← Quay lại trang sách

- 43 - Hợp Tác làm bánh trốn nỗi đau,-Chó bốn uống rượu giải thương cảm.

Ông mang theo mùi vị của Bàng Xuân Miêu sau khi ân ái về nhà bàn chuyện ly hôn với vợ, còn tôi nằm ở ngoài hiên ngắm trăng mà trầm tư, suy nghĩ về thế thái nhân tình. Ánh trăng hình như đang run rẩy, đang điên cuồng do dư vị của cái mùi ái ân của ông lan tỏa vào không gian.

Lại là một đêm trăng tròn. Tối nay chó trong toàn phố huyện sẽ tập hợp tại quảng trường Thiên Hoa. Tối nay nội dung chủ yếu sẽ là: Thứ nhất, truy điệu con chó ngao Tây Tạng. Nó không thích hợp với loại khí hậu ở mặt đất thấp hơn so với mặt nước biển, khí quản thoái hóa và chảy máu trong mà chết. Thứ hai là mừng đầy tháng con chị ba tôi. Bốn tháng trước, chị ấy tự do kết hôn với con chó giống Na Uy của ông chủ tịch huyện, mang thai và sinh ra ba con tạp chủng mặt trắng mắt vàng. Theo lời của con chó Nga mõm nhọn thì ba đứa cháu ngoại của tôi trông rất khỏe mạnh, hoạt bát, chỉ có điều đôi mắt hơi gian xảo, trông giống như ba tên gian thần vậy. Tuy có chỗ khuyết điểm, song ba đứa cháu này trở thành báu vật của gia đình bà chủ chị ấy, nghe đâu giá bán của mỗi đứa chí ít cũng phải đến một trăm nghìn nhân dân tệ.

Chịu trách nhiệm liên lạc cho tôi là một con chó Quảng Đông đã phát tín hiệu đầu tiên. Từ đó, tiếng chó gần xa vang khắp toàn huyện. “Gâu! Gâu! Gâu!”... Tôi ngẩng mặt nhìn trăng rồi sủa lên ba tiếng, báo hiệu cho lũ chó biết địa điểm tụ họp là ở quảng trường Thiên Hoa. Mặc dù chủ tôi gặp phải biến cố lớn, nhưng trách nhiệm hội trưởng tôi không thể lơ là.

Ông - Lam Giải Phóng - đã chuẩn bị rời nhà, lúc đi còn quay lại nhìn tôi một lát. Tôi sủa mấy tiếng tỏ ý tống biệt. Ông bạn, những ngày tốt đẹp của ông đã hết. Tôi có hận ông một tí bởi vì như đã nói, nhưng hôm nay, trên người ông còn vương mùi của Bàng Xuân Miêu khiến tôi không thể hận ông hơn được nữa.

Tôi ngửi mùi vị trong không gian biết ông đi về hướng bắc, không đi xe mà đi bộ theo con đường tôi đưa Khai Phóng đến trường. Trong phòng của vợ ông tôi nghe có một tiếng động mạnh, cửa phòng bật mở và tôi thấy cô ấy đang cầm một con dao sáng loáng chém lia lịa xuống cái bàn, trên đó có mấy củ hành tây và bánh quẩy. Mùi hành cay nồng hòa với mùi dầu béo ngậy xộc vào mũi tôi. Tôi biết ông đã đi đến chân cầu Thiên Hoa, mùi của ông hòa với mùi của dòng nước thải đen ngòm và tanh tưởi dưới chân cầu làm một. Cứ mỗi nhát dao chém xuống bàn là một tiếng kêu tức tưởi từ miệng vợ ông vang lên: Hận! Hận quá!... Tức chết mất thôi... Ông đã đi đến chợ nông sản, ở đó vừa mới xây một số quầy cho các thương nhân Giang Nam thuê bán quần áo. Họ có nuôi một con chó gốc Áo, vốn là loài chó chăn dê, bảy phần giống chó, ba phần giống dê. Con chó này đã từng muốn cắn con trai ông, nhưng thằng bé rất bình tĩnh thối lui mấy bước đứng đằng sau đuôi tôi. Tôi nhe đôi hàm răng xông lên mấy bước, quyết cho thằng không biết trời cao đất dày này một trận. Bộ dạng nó trông thật bẩn thỉu, khắp mình đầy bọ chét mà dám dọa cậu chủ tôi đang hộ tống sao? Trước mặt tôi có một viên đá sắc nhọn, tôi quay người một vòng, dùng chân sau nắm lấy và hất mạnh. Viên đá trúng ngay vào mũi nó. Kêu lên một tiếng thê thảm, từ mũi nó một dòng máu túa ra, nước mắt chảy dầm dề. Tôi nghiêm giọng nói:

- Mẹ mày! Tao còn móc đôi mắt dê của mày ra nữa đấy!

Từ đó con chó gốc Áo này trở thành bạn thân của tôi. Cổ nhân nói “Không đánh nhau thì không quen biết nhau” mà.

Lúc này tôi đang nằm ở nhà và hướng về chợ nông sản sủa lên hai tiếng lớn và sau đó phát tín hiệu, đại khái là: Mặt Dê! Hãy theo dõi người đàn ông vừa đi ngang qua chỗ mày! Chỉ khoảng mười giây, tôi đã nhận ra tiếng sủa oang oang của nó vọng lại. Tôi nhận ra ông đang đi trên đường Thám Hoa, theo sau ông là một con chó màu xám. Con trai ông từ trong phòng chạy ra, mục kích cảnh tượng trong nhà bếp thì thất kinh kêu lên:

- Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy?

Nỗi đau của vợ ông chưa nguôi, cô ấy còn vung dao chém chan chát mấy nhát nữa xuống bàn, rồi vứt dao, dùng ống tay áo lau nước mắt, gắt:

- Sao con vẫn chưa ngủ? Sáng mai còn phải đi học đấy!

Con ông đi vào nhà bếp, đến sát cạnh mẹ quan sát rồi kêu lên:

- Ai đã làm mẹ khóc?

- Làm gì có khóc, chỉ tại mùi hành làm mắt mẹ cay đấy thôi!

- Thế nửa đêm mẹ thái hành làm gì?

- Đừng hỏi nữa, đi ngủ đi. Ngày mai dậy trễ sẽ bị phạt đấy!

Đột nhiên cô ấy lại nổi cơn điên, chụp lấy con dao mà chém loạn xạ xuống bàn. Con trai ông hoảng sợ, bước lùi ra khỏi phòng.

- Quay lại đây! Con ông rón rén tiến lên mấy bước.

Vợ ông một tay cầm dao, một tay xoa đầu thằng bé, nói:

- Con trai, con cố gắng học nhé. Mẹ làm bánh cho con ăn!

- Mẹ, con không ăn. Mẹ đừng lừa con, mẹ mệt lắm rồi...

Đẩy thằng bé đi về phía cửa phòng, vợ ông nói:

- Mẹ không mệt đâu, con đi ngủ đi!

Thằng bé đi được vài bước, quay đầu lại hỏi:

- Bố hình như có quay về phải không?

- Có, nhưng đi rồi, trực đêm!

Nó làu bàu:

- Bố lúc nào cũng trực đêm...

Đoạn đối thoại trên khiến tôi trào nước mắt. Trong xã hội loài chó, tôi lạnh lùng vô tình, nhưng trong gia đình con người, tôi mềm yếu quá. Trên ngõ Thiên Hoa đang có một đám thanh niên uống rượu đâu đó trở về trên những chiếc xe đạp và đồng loạt cất lên lời ca:

Trái tim anh lúc nào cũng mềm yếu... mềm yếu vô cùng. Anh mang tất cả nỗi đau trên lưng mình...

Tôi hướng về phía tiếng ca đang lan tỏa trong không gian mà sủa, đồng thời cũng cảm nhận được hai luồng mùi vị đã đi đến tận cuối ngõ Thám Hoa. Tôi vội vàng truyền tín hiệu: Mặt Dê, đừng theo nữa, được rồi! Hai luồng mùi vị tách ra, mùi người tiếp tục đi về phía bắc, mùi chó quay trở về phía nam. Mặt Dê, mày không cắn ông ấy đấy chứ? Có đớp một miếng nhẹ, không hề chảy máu, nhưng hình như lão ta đã đái cả ra quần rồi. Được!

