5. BẮT CÓC CON TIN
Con Bạch tuyết của nàng Vũ Yến Linh phi nhanh qua thung lũng Buồng Tằm, nơi đây một tuần lễ trước đã thiêu rụi xác giặc và viên tướng phản quốc Nguyễn Thế Tuyền.
Bấy giờ Châu Thiên đã dẫn đoàn nghĩa quân áo chàm trở về Hầm Hô, chỉ còn lại chủ tướng Thanh Sơn đang khao quân để kiểm điểm binh mã.
Vừa thấy thoáng Bạch y kỵ nữ, Thanh Sơn đã hỏi nhanh:
- Yến Linh tiểu thư mang quân lệnh gì?
Yến Linh vẻ hơ hải! Bọn thầy ngãi Cờ Ty và tên phản bội Xả Thẩu đã bắt mất thân mẫu của Mai chủ soái và nàng Hà Như Liên rồi.
Thanh Sơn kinh ngạc, trố mắt nhìn thiếu nữ áo trắng:
- Chúng làm cách nào bắt được?
Thiếu nữ áo trắng nói:
- Chúng đã dùng thuốc mê "Long diên hương" xông khói, làm cho cả bà cụ và nàng Hà Như Liên hôn mê. Chúng bắt chở lên mình ngựa đem vào rừng Vĩnh Thạnh, nhưng chưa biết tính mạng ra sao.
Thanh Sơn hỏi:
- Ở đó có nhiều nghĩa quân canh gác, tại sao để chúng nó hành động dễ dàng như vậy?
- Tất cả quân lính canh gác ở đó đều bị xông mê. Nhưng chúng bắt đi chỉ có hai người.
Thanh Sơn hỏi:
- Như vậy chúng không cố ý hạ sát, mà chỉ bắt cóc để làm con tin dụ Chủ soái ra hàng. Chúng đã thực hiện kế hoạch công tác của đoàn do thám Xuyên Sơn.
Vũ Yến Linh cúi chào Thanh Sơn và nói:
- Tôi cần phải đi ngay bây giờ để dò xem tin tức.
Dứt lời, nàng phóng ngựa như bay phút chốc chỉ còn như một vệt khói trắng.
Trong lúc Yến Linh cấp báo tin Mai lão mẫu bị quân địch bắt, thì đoàn Tây Sơn ngũ hùng cũng đã nhận được tin này.
Bùi Thế Phương rất nóng lòng vì nghe tin Hà Như Liên, vị hôn thê của chàng bị trúng độc, nên hối thúc Mạnh Hùng ra lệnh cho anh em trong đoàn tủa ra khắp nơi tìm kiếm.
Thế là một cuộc truy lùng bắt đầu...
Mạnh Hùng một mình với con ngựa ô truy chạy vút đến Vĩnh Thạnh, nơi ẩn cư của Mai lão mẫu và nàng Hà Như Liên.
Đến nơi, chàng xuống ngựa, vào trại và được bọn quân canh kể lại sự việc trong đêm qua.
Đúng như tin tức đã nhận được, bọn giặc đã dùng "Long diên hương" xông mê Mai lão mẫu và Hà Như Liên bắt chở lên lưng ngựa đi về phía Đồng Phó.
Mạnh Hùng đoán chắc thế nào hai tên Thượng du Cờ Ty và Xả Thẩu cũng đem giấu vào thung lũng nơi "hang thần" trước khi giao nạp cho Nguyễn Thân.
Chàng phi ngựa chạy một mạch hơn năm mươi dặm thì đến Đồng Phó, và cho ngựa lần bước đi vào thung lũng hang thần.
Thung lũng rất sâu, có nhiều cây cối um tùm, và hai bên toàn là tường đá cao vút.
Đây cũng là một vùng của chân đèo An Khê, nên địa thế rất hiểm trở.
Mạnh Hùng đứng ở cửa hang thung lũng nhìn vào, không có dấu vết gì khả nghi. Bốn bề vắng lặng, không nghe một tiếng động, chỉ nghe gió rít vù vù như tiếng nhạc thiên nhiên trong rừng núi.
Chàng đi sâu vào hơn mười trượng. Con đường rẽ vào phía trái, và bên trong có một động đá thiên nhiên.
Đây là nơi bọn trộm cướp ẩn náu rất tốt để hành nghề cướp giật khách qua đường.
Dù Mạnh Hùng là một tay kiếm lợi hại, có võ công thâm hậu, nhưng chàng vẫn phải đề phòng, vì đây là một sào huyệt của bọn lục lâm thảo khấu.
Chàng buộc ngựa bên ngoài, tay cầm chặt chuôi kiếm, đếm từng bước đi, tiến vào. Chàng nhẹ nhàng rẽ sang một khúc quanh, nhô đầu nhìn vào động đá.
Vẫn yên lặng, không thấy một tiếng động, nhưng chàng nhận xét quả đúng là nơi đây đã có dấu vết vừa rồi có người đến tạm trú.
Chàng đang để mắt quan sát thì bỗng có một bóng đen ở trên cành cây nhảy xuống chém vào vai Mạnh Hùng một nhát. Mạnh Hùng đã cầm kiếm đề phòng, nên vừa nghe hơi gió đã đánh tạt ra một đường.
"Cheng!".
