộn ngọn thương đâm ngược ra sau một nhát nhanh như cắt.
Một tiếng rú rùng rợn, rồi một dòng máu phun lên. Sau lưng Châu Thiên một tên giặc từ trên lưng ngựa rơi bịch xuống đất. Châu Thiên đã giết được một tên giặc đang đâm lén sau lưng chàng.
Con ngựa cúi đầu xuống, hất tung hai chân sau lên trời, đá bắn xác tên giặc ra xa, làm cho Châu Thiên mất đà chúi xuống.
Nguyễn Thế Tuyền lợi dụng lúc cơ hội giục ngựa tới chém vào mặt Châu Thiên một đao.
Nhưng, giữa lúc đó, hàng chục lưỡi dao, mã tấu cùng ùa vào đỡ hộ nhát đao cho Châu Thiên. Hàng chục chiến sĩ áo chàm, thắt lưng trắng, đó là những thuộc hạ của chủ tướng Hầm Hô cùng lăn xả vào trợ lực:
- Giết! Giết!
Bỗng từ phía sau, một đoàn quân lại kéo đến, và có tiếng hô:
- Kìa! Thanh Sơn chủ tướng đã đến nơi rồi!
Đồng thời trống trận trên "viễn vọng đài" lại nổi lên.
Từ bên phía rừng, những lưỡi dao mã tấu lại mọc lên bạt ngàn, vây bọc đoàn quân giặc vào giữa.
Châu Thiên đã ngồi thẳng người lên mình ngựa, vung lưỡi thương dài lượn tít xung quanh Nguyễn Thế Tuyền.
Trong lúc đó, chủ tướng Buồng Tằm là Thanh Sơn đã xua đoàn kỵ binh tràn tới, giày xéo bừa lên những xác giặc vừa bị ngã gục.
Với thanh đao kỳ diệu của Thanh Sơn, chàng đi đến đâu quân giặc ngã ra đến đấy, không ai dám chống cự. Quân giặc bắt đầu núng thế, hậu quân rối loạn.
Nhưng, bỗng có một tiếng chiêng hiệu khua lên, hậu quân Nguyễn Thế Tuyền lại dãn ra hai phía sườn núi.
Nguyễn Thế Tuyền đang giao đấu với Châu thiên chợt quay đao, phóng ngựa chạy. Cả Châu Thiên và Thanh Sơn đều giục ngựa đuổi theo.
Tuy nhiên, toàn đội quân giặc không rút lui ra đường rừng ở thung lũng mà lại phóng rào rào lên sườn núi phía trước, dưới chân "viễn vọng đài".
Thanh Sơn hô to:
- Mau! Chặn chúng lại! Cản đường lên núi! Không cho chúng tiến lên!
Châu Thiên mỉm cười, gò cương nói với Thanh Sơn:
- Được! Cứ cho chúng lên núi! Chúng đang dấn mình vào tử địa.
Thanh Sơn cũng mỉm cười, gật đầu, rồi lấy chiếc tù và đeo trong lưng thổi một hồi dài.
Tất nhiên các chiến sĩ nghĩa quân sơn cước đều dừng bước. Nhưng trong nháy mắt, họ đã dàn thành hàng ngũ, quây vòng thành hình móng ngựa.
Chủ tướng Thanh Sơn và Châu Thiên phóng ngựa lên trước, duyệt qua toàn đội binh mã, và oai nghiêm tuyên bố:
- Hỡi quân sĩ hai trại Buồng Tằm và Hầm Hô! Chúng ta hãy dừng tay! Giặc đã tự ý tiến vào tử địa. Chúng ta không cần đuổi theo hãy mở đường cho chúng vào đất chết.
Phía trước mặt, đoàn quân Nguyễn Thế Tuyền đã tiến lên lưng chừng sườn núi.
Bộ binh lom khom bám vào vách đá như từng đàn dã thú, và chúng hò hét vang lừng như đang chiến thắng.
Dưới chân núi Châu Thiên quay lại bàn với Thanh Sơn:
- Giặc muốn chiếm sườn núi kia lập trại để chờ viện binh. Chúng ta nên phục binh chặn đường tiếp viện, không cho các lực lượng này thông với các lực khác của chúng.
Hai người nói chuyện đến đấy thì bỗng từ xa có tiếng thiếu nữ áo trắng cỡi trên lưng con Bạch tuyết phi nhanh đến.
Đó là nàng Vũ Yến Linh.
