← Quay lại trang sách

6. BÍ MẬT CHÙA NHẠN THÁP

Mặt trời đã khuất non Tây. Mã Như Long sau khi chia tay Mạnh Hùng lòng cảm thấy buồn bã, không muốn trở vào nội thành, mà thả gót phiêu du để dò la tin tức người yêu là Hà Như Liên.

Lão mẫu và Hà Như Liên đem về giam giữ một nơi nào đó rất kín đáo, mục đích dùng làm con tin, buộc Mai Xuân Thưởng ra đầu hàng. Chúng rất sợ các võ sĩ trong tổ chức cần vương đến giải thoát.

Trong lúc mải mê suy nghĩ và liên tưởng đến người con gái đẹp Hà Như Liên bị giam cầm, Mã Như Long không để ý gì đến cảnh vật xung quanh. Chàng đi mãi đến hơn mười dặm đường thì trời đã chạng vạng.

Trước mặt chàng có một khu rừng và một chót tháp nhô lên khỏi ngọn cây. Mã Như Long biết ngay trong khu rừng này có một ngôi chùa hoặc am viên gì đấy có thể tá túc qua một đêm, sáng mai sẽ tìm đi nơi khác.

Nghĩ như vậy, chàng vội vã dồn bước theo con đường lớn dẫn vào mé rừng.

Bỗng chàng gặp hai người nông dân từ phía chùa đi đến.

Mã Như Long hỏi:

- Quý hữu là người địa phương này?

Hai gã nông dân mỗi người trên vai đều mang một bị gạo, đưa mắt nhìn Mã Như Long hỏi:

- Chẳng biết tráng sĩ có gì cần chỉ giáo.

Mã Như Long nói:

- Tôi là người trong nội thành, hôm nay thả gót du ngoạn ở miền quê, không về kịp tìm nơi tạm trú một đêm.

Một trong hai gã nông dân nói:

- A! Té ra công tử muốn tìm nơi nghỉ trọ. Điều đó không khó gì. Ở đây có chùa Nhạn Tháp, tuy quạnh quẽ và biệt lập chốn thị thành, nhưng khách lỡ đường muốn tạm trú một đêm thì chuyện đó chẳng khó gì.

Mã Như Long hỏi:

- Chùa Nhạn Tháp tăng ni và phật tử có đông không?

Người nông dân cười lớn, nói:

- Xin ngủ trọ thì cần gì biết điều đó, miễn là vị hòa thượng trụ trì chấp nhận tiếp khách là được rồi.

Mã Như Long đưa mắt nhìn hai người nông dân có vẻ nghi ngờ, hỏi:

- Thưa hai lão ca! Tại hạ dù tạm trú một đêm cũng muốn tìm hiểu gốc tích và sinh hoạt của nhà chùa một ít. Nếu là người dân địa phương thì chắc hai lão ca biết rõ điều này.

Một người nông dân nói:

- Trong địa phương quê mùa này, chùa Nhạn Tháp trước kia chỉ là một tòa cổ miếu. Được trùng tu và thiết lập thành ngôi am tự, hương hỏa rất thanh. Chúng tôi thường nghe ông già bà cả kể lại là đã có mấy vị hòa thượng từ xa mới đến, đem theo một số đông tăng ni, Phật tử đến đây ngày đêm tụng kinh đánh chuông, gõ mõ, dâng hương. Các tín đồ trong vùng cũng thường đến chùa lễ bái, ai nấy đều khen là các vị tu hành trong chùa này đều có phẩm hạnh tốt. Chùa này lại hay phát chẩn, cứu giúp cho những ai đói khổ, hoặc lỡ đường. Chúng tôi hôm nay đến chùa để xin gạo được hòa thượng phát chẩn đó.

Vừa nói người nông dân vừa chỉ hai bọc gạo của mỗi người mang trên vai.

Mã Như Long nghe nói, buột miệng khen:

- Nếu vậy thật xứng đáng là nơi tu hành.

Người nông dân nói:

- Thôi, công tử hãy đi đi! Xuyên qua cụm rừng đại thọ kia chừng hơn một dặm thì đến trước cổng chùa Nhạn Tháp! Chúng tôi không thể đứng đây nói chuyện lâu được, xin hẹn ngày gặp lại.

Dứt lời, hai nông dân nghiêng đầu chào khách rồi kéo nhau rảo bước đi nhanh.

Mã Như Long nghĩ thầm:

- "Tuy lời nói của dân địa phương có vẻ kính trọng các tăng ni phật tử trong chùa nhưng xét về tâm tư hình như có gì bí hiểm mà họ sợ sệt không dám nói ra. Vả lại một vị hòa thượng từ đâu dẫn đám tăng ni phật tử đến chiếm ngôi chùa này thì bên trong không phải không có điều gì kỳ bí.

Nghĩ như vậy, Mã Như Long là một chàng trai dũng sĩ trong chốn võ lâm, lại đang dò la tung tích người đẹp Hà Như Liên, không thể không để tâm khám phá ngôi chùa này.

Chàng rảo bước qua cầu đá rồi đi qua khu rừng đại thọ. Quả nhiên cổng chùa hiện ra với tấm bảng đề bốn chữ lớn: "Nhạn Tháp Sơn Tự".

Cánh cổng đóng chặt, nhưng phía đông có một cửa phụ đang mở. Mã Như Long theo cửa phụ bước vào. Đi một lúc, qua khỏi ba gian hầm thì thấy đại hùng bửu điện.

Bây giờ các tăng ni đang tụng kinh chiều nên có tiếng chuông mõ vang ra.

Mã Như Long vừa bước lên thềm ở chánh điện đã thấy một nhà sư bước ra chào đón:

- Mô Phật! Chẳng hay ban đêm thí chủ đến có điều gì dạy bảo.

Mã Như Long lễ phép nói:

- Tại hạ là khách lỡ đường, đi ngang qua đây thì trời tối, nên muốn xin tá túc một đêm, sáng sớm sẽ lên đường.

Nhà sư nói:

- Té ra thí chủ lỡ đường xin tá túc. Bần tăng chỉ sợ nơi đây chật hẹp không làm vừa lòng thí chủ.

Mã Như Long ôn tồn nói:

- Kẻ lỡ bước xin ngủ nhờ chỉ cần được yên thân là tốt đâu dám đòi hỏi gì cao sang. Chắc hòa thượng trụ trì đang ở bên trong?

Nhà sư gật đầu:

- Phương trượng chúng tôi đang tịnh tọa tại thiên đường, nhập định từ lâu. Bần tăng có nhiệm vụ tiếp khách, xin thí chủ theo bần tăng vào trong.

Dứt lời, nhà sư dẫn Mã Như Long đi vòng qua dãy hành lang phía đông, vào một phòng khách sạch sẽ, ở đó đã thắp sẵn hai cây nến.

Nhà sư đưa Mã Như Long vào phòng, ân cần nói:

- Xin thí chủ tạm nghỉ ở đây. Chắc thí chủ chưa dùng cơm tối?

Mã Như Long gật đầu, nhìn quanh phòng nói:

- Bạch thầy! Tại hạ đến đây làm phiền nhà chùa nhiều quá. Thật không an tâm!

