← Quay lại trang sách

- 42 - Giải Phóng làm tình trong công sở,-Hợp Tác sàng đậu ở phòng tây.

Từ ngày hôn Xuân Miêu, tôi trăn trở rất nhiều. Tôi vừa cảm thấy hạnh phúc, vừa cảm thấy sợ hãi, vừa muốn trốn chạy song vừa muốn tiếp tục phiêu lưu... Tôi làm chuyện vợ chồng với Hợp Tác lần thứ hai mươi - cũng là lần cuối cùng – với hy vọng thoát khỏi những mâu thuẫn giằng xé trong lòng, tuy đã cố gắng hết sức nhưng trên bảo dưới không nghe, cuối cùng tôi đành bất lực. Vợ tôi thở dài buồn bã, quay lưng về phía tôi và tấm tức một mình.

Sáu ngày sau đó, cho dù tôi về cơ sở hay trên hội trường, đang đi thơ thẩn hay ngồi bên tiệc rượu, ở trên xe hay ngồi trong văn phòng, nói tóm lại là bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu... tôi đều thấy hình bóng của Xuân Miêu. Nhưng tôi cũng nhận ra điều này: Tôi càng cố gắng hình dung thì hình bóng của Xuân Miêu càng trở nên mơ hồ và mông lung. Tôi vẫn bị ám ảnh bởi nụ hôn kỳ diệu lần ấy và tôi biết mình chẳng thể nào trốn chạy được khỏi sự mê đắm điên rồ này. Trong đầu tôi luôn luôn có một sự cảnh tỉnh: Dừng lại ngay thôi! Thế là đủ rồi! Nhưng rõ ràng lời cảnh tỉnh ấy mỗi ngày một yếu đi.

Trưa chủ nhật, có khách trên tỉnh về và buộc lòng tôi phải đến nhà khách huyện dự chiêu đãi, ở đó tôi gặp Bàng Kháng Mỹ. Cô ấy mặc chiếc quần dài màu lam, trên cổ đeo vòng ngọc thạch, gương mặt không son phấn nhưng vẫn đẹp. Khách ngày hôm ấy là trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Sa Vũ Tĩnh, người đã từng làm việc tại Cao Mật, là chỗ quen biết cũ với tôi khi học ba tháng với nhau ở lớp chính trị cao cấp dành cho cán bộ chủ chốt toàn tỉnh. Ông ta vốn là khách của huyện ủy, nhưng khi đến Cao Mật ông ta gọi đích danh tôi đến để gặp mặt nên tôi không thể tránh. Ngồi dự tiệc mà tôi như ngồi trên nệm đầy kim châm, miệng đắng cổ khô. Bàng Kháng Mỹ ngồi ghế chủ tọa, rót rượu chào mời sao mà ngọt ngào khiến vị trưởng ban tổ chức một lát sau đã mắt mờ lưỡi cứng. Trong khi uống rượu, tôi thấy Bàng Kháng Mỹ lạnh lùng liếc xéo nhìn tôi đến ba bốn lần. Tiệc tan đưa khách về phòng nghỉ xong, cô ta cười cười nói nói cùng mọi người tạm biệt. Khi xe đến, cô ta bắt tay tôi; mặc dù tôi tỏ ra rất hờ hững nhưng cô ta lại cực kỳ thân tình:

- Đồng chí Lam! Sắc mặt đồng chí không được tốt lắm, coi chừng bị bệnh thì nguy mất!