Con Bạch tuyết dừng ngay trước đầu ngựa Châu Thiên và Thanh Sơn, nàng nói:
- Đội quân của địch sắp đến nơi để tiếp viện cho quân Nguyễn Thế Tuyền. Đạo quân này có hơn nghìn người, gồm bộ binh và kỵ binh. Hiện còn cách đây ba dặm. Xin quý vị liệu định, chia quân chặn đường ngay.
Rồi nàng đưa mắt nhìn về sườn núi, nói:
- Tiền quân của Nguyễn Thế Tuyền bị đánh dồn lên lưng chừng núi, như vậy thì chúng sẽ bị cô lập, không liên hệ được với đội quân tiếp viện. Ta có cơ hội đánh trả.
Châu Thiên nói:
- Vừa rồi thế giặc rất mạnh, nếu chúng ta dàn trải ra, lực lượng chúng ta không đủ tiêu diệt chúng đâu. Theo lệnh của Mai chủ soái, chúng ta phải phân tán lực lượng địch, rồi phục binh đánh úp. Hiện giờ chúng ta đang làm theo kế sách đó.
Đoạn Châu Thiên quay về phía quân sĩ hô lớn:
- Nhập vị trí cũ, chờ lệnh.
Như một đàn chim vỡ tổ, các chiến sĩ áo chàm tản ra bốn phía. Trong khoảnh khắc họ đã rút vào rừng sâu, chỉ còn lại giữa chiến trường mênh mông ba bốn người ngồi trên lưng ngựa là Châu Thiên, Thanh Sơn và Vũ Yến Linh tiểu thư.
Đoàn quân Nguyễn Thế Tuyền tập hợp, đóng trại trên lưng chừng núi. Sau một trận thử lửa với đội quân tiên phong của nghĩa quân Buồng Tằm, Nguyễn Thế Tuyền nhất quyết bám lấy núi rừng, chờ viện binh tới để tiêu diệt đối phương.
Từ trên lưng chừng sườn núi, thấy từng đợt khói nghi ngút bốc tận trời xanh, báo hiệu quân giặc đã nấu cơm trưa do lương thực mang theo mình.
Chúng đứng mà ăn, vai vẫn đeo cung, tay còn cầm mã tấu. Có đứa vẫn ngồi yên trên lưng ngựa.
Nguyễn Thế Tuyền trèo lên một tảng đá lớn, tay cầm ngang thanh đao, mắt sáng chói, nhìn xung quanh quan sát.
Hắn đứng như thế lâu lắm. Từ lúc mặt trời ở đỉnh đầu cho đến lúc mặt trời chếch chếch về phía tây. Hắn nhìn bao quát suốt khu chiến trường lúc nãy, nhưng chỉ thấy một màu cỏ cây bát ngát, không một bóng người lai vãng.
Hắn ngạc nhiên, không hiểu tại sao nghĩa quân Buồng Tằm đang bao vây chiến đấu bỗng nhiên biến đi đâu mất hết? Nhất định vị chủ soái họ Mai đang mưu tính một chiến thuật gì đây, nếu không họ liên tục tấn công rồi!
Nhưng dù chiến thuật nào thì Nguyễn Thế Tuyền cũng an lòng bám trụ, vì sớm tối gì đoàn quân tiếp viện của Nguyễn Thân cũng sẽ kéo đến. Lực lượng bám trụ kết hợp với lực lượng tiếp viện thì nhất định nghĩa quân Buồng Tằm sẽ bị tiêu diệt tức khắc.
Vừa nhận định tình hình, Nguyễn Thế Tuyền đưa mắt nhìn lên các đỉnh núi cao, ở đó có một đỉnh núi làm "viễn vọng đài".
Và hắn nhìn thấy trong nắng chiều thấp thoáng một lá cờ đỏ, lá cờ soái cắm lên trên ngọn núi sừng sững trấn ngực cả một miền đối diện ngay với một quả núi mà quân sĩ hắn đang hạ trại.
Cùng với lá cờ soái màu đỏ, trên ngọn núi bằng phẳng ấy lại hiện ra một bóng người, trông xa xa như một con chim đang xòe cánh. Tất cả mọi hiệu lệnh chiến trường đều phát ra từ trên đỉnh núi ấy.
