⚝ II ⚝
Hoàn cảnh ngày mỗi khốc liệt của cuộc chiến và tình thế éo le đã buộc Tư Nhâm nhích dần tới bi kịch. Khi có điều kiện để tỉnh táo ngẫm lại mọi sự, chị cũng không thật rõ sao ngày đó mình có thể làm được những điều tưởng không vượt qua nổi như vậy. Tuy thế cũng nhận ra rằng thời gian không chỉ nhe hàm răng sắc nhọn gậm nhấm dần tuổi trẻ người đàn bà nơi chị, mà cùng với họa, dù ít ỏi và luôn nơm nớp, chị cũng có những phút giây được sống thực, được làm người phụ nữ theo nhiều nghĩa...
Dịp này Tư Nhâm rất ít ngủ. Chị thường nằm yên và dỏng tai nghe tiếng sóng nơi mép nước vọng về. Âm thanh của biển rầm rào tựa tiếng mưa đầu mùa triền miên trút xuống, khiến chị thêm phấp phỏng. Chị vẫn thao thức như vậy, thức để đề phòng lính Ba Hoàng rình phục, và thức là có ý chờ tín hiệu Sáu Quyên. Biết dịp này Sáu Quyên ít có điều kiện về, vẫn mong... Cô ấy là chỗ dựa duy nhất, là sợi dây duy nhất nối chị với tổ chức. Có Sáu Quyên thỉnh thoảng bất ngờ tạt qua, chị thấy yên lòng...
Hôm đó đã khuya lắm, Tư Nhâm vẫn trằn trọc. Chợt có tiếng Sáu Quyên hối nơi cổng. Tư Nhâm vội vùng dậy:
– Có việc, phải không Sáu? - Tư Nhâm lo lắng hỏi khi hai người quýnh quáng bước vào nhà.
– Lính Rồng Biển đã bắn chết anh Mười Bàng và chị Hai Liên người làng Cát rồi.
– Trời ơi!
– Ba Hoàng đang cho lính kéo xác hai người về bêu nơi cửa chợ Lân Cồ để răn đe những người tiếp tế cho du kích...
– Có chuyện ấy thiệt sao?
– Mười Bàng đóng sĩ quan quân cảnh, Hai Liên làm tình nhân ngồi sau hon đa. Thuốc tây và gạo được bỏ trong túi xách. Khi tụi lính hô dừng lại, Mười Bàng rú ga chạy, chúng bắn theo...
– Khổ quá!... Nghe nói Hai Liên cũng có người yêu đi tập kết ngoài Bắc.
– Họ mới được gặp nhau trên cứ. Anh ấy trở về đã mấy tháng nay để chuẩn bị cho “tàu không số” chở vũ khí vô. Tư Nhâm buông tiếng thở dài:
– Tội nghiệp... Chú Sáu rõ chuyện này chưa?
– Chú biểu vô hỏi chị có cách chi tiếp tế ít thuốc tây không. Có thêm gạo càng tốt.
– Vậy chừ tính sao?
– Em cũng chẳng biết nữa. Rối quá!
– Chị có cách này được không, Sáu? Chị cũng thấy là liều... Nhưng đành vậy... Chị có quen mấy cha lái xe nhà binh, chị sẽ nhờ chở giúp vài ba tạ gạo, một ít thuốc men cho má chị ở dưới quê, rồi em thông báo với anh em trên cứ biết để đêm về lấy, được không?
– Chị đơn giản quá! Tính vậy khác chi lạy ông tôi ở bụi này. Không xong đâu, chị.
– Chẳng lẽ chịu để mấy ảnh... Cùng lắm, chết như Hai Liên chứ sao!
– Chết như Hai Liên dễ quá ha! Chị không tính đến mạng mình, nhưng còn công việc chung... - Sáu Quyên thở dài - Em thương mấy ảnh trên “tàu không số” ngoài Bắc vô quá! Không một hạt gạo, hạt muối, không một viên thuốc, họ vượt rừng, vượt núi trở về Bắc sao đây?... Không có súng, có đạn, còn đói dài, còn chịu cực. Chỉ có súng đạn mới làm cho những thằng như Ba Hoàng bớt hung hăng... Em đi nghe chị Tư.
– Chị hỏi đã... Anh em mình hết gạo và không có thuốc chữa trị thiệt sao, Sáu?
– Nếu còn, Mười Bàng và Hai Liên đã không chết thảm vậy. Chú Sáu nhắc chị cẩn thận, đối phó cho khéo và không được manh động... Sáu Quyên đi rồi, còn lại một mình, Tư Nhâm thấy chơ vơ, lòng dạ ngổn ngang như đứng trước mớ tơ rối mà không có cách gỡ... Chị thần người. Tiếng Sáu Sinh như vẫn vẳng bên tai: “Môn dốc, rau rừng đã vặt trụi rồi. Tao lo mấy anh không qua được đận này. Không chết bom, chết đạn, để các anh ấy chết đói thì ân hận quá!”. Chị ngước lên bàn thờ. Tư Lăng như đang ngồi trên đó mỉm cười với chị. Tư Nhâm châm một nén nhang cắm lên.
– Hãy tha lỗi cho em... Chỉ anh là người hiểu em, phải không Tư?
... Cuộc giằng co đấu trí giữa Tư Nhâm và Ba Hoàng trở nên gay cấn. Sau mỗi keo vật chị cảm thấy đuối sức và để chiến thắng, chị đã có những quyết định táo bạo. Sự trớ trêu trong những quyết định mang tính sống chết ấy không hoàn toàn ý thức, còn là cái gì đó nữa của bản năng được đánh thức trước hiểm hoạ...
Tư Nhâm đành nhận lời đưa Hai Rạng về quê thăm má. Và chiếc xe đó đã bị du kích phục, chặn lại. Đồ đạc trên xe bị cướp. Hai người thoát chết và trở lại Lân Cồ. Sau việc đó, Tư Nhâm sống trong tâm trạng bất yên. Chị thấy có lỗi với chồng, đã đành, còn mặc cảm với Hai Rạng bởi nghĩ rằng mình đã lợi dụng và lừa con người cả tin, thật thà này. Hai Rạng không đáng chịu như vậy. Dẫu đeo lon thiếu tá quân đội Quốc gia, Hai Rạng là người đàn ông chừng mực, có văn hoá, biết phải trái, không lừa lọc. Cũng như chị, hoàn cảnh đã đẩy anh vào trạng huống ấy. Mỗi lần Hai Rạng đến thăm, cái cảm giác ngường ngượng khiến chị mất tự nhiên, còn Hai Rạng lại vui, cho rằng dù sao đó là một kỷ niệm đáng nhớ của hai người. “Tư nè, hôm rồi em cho tôi về thăm ngoại bé Thảo, chuyện không thành, lại chút nữa bị du kích lấy mạng cả hai, tôi thiệt không đành lòng... Tôi sẽ gắng bố trí một lần khác... Sau chuyện đó, em không giận tôi chớ?” “Cái số của thiếu tá và tôi chắc không tới được với nhau... Hay là để tôi giới thiệu với thiếu tá người khác.” “Giới thiệu người khác! Sau bao năm lưu lạc nay mình lại được ở bên nhau, đó chẳng là số mệnh sao? Tôi yêu em thiệt lòng và chỉ muốn em hạnh phúc. Giới thiệu ai? Em đừng nói chuyện đó nữa, tôi buồn...”
Nhưng nỗi khổ tâm của Tư Nhâm chưa dừng lại ở đó. Chẳng rõ sao chuyện chị đưa Hai Rạng về quê đến tai bà Bảy Bương. Một hôm bà và ông Năm Hùng, cậu chị, đùng đùng lên Lân Cồ và lần hỏi ra nơi ở mới. Nghe có người đánh tiếng ngoài cổng, chị vội chạy ra và không khỏi sững sờ khi thấy má và cậu mình cắp túi đứng đó chờ. Ngạc nhiên nhưng chị thấy vui, vội xoắn xuýt chào hỏi. Nhưng bà Bảy Bương không nói câu nào. Bà cúi mặt, lăm xăm bước vào nhà, thả mạnh người xuống ghế. Chị vội vàng rót nước mời, nhưng bà Bảy xua tay gạt đi:
– Nước nôi gì! Hôm nay tao nhờ cậu Năm đưa lên đây, chỉ để hỏi mày một câu. Hỏi xong, tao về.
Ông Năm kín đáo ngó quanh ngôi nhà, giọng dịu hơn:
– Má mày bực lắm đó. Tao cũng bực. Có chuyện ấy thiệt không Tư?
Tư Nhâm biết má và cậu cự gì rồi, nhưng chị vờ lảng đi.
– Mời má, mời cậu uống nước đã!... Má và cậu đang bực chuyện gì ạ?
