- 41 - Chán vợ, Giải Phóng theo tình mới,-Trung thành, Chó bốn được dẫn đường.
Thực ra, ngay buổi chiều nhá nhem ông về đến cổng, tôi đã ngửi thấy một cái mùi không chỉ làm cho đàn ông say đắm mà ngay cả loài chó chúng tôi cũng ngất ngây vương vấn trên người ông. Mùi thơm này khác hẳn những cái mùi sau những lần ông bắt tay hoặc ôm đàn bà khiêu vũ, cũng chẳng giống cái mùi mà ông từng mang về nhà sau khi thỏa mãn dục tình với một ả đàn bà nào đó. Không có gì là lừa được chiếc mũi của tôi đâu. Lam - Ngàn - Năm nhìn tôi chăm chú nói.
- Không có gì qua được mũi tôi. Lam - Ngàn - Năm khẳng định. Mùa hè năm tám mươi chín, ông về thị trấn Lư Điếm với danh nghĩa là đi kiểm tra, nhưng thực ra là đi tìm đám bạn ở đó, nào là bí thư thị trấn Kim Đấu Hoạn, chủ tịch thị trấn Lỗ Thái Ngư, chủ nhiệm hợp tác xã cung tiêu Kha Lý Đôn để hội hè yến ẩm và đánh bài. Lúc này phong trào đi chơi cuối tuần của cán bộ lãnh đạo huyện đã khá phổ biến. Tôi ngửi thấy trên tay ông có mùi của ba lão Kim, Lỗ, Kha bởi vì họ đã từng đến nhà chúng ta. Ông có thể dối vợ con, lừa đồng nghiệp nhưng không thể lừa được tôi. Buổi trưa các ông ăn cá giáp - loài cá chỉ có ở Vận Lương hà, nhộng tằm và bao nhiêu thứ khác nữa, không thể kể hết. Thực ra chuyện ăn uống không có gì đáng nói, quan trọng là ở chỗ, tôi còn ngửi thấy trên người ông một cái mùi đặc biệt: mùi đàn bà. Điều này chứng minh, sau khi ăn uống no say, các ông còn tìm đến đàn bà. Thị trấn Lư Điếm nằm bên sông, giàu có, phong cảnh tuyệt mỹ, ven bờ sông có mở mười mấy quán rượu, ở đó có hằng hà sa số con gái xinh đẹp bán công khai làm công việc muôn đời là phục vụ đàn ông. Việc này, các ông cũng đã từng công khai tuyên chiến, nhưng cũng đã từng vi phạm. Là một con chó, tôi không có nhiệm vụ chống mại dâm như quan chức các ông, tôi đề cập ở đây chẳng qua là để nói rằng, hôm ấy ông về nhà mà không có mùi tinh dịch, cũng chẳng có cái mùi son phấn đặc biệt của đàn bà bán hoa, mà chỉ có một mùi thơm thanh khiết, trong trắng. Nó hòa lẫn với mùi nồng nồng của ông, từ đó tôi biết ông và cô ấy đã yêu nhau. Tình yêu ấy đã thấm vào máu huyết của hai người, tôi biết không có cách gì để chia cắt hai người nữa rồi.
Đêm ấy, ông có những biểu hiện bất thường, hình như ông đang đấu tranh nội tâm rất dữ dội. Ăn cơm tối xong, ông bê bát đũa xuống bếp rửa, trở lên hỏi chuyện học hành của con trai. Những biểu hiện bất thường này lại khiến vợ ông cảm động, cũng là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy pha cho ông một ly trà. Đêm ấy hình như hai người có làm chuyện vợ chồng. Theo thống kê của ông, đây là lần thứ hai mươi, cũng là lần cuối cùng hai người làm chuyện ấy. Tôi biết, khi làm tình với vợ, trong lòng ông nổi lên cảm giác đạo đức khiến ông có thể chế ngự cảm giác ghét bỏ đối với vợ. Nhưng còn cô gái kia, một khi đã gây mầm trong lòng ông, tất sẽ có ngày khai hoa nở nhụy, lúc ấy không có sức mạnh nào có thể kéo ông ra khỏi vòng tay cô ấy để quay về với vợ. Từ sự biến hóa về mùi vị trên người, tôi biết ông đã sống trở lại, mà một khi ông sống trở lại, gia đình này sẽ tiêu vong.
