- 9 - Náo Náo gặp vợ trong đêm mộng,-Dân binh bắt cá thể làm công.
Này ông, bây giờ tôi kể chuyện năm một ngàn chín trăm năm tám đây. Trong tiểu thuyết của Mạc Ngôn, anh ta cũng đã từng kể nhiều về năm này, nhưng tất cả đều là chuyện phịa, độ chính xác rất thấp. Chuyện tôi kể đều do chính bản thân tôi trải nghiệm, còn chính xác hơn cả nhà viết sử nữa đấy. Năm ấy, năm đứa trẻ trong nhà Tây Môn, trong đó có ông đều là học sinh lớp hai của trường Cộng sản chủ nghĩa Đông Bắc Cao Mật. Chúng ta không nói chuyện luyện sắt luyện gang, chuyện những cái lò cao mọc lên, không nói, những chuyện này chẳng có ý nghĩa gì. Chúng ta cũng chẳng kể chuyện xóa làng, xóa thôn, xóa khu để thay bằng đại đội, trong một đêm toàn huyện thực hiện công xã nhân dân. Những chuyện này các bạn đều biết rõ, tôi kể cũng chẳng ích gì. Là một con lừa được một hộ cá thể nuôi dưỡng, trong năm một ngàn chín trăm năm tám rất đặc biệt ấy, tôi đã gặp một số chuyện rất kỳ lạ. Tôi muốn kể những chuyện ấy, cũng là chuyện ông muốn nghe phải không? Tôi quyết không nói chuyện chính trị, nhưng có đôi chỗ động đến chuyện chính trị, xin ông tha thứ.
Đó là một đêm tháng năm trăng sáng vằng vặc. Từng làn gió ấm áp thổi băng qua đồng ruộng mang theo hương vị của lúa mạch đang chín, mùi của lau lách bên sông, của những cây liễu bên đụn cát, kể cả mùi của những thân cây đã bị đốn ngã... hòa quyện thoang thoảng làm tôi vô cùng khoan khoái. Nhưng tất cả sự hấp dẫn ấy không đủ để khiến tôi rời khỏi cái gia đình cứng đầu không chịu gia nhập hợp tác xã của ông. Nói thực lòng, đêm đó có một cái mùi khiến tôi cắn đứt dây cương để chạy theo. Đó chính là mùi toát lên từ những ả lừa cái thoang thoảng đâu đó trong không khí. Có lẽ đây cũng chỉ là trạng thái sinh lý bình thường của một con lừa đực khỏe mạnh, tráng kiện như tôi mà thôi, chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Từ sau khi bị Hứa Bảo cắt mất một dái, tôi nghĩ là mình đã hoàn toàn mất khả năng ấy, mặc dù vẫn còn đến hai quả nhưng dường như chúng chỉ là vật vô dụng. Nhưng trong đêm ấy, như tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, tự nhiên chúng lại nóng ran lên, phình to ra làm cho cái vật dưới bụng tôi cứng lên như que sắt, lấp ló như chực chòi ra khỏi làn da bụng. Những chuyện được mất của con người dường như chẳng hấp dẫn tôi tí nào nữa mà choán cả tâm trí tôi là hình ảnh một ả lừa cái với thân hình thon thả, bốn chân cao dài, mắt sáng long lanh, lông da trơn mượt. Tôi cần gặp ả, cần làm chuyện ấy. Đó là chuyện quan trọng nhất, còn lại đều là cứt chó!
Cánh cổng lớn nhà Tây Môn đã biến đi đâu mất, nghe nói là nó là nó đã bị chẻ thành củi để đun ở lò luyện gang. Nhờ vậy mà tôi sẽ dễ dàng tìm thấy tự do nếu tôi cắn đứt sợi dây cương này. Thực ra, mấy năm trước tôi đã từng bay qua tường, bây giờ nếu còn cánh cổng ấy, tôi cũng sẽ bay qua, huống hồ nó không còn nữa!
