← Quay lại trang sách

- 6 - Ý hợp tâm đầu thành chồng vợ,-Trí dũng song toàn đấu sói hoang.

Sau khi vượt qua bức tường lở, đôi chân trước của tôi rơi xuống một cái mương bùn đất nhão nhoét. Tôi quẫy đạp lung tung, nhưng càng quẫy đạp thì càng bị lún sâu. Bình tĩnh trở lại, hai chân sau bám vào chỗ đất cứng, nằm ép bụng xuống, nghiêng thân sang một bên lăn một vòng rồi bật chân trước dậy leo lên bờ mương. Mạc Ngôn đã từng nói: “Sơn dương giỏi leo cây, lừa giỏi leo trèo” là như vậy.

Lần theo những bờ ruộng, tôi chạy như bay về phía tây nam.

Chắc ông còn nhớ tôi đã kể về con lừa cái của ông thợ đá họ Hàn, con lừa mang đứa nhỏ và con lợn đưa Hoa Hoa về nhà ấy mà. Chắc bây giờ cô ả đã bứt cương quay trở lại con đường cũ. Lúc chia tay đã hẹn rồi, đêm nay sẽ là đêm đẹp nhất của chúng tôi. Người thì “nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy”, lừa thì một cái gật đầu đáng giá ngàn vàng, không gặp không về.

Tôi sục sạo tìm lại chút tín hiệu tình cảm còn thoang thoảng trong không khí, phóng vù vù theo con đường mà nó đã đi lúc chiều. Tiếng vó của tôi lộp cộp, chắc vẳng đi rất xa. Tôi lao theo tiếng vó của chính mình hay là tiếng vó đang lao theo tôi? Mùa thu đến rồi, lau lách vàng vọt, móc trắng như sương, đom đóm bay lập lòe trong cỏ, lửa lân tinh xanh lè trước mặt... Một mùi thôi thối theo gió bay lại, tôi biết đó là mùi của một cái xác chết đã lâu, da thịt đã thối rữa nhưng xương cốt vẫn còn bốc mùi...

Nhà cha mẹ Hoa Hoa ở làng Trịnh Công. Trịnh Trung Lương, bạn vong niên của Tây Môn Náo là đại phú hộ ở đó. Nhớ năm ấy, trong lúc ngà ngà say, Trịnh Trung Lương ôm vai Tây Môn Náo nói:

- Người anh em à, giữ của chỉ thêm thù hận, vứt bỏ tài sản là tích phúc. Cứ vui vẻ mà sống, cứ tận hưởng hoa trên trời, rượu dưới đất, đừng có mê man chấp nhặt làm gì... Của hết thì phúc sẽ đến thôi!...

Cút mẹ mày đi Tây Môn Náo, Trịnh Trung Lương! Đừng có đến mà léo nhéo chuyện phúc đức, tao bây giờ là một con lừa đực, lửa dục phừng phừng. Lôi chuyện Tây Môn Náo vào đây là sẽ rơi vào ký ức bi thảm của hắn, lại còn đụng đến cái lịch sử máu huyết bèo nhèo, thối hoắc nữa chứ...

Từ làng Tây Môn đến làng Trịnh Công phải băng qua một cánh đồng rộng, giữa cánh đồng có dòng sông nhỏ chảy quanh. Hai bên bờ đê, mười mấy doi cát với những hàng liễu đỏ um tùm rực rỡ uốn lượn như những con rồng khổng lồ. Nơi đây đã từng xảy ra một trận đánh thảm khốc với quy mô lớn, có cả xe tăng và phi cơ nữa đấy. Lúc ấy, trên các doi cát này, thi thể, đầu lâu chất đầy. Còn trong làng Trịnh Công, cáng thương choán lối, những người bị thương rên la thảm thiết, hòa với tiếng kêu của quạ đen đang bay liệng đầy trời làm người ta không rét mà run... Được rồi, tôi không nói về chiến tranh nữa, chỉ nói về lừa. Trong chiến tranh, lừa trở thành phương tiện để vận chuyển, trên lưng lừa sẽ là súng là đạn, thuốc súng... Một con lừa mạnh khỏe như tôi, nếu có chiến tranh xảy ra, chắc chắn sẽ không thoát khỏi kiếp của một quân lừa.