Bà Bảy nhướng đôi lông mày:
– Đừng giả bộ nữa, cô! Cả làng đang đồn ầm lên rằng con gái Bảy Bương sắp thành bà thiếu tá. Chà, nhà Bảy Bương lại có cái diễm phúc vậy sao? Tuần trước mày định rước Hai Rạng về quê ra mắt má mày và họ hàng, nhiều người nói vậy, có không?
– Má và cậu cứ ngồi chơi, con kiếm cái gì để má và cậu ăn tạm...
– Khỏi! Tôi no rồi. Tôi đang tức ứ lên tận cổ đây... Chuyến đi ấy nếu không có mấy đứa du kích phục cướp xe, chắc tôi đã được gặp con rể tương lai. Cả làng ai cũng tò mò hỏi thăm... Có con rể làm đến cấp thiếu tá, sướng thiệt... Sướng thiệt!
– Má, má hiểu cho con... Không phải vậy đâu má... Con khổ lắm... Con đâu muốn...
– Cậu Năm, nó nói nó khổ, nghe lọt cái lỗ tai không? Cậu nói đi, nó khổ hay tôi khổ?... Con gái mày mấy ngày qua khóc sưng cả mắt lên đó. Có đứa bạn nào thèm chơi với nó nữa. Nó tủi, nó hận mày... Ông Năm đẩy về phía bà Bảy Bương cốc nước:
– Chị cứ bình tĩnh để cháu nó trình bày. Có thể chỉ là tin đồn... Tư Nhâm, chuyện người ta nói thực hư ra sao?
– Cậu ơi, cậu thương con, con không làm điều xấu đâu! Ba con vì đâu chết, cậu nghĩ con quên được sao?
– Nhưng chuyện mày định đưa Hai Rạng về quê, có không?... Thiệt khó hiểu.
Bà Bảy Bương cướp lời:
– Tôi sinh ra nó, tôi còn không hiểu, cậu làm sao hiểu... Vậy là rõ rồi, cậu đưa tôi về... Ngồi đây tôi thối cái lá gan lắm. Coi như tôi không sinh ra nó. Về cậu!
– Con xin má, con xin cậu hiểu cho con... Lòng dạ con ra sao có trời biết, có nhà con biết... Con có sung sướng gì...
Bà Bảy đứng phắt dậy như thể chạm vào than nóng vừa gắp ở lò ra:
– Mày dám lôi cả thằng Tư Lăng vô chuyện này nữa sao? Nó ở ngoài miền Bắc chắc vui lắm đây. Có người vợ lấy được sĩ quan cao cấp của chính quyền cộng hoà sao không vui!...
– Má ơi! Má cứ rầy con, chửi con, nhưng xin má đừng bỏ con...
Cậu Năm, con xin cậu... Có những điều không thể nói ra được mà cậu..
– Đàn bà tới cái lúc rửng mỡ nứng nưởi thèm đàn ông làm sao nói ra được... Cậu Năm, cậu có đưa tôi về không? Nghe nó nói thêm, ngứa cái lỗ tai quá, tôi điên mất.
Ông Năm tỏ ra thông cảm, giọng khuyên can:
– Vẫn chưa muộn đâu con. Bình tâm mà nghĩ lại...
– Nào con đã có ý định gì đâu cậu... Con mới đi với người ta một đoạn đường...
– Mày thiếu suy xét, để má mày buồn, con mày tủi, làng xã bà con xì xèo... Lỡ rồi... Thôi, tao sẽ nói má mày cho qua. Nhưng cẩn thận kẻo lại hối không kịp. Đàn bà tuổi mày ở một mình không ổn đâu. Về quê sống với má, với con...
– Dạ, để rồi con tính...
– Tính cái gì? Tính ngày cưới à?... Tôi hỏi lần nữa, cậu có về không?... - Bà Bảy cắp nón ngủi ngẩy bước ra sân. - Tôi đi một mình vậy...
Ông Năm nán lại:
– Má mày nóng, nhưng vẫn thương. Một mẹ một con không thương mày thì thương ai. Liệu thu xếp về dưới quê ở. Má cũng yếu lắm rồi. Thôi, cậu về nghe. Tao đi kẻo má mày la...
Tư Nhâm ra cổng định chạy theo bà Bảy, nhưng ông Năm Hùng gàn:
– Má mày đang nóng, để cậu khuyên giải cho... Mày cứ vào đi... Nhớ lời cậu dặn là được.
Tư Nhâm đành tựa cửa nhìn theo. Thấy bà Bảy lắt thắt bước trên đường, tấm lưng nhỏ đã bắt đầu có dấu hiệu còng xuống, nước mắt lại trào ra, chị thấy thương má vô chừng. Chị đứng lặng bên cổng, chơi vơi, rã rời... Má ơi, xin má hiểu cho con, con xin thề không làm điều gì xấu để tổn hại đến vong linh ba và phiền lòng má... Tới lúc nào đó con tin má sẽ hiểu con gái mình...
Những uẩn khúc khó xử, Tư Nhâm chẳng biết thổ lộ cùng ai, đành nén lắng vào lòng chờ Sáu Quyên. Lần ấy người liên lạc của Bí thư tỉnh vừa vào nhà, chị đã le te:
– Má chị và cậu Năm la chị quá trời. Má giận việc đưa Hai Rạng về quê... Tội má quá!... Chị biết làm thế nào đây, Sáu?... Nỗi khổ này chồng chất lên nỗi tủi kia... Chồng vừa chết mất xác, nay má hiểu lầm, con gái khinh rẻ. Em nói đi, chị phải sống sao đây?... Cậu Năm chị nói đúng. Chỉ còn một cách là về quê sống với má, sống với con gái... Em có hiểu cho chị không, Sáu?
Lần ấy Sáu Quyên đã bật mở một thông tin khiến chị đang ỉu ìu chợt thấy xốn xang:
– Chú Sáu rất rõ nỗi khổ tâm của chị... Và thương chị lắm... - Giọng Sáu Quyên nhỏ xuống - Chị nghe nè, chú đã có ý định, sau đợt
này sẽ đưa chị ra cứ, chị ráng chịu khổ thêm ít nữa...Tư Nhâm như thể người bị nạn có cơ được cứu; vui mừng, chị gần như la lên:
– Chú Sáu hứa sẽ cho chị lên cứ thiệt sao?
– Chú Sáu đâu có nói giỡn. Nhưng chị ơi, vấn đề sống còn lúc này là vũ khí và lương thực. Có vũ khí, có lương thực mới tính chuyện lâu dài được.
– Chị hiểu chớ!
– Chú Sáu giao cho chị em mình và A5 phải nắm chắc tình hình bố phòng, qui luật hoạt động của địch. Bằng mọi giá phải mở lại bến đón tàu vô. Ngoài Bắc các anh Hải quân đã sẵn sàng, chị em mình phải ráng sức thôi.
– Chị sẽ ráng... Trời ơi, sau đận này chị được ra ngoài đó, đúng vậy không Sáu?... Chị cũng kiệt sức rồi. Hy sinh như Hai Liên còn được dân làng thương tiếc, đến ngày giỗ, còn có nắm nhang... Còn chị... Em coi, từ bữa ngồi xe với Hai Rạng rồi bị du kích phục đến nay, dân trong vùng có coi chị là người nữa đâu... Nhiều kẻ thấy chị trên đường, họ tránh vòng qua lối khác như sợ gặp hủi. Có người nhổ nước bọt, không muốn nhìn mặt nữa. Bày hàng ra bán, chẳng ma nào mua... Ai hiểu cho nỗi khổ này?...
– Chú Sáu nói với em, có được ít gạo và thuốc để mấy anh thuỷ thủ trên “tàu không số” trở lại miền Bắc, công chị hàng đầu... Cách mạng đâu quên công lao một ai... Vui lên chị nghe. Được ra đó chị em mình tha hồ tâm sự, khỏi phải thì thào như vầy nữa...
Ai ngờ đó là lần cuối cùng Tư Nhâm gặp Sáu Quyên, và cũng không thể ngờ kể từ hôm ấy hoàn cảnh đã đẩy đưa để rồi cuộc đời chị ngoặt sang hướng khác, họa và phúc lẫn lộn...
Sáu Quyên vừa ra khỏi ngôi nhà, Ba Hoàng, Hai Độ và gần một tiểu đội lính đã xô cổng xộc vào. Khác với mọi lần, Ba Hoàng rất tự tin, ngạo mạn. Gã không úp mở vờn ve mà tỏ ra xấc xược, đắc thắng.
