- 3 - Tây Môn Lừa ngứa mồm gặm vỏ,-Hồng Thái Nhạc múa xương kiếm ăn.
Cho dù không muốn làm lừa, song tôi không có cách nào để thoát khỏi cái thân lừa. Linh hồn oan khuất của Tây Môn Náo vẫn như nham thạch hừng hực âm ỉ cháy trong thân xác con lừa, còn tính tình và sở thích của lừa cũng không ngừng lớn dần trong tôi. Tôi sống chập chờn giữa hai trạng thái lừa và người, ý thức của lừa và ký ức của người lộn xộn. Có lúc tôi muốn chúng tách bạch hẳn ra, nhưng càng muốn tách bạch thì lại càng hỗn độn. Làm người thì khổ vì ký ức, làm lừa thì sung sướng vì đang được sống. Ôi chao, con trai của Mặt Xanh, Lam Giải Phóng kia, ông có hiểu được ý tôi không? Ý của tôi là, nếu như tôi, Tây Môn Náo đang lúc tận mắt nhìn thấy thằng làm công và vợ mình làm tình với nhau trên giường ấm nên đau khổ dùng đầu húc ầm ầm vào cổng chuồng, cắn nát cái giỏ đựng cỏ, thì lưỡi tôi lại chạm phải những hạt đậu đen rang giòn trộn với cỏ tươi lại không kềm được lòng mà nhai nuốt, lúc ấy tôi lại say sưa tận hưởng niềm hoan lạc thuần túy của một con lừa.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tôi đã lớn thành một con lừa cao to. Thời gian tự do chạy nhảy trong vườn nhà Tây Môn đã kết thúc. Người ta quàng dây cương vào đầu tôi, buộc tôi vào máng. Cũng lúc này, hai đứa con tôi - đã đổi thành họ Lam - cũng đã cao lên vài phân; Lam Giải Phóng, thằng bé sinh cùng ngày, cùng tháng với tôi - tức là ông - cũng đã biết đi. Ông lạch bạch như một con vịt trong vườn. Một gia đình khác ở mái hiên phía đông, trong một đêm mưa gió bão bùng cũng sinh một cặp bé gái. Rõ ràng ai ở trên miếng đất của nhà Tây Môn Náo này cũng đang vượng, liên tục đẻ sinh đôi. Hai đứa bé gái này, đứa lớn tên là Hỗ Trợ, đứa nhỏ gọi là Hợp Tác. Chúng họ Hoàng, là nòi giống của Hoàng Đồng. Chúng là sự kết hợp của Hoàng Đồng và vợ ba Thu Hương của Tây Môn Náo. Chủ nhân của tôi, tức bố ông, sau cải cách ruộng đất thì được phân về ở chái nhà phía tây, nơi vốn là phòng ngủ của Nghinh Xuân, còn Hoàng Đồng được phân cho chái nhà phía đông, nơi có phòng của Thu Hương, cô ta đã thành vợ của Hoàng Đồng như một thứ bồi thường. Nhà Tây Môn có năm gian nguy nga đồ sộ, trở thành trụ sở thôn, ngày nào cũng có người đến họp hành, làm việc.