Nhà sư bình tĩnh đáp:

- Nơi chùa triền chúng tôi cơm rau hẩm hiu, chỉ sợ không làm vừa lòng thập phương.

Mã Như Long nói:

- Nếu vậy tại hạ không dám chối từ. Hôm nay tại hạ đi từ xa đến đây người mệt, bụng đói, nếu được bát cơm rau là quý rồi!

Nhà sư mỉm cười bước ra khỏi phòng. Mã Như Long cởi áo ngoài, lấy thanh trường kiếm đút xuống gầm giường, rồi nằm nghỉ lưng.

Chỉ một lúc nhà sư trở lại, theo sau là một chú tiểu, bưng đến một mâm cơm chay để trên bàn. Mã Như Long đang lúc đói lòng, ăn ngấu nghiến.

Nhà sư thấy Mã Như Long đang ăn, bỏ ra ngoài, chắp tay sau lưng qua lại mấy lần, rồi đứng nhìn bóng dáng của Mã Như Long có vẻ nghi ngờ lắm.

Chờ cho Mã Như Long ăn xong, nhà sư gọi chú tiểu đến dọn dẹp, trải chiếu trên giường mời khách an nghỉ.

Mã Như Long thấy nhà sư lòng ân cần hiếu khách nên tấm tắc ngợi khen.

Nhà sư nói:

- Thí chủ đi đường mỏi mệt, nên nghỉ sớm để dưỡng sức. Bần tăng chúc thí chủ an giấc.

Dứt lời, nhà sư bước ra ngoài, đi vòng về phía hành lang, trở lại phía chánh điện.

Mã Như Long ngồi trong phòng một lúc thì bên ngoài trăng sáng, cảnh vật im lìm. Chàng thao thức mãi không sao ngủ được.

Bỗng nhiên, chàng đẩy cửa, bước ra ngoài, lần theo hành lang, đến trước đại điện.

Ánh trăng thu trong vắt, tỏa màu vàng nhạt trên mái ngói, và soi rõ cảnh vật xung quanh chùa.

Rồi thoáng quan làn gió, Mã Như Long nghe tiếng đàn bà con gái đang thở than. Chàng lần bước về phía đó, thây dưới cụm hoa, hai cô gái ăn mặc nâu sồng, ôm nhau khóc sướt mướt.

Một cô nói:

- Kiếp hồng nhan vô duyên bạc số này biết bao giờ mới thoát ra khỏi cảnh ngục tù...

Cô kia sụt sùi nói:

- Chỉ có chết đi mới rửa sạch những vết nhơ...

Mã Như Long sửng sốt:

- Trong chùa là nơi từ bi niệm Phật, tại sao lại có tiếng than thở như vậy?

Chàng lần bước đến gần hơn nữa. Nhưng bóng hai ni cô đã biến mất.

Động tính tò mò, Mã Như Long quay trở lại đại điện.

Trên tòa đại điện có để một lò hương lớn bằng sắt, phía sau là giá đèn, sau nữa đặt một bàn thờ dài, bên trên có mấy cái chân đèn và nhiều vật linh tinh.

Trên tòa sen đúc ba tượng Phật Như Lai, có lọng che. Nơi chánh trung có một ngọn đèn lưu ly, ánh sáng tỏa mờ mờ.

Trong lúc Mã Như Long đang ngắm nghía và để ý lối bài trí này thì bỗng có một cánh bông sen ở trên đài lay động. Chàng đưa tay nhấc lên, thấy phía dưới sơn đen, và để lộ một khoảng trống ăn thông xuống nền gạch. Chàng định đưa tay lấy ngọn đèn dầu rọi xem ở dưới đó có gì lạ, thì bỗng nghe đằng sau lưng có tiếng chân người đi tới.

Mã Như Long vội đưa tay bóp tắt ngọn đèn, quay đầu nhìn xem bốn phía thì chẳng thấy gì cả.

Lại nghe như trên mái nhà có một vụn miếng ngói rơi xuống, Mã Như Long sợ các nhà sư trong chùa biết rõ hành động dò xét của chàng nên không dám chậm trễ vội vã trở lại hành lang, theo đường cũ về phòng trọ, nhưng chàng vừa bước vào phòng thì đã thấy nhà sư ban chiều đang ngồi xếp bằng trên giường. Chàng nhủ thầm:

- Lúc nãy có tiếng bước chân nơi đại điện chắc là nhà sư này đã để ý theo dõi ta.

Vừa nghĩ, Mã Như Long vừa ung dung bước vào, giả vờ như không hay biết gì, hỏi:

- Sao đại sư chưa đi nghỉ còn ngồi đây?

Nhà sư cười nhạt, đáp:

- Thí chủ đi đâu về đó? Hãy nói thật cho bần tăng rõ, đừng giấu giếm làm gì?

Mã Như Long nói:

- Tại hạ không đi đâu cả. Hôm nay nhân đêm trăng sáng nên ra vườn xem trăng.

Nhà sư sa sầm nét mặt, hừ một tiếng:

- Chuyện xem trăng, thưởng nguyệt không cần phải nói. Quý khách đến đại điện làm gì?

Rõ ràng hành động của Mã Như Long đã bị phát giác rồi, không thể nào giấu được nữa.

Chàng nói:

- Thực ra ta đến đây mục đích là để dò xét.

- Dò xét cái gì?

Mã Như Long trợn mắt hỏi;

- Các người tổ chức phòng kín dưới liên đài để làm gì? Ta đang tìm một người mà các người giấu ở đây. Rõ ràng các người không phải là những kẻ tu hành lương thiện.

Nhà sư cười lớn nói:

- Ngươi đã khám phá ra cơ quan bí mật của ngôi chùa này thì cũng có nghĩa là ngươi buộc ta phải hóa kiếp cho ngươi trong đêm nay.

Vừa nói, nhà sư vừa cởi áo ngoài ra, rút sau lưng một thanh trường kiếm, lấy sức đập mạnh xuống bàn nghe bốp một tiếng.

Mã Như Long thấy tình thế không còn làm gì khác hơn nữa, vội đưa tay xuống gầm giường rút thanh trường kiếm mà lúc nãy chàng cất giấu ở đó.

Thấy Mã Như Long rút kiếm lập tức hét lên, chém bổ vào đầu Mã Như Long một nhát.

Mã Như Long là một tay kiếm pháp song toàn, trong trường hợp này chàng không còn chậm trễ được nữa, vội sử dụng những độc chiêu đánh trả tới tấp.

Nhà sư biết mình không phải là đối thủ của Mã Như Long, hét lớn:

- A! Ta đã nhìn lầm một tay kiếm khách rồi! Mục đích của ngươi đến đây để làm gì vậy?

Mã Như Long dừng tay kiếm nói:

- Có phải các ngươi là người của tên bán nước Nguyễn Thân, tổ chức bắt cóc Mai lão mẫu và nàng Hà Như Liên giam giữ ở đây không?

Nhà sư "hừ" một tiếng, hỏi:

- Ngươi là ai vậy?

Mã Như Long nói:

- Nếu ngươi giao Mai lão mẫu và Hà Như Liên cho ta thì ta sẽ tha mạng sống cho ngươi.

Nhà sư hét lên:

- Đừng nói bậy! Ngươi bất quá là một tên giang hồ kiếm khách, tài cán gì mà dám phách lối như vậy.