Vợ ông đang nhào bột thành một khối bằng nửa chiếc gối. Cô ta muốn cả lớp của Khai Phóng ăn bánh chăng? Người xưa có nói, “vợ càng bị đánh càng hiền thục, bột càng nhào càng nhuyễn”. Mồ hôi túa ra trên mặt cô ấy, tấm áo thẫm màu sau lưng đã ướt đẫm, nước mắt lúc đầy lúc vơi. Tôi biết đó là những giọt nước oán giận, bi thương, cảm khái thân phận... Có giọt rơi xuống ngực áo, có giọt rơi trên cánh tay, cũng có giọt rơi xuống tảng bột nhuyễn. Có lúc, cô ấy dừng công việc, hai tay buông thõng đi đi lại lại trong bếp như đang tìm một vật gì đó, rồi khóc, rồi nhào bột... Thần trí cô ấy đã hoảng loạn thật sự, một tay cầm chảo, một tay cầm đũa nhưng mắt nhìn đâu đâu... Rồi lại đi... Lần này, những hạt đậu vương vãi dưới sàn nhà đã làm cô ấy trượt ngã, nhưng thật kỳ lạ, chảo dầu trên tay cô ấy vẫn không hề đổ ra ngoài. Tôi định phóng vào để giúp cô ấy đứng dậy, nhưng không, cô ấy đã ngồi dậy rồi khóc như một đứa trẻ... Lết về phía trước mấy bước, cô ấy đặt cái chảo lên bếp rồi cúi đầu đến tận đầu gối, sao mà giống một tay giang hồ đang luyện một môn kungfu kỳ quái.

Đã khuya lắm rồi, trăng đã đứng trên đỉnh đầu, ánh sáng rực rỡ. Chỉ còn một tiếng đồng hồ là hội nghị trăng tròn định kỳ bắt đầu. Tôi đã nghe thấy rất nhiều đứa đang tụ tập trên quảng trường Thiên Hoa, chỗ vòi nước phun, nhiều đứa đang men theo nhiều ngã đường khác nhau đến nơi tụ hội. Tôi nóng ruột lắm, nhưng tôi không nỡ rời nhà trong lúc này. Tôi sợ cô ấy quẫn trí mà làm chuyện ngu ngốc. Tôi ngửi thấy mùi sợi dây thừng đang nằm trong chiếc tủ giấy đặt ở góc phòng, mùi khí đốt tản mác trong nhà bếp và cả mùi mấy chục viên thuốc ngủ trong chiếc lọ đặt trong tủ thuốc gia đình... Tất cả những thứ ấy đều làm con người chết như bỡn. Đương nhiên là còn nhiều cách khác như cắt mạch máu cổ tay, đâm đầu vào tường, có thể nhảy xuống giếng ở ngoài vườn... Nói chung, có quá nhiều lý do không cho tôi đi dự hội nghị lần này. Mặt Dê cùng với bạn thân của nó là con chó Nga đang đứng ngoài cổng réo tên tôi, lại còn dùng chân gõ vào cổng. Con chó mõm nhọn gốc Nga còn đế thêm:

- Hội trưởng ơi! Chúng tôi đợi anh đã lâu lắm rồi!

Tôi hạ thấp giọng nói với bọn chúng:

- Các bạn đi trước, tôi đang có việc quan trọng chưa thể đi. Nếu tôi không đến kịp, mọi công việc để cho phó hội trưởng Mã chủ trì.

Phó hội trưởng Mã là một con chó cùng loài với tôi, chủ là chủ nhiệm lò mổ gia súc họ Mã, chó lấy họ của chủ. Chúng nó bỏ đi, và tôi tiếp tục theo dõi vợ ông.