Loài chó chúng tôi cảm nhận thế giới thông qua mùi vị, cũng thông qua mùi vị mà phán đoán tính chất của mọi việc, từ đó quy định hành động của chúng tôi. Đó là bản năng của loài chó, không qua trường lớp huấn luyện nào cả. Con người huấn luyện chó nghiệp vụ không phải làm cho mũi chó càng thính mà là dạy cho chó biết cách thức dùng hành vi để biểu thị cho con người, vốn không có khứu giác tốt biết được những gì mà chó đã ngửi ra, chẳng hạn lôi đôi giày của kẻ tội phạm từ trong hàng đống giày ra. Đối với chó, lôi ra đôi giày vì nhận ra mùi vị của đôi giày, nhưng con người thì lại nhận ra đó là đôi giày. Nói chuyện này là tôi nhằm cảnh cáo ông, trước mặt chó, ông chớ có che giấu mà cũng đừng cố giữ bí mật, vô ích!
Đêm đó ông vừa bước vào nhà là tôi đã nhận ra mùi vị của Bàng Xuân Miêu, ngay lập tức hình ảnh cô ấy xuất hiện trong đầu óc tôi. Hôm ấy cô ta mặc quần mới, đúng không? Chuyện tôi biết còn nhiều hơn cả ông, bởi tôi ngửi thấy trên thân thể ông những gì đã xảy ra mà ông có khi cũng không hề biết. Đã bảy năm trôi qua, kể từ khi tôi đặt chân đến nhà ông đến khi ông hôn Bàng Xuân Miêu, tôi không còn là một chú cún nữa mà đã biến thành một con chó khổng lồ, oai phong, nhanh nhẹn và hung dữ. Con ông cũng đã học lớp bốn rồi đấy. Bao nhiêu chuyện đã xảy ra đủ để viết thành hàng nghìn trang sách. Nói không ngoa rằng, trong cái phố huyện nho nhỏ này, góc phố nào, cột điện nào cũng đều được tôi đái ít nhất một lần, tất nhiên những chỗ tôi đái cũng có thể có con chó khác đái chồng lên. Hộ khẩu thường trú ở đây là bốn bảy nghìn người, khách vãng lai khoảng hai nghìn và có sáu trăm con chó được nuôi ở đây. Phố huyện là của con người, của các ông, nhưng cũng là của chúng tôi. Các ông có đường phố, có tổ chức, có cơ quan và có lãnh đạo. Chúng tôi cũng thế. Trong sáu trăm con chó ấy, khoảng bốn trăm con là chó bản địa. Chúng giao phối loạn xị nên sinh ra một thế hệ chó tạp nham, lộn giống, mắt mũi lờ đờ, nhút nhát. Có khoảng một trăm hai mươi con chó lai giống Đức, lưng đen, còn lại khoảng hai mươi con giống Bắc Kinh, bốn con cụt đuôi giống Đức, hai con giống Hungary, hai con giống Na Uy, một con gốc Áo vốn là chó chăn dê... Đặc biệt có mười mấy con không thể gọi là chó có gốc gác từ nước Nga, loại này mõm nhọn như loài chuột. Ngoài ra còn phải kể đến một con chó lùn thấp không rõ lai lịch ở trong ngôi biệt thự đầu phố huyện với với người phụ nữ xinh đẹp...