Hai lưỡi kiếm thép chạm nhau phát ra một tiếng động ghê hồn.
Bóng người vừa xuất hiện là một chàng thanh niên, mặt mày tuấn tú, thân hình vạm vỡ, vẻ trang nhã không kém gì công tử Mạnh Hùng. Tuy nhiên, vẻ mặt anh ta có vẻ kiêu căng, ngạo mạn.
Mạnh Hùng hét lên:
- Phản tặc! Ngươi là ai? Ngươi núp ở đây làm gì? Vẻ mặt của ngươi không có gì bợm bãi cả, tai sao lại ẩn trú nơi đây?
Thanh niên cười lạnh lùng, nói:
- Ta biết thế nào thì tên Trương Mạnh Hùng rồi cũng đến đây!
Mạnh Hùng kinh ngạc, hỏi:
- Ngươi là ai?
Người thanh niên lắc đầu:
- Không cần biết tên ta vội. Ngươi đã dám đến đây thì tất nhiên không từ chối một cuộc giao tranh với ta để thử tài cao thấp.
Mạnh Hùng cười gằn:
- Ta đã đến đây thì không từ chối một cuộc so gươm với kẻ nào. Tuy nhiên, điều quan trọng là ta muốn biết ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?
Chàng trai tuấn tú thong thả nói:
- Mạnh Hùng! Ta biết ngươi là cháu ruột của Nguyễn Thân, kêu Nguyễn Thân bằng cậu, ngươi đang cầm đầu một nhóm vũ dũng Tây Sơn ngũ hùng để ủng hộ phong trào cần vương. Điều đó không quan trọng gì với ta cả. Nhưng hôm nay ta giao đấu với ngươi vì một lý do khác.
- Lý do gì?
- Lý do vì ta với ngươi đang giành một cô gái!
Mạnh Hùng kinh ngạc:
- Cô gái nào?
Chàng trai tuấn tú nói với giọng ngạo nghễ:
- Hà Như Liên!
- Hà Như Liên?
- Phải! Nàng đang bị bọn tay sai của Nguyễn Thân bắt, và ta đang cố sức tranh đoạt nàng, không cho nàng rơi vào tay ai cả.
Mạnh Hùng hét lên:
- Thế là ngươi đang cầm giữ nàng? Và đang cầm giữ Mai lão mẫu. Ôi chao! Thế là ngươi đáng chết rồi! Nhưng ngươi quan hệ với Nguyễn Thân như thế nào? Và tên ngươi là gì?
Thanh niên chậm rãi nói:
- Ta là Mã Như Long, con trai một quan chức tại triều. Ta không quan hệ gì với tên tay sai ngoại bang ấy cả, nhưng ta cũng không để cho ai động đến thân xác của người đẹp Hà Như Liên.
Mạnh Hùng nạt lớn:
- Hà Như Liên là hôn thê của Bùi Thế Phương. Hai gia đình đã hứa hôn với nhau từ lúc nhỏ. Tại sao nhà ngươi lại có tham vọng chiếm đoạt.
Mã Như Long cười hì hì:
- Mạnh Hùng! Ngươi lầm rồi! Nếu gia đình nàng Hà Như Liên có hứa hôn là hứa với ta đây. Có đời nào con gái một gia đình trâm anh thế phiệt lại hứa hôn với một gã thư sinh bất tài vô dụng đó.
Mạnh Hùng nói:
- Điều đó có gì làm bằng chứng?
Mã Như Long nói:
- Ngươi nên hỏi lại nàng.
Mạnh Hùng nói:
- Thôi chuyện đó không bàn cãi ở đây. Ngươi nên trao trả Mai lão mẫu và nàng Hà Như Liên lại đây, nếu không ta sẽ không dung tha cho mạng sống của ngươi đâu.
Mã Như Long trợn ngược đôi mắt:
- Mạnh Hùng! Tài năng của ngươi tới đâu mà phách lối như vậy? Ngươi liệu có thể đánh thắng ta không?
Mạnh Hùng nói:
- Ta có nghe tiếng Mã Như Long con trai của quan tham tán Mã Vĩnh Tường, nối dòng nghiệp võ, nhưng ở đây không phải để so tài, mà là tử chiến vì nghĩa vụ.
Mã Như Long nói:
- Hà! Hà! Nếu vậy hôm nay ta bắt buộc phải cùng nhau sinh tử rồi!
Mạnh Hùng nói:
- Cuộc chiến đấu có thể hủy bỏ nếu nhà ngươi chịu giao lại Mai lão mẫu và nàng Hà Như Liên!
Mã Như Long hất hàm nói:
- Hãy rút kiếm ra!
Mạnh Hùng đưa thanh bảo kiếm ra trước mặt:
- Khoan! Ta muốn ngươi chỉ chỗ đã giấu hai con tin đó ở đâu. Nếu ta giết chết ngươi thì thật khó tìm.
Mã Như Long cười nhạt:
- Ngươi đừng tưởng là đã chắc thắng nổi ta. Ta nhường cho ngươi động thủ trước.
Mạnh Hùng cười lớn:
- Được lắm! Ngươi cũng xứng đáng là một dũng sĩ, có dòng máu giang hồ.
Vừa nói, Mạnh Hùng vừa bước tới...
