← Quay lại trang sách

Chương Bốn ⚝ I ⚝

Đêm đã khuya, Tư lệnh Hải quân vẫn ngồi lặng bên bàn. Công việc, những tính toán cân nhắc khiến ông cảm giác thời gian quá ngắn. Tại sao thời khắc một ngày không là năm sáu mươi giờ, mà chỉ hai bốn tiếng?... Sau sự kiện xảy ra ở Vũng Rô, con đường vận chuyển vũ khí trên biển chi viện cho chiến trường không còn là một bí mật nữa, hình như đã khiến tóc của Tư lệnh bạc thêm. Ông thức khuya hơn và làm việc nhiều hơn. Ông rõ rằng địch chẳng mấy khó khăn để hiểu ra mọi điều. Và chúng đã nhanh chóng có hàng loạt biện pháp để đối phó. Kế hoạch “34.A” nhằm đánh phá miền Bắc, ngăn chặn con đường xuyên Trường Sơn; kế hoạch mang biệt danh “Desoto”, nhằm đưa hạm đội 7 vào Biển Đông và kế hoạch có tên “Maket Timơ” nhằm phong toả vùng biển miền Nam, ngăn chặn sự chi viện của ta bằng đường biển được thực hiện... Nhiều lực lượng mang tên các đội đặc nhiệm được thành lập: Lực lượng đặc nhiệm số 71 gồm Binh đoàn tàu sân bay, lực lượng đặc nhiệm số 115 gồm các tàu khu trục hộ vệ, tàu quét mìn, tàu đổ bộ chiến xa, tàu ven bờ... Từ vĩ tuyến 17 đến vịnh Thái Lan, chúng cho máy bay có thiết bị điện tử hiện đại trinh sát. Ngoài ra có thêm hàng chục trạm ra đa ngày đêm kiểm soát... Phải thừa nhận kẻ địch phản ứng nhanh, phương tiện hiện đại và có tổ chức chặt chẽ. Để tiếp tục đưa vũ khí vào chiến trường là một bài toán khó, không hẳn ngày một ngày hai đã có cách giải. Ông nhớ hôm lên Bộ báo cáo với Tổng Tư lệnh về việc tàu bị lộ ở Vũng Rô, Đại tướng không vui, ông lặng đi rất lâu, song cuối cùng vị chỉ huy cũng an ủi, không có vụ Vũng Rô này tất có vụ Vũng Rô khác, vũ khí vào chiến trường ngày mỗi nhiều, làm sao bí mật mãi được. Rồi Đại tướng chỉ thị, vấn đề lúc này là tập trung vào việc tìm ra đường đi mới, phương cách vận chuyển mới để tiếp tục đưa vũ khí vào chiến trường trong điều kiện con đường đã lộ. “Giai đoạn vận chuyển bí mật đã chấm dứt. Bây giờ là lúc chơi bài ngửa, đúng không? - Đại tướng nói - Trong trường hợp này ai kiên gan hơn, thông minh hơn, mưu trí hơn, tài giỏi hơn sẽ thắng. Con đường đã lộ nhưng bí mật ở mỗi chuyến đi vẫn còn...” Câu nói nhiều hàm ý của Tổng Tư lệnh ám ảnh Tư lệnh suốt. Ông đã cho quán triệt ý định và quyết tâm của cấp trên đến từng cán bộ đoàn “tàu không số”... Cơ quan tham mưu đã nhanh chóng triển khai công tác nắm tình hình địch trên bộ, ngoài khơi và cả hành lang hàng hải quốc tế, nghiên cứu đường đi xa bờ, bí mật bất ngờ đột nhập bến... nhưng xem ra hiệu quả vẫn thấp. Nhiều chuyến đi đã phải quay trở lại... Dừng việc vận chuyển là thua. Nhưng tiếp tục cho tàu xuất phát lại phải tính toán, cân nhắc kỹ. Tìm cách đưa hàng vào các bến, rất cần sự dũng cảm, sự táo báo, nhưng cũng rất cần mưu mẹo... Đã có nhiều đề xuất, ngoài việc đưa hàng vào khu Chín, khu Sáu, vẫn tìm cơ hội đưa hàng vào khu Năm. Nếu bến lộ mà dừng việc vận chuyển, chiến trường sẽ thiếu vũ khí... Hôm nay ông đã quyết định giao cho cán bộ đoàn “tàu không số” lập kế hoạch tiếp tục đưa vũ khí vào khu Năm để trình lên Đảng uỷ và Bộ Tư lệnh, nhưng vẫn có cái gì đó chưa thật yên lòng...

Đêm tĩnh lặng. Đâu đó nghe như có tiếng còi tàu vào thương cảng thả hàng vọng tới. Tư lệnh bước lại bên cửa sổ nhìn xuống. Đường phố vắng người, thỉnh thoảng lắm mới có chiếc xe đạp đi qua, và từ đó đưa lên hương hoa sữa hắc nồng... Tư lệnh quay vào bàn, ông nhấc máy, quay số:

– Cho tôi nói chuyện với Chính uỷ!