Dứt lời, nhà sư vung kiếm chém vào người Mã Như Long vun vút. Ánh sáng lập lòe trong đêm tối.

Mã Như Long vẫn thanh thản xoay tròn mũi kiếm đối phó.

Bỗng nghe nhà sư hét to:

- Tiểu tử quả lợi hại! Ta lưu tính mạng ngươi lại đó, trong giây lát ta sẽ kết liễu đời ngươi.

Dứt lời, nhà sư chuyển mình phóng ra khỏi phòng. Mã Như Long phóng mình đuổi theo thì cánh cửa phòng đã đóng lại. Mã Như Long lấy tay đẩy cửa, nhưng cánh cửa không nhúc nhích. Để mắt nhìn kỹ thì thấy cánh cửa bằng sắt, dù có sức mạnh thiên thần cũng không phá nổi.

Nhìn lên phía trên trần nhà thấy nơi đó có những cây thông hồng giống như song cửa sổ, cũng làm bằng sắt. Mã Như Long tức giận, nhún mình nhảy lên trần nhà, bấu vào những thanh sắt đó, nhưng tất cả đều rắn chắc, không sao bẻ gẫy được.

Chàng nghĩ thầm:

- Rõ ràng ngồi chùa này là một cơ quan bí mật của bọn do thám Xuyên Sơn, còn những tăng ni, hòa thượng trong chùa này đều là tay chân bộ hạ của chúng giả danh để che mắt mọi người.

Nhưng dù biết vậy, chàng vẫn phải lo âu, vì hiện tại chàng đang bị nhốt trong phòng kín không sao thoát ra được.

Chàng bước gần cửa sổ, lắng tay nghe bên ngoài có tiếng bước chân nghe rộn rịp từ xa đi lại, mỗi lúc một gần hơn.

Mã Như Long lẩm bẩm:

- Đây đúng là sào huyệt của bọn gian ác rồi. Nhưng ta cô thân, đơn độc thế này không thể nào đối phó với lực lượng bảo vệ hang ổ của chúng nó được. Chi bằng tìm cách thoát thân rồi sẽ tính kế.

Chàng đang theo dõi nghe ngóng bên ngoài, tay cầm chặt chuôi kiếm, đứng yên không nhúc nhích, thì bỗng nhiên trên trần nhà có tiếng động. Chàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy dường như có một người nào đó đã rút một cây thông hồng sắt, và cửa sổ phía trên đã mở, vừa cho một người chui ra.

Mã Như Long rất mừng, liền nhún chân nhảy lên, lách mình ra khỏi hàng song sắt, nhoài mình lên mái ngói thì thấy dưới ánh trăng vàng có một người đang đứng trên nóc nhà, ăn mặc theo kiểu hòa thượng, thân hình cao lớn, tay cầm kiếm, đang dõi mắt nhìn về phía xa xa.

Mã Như Long lầm bẩm:

- Đây là một tên trong đám thầy chùa gian manh rồi! Ta phải trừng phạt chúng.

Chàng lắc mình một cái đã phóng tới trước mặt vị hòa thượng kia, và vung trường kiếm chém tới.

Vị hòa thượng ôn hòa đưa lưỡi kiếm ngăn lại, và nói:

- Mã hiền đệ! Đừng vô lễ! Ta vừa cứu ngươi ra khỏi nhà giam của bọn ác tặc đó, ngươi không biết sao?

Dưới ánh trăng sáng, Mã Như Long định thần nhìn kỹ thì thấy vị hòa thượng này thân mình cao ốm, khuôn mặt hiền hòa, không phải là bọn thầy chùa giả dạng, chàng hoang mang, hỏi:

- Thưa lão nhân! Lão nhân là ai? Tại sao lại đến đây cứu tiểu tử?

Vị hòa thượng nói nhỏ:

- Ta đến đây mục đích không phải để cứu ngươi đâu. Ta đang đối phó với bọn phản quốc này thì gặp ngươi lâm nạn, nên ra tay đó thôi. Ngươi hãy rời khỏi nơi đây lập tức, nếu không tính mạng không bảo vệ được.

Mã Như Long nghe giọng nói biết chàng đang đứng trước mặt một nhân vật khả kính. Tuy nhiên, chàng không thể rời khỏi nơi đây mà không hiểu được những bí mật trong ngôi chùa này. Chàng cung kính hỏi:

- Thưa lão tiền bối! Tiểu điệt không dám làm phật ý lão tiền bối. Nhưng hiện tại tiểu điệt cũng có trách nhiệm đi tìm một người để giải cứu.

Vị hòa thượng cười nhạt:

- Ta biết hiện tiểu điệt đang đi tìm Hà Như Liên! Nhưng có lẽ chúng nó đã đưa cô gái đó vào dinh Nguyễn Thân rồi...

- Còn Mai lão mẫu?

- Chưa rõ tung tích! Thôi, ngươi hãy lánh khỏi nơi đây là tốt nhất, vì nơi đây là hang hùm nọc rắn, không phải chỗ để tiểu điệt mở rộng yêu đương...

Vừa dứt lời, vị hòa thượng già đã lắc mình một cái nhảy chuyền trên mái ngói rồi biến mất trong các lùm cây cao.

Mã Như Long nhìn theo lẩm bẩm:

- Quả là một tay cao thủ võ lâm! Tuổi già mà bản lĩnh siêu nhân. Ta mang danh là kẻ đã từng mang gươm hành hiệp lẽ nào thấy gian ác lại trốn tránh.

Chàng phóng mình chạy theo hướng vị hòa thượng, nhưng vị hòa thượng kia đã biến đi đâu mất.

Chàng phóng mình nhảy xuống đất, trong đêm khuya lặng lẽ, ánh trăng sáng rực, lại nghe ngoài khu rừng trước chùa có tiếng la hét và tiếng thét chạm nhau.

Chàng lẩm bẩm:

- Lão hòa thượng lại đang giao đấu với bọn thầy chùa gian manh rồi! Ta mau đến đó xem sao!

Mã Như Long không chần chừ, chạy vụt về phía rừng cổ thụ. Đến nơi chàng rất kinh ngạc vì không thấy lão hòa thượng đâu cả, mà lại thấy một thiếu nữ áo trắng mặt đẹp như hoa, thân hình mảnh mai, đôi mắt sáng quắc dưới ánh trăng khuya, đang ngồi trên lưng một con ngựa lông trắng như tuyết, tay vung trường kiếm giao tranh với một đoàn kỵ mã áo đen, mặt phủ kín chỉ chừa lại đôi mắt sâu ngòm. Đám người áo đen bịt mặt này toàn là những tay vũ dũng, chứa đựng một trình độ võ thuật rất cao. Trong số này có người sử dụng mã tấu, cũng có người sử dụng đoản đao.