Khi còn cách Mã Như Long ba bước, Mạnh Hùng nói:
- Hãy đề phòng ta vũ động kiếm pháp.
Mã Như Long nói:
- Xin mời!
Mạnh Hùng vung kiếm báu đánh liền ba chiêu, thế kiếm mạnh như vũ bão. Tuy nhiên ba chiêu đó toàn là hư chiêu, mục đích là gợi cho Mã Như Long đưa kiếm ra đỡ, để lợi dụng sơ hở tấn công. Nhưng ba chiêu này cũng có thể biến thành ba chiêu thật, nếu đối phương phản ứng chậm chạp thì mũi kiếm sẽ xoáy vào huyệt kiên tỉnh, gây thương tích tức khắc.
Nhưng Mã Như Long là con trai một võ tướng, từ nhỏ đã theo đuổi kiếm cung bản lĩnh đâu phải tầm thường. Hắn chỉ lắc mình mấy cái đã hóa giải ba chiêu thế của Mạnh Hùng. Tuy nhiên, Mã Như Long còn đang thế thủ chứ chưa dùng thế công.
Mạnh Hùng thấy Mã Như Long thân pháp siêu việt, trong lòng nể sợ. Tuy nhiên, là một võ tướng đã từng lăn mình trong chiến trận thì trước một đối thủ như Mã Như Long không thể nhường bước.
Chàng vận dụng nội công chém xéo xuống Mã Như Long một đường với kiếm pháp rất lạ lùng. Mã Như Long thấy Mạnh Hùng đã biến chiêu một cách ảo diệu, không dám sơ hở, liền đưa lưỡi kiếm đánh tạt qua một đường rất mạnh.
"Cheng!".
Ánh lửa xẹt ra như một luồng chớp. Mạnh Hùng lùi lại hơn nửa bước, trong lúc đó hai bàn chân của Mã Như Long như muốn lún xuống đất, thân mình lắc lư một cái.
Thấy Mạnh Hùng lùi lại, Mã Như Long thừa cơ tiến tới, liên tiếp chém luôn ba đường kiếm rất mạnh và nhanh.
Mạnh Hùng bị mất thế đứng, nhưng không vì thế mà rối loạn. Chàng tránh sang một bên, đợi cho Mã Như Long tung lên nhát kiếm thứ tư liền phóng mình đá vào cổ tay Mã Như Long một cước buộc Mã Như Long phải thu kiếm về.
Lợi dụng cơ hội chớp nhoáng đó, Mạnh Hùng chồm người tới, đứng vững vào vị trí tấn công. Tuy nhiên, hình như Mạnh Hùng không cố đấu, nên không vận dụng những đường kiếm mãnh liệt và chớp nhoáng.
Mã Như Long hơi ngạc nhiên, nói:
- Mạnh Hùng! Cuộc giao đấu hôm nay không phải để so sánh tài năng, mà phải một còn một mất đó.
Mạnh Hùng cười nhạt:
- Ngươi có cảm giác là ta nương tay sao?
Mã Như Long nói:
- Trong đời ta không thích những kẻ nhân nhượng. Đã giao đấu thì phải tận lực.
Mạnh Hùng gật gù:
- Ngươi muốn nếm mùi thất bại quá sớm!
Vừa nói chàng vừa dùng thế công áp đảo lưỡi kiếm của đối phương, làm cho đối phương chống đỡ lúng túng.
Mã Như Long bắt đầu nể phục, bởi vì đường kiếm của Mạnh Hùng tuy không mãnh liệt, nhưng không để một kẽ hở nào để đối phương có thể lợi dụng phản công.
Bỗng nhiên, Mã Như Long lùi lại một bước, búng chân nhảy vọt lên cao rồi đáp chân xuống như một con đại bàng, từ trên cao chém xuống gió lộng ào ào.
Đây là chiêu thế "đại bàng đả hổ" có sức mạnh phi thường.
Mạnh Hùng biết ngay đây là một kiếm pháp lợi hại, dùng cường lực làm sức ép, nên chàng đứng trụ hai chân thật vững, đợi cho thân mình của Mã Như Long đáp xuống, và lưỡi kiếm của đối phương phạt ngang, chàng lấy hết sức mình đánh dội lưỡi kiếm của Mã Như Long ra.
"Choang!".
Một tiếng thép chạm nhau dữ dội, thanh kiếm của Mã Như Long đánh bật lên không trung, bắn ra xa hơn mười bước.
Chỉ nghe Mã Như Long kêu "ứ" một tiếng, thân mình nghe rơi xuống đất một tiếng "bịch" nặng nề. Mã Như Long phun ra một ngụm máu tươi.
Mạnh Hùng lướt tới, định đạp lên người Mã Như Long để buộc hắn chỉ chỗ Mai lão mẫu và nàng Hà Như Liên.
Nhưng chàng vừa lướt tới thì một luồng ám khí từ trong tay Mã Như Long đã bay ra, cắm vào cổ chàng.
Mạnh Hùng hoảng hốt, trong lúc bất ngờ không kịp dùng tay bắt ám khí, nên lách mình sang một bên, và lùi trở lại để tránh luồng ám khí thứ hai.
Đó là hai mũi phi tiêu mà Mã Như Long đã cùng một lúc phóng ra để tự vệ trong lúc bị rơi kiếm.
