- 40 - Lệ ngọc rơi, Xuân Miêu dâng hiến,-Nụ hôn đầu, Giải Phóng cuồng si.
Trong khoảng thời gian sáu năm ở hợp tác xã cung tiêu, tôi - Lam Giải Phóng thay đổi chức vụ liên tục, từ trưởng phòng tổ chức - chính trị lên bí thư đảng ủy, rồi chủ nhiệm kiêm bí thư đảng ủy. Từ đó, tôi được đề bạt lên làm phó huyện trưởng phụ trách văn xã. Thành thật mà nói, con đường thăng quan tiến chức của tôi là khá suôn sẻ, cho dù có đôi lời ra tiếng vào, nhưng tôi không hề xấu hổ với lương tâm. Cho dù giữa tôi với trưởng ban tổ chức huyện ủy - sau này là bí thư huyện ủy Bàng Kháng Mỹ có nhiều mối quan hệ đặc biệt: con lừa nhà tôi chở mẹ cô ấy vào bệnh viện; anh cùng mẹ khác cha Kim Long của tôi với cô ấy rất thân thiết; tôi quen với bố mẹ và cả em gái cô ấy; con trai tôi và con gái cô ấy học cùng lớp; con chó nhà tôi và con chó nhà cô ấy là chị em... nhưng tôi trở thành phó huyện trưởng hoàn toàn dựa vào tài năng của tôi, sự tín nhiệm của đồng nghiệp và quần chúng, đương nhiên cũng có sự quan tâm bồi dưỡng của lãnh đạo. Tôi chưa hề bước chân vào nhà cô ấy vì có cảm giác cô ấy không mấy mặn mòi đối với mình. Sau khi tôi nhận chức không lâu, có lần vô tình gặp nhau ngoài sân trụ sở ủy ban huyện, liếc thấy chung quanh không có ai, cô ấy nói nhỏ:
- Đồ yêu quái xấu xí! Tôi bỏ cho anh một phiếu chống, thế mà anh vẫn cứ trúng!
Hơi choáng váng vì những lời quá đỗi thành thật này, tôi câm lặng. Năm ấy tôi đã bốn mươi tuổi, bụng đã phệ, tóc đã bắt đầu hói. Cô ấy cũng đã bốn mươi nhưng thân hình vẫn còn đẹp lắm, da dẻ còn căng và hồng hào lắm, gương mặt vẫn tràn trề nét xuân. Hình như thời gian và tuổi tác chẳng có chút uy lực nào đối với cô ấy. Tôi lặng yên nhìn theo thân hình tuyệt mỹ, chăm chú nhìn cái quần màu cà phê sữa, cặp mông tròn và chiếc eo lưng thanh tú, lòng tôi có một chút bấn loạn...
Nếu chuyện giữa tôi và Bàng Xuân Miêu không xảy ra, có lẽ tôi vẫn tiếp tục thăng quan tiến chức, có thể được điều động đến một nơi khác làm huyện trưởng hoặc bí thư, hoặc bất kỳ một chức vụ tương đương nào đó để hưởng thụ thêm một thời gian nữa rồi hạ cánh an toàn, chả bù như bây giờ, thanh danh tiêu tán, ẩn mình trong một ngôi vườn nhỏ giữa phố huyện cho qua ngày đoạn tháng. Nhưng tôi không hề hối hận.
- Tôi biết ông không hối hận. Ở chừng mực nào đó, tôi còn xem ông là một thằng đàn ông đúng nghĩa! Lam - Ngàn - Năm - Đầu - To cười châm chọc nhưng biểu lộ sự thông cảm, nói. Tôi nhìn thấy nét quen quen của con chó nhà tôi trên gương mặt của nó.
Khi Mạc Ngôn dẫn theo Bàng Xuân Miêu xuất hiện trong phòng làm việc của tôi, ngay lập tức tôi hiểu rằng, mấy chục năm qua tôi đã lãng phí thời gian như thế nào. Lâu nay tôi vẫn cho rằng mình quen tất cả thành viên trong nhà họ Bàng, nhưng trong ký ức của tôi, Xuân Miêu chỉ là một cô bé đi bằng hai tay trước cổng xưởng chế biến gấm số năm.