Những con chó bản địa nói chung là ngu xuẩn và ô hợp, do vậy ban đêm ở phố huyện là thế giới của loài chó lai lưng đen chúng tôi. Chó bốn tôi ở nhà ông ăn uống không đến nỗi nào, bởi ông làm quan, ông nợ vợ ông cái “miệng” phía dưới chứ không hề nợ cái miệng trên đầu. Đặc biệt là những ngày lễ tết, của ngon vật lạ không thể nào ăn hết được. Ngoài cái tủ lạnh, ông còn mua về chiếc tủ đá để trữ thức ăn. Toàn của ngon vật lạ. Gà vịt thịt cá không kể, đó là những thứ bình dân, những thứ này mới đáng nói: móng lạc đà Mông Cổ, tay gấu Mục Đan Giang, nhung hươu Trường Bạch Sơn, sâm mai hoa Uy Hải, vây cá mập Quảng Đông... Ngày xưa người ta gọi chúng là sơn hào hải vị, chỉ có vua chúa và quan lớn mới được thưởng thức, bây giờ ào ạt chảy vào nhà ông, được vất vào tủ lạnh tủ đá, nhưng cuối cùng đều lọt vào dạ dày của tôi, bởi có mấy khi ông ăn cơm nhà, còn vợ ông bán bánh quẩy và ăn bánh quẩy là chính, hầu như không bao giờ mở tủ để xem trong đó ông mang về những gì. Tôi là một con chó có phúc. Trong huyện cũng có người làm quan to như ông hoặc to hơn nhưng chó của họ không thể ăn ngon bằng tôi. Nghe bọn chó quý tộc này nói lại thì những người đến nhà ông chủ chúng chủ yếu mang theo vàng và tiền. Cho nên tôi tự hào mà nói rằng, những người đến biếu xén cho ông chỉ là hình thức, kỳ thực là họ biếu cho tôi. Tôi ăn những thức ăn ấy, nên chưa đầy một năm đã trở thành con chó to lớn nhất trong số một trăm hai mươi con lưng đen ở phố huyện. Đến ba tuổi, tôi cao bảy tấc, từ đầu đến đuôi dài một mét rưỡi, nặng gần sáu mươi cân. Những con số này đều do con trai ông đo đếm, tôi không hề nói thêm. Tôi có đôi tai nhọn và vểnh, đôi tròng mắt màu vàng, chiếc đầu to và cứng, hàm răng sắc nhọn, mồm như mồm cá sấu, lông trên lưng màu đen, dưới bụng vàng đậm... Đương nhiên khứu giác của tôi cực thính và tôi có một trí nhớ tuyệt vời. Xét về hình thể, trong toàn huyện, chỉ có con chó ngao Tây Tạng là đáng mặt đối thủ của tôi, nhưng con chó này đến từ xứ tuyết trên cao nguyên bên bờ Hoàng Hải nên suốt ngày mơ mơ hồ hồ, đừng nói đến chuyện ẩu đả, chỉ bước đi vài bước là nó đã thở dốc. Chủ nhân của nó là chủ hiệu tương ớt “Hồng”, là vợ Tôn Long từ làng Tây Môn lên phố huyện để mở cửa hiệu. Bà này tóc đỏ, hàm răng toàn bịt bằng vàng, là khách thường xuyên của tiệm trang điểm sắc đẹp. Cô ả núng nính vác cây thịt đi đến đâu, con chó ngao này cũng xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo sau. Con chó này nếu ở cao nguyên thì có thể đánh nhau với cả chó sói, nhưng ở phố huyện này thì đành lòng cụp đuôi làm một con chó cảnh thôi. Tôi kể nhiều về loài chó như vậy, ông có hiểu không? Toàn thể cán bộ huyện Cao Mật đều do Bàng Kháng Mỹ quản lý, toàn bộ chó ở huyện Cao Mật là đều do tôi quản lý. Thế giới của loài người và chó vốn là một, cuộc sống của người và chó tất nhiên cũng có mối quan hệ mật thiết với nhau.