Cuối cùng thì cô ấy cũng ngước đầu dậy, công việc đầu tiên là dùng tay vun những hạt đậu đang vung vãi dưới sàn. Cô ấy vừa lết vừa vun, dáng vẻ trông thật tội nghiệp. Đậu được vun thành một đống nhọn nhọn, từ xa thấy sao mà giống một nấm mộ. Nhìn chăm chăm vào cái phần mộ bằng hạt đậu ấy, cô ta thở dài và bật khóc, không hiểu sao lại vốc lấy mấy nắm vung lên cao. Đậu bay đầy nhà, va vào tường, đập vào tủ lạnh, vào soong chảo phát ra đủ loại âm thanh. Cô ấy đưa ống tay áo lên lau mặt rồi vơ lấy chiếc rổ hốt đậu lên, đứng dậy một cách khó khăn, đến bên chiếc bàn rồi bắt đầu làm bánh. Tôi ngước mắt nhìn trăng lúc này đã chếch về hướng tây để lắng nghe động tĩnh ngoài quảng trường Thiên Hoa, ngửi mùi vị từ đó truyền về, biết là hội nghị chưa bắt đầu. Tất cả bọn chúng đều chờ tôi.

Để khỏi làm kinh động cô ấy, tôi không đi theo lối bám vào bậu cửa sổ rồi nhảy qua tường như trước mà leo lên mái nhà vệ sinh một cách thận trọng rồi nhảy sang vườn nhà lân cận, từ đó mới vọt qua bức tường thấp để rơi ra ngoài trên một cái ngõ hẹp, lần về phía nam rồi rẽ phía tây, theo ngõ Thiên Hoa chạy về phía nam. Gió ù ù bên tai, ánh trăng như như ánh lửa lấp lóa trên lưng tôi. Ngõ Thiên Hoa giáp với đại lộ Lập Tân, ở đó có đại lý bia. Bia được chất đống cao như núi ở ngoài sân. Có sáu con chó dùng mõm tha mỗi con một thùng bia, mỗi thùng mười chai đang đi xuyên qua đại lộ. Cự ly rất đều, tư thế và bước chân đồng loạt giống như một tiểu đội lính đang duyệt binh. Khỏe và có kỷ luật như sáu con chó này, ngoài giống chó lưng đen bụng trắng như tôi, khó còn có giống nào làm được, tôi rất tự hào vì điều đó. Tôi chẳng dám chào hỏi, vì e bọn chúng sẽ đáp lễ và như thế thì sáu thùng bia sẽ rơi khỏi miệng. Tôi vọt lên trước, chỉ đưa mắt nhìn chúng và tôi đã đến quảng trường. Hàng trăm con chó đang tập trung ở giữa quảng trường, ngay bên cạnh đài phun nước. Có con nằm con ngồi nhưng khi thấy tôi xuất hiện, tất cả đều đứng dậy và đồng thanh hoan hô.

Tôi nhảy lên chỗ ngồi của hội trưởng. Đó là một cột đá vuông, trước đây có một tượng thần Vệ nữ cụt tay, nhưng đã bị người ta đánh cắp. Tôi điều hòa hơi thở, nếu nhìn từ xa trông tôi rất giống tượng một con chó oai phong được tạc bằng đá cẩm thạch. Nhưng xin lỗi, tôi đây không phải là tượng đá mà tôi là một con chó đích thực được hợp giống từ loài chó trắng bản địa với loài becgiê đen của Đức để trở thành vua chó ở huyện Cao Mật này. Trước khi phát biểu, tôi tập trung tinh thần để ngửi mùi vị của vợ ông ở nhà: Nồi bánh đang tỏa khói thơm nghi ngút, tất cả đều bình thường. Rồi tôi dùng không đến ba giây để ngửi mùi vị của ông. Trong phòng làm việc của ông, khói thuốc mờ mịt, ông đang ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn phố huyện trong đêm, cũng bình thường. Tôi nhìn một loạt vào đám đông phía trước, bắt đầu nói:

- Thưa tất cả anh chị em, tôi tuyên bố hội nghị lần thứ mười tám dưới ánh trăng tròn của chúng ta bắt đầu!

Hàng trăm cử tọa đồng thanh sủa vang. Tôi giơ chân trước vẫy vẫy chào, chờ cho tiếng sủa chấm dứt, rồi nói:

- Trong tháng này, người bạn yêu quý Ngao Tạng của chúng ta đã chẳng may qua đời. Chúng ta đồng loạt sủa ba tiếng để đưa linh hồn bạn ấy trở về với cao nguyên bao la!