Bên ngoài đội kỵ mã áo đen này lại có một số đông nhà sư tay cầm thiên tượng, dao dài, kiếm ngắn... đứng bao vây xung quanh một vòng vây thứ hai. Xem thấy tình hình, Mã Như Long hiểu rõ đám nhà sư và đám võ sĩ áo đen bịt mặt cùng một phe. Như vậy cô gái áo trắng chỉ có một mình mà phải đương cự với hơn bốn mươi đối thủ. Thật là chuyện phi thường. Nhưng Bạch y thiếu nữ kia là ai? Lần đầu tiên Mã Như Long mới trông thấy nàng. Thiếu nữ ăn mặc theo lối sơn cước, nhưng rất sang trọng, quý phái... Dù bị vây giữa đám địch thủ, thiếu nữ không chút sợ sệt. Lưỡi kiếm trong tay nàng lóng lánh hào quang, bao trùm cả người nàng kín mít. Con Bạch tuyết của nàng cỡi cũng tỏ ra là một con chiến mã lành nghề. Nó lồng lên, quay cuồng trong vòng giao đấu làm cho những con ngựa đối phương nhiều lúc hoảng sợ, rối loạn! Mã Như Long sững sờ nhìn sắc đẹp và trình độ kiếm thuật của cô gái áo trắng, lòng suy nghĩ miên man.

Trong đời này có những giai nhân tuyệt sắc như vậy sao? Trước đây ta những tưởng chỉ có Hà Như Liên là nàng tiên trong cõi mộng... không ngờ...

Chàng bước dần dần đến gần chiến trường, nhưng các đấu thủ mải mê giao tranh, không ai để ý.

Từ chỗ núp Mã Như Long quan sát rõ từng đường kiếm, từ nụ cười của Bạch y thiếu nữ. Tuy nàng bị vây giữa đoàn kỵ mã áo đen bịt mặt nhưng tay kiếm của nàng đánh đỡ rất quyết liệt.

Bỗng nghe từ xa có tiếng vó ngựa rộn rịp chạy đến, rồi một bóng đen bịt mặt lại xuất hiện. Trên một con ngựa tía, lóng lánh ướt.

Bóng đen này có vẻ như một đàn anh trong đám áo đen bịt mặt kia nên hắn vừa đến nơi, các tay kiếm kia bỗng ngưng giao đấu, và cúi đầu chào rất lẽ phép.

Người áo đen mới đến giục ngựa xông vào đấu trường, hét lớn:

- Chúng bay thật là vô dụng! Cả đội kỵ mã mà không thắng nổi đứa con gái yếu đuối kia sao? Hãy vây bắt nó, không để nó chạy thoát.

Vừa nói, người áo đen cỡi ngựa tía rút kiếm xông vào chém xả vào người thiếu nữ áo trắng.

Mã Như Long nghe giọng nói của người áo đen bịt mặt mới đến biết người này đã lớn tuổi, có thể là một võ sư của một môn phái nào đó nhưng vì bịt mặt nên chàng không nhận ra.

Quả nhiên, đường kiếm của tên võ sư này rất lợi hại. Gã dùng chiêu thế tấn công cô gái áo trắng tới tấp.

Tuy nhiên, thiếu nữ áo trắng cũng không vừa, nàng hóa giải những chiêu thế lợi hại của người áo đen bịt mặt và tìm chỗ sơ hở để phản công. Chỉ chốc lát mà gã áo đen bịt mặt và cô gái áo trắng đã trao đổi nhau hơn ba mươi chiêu. Gã áo đen bịt mặt gật gù, nói:

- Kiếm thuật của Vũ gia quả nhiên lợi hại!

Dứt lời gà vận hết sức lực phản công, dồn thiếu nữ áo trắng vào thế thủ.

Cô gái áo trắng chính là Vũ Yến Linh môn đệ của Vũ gia, một môn phái lừng danh về kiếm pháp. Sau khi Mai lão mẫu và Hà Như Liên bị bọn do thám Xuyên Sơn bỏ thuốc mê bắt cóc đem đi nàng đã hàng đêm theo dõi dò la khắp đó đây, và khám phá được chùa Nhạn Sơn là nơi sào huyệt của bọn do thám đó. Nguyễn Thân đã lợi dụng ngôi chùa này tập trung các võ sĩ và võ sư khắp nơi đến để trọng dụng, chống lại hoạt động cần vương của các võ sĩ yêu nước.

Trong lúc nàng Vũ Yến Linh phải vất vả chống đỡ với gã võ sư bịt mặt cao thủ kia thì đã nghe gã bịt mặt hét to:

- Chúng bây còn chờ gì mà không hợp công để bắt con bé họ Vũ này.

Tức thì các tin kỵ mã đứng xung quanh cùng một lúc xông vào tiếp chiến.

Mã Như Long thấy vậy toan nhảy vào chiến trận để giúp sức giải vây cho thiếu nữ áo trắng, nhưng chàng chưa kịp rút kiếm thì đã nghe có tiếng vó ngựa băng qua rừng, và phút chốc lão hòa thượng vừa giải cứu cho chàng ở trong chùa lại xuất hiện trên lưng một con ngựa ô đen nhánh.

Vừa thấy lão hòa thượng, thiếu nữ áo trắng nói lớn:

- Bá phụ!

A! Té ra vị hòa thượng vừa giải cứu cho Mã Như Long lại là bá phụ của cô gái áo trắng đó.

Mã Như Long lẩm bẩm:

- Thật là một chuyện kỳ thú! Vậy thì hai người này đã là ân nhân của ta rồi! Tại sao ta còn chần chừ, không giúp sức với họ. Bất kỳ với mục đích gì, vị hòa thượng và cô gái áo trắng kia tất nhiên là kẻ làm điều lành. Còn bọn ác tăng và nhóm người bịt mặt kia chắc là tay sai của bọn gian ác...

Chàng toan rút kiếm xông vào thì đã nghe vị hòa thượng nói với cô gái: - Điệt nhi! Hãy dang ra! Con không phải là đấu thủ của hắn! Hãy để ta đương đầu với hắn!

Thiếu nữ áo trắng nói:

- Cháu không ngờ bá phụ lại đến đây...

Vị hòa thượng ngắt lời:

- Ta lo cho con sa vào hàng hùm nọc rắn nên phải bỏ chùa ra đi để bảo vệ cho con đó.

Giữa lúc đó có tiếng cười hà hà và tiếng nói chát chúa của gã vũ sư áo đen bịt mặt:

- Hôm nay ta rất may mắn được lãnh giáo kiếm pháp của Vũ gia môn! Hãy tiếp chiêu...

Vừa nói, gã áo đen bịt mặt vừa phóng kiếm tới đâm vào ngực vị hòa thượng.

Vị hòa thượng này là bá phụ của Vũ Yến Linh, một sư môn giáo chủ đã từng dạy hơn bốn năm trăm tên môn đệ, nổi tiếng khắp vùng. Tuy tuổi già, nhưng đã là kẻ biết cầm kiếm không một ai không kính nể ông.

Thời thế đã làm cho ông bất mãn bỏ đi tu. Nhưng đây là những nhà tu hành yêu nước, ngấm ngầm giúp cho phong trào cần vương chống lại xâm lăng.

Tên ông là Vũ Quốc Đạt. Từ khi vào trụ trì chùa Linh Sơn ở chân núi Hòn Yên thì bạn bè gọi ông là Quốc Đạt Hòa thượng.

Hòa thượng Quốc Đạt thấy đối phương triển khai thế công để uy hiếp, liền tung kiếm đánh vèo một cái. Chỉ một chiêu đấu đã buộc đối phương thối lui hai bước.