Mạnh Hùng tuy tránh khỏi, nhưng cảm thấy trên bả vai hơi lành lạnh, chàng đưa tay vuốt một cái, thấy bàn tay dính máu thì biết là ám khí đã xuyên phớt qua da thịt chàng rồi.
Cùng lúc đó Mã Như Long đã đứng lên, cười khúc khích:
- Cây phi tiêu có tẩm độc, ngươi sẽ không còn sống được bao lâu nữa đâu. Nếu bây giờ ngươi còn đủ sức giết ta thì ta với ngươi sẽ cùng một lượt qua bên kia thế giới.
Mạnh Hùng cảm thấy vết thương tê buốt, biết là ám khí có tẩm độc, và lời nói của Mã Như Long không phải để đe dọa, nên cố lấy giọng bình tĩnh nói:
- Mã Như Long! Ngươi là người của Nguyễn Thân sai khiến phải không?
Mã Như Long hét to:
- Mạnh Hùng! Lúc nãy ta đã nói cho ngươi biết là ta rất ghét bọn tay sai bán nước mà.
Mạnh Hùng ngạc nhiên:
- Thế thì ta với ngươi giao đấu với mục đích gì?
Mã Như Long nói:
- Ta cố sống chết với bất kỳ ai có ý định bắt nàng Hà Như Liên.
- Thế thì hiện tại nàng Hà Như Liên có mạnh khỏe không? Và Mai lão mẫu có bị bạc đãi không?
Mã Như Long nói:
- Chính ta cũng đang đi tìm nàng.
Mạnh Hùng trố mắt nhìn Mã Như Long nói:
- Đồ ngốc! Tại sao ngươi không nói cho ta biết từ lúc đầu?
Mã Như Long "hừ" một tiếng, đáp:
- Nếu ta có nói cho ngươi biết từ lúc đầu, thì ta vẫn phải giao tranh với ngươi, vì các ngươi và Nguyễn Thân đều là hai đối tượng thù nghịch với ta.
- Tại sao?
- Tại vì hai bên đều cố tình tranh đoạt nàng Hà Như Liên, người yêu của ta.
Mạnh Hùng chậm rãi nói:
- Mã Như Long hiền hữu! Nhà ngươi đã hiểu lầm rồi! Ta tìm nàng Hà Như Liên và Mai lão mẫu chỉ vì cậu ta là Nguyễn Thân muốn bắt những người này làm con tin để mua chuộc các anh hùng chống ngoại xâm phải đầu hàng. Hành động của ta chỉ chống lại âm mưu của bọn tay sai mà thôi.
Bây giờ Mã Như Long mới hiểu ra chàng nhìn Mạnh Hùng nói:
- À! Ra thế!
Nhưng rồi hắn lại trợn mắt, hỏi:
- Nhưng ngươi là cháu của tên tay sai phản quốc đó.
Mạnh Hùng nói:
- Mỗi người đang đi theo một con đường. Nếu Mã huynh tin tôi là kẻ yêu nước thì chúng ta có thể trở thành bạn.
Mã Như Long nói:
- Thế thì uống thuốc giải độc mau.
Vừa nói, Mã Như Long vừa lấy trong túi áo ra một chai nhỏ màu trắng, trao cho Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng lấy ra một viên thuốc, bỏ vào miệng nuốt trửng, rồi trả chai lại cho Mã Như Long, nói:
- Thôi chúng ta tìm nơi nghỉ một chút để tiếp tục đi tìm chỗ ẩn giấu Mãi lão mẫu và Hà Như Liên.
Mã Như Long nói:
- Tôi chỉ chấn thương một chút thôi, không hại gì đến sức khỏe cả. Lúc tôi đến đây thì hai tên thổ dân vùng Thượng đã dùng ngựa chở nạn nhân ra khỏi hang này.
Mạnh Hùng nói:
- Tại sao Mã huynh không truy cản?
Mã Như Long nói:
- Tôi vừa vào hang đá thì bị chúng xông mê. Tôi ngửi thấy mùi thơm nhưng vì nóng lòng tìm nạn nhân không để ý. Đến lúc phát hiện thuốc mê thì trong người không còn trầm tĩnh nữa, tôi phải nhảy ra ngoài vườn, tìm chỗ để uống thuốc giải độc. Lúc giải độc xong tôi trở vào thì gặp Mạnh Hùng đại huynh đến nơi.
Mạnh Hùng thở dài:
- Tôi biết hai tên thổ dân người Thượng du đó có chất thuốc độc rất lợi hại. Một đứa là Cờ Ty còn một đứa cụt tay là Xả Thẩu.
Mã Như Long ngạc nhiên:
- Đúng rồi, trong hai thằng đó có đứa cụt tay. Tuy nhiên ngoài hai tên ấy còn có một tên mặc áo đen, bịt kín mặt bằng khung vải đen.
Mạnh Hùng nói:
- Mã huynh là có biết chúng dẫn nạn nhân đi đâu không?
- Dĩ nhiên là chúng dẫn nạn nhân đến dinh của Nguyễn Thân rồi.
Mạnh Hùng nói:
- Như vậy chúng ta phải truy cản để đoạt lại trước khi chúng đem về dinh.
Hai người dắt tay nhau ra khỏi thung lũng. Con ngựa của Mạnh Hùng còn cột trong lùm cây rậm. Như Long cũng dắt ngựa đi song song.