Nguyễn Thế Tuyền còn đang kinh ngạc. Thì ngay lúc đó, từ những dải rừng phía nam vọng lại, từ các thung lũng phía bắc dâng lên, từ cả những miền lâm tuyền hoang dại sau lưng, từ ngay dãy núi trấn ngự trước mặt, một âm hưởng ào ào cuồn cuộn, hình như ập tới bao vây lấy toàn đội binh mã của hắn, một âm hưởng trào lên như gió gào thác đổ, một âm hưởng kỳ lạ chứa đựng muôn ngàn tiếng vang hỗn hợp. Nguyễn Thế Tuyền tái mặt, chỉ vừa gióng lên một hồi chiêng báo động, thì từ bốn phía rừng từng lớp lớp chiến sĩ áo chàm tiến lên vây bọc khắp chân núi, uy lực chẳng khác nào một đại dương nổi sóng.
Những mũi tên bịt sắt bắn lên sườn núi rào rào...
Đây là đoàn nghĩa quân xạ thủ ở trại Hầm Hô được lệnh phản công.
Tuy nhiên, đội quân của Nguyễn Thế Tuyền đóng trên sườn đồi, mặc dù đang bị bao vây, nhưng từ trên cao, quân giặc đã dùng đá dội xuống như một quả diên sơn bắn lửa ra, khiến đoàn xạ thủ của nghĩa quân phải chùn bước, ẩn núp vào các khe đá, và các thân cây lớn, không dám tiến lên.
Nguyễn Thế Tuyền dự đoán là quân Buồng Tằm lực lượng quá mỏng, không đủ dàn trải quanh vòng vây, nên lập tức ra lệnh cho đoàn quân của hắn lăn xả xuống giáp chiến.
Một làn sóng mã tấu thứ nhất từ trên núi đổ xuống, nhưng bị cuốn ngay vào cả một biển người.
Quân sĩ Buồng Tằm đông gấp bội, trong đó những chiến sĩ thượng du được tăng cường khá nhiều, khiến cho quân của Nguyễn Thế Tuyền xuống tới chân núi đã bị nghĩa quân áo chàm đè bẹp tức khắc.
Nguyễn Thế Tuyền biết thế trận hiện tại chưa thể đánh phá được, nên vội khua chiêng thu quân. Tướng sĩ tay sai của giặc đều rút lui trở về sườn núi, và dùng đá, gỗ, tên đạn từ trên cao trút xuống chế ngự không cho đối phương tiến lên.
Quả nhiên, đoàn nghĩa quân áo chàm không tiến lên sườn núi mà chỉ bao vây dưới chân núi, hết lớp này đến lớp khác làm cho Nguyễn Thế Tuyền như muốn hoa mắt lên.
Bỗng nhiên, Nguyễn Thế Tuyền trợn mắt nhìn về phía xa xa, từ những cánh rừng bát ngát ở chân đồi vùng An Tượng đám khói đen ngun ngút bay cao, báo hiệu cho biết đoàn viện binh của chúng đang bị nghĩa quân vây hãm.
Nguyễn Thế Tuyền thở dài, than:
- Đáng lẽ vào giờ này quân tiếp viện đã vào đến đây. Vậy mà chưa thấy một tên sĩ tốt nào. Tất nhiên đạo quân đó bị chặn đường bao vây rồi!
Quân tiếp viện không đến được, còn quân chủ lực bị cô lập nơi sườn núi sớm muộn cũng bị tiêu diệt mà thôi...
Nguyễn Thế Tuyền quyết định dồn quân xuống chân núi, mở đường cứu ứng lẫn nhau.
Một hồi chuông rộn rã rung lên. Đoàn kỵ quân của giặc lao từ trên sườn núi xuống, đằng sau là bộ binh tháp tùng.
Chúng cùng nhau tập hợp dưới chân núi, thiết lập hàng ngũ chỉnh tề, sửa soạn tiến vào thung lũng.
Lập tức muôn vạn tiếng reo hò vang dội nổi lên sau lưng chúng. Trên đỉnh núi mà giặc vừa rời khỏi, bỗng nhiên xuất hiện hàng trăm nghĩa quân áo chàm, thắt lưng trắng, từ phía sau núi trèo lên, chiếm lại vị trí của giặc.
Thế rồi từ trên núi cao, từng loạt tên, từng loạt đá rào rào tung xuống. Đồng thời nơi chân núi, hai cánh quân áo chàm, cả kỵ binh và bộ binh, bỗng hiện ra đông như kiến cỏ, chia làm hai ngả đuổi theo phút chốc đã đến bao quanh đoàn quân Nguyễn Thế Tuyề~.
