← Quay lại trang sách

- 7 - Sợ khổ, Hoa Hoa quên thề ước,-Ra oai, Náo Náo cắn thợ săn.

Trong đêm đó, tôi làm chuyện ấy đến sáu lần. Xét về mặt sinh lý của loài lừa mà nói, chuyện này là không thể có. Tôi không nói láo, thề có Ngọc hoàng Thượng đế, có chị Hằng ở dưới sông làm chứng, đó là chuyện thật, bởi vì tôi không phải là một con lừa bình thường, con lừa nhà họ Hàn cũng thế. Kiếp trước, cô ta là một người đàn bà tự tử vì thất tình, mấy mươi năm bị ức chế tình dục, nay có cơ hội phát tiết thì khó lòng mà dừng lại. Mặt trời vừa ló dạng thì chúng tôi cũng đều mệt, một cảm giác mệt mỏi trong suốt, êm đềm. Linh hồn của chúng tôi sau đêm ân ái kinh hoàng đang thăng hoa, đẹp vô ngần... Con người thường tự cao tự đại cho rằng họ là loài sành chuyện yêu đương nhất, thực ra lừa cái mới là loài động vật biết kích động tình dục, ý là tôi muốn nói đến con lừa cái nhà họ Hàn, của Hàn Hoa Hoa.

Đứng bên cạnh nhau, chúng tôi uống nước no nê rồi chạy lên bờ. Tuy đã ngả sang màu vàng nhưng lau lách bên sông vẫn còn ngọt lắm. Đang ăn, bất thình lình một con chim bị chúng tôi làm cho sợ hãi vỗ cánh bay lên, rồi một con rắn mập mạp cũng cuống quýt bỏ chạy. Bọn chúng nên tìm nơi ẩn nấp, chớ làm phiền chúng tôi mới phải.

Chúng tôi thân mật gọi nhau là Náo Náo và Hoa Hoa. Náo Náo và Hoa Hoa sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, trời cha đất mẹ cũng không thể phân ly chúng tôi. Chúng tôi sẽ thành lừa hoang chạy nhảy giữa mười cồn cát này, giữa những lùm liễu um tùm này, bên cạnh con sông có nước trong vắt, có lau lách và cỏ non ngọt lịm này. Chúng tôi sẽ ôm nhau ngủ, ngày nào cũng yêu nhau, quan tâm nhau, thề rằng không bao giờ cách xa... Anh từ nay không được quan tâm đến những con lừa cái khác, kể cả ngựa cái nữa nhé! Hoa Hoa cắn yêu tôi, nói. Con người vô liêm sỉ lắm, họ cho lừa đực và ngựa cái làm chuyện bậy bạ với nhau để sinh ra một con vật kỳ quái gọi là la. Em yên tâm, Hoa Hoa. Bọn họ có chọc mù mắt ta, ta cũng không trèo lên lưng ngựa cái đâu. Em cũng đừng bao giờ để cho ngựa đực làm chuyện ấy nhé, đừng bao giờ sinh ra con vật ngựa không ra ngựa, lừa không ra lừa nhé! Tôi căn dặn. Em chỉ thuộc về mình anh! Hoa Hoa nhỏ nhẹ trả lời. Hai khuôn ngực của chúng tôi lúc nào cũng áp vào nhau, ấm ấm, mềm mềm, giống như đôi chim thiên nga đang đùa giỡn dưới nước, rúc đầu vào nhau.

Kề vai nhau trước một vũng nước bên sông, chúng tôi nhìn thấy ảnh của mình dưới nước. Ánh mắt chúng tôi long lanh, mặt mày tươi rói. Tình yêu làm chúng tôi thêm rực rỡ, chúng tôi là một cặp lừa do trời đất sinh ra.

Đang say sưa với tình yêu và thiên nhiên tươi đẹp quanh mình, thình lình tôi nghe có tiếng huyên náo. Ngẩng đầu nhìn quanh, tôi thấy khoảng hai mươi người đang bao vây chúng tôi.

- Hoa Hoa, chạy mau! Tôi hét lên.

- Ôi Náo Náo! Đừng sợ. Toàn là người quen cả đấy mà! Hoa Hoa nói, trông rất bình tĩnh.