– Chào cô Tư Nhâm... Cô khoẻ chứ?... - Giọng giễu cợt, Ba Hoàng nói và đưa mắt quan sát người đứng trước mặt - Nè cô Tư, cô vẫn cho rằng Ba Hoàng là kẻ hay đặt điều. Ba Hoàng ngay thẳng, đâu là hạng như vậy. Nói cái gì, làm cái gì phải có bằng chứng chứ. Vậy hôm nay tôi muốn chỉ ra bằng chứng đây: Tôi được thông báo rằng có một Việt Cộng cỡ bự vừa vào nhà cô Tư. Chà, chắc họ lại đặt điều, vậy nên nếu cô Tư cho phép, tôi xin tìm ra tên Việt Cộng đó để làm rõ mọi lẽ... Được chớ cô Tư?
Hai Độ sốt sắng:
– Thưa đại uý, cho lục soát?
– Nếu tôi không đồng ý? - Tư Nhâm vẫn cố tình kéo giãn thời gian.
– Sao lại vậy, cô Tư... Phần vì công việc, phần vì danh dự và uy tín của thiếu tá Hai Rạng và cô, nên dù cô Tư không bằng lòng, bọn lính của tôi cũng buộc phải thi hành nhiệm vụ. Nào có ai muốn vậy...
– Đại uý ức hiếp dân thường quá đó!..
– Nhưng quả trong nhà này có che giấu Việt Cộng, lỗi đó đâu phải ở tôi. - Nói rồi, Ba Hoàng phẩy tay, ra hiệu lục lọi.
Chẳng rõ có phải do duyên phận và định mệnh như Hai Rạng vẫn quan niệm, hay do cuộc đời đầy những ngẫu nhiên, với nhiều vòng tròn quay quay rồi chồng khít lên nhau như Ba Hoàng thường liến thoắng, mà khi lính Rồng Biển đang có ý xới tung ngôi nhà, viên thiếu tá bỗng dưng xuất hiện.
– Nghiêm! Chào thiếu tá!
Sau tiếng hô của Hai Độ, mọi người sững sờ cùng quay lại. Hai Rạng đã đứng ngay giữa cửa ra vào.
– Có chuyện gì ở đây vậy, đại uý? - Hai Rạng hỏi, ý chừng cũng đã hiểu ra mọi điều, nên đưa mắt nhìn khắp lượt đám lính.
– Thưa thiếu tá, chúng tôi đang thi hành công vụ. - Ba Hoàng đáp.
– Công vụ? Tôi nghĩ đại uý đã nhầm địa chỉ. Đại uý rõ đây là nhà của ai chớ?
– Thưa thiếu tá, chúng tôi rõ. Nhưng có tin mật báo, trong nhà này đang có một tên Việt Cộng ẩn nấp, việc nhỏ không dám phiền đến thiếu tá... Chỉ mời thiếú tá nán lại chứng kiến cho rõ.
– Đại uý chưa đến nỗi hồ đồ?
– Cũng như thiếu tá, bổn phận của tôi là bảo vệ chính thể cộng hoà... Ngoài lý tưởng ấy ra, không còn điều gì khác... Có một Việt Cộng vừa lén lút vào đây.
– Đại uý dám chắc?
– Thưa, người của tôi đã nhìn thấy tận mắt.
– Vậy sao? Người của ông tinh tường đó... Nhưng nếu tôi không cho phép?
– Bổn phận tôi là...
– Tôi rõ bổn phận của đại uý rồi... Bổn phận của đại uý là làm mất uy tín tôi!
– Thiếu tá đã nặng lời... Nhưng thưa thiếu tá, nếu trong nhà này quả có Việt Cộng...
– Đại uý định doạ tôi? Tôi không cho phép ông làm điều nhảm nhí đó tại đây, trước mặt tôi...
– Vâng, xin tuân lệnh... Vậy xin phép thiếu tá. Đi tụi bay.
– Khoan đã!... - Tư Nhâm bước tới và nói. - Tôi đề nghị thiếu tá cứ để đại uý khám xét. Lâu nay đại uý Ba Hoàng vẫn nghi ngờ và đang muốn có bằng chứng để kết tội tôi có liên hệ với Việt Cộng mà... Ông đại uý, mời ông...
– Kìa, Tư Nhâm... - Hai Rạng kêu khẽ.
– Cứ để ông đại uý thi hành phận sự, cho rõ trắng đen.
– Thiếu tá cho phép chứ ạ?...
– Đây mà là cơ sở của Việt Cộng? Đại uý điên rồi... Nhưng cô Tư đã nói vậy, tôi đồng ý... Rồi đại uý sẽ phải trả lời tôi nhiều điều đó!
Việc khám soát ngôi nhà không đưa lại kết quả như mong muốn khiến Ba Hoàng vừa tức vừa ngượng. Ngỡ đã nắm chắc phần thắng trong tay, cuối cùng thua. Chẳng lẽ Cộng sản có phép biến hoá. Không hẳn được chỉ điểm mà chính Ba Hoàng cũng nhận ra những dấu hiệu của việc có một tốp du kích thâm nhập Lân Cồ, trong đó có người lẻn vào ngôi nhà này. Dứt khoát tốp Cộng quân chưa thể ra khỏi khu vực thị tứ. Hoạ là có cánh. Nghĩ vậy, mặc dù bị Hai Rạng giễu, và cũng cảm thấy bẽ mặt với Tư Nhâm, Ba Hoàng quyết không bỏ cuộc. Gã cho vây ráp khắp bãi biển, dọc bờ sông Thạch Bàn, nơi viên đại uý rõ rằng Việt Cộng thường lủi về hướng đó...
Sự mẫn cán có cái gì như thể cay cú thái quá của Ba Hoàng đã có kết quả. Chưa đầy ba mươi phút gã đại uý với nét mặt hí hở, hốt hải tuông vào nhà Tư Nhâm.
– Trình thiếu tá - Ba Hoàng đắc thắng nói - Chúng tôi đã bắt được con Sáu Quyên và một du kích từ trên núi xuống. Một thắng lợi ngoài dự kiến. Hiện giờ con Sáu Quyên còn im lặng, nhưng xin thiếu tá yên tâm. Đã vào tay Ba Hoàng nhất định con Việt Cộng này phải mở miệng. Nó là nhân vật nguy hiểm. Bắt được nó, sẽ làm sáng rõ về đường dây hoạt động của Việt Cộng ở vùng này.
– Đại uý chắc cô gái này là mắt xích quan trọng trong mạng lưới của Việt Cộng chớ?
– Thưa, tôi có bằng chứng.
– Bằng chứng?
– Và rất thú vị - Ba Hoàng đắc chí - Thú vị đến bất ngờ... Mới một trận đòn, thằng du kích đã vội vã xin tha chết và phun ra hết...
Tư Nhâm chột dạ. Nhìn vẻ mắt hớn hở mãn nguyện và ánh mắt hướng về phía chị như có ý khiêu khích của Ba Hoàng, chị rủn người, cảm thấy lo lắng. Linh cảm mách bảo rằng có điều chẳng lành đã xảy ra... Sáu Quyên bị bắt, rõ rồi, nhưng còn ai nữa đây, và anh ta đã khai báo những gì? Đầu óc Tư Nhâm rối lên, căng tựa sợi dây đàn... “Tư Lăng ơi, sống khôn chết thiêng, hãy giúp em...”.
– Thưa thiếu tá, thằng này nói rằng nó có nắm được kế hoạch tiếp nhận vũ khí của Cộng quân do tàu Bắc Việt thời gian tới sẽ đưa vào, hắn cũng nói rằng biết chỗ cất giấu vũ khí và chốn ẩn náu thường xuyên của Sáu Sinh... Và, còn có một điều hết sức quan trọng nữa đã làm sáng tỏ những nghi vấn lâu nay của tôi...
– Không ép cung chớ?...
– Không, thưa thiếu tá, không hề...
– Nó khai sao?
– Nó khai... Thiếu tá cho phép nói chứ ạ?
– Sao lại hỏi vậy? Đại uý cứ làm phận sự!
– Thưa thiếu tá cùng cô Tư, điều này nói ra có thể làm thiếu tá không vui lòng, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Dạ, mời thiếu tá nghe. Thằng du kích đó khai rằng, trong số những thuỷ thủ trên tàu Bắc Việt chở vũ khí vào Vũng Rô bị chết, có... xin thiếu tá thứ lỗi, có một tên là chồng của cô Tư đây.
– Nói bậy! Ba láp! Bắn bỏ thằng du kích ấy cho tôi! - Hai Rạng cáu. Thông tin của Ba Hoàng khiến viên thiếu tá bị bất ngờ và có cái gì đó như thể bị xúc phạm.