Tôi chạy bon bon trên đường, hướng theo cái mùi làm tôi điên đảo ấy mà chạy. Cảnh đẹp thật nhưng tôi chẳng màng. Tôi chạy ra khỏi làng, nhằm hướng đến nông trường quốc doanh, phía ấy ánh lửa sáng rực cả bầu trời. Đó chính là khu luyện gang thép lớn nhất vùng Đông Bắc Cao Mật, sau này đã chứng minh, chỉ có chỗ này là làm ra những tấm thép, thanh sắt tốt nhất, bởi ở đây người tài không thiếu. Có một số kỹ sư lao động cải tạo tại đây vốn là người của phái hữu, đã từng du học nước ngoài quay về cơ mà.
Họ đang đứng bên lò chỉ dẫn cho một số nông dân tạm thời được điều động đến làm công nhân luyện kim. Ánh lửa đỏ rực làm hồng hào khuôn mặt của họ. Mười mấy cái lò được xây dựng men theo con sông đào, phía tây con sông là làng Tây Môn, phía đông là địa phận của nông trường quốc doanh. Hai con sông ở Đông Bắc Cao Mật đều hợp lưu với con sông đào này, chỗ ba con sông hợp lưu có đầm ao, có lau lách, có bãi cát, có cả một cánh rừng liễu rộng đến vài chục dặm vuông. Người trong thôn vốn không có quan hệ gì với những người ở nông trường quốc doanh, nhưng lúc này thiên hạ đã thái bình, đã thống nhất, đã thành lập công xã nhân dân nên đã tập hợp lại thành một lực lượng hùng mạnh. Xe trâu kéo, xe ngựa kéo, xe người kéo, còn ông già, bà già, trẻ con... thì vác một thứ gì đó gọi là quặng sắt ùn ùn trên con đường lớn, hướng về nông trường quốc doanh. Sau đó có người chê rằng việc luyện gang thép chẳng qua là làm ra một thứ chất thải công nghiệp nhưng thực ra là không đúng. Lãnh đạo huyện Cao Mật rất sáng suốt, đã biết sử dụng những kỹ sư phái hữu để làm ra những tấm thép đúng chất lượng. Trong trào lưu tập thể hóa, người của công xã nhân dân tạm thời quên đi thằng cá thể Mặt Xanh để cho nó ung dung tự tại ngoài vòng quản lý mấy tháng liền. Trong khi hợp tác xã không kịp thu hoạch lúa mì, để chín rục ngoài đồng, ông ta lại ung dung cắt cắt gặt gặt lương thực trên tám mẫu đất đưa về nhà cất kỹ, lại còn cắt được nghìn cân lau trên những mảnh đất vô chủ để chờ đến lúc nông nhàn sẽ đan chiếu. Họ quên hộ cá thể, tất nhiên cũng quên cả con lừa cá thể, cho nên họ bắt những con lạc đà gầy trơ xương đi vận chuyển quặng sắt. Tôi, một con lừa đực khỏe mạnh nhờ thế mà có thể tự do tự tại đi tìm một chút lãng mạn, một chút tình yêu.
Tôi vượt qua không biết bao nhiêu là người và gia súc, trong đó có cả vài chục con lừa nhưng hình bóng của cô ả đã phát ra mùi hương làm tôi điên đảo vẫn bặt vô âm tín, ngay cả cái mùi đặc biệt ấy cũng có vẻ loãng dần, lúc có lúc không. Tôi tin vào cái mũi thính của tôi, tôi cũng tin vào trực giác rằng, chắc chắn ả lừa của tôi ở đâu đó trong số những con lừa đang thồ quặng sắt trên lưng hoặc đang kéo xe kia thôi. Trong thời buổi mà con người quản lý nghiêm ngặt thế này, tìm đâu ra con lừa thứ hai đang ung dung thong thả mà phát tiết dục tình như tôi? Trước khi công xã nhân dân thành lập, Hồng Thái Nhạc đã từng chửi như tát nước vào mặt ông chủ tôi:
- Mẹ kiếp! Mặt Xanh! Anh là người duy nhất ở Cao Mật làm ăn cá thể. Anh là một thằng đen điển hình. Chờ đấy! Qua lúc bận rộn này, tôi sẽ thanh toán anh!