Thế là từ chỗ hiểu lầm nhau trong cừu hận, bây giờ hai người đã trở thành đôi bạn tâm giao.
Mạnh Hùng hỏi:
- Theo lời nói của Mã huynh thì nàng Hà Như Liên quả thật đã yêu Mã huynh sao?
Mã Như Long đáp:
- Sự thật là thế. Tôi và nàng trước kia cùng học cùng một sư môn, sự gần gũi nhau đã đem lại một mối tình quyến luyến. Còn việc hứa duyên giữa hai gia đình, điều đó không quan trọng, bởi vì nàng cũng không thích lời hứa đó.
Mạnh Hùng nói:
- Bùi Thế Phương còn là bạn tôi, một thanh niên trong Tây Sơn ngũ hùng. Lâu nay Bùi Thế Phương cũng hy vọng được có dịp gặp người yêu, nhưng hoàn cảnh éo le thế này có lẽ phải do con tim nàng quyết định.
Mã Như Long nói:
- Đúng vậy! Chỉ có con tim nàng mới giải đáp được hoàn cảnh này. Nhưng con tim nàng đã thuộc về tôi rồi.
Mạnh Hùng thở dài:
- Như vậy Bùi Thế Phương sẽ rất đau khổ khi mất người yêu.
Mã Như Long lắc đầu:
- Đã bao giờ nàng Hà Như Liên yêu Bùi Thế Phương đâu mà anh chàng gọi là người yêu?
Mạnh Hùng nói sang chuyện khác:
- Lâu nay Mã huynh cũng ra vào dinh của Nguyễn Thân chứ?
- Thì tôi có sợ gì hắn mà không dám lui tới. Có lẽ hắn thù tôi, muốn làm hại tôi nhưng chưa có cơ hội.
- Tại sao?
- Vì tôi là con một quan chức triều đình không theo đường lối của hắn. Nhất là thân phụ tôi hiện là võ tướng, đang yểm trợ cho phong trào cần vương.
Mạnh Hùng ngẫm nghĩ, hỏi:
- Lâu nay tôi cầm đầu nhóm ngũ hùng, chống lại quân của Nguyễn Thân, ẩn cư trong rừng núi, bên cạnh các trại quân sơn cước. Nay về thành thế nào cũng lộ diện, và không biết ẩn náu nơi đâu.
Mã Như Long nói:
- Tướng quân bỏ nhà ra đi đã lâu. Thân mẫu của tướng quân cũng đang ở trong tầm tay khống chế của tên tay sai đó. Nếu chúng nó biết tướng quân trở về tất nhiên sinh chuyện lớn.
Mạnh Hùng thở dài:
- Thân mẫu của tôi là em gái Nguyễn Thân, chẳng lẽ hắn cũng làm hại tình máu mủ.
Mã Như Long cười lớn:
- Bọn tay sai phản quốc thì còn kể gì tình máu mủ, nó có thể hy sinh tình ruột thịt để đổi lấy cao sang. Theo tôi nghĩ, tướng quân trở về miền xuôi hoạt động nên tìm nơi ẩn cư là tốt hơn.
Mạnh Hùng trầm ngâm:
- Mã huynh có thể tìm cho tôi một nơi kín đáo không?
Mã Như Long nói:
- Mạng lưới do thám của giặc bủa giăng khắp nơi. Hiện nay ở thành Đồ Bàn cũng có rất nhiều tay võ dũng ẩn náu trong chùa chiền, trong hang hố để che mặt giấu tên, tướng quân về đó sẽ đụng đầu với bọn do thám đó không ít. Tuy nhiên, mỗi người có một bản lĩnh và mục đích riêng thì cần gì điều đó.
Mạnh Hùng nói:
- Đã về sát lòng địch để đấu tranh thì còn sợ gì khó khăn, nguy hiểm.
Mã Như Long nói:
- Nếu Mạnh Hùng tướng quân đã quyết định về thành hoạt động thì tôi sẽ quyết tâm giúp sức. Hiện có một nơi tướng quân có thể ẩn cư được.
- Ở đâu vậy?
Mã Như Long hỏi:
- Tướng quân có biết ngôi chùa "Ông Đá" trên đồi Vân Sơn không?
Mạnh Hùng gật đầu:
- Đó là ngôi chùa nhỏ trước kia triều đình lập lên để thờ ông thần bằng đá rất lớn. Tượng đá ấy tạc từ thời vua Gia Long. Theo lời thuật lại của phụ thân tôi lúc còn sống thì tượng đá đó là tượng ông Nguyễn Điền, lúc vua Gia Long chạy loạn, đi ngang qua đó bị bệnh kiết lỵ, gặp ông Điền cho mấy hột vông nướng chữa khỏi bệnh. Lúc khôi phục giang sơn, vua Gia Long cho người vào tạc tượng, lập chùa nay gọi là chùa "Ông Đá".
Mã Như Long nói:
- Đúng vậy! Nhưng việc đó không có gì bí hiểm. Thân phụ tôi có nói một câu chuyện ở chùa Ông Đá rất ly kỳ.
- Câu chuyện thế nào?
- Lúc vua Gia Long ban sắc chỉ vào lập chùa Ông Đá thì giao cho viên quan tên Đào Quản Hiếu có một người trợ lý rất giỏi về môn phong thủy.