Bây giờ tôi kể về việc đưa đón con trai ông đi học. Lúc sáu tuổi, nó đã được đưa vào trường tiểu học Phượng Hoàng, ngôi trường tốt nhất trong phố huyện, nằm sát cạnh ủy ban huyện, cũng nằm cạnh hiệu sách, có thể xem ủy ban - hiệu sách - trường tiểu học hợp thành ba góc của hình tam giác. Lúc ấy tôi đã ba tuổi, cái tuổi sung sức nhất của loài chó. Toàn phố huyện đã thuộc về tôi, tôi chỉ cần hô là có hàng trăm con chó dạ rân. Chỉ cần tôi phát lệnh yêu cầu bọn chúng làm một việc gì đó, không cần đến năm phút, toàn huyện sẽ điếc óc điếc tai vì tiếng chó. Chúng tôi đã thành lập hiệp hội chó, lấy loài chó có lưng đen bụng vàng làm hạt nhân, rồi từ đường phố, tiểu khu thành lập mười hai phân hội, hội trưởng đều là giống chó bụng vàng lưng đen, còn hội phó thì hạ cố để cho bọn tạp chủng, bọn lai căng làm. Ông đang tò mò vì muốn biết tôi làm sao có thời gian để làm công việc tổ chức này phải không? Thông thường thì khoảng bốn giờ sáng, cho dù là đêm sáng trăng hay là dưới ánh sao mai, cho dù là đêm đông hay đêm hè, tôi đều rời khỏi nhà để đi đánh nhau hay tìm bạn tình hoặc hội nghị. Nói chung, con người các ông làm được điều gì, loài chó chúng tôi cũng làm được tất. Năm đầu tiên tôi còn chui lỗ hổng dưới chân tường ra ngoài, năm thứ hai đã không cần cách thức hạ đẳng ấy nữa. Chỉ một bước nhảy là tôi đã bám vào bậu cửa sổ, thêm một bước nhảy nữa là tôi đã ở ngoài ngõ Thiên Hoa.
Tôi kể tiếp chuyện con trai ông đây. Nó đúng là một đứa con có hiếu. Lúc mới đi học, vợ ông đưa nó đi bằng xe đạp, nhưng giờ đến lớp và tan lớp không thuận tiện với công việc của vợ ông. Điều này khiến cho vợ ông trở nên cáu gắt và cục cằn, chửi chồng, chửi con ra rả. Cho nên con trai ông không yêu mẹ mà yêu bố hơn. Có lần tôi nghe nó nói:
- Mẹ không cần đưa đón con nữa, con tự đi tự về.
Vợ ông gạt phắt:
- Không được, lỡ xe đụng, chó cắn thì sao? Bị bọn xấu chọc ghẹo, bị mẹ mìn dụ dỗ đi mất thì làm thế nào?
Lúc ấy, tình hình trị an không được tốt lắm. Trước tiên là sáu nữ tặc từ phương nam đến phố huyện tự xưng là “Phách bà tử”, bọn này giả trang thành người bán hoa, bán kẹo, bán đồ chơi... nhưng trong người lúc nào cũng có một loại thuốc mê, gặp đứa trẻ nào đáng yêu, khỏe mạnh, chỉ cần vỗ vào trán đứa bé ấy một cái, đứa bé cứ lẽo đẽo theo sau bọn chúng. Con trai của giám đốc ngân hàng công thương Hồ Lan Thanh bị bắt cóc đòi tiền chuộc hai triệu nhân dân tệ. Lão Hồ chẳng dám báo cảnh sát, rút hầu bao một triệu tám để chuộc con về. Con trai ông vỗ vỗ vào cái mặt xanh, nói:
- Phách bà tử chuyên môn bắt những đứa trẻ đẹp, còn con xấu thế này, có tự giác đi theo chúng, chúng cũng đuổi con về mà thôi. Còn nếu có gặp bọn bắt cóc, mẹ thì làm được gì, mẹ có chạy được đâu...