Người áo đen bịt mặt la lên:

- Ồ! Kiếm pháp quả nhiên lợi hại, xứng đáng là một chưởng môn! Dứt lời, gã vẫy tay một cái, bọn thủ hạ bịt mặt cùng một lúc bao vây! Hòa thượng Quốc Đạt vẫn không nao núng, vung ánh kiếm vun vút che kín người và giao tranh mãnh liệt.

Thiếu nữ áo trắng lập tức giục ngựa xông vào, chỉ chốc lát đã phá vỡ vòng vây, đẩy lui đoàn kỵ mã áo đen ra xa mấy thước, rồi hợp công với Hòa thượng giải phá vòng vây.

Dưới ánh trăng vàng, hai lưỡi kiếm của thầy trò Quốc Đạt như cặp giao long, đường kiếm đi đến đâu đẩy lui đoàn kỵ mã áo đen đến đó.

Trong lúc hai bên giao đấu chưa phân thắng bại thì từ góc trời xa đèn đuốc đỏ rực, tiếng vó ngựa rạt rào và có bóng quân sĩ ở nội thành kéo đến. Mã Như Long thất kinh:

- Quân sĩ nội thành kéo đến tiếp viện tất nhiên có súng đồng lựu đạn rồi! Hai thầy trò cô gái áo trắng kia làm sao thoát nổi.

Trong lúc tình hình nguy ngập, bỗng thấy mấy tên lính áo đen bịt mặt la hoảng:

- Có ám khí!

Đúng vậy, Mã Như Long đã phóng một lúc bốn mũi phi tiêu có tẩm độc vào người những tên áo đen bịt mặt để giải thoát cho hòa thượng Quốc Đạt và cô gái áo trắng.

Hai thầy trò thừa hiểu quân sĩ Nguyễn Thân có sử dụng súng đạn nên không dám chần chừ, vội vàng thừa lúc đối phương bị ám khí, quày ngựa bỏ chạy.

Chỉ loáng mắt, hai con ngựa đã đưa thầy trò hòa thượng biến dạng.

Mã Như Long thừa lúc đối phương lộn xộn, lẻn rút ra khỏi khu rừng, không hề chạm mặt một đối thủ nào.

o0o

Mã Như Long đi mãi cho đến sáng mới về đến nội thành.

Chàng thấy lòng nóng như lửa đốt khi chưa tìm ra tung tích của Hà Như Liên, và phát giác ngôi chùa Nhạn Sơn, một cơ quan bí mật của tên tay sai Nguyễn Thân.

Mã Như Long cương quyết đến nội dinh Nguyễn Thân để hỏi cho ra nơi giam giữ bí mật người yêu của chàng.

Chàng chạy một mạch đến cửa dinh. Mấy tên lính gác thấy Mã Như Long xăm xăm đi vào, chúng chặn lại hỏi:

- Mã công tử có việc gì vào đây sớm quá vậy?

Mã Như Long trợn mắt nhìn hai tên lính gác nói:

- Vừa rồi bọn chúng bay đem nàng Hà Như Liên giam giữ trong dinh Nguyễn đại quan phải không?

Một tên gác cổng nói:

- Chúng tôi làm sao biết được chuyện đại sự như vậy. Công tử muốn biết xin vào ra mắt đại quan...

Mã Như Long phóng nhanh vào trong. Nhưng vừa đến hành lang thì đã có hai tên cận vệ của Nguyễn Thân từ trong nội thất bước ra. Hai người này cũng là hai tên danh thủ của một phái võ lâm được Nguyễn Thân tin cậy và trọng dụng.

Tên lùn và mập nói:

- Mã công tử vào đây làm gì vậy?

Mã Như Long trố mắt nhìn hắn đáp:

- Ta tìm gặp đại quan của các ngươi!

Vừa nói, Mã Như Long vừa bước đi.

Tên cận vệ cao ốm nói:

- Đại quan có truyền đạt lại rằng dù cho vương tôn, công tử... ai vào đây yết kiến cũng phải báo trước. Mã công tử hãy dừng lại đây đã.

Mã Như Long bực bội hét to:

- Hãy tránh ra! Chúng bay bất quá là những tên hầu cận, có quyền gì cản trở ta vào nội dinh.

Vừa nói chàng đưa tay đấm mạnh vào vai tên cận vệ cao ốm, làm cho hắn phải lùi lại hai bước.

Mã Như Long tiếp tục đi tới!

Tên cận vệ lùn và mập la lên:

- A! Anh chàng này gan thật, dám vào nội dinh của quan Thống đốc hành hung.

Vừa nói, hắn phóng mình tới, đá vào lưng Mã Như Long một cước. Mã Như Long chưa kịp quay lại thì đã nghe có tiếng la lớn:

- Hãy ngưng tay!

Tức thì hai tên cận vệ đứng im. Mã Như Long cũng ngưng tay để dò xét.

Trước mặt mọi người, từ trong đại sảnh đi ra là một viên quan ăn mặc chỉnh tề theo lối triều thần nhà vua, mũ áo xuênh xoang, theo sau có hai tên tùy tùng cầm đao hộ vệ.

Viên quan này chính là Nguyễn Thân, quan Thống đốc triều đình đã quy hàng làm tay sai cho bọn xâm lược.

Hai tên cận vệ cao và lùn thấy có quan Thống đốc đến càng làm ra vẻ hung hăng, chỉ vào mặt Mã Như Long nói:

- Bẩm quan lớn! Thằng này đến đây toan hành hung...

Lời nói chưa dứt, Nguyễn Thân đã phất tay áo rộng, nói:

- Ta đã thấy rồi! Không cần nói nhiều. Hai đứa bay hãy đi chỗ khác.

Hai tên cận vệ thấy Nguyễn Thân quở trách, sợ sệt lánh mặt ra ngoài.

Nguyễn Thân nhìn Mã Như Long ôn tồn, nói:

- Mã công tử vào đây chắc có chuyện gì bàn bạc giúp cho ta dẹp trừ bọn cần vương?

Mã Như Long nói:

- Dẹp trừ cần vương là ý muốn của quan Thống đốc! Còn tôi chỉ có việc duy nhất là tìm gặp người yêu của tôi.

Nguyễn Thân ngạc nhiên hỏi:

- Người yêu của Mã công tử là ai vậy? Tại sao công tử đi tìm người yêu ở trong dinh này?

Mã Như Long nói:

- Trong nội thành từ trước đến nay ai cũng biết tôi và Hà Như Liên yêu nhau. Nay Hà Như Liên bị đoàn do thám Xuyên Sơn bắt đem về đây, nên tôi muốn được gặp mặt nàng.

Nguyễn Thân ra vẻ tươi cười, niềm nở đáp:

- Việc đó có gì khó đâu! Lâu nay nàng Hà Như Liên theo hầu hạ Mai lão mẫu. Nay nàng cùng Mai lão mẫu bị bắt đem về đây, nếu Hà Như Liên là người yêu của Mã công tử thì Mã công tử hãy khuyên nàng chịu dụ Mai lão mẫu viết thư cho Mai Xuân Thưởng ra đầu hàng thì cuộc hôn nhân của Mã công tử và Hà Như Liên chắc chắn sẽ tốt đẹp.