Vẻ mặt ông chủ tôi chẳng biểu hiện một thái độ nào, nói một cách lạnh lùng:
- Tôi chờ anh đây!
Tôi chạy qua chiếc cầu bắc qua sông đào. Chiếc cầu này mười mấy năm trước đã bị phi cơ đánh sập, mới được sửa lại. Tôi chạy một vòng quanh những cái lò đang hừng hực cháy, cũng không thấy ả lừa ấy đâu cả. Một số công nhân mặt mày đỏ lừ như đang say rượu trông thấy tôi thì phấn chấn hẳn lên, lăm lăm những thanh sắt và xẻng bao vây như muốn bắt tôi. Điều này không thể được. Trông dáng họ còm nhom xiêu vẹo thế kia làm sao có thể sánh nổi tốc độ của tôi, thậm chí nếu có đuổi kịp thì sức đâu mà bắt giữ tôi. Họ chỉ hét hò, chỉ hoa chân múa tay hư trương thanh thế mà thôi. Ánh lửa bập bùng càng khiến tôi thêm uy nghi, bộ lông đen tuyền như lụa của tôi sáng lấp lánh. Tôi quả quyết rằng trong mắt và tất cả ký ức của tất cả bọn họ, chưa có ai từng thấy một con lừa nào đẹp đẽ, uy nghi đến như thế. Kêu lên mấy tiếng thật to, tôi nhắm thẳng vào những người muốn bắt tôi ấy xông đến, họ chạy tứ tán, có người còn ngã lăn ra đất, có người còn vác cả xẻng bỏ chạy trông giống như một đội quân thất trận đang bán sống bán chết tìm cách thoát thân. Chỉ có một người cả gan dùng thanh sắt đâm vào mông tôi. A! Đồ chó! Thanh sắt đang nóng, tôi ngửi thấy có mùi lông cháy khét. Thằng cha này để lại dấu vết không thể phai mờ trên cái mông đẹp đẽ của tôi. Tôi rướn người lên chạy khỏi khu lò, lẩn mình trong bóng tối nơi những lùm lau lách ven sông.
Mùi thơm của lau lách và những đợt gió mát từ sông thổi lên khiến tôi bình tĩnh trở lại, vết đâm trên mông vẫn còn âm ỉ đau đớn, nếu so với lúc tôi bị sói cắn có lẽ đau đớn hơn nhiều. Vượt qua bãi lầy, tôi đi về phía bờ sông, uống mấy ngụm nước, nước sông thoảng mùi phân cóc nhái, lại có cái gì cộm cộm theo nước trôi vào cổ họng tôi. Thì ra tôi đã uống vào bụng những con nòng nọc. Có một chút tởm lợm, song không còn cách nào khác. Nghe đâu là nòng nọc cũng có tác dụng giảm đau rất tốt... Đang lúc hoang mang không biết đi về đâu, cái mùi hấp dẫn ấy lại đột ngột lừng lên làm tôi trấn tỉnh lại. Sợ nó lại đột ngột biến mất, tôi lại lần dò đi theo, hi vọng cái mũi rất thính của tôi sẽ dẫn tôi đến chỗ con lừa cái. Rời khỏi nơi luyện gang đã xa, ánh trăng trở nên sáng vằng vặc, dưới sông cơ man nào là ếch nhái kêu inh ỏi, xen lẫn trong ấy là những tràng vỗ tay, những tiếng hoan hô văng vẳng. Tôi biết, những con người cuồng nhiệt ở bên ấy đang lên cơn tâm thần vì những thắng lợi tưởng tượng của mình.