Thái độ của cô ta làm cho tôi chạnh lòng. Chả lẽ tôi không biết họ đều là người quen sao? Tôi đã nhận ra từ rất sớm, trong số họ có cả Mặt Xanh, Nghinh Xuân, bạn của Mặt Xanh là Phương Thiên Bảo và Phương Thiên Hựu. Anh em nhà họ Phương này trùng tên với những nhân vật chính là cao thủ võ lâm trong cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp “Phương thiên họa kích”.

Bên hông của Mặt Xanh đang đeo sợi dây cương đã bị tôi bứt đứt chiều qua, tay ông ta cầm một sợi dây dài, Nghinh Xuân tay cầm đèn lồng, giấy hồng quanh đèn đã bị đốt cháy để lộ cái hộp đèn đen sì. Anh em họ Phương, người thì cầm dây thừng, người thì cầm gậy lăm lăm trong tay. Một người nữa, lưng có cái bướu chính là ông thợ đá, còn người đứng cạnh ông là Hàn Quần, em cùng cha khác mẹ của ông ta. Ngoài ra còn có một người quen mặt nhưng nhất thời tôi không thể nhớ tên. Thần sắc của họ trông rất mệt mỏi, toàn thân đầy bụi, rõ ràng là họ đã lùng sục suốt cả đêm.

- Hoa Hoa, chạy đi! Tôi hét.

- Náo Náo, em chạy không nổi! Hoa Hoa rên rỉ.

- Em cắn chặt vào đuôi anh, anh kéo em chạy! Tôi kêu to.

- Nhưng mình chạy đi đâu bây giờ? Trước sau gì cũng bị họ trói lại thôi! Hoa Hoa cúi gập người xuống, nói: Vả lại họ có súng, chúng ta chạy nhanh đến đâu cũng không hơn đạn đâu!

Tôi thất vọng vô cùng, kêu lên:

- Hoa Hoa! Em quên là chúng ta vừa mới thề nguyền với nhau rồi sao? Em bằng lòng vĩnh viễn ở bên tôi, bằng lòng làm lừa hoang tự do tự tại, không trói không buộc giữa trời đất cùng với tôi rồi mà!

Hoa Hoa cúi đầu, nước mắt chảy thành dòng bên má, nói:

- Náo Náo! Anh là giống đực. Làm chuyện ấy xong, anh dễ dàng quên, dễ dàng vứt bỏ. Nhưng em là giống cái, sẽ mang con của anh trong bụng. Những kẻ ở nhà Tây Môn các anh, bất kể là người hay lừa đều rất khỏe, đều sinh đôi. Em cũng sẽ mang hai cái bào thai của anh, bụng sẽ to lên nhanh chóng. Em muốn sinh con, muốn nuôi con. Em muốn ăn đậu rang, ăn lúa mạch, ăn bột cao lương được sàng sảy qua ba lần để không có đá sạn, lông gà, lông chó nữa. Bây giờ đã là tháng mười, trời đã lạnh lắm rồi, tuyết sẽ bay đầy trời, nước sông sẽ đóng băng, cỏ sẽ bị tuyết vùi sạch... Mang con anh trong bụng, em sẽ ăn cái gì, uống cái gì? Lúc em sinh nở, anh để em ngủ ở đâu? Nếu em theo anh lang thang ở những đụn cát này, con của chúng ta làm sao chịu nổi gió tuyết lạnh lùng? Con của chúng ta sẽ chết trong tuyết dày, thân thể cứng đơ như đá, như gỗ. Làm bố chúng, anh không đau lòng sao? Lừa đực dễ dàng vứt bỏ con mình, nhưng Náo Náo ơi! Em là mẹ, em không làm được. Những con lừa cái khác làm được nhưng Hoa Hoa này không làm được. Vì một điều gì đó, con người có thể vứt bỏ con ruột của mình, nhưng em là lừa, em không làm được... Náo Náo! Anh có thể hiểu nỗi lòng của người mẹ mang thai như em không?

Trong lúc Hoa Hoa đang triền miên với những lời nói của mình thì tôi, Tây Môn Náo Náo Lừa đứng chết trân, run rẩy hỏi:

- Hoa Hoa! Em biết chắc là em mang thai chứ?