Tư Nhâm cũng giật mình, cảm thấy điều bất hạnh đã tới, cái vỏ bọc của chị sắp bị cởi bỏ, mọi sự sẽ bị lột trần ra... Nhưng chẳng rõ sao chị vẫn giữ được bình tĩnh, chị bước tới đứng trước mặt Ba Hoàng, làm bộ cứng:
– Đại uý thù oán chi tôi mà đặt điều vậy? - Chị nói, và không khỏi ngạc nhiên nhận ra mình vẫn tỉnh táo.
– Đại uý, hãy cẩn trọng trong mọi nhận định. Không thể vô lý vậy được! - Hai Rạng nhắc.
– Thưa thiếu tá, xin thiếu tá bình tâm. Tôi cũng nghĩ là vô lý... Nhưng điều đó trùng hợp với việc không sao giải thích được vì cớ gì bao năm nay cô Tư tuổi đã cao vẫn không chịu lấy chồng. Phải chăng cô Tư vẫn chờ ai... Với nữa, việc lập bàn thờ cúng ông bác họ cũng rất đáng nghi. ổng chết đúng vào ngày tàu Bắc Việt nổ ngoài Vũng Rô...
– Đời tư và việc riêng của cô Tư không phải là điều để đại uý thóc mách. Hãy vào việc công.
– Thưa thiếu tá, việc công là lời khai của tên du kích Việt Cộng. Chẳng lẽ nó cũng thù oán cô Tư sao? Thiếu tá có cần đối chất không ạ?
– Đối chất?
– Tôi nghĩ thiếu tá nên tự mình tra xét để nghe những điều ấy từ miệng nó nói ra. Đâu phải ngẫu nhiên một người như thiếu tá bao năm nay theo đuổi, vẫn bị cô Tư từ chối... Phải có nguyên do chớ.
Đời người thường có những hành động đột biến mà chính sau này, khi có điều kiện ngẫm lại vẫn không thể giải thích rành mạch, rõ ràng và cặn kẽ rằng tại sao lại có thể quyết đoán một cách táo bạo mau
lẹ như vậy.
Đúng vào lúc Ba Hoàng, ngoài mặt cố tỏ ra bình tâm để che giấu nỗi hí hửng trong lòng thì Tư Nhâm đã lật lại thế cờ mau tới mức cả Ba Hoàng và Hai Rạng đều sửng sốt.
– Đại uý đã nhầm. - Tư Nhâm nói, nói trơn tuột và hết sức tự nhiên. - Sau vụ đụng độ với Cộng quân tuần trước, tôi định sẽ cùng thiếu tá Hai Rạng bàn tính chuyện sẽ làm lễ thành hôn vào tháng tới. Chúng tôi đến với nhau là định mệnh. Tôi có ý gây sự bất ngờ, nhưng hôm nay đại uý đã buộc tôi phải nói ra...
Ba Hoàng đang thắng thế, tự nhiên chưng hửng. Khuôn mắt gã méo xệch như người trúng gió độc đột ngột. Gã hẫng hụt, nhìn Tư Nhâm, lúng túng lắp bắp:
– Hả? Trời ơi, một chuyện tốt đẹp... Tai tôi chắc không nghe nhầm? Xin có lời chúc mừng thiếu tá và cô Tư trước. Nhưng xin hỏi lại, cô Tư nói thiệt hay nói chơi?
– Chuyện hôn nhân của đời người đâu có chuyện nói chơi, đại uý. Hai Rạng không nén được nỗi mừng và ngạc nhiên. Viên thiếu tá quay qua Ba Hoàng, khuôn mắt rạng lên như trẻ nhỏ được món quà bất ngờ:
– Đại uý thấy thế nào về sự đa nghi và việc lấy những lời khai ba láp? - Hai Rạng giễu.
– Lại bất ngờ! Rất bất ngờ và thú vị. - Ba Hoàng bối rối nói, gã vẫn trong trạng thái chưa thật sự định thần, vẫn hoang mang, vẫn chưa mấy hiểu điều gì đang xảy ra và tại sao lại xảy ra như vậy. - Có lời xin lỗi thiếu tá... Chào thiếu tá! Chào thiếu tá phu nhân. - Gã nói tiếp và ê chề rút lui. Gã cũng rõ trong ván bài này, một lần nữa phần thắng lại thuộc về người phụ nữ gã tin mười mươi có liên quan đến Cộng sản...
*
Tư Nhâm rơi vào trạng huống gần như hoảng loạn. Sau quyết định chị cho là cần thiết và không thể khác trong hoàn cảnh toàn bộ đường dây nội tuyến và kế hoạch “tàu không số” tiếp tục đưa vũ khí vào Khu có nguy cơ bị lộ, chị thấy mình suy sụp và kiệt lực. Càng hoang mang, rối bời hơn khi ít ngày sau đó hay tin Sáu Quyên đã hy sinh trong nhà tù. Chị biết việc buồn ấy nhờ nối dán những thông tin nhặt lượm được trong những mẩu chuyện rời rạc lúc đám lính Rồng Biển đã lỉn xỉn ở quán Năm Hồng, và chính từ miệng Hai Rạng vô tình buột ra. Dịp này gần như ngày nào Hai Rạng cũng đến, anh đã tự nhiên hơn và hay chuyện hơn. Chuyện gì cũng muốn phô, muốn kể. Thấy Tư Nhâm không được khoẻ, Hai Rạng hết sức áy náy. “Sắp đến ngày vui mà em yếu ợt à. Anh mua mấy con chim cu để em hầm...” - Hai Rạng nói, rồi đi xuống bếp. Tư Nhâm vội bước theo: “Để em...” - Chị lúng túng giật hai con chim trên tay Hai Rạng, thấy ngổn ngang, rối bời. Hai Rạng vẫn vô tư: “Em thiệt có bản lĩnh, một quyết định mừng vui đến vậy mà cũng giữ bí mật đến cùng... Nè, em biết chuyện này chưa, cô gái Ba Hoàng bắt hôm nọ đã chết trong nhà lao...”.
Tư Nhâm như thể hẫng chân, thấy lảo đảo. Chị quay mặt, kín đáo thở dài.
... Sau cái chết của Sáu Quyên, Tư Nhâm bơ vơ tựa đứa trẻ lạc mẹ. Cái cảm giác mình đang chới với ngồi trên con thuyền mảnh mất lái lềnh phềnh trôi dạt giữa đại dương mênh mông, không biết đâu là bến là bờ khiến chị sợ hãi... Những ngày trước lúc cưới, trong trạng thái châng lâng không thật rõ tâm trạng mình, rằng đây là cuộc sống thật hay đang trong mộng mị chiêm bao, chị hay la cà ở quán Năm Hồng. Tới đó nhưng cũng không thật rõ mình muốn gì. Có thể là để tan vào chỗ đông người đặng có cơ tìm lại cảm giác thật nơi mình. Cũng có thể nhằm nguôi ngoai mọi sự. Cái nhu cầu muốn thổ lộ, muốn giãi bày, chuyện trò tâm sự cùng ai đó cũng cháy rát như người bị bỏ đói lâu ngày thèm ăn... Nhưng hình như không ai đồng cảm và hiểu chị, kể cả Năm Hồng. Mỗi lần trông thấy Tư Nhâm, người chủ quán tốt bụng tỏ ra hí hớn: “Nè, chị hay tin rồi nghe. Mừng cho cô. Em quyết định vậy là phải, Tư ạ. Đàn bà chúng mình có thì. Hai Rạng cũng là thằng đàn ông tử tế. Sắp tới cần gì, chị giúp... Nhưng cô phải giữ sức. Mạ già ruộng ngấu, háo thèm, mạnh mẽ lắm đó... Chị rành mà, thì cũng là đàn bà, lòng vả cũng như lòng sung... Thài lài gặp phải cứt chó mới tốt mới tươi...”. Tư Nhâm thấy rỗng rễnh, chênh vênh. Lại tủi thân và buồn. Và cuối cùng, đành về với chính mình trong ngôi nhà của mình. Người hiểu hoàn cảnh này, chị cho rằng không ai khác, cuối cùng vẫn là Tư Lăng, chồng chị. Anh là chỗ dựa duy nhất, người có khả năng an ủi duy nhất lúc này. Khuya khuya chị chỉ còn biết gục bên bàn thờ than thở: “Tư ơi, em đi lấy chồng đây!... Em rơi vào tình thế buộc không thể làm khác... Hoàn cảnh éo le đưa em vào sự nghiệt ngã ấy... Tổ chức có ý định cho em ra cứ, nhưng giờ thì đã lỡ, lỡ hết rồi... Và em đành phụ anh!... Em chẳng còn đủ sự dũng cảm để gặp má, gặp con gái chúng mình nữa... Anh ơi, em khổ lắm... Sống khôn, chết thiêng, anh hãy vì em mà phù hộ cho má khoẻ mạnh, con gái trưởng thành, biết nghĩa và biết đi theo con đường của cha... Anh ơi, tội em lắm!... Em sắp phải mặc áo cưới, lên xe hoa... Trớ trêu là phải lấy người mà bà con cô bác vẫn kêu kẻ thù. Dưới đó anh có buồn không, anh?... Em không muốn mình được tha thứ đâu... Anh cứ trừng phạt em, nghe anh. Cứ trừng phạt em thật nặng...”.