Tôi chạy theo cái mùi hấp dẫn ấy không biết bao lâu, chỉ biết cái nông trường quốc doanh khí thế ngất trời ấy đã bị tôi bỏ lại đằng sau lưng xa lắm rồi. Tôi đi qua một xóm vắng rồi chạy theo một con đường ruộng nhỏ. Bên phải là một khoảnh lúa mạch, bên trái là một cánh rừng bạch dương. Lúa mạch đang chín rộ nhưng lại bốc lên một mùi khô khốc trong ánh trăng lạnh lẽo, thi thoảng một vài con thú hoang chạy trong ruộng làm những bông lúa gãy gập xuống. Lá bạch dương lấp lánh tựa hồ như cả rừng cây đều được dát bạc. Nói thực lòng, tôi không quan tâm lắm đến cảnh đẹp chung quanh, chỉ buột miệng nói ra mà thôi. Đột nhiên...
Cái mùi nồng nàn như rượu, như mật, như đậu vừa mới lấy ra từ nồi rang, như một sợi dây tơ hồng ấy bỗng lừng lên trong không gian. Tôi chạy cả đêm, trải qua không biết bao nhiêu khổ cực để tìm tình yêu, cuối cùng tôi cũng đã toại nguyện. Tôi vọt lên phía trước nhưng lại nhanh chóng kiềm chế lại, bước chân trở nên rón rén, cẩn thận. Giữa con đường nhỏ, dưới ánh trăng là một người đàn bà mặc áo trắng, không có bóng dáng con lừa cái nào cả! Nhưng, mùi vị đặc trưng của giống lừa cái thời kỳ động tình vẫn nồng nàn lan tỏa. Có lẽ nào người ta đang sắp đặt âm mưu gì đây? Có lẽ nào đàn bà lại có thể phát tiết ra cái mùi vị làm cho một con lừa đực như tôi thèm đến phát điên sao? Trong lòng đầy nghi hoặc, tôi chầm chậm tiến đến gần người đàn bà; càng tiến đến gần, ký ức của Tây Môn Náo lại cuồn cuộn hiện về, chỉ cần một tàn lửa nhỏ sẽ biến thành một trận cháy lớn, ý thức của lừa nhường chỗ cho tình cảm con người. Chưa nhìn thấy mặt bà ta nhưng tôi biết đó là ai. Trừ bà Bạch ra, người đàn bà nào còn có thể phát ra được cái mùi hạnh nhân đăng đắng thư thế? Ôi! Vợ tôi! Bà là một người đàn bà bất hạnh!
Sao tôi lại gọi bà ấy là người đàn bà bất hạnh? Trong số ba người đàn bà của tôi, số phận của bà Bạch là bi thảm nhất. Nghinh Xuân và Thu Hương đều tái giá với những người cùng khổ đã đổi đời, thay đổi thành phần giai cấp của mình, chỉ còn bà ấy bị chụp cái mũ địa chủ, bị xem là thành phần không thể cải tạo, bị đưa vào ở trong căn nhà trông coi mồ mả của họ Tây Môn. Căn nhà này tường đất mái lá, thấp lè tè, nhỏ bằng chuồng lợn, lâu lắm rồi không được tu sửa, gió thốc mưa dột, có thể đổ sụp bất cứ lúc nào, e có ngày nào đó đổ nhào và trở thành phần mộ chôn xác bà ấy thôi. Một số phần tử xấu được đi cải tạo lao động bây giờ đã vào công xã nhân dân. Theo lẽ thường, lúc này bà Bạch cũng phải ở trong đội ngũ những người thồ đá hoặc làm lụng trong các lò cao cùng với những phần tử xấu ấy, cùng chịu sự giám sát của Dương Thất, tóc tai rối bù, quần áo rách bươm giống như quỷ đói chứ! Vì sao bà ấy lại có thể mặc được bộ quần áo trắng tinh khiết, có thể đứng giữa cảnh vật đẹp như họa thế này mà tỏa ra mùi hương huyền diệu như thế?