Con trai ông nhìn cặp mông và đôi chân cao thấp của mẹ nói một cách vô tình. Vợ ông rất đau lòng, khóc nức nở:
- Con trai, con không hề xấu, mẹ xấu, mẹ thọt chân...
Con trai ông ôm lấy chân mẹ, nói:
- Mẹ không xấu, mẹ đẹp nhất! Mẹ đừng đưa con nữa, để chó nhà ta đưa đón con.
Cả hai cặp mắt đều đổ dồn về tôi. Tôi ngẩng đầu, vận sức sủa một tràng thật dài, ý bảo: Không có vấn đề gì, tất cả hãy tin vào tôi, tôi nhận trách nhiệm. Họ bước đến bên tôi, con trai ông ôm lấy cổ tôi, nói:
- Chó bốn! Mày đưa đón tao, được không? Sức khỏe mẹ không tốt, lại phải làm việc từ rất sớm. Mày đi với tao nhé!
- Gâu! Gâu! Gâu! Tiếng sủa của tôi to đến nỗi lá ngô đồng rụng ào ào làm cho hai con đà điểu nhà bên cạnh phải giật mình kêu lên. Ý của tôi là: Không - có - gì - đáng - lo!
Vợ ông vuốt ve đầu tôi, tôi vẫy đuôi đáp lễ.
- Ai cũng sợ chó bốn nhà ta, đúng không con? Vợ ông hỏi.
- Đúng thế mẹ ạ! Chó bốn dữ nhưng rất biết nghe lời!
- Chó bốn! Vậy thì ta giao Khai Phóng cho mày đấy! Hai đứa đều ở làng Tây Môn đến đây, cùng lớn lên bên nhau, giống như anh em, đúng không?
- Gâu! Gâu! Nói rất đúng!
Vợ ông có vẻ rất cảm động, mở vòng xích trên cổ cho tôi, vẫy tay một cái biểu thị hãy đi theo cô ấy. Ra đến cổng, cô ấy nói:
- Chó bốn hãy nghe cho rõ nhé! Buổi sáng, ta đi làm sớm, cần phải bán bánh quẩy. Ta sẽ chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa. Sáu giờ rưỡi, mi vào phòng ngủ gọi Khai Phóng dậy, cả hai ăn sáng. Bảy giờ rưỡi, hai đứa đến trường. Chìa khóa cổng buộc ở thắt lưng quần của Khai Phóng, nhắc nó phải khóa cổng, không khóa thì chớ có cho nó đi. Không cần phải đi đường tắt, cứ đường lớn mà đi, có đi qua mấy đường vòng cũng không sao, an toàn là quan trọng nhất. Trên đường nhớ đi bên phải, lúc qua đường phải để ý bên trái, đến giữa đường thì phải quan sát bên phải, chú ý mấy người đi xe máy, đặc biệt là bọn ăn mặc áo da màu đen. Bọn chúng toàn là thổ phỉ cả đấy, chẳng để ý đến đèn xanh đèn đỏ đâu. Đưa Khai Phóng đến trường xong, mi nhắm hướng đông chạy một quãng, qua đường rồi chạy về hướng bắc, đến cửa hàng ăn uống ga tàu hỏa, ta đang chiên bánh quẩy ở đó, mi thấy ta, sủa lên hai tiếng để ta yên tâm. Sau đó thì về nhà. Mi lớn rồi không chui vào lỗ hổng tường rào được nữa, mà mi muốn chui ta cũng không cho vì sẽ vấy bẩn mất. Cửa khóa rồi, không vào nhà được, mi chịu khó nằm trước cổng chờ ta về nhé. Nếu nắng quá mi cứ theo ngõ Thiên Hoa đi vào, sẽ có một cây tùng sum suê bóng mát. Nằm đó rất mát nhưng chớ có ngủ nhé, phải thức mà canh chừng cổng nhà đấy. Lũ ăn trộm có chìa khóa vạn năng, thường đến gọi cổng nhà người quen, không có ai trả lời, chúng sẽ mở cổng mà vào. Những người quen của nhà ta mi đều biết cả. Chỉ cần thấy đứa nào muốn mở khóa nhà ta thì mi chớ có khách khí gì, cứ tấn công nhé. Mười một giờ rưỡi ta về mở cửa, mi vào nhà uống ít nước rồi ngay lập tức trở lại trường, đón Khai Phóng về. Buổi chiều cũng thế nhé, nhưng nhớ là buổi chiều Khai Phóng chỉ học có hai tiết, nhất định phải kéo nó về nhà, đừng để nó đi chơi lang thang... Chó bốn! Mi hiểu lời tao chứ?