Mã Như Long nóng lòng nói:

- Nhưng trước tiên tôi cần gặp mặt nàng đã. Hiện nay nàng có mặt nơi đây không?

Nguyễn Thân cười lớn:

- Công tử cũng con nhà tướng làm sao không biết việc cơ mưu. Có ai giam giữ tội nhân trong tư dinh bao giờ. Vả lại, nàng Hà Như Liên là con tin quan trọng, cần phải được biệt lập chứ.

Mã Như Long hừ một tiếng, nói:

- Quan Thống đốc nói sao? Hà Như Liên là tội nhân à?

Nguyễn Thân điềm tĩnh giải thích:

- Phải! Vì nàng đã theo giặc!

Mã Như Long hét lên:

- Ai theo giặc?

Nguyễn Thân trợn tròn đôi mắt nhìn Mã Như Long tỏ vẻ nghiêm khắc:

- Ngươi lớn gan thật! Ta tưởng tình con cháu của các quan triều thần nên cho ngươi vào đây, không ngờ ngươi lại tỏ ra vô lễ.

Mã Như Long nói:

- Thôi mọi việc không cần bàn cãi ở đây. Tôi vào đây cốt gặp mặt Hà Như Liên rồi sẽ tính.

Nguyễn Thân cười nhạt:

- Nhà ngươi quá hống hách! Nếu ta không cho nhà ngươi gặp mặt Hà Như Liên thì sao?

Mã Như Long cũng cười nhạt:

- Dù là một quan Thống đốc cũng không có quyền như vậy. Hà Như Liên là vị hôn thê của tôi.

Nguyễn Thân nói:

- Dù là vị hôn thê của ai cũng mặc. Hiện tại nàng là một tội nhân phải bị giam giữ.

Mã Như Long nghe nói, đôi mắt lóe hào quang. Chàng bước lùi một bước, nói lớn:

- Quan Thống đốc đã không nể tình tôi thì tôi còn tình nghĩa gì nữa.

Nguyễn Thân thấy Mã Như Long muốn sinh chuyện cũng bước lùi ra sau hai bước. Hai tên vệ sĩ cầm đao bảo vệ thấy vậy cũng bước ra sau hai bước.

Nguyễn Thân nói:

- Mã Như Long! Ngươi muốn tạo phản phải không? Ngươi nên nhớ đây là cửa quan!

Mã Như Long mặt hầm hầm:

- Đừng tưởng ta sợ nơi công đường. Ta là một giang hồ kiếm khách chỉ biết tôn trọng công bình và lẽ phải mà thôi. Ta đến đây cầu cạnh là vì Hà Như Liên chứ không phải vì kính nể ngươi đâu.

Hai người con cãi vã nhau thì đằng sau có bốn tên cận vệ đi đến, tay cầm súng và lưng đeo tạc đạn.

Nguyễn Thân không còn nhịn được nữa, lớn tiếng nói:

- Mã Như Long! Ta đang muốn tìm ngươi để thanh toán, không ngờ ngươi lại đem xác đến đây giao nộp.

Khi Mã Như Long trông thấy bốn tên cận vệ của Nguyễn Thân cầm vũ khí xuất hiện thì chàng đã cầm sẵn trong tay bốn cây phi tiêu. Nếu bốn tên cận vệ kia động thủ là chàng đã ra tay trước.

Thực ra các võ sĩ dưới quyền điều động của Nguyễn Thân ai cũng biết bản lĩnh và kiếm pháp của Mã Như Long không phải tầm thường nhất là môn đặc biệt phóng phi tiêu rất lợi hại.

Nguyễn Thân thấy Mã Như Long cầm vũ khí trong tay, lùi thêm một bước, nói:

- Hãy dừng lại! Nếu ngươi tiến thêm một bước nữa ta ra lệnh cho bọn vệ sĩ nổ súng đó.

Mã Như Long cũng biết Nguyễn Thân đang ở trong tình thế không thể nhân nhượng chàng được, thế nào hắn cũng ra lệnh cho bọn thủ hạ nổ súng nếu chàng cố bắt ép phải trao trả Hà Như Liên. Vì vậy, Mã Như Long cũng thủ sẵn bốn ngọn phi tiêu, và theo dõi từng cử động của bọn cận vệ. Chàng nhất định dùng phi tiêu hạ thủ bọn này trước khi chúng nổ súng.

Giữa lúc không khí đang căng thẳng thì có một tên vệ sĩ áo đen đi qua, nhét vào tay Nguyễn Thân một tờ giấy nhỏ, rồi bỏ đi ra ngoài. Nguyễn Thân mở tờ giấy ra xem. Mã Như Long cũng đưa mắt liếc xéo một cái, thấy trong tờ giấy có hai hàng chữ li ti.

Nguyễn Thân xem xong đổi sắc mặt, nói với bốn tên vệ sĩ đang cầm vũ khí:

- Thôi! Chúng bay ra ngoài đi! Ta sẽ tiếp đón Mã công tử ở phòng khách nơi đại sảnh.

Bốn tên vệ sĩ có vũ khí không hiểu gì cả, tuân lệnh kéo nhau ra ngoài.

Nguyễn Thân nói với Mã Như Long:

- Chúng ta đã hiểu lầm với nhau rồi! Xin mời Mã công tử vào phòng khách cùng nhau uống trà và bàn luận.

Dứt lời, Nguyễn Thân quay gót đi trước. Mã Như Long không hiểu trong mảnh giấy nhỏ đó nói gì mà Nguyễn Thân thay đổi thái độ như vậy. Ngoài sự quyết định của Nguyễn Thân còn một nhân vật nào khác quan trọng hơn?

Để khám phá những bí mật này, Mã Như Long bình tĩnh bước theo Nguyễn Thân vào đại sảnh.

Vừa đến nơi, Nguyễn Thân đã gọi gia nhân đem trà đến, mời Mã Như Long và nói:

- Việc công tử muốn gặp mặt nàng Hà Như Liên thì không khó, chỉ cần Mã công tử gia nhập vào lực lượng do thám của tỉnh đường chống lại phong trào cần vương.

Mã Như Long hỏi:

- Như vậy là chống lại triều đình sao? Phong trào cần vương là phong trào của triều đình ta chống quân xâm lược.

Nguyễn Thân nói:

- Người Tây phương đến đây cốt giúp chúng ta mở mang và canh tân đất nước, họ không có ý xâm lăng đâu.

Mã Như Long cười lớn:

- Tôi không tin như vậy!

Nguyễn Thân gắt:

- Tại sao lại không tin?

Mã Như Long uống một chén trà, nói:

- Mỗi người chúng ta có một bộ óc, và có lẽ sự suy nghĩ của mỗi bộ óc đều khác nhau. Nhưng quan Thống đốc muốn phụng sự cho đường lối nào mặc kệ, riêng tôi chỉ biết phụng sự cho tình yêu...

Nguyễn Thân nói:

- Mã công tử có tin chắc nàng Hà Như Liên sẽ yêu công tử không?

Mã Như Long gằn giọng:

- Nếu chúng tôi không yêu nhau thì tôi đi tìm nàng làm chi vậy?