Ngày ấy, tôi đang gặm một cây hạnh to ở trong vườn. Cái vỏ xù xì, cứng ngắc của nó làm cho cái mồm non tơ của tôi bỏng rát, nhưng tôi quyết không nhả. Tôi muốn xem trong vỏ cây là thứ gì. Thôn trưởng kiêm bí thư chi bộ Hồng Thái Nhạc vừa quát vừa dùng hòn đá nhọn hoắt ném vút một cái. Hòn đá trúng vào chân tôi, máu chảy dầm dề. A! Đau quá, đau chết mất thôi! Tôi là một con lừa đáng thương! Nhìn thấy máu nơi chân, bất giác tôi lảo đảo. Với cái chân què, tôi rời khỏi khu vườn phía đông, tập tễnh vòng qua phía tây vườn. Trước cửa nhà tôi, dựa vào tường phía nam và hướng mặt về đông có một cái chuồng dựng bằng gỗ và lợp bằng lau sậy. Đó là cái ổ mà người ta làm cho tôi để che gió che mưa. Tôi muốn trốn vào đó. Nhưng khi chui vào trong, tôi nhìn thấy ông chủ của tôi đang dọn dẹp những cục phân mà tôi thải ra hồi đêm. Ông ta nhìn thấy máu nơi cái chân què của tôi, tôi đoán rằng ông ta cũng nhìn thấy chuyện Hồng Thái Nhạc ném đá vào tôi. Ông ta đang đứng đấy, thân thể to lớn như đúc bằng sắt, ánh mặt trời rực sáng trên người, nửa mặt màu xanh, nửa còn lại màu hồng. Hai màu xanh hồng ấy lấy sống mũi làm giới tuyến giống như giới tuyến giữa khu địch chiếm và khu giải phóng. Kiểu ví von này ngày nay đã lỗi thời song thời ấy rất độc đáo và mới mẻ. Ông ấy đau xót kêu lên: “Ôi! Con lừa của ta”, rồi sau đó bằng một giọng rất phẫn nộ, quát to:
- Ông Hồng, cớ gì mà ông làm què chân lừa của tôi? Ông ta vọt qua người tôi, bằng một động tác điêu luyện như con báo vồ mồi, chộp lấy ngực Hồng Thái Nhạc.
Hồng Thái Nhạc là lãnh đạo cao nhất của xóm Tây Môn này. Quá khứ của anh ta oai hùng lắm. Trong khi những cán bộ khác đều đã giao nộp vũ khí, anh ta vẫn còn giắt bên mình một khẩu súng, bao súng bằng da trâu hồng hồng trễ xuống tận bên mông phản quang ánh sáng mặt trời bốc lên mùi tử khí như muốn cảnh cáo với những kẻ bất lương rằng đừng có mà vọng động, hãy bỏ ngay ý đồ làm phản, đừng có mà nghĩ đến chuyện phản kháng! Trên đầu anh ta ngất ngưởng cái mũ lính màu xám rộng vành, khoác chiếc áo ngoài màu trắng, hông đeo cái thắt lưng to bản bằng da trâu, mặc chiếc quần rộng màu xám, chân đi giày không quấn xà cạp, trông dáng anh ta giống như một đội viên võ thuật thời chiến tranh. Mà thời chiến tranh, tôi không phải lừa mà là Tây Môn Náo, một thê hai thiếp, ruộng tốt hai trăm mẫu, trâu ngựa thành đàn, còn mày, Hồng Thái Nhạc, mày là cái thá gì, một kẻ cặn bã mang cái bụng lép kẹp đi xin ăn từng bữa. Dụng cụ xin ăn của mày làm từ xương hông của con trâu, vàng khè, trơn nhẫy, viền đeo mấy cái vòng bằng đồng, lắc nhẹ thì kêu lên leng keng. Mày cùng cái đồ khất thực ấy trong mỗi buổi họp chợ, bôi phết đầy mặt, lưng và chân cởi trần, cổ đeo túi vải, cái bụng tròn vo, đầu trọc lóc, con mắt diều hâu cứ đảo qua đảo lại nhìn tứ phía, đứng giữa sân lát bằng đá trắng của quán cơm Nghinh Tân gân cổ mà hát. Miếng xương trâu trong tay mày lên lên xuống xuống, tạo thành một luồng sáng nhờ nhờ. Mày trở thành trung tâm của cái chợ. Người ta chú ý mày, kẻ vô công rồi nghề bao quanh mày tạo thành một quang cảnh náo nhiệt. Càng hát mày càng cao hứng, tuy giọng như vịt đực song nghe qua cũng có bài bản lắm:
Tường tây ánh nắng rọi chói chang,
Tường đông tăm tối gió lạnh tràn.
Bếp lò lửa cháy giường ấm lắm,
Lưng ấm chăn êm ngủ miên man.
Cháo loãng bỏng mồm mau mau uống,
Việc tốt ai ai cũng nên làm.
Tôi nói câu này ai không phục,
Về nhà hỏi mẹ lòng mới cam.