- Gâu! Gâu! Rõ rồi, bà chủ!
Mỗi buổi sáng trước khi vợ ông đi làm, cô ấy vặn đồng hồ báo thức đặt ngoài cửa sổ, nhìn tôi cười cười. Nụ cười của cô ấy lúc nào cũng ngọt và hiền. Mắt tôi nhìn theo để tiễn cô ấy. Gâu! Gâu! Tạm biệt! Yên tâm, bà chủ! Mùi vị từ thân thể của cô ấy dần theo hướng bắc, rồi hướng đông, rồi lại hướng bắc. Nếu tôi tập trung tinh thần theo mùi ấy, tất nhiên tôi sẽ lần theo đến tận ga tàu hỏa, nhưng không cần phải thế. Tôi đi lại trong vườn để chờ tiếng chuông reo. Tôi chạy vào phòng Khai Phóng, mùi trẻ con sực nức. Tôi không muốn sủa to sợ làm nó giật mình, vươn lưỡi ra liếm liếm vào phía mặt xanh của nó, trên lớp xanh có một lớp lông mịn như tơ. Nó mở mắt hỏi:
- Chó bốn, đến giờ rồi à?
- Gâu! Gâu! Đến giờ rồi! Dậy đi!
Nó mặc quần áo, đánh răng qua loa như mèo rửa mặt. Bữa sáng lúc nào cũng là bánh quẩy chấm tương, thêm một hộp sữa. Có lúc tôi cùng ăn với nó, lúc không. Tôi biết mở tủ lạnh, tủ đá. Những đồ ăn cất ở trong ấy phải lấy ra sớm một tí để tan đá rồi mới ăn được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến răng. Bảo vệ răng chính là bảo vệ sinh mệnh của chính mình!
Buổi đầu tiên tôi căn cứ theo lộ trình mà vợ ông đã chỉ. Mùi vị của cô ấy hình như cứ phảng phất đâu đây để theo dõi từng bước đi của chúng tôi, lòng mẹ mà, có thể hiểu và thông cảm. Tôi theo sau gót chân của con ông, cách khoảng một mét, lúc qua đường mắt tôi nhìn kỹ, tai tôi dỏng lên để nghe ngóng. Có một chiếc xe đang lao tới cách khoảng hai trăm mét, đủ thời gian qua đường và con ông chuẩn bị bước đi, tôi cắn chặt lấy ống quần của nó giữ lại.
- Chó bốn, sao thế? Bé gan đến thế à?
Nhưng tôi không nhả, tôi muốn bà chủ yên tâm. Chờ cho chiếc xe vút qua trước mắt, tôi nhả ống quần nó ra, đồng thời sẵn sàng trong tư thế xả thân cứu chủ, dắt con ông qua đường. Hình như tôi ngửi thấy mùi vị biểu thị sự yên tâm của mẹ nó ở đâu đây, té ra cô ấy đã cưỡi xe đạp dò theo chúng tôi từ nãy đến giờ, thấy Khai Phóng vào trường mới yên tâm đạp xe về phía đông. Tôi yên lặng chạy theo, giữ khoảng cách gần trăm mét, chờ cô ấy dựng xe, mặc áo công tác và tiếp tục làm việc, tôi mới lộ diện, kêu lên hai tiếng “Gâu! Gâu!”. Cô ấy ngước nhìn tôi từ xa và cười, gương mặt vui vẻ và mùi vị từ cô ấy toát ra có vẻ yêu thương, tin cẩn.