Một cuộc chạm trán giữa quân Buồng Tằm và quân tay sai của giặc lại diễn ra. Quân giặc ít hơn, lại ở cái thế đang rút lui, nên dù cố gắng đến đâu cũng không chống nổi tinh thần hăng say và quyết tâm của đoàn quân sơn cước.
Toàn đội binh chủ lực của Nguyễn Thế Tuyền bị tan tác, rối loạn. Các kỵ binh bao bọc chủ tướng vượt đường chạy trước.
Những vó ngựa của đoàn kỵ binh của Nguyễn Thế Tuyền rào rào tiến vào một thung lũng hẹp. Ở đây Mạnh Hùng và nhóm người trong Tây Sơn ngũ hùng đã được mai phục sẵn.
Vì cỏ lau dài che lấp mình ngựa, nên Nguyễn Thế Tuyền cùng đoàn kỵ mã của hắn chưa nhận thấy những bóng người mai phục.
Chúng yên trí phi ngựa vượt qua vùng cỏ rậm. Nhưng tới giữa thung lũng thì hai toán quân chạm đầu nhau. Đoàn Tây Sơn ngũ hùng xuất hiện đột ngột, đồng thanh hét lên một tiếng dữ dội.
Hơn năm mươi con ngựa cùng hí vang lên, bờm dựng ngược, đuổi quất vun vút.
Mạnh Hùng vừa ngồi trên lưng ngựa tía, lông láng mướt, phóng đến trước mặt Nguyễn Thế Tuyền như một thần tượng uy nghi, thanh bảo kiếm lóe lên, ánh thép sáng ngời.
Chàng thanh niên họ Trương này hôm nay lăn vào cuộc chiến đấu với một phẫn nộ kỳ dị...
Thanh bảo kiếm của chàng đầu tiên chạm vào lưỡi đại đao của Nguyễn Thế Tuyền tóe lửa, và Nguyễn Thế Tuyền bỗng nhiên toàn thân rung chuyển, hai cánh tay tê buốt tận bả vai.
Nguyễn Thế Tuyền giật mình. Nhưng hắn chưa kịp định thần thì lưỡi kiếm ảo diệu kia lại xoay tròn quanh mình hắn, công phá mãnh liệt, không cho thanh đại đao của hắn kịp tung hoành.
Tuy nhiên, Nguyễn Thế Tuyền là một võ sư khét tiếng, đã từng dạy hàng dăm bảy trăm môn đệ nên không dễ gì một lưỡi kiếm thép có thể uy hiếp được cây đại đao của hắn.
Hắn chỉ luống cuống trong hiệp đầu và sau vài miếng dò đòn địch thủ, hắn đã lấy lại ngay thế quân bình, đường hoàng giao đấu kịch liệt.
Đại đao và kiếm báu xoang xoảng chọi nhau bất phân thắng bại. Lưỡi kiếm của Mạnh Hùng quay vù vù, thanh đại đao của Nguyễn Thế Tuyền cũng không kém.
Giữa lúc đó, đoàn người trong nhóm Tây Sơn ngũ hùng cũng chia nhau đón đánh đoàn kỵ binh của giặc. Họ đánh bằng kiếm, bằng dao bằng mã tấu. Họ nhảy hẳn sang mình ngựa địch thủ, ôm kẻ thù vật ngã xuống đất. Họ đánh bằng gươm, bằng giáo trên mình ngựa, họ đánh nhau bằng quyền cước ngay dưới chân ngựa.
Toán kỵ binh của Nguyễn Thế Tuyền cậy đông, nhưng không ngờ lực lượng Tây Sơn ngũ hùng tuy ít mà lại phi thường.
Một chống với mười. Hơn nữa trước trận giao tranh này họ đã cùng nhau thề nguyền: "Phá cường địch, báo hoàng ân" nên họ đã ngạo mạn cả tử thần, bất chấp gian nan nguy hiểm.
Nguyễn Thế Tuyền giao đấu với Mạnh Hùng hơn năm mươi hiệp, mồ hôi ra ướt áo mà chưa thắng nổi chàng thanh nhiên hảo hán ấy.
Hắn có ngờ đâu Trương Mạnh Hùng là cháu ruột kêu hắn bằng cậu. Trước đây Mạnh Hùng đã thọ giáo thân phụ chàng trước khi thân phụ chàng qua đời, sau đó Mạnh Hùng còn đến Thăng Long học thêm kiếm pháp với một võ sư nổi tiếng đương thời.