Với thân phận như vậy, ở vùng Đông Bắc Cao Mật, Hồng Thái Nhạc là đảng viên có lý lịch rõ ràng nhất. Anh ta từng làm tình báo viên ở Bát lộ quân, tên Hán gian Ngô Tam Quế do chính tay anh ta giết. Sau khi tôi bị tịch biên tài sản, hắn mặt sắt đen sì, nhìn xoáy vào mặt tôi nghiêm trang tuyên bố:
- Tây Môn Náo, trong cải cách ruộng đất lần thứ nhất, nhờ vào một chút ân huệ nhỏ nhoi, giả nhân giả nghĩa mà mày che mắt được quần chúng nên mới chưa bị trừng trị. Lần này, mày như con cua đã bị luộc chín, khó lòng hoành hành, khó lòng trốn chạy. Mày cướp đoạt của dân, cướp đàn ông hiếp đàn bà, tội ác tày trời, không giết mày thì không thỏa lòng dân, không chuyển dời hòn đá đen cản đường như mày, không chặt bỏ cái cây chắn lối như mày thì cải cách ruộng đất ở Đông Bắc Cao Mật không thể thành công, người cùng khổ ở xóm Tây Môn không thể ngóc đầu dậy. Nay thực hiện lệnh của ủy ban huyện và sự phê chuẩn của ủy ban khu, ngay lập tức đem mày - tên ác bá Tây Môn Náo ra cầu đá ngoài thôn bắn bỏ!
Một tiếng đoàng vang lên, một ánh chớp loang loáng, óc Tây Môn Náo vung vãi như ruột bí trên đá làm ô uế cả một vùng. Chúng tao muốn mày chết một cách tâm phục khẩu phục, Hồng Thái Nhạc đã nói như vậy. Nhưng họ đâu có cho tôi mở miệng biện bạch lấy một lời. Hồng Thái Nhạc, mày là một thằng nói láo, vừa mở miệng mà đã nuốt lời.
Anh ta đứng dạng chân trước cửa lớn, đối mặt với Mặt Xanh, trông dáng vẻ rất đường bệ, uy nghiêm. Tuy tôi vừa nhớ lại hình ảnh tồi tàn của anh ta lúc cầm xương trâu đi xin ăn, nhưng khi thời vận người ta đã mất, thì có khác nào thỏ gặp chim ưng; là một con lừa bị thương, tôi căm hận cái con người kia vô cùng. Chủ nhân tôi xuất thân bần cố, gốc đỏ mầm thẳng, ông ta với tôi đã từng có thời cha cha con con, tuy sau đó tự giác giác ngộ, trở thành kẻ tiên phong trong việc đấu tố tôi nhằm vãn hồi cái thanh danh bần cố nông để được phân phối nhà, đất đai và cả vợ, nhưng mối quan hệ đặc biệt giữa ông ta và nhà Tây Môn đủ để cho những người đang nắm quyền chức phải nghi vấn.
Hai người gườm gườm nhìn nhau hồi lâu, khoảng cách giữa họ chỉ chừng tám thước. Người mở miệng đầu tiên là Mặt Xanh:
- Vì cớ gì mà ông làm con lừa của tôi bị thương?
- Mày mà không ngăn nó gặm vỏ cây, tao sẽ bắn vỡ sọ nó! Hồng Thái Nhạc vỗ vỗ vào khẩu súng bên mông nói bằng một giọng chém đinh chặt sắt.
- Nó chỉ là một con vật, cần gì phải dùng đến đôi tay đen sì của ông?
- Tao thấy những thằng uống nước quên nguồn, chuyển thân quên gốc e rằng không bằng súc vật. Hồng Thái Nhạc trừng mắt nhìn Mặt Xanh nói.
- Câu này có ý gì?
- Thằng Mặt Xanh kia, mày hãy nghe cho rõ đây! Hồng Thái Nhạc bước lên một bước, giơ tay chộp lấy ngực Mặt Xanh nói:
- Sau khi cải cách ruộng đất thắng lợi, tao đã khuyên mày đừng kết hôn với Nghinh Xuân, cho dù cô ta cũng xuất thân bần cố, gởi thân vào nhà Tây Môn chẳng qua cũng chỉ bị bức bách mà thôi. Tuy chính sách của chính phủ nhân dân là đề cao đàn bà góa tái giá, nhưng mày, một thằng xuất thân từ giai cấp bần nông, chỉ được cưới bà góa họ Tô ở thôn Tây. Mụ ta không có nhà, không có ruộng, nhưng là giai cấp vô sản, là người của ta, mụ có thể giúp mày giữ được khí tiết cách mạng đến cùng. Mày không nghe lời khuyên của tao, vẫn cứ lấy Nghinh Xuân, học đòi tự do hôn nhân. Tao không dám trái lệnh chính phủ, bèn theo dõi mày. Đúng như dự liệu, chỉ ba năm mày đã đánh mất ý chí cách mạng, trở thành kẻ tự tư tự lợi, kẻ lạc hậu, làm giàu một cách bất chính. Mày đúng là kẻ thoái hóa biến chất điển hình, nếu không giác ngộ sớm muộn gì cũng trở thành địch thủ của nhân dân mà thôi!