Tư Nhâm nức nở cho đến khi mệt lử, thiếp đi...
Mấy ngày kế đó chị hay tin má mình đổ bệnh. Chị rõ tại sao má không khoẻ, nhưng đành nén nỗi đau trong lòng, rấm rứt khóc, không dám về. Sẽ giải thích với má, với bà con sao đây?... Má ơi, con biết má thương con, lo cho con, nhưng con đâu làm điều tệ hại, con cũng vì hoàn cảnh bắt buộc, vì nhiệm vụ... Lúc này giá chi con được gục mặt vào lòng má như thời con còn nhỏ mỗi lần có điều gì ấm ức, và lại được rủ rỉ kể hết sự tình để được má an ủi, khuyên giải, vỗ về... Lúc ấy con tin má sẽ không giận mà còn thông cảm và thương con bội phần... Má vốn là người bao dung, hiểu lẽ đời... Đã lâu rồi con không được ôm ngang người má, không được ngửi hít vị mồ hôi đặc trưng thơm nồng rơm rạ đồng mùa thân quen nơi má. Con như thể đã biến thành người khác, không được thật mình, không được sống cho đúng bản tính mình, không được làm những gì mình muốn, không được thổ lộ hết tình cảm mình có. Con đang tồn tại mà lại như thể đóng thế, như thể sống giả... Má ơi, má có hiểu cho con không?
Và bé Thảo nữa. Thảo ơi, má chẳng đã từng nói với con rằng ba con là người tốt, thiệt tốt. Khi con hỏi, sao ba không về với má, với con, má đã giải thích rằng ba bận việc, ba phải đi xa... “Con giống ba hả má?”
“Giống! Soi vào gương con khắc gặp khuôn mặt ba”. “Sao ba cứ đi miết, má?” “Ngủ đi! Má biểu không được hỏi nhiều mà.” “Con cũng có ba... Con có ba thiệt, má hí.” “Thiệt!” Vậy mà... Trời ơi, bây giờ làm sao giảng giải với con cho nó hiểu? Nghe nói mấy ngày qua bé Thảo bỏ ăn, khóc sưng cả mắt và tủi phận, luôn miệng kêu rằng má ơi, con xin má đừng bỏ con mà đi lấy chồng, tội nghiệp lắm... Má vẫn nói ba con là người thiệt tốt, không bao giờ má quên được ba kia mà... Tư Nhâm chập chờn trong những ý nghĩ rời rạc chắp nối, thấy mình bất lực, mệt lử...
Hôm cưới, chị xỉu xìu, mềm oặt như một sợi bún. Lòng rối như tơ vò, không thật rõ rằng mình đang diễn kịch hay cuộc đời vốn vậy, đang chơi trò hai mặt với mình. Chị làm theo sự hướng dẫn của Năm Hồng như một phản xạ bản năng. Sau này khi có điều kiện nghĩ lại, chị cũng không sao nhớ hết trình tự lớp lang ngày đó. Chỉ mang máng rằng khá đông người, chị có cười, hình như lại có uống rượu, rồi lên xe và vẫn trở về ngôi nhà cũ đã được sửa chữa lại khá tươm tất của mình... Duy điều này thì chị nhớ, nhớ rất rõ, hôm đó Hai Rạng lặng phắc tựa một bức tượng ngồi bên bàn đốt thuốc suốt đêm. Và chị nằm còng queo trên giường, cũng thức trắng. Chị không khóc, hình như đã có cái gì đó quá ngưỡng khiến chị trơ chai, trống rỗng. Không cảm xúc, không háo thèm như Năm Hồng vẫn bảo và không cả buồn phiền. Hai Rạng là người nhạy cảm, mặc dù không giải thích được mọi sự nhưng cũng nhận ra cái điều không bình thường trong mối quan hệ này. Ban đầu anh cho rằng Tư Nhâm vẫn còn mặc cảm, có thể chị xấu hổ với quá khứ đã qua, có chút thái quá nhưng dù sao cũng là người biết tự trọng, và bởi vậy, đáng quý... Rất yêu Tư Nhâm và như bất cứ người đàn ông nào, anh thấp thỏm, hồi hộp, thèm muốn chờ đợi đêm tân hôn, nhưng lại biết kìm chế, chút văn hoá chụp trên đầu khiến anh không thể sỗ sàng, không thể làm điều gì tổn hại đến tình cảm hai người. Anh biết tôn trọng chị. Và chờ đợi...
Thời gian như liều thuốc có thể làm thay đổi dần mọi tình cảm con người, kéo người ta thích nghi và quen với nếp sống mới, hoàn cảnh mới. Cuộc sống êm trôi, ngày tháng cận kề, quen hơi bén tiếng khiến Hai Rạng và Tư Nhâm thấy gắn kết và hiểu về nhau, hợp nhau hơn. Đúng như Hai Rạng quan niệm, có một cái gì hết sức định mệnh đã khiến họ chập vào nhau, không còn là sự ép nải, đóng kịch mà là cuộc sống thật, với không chỉ có trớ trêu cay đắng mà rất nhiều niềm vui, sự ngọt ngào và thú vị. Khó mà nói rằng họ không bằng lòng với những gì đang có, đang hiển hiện. Sáng sớm, Hai Rạng vào doanh trại, trước khi ra khỏi nhà không quên hôn vợ, Tư Nhâm dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng và đã hình thành thói quen, hễ quá trưa là ngong ngóng có ý chờ. Những lúc anh về trễ, chị thấy nóng lòng, và cả nơm nớp, vô cớ lo sợ. Ma lực cuộc sống gia đình với nhiều điều mới mẻ, thoả mãn khiến có lúc Tư Nhâm bẵng đi vai trò của mình. Và chị chợt giật mình, thậm chí thoáng gợn chút xấu hổ. Những lúc như vậy chị thường thừ người, tư lự ngồi thở dài, nghĩ mông lung, có cái gì như thể bẽ bàng chơi vơi, lại như thể chán nản tiếc nuối...
– Ước mơ của người phụ nữ hết sức đơn giản. Muốn được yên bình ở bên chồng, bên con và chăm sóc họ, mà sao khó thực hiện... Ước gì nhân loại không có chiến tranh... -Một lần Tư Nhâm nói khi hai người ngồi bên mâm cơm.
– Em giống hệt má anh... Được chăm nom chồng con với má cũng là điều hạnh phúc. - Hai Rạng nói, rồi nhìn Tư Nhâm và cười. Nét cười của người cảm nhận được rằng mình rất hạnh phúc. Một lát, anh nắc nỏm: Hôm nay em nấu canh cá lóc ngon quá! Đã lâu rồi không được ăn món canh ngon như vậy. Hồi nhỏ má cho ăn một lần và nhớ mãi... Cuộc sống gia đình thật tuyệt... Từ ngày gặp em rồi có em, anh thấy đời mình tựa như một giấc mơ...
– Giấc mơ? Có thể là một giấc mơ.... - Tư Nhâm lơ đãng nhìn ra ngoài và hình như gắng nén tiếng thở mạnh. - Giá cuộc chiến này cũng chỉ là một giấc chiêm bao, chỉ diễn ra trong mộng mị...
– Anh đang nhờ Ba Hoàng tìm một người giúp việc. Anh thấy những ngày qua em vất vả quá... Anh muốn em có nhiều thời gian hơn để đọc sách và làm những việc khác.
– Công việc trong gia đình là thiên chức của phụ nữ... - Tư Nhâm nói. - Với nữa anh đừng nhờ vả Ba Hoàng... Con người đó... Em cứ có cảm giác không an tâm.
– Anh rõ chớ, Ba Hoàng là người của CIA, là mật vụ. Hắn còn theo dõi cả anh... Nhưng chẳng làm gì được Hai Rạng này. Hắn là cấp dưới, muốn vượt mặt, khó đấy...
– Em cứ thấy lo lo...
– Em khỏi băn khoăn, với Ba Hoàng, anh đã có cách...
Nỗi lo lắng của Tư Nhâm không phải vô cớ. Mấy ngày sau quả Ba Hoàng đến nhà.
– Đại uý tìm nhà tôi phải không? - Tư Nhâm nói, không lạnh nhạt mà cũng không vồ vập. - Nhà tôi vừa vào trại... Nếu việc công, đại uý vô đó.