- Cô... đã lớn thế này rồi à? Vẫn với tư cách người lớn, tôi quan sát cô ấy từ đầu đến chân rồi cảm khái: Lúc ấy, cô làm thế này...thế này...
Tôi cố gắng diễn tả bằng điệu bộ những động tác của cô ấy. Gương mặt Xuân Miêu đỏ ửng và trên chóp mũi xuất hiện mấy giọt mồ hôi lấm tấm. Đó là ngày chủ nhật mồng một tháng bảy năm một chín chín mươi. Trời rất nóng. Phòng làm việc của tôi ở tầng ba, mở cửa là thấy mấy ngọn cây ngô đồng, trên đó ve đang kêu râm ran. Xuân Miêu mặc chiếc quần màu đỏ, chiếc áo sơ mi trắng, chiếc cổ cao nhỏ và xanh đeo một chuỗi hạt cườm màu lục, hai mắt to tròn, mồm nhỏ, vành môi cong cong khêu gợi, đôi hàm răng trắng đều. Cái làm tôi thích nhất là đôi bím tóc dài tết theo lối cổ điển thả xuống hai bờ vai gầy. Mạc Ngôn đã từng viết một cuốn truyện mang tên “Chiếc bím tóc”, kể chuyện một phó huyện trưởng phụ trách văn xã có quan hệ tình ái với một cô nhân viên hiệu sách. Câu chuyện kết thúc rất quái đản, không giống với câu chuyện của chúng tôi, nhưng rõ ràng anh ta lấy nguyên mẫu từ quan hệ giữa tôi và Xuân Miêu. Chơi với nhà văn thật khó, chơi không đẹp là bị đưa vào sách, tôi rất ân hận về chuyện này.
- Mời ngồi! Mời ngồi! Tôi vừa rót trà vừa nói: Đúng là nhanh thật! Con bé Xuân Miêu ngày xưa, loáng một cái đã thành một tiểu thư xinh đẹp như thế này rồi!
- Chú Lam! Đừng rót trà nữa. Lúc nãy trên phố, thầy Mạc đã mời cháu uống nước rồi ạ. Xuân Miêu ngồi xuống salon và nói.
- Không được rồi! Không được rồi! Mạc Ngôn chen ngang: Phó huyện trưởng Lam cùng tuổi với chị cô, mẹ của ông ấy lại là mẹ nuôi của cô, không thể gọi bằng chú được.
- Nói bậy! Tôi vứt gói thuốc lá trước mặt Mạc Ngôn: - Làm gì có chuyện mẹ nuôi mẹ đẻ ở đây! Rồi tôi đưa cho Xuân Miêu một tách trà Long Tỉnh, nói: Gọi thế nào tùy ý, đừng nghe miệng thầy Mạc của cô. Hình như cô công tác ở hiệu sách Tân Hoa phải không?
- Lại quan liêu rồi! Mạc Ngôn vừa nói vừa rút một điếu thuốc rồi nhét cả gói vào túi: - Tiểu thư Bàng Xuân Miêu, nhân viên cửa hàng sách thiếu nhi thuộc hiệu sách Tân Hoa, biết đánh phong cầm, hát hay múa giỏi, lại còn viết bài cho báo của tỉnh nữa đấy!
- Thật thế sao? Tôi ngạc nhiên: Thế thì công tác tại hiệu sách không phải là quá lãng phí tài năng ư?
- Đúng thế! Tôi nói với cô ấy, chúng ta đi tìm phó huyện trưởng Lam, ông ấy sẽ can thiệp để cô về đài truyền hình.
- Thầy Mạc! Mặt Xuân Miêu đỏ lên, liếc nhìn tôi, nói: - Em không nghĩ đến chuyện đó đâu!