- Đồ đần độn! Cô ta trừng mắt nhìn tôi, giận dữ nói: Náo Náo ơi là Náo Náo, một đêm sáu lần, lần nào cũng như ăn tươi nuốt sống người ta, đừng nói là một con lừa cái đang thời động tình như em, ngay cả lừa gỗ, lừa đá, cây khô cũng sẽ có thai nữa là!

A! A! A!... Tôi cúi đầu kêu lên nghẹn ngào khi nhìn thấy Hoa Hoa ngoan ngoãn theo chủ trở về. Nước mắt nóng hổi như chực trào ra, nhưng hình như là do quá phẫn nộ nên đôi mắt tôi cứ ráo hoảnh. Tôi cần phải trốn chạy! Tôi không cam tâm làm một con lừa tiếp tục nuốt hận trong chuồng nhà Tây Môn!... Tôi nhắm hướng dòng sông đang lấp lóa trước bình minh chạy thẳng. Mục tiêu của tôi là những đụn cát cao cao và những lùm cây liễu um tùm lá đỏ mềm mềm, bên dưới chúng cơ man nào là chồn hoang, gà rừng ở phía bờ sông bên kia. Tạm biệt Hoa Hoa, em cứ đi thụ hưởng những vinh hoa phú quý của em! Còn tôi, tôi chẳng lưu luyến gì cái chuồng ấm áp ấy, tôi theo đuổi sự tự do hoang dã đây!

Vừa lên khỏi bờ sông phía bên kia, tôi phát hiện ra có mấy người đang núp trong những lùm liễu um tùm, trên đầu họ là những cái mũ được ngụy trang rất kỹ bởi những cành liễu; họ mặc áo màu cỏ úa, đang lăm lăm khẩu súng kíp, loại súng trước kia đã từng bắn nát óc Tây Môn Náo. Hoảng kinh, tôi quay đầu lại, chạy dọc bờ sông, theo hướng mặt trời mới mọc. Toàn thân tôi nóng rực như nham thạch vừa mới phun. Tôi bay như một dải lửa. Tôi không sợ chết, đối diện với loài sói hung bạo tôi không hề run sợ, nhưng khi thấy cây súng vừa rồi trên tay bọn người kia, tôi lại sợ. Thực ra tôi không sợ súng, mà tôi sợ cái cảnh bùn trộn với óc do khẩu súng kia mang lại...

Mặt Xanh sớm đoán ra con đường thoát thân của tôi nên đã qua sông, hình như chẳng kịp cởi giày. Nhìn thấy ông chủ lừ lừ tiến đến, tôi nghiêng người chuyển hướng. Ngay lúc ấy, cái gậy dài trên tay ông chủ tôi lao tới, đầu gậy có cái dây cương móc sẵn tròng vào cổ tôi. Tôi không muốn bị bắt, tôi không cam tâm. Tôi ngẩng đầu, dùng tất cả sức lực lao về phía trước. Sợi dây thắt chặt cổ làm tôi nghẹt thở. Nhìn lại sau, tôi thấy Mặt Xanh gần như nằm sấp dưới đất, hai tay vẫn nắm chặt cây gậy. Tôi kéo lê ông ta trên cát, hai bàn chân của ông chủ tôi giống như hai lưỡi cày vạch nên hai đường sâu hoắm trên bờ sông.

Cuối cùng sức lực cũng đã cạn kiệt, thở không nổi nữa, tôi đành dừng lại. Mọi người nháo nhào bao vây lấy tôi nhưng hình như ai cũng có vẻ sợ sệt, chỉ đứng huơ chân múa tay mà không dám đến gần. Có lẽ tiếng tăm tôi là một con lừa cắn người đã vang đi rất xa. Trong cuộc sống bình thường ở làng, lừa mà cắn người bị thương là một chuyện lạ, trong chốc lát đã lan truyền rất nhanh; nhưng trong số người đứng ở đây, ai có thể hiểu nổi nguyên nhân sâu xa của nó, ai có thể hiểu được cái vết thương trên đầu của bà Bạch chẳng qua là do tôi - Tây Môn Náo - là chồng của bà trong lúc quá thương tâm đã quên mất rằng mình đã mang kiếp lừa, tưởng mình vẫn còn là người cho nên đã hôn vợ mình một cách cuồng nhiệt, để lại dấu tích trên đầu bà đó thôi!