- Ông nhà, tôi biết ông đã đến. Tôi biết ông nhất định sẽ đến. Tôi cũng biết ông qua bao năm sóng gió, thấy bao nhiêu chuyện vô liêm sỉ, ông sẽ nhớ đến lòng trung thành của tôi! Dường như bà ta đang tự nói chuyện cho mình nghe, lại như nói với tôi về những tâm sự bi thương chất chứa trong lòng, giọng nói đầy vẻ ai oán, thê lương: Ông nhà, tôi cũng biết ông đã hóa kiếp thành lừa, nhưng cho dù là như vậy, ông vẫn cứ là chồng tôi, ông vẫn là chỗ dựa của tôi. Ông nhà ơi! Chỉ đến khi ông trở thành một con lừa, tôi mới biết tình cảm của ông dành cho tôi. Ông còn nhớ trong những ngày đầu năm ấy, lúc ông mới sinh ra, ông đã gặp tôi thế nào không? Ông đi theo Nghinh Xuân ra ruộng hái rau dại, ông chạy ngang qua căn nhà trông coi phần mộ tôi đang ở, tôi đã nhìn thấy ông khi tôi đang đắp thêm đất vào mộ ông. Ông đã chạy đến bên tôi, dùng cái miệng nhỏ xíu cắn cắn vào áo tôi. Quay đầu lại, tôi đã thấy ông, một chú lừa con xinh xắn. Tôi sờ sống mũi ông, mân mê vành tai ông, ông liếm liếm tay tôi. Lòng tôi chua xót, cảm giác bi thương và ấm áp lẫn lộn, nước mắt tôi tuôn trào. Trong làn nước mắt mờ mờ, tôi nhìn thấy mắt ông cũng khóc, tôi còn nhìn thấy ảnh ngược của tôi trong mắt ông, thấy được từ mắt ông một sự quen biết, thân thiết khi nhìn tôi. Ông nhà ơi! Tôi biết ông oan ức. Tôi cào cấu đất còn tươi rói trên mộ ông, tôi nằm lăn trên mộ ông, úp mặt xuống đất vàng thầm gọi tên ông và ông đã dùng cái chân nhỏ xinh xinh đá vào mông tôi... Lúc ấy tôi chắc chắn là ông đã đầu thai thành lừa. Diêm Vương thật không công bình khi bắt ông làm kiếp lừa. Nhưng nghĩ lại, biết đâu đó lại là sự lựa chọn của ông, bởi vì ông không muốn rời xa tôi, không yên tâm về tôi, cam tâm tình nguyện trở thành lừa để bầu bạn với tôi. Có lẽ Diêm Vương cho ông đầu thai vào một gia đình quyền quý nhưng ông không thuận, có phải không? Ông muốn thành lừa để được ở bên tôi phải không?
Tôi không thể cắt đứt những tâm sự cứ tuôn ra như nước vỡ bờ ấy, đành đứng ngây người nhìn bà. Vẫn miên man trong ký ức, bà Bạch nói tiếp:
- Ngay lúc ấy, tiếng quân nhạc xa xa vẳng đến. Nghinh Xuân đứng sau lưng tôi thấp giọng bảo: Đừng khóc nữa, có người đến đấy! Cô ta vẫn chưa phải hoàn toàn mất hết lương tâm, nhanh nhẹn quờ tay vào sọt lấy ra một nắm cỏ phủ lên xấp tiền vàng mã. Cô ta lén lút đốt tiền cho ông đấy mà. Tôi nén chặt tiếng khóc khi thấy ông và Nghinh Xuân vội vàng chạy vào rừng tùng, ông cứ chạy ba bước thì ngoái đầu nhìn lại... Ông nhà ơi! Tôi biết ông vẫn giữ tình sâu nghĩa nặng đối với tôi... Đoàn người đã tiến đến gần, tiếng chiêng, tiếng kèn inh ỏi, cờ đỏ màu máu, vòng hoa trắng toát. À! Đó là học sinh và thầy giáo trường tiểu học đi thăm mộ liệt sỹ. Bên nghĩa trang liệt sỹ, hoa đào đỏ rực như ráng chiều, tiếng ca hát rộn ràng. Nhưng, ông nhà ơi, trước mộ ông, vợ ông không dám khóc!