Nguyễn Thế Tuyền từ trước đến nay không gặp mặt Mạnh Hùng nên không hề biết đứa cháu của mình đang theo nghĩa quân cần vương chống lại người cậu làm tay sai cho ngoại bang.
Chí hướng con người đã chia cắt tình máu mủ. Tuy nhiên, trong lương tâm con người dù sao cũng còn có chút lương tri. Có thể Mạnh Hùng không thương gì Nguyễn Thế Tuyền, những cũng không thể sát hại người cùng dòng máu. Do đó cuộc giao đấu giữa Mạnh Hùng và Nguyễn Thế Tuyền cứ kéo dài mãi trong hận thù và khổ đau.
Bấy giờ đã thấy hàng loạt kỵ binh của Nguyễn Thế Tuyền rời yên ngựa, ngã lộn xuống cỏ. Những con ngựa chiến không người điều khiển đã chạy loạn vào thung lũng.
Nhưng giữa lúc toàn đội kỵ binh của Nguyễn Thế Tuyền đang nao núng thì bỗng một hồi cồng vang lên, từ đầu thung lũng từng đoàn bộ binh cứu viện của giặc tràn vào, như một đợt thủy triều nổi dậy. Có đến hàng mấy trăm tên, rời bỏ chiến trường ngoài cửa rừng, tràn vào đây tiếp ứng với kỵ binh.
Thực ra, ở cửa rừng, hai đạo binh của Thanh Sơn và Châu Thiên đã ngăn đón rất dữ, không để cho quân tiếp viện tràn vào. Nhưng vì quân giặc quá đông, hai đạo quân Hầm Hô và Buồng Tằm không thể nào khống chế hết. Một bộ phận của địch quân lợi dụng sơ hở tràn vào.
Bấy giờ Mạnh Hùng rời bỏ Nguyễn Thế Tuyền vung kiếm truy cản đoàn quân tiếp viện của giặc.
Bên kia Na-Thòn đang giao đấu với một đám kỵ binh của giặc, trông thấy Nguyễn Thế Tuyền rảnh tay vác đại đao giục ngựa tới, liền đón lại giao tranh, thay vào chỗ của Mạnh Hùng.
Kha Minh, Kha Lý vừa rồi múa hai thanh mã tấu như hai con giao long, đi tới đâu quân giặc ngã gục đến đó. Khi thấy Na-Thòn giao tranh với Nguyễn Thế Tuyền, liền xông vào trợ chiến.
Ba lưỡi mã tấu vây tròn cây đại đao làm cho Nguyễn Thế Tuyền phải chống đỡ rất luống cuống. Hắn vừa đánh vừa lùi dần vào con đường hẹp, dựa vào vách đá để thủ thế.
Na-Thòn, Kha Minh, Kha Lý hét lớn:
- Phản tặc! Hôm nay ngươi đừng mong trở về!
Sau tiếng hét, ba thanh mã tấu của ba tay võ hiệp khét tiếng hợp công, buộc tướng giặc phải lùi dần về phía đường hầm rất nguy hiểm trong thung lũng.
Mặt trận trước của rừng, dưới chân đỉnh "viễn vọng đài" đột nhiên thay đổi. Quân số hai bên gần tương đương nhau, và cuộc chiến dàn trải một vùng rộng lớn.
Toán bộ binh Nguyễn Thế Tuyền trước đây đang ở cái thế bao vây sắp bị tiêu diệt giờ đây nhờ đội quân tiếp viện tràn vào bỗng nhiên giữ được thế quân bình.
Chiến sĩ hai bên dàn khắp một vùng chiến địa, mới đầu còn xô vào nhau từng lớp, từng hàng, từng chi đội, rào rào tấn công nhau theo một trận pháp quy mô, nhưng đến lúc cuồng nhiệt nhất quân hai bên nhảy xổ vào nhau đánh xáp lá cà.
Mạnh Hùng thấy khí thế giặc hung hăng, bàn tay cầm kiếm bỗng run lên vì tức giận.
Chàng chợt thấy trong người bừng lên một sức mạnh vô song, chàng lao vào giữa đám bộ binh như một cơn gió cuồng nộ.
Một mình, một ngựa, một bảo kiếm, chàng vùng vẫy trong đám loạn quân, say sưa với lời thề sinh tử.
Cả nhóm Tây Sơn ngũ hùng cũng giao đấu với quân giặc một cách mãnh liệt oai hùng không kém. Họ ở vào cái thế một chọi mười như lúc ban đầu.