Mấy trăm con chó nhất tề sủa ba tiếng làm chấn động cả phố huyện. Tôi ứa nước mắt vì vừa thương đồng loại xấu số nhưng cũng cảm động vì sự chân thành của tất cả bạn bè đang có mặt tại đây.

- Sau đây, mời tất cả các bạn ca hát, nhảy múa, trò chuyện, uống rượu để chúc mừng chị ba và ba đứa cháu nhỏ của ta đầy tháng!

Đồng thanh hoan hô! Chị ba đứng dậy, bế một đứa đưa lên cho tôi, tôi ôm lấy và thơm vào đầu nó rồi đưa lên cao cho tất cả nhìn thấy. Lại hoan hô. Lần lượt ba cậu nhóc đều được tôi hôn và được tất cả hoan hô. Tôi nhảy xuống khỏi đài, chị ba dắt mấy đứa nhỏ đến bên cạnh và nói:

- Gọi cậu đi! Cậu ruột của các con đấy!

Cả ba đồng loạt lí nhí: Chào cậu! Tôi hạ giọng hỏi chị:

- Nghe nói bọn chúng sẽ bị bán đi cả, đúng không?

Chị ba đắc ý nói:

- Đúng thế! Chị vừa sinh chúng thì người mua đã kéo đến chật nhà. Cuối cùng bà chủ quyết định bán cho bí thư Kha ở thị trấn Lư Điếm, cục trưởng công thương Hồ, cục trưởng vệ sinh Từ, mỗi đứa giá tám mươi ngàn nhân dân tệ cơ đấy!

- Không phải một trăm ngàn à?

- Tiền thì giao đủ trăm ngàn, nhưng bà chủ cho lại hai chục ngàn. Bà chủ của chị không phải là người thấy tiền là mờ mắt đâu!

- Mẹ kiếp! Rõ ràng không chỉ là bán chó mà còn là...

- Cậu bốn! Chị ba ngắt lời tôi.

- Được rồi, em không nói nữa! Rồi hướng về đám đông, tôi ra lệnh:

- Nhảy đi, uống đi! Nào các bạn!

Một con chó giống Đức tai nhọn, eo thon và cụt đuôi ôm tới cho tôi một chai bia. Dùng răng bật nắp. Bọt bia trào ra ngoài thơm lựng. Tôi cầm lấy và cụng chai nói: Trăm phần trăm!

Tôi ngửa cổ ngậm lấy đầu chai, dùng hai chân trước nâng đít chai lên. Bia chảy ồng ộc vào mồm rồi chui tọt xuống dạ dày. Hết đứa này đến đứa khác chúc tụng, đống vỏ chai đằng sau lưng tôi đã có đến vài chục. Một con chó lông trắng, đầu và cổ đều có thắt nơ bươm bướm ngậm một gói xúc xích, như một quả cầu bông lăn đến trước mặt tôi. Trên người nó mùi nước hoa thoang thoảng, bộ lông trắng muốt sạch sẽ. Nó cúi đầu nói lắp bắp:

- Hội... hội trưởng... Mời ông xơi xúc xích...

Rồi dùng răng xé rách bọc ni lông, ngoạm lấy một thanh đưa lên trước miệng tôi. Tôi tiếp lấy và nhai một cách từ tốn. Phó hội trưởng Mã ôm chai bia đến và cụng với tôi:

- Loại xúc xích này có xơi được không?

- Rất khá!

- Mẹ kiếp, tôi bảo lấy một vài hộp thôi nhưng chúng nó lại lấy đến hai mươi hai hộp. Lão Ngụy coi kho này mai gặp đại họa rồi! Lão Mã nói không cần che giấu sự đắc ý.

- Phó hội trưởng Mã, tôi... mời ông một... ly! Quả cầu bông lắp bắp.

- Hội trưởng! Đây là Maria, vừa từ Bắc Kinh đến! Lão Mã giới thiệu.

- Chủ nhân của cô là ai?

- Là một trong tứ đại mỹ nhân của huyện Cao Mật Củng Tử Y!

- Củng Tử Y?

- Giám đốc nhà khách huyện!

À, thì ra là cô ta!