Hòa bình muôn năm! Trong thời bình, một con lừa đực có thể cùng với con lừa cái mà mình yêu thích tha hồ gặp nhau. Địa điểm gặp nhau là bên bờ sông, nước chảy róc rách, trăng sao lấp lánh phản chiếu dưới dòng sông biến nó thành một con rắn bạc đang mềm mại lặng lẽ trườn mình. Lại còn có tiếng kêu râm ran của côn trùng mùa thu, gió mát hây hẩy... Tôi nhảy khỏi con đường đất, băng qua bãi cát, lội ra giữa sông, nước ngập cả bốn vó. Nước ngọt lắm, nhưng tôi không dám uống nhiều mặc dù rất khát, bởi vì tôi phải tiếp tục chạy, nếu uống nhiều nước sẽ làm cái bụng óc ách rất khó chịu. Tôi trèo lên bờ sông bên kia, men theo một con đường nhỏ quanh co, khúc khuỷu, núp vào một bụi liễu um tùm, tôi lặng lẽ quan sát.

Đứng trên bờ đê cao, mùi vị đặc biệt của cô ả lan tỏa trong không khí. Cái mùi sao mà nồng nàn, đầy ma lực ấy làm cho tim tôi đập rộn rã, gân cốt cũng cứng cáp hẳn lên, máu trong huyết quản như chảy mạnh hơn. Tôi hưng phấn đến cực điểm nhưng không thể nói câu nào, đành phải ngẩng đầu kêu lên mấy tiếng theo ngôn ngữ của loài lừa. Ôi lừa cái yêu quý của tôi! Bảo bối của tôi! Với tôi, cô là thứ quý giá nhất, thân thiết nhất... Tôi muốn ôm lấy ả, dùng bốn chân cặp chặt lấy ả, hôn lên tai, lên cái mồm xinh xinh màu phấn hồng lốm đốm của ả... Ôi con lừa nhỏ, có biết là tôi yêu cô đến nhường nào không?

Tôi tung vó chạy về phía cô ả. Một cảnh tượng làm tôi khiếp đảm hiện ra trước mắt. Ả lừa yêu quý của tôi đứng dưới lùm liễu hồng đang liên tục đá chân nọ, chân kia, kêu rít liên mồm. Hai con chó sói đang nhe răng gầm gừ chực vồ lấy nó. Bọn chúng chẳng vội vàng, không nhanh không chậm, nhưng lúc nào cũng con trước con sau, con phải con trái sẵn sàng hợp đồng lao tới. Hai con sói mặt mày hiểm độc, gớm ghiếc và hung dữ đang rất nhẫn nại chờ cho ả lừa của tôi suy nhược tinh thần và kiệt sức ngã vật ra đất mới lao vào cấu xé... Có lẽ trước tiên chúng sẽ cắn đứt cổ, sau đó hút máu, rồi sẽ moi bụng, ăn hết tim gan... Nghĩ mà rùng mình. Một con lừa trong đêm tối mà phải gặp phải hai con chó sói thế này, nhất định phải chết. Ôi em lừa nhỏ của tôi! Nếu không có tôi xuất hiện kịp thời, đêm nay cô khó lòng thoát khỏi kiếp nạn. Ái tình đã cứu mạng cô! Chả lẽ trên đời này còn có hoàn cảnh nào đặc biệt hơn thế có thể khiến cho một con lừa đực không sợ chết nữa sao? Chắc chắn là không rồi. Tây Môn Lừa tôi vừa kêu vừa xông lên phía trước, nhắm thẳng vào con sói đang đứng phía sau. Bốn chân tôi đạp mạnh làm bụi bay lên mù mịt. Tung hai vó trước lên, từ trên cao tôi chụp xuống. Trông dáng điệu oai phong của tôi lúc này, đừng nói là chó sói, ngay cả hùm beo cũng phải lo mà chạy trốn. Con sói chưa kịp đề phòng, bị đầu tôi húc văng, lăn mấy vòng, chạy dạt qua một bên. Tôi quay người lại, nói với ả lừa yêu quý:

- Em yêu, đừng sợ, tôi đã đến đây!