Cô ả to gan Nghinh Xuân từ từ tiến lên, trong tay cầm một nhúm cỏ xanh, mồm nói huyên thuyên:

- Tiểu Hắc, đừng sợ, đừng sợ... Không ai đánh Tiểu Hắc đâu... Về nhà với ta nhé!

Cô ta tiếp cận tôi, tay trái ôm lấy cổ tôi, tay phải cầm nắm cỏ nhét vào mồm tôi, sờ nắn vuốt ve tôi, dùng cả bộ ngực chắn ngang tầm nhìn của tôi. Hai bầu vú âm ấm mềm mềm của cô ta tiếp xúc với đầu tôi làm cho ký ức Tây Môn Náo đột nhiên lại hiện về, nước mắt tôi trào ra không thể kềm nén được. Cô ta nói vào tai tôi những lời ngọt ngào, một mùi âm ấm rất đàn bà làm cho tôi đầu choáng mắt hoa, chân bủn rủn, quỳ xuống bãi cát. Tôi nghe cô ta thì thầm:

- Tiểu Hắc, Tiểu Hắc...! Ta biết mi đã trưởng thành, muốn có vợ rồi phải không? Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng... Tiểu Hắc cũng đã đến lúc muốn làm bố rồi. Ta không trách mi đâu. Vợ cũng đã có rồi, giống cũng đã cho rồi... Thôi, ngoan nhé, về với ta nhé!

Rất nhẹ nhàng, cô ta sửa lại dây cương, rồi nhét một cái hàm thiếc vào mồm tôi. Nối với hàm thiếc là một sợi dây thừng dài ngoằng. Đau quá! Tôi phổng mũi lên thở phì phì.

Hình như họ muốn tôi đứng dậy, tôi cũng muốn tự mình đứng dậy. Dê bò chó lợn có thể nằm, còn lừa trừ phi chết, không bao giờ nằm. Tôi uốn éo lưng, muốn đứng dậy, nhưng thân thể tôi nặng trình trịch không thể đứng lên nổi. Lẽ nào một con lừa mới vừa tròn ba tuổi lại phải chết như thế này ư? Cho dù làm lừa không mấy hạnh phúc, nhưng chết thế này thì nhục quá. Con đường trước mặt tôi vẫn còn rộng mở, từ con đường lớn ấy lại có không biết bao nhiêu con đường nhỏ đầy hoa lá... Không thể chết! Đứng dậy!

Dưới sự chỉ huy của Mặt Xanh, hai anh em họ Phương luồn một cái gậy ngang qua bụng tôi, còn ông ta quay ra đằng sau nắm lấy cái đuôi tôi, Nghinh Xuân ôm cổ tôi... rồi một tiếng hô lớn: “Dậy” vang lên, tôi đứng bật dậy. Bốn chân tôi run rẩy, đầu óc tôi quay cuồng... Không được ngã! Tôi tự nhắc mình.

Mọi người bao vây lấy tôi, nhìn trân trân vào vết thương trước ngực, chân sau của tôi rồi đồng thanh ồ lên kinh ngạc. Lẽ nào để được làm tình với một con lừa cái mà phải chịu nhiều thương tích thế này ư? Cùng lúc đó, tôi nghe thấy phía bên nhà họ Hàn cũng đang râm ran bàn tán về những vết thương trên người Hoa Hoa.

Lẽ nào cặp lừa này không giao phối mà lại cắn nhau suốt cả đêm à? Thằng anh nhà họ Phương hỏi thằng em, thằng em chỉ lắc lắc cái đầu, không biết là đồng ý hay phản đối.

Một người nào đó bên nhà họ Hàn đang đứng không xa ở phía hạ lưu con sông đột nhiên hét toáng lên:

- Mau đến đây! Ở đây còn có một vật gì nữa nè!