- Năm nay cô hai mươi tuổi, đúng không? Nên thi đại học, vào Đại học Nghệ thuật!
- Em chẳng biết gì hết, em không đậu được đâu. Cứ vào phòng thi là em hồi hộp, có khi ngất xỉu luôn.
- Không nhất thiết phải học đại học. Mạc Ngôn lại huyên thuyên: - Nghệ sĩ chân chính không nhất thiết phải do trường đại học đào tạo ra, chẳng hạn tôi đây...
- Mặt anh càng ngày càng dày rồi đó. Tự hát tự vỗ tay, sao thành danh được. Tôi chế giễu.
- Kiểu người như tôi giống Lý Bạch ngày xưa, ngạo ngược cậy tài, cuồng phóng coi thường khuôn phép, không ai trói buộc được tôi! Mạc Ngôn dương dương tự đắc.
- Có cần tôi gọi Lý Tĩnh không? Tôi hỏi.
Lý Tĩnh là bác sĩ tâm thần, bạn tôi, công tác ở bệnh viện huyện.
- Thôi, không đùa nữa, nói chuyện chính thôi. Không phải người ngoài, không cần xưng hô theo chức vụ, gọi là anh, anh Lam. Anh quan tâm đến cô em gái bé bỏng này nhé! Mạc Ngôn kết luận.
- Đương nhiên rồi! Nhưng còn bí thư Bàng, tôi nào dám động chân động tay.
- Đây chính là chỗ đáng yêu nhất của em Xuân Miêu đấy. Cô ấy chưa hề nhờ chị, bất cứ chuyện gì. Mạc Ngôn nói.
- Được rồi! Thế, đại văn hào lâu nay có viết gì không?
Mạc Ngôn bắt đầu thao thao bất tuyệt về cuốn sách anh ta đang viết, tôi thì ngồi nghe có vẻ chăm chú nhưng tâm trí hoàn toàn hướng về Xuân Miêu. Thề có trời cao chứng giám, lúc ấy tôi chưa hề xem cô ấy là đàn bà, một thời gian khá dài sau đó cũng thế, chẳng qua có một chút rung động vô tư trước tuổi trẻ và sắc đẹp giản dị của cô ấy, cũng có chút thương xót muốn giúp đỡ là chính. Chiếc quạt đứng ở góc phòng thổi qua người Xuân Miêu mang theo hương thơm trinh nguyên thoang thoảng khắp phòng.
Nhưng hai tháng sau, mọi việc thay đổi hết. Vẫn là một chiều chủ nhật, vẫn là một ngày nắng nóng nhưng tiếng ve rỉ rả trên cây ngô đồng không còn nữa, chỉ có đôi chim hỉ thước líu lo trên cây. Chim hỷ thước thường báo hiệu điềm lành, sự có mặt của chúng như báo hiệu là hạnh phúc đang đến với tôi. Cô ấy đã đến, chỉ có một mình. Con quạ Mạc Ngôn dưới sự giúp đỡ của tôi đã đi tham dự một lớp lý luận sáng tác tại một trường đại học ở Tây An nhằm giải quyết vấn đề bằng cấp. Hai tháng qua, cô ấy có đến tìm tôi mấy lần, tặng tôi mấy hộp trà Hoàng Sơn Hầu Quỳ, nói rằng bố cô ấy đi du lịch Hoàng Sơn mang về. Tôi hỏi cô ấy có muốn chuyển về đài truyền hình, nếu muốn thì mọi chuyện vô cùng giản đơn, vì ngoài tôi ra, tiếng nói của Kháng Mỹ cực kỳ có trọng lượng.
- Anh đừng nghe lời thầy Mạc, em chẳng hề có suy nghĩ ấy!
Cô ấy vội vã phân trần, còn nói chẳng muốn đi đâu, chỉ thích ở hiệu sách bán sách cho trẻ con. Có ai mua sách trẻ con, cô ấy bán sách trẻ con, không ai mua sách trẻ con, cô ấy đọc sách trẻ con. Đó là hạnh phúc nhất đời của cô ấy.