Cô ả nép người vào tôi, tôi nghe rõ tiếng thở hổn hển và cảm nhận được toàn thân cô ả mồ hôi ướt đẫm. Tôi dụi dụi cái đầu vào cổ ả, như muốn an ủi, muốn động viên... Đừng sợ, đừng lo, tôi đã đến, sói thì có gì mà sợ. Tôi có móng sắt, sắt có thể đập vỡ đầu chó mà!

Hai con sói giương đôi mắt xanh lục nhìn tôi. Tôi biết chúng đang tức giận. Nếu không có tôi xuất hiện bất thình lình như từ trên trời rơi xuống có lẽ bây giờ chúng đang say sưa thưởng thức thịt lừa tươi rói rồi. Tôi biết chúng không dễ dàng chịu thua và bỏ qua cơ hội hy hữu này. Chúng ranh ma dồn ép hai chúng tôi lên doi cát vì chúng nghĩ rằng cát có thể làm lún chân chúng tôi. Muốn thắng được hai con sói tinh khôn này, nhất thiết phải thoát khỏi doi cát. Tôi bảo bạn tình cứ đi thẳng về phía trước, còn tôi đi giật lùi, từng bước từng bước rời khỏi doi cát. Tôi còn dặn:

- Em yêu, bên cạnh doi cát này là con sông nhỏ, thấy chưa? Bờ sông rất nhiều đá, mặt đất rất cứng, nước sông rất trong nhưng chỉ ngập đến chân thôi. Chỉ cần một chút ráng sức, chúng mình có thể chạy thẳng xuống đó. Chó sói bị ngâm nước thì chẳng còn gì đáng sợ, chúng ta nhất định thắng bọn chúng. Em yêu, cố lên, chạy thật nhanh nhé. Hai chân sau của chúng ta sẽ làm tung bụi, che mắt bọn chúng. Chúng ta sẽ an toàn. Nào, một, hai, ba! Cô ả dường như hiểu cả, cùng tôi phóng vèo về phía trước, vọt qua nhiều bụi liễu, tôi còn kịp nhận ra những cành liễu mềm mại quệt vào bụng mình. Mềm mại như những đợt sóng, nhẹ nhàng như những bọt sóng, chúng tôi lao xuống dòng sông. Ngoái đầu nhìn lại, tôi thấy hai con sói đang vọt theo. Khi chúng tôi đã đứng giữa dòng nước thì chúng mới đến bờ sông, mình đầy cát bụi. Cô lừa cái đang cúi đầu uống nước. Em yêu, cứ từ từ mà uống kẻo sặc, đừng uống nhiều, cũng đừng sợ nữa. Cô ả liếm liếm mông tôi, mắt rân rấn đầy lệ, nói:

- Cảm ơn anh! Tôi yêu anh. Nếu không có anh cứu, tôi đã nằm gọn trong bụng hai con sói ấy rồi.

- Em yêu, anh cứu em cũng là tự cứu mình. Kể từ khi trở thành lừa anh lúc nào cũng phiền muộn. Sau khi gặp em, anh mới hiểu rằng, tuy là loài hạ đẳng như lừa, song có tình yêu thì cuộc sống cũng sẽ hạnh phúc. Kiếp trước anh là người, có đến ba vợ, có lúc anh đã nghĩ một cách nhầm lẫn rằng anh thật hạnh phúc, bây giờ mới thấy anh vô cùng đáng thương.

Một con lừa đang bị lửa tình thiêu đốt như tôi so với bao nhiêu người khác có lẽ hạnh phúc hơn nhiều. Một con lừa cứu được bạn tình của mình từ miệng chó sói, lại trước mặt người yêu thể hiện rõ dũng khí và sự thông minh, còn niềm tự hào nào hơn thế? Chính em là người giúp tôi trở thành một con lừa vinh quang, một con lừa hạnh phúc nhất trên cõi trần này.

Những cái liếm, cọ xát vào da thịt nhau khiến dục tình trong tôi trỗi dậy, đến nỗi tôi suýt quên rằng, hai con sói vẫn còn đứng chờ trên bờ sông. Chúng là hai con sói bị đói lâu ngày, sự thèm muốn đã thiêu đốt tâm can chúng khi nhìn thấy những bắp thịt non tơ và luồng huyết ấm trên người chúng tôi, vì vậy mà chúng không dễ dàng bỏ cuộc. Cho dù lòng tôi đang hừng hực một ham muốn được ân ái cùng với cô lừa cái này, nhưng tôi biết nếu điều đó xảy ra bây giờ thì có khác nào tự đào huyệt chôn mình. Bọn chúng rõ ràng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, thi thoảng thè cái lưỡi dài ngoẵng cúi xuống uống nước, rồi ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo, tru lên những tiếng rờn rợn, não nùng.