– Thiếu tá Hai Rạng hẹn tôi tới đây mà. Với nữa tôi tới thăm không được sao, thưa bà thiếu tá...
– Vậy mời ngồi!
Ba Hoàng nhìn quanh và nói bâng quơ:
– Ngôi nhà đẹp quá ha!... Nhìn vào cách bài trí, biết ngay chủ nhân là người rất ngăn nắp, cẩn thận... Thiếu tá Hai Rạng thiệt hạnh phúc... Sau ngày cưới, tôi thấy cô Tư đẹp ra, khoẻ hơn...
– Cám ơn!...
– Thiếu tá Hai Rạng có nhà tầng trên phố, sao hai người không chuyển lên đó sống cho hợp với công việc của thiếu tá?... Chắc căn nhà này có nhiều kỉ niệm với cô Tư.
– Đại uý chẳng vừa khen ngôi nhà đẹp đó sao!
– Phải, tôi có nói thế... Nhưng tôi dám chắc ngôi nhà trên phố đủ tiện nghi hơn... Thiếu tá Hai Rạng có phàn nàn với tôi là cô Tư không có ý chuyển. Chắc có lý do.
– Tôi đã quen sống kề biển...
– Tôi biết...
– Điều ấy làm đại uý khó chịu?
– Xin lỗi, tôi là kẻ lẩn thẩn, cứ thích tìm hiểu những chuyện không đâu, vậy thôi...
Từ ngày Hai Rạng cưới Tư Nhâm, nhiều lúc Ba Hoàng cũng cảm thấy hoang mang. Chẳng thể phủ nhận Hai Rạng và Tư Nhâm sống với nhau không hạnh phúc. Cũng chẳng thể nói rằng cả hai đang đóng kịch. Ba Hoàng không tin họ sống thủ đoạn, sống phù phép, giả vờ. Họ gắn kết thật sự. Thậm chí nhiều lúc gã nảy nòi chút ghen tị, cho rằng số viên thiếu tá đâm ra lại gặp may, giá như vợ gã, người đàn bà thường bỏ chồng con đi hoang có được một chút tế nhị nết na và biết đối xử, ăn ở mặn mà như người đàn bà của Hai Rạng! Điều đó khiến gã mất tự tin. Song bệnh nghề nghiệp và chút linh cảm của kẻ vốn đa nghi, hiếu thắng khiến gã thiếu an lòng, vẫn ngờ ngợ, vẫn rình phục, chờ cơ hội...
– Chắc đại uý tới vì việc hôm trước nhà tôi nhờ... - Tư Nhâm hỏi.
– Tôi nghĩ mình phải có trách nhiệm với thiếu tá Hai Rạng và cô Tư đây...
– Công việc trong nhà tôi vẫn đảm đương được. Phải bận bịu mới đỡ buồn...
– Thiếu tá Hai Rạng là người chu đáo...
Vừa lúc Hai Rạng bước vào nhà. Ba Hoàng đứng dậy, chào và giải thích rằng mình đang trao đổi với Tư Nhâm về người giúp việc.
– Chuyện đó bàn sau... Có việc này rất gấp. - Hai Rạng quay về phía Tư Nhâm. - Xin lỗi em! - Tư Nhâm biết ý, đi vào nhà trong. Hai Rạng chỉ chiếc ghế và hai người cùng ngồi xuống. - Tôi trễ hẹn với đại uý vì có việc. Mấy hôm rồi Cộng quân làm dữ, chúng tấn công cứ điểm Chóp Chài, Dương Liễu, Hoài Nhơn, Phù Mỹ, Phù Cát... Trung đoàn Hai chủ lực có thể vận động phục kích ở Đèo Nhông, Đèo Cả và tuyến hành lang Quốc lộ Một. Đại tá Hưng vừa có lệnh, để phá kế hoạch Việt Cộng từ trong trứng, tiểu đoàn Rồng Biển kết hợp với lực lượng quân đoàn đóng ở Bình Định, Phú Yên mở cuộc hành quân lớn vào Tuy Hoà, Khánh Hoà. Mục tiêu chủ yếu của tiểu đoàn là cứ điểm núi ẩn.
– Thưa, núi ẩn từ trước tới nay vẫn được coi là đầu não của Cộng quân ở khu vực Phú Yên, Tuy Hoà...
– Đại uý chuẩn bị mọi phương án và cùng đại uý tham mưu trưởng chuẩn bị làm ngay kế hoạch hành quân, cả kế hoạch hiệp đồng, càng sớm càng tốt... Tám giờ ngày mai có mặt tại phòng làm việc của tôi bàn cụ thể.
– Rõ!
– Cộng quân còn tồn tại ở núi ẩn, coi như thua. Đại uý rõ ý tôi chớ?
– Tôi đã rõ, thưa thiếu tá... Bọn Việt Cộng trên núi đang đói...
– Không được chủ quan! Kế hoạch phải hết sức chi tiết và cụ thể. Trong ba ngày chúng ta phải báo lên Quân đoàn.
– Thưa, có nghĩa là thứ ba tới?...
– Tuyệt mật đó nghe.
– Tôi ý thức được, thưa thiếu tá. Còn người giúp việc cho thiếu tá và cô Tư, tôi đã dự kiến, hôm nay tới là để thưa với thiếu tá...
– Đại uý rõ đấy, nhà tôi không được khoẻ, nên rất cần có người giúp việc... Nhưng không thể thuê người ngoài. Nhà tôi không muốn thế, tôi cũng vậy. Một ngày chỉ cần đảo qua xem vợ tôi có cần gì thì giúp. Thậm chí tuần tới vài ba lần cũng được...
– Tôi đã báo cho trung sĩ Độ, anh ta sẽ giúp bà thiếu tá. Đó là một người rất cẩn thận.
– Trung sĩ Độ?... - Hai Rạng chợt như ái ngại - Không có ai khác sao?... Thôi cũng được!
Ba Hoàng về rồi, Hai Rạng ngồi suy nghĩ bên bàn. Có phải gã đại uý cố tình cài người của mình vào ngôi nhà này? Hình như gã vẫn chưa muốn cho Tư Nhâm được yên thân. Nghĩ vậy nhưng khi Tư Nhâm cầm cốc sữa từ phòng trong bước ra, rồi đặt xuống bàn và ép Hai Rạng uống, anh cố tình giấu tâm trạng của mình, làm bộ vui:
– Dịp này em thấy trong người thế nào? Sức khoẻ của em là tài sản chung của chúng ta nghe. Anh đã nhờ Ba Hoàng tìm người giúp việc cho em đó.
– Việc nhà có đáng là bao, em làm được mà. Mình bày vẽ ra người giúp việc chi.
– Cần có người đỡ đần em những việc nặng chớ. Hôm nọ em chẳng bảo em cần sửa lại vài ba thứ trong nhà sao...
– Nhưng em không muốn Ba Hoàng dính vào việc này...
– Điều đó thì em có lý... Để anh tính... Tối đó trung sĩ Hai Độ thập thò ở cửa:
– Trình thiếu tá, theo lệnh của đại uý Ba Hoàng, tôi có mặt.
Hai Rạng quay lại, và sự cáu giận đối với Ba Hoàng có cớ trút cả lên đầu gã trung sĩ.
– Anh biết việc của mình rồi chớ? - Hai Rạng hỏi, giọng không vui.
– Thưa thiếu tá, đại uý đã giao nhiệm vụ...
Hai Rạng nhếch mép:
– Giao nhiệm vụ à? Nhiệm vụ gì? ở đây, việc của anh là giúp nhà tôi những công việc cần thiết, ngoài ra không có nhiệm vụ nào cả. Bao giờ nhà tôi cho gọi mới được tới, rõ chưa.
– Thưa rõ!
Tư Nhâm ngồi cạnh đó, nói thêm:
– Bây giờ anh có thể về. Nhưng thứ tư tuần sau nhớ tới để tôi nhờ một việc. Có thể anh phải giúp tôi lau chùi, sửa sang lại một ít đồ dùng.
– Thưa bà thiếu tá, thứ tư tôi sẽ qua. Chào thiếu tá, chào bà.
– Nhớ thứ tư nghe!
Hai Rạng nhìn theo Hai Độ, tỏ vẻ khó chịu:
– Em phải hết sức đề phòng thằng này, nó là người tâm phúc của Ba Hoàng đó.
– Em nghĩ là đại uý Ba Hoàng muốn theo dõi anh.
– Có thể! Thằng này cáo lắm, nhân cớ mình cần người giúp việc, nó cài người của nó vào... Được lắm! Em phải đề phòng du kích, lại phải chú ý đề phòng thằng CIA này nữa nghe.