- Maria thông minh, linh lợi và rất hiểu ý người, hay là để cô ấy làm thư ký cho hội trưởng nhé! Lão Mã nói với rất nhiều ẩn ý.

- Chuyện này bàn sau. Tôi lãnh đạm nói.

Thái độ của tôi khiến Maria cảm thấy bị xúc phạm. Nó liếc nhìn đám đông đang hò reo, nhảy múa và nốc bia trên quảng trường, nói bằng tiếng của loài chó lẫn tiếng Anh:

- Các anh ở Cao Mật này sống thật mọi rợ. Chó Bắc Kinh chúng tôi khi cử hành “party” dưới trăng thường chỉ có ca hát, “dance”, bàn chuyện văn chương nghệ thuật. Nếu có uống cũng chỉ uống một ít rượu vang đỏ hoặc là nước hoa quả, có ăn cũng chỉ là một ít lạc, điều, đâu có giống bọn họ... Ông xem đám lông đen bụng trắng kia kìa...

Trước mắt tôi là một con chó bản địa đang ôm ba chai bia, ba thanh xúc xích ra một chỗ trống, đường hoàng đặt xuống và vừa nhai vừa nốc bia ừng ực. Hình như chung quanh nó chẳng có ai cả vậy, chỉ nhai, nuốt và uống với một niềm khoái lạc vô bờ. Nhiều con khác đã say, ngửa mặt lên trời nhìn trăng và hú dài, có đứa nói huyên thuyên loạn xạ. Tất nhiên tôi không bằng lòng với bọn này nhưng cũng không thích cách nói và cách nghĩ theo lối tiểu tư sản của Maria.

- Nhập gia tùy tục thôi cô em ạ! Cô đã đến Cao Mật, bước đầu tiên là phải học để biết cách ăn uống của thế giới loài chó ở đây.

Tôi ngẩng đầu nhìn trăng, biết là trời đã sắp sáng. Mùa hè ngày dài đêm ngắn, chỉ khoảng một giờ nữa là chim chóc sẽ hót vang, những người tập thể dục buổi sáng sẽ ngập tràn quảng trường này. Tôi vỗ vai lão Mã nói:

- Giải tán thôi!

Lão Mã vứt chai bia, ngẩng đầu nhìn trăng và phát ra một tràng tín hiệu. Đám đông vội vã vất chai bia đang ôm trong lòng, cho dù say hay chưa say đều ngồi ngay ngắn để nghe tôi nói. Tôi nhảy lên bệ đá, tuyên bố:

- Hội nghị đêm nay kết thúc tại đây. Ba phút sau, nhất thiết không còn ai được ở lại trên quảng trường này. Thời gian hội nghị tiếp sẽ định sau, bây giờ thì giải tán!

Lão Mã phát tiếp một tràng tín hiệu, chỉ thấy đám đông với những cái bụng lặc lè chạy tỏa ra khắp bốn phương tám hướng. Có đứa quá say chạy xiêu xiêu vẹo vẹo, có lúc ngã lăn ra, rồi bò, rồi trườn nhưng cuối cùng cũng rời khỏi quảng trường. Chị ba và chồng đặt ba đứa con nhỏ vào một chiếc xe đẩy tuyệt đẹp do Nhật Bản sản xuất, một đẩy một kéo chạy như bay, ba đứa trẻ bám vào thành xe thích chí hét vang. Chỉ chưa đầy ba phút, quảng trường Thiên Hoa đã trở nên yên tĩnh như cũ, chỉ còn lại vỏ chai, túi ni lông, xúc xích ăn dở và hàng trăm bãi nước đái lẫn cứt. Tôi gật đầu bằng lòng, bắt tay tạm biệt lão Mã.

Tôi rón rén nhảy vào nhà, vợ ông vẫn đang ngồi làm bánh. Hình như cô ấy tìm thấy niềm vui và sự bình tĩnh trong công việc, gương mặt đã điểm một nụ cười khó hiểu. Trên cây ngô đồng, một đôi chim chào mào đang hót véo von. Mấy phút sau, toàn phố huyện đã ngập tràn tiếng chim, ánh trăng mờ dần để nhường chỗ cho ánh mặt trời chiếu rạng.