Nguyễn Thân nói:

- Nếu vậy sao Mã công tử không đi tìm nàng từ miền núi lúc nàng đang săn sóc cho thân mẫu họ Mai, đợi khi chúng tôi bắt đem về đây thì công tử lại đến đây đòi hỏi. Điều đó có phải một nghi vấn không.

Mã Như Long nói:

- Quan Thống đốc muốn nói tôi là người của phe Cần vương?

Nguyễn Thân cười nhạt:

- Tôi chưa dám khẳng định chỉ mong Mã công tử tự mình chứng tỏ sự thật.

Mã Như Long nói:

- Mọi việc sẽ được giải đáp rõ ràng sau khi tôi gặp mặt Hà Như Liên.

Bỗng Nguyễn Thân hỏi:

- Mã công tử cũng là con cháu các công thần của triều đình. Ta hỏi thật, Mã công tử có phải là người yêu của Hà Như Liên không? Nếu ta cho dẫn nàng đến đây mà nàng từ chối hôn nhân thì sao?

Mã Như Long nói:

- Nếu nàng không thừa nhận tôi là chồng nàng thì tôi bước ra khỏi nơi đây lập tức, không còn nói một tiếng nào.

Nguyễn Thân gật đầu:

- Thôi được! Công tử ngồi chờ nơi đây một lúc, ta sai người đến đón Hà Như Liên về đây.

Tiếp đó, Nguyễn Thân gọi một tên vệ sĩ truyền lệnh:

- Hãy đưa Hà Như Liên về đây.

Tên vệ sĩ hỏi lại:

- Nếu nàng không chịu đi thì sao?

Mã Như Long xen vào:

- Cứ nói có Mã Như Long đang chờ đón nàng tại sảnh đường của quan Thống đốc, tất nhiên nàng không từ chối.

Nguyễn Thân cười lớn:

- Phải rồi! Báo cho nàng biết có chồng nàng là công tử họ Mã ở đây đang chờ nàng, và rất nóng lòng.

Nguyễn Thân lại nói tiếp:

- Mã công tử! Nếu Hà Như Liên không muốn đến đây gặp Mã công tử thì Mã công tử chớ trách bản chức không hết lòng.

Mã Như Long gật đầu:

- Dĩ nhiên!

Hai người ngồi chờ ở đại sảnh được một lúc thì tên tùy tùng đến báo:

- Thưa đại quan! Hà Như Liên không muốn gặp ai hết.

Nguyễn Thân cười lớn; đưa tay bưng chén trà uống cạn, và nói:

- Mã công tử đã thấy chưa? Nàng không muốn gặp mặt Mã công tử mà!

Mã Như Long đỏ mặt, nói:

- Không thể có chuyện như vậy! Quan Thống đốc đừng lừa gạt tôi.

Chàng vừa nói dứt thì cánh cửa phòng đại sảnh nghe "xẹt" một tiếng. Bên ngoài có bốn tên vệ sĩ áo đen đang cầm vũ khí nhìn vào. Tiếp đó bốn họng súng đen ngòm chĩa vào.

Nhưng Mã Như Long nhanh như chớp. Chàng vung tay một cái, bốn ngọn phi tiêu bay ra cửa sổ, tiếp đó có mấy tiếng rên lớn, và bốn họng súng màu đen cũng rơi đâu mất.

Lập tức, Mã Như Long phóng mình đến trước mặt Nguyễn Thân, một tay nắm cứng bả vai, một tay dí ngọn phi tiêu vào ngực, nói lớn:

- Nếu ngươi không đưa nàng Hà Như Liên đến đây ta quyết liều chết với ngươi hôm nay.

Nguyễn Thân sợ tái mặt, không ngờ hành động liều lĩnh, táo bạo của Mã Như Long trong sảnh đường của một viên quan Thống đốc có đủ sức mạnh về binh lực như vậy...

Nguyễn Thân ú ớ:

- Mã Như Long! Ngươi không sợ chết sao?

Mã Như Long cười lớn:

- Ta với ngươi cùng chết thì có gì mà sợ! Một cử động nào khả nghi ta sẽ đâm mũi phi tiêu này vào ngực là xong.

Nguyễn Thân không còn biết phải làm sao hơn, vội gọi tên thân tín truyền lệnh:

- Hãy đến mở cửa ngục dẫn nàng Hà Như Liên đến đây.

Tên vệ sĩ chạy như bay...

Tiếp đó lại có bước chân chạy đến dồn dập.

Thì ra, đó là đội vệ sĩ của Nguyễn Thân đang cầm súng và lựu đạn chạy đến tiếp cứu.

Mã Như Long cười lớn:

- Ngươi ra lệnh cho chúng nó đi nơi khác, nếu chậm trễ ta kết liễu mạng sống của ngươi trước.

Nguyễn Thân sợ Mã Như Long làm liều, nên vội la lớn:

- Toán vệ sĩ! Hãy rời khỏi nơi đây lập tức, không được hành động.

Tên đội trưởng hoảng hốt:

- Bẩm đại quan! Chúng tôi...

Nguyễn Thân ngắt lời:

- Chúng bay muốn ta chết sớm sao?

Toán vệ sĩ biết tình thế không an toàn cho sinh mạng Nguyễn Thân nên vội vã rút lui.

Bọn vệ sĩ vừa ra khỏi đại sảnh bỗng thấy phu nhân của Nguyễn Thân từ bên trong chạy ra, hốt hoảng nói:

- Mã công tử! Xin tha mạng cho đại quan nhân!

Mã Như Long vẫn kìm chặt mũi phi tiêu trước ngực Nguyễn Thân, và nói:

- Mã Như Long này đâu có thù hằn gì với quan Thống đốc đâu. Chỉ cần được bặp mặt Hà Như Liên, người vợ chưa cưới của tôi.

Nguyễn Thân phu nhân khuyên chồng:

- Hãy giao trả nàng Hà Như Liên cho Mã công tử đi! Chúng ta cầm giữ cô nàng để làm gì?

Nguyễn Thân nói:

- Hà Như Liên là một cao thủ về kiếm pháp. Thả nàng ra chẳng khác nào mở lồng thả cọp dữ, trừ khi nào nàng thuận tình trở về với ta thì mới có lợi. Việc này Mã công tử có thể giúp ta chinh phục nàng.

Nguyễn Thân phu nhân trước kia là Ngọc Giai tiểu thư cũng quen biết với Hà Như Liên, nhưng lớn lên mỗi người đi mỗi đường, tâm tư không còn thích hợp với nhau nữa. Từ khi nàng Hà Như Liên bị bắt về đây, nàng Ngọc Giai đã có lần đến thăm viếng và chinh phục nhưng không thành công.

Nguyễn Thân nghe vợ nói đã có ý xiêu lòng, định ý trao Hà Như Liên cho Mã Như Long để chuộc mạng.

Nàng Ngọc Giai nói với chồng:

- Nếu cần làm con tin chúng ta chỉ giữ lão mẫu của Mai Xuân Thưởng là đủ, cần gì phải khống chế Hà Như Liên.

Chỉ chốc lát, bọn vệ sĩ đã dẫn Hà Như Liên đến.