Từ ngày thứ ba tôi bắt đầu đi theo đường tắt, chờ đến bảy giờ tôi mới gọi Khai Phóng dậy. Ông hỏi tôi có biết xem đồng hồ hay không à? Buồn cười! Tôi còn biết nhìn đồng hồ treo trên tường để mở và tắt tivi. Thi thoảng ông mới mở tivi xem bóng đá, còn tôi xem hết giải vô địch châu Âu, World Cup. Kênh truyền hình chiếu chương trình những loài vật được con người sủng ái, trong đó loài chó là được cưng chiều nhất thì tôi lại không xem. Về cơ bản, chúng không còn xứng đáng được gọi là chó, chỉ giống những con chó đồ chơi điện tử. Mẹ nó chứ! Hầu hết loài chó đều bị con người biến thành vật yêu, còn chó biến con người thành vật yêu của mình như tôi, e rằng toàn huyện Cao Mật, toàn tỉnh Sơn Đông, toàn Trung Quốc, thậm chí toàn thế giới, ngoài tôi ra thì còn có ai? Chó ngao Tây Tạng nếu ở trên cao nguyên thì bình đẳng với con người, nhưng về miền xuôi thì trở thành vật yêu của con người. Ông xem con chó đi sau vợ Tôn Long thì biết, vẫn rất to lớn nhưng gương mặt u sầu, yếu ớt. Nhìn nó tôi chợt nhớ nhân vật Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng”, hình như nó mắc phải chứng bệnh tinh thần như cô gái này rồi. Thật đáng thương! Với tôi, con trai ông là vật yêu, vợ ông là vật yêu và ngay cả cô tình nhân bé nhỏ của ông cũng là vật yêu của tôi. Nếu giữa tôi và ông không có bao nhiêu năm quan hệ tốt đẹp, ông mang mùi vị của Xuân Miêu về nhà đề xuất chuyện ly hôn với vợ, vì vợ ông, vì con ông, tôi đã cắn chết ông ngay lúc ấy.
Chúng tôi rời nhà, đi vòng qua miếu Long vương, sau đó hướng về phía bắc, xuyên qua một ngõ hẹp, qua cầu Bách Hoa, qua ngõ Thám Hoa dài ngoằng là gặp ngay đại lộ Nhân Dân trước trụ sở ủy ban huyện, rẽ trái hai trăm mét là đến trường. Chỉ mất hai lăm phút, nếu đi nhanh chỉ cần mười lăm phút. Tôi thừa biết từ khi rời khỏi nhà, ông thường đứng trên phòng làm việc nhìn ra cửa sổ, nhìn qua ống nhòm để quan sát tôi và Khai Phóng ngay từ khi chúng tôi xuất hiện ở đầu ngõ Thám Hoa.
Buổi chiều tan học, chúng tôi chẳng vội vã gì để về nhà. Con ông thường hỏi tôi mẹ nó lúc này ở chỗ nào. Tôi tập trung tinh lực để tìm mùi của vợ ông, chỉ cần một phút là tôi đã xác định được vị trí của cô ấy. Nếu cô ấy đang ở cửa hàng ăn, tôi hướng về phía bắc kêu lên hai tiếng, nếu cô ấy đang ở nhà, tôi hướng phía nam kêu hai tiếng. Nếu cô ấy ở nhà thì sống chết tôi cũng lôi con ông về nhà, nếu cô ấy ở cửa hàng thì hoan hô, chúng tôi có thời gian đi lang thang một tí.