Rất nhiều lần tôi như mất hết lý trí, nhấc hai chân trước ôm lấy người cô ta, nhưng lần nào cũng vậy, lúc tôi muốn làm chuyện ấy thì hai con sói lại chồm lên như sắp lao xuống nước. Khi tôi hoảng hồn dừng lại thì chúng lại chạy lui lên bờ, xem ra chúng không có ý bỏ đi. Chắc tôi phải chủ động tấn công thôi, tôi cần sự phối hợp của cô ta. Nhắm về phía hai con sói, hai chúng tôi xông thẳng đến. Ngay lập tức, hai con sói chạy lùi ra sau, dụ chúng tôi quay trở lại doi cát lún. Chẳng dại gì mà rơi vào kế của chúng mày! Tôi nghĩ bụng và quay trở lại giữa dòng sông. Hai con sói nhảy xuống quyết đuổi theo nhưng nước đã ngập ngang bụng, chúng xoay sở rất khó khăn. Nào! Tôi kêu lên. Xông lên nhé. Chúng ta sẽ cùng nhau kết liễu hai con sói này. Dùng đôi chân cao, chúng tôi đạp thẳng xuống thân hình hai con sói, lại cố ý tạt nước thật mạnh khiến chúng bị nước bắn vào mắt không trông thấy gì. Hai con sói giãy giụa, nước làm cho thân thể chúng trở nên nặng nề. Rất dũng mãnh, tôi dựng hai chân trước lên chụp thẳng xuống đầu một con sói, may mắn cho nó là nó tránh được đòn trí mạng này. Ngay lập tức tôi chuyển mình nhắm lưng con kia chụp xuống. Hình như lưng nó đã bị gãy, tôi dùng cả bốn chân nhấn nó chìm nghỉm dưới nước. Một loạt bong bóng nước sủi lên. Con sói còn lại phóng người nhằm cổ con lừa yêu quý của tôi lao tới. Nguy hiểm quá! Tôi vội thả con sói ở dưới chân mình, vung đôi chân sau lên nhằm đầu con sói kia tung một đòn đá hậu. Tôi cảm thấy rõ ràng sự va đập giữa sắt và xương sọ. Nó giãy giãy mấy cái, cái đuôi ngúc ngắc rồi nằm duỗi đơ trên mặt nước, xem ra đã tắt thở. Con kia thoát chết, vội vàng bò lên bờ, lông dính sát vào da để lộ ra một thân hình gầy guộc trông rất khó coi. Lúc này cô lừa cái lại xông lên, chắn ngay đường rút lui, liên tục giơ chân sau đá thẳng về phía con sói. Con sói lăn lộn trên bãi cát và cuối cùng văng đến tận mép nước. Tôi bước đến, giơ cao một chân trước nhắm đầu nó bổ xuống. Hai con mắt sói xanh lè chớp lên một cái rồi từ từ khép lại. Sợ chúng chưa chết hẳn, chúng tôi thay phiên nhau đạp chúng đến nát nhừ. Cát, bùn và máu dính bết lại với nhau, làm bẩn cả một đoạn sông.

Chúng tôi sánh vai đi về hướng thượng nguồn, ước chừng đã xa bãi chiến trường vừa rồi và cảm thấy không còn mùi máu tanh nữa thì dừng lại. Cô ấy liếc xéo tôi, liếm láp bộ lông ướt đẫm của tôi, tình ý trông rất tha thiết. Chọn một vị trí thích hợp, cô ta mời gọi tôi: Anh yêu, em cần anh, nhảy lên đi! Tôi, một con lừa đực thực thụ, thuần khiết, khỏe mạnh, trinh trắng... tất cả sẽ hiến dâng cho em, cho Hoa Hoa lừa yêu quý của tôi. Vươn cao hai chân trước, tôi ôm lấy eo lưng của em.. Một cơn khoái cảm dâng lên khắp toàn thân tôi, lan tỏa sang cô ấy... Ôi! Trời ơi!