Mọi người đổ xô về phía ấy. Tôi biết họ nhìn thấy lông chó sói nổi trên mặt nước, nhìn thấy trên cát máu chó và máu lừa, ngửi thấy mùi tanh chưa kịp tản trong không gian. Họ sẽ thấy dấu chân lừa và dấu chân sói quần nhau trên bờ sông và sẽ tưởng tượng ra trận kịch chiến như thế nào. Nếu cần, còn đó những vết thương trên mình mẩy của tôi và Hoa Hoa sẽ là những chứng cớ tốt nhất...

Hai người đàn ông cởi giày, xắn quần lội xuống sông nắm đuôi lôi xác hai con sói lên bờ. Tôi biết trong lòng họ thầm phục tôi, cũng biết Hoa Hoa của tôi cũng đang trào dâng một sự tự hào về tôi. Nghinh Xuân ôm lấy đầu tôi, ve vuốt khuôn mặt của tôi và hình như có một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống vành tai tôi.

Rất đắc ý, Mặt Xanh nói với mọi người:

- Mẹ nó, ai dám bảo con lừa của tôi không tốt, tôi sẽ thí mạng với kẻ đó. Ai cũng bảo lừa bé gan, thấy sói là cụp đuôi, song Tiểu Hắc của tôi lại giết chết hai con sói lớn! Ha...Ha!...

- Chắc gì một mình con lừa nhà ông giết hai con sói? Lừa nhà tôi cũng góp công lớn đấy chứ! Lão Hàn nói có vẻ rất bất bình.

Mặt Xanh lại cười hô hố, đáp:

- Đúng, đúng. Lừa nhà ông cũng có công. Lừa nhà ông làm dâu nhà tôi!

- Gặp phải chó sói thế này, e rằng chưa kịp làm chuyện ấy đâu! Có một người nào đó cười rất vui vẻ nói.

Phương Thiên Bảo cúi người xuống quan sát cái của quý của tôi rồi chạy ra sau mông của con lừa cái nhà họ Hàn, lật đuôi lên xem rồi khẳng định:

- Đã làm xong rồi, tôi bảo đảm. Lão Hàn, ông chuẩn bị nuôi lừa con đi nhé.

- Lão Hàn, hãy mang đến nhà tôi hai thùng đậu đen để Tiểu Hắc bồi bổ sức khỏe! Mặt Xanh nói nửa đùa nửa thật.

- Đừng có mà nằm mơ! Lão Hàn văng ra một câu gọn lỏn.

Mấy người mai phục trong lùm liễu bây giờ mới xách súng chạy đến. Dáng chạy của họ nhẹ nhàng, động tác rất linh lợi, xem ra không phải là người chỉ biết cuốc đất trồng rau. Người chạy trước, thân hình thấp bé nhưng đôi mắt sáng quắc, vừa chạy đến trước hai con sói đã lập tức gập người xuống, dùng nòng súng ấn ấn vào đầu một con, rồi quay sang ấn ấn vào bụng con kia, như phát giác được một điều gì đó, kêu lên:

- Lần này thì tốt rồi, có thể đi báo công rồi!

- Các ông các bà có lẽ chưa từng thấy hai con thú hoang này phải không? Chúng không phải là chó hoang mà là sói xám, ở vùng bình nguyên nói chung là rất ít thấy mà chỉ có ở vùng thảo nguyên Mông Cổ lưu lạc sang. Trên đường đi, hai con sói này đã gây ra không biết bao nhiêu tai họa. Chỉ mới đến đây hơn một tháng mà đã bắt hơn mười con gia súc nào ngựa, nào trâu, có cả một con lừa nữa đấy, có khi chúng còn bắt cả người nữa ấy chứ! Chính quyền huyện đã biết chuyện này, lo bà con kinh sợ nên đã bí mật tổ chức rất nhiều đội săn bắt sói, tất thảy có sáu đội, ngày nào cũng đi tuần, mai phục... Lần này thì tốt rồi!

Một người nói, còn người kia đá mạnh vào xác hai con sói, chửi thề:

- Đồ súc sinh! Không ngờ rồi cũng có ngày này phải không?