Con ông đúng là một đứa trẻ tốt. Nó chưa hề bỏ học để đeo cặp sách trên vai lang thang la cà trên phố như những đứa trẻ khác. Yêu thích duy nhất của nó là đến hiệu sách để xem sách thiếu nhi, có lúc cũng mua vài cuốn, nhưng chủ yếu là tranh thủ đọc tại chỗ. Người bán quầy sách này chính là cô tình nhân bé nhỏ của ông, nhưng lúc chúng tôi đến để xem sách thì cô ta chưa phải là tình nhân của ông. Tuy vậy cô ta đối đãi với con ông đặc biệt tốt, mùi vị toát lên từ những câu nói và ánh mắt đều thể hiện tình cảm yêu mến. Tôi không chú ý đến dung mạo mà chỉ mê man mùi vị của cô ta. Tôi đã nắm bắt được gần hai trăm ngàn mùi vị khác nhau ở phố huyện này, từ thực vật đến động vật, từ khoáng vật đến chất hóa học, từ thực phẩm đến đồ trang sức... nhưng chưa có mùi vị nào làm tôi say đắm như của Xuân Miêu. Nói thật công bằng, mùi đàn bà đẹp ở phố huyện này có thể đến con số bốn mươi, nhưng tất cả đều đã bị ô nhiễm, bị hỗn tạp. Duy chỉ có mùi Xuân Miêu vẫn như nước suối chảy từ đá núi, như gió nhẹ thổi qua rừng tùng, thanh khiết, đạm bạc vĩnh viễn không biến chất. Tôi rất muốn được cô ấy ve vuốt một tí. Đương nhiên đó không phải là khát vọng của một con vật yêu của con người, mà là... Mẹ kiếp! Một con chó vĩ đại như tôi cũng có lúc nhu nhược đến thế sao? Theo quy định, chó không vào được trong cửa hàng, nhưng Xuân Miêu đã đặc cách cho tôi cái quyền ấy. Hiệu sách là nơi buôn bán yên tĩnh nhất trong toàn huyện, chỉ có ba nhân viên, hai người đã già và Bàng Xuân Miêu. Hai người đàn bà đứng tuổi có vẻ nịnh nọt Xuân Miêu, nguyên nhân do đâu tôi chẳng hiểu nổi. Mạc Ngôn là người khách thường xuyên của cửa hàng, hình như anh ta xem chỗ này là nơi để trào tiếu, tự nói tự cười, tự nâng tự hạ, không biết ý anh ta như thế nào. Anh ta rất thích cải biến thành ngữ thành những câu rất tục tĩu nhưng giàu ý vị, cho nên hễ anh ta xuất hiện là cả hiệu sách vui vẻ hẳn lên. Xuân Miêu vui thì hai người đàn bà kia cũng vui. Mạc Ngôn từng tự nhận bộ dạng của mình “thảm đến độ chẳng muốn nhìn” như thành ngữ đã nói, nhưng cái bộ dạng ấy lại được một cô thiếu nữ trong trắng nhất huyện yêu thích. Khi nhìn thấy Khai Phóng đang chúi mũi vào tủ sách cho thuê, Mạc Ngôn tranh thủ giới thiệu đó là con trai của phó huyện trưởng Lam, cô ấy nói là đã đoán ra từ lâu... Ngay lúc ấy tôi kêu lên hai tiếng để cảnh cáo Khai Phóng, rằng mẹ cậu ấy đã tan ca, đang trở về nhà. Xuân Miêu nói:
- Lam Khai Phóng, cháu về đi! Chó nhà cháu đã báo hiệu rồi đấy! Rồi quay sang Mạc Ngôn, cô ấy nói:
- Con chó này khôn đáo để. Mỗi khi Khai Phóng mê đọc sách, kêu không được là nó xông vào cắn quần áo lôi về đấy!
- Đúng là một con chó kỳ diệu! Một lòng một dạ vì chủ!
Cả hai cùng cười vang.