Mặt Xanh trân trân nhìn Hồng Thái Nhạc, đứng bất động như cây gỗ chết. Cuối cùng ông ta thở hắt ra, thều thào hỏi:
- Ông Hồng, mụ Tô có lắm điều tốt như thế, sao ông không lấy mụ?
Bất ngờ nghe câu hỏi này, Hồng Thái Nhạc ú ớ không mở nổi miệng, bộ dạng trông rất thảm hại, giây lâu mới trả lời, tuy không ăn nhập gì với câu hỏi nhưng lại rất bài bản:
- Mày không được căn vặn tao, Mặt Xanh! Tao đại diện cho Đảng, cho chính phủ và cho những người cùng khổ làng Tây Môn cho mày một cơ hội cuối cùng để cứu sống mày, hy vọng mày thoát khỏi con đường mê muội, trở về với chúng tao. Chúng tao sẽ tha thứ cho sự nhu nhược của mày, sẽ bỏ qua cái thời gian mày tự giác làm nô lệ một cách hèn hạ cho nhà Tây Môn, cũng không vì mày cưới Nghinh Xuân mà thay đổi thành phần giai cấp của mày. Cố nông là cái thẻ vàng, mày đừng nên vứt bỏ, đừng nên để nhiễm bụi bặm. Tao chính thức cho mày biết, mày phải lập tức gia nhập hợp tác xã, đem con lừa ngu ngốc kia, cái xe đẩy một bánh được phân trong cải cách ruộng đất, cái máy gieo hạt, kể cả vợ con mày, tất nhiên có cả hai đứa nhóc Kim Long và Bảo Phượng gia nhập hợp tác xã, không được cá thể. Người ta thường nói: “Cua muốn vượt sông phải tùy dòng nước chảy”, “Thức thời thì kẻ hèn cũng thành tuấn kiệt”. Đừng ngang ngạnh, đừng làm hòn đá cản đường. Có bản lĩnh như mày trên đời này thiếu gì nhưng tất cả đều bị chúng tao cải hóa sạch sành sanh. Hồng Thái Nhạc tao có thể để cho một con mèo ngủ ngon lành trong ống quần, nhưng quyết không cho phép mày làm ăn cá thể trước mắt tao. Mày nghe rõ lời tao không?
Miệng lưỡi của Hồng Thái Nhạc đã được tôi luyện trong thời kỳ gõ xương trâu đi hát kiếm ăn. Miệng lưỡi kiểu này mà không làm quan mới là chuyện lạ. Anh ta như kẻ ở trên cao, hạ cố xuống giáo huấn Mặt Xanh, ngay cả tôi nghe anh ta nói mà cũng thấy mê muội. Dù cho anh ta thấp hơn Mặt Xanh cả một cái đầu, nhưng tôi thấy anh ta cao hơn gấp bội so với Mặt Xanh. Tôi hoảng sợ khi nghe anh ta nhắc đến Kim Long và Bảo Phượng. Bên trong cái lốt lừa là tôi, Tây Môn Náo đối với cốt nhục của mình còn sót lại ở dương gian nhằm thời loạn lạc nên không thể yên tâm. Mặt Xanh có thể nuôi nấng nhưng cũng có thể mang lại đau khổ cho chúng.