Chỉ có một điều lạ là quân giặc tràn vào thung lũng mỗi lúc một đông, mà tuyệt nhiên không thấy một chiến sĩ nghĩa quân nào đuổi theo truy kích. Có lẽ lúc này quân của Châu Thiên và Thanh Sơn đang ác đấu với quân giặc không rảnh tay.
Trong thung lũng, ở một địa điểm quan trọng nhất vùng sơn cước này, lại giao cho lực lượng Tây Sơn ngũ hùng đảm trách. Mỗi tay kiếm hiệp trong đoàn bị hàng mấy chục lưỡi dao của địch vây hãm.
Mạnh Hùng xông pha mãi trong vùng gươm giáo đến nỗi bàn tay tê đi, không biết mỏi. Chàng chém giết không dừng tay, con ngựa màu đỏ tía của chàng luôn dẫm trên xác chết.
Nguyễn Thế Tuyền như trở nên quật khởi rít lên một tiếng, hô quân ào tới.
Giữa lúc đó, có một bóng trắng từ chân "viễn vọng đài" xẹt ra. Nàng Vũ Yến Linh ngồi trên lưng con Bạch tuyết lấp loáng trên tay thanhkiếm báu. Nàng hô to:
- Hãy giao tên tướng giặc cho ta.
Na-Thòn, Kha Minh, Kha Lý đang vây đánh Nguyễn Thế Tuyền, theo lệnh thiếu nữ áo trắng, vội rời khỏi tướng giặc, quay ngựa lại đón đoàn kỵ binh của giặc giao tranh.
Thế là lực lượng nghĩa quân được tăng cường một cách đáng kể.
Nguyễn Thế Tuyền thấy một cô gái áo trắng, tay cầm kiếm thép, cỡi ngựa bạch xông vào, ra lệnh cho ba tên võ hiệp kia dang ra, hắn lấy làm lạ ngơ ngác nhìn, không hiểu cô gái này là ai mà uy dũng như vậy.
Hắn mỉm cười, nói:
- Với dáng dấp và sắc đẹp của cô nương, chắc là một tiểu thư khuê các, con của một quan chức nào đó tại triều đình. Ta không nỡ hại mạng một cô gái đẹp. Hãy về đi, chiến trường không phải là chỗ để cho gái đẹp đến khoe khoang.
Yến Linh hét lớn:
- Tên tay sai ngoại bang dám vô lễ! Ta phải chặt đầu ngươi để trị tội phản dân bán nước.
Vừa nói nàng vừa múa vút thanh kiếm chém vào mặt Thế Tuyền.
Thế Tuyền nổi giận, vung đại đao chém lại. Hai ngựa giao kề, gươm đao chạm nhau xoang xoảng.
Nhưng kiếm pháp của Bạch y kỵ nữ rất lạ lùng khác xa với các hiệp sĩ trong đoàn Tây Sơn ngũ hùng lúc nãy. Nàng như một cánh bướm trắng chập chờn bay lượn khiến Nguyễn Thế Tuyền luôn luôn bị động theo lưỡi kiếm của nàng. Mặt khác con Bạch tuyết rất lợi hại, nó đã búng chân xoay chuyển đủ chiêu, giúp cô gái áo trắng thi thố kiếm pháp một cách vô cùng ảo diệu.
Qua hai mươi hiệp, Nguyễn Thế Tuyền thấy mình bị cô gái áo trắng không chế, cây đại đao không vươn lên được thế chủ động.
Bỗng nhiên Nguyễn Thế Tuyền rú lên một tiếng:
- Ôi chao!
Một đường kiếm của Bạch y kỵ nữ xả xuống trúng vai, áo giáp rách toẹt một đường, máu đỏ chảy xuống thành đường dài, nhuộm ướt áo. Nguyễn Thế Tuyền quất ngựa chạy tới trước, vào sâu hơn trong thung lũng ở khoảng đường hẹp, hai bên vách đá và cây cối um tùm.
Đoàn kỵ binh của Nguyễn Thế Tuyền thấy chủ tướng chạy vào đường hẻm nơi thung lũng, cũng vội vã giục ngựa đuổi theo để yểm trợ.
Chỉ trong loáng mắt, chiến trận thu trọn vào con đường hẻm ở thung lũng.