*
Tư Nhâm quen dần với cuộc sống mới của mình. Một cuộc sống nhiều nỗi niềm và cũng nhiều bù đắp. Đành rằng đã trót thì phải trét nhưng nghĩa nào đó, những ngày tháng kế theo của cuộc đời chị, xét trên khía cạnh thuần tuý gia đình cũng thấy có phần dễ chịu. Chị thực sự được làm vợ, được làm người đàn bà... Hai Rạng là gã đàn ông tế nhị, biết chiều vợ. Anh yêu Tư Nhâm hơn Tư Nhâm nghĩ. Nhiều khi chị quên hẳn vai diễn để sống cho hết tình cảm mình. áy náy có chăng là đêm đêm, lúc lên giường với Hai Rạng, vẫn nơm nớp cái cảm giác không bình yên. Hình như có đôi mắt ai đấy cứ chòng chọc nhòm vào. Và chị dễ dàng nhận ra đó là ánh nhìn của Tư Lăng. Những lần như vậy chị hoảng hốt, mất cảm hứng, đành ườn ra, chới với cam chịu trong vai trò thụ động của người vợ... Sáng hôm sau, khi Hai Rạng ra khỏi nhà chị vội thắp nén nhang, cắm lên bàn thờ cầu xin và tạ lỗi.
Dần dà việc ấy cũng thành quen. Mặc cảm theo thời gian, mất dần; đêm đêm Tư Lăng đã không còn xuất hiện, hoặc có cũng nhạt mờ và Tư Nhâm thật sự được sống những giây phút hoàn toàn cho mình, vì mình... Nghĩ đến Năm Hồng, Tư Nhâm đã bắt đầu nhận ra rằng những quan niệm và cách sống của người đàn bà ấy không hẳn không có lý... Bản năng giống cái nếu được đánh thức và được đặt đúng chỗ trong hoàn cảnh hợp lý, sẽ khiến người phụ nữ như được lột xác, bay lên, về với chính mình. Con người đang có xu hướng bứt bỏ khỏi những ràng buộc cột trói do chính họ tạo nên. Những niêm luật dần dà bị phá vỡ và người ta muốn quay lại với bản năng vốn bị ý thức đè nén. Những đặc tính của người đàn bà trong Tư Nhâm thức dậy, chị dịu dàng mà cuồng nhiệt. ý tứ nhưng không vờ vĩnh. Không buông thả song cũng chẳng kìm giữ... Chị biểu lộ bản năng tình cảm thật như mình có, mình muốn...
Nhưng cuộc sống không hẳn đã an bài. Điều khổ tâm vẫn bám níu hàng giờ. Một ngày nọ ông Năm Hùng, vai đeo bị cói đứng ngó nghiêng trước ngôi nhà, giọng tỉnh queo:
– Xin hỏi, đây có phải nhà của ông bà thiếu tá Hai Rạng?
Tư Nhâm bỏ công việc, chùi tay vào tạp dề luýnh quýnh chạy ra:
– Ôi, cậu Năm! Con cứ ngỡ là ai. Mời cậu vào trong này.
– Chào bà thiếu tá! Bây giờ thì bà còn nhận ra ai. - Ông Năm nói và ngơ ngáo bước vào nhà.
– Cậu kêu vậy con khổ lắm. Cậu ngồi xuống để con lấy nước mời cậu.
– Không dám! Tôi đứng cũng được. - Ông Năm đưa cặp mắt mệt mỏi ngó quanh. - Ngôi nhà của bà thiếu tá khác trước nhiều quá.
– Con xin cậu! Cậu ngồi xuống đi... và uống nước... Để con cất đỡ cái bị nghe...
– Bà thiếu tá cứ cho tôi được tự nhiên... Người ta cũng dễ thay đổi. Từ một cô gái buôn bán vặt, vụt cái thành bà thiếu tá. Nhanh thiệt... Làm phu nhân thiếu tá ăn sung mặc sướng, ai chẳng thích...
– Cậu ơi, cậu cứ mắng, cứ chửi vào mặt con cho đã giận. Nhưng xin cậu đừng nói như vậy. Má con không cho con về quê, bà con làng xóm hắt hủi khinh rẻ, con đã khổ lắm rồi...
– Khổ à? Ăn ngon, mặc đẹp, ở nhà cao cửa rộng, cớ gì bà thiếu tá phải khổ? Bà khổ hay má bà, con bà khổ? Họ không những khổ trong tâm, mà còn tủi và nhục với bà con làng xóm nữa kia. Bởi không chịu được nhục nên con gái bà đã bỏ nhà đi hơn chục ngày nay. Nó đi đâu, có trời mà biết.
– Sao? Con gái con bỏ đi hả cậu? - Tư Nhâm chợt như la lên, rồi thấy tủi thân, khóc oà. - Trời ơi, con gái tôi... - Giàn giụa nước mắt, chị ngẩng nhìn ông Năm. - Hôm trước bé Thảo có lên phố, nhưng trông thấy con nó lánh. Con gọi mãi, nó không thưa. Nó cố tình không muốn nhìn mặt con nữa. Con khổ quá cậu ơi.
– Còn má bà, do không chịu được tai tiếng lại suy nghĩ nhiều, đã đổ bệnh mấy tháng nay. - Ông Năm vẫn đủng đỉnh. - Bả không chịu ăn uống gì, nguy kịch lắm. Sợ bà không qua khỏi đận này... Tư Nhâm lại gục xuống, nức nở:
– Má ơi! Con biết làm gì bây giờ?
– Bà chị tôi nhất quyết không cho kêu bà thiếu tá về, nhưng nghĩ nghĩa tử là nghĩa tận nên nhân có việc lên trên này, tôi mạo muội tới đây để thưa chuyện với bà thiếu tá.
Tư Nhâm nấc lên:
– Má ơi, con bất hiếu mất rồi! Cậu ơi, con biết làm thế nào hả cậu? Cậu cho con theo về nghe?...
– Tôi đâu có quyền đó...
– Tư Nhâm, cháu của cậu đây mà, cậu ơi, cậu thương con... Má con mệnh hệ gì, con chết mất... Cậu chờ con kiếm ít thuốc rồi cùng về...
– Tôi đi qua và tiện thể thông báo vậy thôi. Nhưng tôi khuyên bà không nên về dưới quê, phần vì nơi đó không hợp với cách sống của bà, bẩn thỉu hôi hám và ruồi muỗi, phần vì tôi sợ rằng, trông thấy bà, bệnh bà Bảy Bương nặng thêm đó... Chào bà, tôi đi.
Ông Năm Hùng bước qua cổng rồi mà Tư Nhâm vẫn chới với như người không biết bơi đang chìm dần xuống biển. Chị ấm ức, tức tưởi khóc:
– Má ơi!... Con biết làm gì đây?... Cậu Năm, cậu chờ cho con gửi ít thuốc...
Nhưng Tư Nhâm đâu chỉ chịu sự quở phạt từ phía gia đình, mối hiểm hoạ thường xuyên vẫn là Ba Hoàng. Sau cuộc hành quân với quy mô lớn vào căn cứ và các huyện Tuy Hoà, Ninh Hoà, Diên Khánh... không thành, đặc biệt tiểu đoàn Rồng Biển bị thiệt hại nặng ở núi ẩn, một lần nữa Ba Hoàng lại cho rằng có thể đã có người làm việc cho Việt Cộng trong hàng ngũ quân đội Quốc gia. Nghe thấy nhàm, Hai Rạng nổi đoá:
– Nè, ông mật vụ, đại uý ám chỉ ai vậy? Hay định tố cáo Hai
Rạng này? Có phải đại uý đã cài trung sĩ Độ để theo dõi tôi?
– Không, thưa thiếu tá, xin thiếu tá đừng nặng lời. Tôi đâu đã ngu dại tới mức ấy. Lòng trung thành và sự tận tụy của thiếu tá đối với chế độ, thì tôi rõ... Nhưng... có những điều quanh chúng ta rất đáng ngờ...
– Hay ông định nói rằng vợ tôi là Việt Cộng?
– Điều đó thì... nếu tôi có bằng chứng.
– Xấc xược! Càn rỡ!
– Xin lỗi thiếu tá... Nhưng...
– Đại uý chớ quên rằng ở đây tôi là chỉ huy cao nhất. Tôi mới là người chịu mọi trách nhiệm.
– Tôi rõ, thưa thiếu tá.
Đêm đó nằm cạnh Tư Nhâm, Hai Rạng đã không mấy vui kể lại chuyện đấu khẩu hồi chiều, rồi anh nói:
– Thằng cha mật vụ cà trớn! Nó dựa thế là người của đại tá Hưng để làm càn. Nhưng đại tá Hưng cũng đã tới lúc thất sủng rồi. CIA bất lực trong việc cung cấp thông tin tình báo nhằm ngăn chặn sự thâm nhập bằng đường biển của Bắc Việt. Vũ khí từ miền Bắc vẫn được tuồn vào các cửa biển, các kênh rạch. Đúng là họ có phép mầu. Tàu của họ đi trong bất kỳ thời tiết nào và có thể cập vào bất cứ đâu họ muốn. Họ táo bạo hơn đại tá Hưng tưởng.