Hiệu sách nằm phía bên kia con đường, cách trụ sở ủy ban huyện khoảng hai trăm mét. Ngày nào cũng thế, cứ mở cửa sổ phòng làm việc là ngôi nhà hai tầng kiến trúc theo lối cổ đập vào mắt tôi. Bốn chữ “Tân Hoa thư điếm” bị tróc sơn vẫn nằm đó bao nhiêu năm nay. Đúng là cô bé này không giống bao nhiêu người khác, trong khi người ta tận dụng mọi cơ hội để làm quen với những người có chức quyền cao nhất huyện là Bàng Kháng Mỹ thì cô ấy lại cự tuyệt sự giúp đỡ của chị. Cô ấy hoàn toàn có thể tìm một công việc nhẹ nhàng nhưng thu nhập cao mà chẳng tốn một chút công sức và chi phí nào. Vấn đề là ở chỗ, cô ấy tỏ ra chẳng cầu cạnh ai, tại sao lại đến gặp tôi. Tuổi cô ấy đáng ra đang bận bịu với bạn trai mới phải chứ? Xuân Miêu chẳng phải sắc nước hương trời gì, nhưng thật trong trắng, thật thanh khiết, tôi tin người theo đuổi cô ấy không phải là hiếm, cô ấy hà tất phải quan tâm đến một con người đã bốn mươi tuổi, một bên mặt xanh lè như quỷ là tôi... Tôi nghĩ mãi mà vẫn không tìm ra lý do cô ấy thường xuyên đến chỗ tôi mỗi chiều chủ nhật.
Trong vòng hai tháng, cô ấy đến sáu lần, và đây là lần thứ bảy. Mấy lần đầu có Mạc Ngôn đi kèm, nhưng sau này thì tự đến một mình. Có Mạc Ngôn, không khí tự nhiên, cởi mở hơn, không Mạc Ngôn, cả tôi lẫn cô ấy đều e dè khép nép. Lần nào cũng thế, cô ấy chỉ ngồi đúng vị trí trên chiếc salon mà lần đầu tiên cô ấy ngồi, vẫn chỉ mặc bộ quần áo lần đầu tiên đến đây đã mặc. Để tránh những câu trao đổi lãng nhách, tôi đưa cho cô ấy một số tạp chí, nhưng cô ấy đều lắc đầu, đều bảo là đã xem. Cuối cùng, tôi bực mình lấy trên giá xuống cuốn “Phòng trị những bệnh thông thường ở gia súc”, lần này thì cô ấy đón nhận và nói:
- Cuốn này em chưa hề đọc qua.
Tôi chăm chú đọc và phê duyệt công văn, thi thoảng liếc nhìn. Cô ấy ngồi trên salon, lưng hơi tựa vào ghế, cặp đùi dài và thon thả song song, quyển sách được kê trên ấy. Điệu bộ đọc sách sao mà chăm chú, thi thoảng lại lẩm nhẩm đọc thành lời khiến tôi không ghìm được tiếng cười nhỏ vì phát hiện cách đọc sách của cô ấy giống một lão nông văn hóa không cao.
Nếu những lúc ấy có ai đến tìm tôi, thấy một cô thiếu nữ ở trong phòng phó huyện trưởng, họ sẽ cảm thấy khó xử, ngượng ngùng. Nhưng nếu tôi bảo họ, đây là em gái bí thư Bàng, chắc chắn họ sẽ tỏ ra cung kính ngay lập tức. Tôi chẳng biết họ nghĩ gì, nhưng tuyệt đối họ sẽ không hề nghĩ phó huyện trưởng Lam và em gái bí thư Bàng có gì ám muội trong quan hệ. Thú thực là, không phải vì cô ấy mà tôi không về nhà vào chủ nhật, chỉ có điều, sự có mặt của cô ấy khiến tôi quyết tâm không về hơn mà thôi.