... Cái đêm ông náo loạn trụ sở thôn, cắn tôi một miếng ấy, ai cũng nghĩ ông bị điên, chỉ có tôi hiểu ông. Tài sản của chúng ta đã bị đào xới lâu rồi, sao có thể còn được? Ông cắn tôi một cái, tôi cho đó là ông hôn tôi, có đau một tí, song có thế tôi mới khắc cốt ghi tâm. Cám ơn cái hôn của ông. Nó đã cứu tôi. Bọn chúng thấy đầu tôi chảy máu lênh láng, e rằng tôi sẽ chết nên mới thả cho tôi về. Nằm trong cái nhà trông coi mồ mả tổ tiên nhà ông, tôi muốn mình được chết, sau khi chết lại đầu thai thành lừa cái cùng với ông làm thành vợ chồng lừa...
Hạnh Nhi, Bạch Hạnh Nhi, vợ tôi... Tôi muốn gọi tên bà, song không thể thốt thành lời, vẫn cứ là tiếng kêu của lừa! Tôi ghét cái thân lừa của tôi, tôi quẫy đạp, muốn nói tiếng nói của con người, nhưng tất cả vô hiệu. Bao nhiêu lời thổn thức từ trái tim tôi cuối cùng cũng chỉ là những tiếng “ao ao” tội nghiệp. Tôi chỉ còn biết dùng cái mõm lừa của tôi hôn bà, dùng cái chân lừa của tôi ve vuốt bà, để cho nước mắt của tôi rơi trên thân thể bà. Giọt nước mắt lừa rõ to, tôi sẽ dùng nó rửa mặt cho bà. Bà cứ nằm xuống đất đi, nhìn vào tôi... Tôi sẽ dùng mõm mình cởi quần áo bà, quấy rầy bà, giống như cái đêm tân hôn ấy...
... Một đám đông đang hò hét xông vào nhà Tây Môn, lôi tôi ra khỏi giấc mộng, chuyện tình yêu gián đoạn, cũng đưa tôi từ trạng thái nửa người nửa lừa thành con lừa chính hiệu. Họ giương mày trợn mắt, khí thế bừng bừng xông vào chái Tây Môn lôi Mặt Xanh ra ngoài, quấn ngang bụng ông ta một lá cờ trắng nhỏ. Mặt Xanh lộ vẻ phản kháng, ngay lập tức ông ta đã bị mấy người giữ chặt cứng. Ông ta định mở miệng kêu, họ nói ngay:
- Chúng tôi vâng lệnh đến đây. Cấp trên nói, ông muốn làm ăn cá thể, cứ để cho ông làm ăn cá thể. Nhưng luyện gang thép, đắp đê sửa đường, thủy lợi là chuyện đại sự của quốc gia, mỗi công dân đều có nghĩa vụ phải tham gia. Lúc đào mương chúng tôi đã quên ông, lần này thì không thể trốn tránh được!
Họ túm lấy Mặt Xanh dẫn ra khỏi cổng, một người khác dắt tôi ra khỏi chuồng. Tay này có vẻ có kinh nghiệm, xem ra là người khá quen thuộc với các loài gia súc. Anh ta nắm lấy cổ tôi, tay phải nắm chặt mõm tôi và nhét một cái hàm thiếc vào, chỉ cần tôi vùng vẫy là anh ta kéo mạnh, cái hàm thiếc sẽ làm cho tôi tức thở, đau không thể tả.