Sau khi xem xét địa thế, người trợ lý nói với Đào Quản Hiếu là nơi gò Văn Sơn có hình con rồng nằm từ hướng tây sang hướng đông. Đây là hình rồng theo địa lý. Nếu chỗ này đem chôn một ngôi mộ thì con cháu phát làm quan lớn. Cách gò Vân Sơn một dặm lại có một khu rừng nhỏ, cây cối rậm rạp, gió thổi vi vu, theo thầy địa lý thì đó là đuôi rồng.
Viên quan Đào Quản Hiếu muốn để dành ngôi mộ quý báu ấy cho mình về sau, nhưng lại sợ người khác biết được thì chiếm đoạt mất.
Người thầy địa lý bàn: "Đại quan nên dựng ngôi chùa trên địa huyệt này, để không ai còn có thể tranh đoạt nữa. Sau đó làm con đường hầm từ khu rừng vào đến địa huyệt dưới nền chùa. Nếu sau này đại quan qua đời thì đem quan tài từ đường hầm đó vào đến chính huyệt".
Viên quan Đào Quản Hiếu cho là thượng sách, trong lúc xây chùa, tạc tượng thì cũng xây luôn đường hầm bằng đá, bí mật để dùng cho việc chôn cất sau này.
Công việc hoàn thành, và bí mật cũng được giữ kín, nhưng lúc Đào Quản Hiếu chết, ông ta lại đổi ý không muốn tầm long điểm huyệt nữa, mà cho con cái có làm nên hay không chính do phúc đức và tài năng, không phải do một phép lạ nào cả. Vì vậy mà đường hầm ở chùa Ông Đá vẫn còn là nơi bí mật.
Mạnh Hùng mừng rỡ, nói:
- Nếu vậy trời dành cho ta ngôi chùa và đường hầm đó để cứu nước.
Mã Như Long nói:
- Hiện nay chúng ta có thể sử dụng. Tuy nhiên trong khu vực này còn có rất nhiều chuyện bí hiểm nữa, mà bọn do thám của địch đã lợi dụng để ẩn náu.
Mạnh Hùng nói:
- Nếu địa điểm này ẩn náu tốt, chúng ta sẽ đưa một lực lượng hiệp sĩ về đó để hoạt động. Hiện này việc cần kíp là dò la tin tức Mai lão mẫu và nàng Hà Như Liên.
Hai người đi đến quán Cây Muồng thì xuống ngựa, giao lại cho trại quân, rồi giả dạng theo đường tắt đến gò Vân Sơn.
Nhưng khi vừa đến bìa rừng thì bỗng có năm sáu tên quân tuần, mặc đồ đen, tay cầm lựu đạn, chĩa về phía họ, hét lớn:
- Đứng lại!
Mã Như Long giật mình, hét:
- Tránh ra! Lựu đạn!
Vừa nói, Mã Như Long vừa kéo Mạnh Hùng lăn xuống đất.
"Bùng!".
Một tiếng nổ vang tai, ánh lửa lóe ra những miếng sắt văng tung tóe, đâm vào các cành cây bụi rậm, bay qua đầu vun vút.
Mã Như Long vừa kéo Mạnh Hùng lăn thêm mấy vòng vừa nói:
- Không có chỗ núp! Chúng ta hãy lợi dụng thời gian chạy trốn mau. Đây là loại lựu đạn của bọn Tây phương chế ra cùng với súng đạn tân thời. Chúng ta chỉ có võ công không thể đương đầu với loại vũ khí này được.
Mạnh Hùng nói:
- Phải! Ở vùng đồng bằng chúng ta không thể nào chống nổi loại súng đạn của người Tây phương nhưng trên miền rừng núi hiểm trở cây đá mịt mù, lại vũ khí Tây phương không công dụng bằng cung kiếm của chúng ta. Mã Như Long gật đầu:
- Chính vì chúng ta chiếm được ưu thế của núi rừng nên mới bảo toàn thực lực, nếu không quân cần vương của triều đình đã bị quân xâm lăng quét sạch lâu rồi.
Mã Như Long vừa nói vừa kéo Mạnh Hùng bò vào khu rừng, nơi đó cây cối cối um tùm.
Bên ngoài có tiếng nói vọng vào:
- Mã Như Long! Khu rừng đã bị quân tuần cảnh bao vây rồi, dù Mã công tử có cánh bay lên trời cũng không thoát khỏi. Hãy đem con tin trả lại mau!
Mạnh Hùng đưa mắt nhìn Mã Như Long:
- Sao? Mã huynh đã cầm giữ con tin?
Mã Như Long nói:
- Không! Tiểu đệ đã bảo là tiểu đệ chưa tìm được. Có lẽ hai con tin đó còn ở trong tay bọn thổ dân, chưa nạp về thành.
Mạnh Hùng thở phào một hơi:
- Nếu vậy trách nhiệm chúng ta càng nặng hơn nhiều. Ở ngoài rừng chúng nó chỉ có sáu tên quân tuần cảnh, để tôi ra giết nó và bắt vài đứa đem vvào đây tra hỏi xem sao?