Lúc ấy, nữ chủ nhân Nghinh Xuân - tôi cố tình quên rằng cô ta đã từng cùng chăn gối, từng đẻ cho tôi hai đứa con - đi từ trong nhà ra. Trước khi rời khỏi nhà, chắc cô ta đã trang điểm rất công phu. Quần áo trên người cô ta một màu lam từ đầu đến chân, trông rất giản dị nhưng hài hòa. Những tia nắng lấp lóa trên mặt cô ta. Nào trán, nào mặt, nào miệng, nào mũi... đều khơi gợi ký ức dịu ngọt của tôi. Một người đàn bà tuyệt vời! Không được hôn hít cái thân hình ấm áp kia là một bất hạnh quá lớn đối với tôi. Đồ trứng thối Mặt Xanh, mày đúng là biết nhìn người. Nếu mày cưới con mụ mặt rỗ họ Tô ở thôn Tây mà được làm Ngọc hoàng Thượng đế chắc cũng không sướng bằng.
Vừa đến nơi, cô ta khom lưng chào lão Hồng, nói:
- Anh Hồng, anh là đại nhân chấp nê làm gì kẻ tiểu nhân. Đừng đặt mình ngang hàng với kẻ thô lậu này.
Vẻ mặt hung hãn của Hồng Thái Nhạc bỗng nhiên dịu hẳn, hạ giọng nói:
- Nghinh Xuân, chuyện của gia đình cô, tôi đã nghĩ rồi. Hai người thế nào cũng được, song con cái của hai người phải có đường để bay nhảy chứ! Hai người phải nghĩ thay cho chúng, chục năm sau ngoái đầu nhìn lại sẽ hiểu những lời ngày hôm nay tôi nói. Mặt Xanh, tao muốn tốt cho mày, cho vợ con mày, những lời nói của tao là vàng bạc cả đấy!
- Anh Hồng, tôi hiểu ý tốt của anh! Cô ta kéo tay Mặt Xanh: Mau xin lỗi anh Hồng đi, còn chuyện vào hợp tác xã về nhà rồi hẵng thương lượng!
- Không có gì để thương lượng cả! Mặt Xanh nói: Anh em ruột còn ở riêng, huống hồ một bọn không họ không hàng bó cùng một nắm, một nồi trăm muỗng, tốt ở chỗ nào?
- Mày đúng là một thứ trứng đá, dầu muối không thấm nổi! Lão Hồng giận dữ nói: Hay thật, Mặt Xanh! Mày cứ ở ngoài một mình. Chờ đấy mà xem, tập thể của chúng tao mạnh hay cá thể Mặt Xanh mày mạnh. Bây giờ tao hết lời khuyên bảo, động viên mày vào hợp tác xã, rồi sẽ có ngày, mày lại quỳ gối cầu khẩn tao. Ngày ấy không xa lắm đâu!
- Tôi không vào hợp tác xã, cũng không bao giờ quỳ gối trước mặt ông cầu khẩn. Mặt Xanh nheo nheo mắt nói: Chủ trương của chính phủ là để cho dân chúng tự nguyện gia nhập, tự do ra khỏi hợp tác xã. Ông đừng hòng cưỡng bức tôi.
- Mày là đồ cứt chó! Lão Hồng gầm lên.
- Anh Hồng, đừng...! Nghinh Xuân van nài.
- Không anh anh em em gì cả! Lão Hồng khinh miệt, đầy ác ý nói với Nghinh Xuân: Tôi là bí thư, là thôn trưởng, còn kiêm nhiệm cả công an thôn nữa đấy!
- Bí thư, thôn trưởng, công an... Nghinh Xuân run giọng: Chúng ta về nhà thương lượng...
Cô ta xô Mặt Xanh, khóc rưng rức: Đúng là đồ đầu chứa toàn đá. Có về ngay không...?
- Tôi không về, tôi vẫn chưa nói xong! Mặt Xanh vẫn tỏ ra ngang ngạnh. - Thôn trưởng, ông làm con lừa của tôi bị thương, ông phải bồi thường tiền thuốc.
- Tao bồi thường cho mày viên đạn này! Lão Hồng mở bao súng, cười lớn: Mặt Xanh ơi là Mặt Xanh, mày được lắm! Sau đó lão xô mạnh cửa, hỏi: Cây hạnh này được phân phối cho ai?