Khi đã ngồi trong xe, nhớ lại lời Kháng Mỹ, tự nhiên tôi không lạnh mà cảm thấy run. Tôi tự cảnh cáo mình: Lam Giải Phóng, nếu không muốn thân bại danh liệt thì phải dừng ngựa trước vách núi thôi! Nhưng khi tôi đứng tựa vào cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn về phía hiệu sách và thấy bốn chữ “Tân Hoa thư điếm” sáng rực dưới ánh nắng mặt trời thì tất cả nỗi sợ hãi dường như tan biến đi đâu cả, lại chỉ là hình bóng của Xuân Miêu. Tôi vớ lấy chiếc ống nhòm quân dụng do Liên Xô sản xuất điều chỉnh cự ly và nhìn thẳng vào cửa hiệu sách. Hai cánh cửa nặng nề đang khép hờ, thi thoảng có người ra vào và tôi chờ hình bóng yêu kiều của tôi xuất hiện. Cô ấy sẽ qua đường và nhẹ nhàng đến bên cạnh tôi. Nhưng những người rời khỏi cửa hàng không phải là cô ấy mà đều là những người không quen biết, già có trẻ có, nam có nữ có. Tất cả gương mặt của họ đều được kéo lại gần bên tôi, và dường như khuôn mặt ai cũng biểu hiện một điểm chung là: bí mật và hiu hắt. Điều này khiến tôi nghĩ lung tung. Hay là trong hiệu sách đã xảy ra chuyện gì? Hay là cô ấy đã gặp chuyện bất hạnh? Rất nhiều lần tôi định đến đó hỏi cho ra sự tình với tư cách là người mua sách, nhưng một chút lý trí còn lại đã không cho phép tôi đi đến đó...

Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, mới có một giờ rưỡi chiều, còn một tiếng rưỡi mới đến giờ hẹn. Tôi vất ống nhòm, định vào chiếc giường xếp ở cuối phòng nằm ngủ một lát, nhưng không thể chợp mắt. Tôi trở dậy cạo râu đánh răng, lấy kéo cắt mấy sợi lông mũi dài ngoẵng ló ra khỏi lỗ mũi. Nhìn vào gương, tôi ngắm nghía khuôn mặt mình: Đồ quỷ xấu xí! Nên điều chỉnh lại mình kẻo ngói vỡ gạch tan! Đột nhiên tôi nhớ lời Mạc Ngôn:

- Gương mặt của anh, một nửa là của Quan Công, một bên là của Đậu Nhĩ Đôn, đều thuộc dương cang, là tay sát gái đấy!

Tôi thừa biết anh ta nói bậy bạ nhưng lòng tự tin của tôi được củng cố. Rất nhiều lần tôi mơ hồ nghe tiếng bước chân của cô ấy ngoài hành lang, vội vã mở cửa để đón nhưng hành lang vẫn vắng lặng, tôi đành quay về ngồi xuống cái chỗ cô ấy đã từng ngồi để đọc “Cách phòng trừ những bệnh thông thường của gia súc”, cầm cuốn sách lên lại thấy thế ngồi đọc sách của cô ấy sao mà đáng yêu...

Cuối cùng thì cũng đã nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Tôi cảm thấy lạnh, toàn thân phát run, răng va vào nhau cầm cập. Cô ấy xuất hiện với nụ cười mê hồn trên mặt, hình như cô ấy đã thấu suốt mọi ngõ ngách của linh hồn tôi. Tất cả đều quên, những lời tốt đẹp định nói đều quên cả rồi, lời Bàng Kháng Mỹ mang tính đe dọa tôi cũng quên nốt... Tôi ôm chầm lấy Xuân Miêu, cô ấy để yên, ngoan ngoãn trong vòng tay tôi. Tất cả đều quên, đều không quan trọng, chỉ cần có em...

Giữa những nụ hôn cuồng nhiệt, tôi mở mắt nhìn em, em cũng nhìn tôi. Mắt đầy lệ, tôi nuốt vội vàng những giọt nước mắt mặn và trong veo. Ôi! Xuân Miêu! Đây không phải là mộng! Ôi anh Lam, những gì của em đều cho anh! Anh yêu em đi! Tôi vẫy vùng, tôi cố ngoi lên khỏi dục vọng cuồng điên như người bị chìm xuống nước vẫn cố vơ một cái gì đó trên mặt nước, cho dù là một lá cỏ... Lại hôn, rồi tiếp tục hôn. Những gì diễn ra sau những nụ hôn đó, tôi không thể nào kềm giữ được, mặc kệ cho dòng đời cứ thế trôi đi, cuốn chúng tôi vào cõi bềnh bồng...