Bấy giờ từ trên "viễn vọng đài" một hồi tù và rít lên. Từ hai bên sườn núi dốc ngược bỗng xuất hiện đen nghịt tiếng đoàn người như những con vượn bám vào cây dây leo, các mô đá, các rễ cây ào ào tuột xuống thung lũng. Như thác gào núi lở, đoàn người vượn đó nhào xuống thung lũng như một bầy quạ xà xuống đầu đám gà con.
Có những dây leo mang từng chùm người lơ lửng ở lưng chừng sườn núi, chưa buông xuống dưới đất đã đứt phựt, có những rễ cây lớn hàng mấy chục người bám vào, chưa thòng tới mặt đất đã buông tay, đáp ào xuống như một cánh gió.
Đoàn kỵ binh của địch thấy thế toan phóng ngựa đến bên chân tường đá để sát hại những chiến sĩ áo chàm mới đặt chân xuống đất, chưa kịp sử dụng vũ khí. Nhưng họ vừa phóng ngựa tới thì bên trên lưng đồi một loạt tên ào ào bắn xuống như mưa, chặn đứng họ lại, không cho họ đến gần những "chùm" chiến sĩ vừa rơi xuống.
Mạnh Hùng dừng ngựa đứng ngoài xa, và cùng với nhóm Tây Sơn ngũ hùng chặn ngang trước cửa con đường vào thung lũng hẹp! Chàng đã hiểu ngay đây là đoàn "hầu binh" thần xạ của Thanh Sơn, chủ trại Buồng Tằm.
Chỉ trong chớp mắt, đoàn quân đó đã tràn xuống thung lũng, đông không kém gì đoàn quân của Nguyễn Thế Tuyền.
Giữa đám chiến sĩ áo chàm trú núi như vượn, người chủ trại Buồng Tằm lại hiện ra với dáng điệu uy nghi hùng vĩ. Chàng cũng bám vào dây leo, tuột xuống nhanh thoăn thoắt. Chàng cũng nhảy chuyền từ mô đá này sang mô đá khác, xứng đáng là một võ tướng, mang trách nhiệm chỉ huy của một trại quân sơn cước.
Thế trận diễn ra thật lạ lùng, kinh khủng. Có những toán quân chọi nhau bằng dao dài, có những toán quân tử chiến bằng dao găm, có những binh sĩ không đánh nhau bằng dao kiếm, mà bằng tay chân, họ vận nội công ôm vật nhau, cấu xé nhau, bẻ gẫy tay chân và bóp cổ nhau nghe ằng ặc...
Đám quân giặc đồng bằng giờ đây mới biết lòng dũng cảm của những chiến sĩ sơn cước đến bực nào.
Viên võ tướng Thanh Sơn lúc này như say máu, cặp mắt long lên, xông vào đám giặc chém giết rất khủng khiếp.
Bọn giặc núng thế, có những đứa tìm đường thoát thân, chạy ra cửa rừng nơi đầu đường thung lũng thì bị đoàn dũng sĩ của Mạnh Hùng chặn sẵn nơi đó giết chết hết.
Từ lúc đoàn "hầu binh" của nghĩa quân áo chàm đột ngột sà xuống tiếp chiến, Mạnh Hùng và các dũng sĩ trong đoàn được nghỉ tay dưỡng sức. Chung quanh chàng xác giặc ngổn ngang từng lớp quân thù bị những trận mưa tên hạ sát, lớp còn lại cũng bị đánh tơi bời trên toàn diện trận chiến.
Chàng rời khỏi yên ngựa, cầm ngang thanh kiếm báu thủ thế dẫm trên xác giặc lần theo vách đá đi vào trong không gặp một sự cản trở nào.
Trèo lên một phiến đá lớn, chàng nhìn xuống dọc thung lũng đang sôi lên như một vạc dầu, ầm ầm chuyển rung như một địa chấn.
Bấy giờ tuy chàng không bị một vết thương nào, nhưng suốt trong cuộc chiến đấu vừa qua, bao nhiêu gân cốt chàng đã căng thẳng đến cực độ. Tay chân chàng hình như không còn đủ sức để chuyển bộ pháp cho vững, múa đường kiếm cho kín như trước nữa.
Bỗng nhiên, từ đầu thung lũng, một cái bóng trắng vun vút lao đi vượt qua tất cả những đám binh sĩ hỗn loạn của cả hai bên. Đó là bóng của Bạch y kỵ nữ Vũ Yến Linh tiểu thư.