- Phân cho tôi! Hoàng Đồng, đội trưởng dân quân tự nãy giờ đứng ở phòng phía đông quan sát mọi chuyện, chạy vù đến trước mặt Hồng Thái Nhạc: "Thưa bí thư, thôn trưởng, công an viên, trong cải cách ruộng đất, cây hạnh này được phân cho tôi. Nhưng kể từ khi nhận nó, nó chưa hề ra lấy một quả. Tôi đang muốn chặt nó đây. Cây hạnh cũng giống như Tây Môn Náo, lúc nào cũng căm hận anh em bần cố nông chúng ta."
- Mày đang đánh rắm đấy à? Lão Hồng cười nhạt: "Mày mở miệng ra là ăn nói hồ đồ, muốn lấy lòng tao à? Cây hạnh không ra quả là do mày không biết chăm bón, với Tây Môn Náo có quan hệ gì? Cây hạnh này tuy đã phân cho mày nhưng trước sau gì cũng là tài sản của tập thể. Theo con đường tập thể, tiêu diệt chế độ tư hữu, cắt đứt chuyện bóc lột là xu thế của thời đại mới. Do vậy, mày hãy lo chăm sóc nó, nếu để con lừa thối tha kia gặm nó một lần nữa, tao lột da mày!"
Đứng trước mặt Hồng Thái Nhạc, Hoàng Đồng gật đầu lia lịa, nét mặt vừa như cười, vừa như mếu, hai con mắt ti hí cứ đảo qua đảo lại, mồm há hốc ra để lộ hàm răng vàng khè và cái lợi xám xịt. Đúng lúc ấy, Thu Hương - đã từng là vợ ba của Tây Môn Náo, bây giờ là vợ của Hoàng Đồng - quảy đôi gánh, trong sọt là hai đứa bé Hoàng Hỗ Trợ và Hoàng Hợp Tác xuất hiện. Khuôn mặt ả bự phấn, đầu tóc tỏa ra mùi dầu hoa quế thoang thoảng. Thật là táo tợn, quần áo và đồ trang sức cô ả đang mang trên người vốn là những thứ sắm từ thời làm vợ ba của tôi. Quần áo lượt là, phấn son sực nức, sóng mắt lung linh, toàn thân toát ra một sự khêu gợi. Đâu có chỗ nào giống với đàn bà lao động? Tôi biết rất rõ người đàn bà này, mồm dẻo tâm ác, trừ lúc cùng nhau trên giường, còn lại không nên gần gũi. Tôi cũng biết ả là người hạ thủ chẳng dung tình, nếu không có tôi quản lý nghiêm ngặt, có lẽ bà Bạch và Nghinh Xuân đều đã chết dưới tay ả từ lâu. Trước khi tôi bị bắn nát óc, con ả đàn bà này đã quay giáo đâm ngược, bù lu bù loa lên rằng tôi hiếp dâm ả, tôi cưỡng bức ả, rằng ngày nào ả cũng bị bà Bạch hành hạ. Táo tợn hơn nữa, giữa đại hội đấu tố, ả điềm nhiên cởi tuột hết quần áo, chỉ cho mọi người thấy những thương tích trên mình. Tất cả đều do bà địa chủ họ Bạch dùng nõ điếu bằng đồng nung đỏ dí vào đấy! Là do tên địa chủ Tây Môn Náo dùng dùi đâm vào đấy! Ả khóc lóc, kêu gào trông rất thành thực. Đúng là ả đã học qua cách diễn kịch, biết dùng cách để đắc nhân tâm! Đưa cô ta về nhà chính là lòng hảo tâm của Tây Môn Náo, lúc ấy ả chỉ mới mười mấy tuổi, tóc tết thành hai bím sau lưng lẽo đẽo theo sau ông bố mù lòa đi hát rong xin ăn ở các ngõ ngách. Bố chết, ả bán thân chôn cha, trở thành a hoàn nhà tôi. Đồ vong ân bội nghĩa kia, nếu không có ta động lòng ra tay cứu giúp, e mày đã chết cóng ở đâu đó, có khi còn lọt vào nhà thổ nào rồi ấy chứ. Lộng giả thành chân, ả vừa khóc vừa kể làm cho mấy mụ đàn bà xung quanh cũng khóc lên rưng rức. Khẩu hiệu hô vang, sự giận dữ dâng trào, tôi chắc không tránh khỏi cái chết dưới tay của con đàn bà này. Vừa khóc vừa kêu, thi thoảng ả lại len lén nhìn tôi. Nếu không có hai tay dân quân khoẻ mạnh kèm chặt, tôi đã không kể ba bảy hăm mốt, nhảy lên đài cho ả vài chục cái tát. Trước đây, ả đã từng làm náo động gia đình, tôi đã từng bạt tai vài cái, ả đã quỳ ôm chân tôi, đầm đìa nước mắt nhìn tôi. Ôi, đôi mắt thật đẹp, thật đáng thương, thật đa tình làm tôi cầm lòng không đặng, lại dịu dàng với ả. Loại đàn bà lợi ngôn lợi khẩu, thích ăn biếng làm như ả thì có gì để ngại ngùng, nhận vài cái tát là đã mềm oặt như bún thôi...