Mã Như Long xua tay:
- Không được đâu! Tướng quân chưa thấy vũ khí tạc đạn của địch lợi hại như thế nào sao? Họ tuy chỉ có sáu người, nhưng trong tay họ có sáu quả lựu đạn thì giá trị giết người còn lợi hại hơn sáu mươi người của chúng ta. Vả lại, khu rừng này quá nhỏ, nếu chúng biết được vị trí của chúng ta ẩn núp chúng ném lựu đạn vào, chúng ta làm sao chịu nổi.
Mạnh Hùng nói:
- Tôi cũng có nghe nói, và vừa rồi tôi cũng đã thấy những mảnh vụn nổ tung tóe xuyên qua các gốc cây, cắt đứt cả một chòm cây lá. Tuy nhiên, chẳng lẽ chúng ta chịu bó tay trong khu rừng nhỏ này.
Mã Như Long cười nhạt:
- Chúng nó không dám vào đây, mặc dù chúng nó mang lựu đạn. Bởi vì chúng sợ ta núp trong chỗ kín đánh lén, chúng không kịp ném lựu đạn ra.
Mạnh Hùng gật gù nói:
- Thế thì tốt lắm! Chúng ta nên lần ra bìa rừng xem chúng nó làm gì! Điều cốt yếu là không để chúng nó phát hiện được chúng ta.
Mã Như Long nói:
- Mạnh Hùng tướng quân mới chuyển từ hoạt động rừng núi xuống đồng bằng. Kẻ thù chưa để ý! Tôi tưởng tướng quân nên giữ kín tung tích của mình cho đến lúc nào không còn giữ được nữa. Hôm nay bọn lính tuần chỉ theo đuổi có một mình tôi mà thôi.
Mạnh Hùng suy nghĩ:
- Thế thì chúng ta có cách nào đối phó?
Mã Như Long nói:
- Tướng quân quên câu chuyện bí mật của khu rừng này rồi ư? Khu rừng này trước kia là cái đuôi của con rồng...
Mạnh Hùng "A" lên một tiếng:
- Mã huynh muốn nói đến con đường hầm?
Mã Như Long gật đầu:
- Trong thời gian này tốt nhất là chúng ta đi tìm con đường hầm bí mật đó.
Mạnh Hùng nói:
- Vừa rồi, lúc tôi chạy vào đây tình cờ có đạp trúng một chiếc vòng sắt, tôi nghi chiếc vòng sắt đó có liên quan đến nắp hầm chăng.
Mã Như Long hỏi:
- Tướng quân nhớ kỹ xem chiếc vòng sắt đó ở hướng nào, cách đây bao xa?
Mạnh Hùng nói:
- Nó ở kề phía tay mặt chúng ta. Lúc đó Mã Như Long sợ tạc đạn của địch nên kéo tay nhau chạy không kịp xem xét.
Lúc đó bên ngoài có tiếng bọn quân canh la lớn:
- Công tử họ Mã hãy ra mau! Nếu không, chúng tôi ném lựu đạn vào đừng trách chúng tôi không kính nể!
Mã Như Long đưa tay ra hiệu cho Mạnh Hùng đứng yên:
- Đừng để bọn chúng biết được vị trí của chúng ta đang núp. Chúng nó không dám vào đây, khi chưa biết chúng ta trốn ở nơi nào.
Mạnh Hùng gật đầu, bước theo Mã Như Long. Bên ngoài lại có tiếng súng bắn "Tắc! Bùng!" vọng lại xa xa...
Mã Như Long nói nhỏ:
- Chúng ta phải tìm con đường hầm cho mau. Nếu chậm trễ bọn chúng rình rập phát hiện được thì hỏng hết.
Hai chàng trai lặng lẽ đi tìm chiếc vòng sắt mà Mạnh Hùng vừa bắt gặp lúc nãy.
Mạnh Hùng hỏi Mã Như Long:
- Mã huynh có chắc chắn trong khu rừng này có đường hầm không? Hay chỉ là một truyền thuyết?
Mã Như Long nói:
- Trước đây thân phụ tôi có nói về câu chuyện cái hầm bí mật này. Nhưng từ đó đến nay tôi chưa có dịp đi tìm. Vả lại, vừa rồi tướng quân đã đạp trúng cái vòng sắt thì đó là một bằng chứng để xác minh sự thật.
Hai người lại đưa mắt dò xét địch quân vừa để ý tìm kiếm chiếc vòng sắt.
Bỗng nghe một tiếng nổ chát chúa: "Ầm!".
Tiếp đó tiếng mảnh đạn tung tóe đâm vào các thân cây, và phạt đứt những cành cây con, gẫy tua tủa.
Mã Như Long nắm tay Mạnh Hùng, nói:
- Chúng ném tạc đạn vào rừng. Sức công phá ghê gớm lắm! Nhưng không sợ vì chúng nó không phát hiện được chỗ ẩn núp của chúng ta.
Bỗng Mạnh Hùng reo lên:
- Cái vòng sắt đây rồi!
Mã Như Long nhảy chồm tới, hai tay vạch lớp lá cây mọc. Quả nhiên ở đó một chiếc vòng sắt đã gỉ sét lâu ngày. Chiếc vòng móc vào một vuông đá xanh.
Hai người cố sức nhấc chiếc vòng sắt và vuông đá lên.
Một cửa hầm vừa một người chui xuống, sâu ngòm... tối đen... Mùi ẩm ướt và hôi hám xông lên.