Lần thứ bảy này, cô ấy không mặc chiếc quần đỏ như thường lệ, có lẽ lần trước tôi đã trêu cô ấy, đại khái tôi đã nói:
- Xuân Miêu! Hôm qua anh đã gọi điện cho chú Bàng, bảo chú ấy mua cho em một chiếc quần mới rồi!
Cô ấy đỏ mặt tía tai:
- Sao anh lại làm thế?
- Thôi, anh đùa đấy!
Lần này thì cô ấy mặc chiếc quần màu lam đậm, trên cổ vẫn là chuỗi hạt màu lục và vẫn chiếc sơ mi trắng ấy, vẫn ngồi ở chỗ cũ nhưng sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhìn trừng trừng về phía cửa sổ. Thấy lạ, tôi hỏi:
- Xuân Miêu! Hôm nay em làm sao thế?
Cô ấy đưa mắt nhìn tôi, không nói không rằng, ôm mặt khóc. Chủ nhật hôm ấy có người trực văn phòng. Tôi luống cuống mở cửa. Tiếng khóc như những cánh chim ùa ra khỏi phòng và lan tỏa khắp trụ sở. Tôi vội vàng đóng cửa. Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa hề gặp chuyện khó xử như thế này bao giờ, chỉ biết vặn vẹo đôi tay, nói nhỏ:
- Xuân Miêu à, đừng khóc, đừng khóc nữa mà!
Nhưng tiếng khóc ấy không hề giảm mà càng lớn hơn. Tôi muốn mở cửa, nhưng biết là không thể mở. Mồ hôi túa ra, tôi ngồi xuống salon, tay trái bóp nhẹ vai, tay phải vuốt vuốt mái đầu thơm phức của cô ấy, thì thầm:
- Đừng khóc nữa mà, có gì cứ nói với anh. Ở huyện Cao Mật này, ai có gan làm cho Xuân Miêu phải khóc, nói với anh, anh sẽ cho cái đầu của người ấy quay một trăm tám mươi độ.
Nước mắt trong vắt vẫn rơi lã chã trên đùi, trên ngực cô ấy. Tôi đứng lên, ngồi xuống bất lực. Chiều chủ nhật, một cô gái trẻ ngồi trong phòng phó huyện trưởng khóc lóc là cớ làm sao? Sau này tôi nghĩ, giá như có băng dán và kéo ở đấy, tôi sẽ dán kín miệng cô ấy lại, hoặc giả lúc ấy tôi bắt chước những tay tướng cướp bắt cóc con gái nhà lành, cởi đôi vớ vo tròn lại và nhét vào miệng cô ấy, sự tình đã rẽ sang hướng khác. Nhưng tôi không làm thế, tôi đã dùng một phương pháp đặc biệt, nhìn ở góc độ nào đó là cực kỳ ngu xuẩn, nhưng có thể xem là cực kỳ thông minh: Tôi ghì lấy đôi vai nhỏ và... dùng đôi môi của tôi bịt kín chiếc mồm xinh đẹp ấy.
Miệng cô ấy rất nhỏ, còn miệng tôi rất to. Như chén uống trà và ly uống rượu úp vào nhau, trùm lên nhau, tiếng khóc của cô ấy xông thẳng vào cuống họng khiến tai tôi lùng bùng. Xuân Miêu ngưng khóc, nhưng tôi lại bị tràn ngập một cảm giác mà suốt bốn mươi năm qua tôi chưa hề trải qua... Tuy tôi đã có vợ và sinh con, nhưng nói ra điều này có vẻ khó tin. Trong mười bốn năm làm vợ chồng với Hợp Tác, tôi chỉ giao hợp với cô ấy - tôi chỉ có thể dùng từ này vì căn bản tôi không hề yêu Hợp Tác - tổng cộng mười chín lần, còn hôn thì chỉ có một lần, nhưng rất miễn cưỡng. Tôi hôn Hợp Tác vì đêm ấy tôi có xem một bộ phim nước ngoài, tôi thấy người ta thường làm như vậy. Tôi ôm lấy cái đầu đang lắc qua lắc lại như muốn từ chối của Hợp Tác và cảm thấy có một mùi khó chịu xông lên. Từ đó, trong mười mấy lần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, tôi cố tình tránh cái miệng của Hợp Tác. Nhiều lần tôi khuyên cô ấy hãy đến bác sĩ nha khoa để kiểm tra răng, Hợp Tác lạnh lùng nhìn tôi, gằn giọng:
- Tại sao? Răng tôi vẫn chắc khỏe, sao phải đi khám nha khoa?