Rút từ trong bụng ra một con dao nhọn, ả nhắm đầu tôi đâm tới. Mấy tay dân quân chặn lại, lôi ả rời khỏi đài. Đến lúc đó tôi vẫn cho rằng, để tự cứu mình nên ả đang diễn kịch, không thể tin rằng, người đàn bà đã từng ngủ với tôi bao nhiêu năm lại hận tôi đến tận xương tủy như thế...
Trông dáng điệu biết ngay ả chuẩn bị đi chợ. Ả nhìn lão Hồng một cách nũng nịu đưa tình. Hồng Thái Nhạc nói:
- Hoàng Đồng, mày phải quản lý nó, cải tạo cái thói quen làm bà chủ của nó. Bắt nó lao động, đừng để nó ngày nào cũng chợ búa mãi!
- Nghe rõ chưa? Hoàng Đồng đứng chắn lối Thu Hương: Bí thư đang nói cô đó!
- Nói tôi làm sao? Không cho đi chợ, sao không phá chợ đi? Bà đây vì mê muội, để ông bôi tro trát trấu vào mặt chưa đủ sao? Cái mồm nhỏ nhắn cong cớn làm cho lão Hồng lúng túng.
- Đồ đàn bà thối, thấy cô là chân tay tôi ngứa ngáy, muốn nện cho cô một trận nên thân! Hoàng Đồng nổi giận đùng đùng gầm lên.
- Ông dám đánh tôi không? Ông đụng đến một sợi tóc của tôi, tôi cho ông vỡ sọ!
Hoàng Đồng giơ tay giáng cho ả một cái tát. Trong chớp mắt, mọi người đều ngẩn tò te. Tôi đang chờ Thu Hương sẽ nằm lăn dưới đất ăn vạ, đòi sống đòi chết - vốn là đòn tuyệt kỹ của ả, nhưng không ngờ Thu Hương không hề phản ứng, chỉ vứt gánh, ôm mặt khóc rống lên. Hỗ Trợ và Hợp Tác sợ hãi ngồi trong sọt gào khóc. Hai cái đầu nhỏ, tóc vàng mượt, trông xa xa giống như hai cái đầu khỉ. Kẻ gây ra náo loạn Hồng Thái Nhạc trở thành kẻ hòa giải, khuyên bảo lấy lệ đôi lời rồi trở gót đi vào gian nhà chính của tôi xưa kia, treo tấm bảng gỗ ghi mấy chữ nguệch ngoạc “Văn phòng thôn ủy Tây Môn” lên tường, cạnh cửa lớn.
Mặt Xanh ôm lấy đầu tôi, dùng đôi bàn tay thô ráp sờ nắn đôi tai tôi. Vợ ông ta dùng nước muối rửa sạch vết thương ở chân tôi rồi băng lại bằng một dải lụa trắng. Lúc này, tôi không phải là Tây Môn Náo mà là một con lừa thực sự, muốn lớn nhanh để đồng cam cộng khổ với chủ. Trong vở kịch “Ghi chép về con lừa đen” vừa mới viết xong của Mạc Ngôn có một đoạn ca từ như sau:
Hồn người ẩn tại xác thân lừa,
Chuyện cũ giờ đã quên giống như người mới.
Chúng sinh luân hồi vô cùng khổ,
Cũng vì dục vọng mà khó đoạn tuyệt với sự khổ não.
Sao không quên tất cả những chuyện cũ đi,
Để làm một con lừa mà hưởng sung sướng sớm tối.