Nghinh Xuân từ trong nhà chạy ra định giằng tôi lại, nói:
- Các ông đem chồng tôi đi đâu thì đem, tôi cũng có thể đi vác đá, đi luyện gang, nhưng không được bắt con lừa của tôi.
Người đang nắm cổ tôi nói một cách hung dữ:
- Này, nữ công dân! Cô xem bọn tôi là ai, là con lừa à? Chúng tôi là dân quân cốt cán của công xã nhân dân, làm theo chỉ thị của cấp trên, của chính sách. Chúng tôi tạm thời trưng dụng lừa nhà cô, việc xong sẽ trả lại.
- Tôi đi thay cho con lừa này! Nghinh Xuân nói.
- Xin lỗi, cấp trên không chỉ thị như thế, chúng tôi không tự ý quyết định được.
Mặt Xanh vùng khỏi tay hai người kia, nói lớn:
- Các ông không được làm như thế đối với chúng tôi. Sửa hồ chứa nước, luyện gang thép là chuyện của nhà nước, tôi sẵn sàng đi làm không dám cãi, thiếu một công tôi nhất định làm bù, nhưng tôi có một yêu cầu, để tôi và con lừa cùng ở một chỗ.
- Chuyện này chúng tôi nói cũng chẳng ăn thua gì. Ông cần gì cứ đề nghị với cấp trên!
Rất cẩn thận và cảnh giác, hắn kéo tôi ra ngoài, Mặt Xanh bị hai tên áp hai bên giống như người ta thường áp giải những kẻ đào ngũ đi theo sau, ra khỏi làng, đi qua trụ sở ủy ban khu, nay là trụ sở công xã nhân dân và cái lò rèn sắt, nơi có ông thợ rèn mũi đỏ và đứa bé đã từng đóng móng sắt cho tôi. Khi đi ngang qua khu mộ tổ tiên nhà Tây Môn, tôi nhìn thấy một đám học sinh trung học và giáo viên đang đào đào bới bới để lấy gạch đá. Một người đàn bà mặc đồ tang màu trắng đi từ trong gian nhà lá xiêu vẹo chạy nhào ra đè sấp một đứa xuống rồi nằm phục lên trên, bóp chặt lấy cổ nó. Ngay lập tức, một hòn đá vụt tới nhằm trúng ngay đỉnh đầu bà ta, mặt bà ta trở nên trắng bệch như bôi một lớp bột đá, ôm lấy đầu rên rỉ trông rất thảm thiết. Một ngọn lửa thiêu đốt lòng tôi, hình như tôi đã bật lên tiếng nói - tiếng nói của một con người hẳn hoi xuất phát từ cuống họng lừa của tôi:
- Dừng tay! Tao là Tây Môn Náo! Tao không cho phép chúng mày đụng đến mồ mả tổ tiên nhà tao, không cho phép đánh vợ tao!
Một cách dữ tợn, tôi tung hai chân trước lên, cố nén cơn đau thắt ruột từ miệng, nhằm thằng đi bên cạnh đá thẳng. Hắn văng xuống bờ mương đầy bùn ven đường. Là một con lừa, tôi có thể nhắm mắt làm ngơ trước cảnh tượng ấy, song với tư cách là một con người, tôi không thể tha thứ cho kẻ đào mả ông bà tôi, đánh vợ tôi. Tôi xông thẳng vào đám người đang đào bới, cắn vỡ đầu một giáo viên cao to, đá vào một thằng học sinh đang cạy mộ làm nó ngã lăn ra. Bọn học sinh bỏ chạy tứ tán còn mấy tay giáo viên thì chỉ biết co rúm người lại nằm im. Nhìn bà Bạch đang nằm lăn lộn dưới đất, nhìn xuống cái hố huyệt đen ngòm, tôi ứa nước mắt và quay người chạy thẳng vào cánh rừng tùng dày đặc.