Tư Nhâm thường chăm chú lắng nghe, thậm chí lấy làm sung sướng và hạnh phúc khi Hai Rạng vẫn thủ thỉ kể những câu chuyện không đâu vào đâu, những câu chuyện không chủ định khi hai người sắp đi ngủ, song lần này lại giả bộ dửng dưng như thể những chuyện ấy chẳng hợp với mình, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Ba Hoàng đã đánh hơi ra nhiều điều và nhất định gã không chịu bỏ cuộc, buông xuôi. Nếu những thông tin chị thông báo với A.5 lọt vào tay gã, hậu quả khó có thể lường...
Từ ngày không còn nữa sợi dây Sáu Quyên nối chị với Sáu Sinh, Tư Nhâm và cả A.5 đều thấy chơ vơ trống trếnh... Hai người như chiếc thuyền thúng mỏng mảnh bé nhỏ đứt dây xoay tròn giữa đại dương... Và sự chơ vơ trống trếnh ấy chưa kịp khỏa lấp, đã lại thêm biến cố khác ập tới.
Hôm đó Tư Nhâm đang chuẩn bị bữa tối thì chuông điện thoại đổ ở phòng ngoài. Chị nghe rất rõ tiếng Hai Rạng tỏ ra hốt hoảng, không bình thường.
– Thưa, tôi rõ. Tôi sẽ điều lực lượng tới ngay Hòn Tròng... Thưa rõ! Vâng, tôi ý thức được sự hệ trọng của công việc. Chào đại tá.
Rồi Hai Rạng quay máy:
– Tôi cần nói chuyện với đại uý Ba Hoàng... Chào đại uý! Chưa ăn tối phải không? Có việc rất gấp, trên quân đoàn vừa gửi điện khẩn xuống, có một tàu vận tải của Bắc Việt chở chiến cụ cho Việt Cộng có khả năng cập bến Hòn Tròng đêm nay. Lệnh Quân đoàn là điều toàn bộ lực lượng tiểu đoàn Rồng Biển ra đón lõng tại Hòn Tròng. Nếu thuỷ thủ đoàn cho nổ tàu và lên bờ, cần bắt sống. Đại uý tới ngay doanh trại, và cho xe tới rước tôi nghe. Mấy phút nữa toàn bộ sĩ quan có mặt tại sở chỉ huy... Phải, toàn bộ tiểu đoàn...
Khi Tư Nhâm ra tới phòng ngoài, Hai Rạng đã mặc xong quần áo.
– Mình lại phải đi à? Tối rồi, có việc gì nữa?
– Việc nhà binh mà, em...
– Em dọn tạm cái gì để mình ăn đỡ đã.
– Khỏi. Gấp lắm. - Hai Rạng bước tới, âu yếm hôn vào má Tư Nhâm. - Anh đi đã nghe, đêm nay anh không về, em ngủ ngon và đừng mong.
– Dạ!... Anh nhớ cẩn thận giùm em.
Hai Rạng đi rồi, quay lại với vai trò của mình, Tư Nhâm hết sức lo lắng. Quân đoàn Hai đang dồn lính ra Hòn Tròng, các anh ấy cho tàu vào đó là sập bẫy. Làm thế nào để báo cho chú Sáu hay đây? Tư Nhâm thấy rối, ruột gan như có lửa đốt. Chị ngồi xuống, lại đứng lên, bồn chồn không yên; bứt rứt tựa trên người có ngàn vạn con kiến li ti đang bò. “Không có súng, có đạn, còn đói dài, còn chịu cực. Chỉ có súng đạn mới làm cho những thằng như Ba Hoàng bớt hung hăng...” Ai nói như vậy ta? Đúng rồi, Sáu Quyên đã nói câu ấy. Sáu Quyên, phải, Sáu Quyên!... Hình ảnh Sáu Quyên hiện lên loé ra tia hi vọng, nó như thể chiếc chìa khoá có khả năng gỡ rối trong hoàn cảnh hiện tại... Tư Nhâm chợt nhớ, một lần, người liên lạc của Bí thư tỉnh có dặn rằng, trong tình thế khẩn cấp và hết sức cần thiết, nếu không còn khả năng bắt liên lạc, hãy tới hiệu thuốc nằm trên đường Cộng Hoà nơi thị tứ Lân Cồ, nói mật khẩu, nếu nhận được đúng ám hiệu, thì đưa thông tin cho người đó... Nhưng công việc hôm nay đã phải là việc khẩn thiết? Và nếu chị tới đó, có sai nguyên tắc? “Nếu không là việc cấp bách, tuyệt đối chị không được tới đấy, dù một lần nghe.” Tư Nhâm cũng rõ lên Lân Cồ và tới hiệu thuốc trong đêm là hết sức nguy hiểm. Người của Ba Hoàng theo Tư Nhâm từng bước... Có thể sự sốt sắng của chị sẽ làm hỏng cả một đường dây... Rối quá, làm sao đây hả ông trời? Thời gian đâu cho phép Tư Nhâm nghĩ nhiều, mỗi phút qua đi đồng nghĩa với việc tai hoạ lại đến gần... Không nhanh là xoay trở không kịp...
Tư Nhâm bước tới bên chiếc điện thoại, chị run run quay số. Những lúc khẩn cấp, cần quyết đoán.
– A lô, thiếu uý Hoằng đó phải không? Dạ... Tôi, Tư Nhâm vợ thiếu tá Hai Rạng... Vâng, phải đó... Nhờ thiếu uý nhắn giùm trung sĩ Độ rằng nhà tôi bận việc, tôi đang bị đau, trung sĩ cho xe tới ngay nhà chở tôi tới bệnh viện. Thưa phải!... Cám ơn thiếu uý nhiều.
*
– Tình báo các anh làm ăn rất tồi, rất thối. Bị đối phương họ nỡm. Khi chúng ta dàn quân bao vậy Hòn Tròng thì tàu Bắc Việt ung dung đổ vũ khí vào Vũng Rô... Cả một con tàu vận tải chở vũ khí thâm nhập vào vùng kiểm soát của quân lực Việt Nam cộng hoà như vào chỗ không người...
– Thưa thiếu tá, phải thừa nhận chúng ta đã thất bại. Thất bại ê chề, cay đắng. Nhưng...
– Đại uý, tôi ngán điệp khúc cũ ấy lắm rồi. Tôi không muốn nghe đại uý nói mãi rằng trong hàng ngũ chúng ta có tình báo Việt Cộng... Năng lực CIA của các anh rất kém, nên đã thất bại...
– Thưa, nhưng còn có một sự thật...
– Sự thật là các cơ quan tình báo nói như đinh đóng cột rằng có tàu Bắc Việt vào Hòn Tròng...
– Tôi e những thông tin đó đã rò rỉ ra ngoài.
– Lại phỏng đoán, lại nghi ngờ!...
– Thiếu tá thứ lỗi, tôi xin hỏi, bà nhà giờ này đi đâu ạ?
– Đại uý vẫn chưa thôi ý định làm hại cô ấy, sao vậy? Tôi cảnh cáo đó.
– Mong thiếu tá bớt giận... Người của tôi đã nhìn thấy bà nhà đi ra phía bãi Nưa cùng một tên Việt Cộng có hạng ở vùng này, Bí thứ Tỉnh uỷ Sáu Sinh.
– Ông đang có hành động xúc phạm tôi đấy, đại uý! Và tôi không để yên việc này đâu... Lộng hành quá rồi...
Ba Hoàng không đáp, gã quay số điện thoại nhà riêng của Hai Rạng. Trong máy chỉ có tiếng chuông đổ.
– Thưa thiếu tá, quả không có người nhấc máy. Xin thiếu tá bình tĩnh. Khi lính của tôi nổ súng, Sáu Sinh đã khôn ngoan tách ra, thu hút các mũi súng về phía ấy. Còn bà nhà thì biến mất... Trung uý Sâm!
– Có tôi, thưa đại uý!
– Đã tìm ra bà thiếu tá chưa?
Tư Nhâm với khuôn mặt hớn hở từ cửa đi vào phòng làm việc của Hai Rạng.
– Tôi đây, đại uý. Ông tìm tôi có việc gì? - Chị nói, và nhìn Ba Hoàng với vẻ mặt tự tin.
– Trời ơi, đêm khuya thế này, súng đạn bắn quá trời em cò