Nói xong, hắn giơ súng lên nhằm vào đầu con sói bóp cò. Óc sói văng tung toé - giống hệt như óc của Tây Môn Náo - sệt sệt, hồng hồng vương vãi khắp trên các viên đá hình quả trứng bên bờ sông... Người còn lại cười một cách bí hiểm, đưa súng lên nhằm vào bụng con còn lại bóp cò. Những thứ tanh hôi từ trong bụng con sói tung tóe khắp nơi...

Hành động của hai người này khiến Mặt Xanh và mọi người đứng ngây ra như phỗng, chẳng nói được câu nào, chỉ đưa mắt nhìn nhau. Giây lâu sau, khói súng vừa tan, một bầy chim ăn thịt thối ào ào bay tới, dễ có đến vài trăm con quần đảo trên trời hồi lâu rồi đậu xuống những lùm cây liễu lúp xúp bên bờ sông chờ đợi. Những cành liễu mềm oằn xuống như cánh cung, xa xa trông như cây đang trĩu quả. Chúng kêu vang làm đụn cát vốn vắng lặng dường như có sinh khí hẳn lên. Một tiếng nói yếu ớt vẳng ra từ miệng Nghinh Xuân:

- Các ông làm cái gì thế? Sao lại bắn vào xác chết của sói?

- Đồ chó chết! Mặt Xanh chửi thề: Các ông định tranh công à? Sói là do lừa nhà tôi giết chết, không phải do các ông bắn đâu!

Người có lẽ là thủ trưởng, lôi ra từ trong túi áo hai tờ tiền giấy còn mới, đem một tờ giắt vào dây cương trên đầu tôi, bước thêm mấy bước giắt tờ còn lại vào dây cương trên đầu Hoa Hoa.

- Ông định dùng tiền để bắt chúng tôi im mồm à? Mặt Xanh nổi giận nói: Không thể được!

- Cầm lấy tiền của ông đi! Ông thợ sắt họ Hàn nói: Sói là do lừa của chúng tôi giết chết, chúng tôi phải mang xác chúng về!

Người thợ săn cười lạnh lẽo, nói:

- Hai người anh em, cho dù có nói đến rã họng, cũng không ai có thể tin rằng lừa của các người lại dẫm chết sói. Vả lại, chứng cứ rõ ràng nhất là một con vỡ đầu, một con thủng bụng là do đạn bắn đấy chứ?

- Những vết thương bị sói cắn trên thân thể hai con lừa máu chảy ròng ròng cũng là chứng cứ! Mặt Xanh kêu lên.

- Những vết thương đang chảy máu trên mình lừa của các ông, ai cũng tin là bị sói cắn rồi. Nhưng mà... Tay thợ săn cười nhạt, nói tiếp: Những vết thương ấy đều chứng minh một cách rõ ràng cảnh tượng này: Lúc hai con lừa của các ông đang bị hai con sói cắn cho máu chảy dầm dề thì ba người trong tổ săn sói thứ sáu bỗng nhiên xuất hiện. Họ không kể nguy hiểm xông lên quần thảo một trận sinh tử với sói, tổ trưởng Kiều Phi Bàng rất dũng cảm chắn trước đầu con sói đực, nhắm rất chính xác vào đầu nó nổ súng. Súng nổ, nửa cái đầu của sói văng mất. Đội viên Liễu Dũng cũng rất chính xác nhằm vào bụng con còn lại nổ súng. Không xong rồi. Vì suốt đêm mai phục, thuốc súng bị ướt, đạn thối rồi! Con sói hung ác ngoác mồm rộng tới tận mang tai, giơ mấy cái nanh nhọn hoắt, gào lên những tiếng kinh thiên động địa nhằm Liễu Dũng xông đến. Anh ta lăn một vòng tránh cái chụp của con sói, nhưng chân của anh ta đã bị va vào đá, khiến anh ta nằm ngửa ra đất. Con sói nhảy chồm lên, cong đuôi giống như một làn khói màu vàng chụp xuống. Đang lúc nguy cấp, Lữ Tiểu Pha, người nhỏ tuổi nhất của tổ nhắm vào đầu con sói nổ súng. Bởi vì mục tiêu đang di động, viên đạn không trúng đầu mà trúng bụng, con sói từ trên cao rơi xuống đánh bịch, lăn lộn trên đất, ruột gan lòi ra dài ngoằng... Tuy là loài thú hung dữ nhưng cũng làm chúng tôi bất nhẫn. Lúc này, Liễu Dũng cũng đã thay xong đạn mới, nhắm con sói đang lăn lộn bắn thêm phát nữa... Khoảng cách khá xa cho nên đạn ria phân tán, trúng khắp người con sói. Nó giãy giãy rồi nằm im.