Đúng là một giai nhân tuyệt sắc, một vị tiểu thư đài các, đoan trang. Nàng mặc y phục màu hồng nhạt, đôi mắt đen nhánh, hàm răng trắng mịn, mái tóc mây xõa xuống đôi má ửng hồng. Nhìn thấy nàng không ai có thể ngờ đó là một tay kiếm khách lỗi lạc giang hồ.

Từ nhỏ, nàng đã cùng Mã Như Long rèn luyện võ công ở một sư môn, tình cảm gắn liền đôi trai gái này ngoài sự hứa hôn của hai gia đình thế phiệt.

Trông thấy Hà Như Liên, Mã Như Long mừng rỡ gọi lớn:

- Hà tiểu muội!

Hà Như Liên nhìn thấy Mã Như Long cũng mừng rỡ, gọi:

- Mã huynh!

Thái độ của đôi trai gái này đã trả lời rõ ràng cho vợ chồng Nguyễn Thân thấy tình cảm đích thực của họ, và lý do nào mà chàng trai họ Mã quyết liều chết để tìm cho được người đẹp Hà Như Liên.

Mã Như Long nói với Nguyễn Thân:

- Xin chào quan Thống đốc. Bây giờ đã được đại quan trao trả Hà Như Liên, chúng tôi xin cáo biệt.

Nàng Ngọc Giai nói:

- Đã có Hà Như Liên rồi sao Mã công tử chưa buông tha Nguyễn đại quan?

Mã Như Long nói:

- Xin phiền Nguyễn đại quan đưa hai chúng tôi ra khỏi cổng công đường.

Nàng Ngọc Giai bước tới năn nỉ:

- Mã công tử! Xin công tử lưu tình...

Mã Như Long ngắt lời:

- Tôi hứa với nương nương không làm hại sinh mạng của quan nhân nếu quan nhân không có ý hãm hại chúng tôi trên đường từ sảnh đường ra đến cổng dinh. Hoàn cảnh chúng tôi phải làm như vậy xin nương nương cứ yên tâm.

Nguyễn Thân nói:

- Thôi được! Tôi chịu đưa hai người ra khỏi cổng dinh.

Mã Như Long đặt lại mũi phi tiêu dưới nách Nguyễn Thân và buộc Nguyễn Thân bước ra cửa.

Nàng Ngọc Giai vẫn không yên tâm, năn nỉ Mã Như Long:

- Mã công tử lưu tình cho...

Mã Như Long lặp lại:

- Nương nương cứ yên tâm! Chỉ cần quan nhân đừng hại ai thì tính mạng quan nhân vẫn an toàn mà.

Nàng Hà Như Liên nối gót theo Mã Như Long. Nàng không ngờ hành động liều lĩnh của Mã Như Long đã giải thoát nàng ra khỏi ngục thất, và từ đây mũi kiếm trên tay nàng có dịp rửa hận trong những ngày nhục nhã vừa qua.

Trên đường đi từ đại sảnh đến cổng dinh xuất hiện không biết bao nhiêu bọn vệ sĩ, tay cầm vũ khí đủ loại, nhưng không ai dám làm gì cả vì họ biết Nguyễn Thân đang ở trong tầm khống chế của Mã Như Long.

Ra khỏi cổng, Nguyễn Thân nói với Mã Như Long:

- Bây giờ các ngươi đã ra khỏi dinh của Thống đốc rồi.

Mã Như Long cười nhạt:

- Tôi biết! Khỏi cần quan Thống đốc nhắc nhở. Nhưng tôi muốn quan Thống đốc đưa chúng tôi thêm một khúc đường để lưu tình.

Nguyễn Thân đổi hẳn sắc mặt:

- Như thế hận thù chúng ta sẽ càng sâu thêm! Hôm nay ta nhịn Mã công tử nhiều quá rồi?

Mã Như Long nói:

- Có lẽ từ nay quan Thống đốc phải nhẫn nhịn nhiều hơn nữa.

Nguyễn Thân tức giận hỏi:

- Ai bảo Mã công tử như thế?

Mã Như Long cười lớn:

- Kẻ gian ác bao giờ cũng chịu thiệt thòi khi kết cuộc.

Nguyễn Thân chua chát, nói:

- Ngươi dám cho ta là gian ác à?

Mã Như Long nói:

- Không phải chỉ có tôi nhận xét như vậy mà tất cả mọi người dân yêu nước ai cũng nói như thế.

Nguyễn Thân nói:

- Ngươi cứ nói sao cũng được! Tương lai sẽ trả lời...

Mã Như Long cười lớn:

- Quang Thống đốc Nguyễn Thân mơ ước tất cả những anh hùng trong phong trào cần vương chống xâm lược sẽ ngã gục dưới chân quan Thống đốc ư?

- Thì cứ chờ xem sẽ biết!

Câu nói ấy rõ ràng Nguyễn Thân đã tự tin là mình đang nắm được ưu thế trong thời cuộc.

Mã Như Long nói với Hà Như Liên:

- Tiểu muội nhìn hai bên đường kìa!

Hà Như Liên đã thấy rõ những bóng người đang lấp ló ở hai bên đường trong các lùm cây, nàng nói:

- Những tên vệ sĩ này quá trung thành với chủ!

Mã Như Long nói:

- Quan Thống đốc nên ra lệnh cho đám vệ sĩ đang rình mò đó trở về dinh. Chúng đi theo không ích gì đâu.

Nàng Hà Như Liên xen vào:

- Cứ để họ đi theo cho vui!

Nguyễn Thân nghe Mã Như Long và Hà Như Liên nói chuyện với nhau lấy làm nhột nhạt, liền ra lệnh:

- Bọn vệ sĩ hãy về dinh mau!

Những cái bóng đen có trang bị vũ khí lần lượt tản mát hết.

Mã Như Long nói với Hà Như Liên:

- Tiểu muội hãy đi trước! Tệ huynh hóa giải sinh mạng cho viên quan họ Nguyễn này rồi sẽ theo sau.

Hà Như Liên nói:

- Cứ thả nó ra tại đây xem nó làm gì được chúng ta mà sợ.

Mã Như Long liền buông Nguyễn Thân ra, đưa mũi phi tiêu cất vào túi áo.

Tức thì có hai tên vệ sĩ từ đâu phóng tới, toan chộp vào người Mã Như Long.

Mã Như Long đã đề phòng trước, đưa tay lên, tức thì có hai mũi phi tiêu phóng ra. Hai tên vệ sĩ chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ôm vai chạy trở lại với hai vết thương nhuộm máu.

Nguyễn Thân thấy vậy, nói lớn:

- Hãy lui!

Các vệ sĩ trong dinh Thống đốc không còn ai dám đuổi theo khi nghe lệnh của Nguyễn Thân.

Mã Như Long là con trai của Mã Tường Linh, một võ tướng nhưng rất giỏi về thuật phóng phi tiêu. Mã Tường Linh đã truyền lại cho Mã Như Long tuyệt kỷ võ công này, nên khắp giang hồ không ai bì kịp. Nguyễn Thân biết rõ điều đó nên không cho bọn vệ sĩ đuổi theo.

Mã Như Long thoát ra khỏi dinh Thống đốc, liền dắt Hà Như Liên tránh xa nơi súng đạn nguy hiểm, và kể từ nay hai người đương nhiên trở thành mục tiêu cừu hận của Nguyễn Thân.