Mã Như Long nói:
- Hãy xuống hầm, mau!
Mạnh Hùng nói:
- Hãy khoan! Chúng ta cần đem theo một bó đuốc. Cây không trong rừng không thiếu gì.
Vừa nói, Mạnh Hùng vừa gom một số cây khô làm đuốc, rồi cùng Mã Như Long nhảy xuống.
Nắp hầm được kéo lại, và dùng lá khô phủ lên như cũ.
Hai người lần mò đốt đuốc lên, rọi sáng xuống hầm, và tiến vào trong.
Nhờ có ánh lửa, Mã Như Long thấy rõ đường hầm cao độ ba thước, rộng hai thước, tức là đủ một người đi lom khom, bốn phía đều xây bằng đá xanh, tuy đã lâu ngày nhưng rất chắc chắn. Đường hầm có nhiều chỗ quanh co. Mã Như Long nói:
- Viên quan Đào Quản Hiếu trước đây đã dùng nhiều tiền của và nhân lực để hoàn thành con đường hầm này. Nhưng rất tiếc là lúc chết ông ta đã đổi ý, không sử dụng con đường hầm này để đưa quan tài vào long huyệt nơi nền chùa Ông Đá. Thật uổng công.
Mạnh Hùng nói:
- Không uổng công đâu! Ngày nay chúng ta dùng nó để chống xâm lăng, thì đây là một công trình cứu quốc.
Trong lúc hai người lần mò xuống đường hầm thì bên trên lại nghe có tiếng lựu đạn nổ và tiếng súng bắn "Tạch! Đùng!".
Mã Như Long nói:
- Đường hầm này mục đích là để đẩy quan tài vào long huyệt nên đầu bên kia không có đường ra.
Mạnh Hùng nói:
- Sau này chúng ta sẽ tìm cách khai phá thêm để sử dụng vào việc trú ẩn của đội nghĩa hiệp. Còn bây giờ chúng ta chỉ cẩn ẩn thân, đánh giặc.
Mã Như Long gật đầu:
- Đúng vậy! Chúng ta không cần đi sâu hơn nữa, chỉ đợi bọn giặc không tìm thấy chúng ta bỏ ra về, chúng ta sẽ trở lên đường cũ.
Dự đoán của Mã Như Long không lầm! Chỉ một lúc sau, bọn lính tuần ở mé rừng thấy bên trong vắng lặng, cho là Mã Như Long và Mạnh Hùng đã lén trốn ra khỏi rừng rồi, nên bỏ ra về.
Mã Như Long và Mạnh Hùng dắt nhau ra khỏi hầm, lặng lẽ đi về phía chùa Ông Đá.
Mã Như Long nói:
- Mạnh Hùng tướng quân nên lánh mặt nơi đây. Hôm nay chúng ta đã kết bạn, chúng ta cùng chung một mục đích là giải cứu cho Mai lão mẫu và diệt trừ tên phản quốc Nguyễn Thân. Tôi có ưu thế là lâu nay không đứng vào hàng ngũ của quân cần vương nên có thể đi đứng công khai mà không sợ bọn lính tuần phát hiện. Tôi sẽ len lỏi đi tìm nơi giam giữ của Mai lão mãu và báo lại cho Mạnh Hùng tướng quân biết.
Mạnh Hùng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu để một mình Mã huynh đối phó với bọn tay sai này sẽ không chống nổi âm mưu của chúng. Tôi sẽ trở về Buồng Tằm đưa bọn Tây Sơn ngũ hùng về đây để yểm trợ cho Mã huynh.
Mã Như Long nói:
- Nếu được liên kết với lực lượng Tây Sơn ngũ hùng thì còn gì hay hơn. Tuy nhiên, lúc này trong dinh Nguyễn Thân có sử dụng rất nhiều tay cao thủ võ công, trong đó có một tên áo đen bịt mặt rất lợi hại.
Mạnh Hùng trố mắt nhìn Mã Như Long hỏi:
- Lại có tên áo đen bịt mặt xuất hiện trong tư dinh của Nguyễn Thân ư? Điều đó rất đáng nghi ngờ!
Mã Như Long hỏi:
- Điều gì nghi ngờ?
Mạnh Hùng thở dài:
- Trước đây trong đoàn do thám Xuyên Sơn của địch có tên Lý Lạc Hoa rất lợi hại, nhưng hắn ta đã bị lực lượng ngũ hùng truy quét ở thung lũng đèo An Khê, chưa biết hắn còn sống hay đã chết rồi. Tên bịt mặt này có phải Lý Lạc Hoa hiện còn sống và đang vào ra ở tư dinh Nguyễn Thân hay không?
Mã Như Long nói:
- Tôi không rõ điều đó. Nhưng hiện tại Nguyễn Thân có một lực lượng võ sĩ bảo vệ và có một bộ phận do thám đang tuần hành khắp nơi.
Mạnh Hùng nói:
- Chúng ta tạm chia tay nơi đây! Hẹn ngày gặp nhau.
Mã Như Long nói:
- Trong hành động, chúng ta sẽ cùng nhau một đường và tương trợ nhau, tuy rằng mỗi bên có một kế hoạch khác nhau.
HẾT TẬP I
PHAN CẢNH TRUNG