Làm theo lời của Kiều Phi Bằng, Liễu Dũng lùi về phía sau khoảng bốn năm bước, nâng súng lên nhắm vào đầu con sói đã bị bắn thủng bụng, bóp cò. Mấy chục viên đạn ria găm vào người con sói, trên lông da của nó xuất hiện mấy chục vết lốm đốm, đen đen...

Quay sang Mặt Xanh và mọi người, Kiều Phi Bằng cười một cách đắc chí, hỏi:

- Thế nào? Chuyện của tôi hay chuyện lừa dẫm chết sói của các ông khiến người ta tin nào? Rồi xoay xoay cây súng trong tay, hắn nói tiếp:

- Các ông tuy đông song đừng hòng đụng đến con sói. Làng săn chúng tôi có một quy định bất thành văn là, trước một con vật mà tất cả mọi người cùng đồng loạt bóp cò tất nhiên sẽ có tranh cãi, thế thì, trên mình con vật có đầu đạn của loại súng nào thì nó sẽ là của người ấy. Còn một quy định nữa là, nếu có ai đó muốn cướp con mồi thì người đi săn có thể bắn chết người ấy để bảo vệ sự tôn nghiêm của mình.

- Đồ chó, mày đúng là thằng ăn cướp! Mặt Xanh nói. Mày sẽ gặp ác mộng, mày sẽ bị báo ứng cho mà xem!

- Luân hồi báo ứng à? Đó chỉ là chuyện phịa để lừa mấy mụ đàn bà, tôi không tin. Kiều Phi Bằng cười nhạt, nói tiếp: Chẳng qua ai cũng có một duyên phận. Nếu các ông tự nguyện dùng lừa của mình giúp chúng tôi mang xác hai con sói về đến huyện báo công, ông chủ tịch huyện chắc chắn sẽ tặng cho các ông một ít quà, tôi cũng tặng thêm cho các ông một bình rượu nữa đấy.

Không để cho hắn ba hoa thêm nữa, tôi há to miệng nhe răng nhắm ngay cái đầu của hắn bổ tới. Hắn phản ứng cực nhanh, lệch đầu sang một bên tránh được, nhưng cái vai của hắn thì không thể thoát. Nó nằm gọn trong miệng tôi. Đồ ăn cướp, tao cho mày biết thế nào là sự lợi hại của loài lừa chúng tao. Con người chỉ biết có loài chó, loài mèo mới sát sinh, ăn thịt, còn loài lừa chúng tao chỉ ăn cỏ, ăn cao lương... Các người đều là những kẻ theo chủ nghĩa hình thức, giáo điều, kinh nghiệm... Hôm nay, Tây Môn Lừa tôi cho các người biết thêm một chân lý: Trong lúc nguy cấp, lừa cũng có thể ăn thịt người!

Tôi cắn chặt cái vai của tay thợ săn, miệng tôi nhay nhay. Có một vật gì đó chua chua, mặn mặn, tanh tanh nằm gọn trong miệng tôi, còn cái tay thợ săn thối mồm nói dối không biết ngượng, quỷ kế đa đoan kia một bên vai khuyết mất một miếng thịt to tướng, máu đang túa ra, bất tỉnh nằm dưới đất.

Hắn đương nhiên sẽ nói với chủ tịch huyện rằng, miếng thịt bị mất trên vai hắn là do sói cắn đứt trong lúc quần nhau với chúng. Hắn cũng có thể nói, trong lúc sói ngoạm vai hắn, hắn cũng chộp thời cơ ngoạm lấy trán của sói, ngay cả việc động đậy tay chân thế nào, thôi thì hắn muốn vẽ rồng vẽ rắn gì cũng được...

Mặt Xanh thấy sự việc ngày càng xấu, dắt tôi lẳng lặng bỏ đi, mặc thi thể của sói và cả người săn sói cùng nhau nằm trên cát.