Nàng được lệnh ở "viễn vọng đài" truyền các binh tướng rời khỏi trận chiến để đánh "hỏa công".
Tức thì, trong thung lũng hẹp, mặt trận đã biến chuyển. Đoàn "hầu binh" của Thanh Sơn đang đánh dồn quân giặc dữ dội bỗng dang ra.
Mạnh Hùng đón đầu ngựa Yến Linh hỏi:
- Quân hai bên đang đánh cận chiến, người người bám sát nhau làm sao bày trận hỏa công? Nghĩa quân Buồng Tằm sẽ trốn vào đâu để tránh lửa.
Yến Linh cười lớn, nói:
- Toán hầu binh của chủ tướng Thanh Sơn đã từ trên trời rơi xuống thì họ cũng sẽ từ dưới đất chui lên, trong lúc đó quân giặc sẽ chịu phép ở lại nơi đây để xô đẩy nhau vào dàn lửa.
Nàng vừa dứt lời, đã thấy từ phía trước mặt các tay kiếm trong đoàn vũ dũng đã truy kích quân giặc đến giữa thung lũng.
Vũ Yến Linh nói với Mạnh Hùng:
- Xin tướng quân hãy ra lệnh cho đoàn Tây Sơn ngũ hùng quay lại. Giờ đây, phận sự truy kích giặc là trách nhiệm của nghĩa quân Buồng Tằm do Thanh Sơn chỉ huy.
Mạnh Hùng liền gò cương ngựa, đưa cao thanh kiếm lên trời, hô:
- Hỡi anh em! Mau quay lại. Tất cả hãy theo tôi.
Nhóm Tây Sơn vũ dũng đang miên man đuổi giặc, nghe tiếng kêu của Mạnh Hùng liền dừng đao, quay ngựa trở lại.
Thiếu nữ áo trắng dẫn đầu cả bọn đi như tên bắn. Đến đầu thung lũng, nàng quay trở lại chỉ tay vào trận địa, nói:
- Trận hỏa công bắt đầu!
Quả nhiên, từ dưới núi bốc lên nghi ngút từng luồng khói vàng. Và kỳ diệu thay! Cả một thung lũng hẹp giờ đây như một dòng sông lửa. Lửa đỏ rực, lửa chan hòa, lửa bùng bùng thiêu sáng một nền trời sơn dã vừa sụp tối. Lửa từng vệt dài nhuộm hồng vách đá, lửa soi rõ từng đám cỏ rêu, lửa ùn ùn kéo đến đốt đoàn quân giặc.
Trong ánh lửa sáng tựa ban ngày, người ta thấy hàng ba bốn trăm người bám vào vách đá thẳng tắp trèo lên như những con sóc.
Đó là những chiến sĩ áo chàm sơn cước, đã sử dụng thuật neo núi cổ truyền. Những bóng người đó đã vượt cao lên trên ngọn lửa, để lại phía dưới một biển lửa và một đoàn quân tay sai của Nguyễn Thế Tuyền.
Sau khi giao đấu với Vũ Yến Linh, Nguyễn Thế Tuyền bị thương ở vai, được toán kỵ binh bao quanh che chở. Và giờ đây mọi người đều chìm trong biển lửa, không có đường thoát thân, không còn ai bảo vệ ai được nữa.
Tiếng la hét rền trời! Mùi vải cháy, mùi da thịt khét lẹt.
Mạnh Hùng và cả Thanh Sơn, Châu Thiên là những thuộc tướng của Mai chủ soái, đã từng xông pha giữa rừng gươm biển máu, nhưng đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến một cảnh tượng chết chóc hãi hùng.
Đoàn người xuống núi và lên núi nhanh như vượn kia, trước sau vẫn chỉ là đoàn "hầu binh" của Thanh Sơn ở trại quân Buồng Tằm. Họ thoắt đi từ trên trời sa xuống, rồi thoắt đi từ dưới đất chui lên. Chính đoàn người đó đã làm cho một vùng lâm tuyền bốc lửa, và thiêu rụi xác quân thù.
Chính đoàn người áo chàm, chất phác và hồn nhiên của rừng xanh đã gây nên thế trận kỳ ảo này.
Mạnh Hùng đứng lặng người, nhìn ngọn lửa đỏ. Chàng thở dài! Trong đó có xác của Nguyễn Thế Tuyền, người cậu ruột của chàng...
Bỗng nghe một hồi trống xa xa vọng lại...
Chiến trận đã chấm dứt...
Lệnh chiêu an...