Chúng tôi nằm ôm nhau trên chiếc gường xếp bé tẹo mà vẫn không cảm thấy chật. Trong mê man, tôi lẩm bẩm những gì mà tôi cũng chẳng hiểu:

- Xuân Miêu! Anh hơn em những hai mươi tuổi, anh xấu xí, anh là đồ quái vật, anh e rằng đã làm hại cả một đời con gái của em... Anh thật đáng chết!

Em vẫn ôm chặt lấy tôi, chiếc cằm nhỏ nhắn cạ trên bộ râu cứng nhọn vừa mới cạo của tôi, cái mồm nhỏ xinh cắn nhẹ vào vành tai tôi và nói như gió thoảng:

- Em yêu anh!

- Vì sao...

- Em không biết...

- Anh sẽ có trách nhiệm với em.

- Em không cần trách nhiệm, em tự nguyện. Sau một trăm lần được anh yêu, em sẽ tự giác xa anh...

... Một trăm lần đã qua nhanh chóng nhưng chúng tôi không thể xa lìa nhau.

Lần thứ một trăm sao mà nhanh. Em ôm lấy tôi, nước mắt nhạt nhòa:

- Nhìn em thật kỹ nhé! Đừng bao giờ quên em...

- Anh sẽ cưới em!

- Không cần!

- Anh đã quyết rồi! Có lẽ một vực sâu ngàn mét đang chờ chúng ta phía trước, nhưng anh không lựa chọn gì cả!

- Thế thì anh với em cùng nhảy xuống dưới ấy nhé!

Đêm ấy, tôi về nhà. Vợ tôi đang ở trong bếp sàng vỏ đậu xanh. Những động tác sàng sảy của cô ấy thật điêu luyện. Dưới ánh đèn, theo động tác tay lên xuống, qua phải rồi qua trái, những hạt đậu béo mẫm lăn lộn, bay lên rớt xuống trông thật đẹp mắt. Những tạp chất từ chiếc sàng bay ra...

- Làm gì vậy? Quả thật tôi không có lời nào để bắt đầu câu chuyện.

- Bố gởi lên cho một ít đậu. Đây là đậu do bố tự tay trồng. Mọi thứ có thể thối mục chứ đậu xanh thì không, làm cho sạch, ủ lên mầm cho Khai Phóng ăn. Đôi cánh tay tiếp tục sàng sảy, hạt đậu nhảy lên nhảy xuống, âm thanh phát ra đều đều.

- Hợp Tác! Tôi có gắng giữ giọng cho thật điềm tĩnh: Chúng ta ly hôn nhé!

Hai cánh tay bỗng dừng, đôi mắt trừng trừng nhìn tôi. Hình như cô ấy nghe chưa rõ lời tôi nói.

- Hợp Tác! Anh xin lỗi em. Nhưng chúng ta phải ly hôn thôi!

Chiếc sàng trong tay cô ấy nghiêng hẳn một bên, rủ xuống, một hạt, hai hạt, một trăm hạt đậu rời khỏi sàng rơi xuống nền nhà... Rồi cả sàng đậu giống như một dòng thác đổ ập xuống. Hàng ngàn hàng vạn hạt đậu vung vãi khắp nền đá. Toàn thân Hợp Tác như mất thăng bằng. Tôi muốn đỡ cô ấy dậy nhưng Hợp Tác đã tự mình đứng lên, đôi môi mấp máy phát ra những tiếng rất mơ hồ, nước mắt bắt đầu ứa ra.

- Quả là anh có lỗi, nhưng em hãy thông cảm...

Rất cương quyết, Hợp Tác dùng hai ống tay áo quệt nước mắt, rồi rít qua kẽ răng:

- Chờ cho tôi chết đã!