- Miệng em hình như có mùi. Tôi nói.
- Miệng anh dính cứt thì có!
Sau này tôi có nói với Mạc Ngôn về nụ hôn với Xuân Miêu. Đó là nụ hôn làm tôi run rẩy toàn thân và tôi bắt đầu điên cuồng. Tôi dùng sức ép đầu cô ấy xuống nệm salon, cắn chặt vành môi nhỏ như muốn nhai, muốn nuốt. Lúc này tôi mới thấm thía lời của Mạc Ngôn khi để cho một nhân vật trong tiểu thuyết nói với người yêu: Anh hận là mình không thể nuốt được thân thể kiều diễm của em vào bụng!
Ban đầu, toàn thân Xuân Miêu cứng đơ như khúc gỗ, da thịt lạnh toát. Nhưng chỉ trong chớp mắt, thân hình ấy đã mềm nhũn, căng lên và nóng rực. Miệng cô ấy như mở to ra và một mùi nồng ấm, thơm tho cuồn cuộn dâng lên cổ họng tôi. Đầu lưỡi của tôi một cách không ý thức tiến sâu vào miệng cô ấy, đụng phải đầu lưỡi cô ấy và cả hai quấn vào nhau. Cơ thể cô ấy ép sát vào tôi, hai tay siết lấy lưng tôi. Tôi quên tất cả chuyện thế sự, chỉ còn đôi môi và mùi thơm trinh nguyên của cơ thể cô ấy chiếm cứ con người tôi. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua...
Tiếng điện thoại reo lên, tôi buông Xuân Miêu, nhoài người cầm lấy ống nghe. Chân tôi mềm nhũn, toàn thân hình như không còn chút sức lực nào. Tôi không nghe điện thoại mà chỉ muốn ngắt tiếng kêu đáng ghét. Xuân Miêu đang dựa ngửa trên ghế, gương mặt trắng bệch, vành môi căng mọng và hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống đôi gò má trắng xanh. Tôi rút khăn tay lau hai dòng nước mắt ấy, chỉ nghe Xuân Miêu nói nhỏ:
- Em đau đầu quá!
Tôi đưa tay kéo Xuân Miêu đứng dậy. Đầu cô ấy ngã trên vai tôi, mấy sợi tóc vương vào vành tai tôi nhột nhột. Ngoài hành lang, tiếng hát véo von của cậu công vụ vọng đến. Đó là một bài dân ca Thiểm Tây:
Anh đi về phía tây... Em gái ơi! Làm sao em giữ được chân anh!
Bình thường, khi nghe tiếng hát cậu ấy vang lên là tôi biết trong cái trụ sở to rộng này chỉ còn lại tôi và cậu ấy. Tôi tỉnh táo trở lại, đẩy nhẹ Xuân Miêu, mở cửa phòng và nói với giọng giả dối:
- Xuân Miêu! Anh xin lỗi, anh không kiềm chế được mình...
Nước mắt cô ấy lại trào ra:
- Anh không yêu em sao?
- Rất yêu, rất yêu...
Cô ấy vươn người choàng tay qua cổ tôi. Ôm lấy cái thân hình yêu kiều bé bỏng ấy, tôi nói:
- Cậu công vụ sắp đến dọn vệ sinh phòng anh. Em về trước đi, vài ngày sau gặp lại, anh có rất nhiều chuyện để nói với em...
Tôi ngồi nghe tiếng gót chân của Xuân Miêu vang trong hành lang, nhỏ dần rồi mất hẳn, trong lòng trăm mối tơ vò...