← Quay lại trang sách

- 44 - Kim Long muốn lập làng du lịch,- Giải Phóng đứng xa ngắm người yêu.

Tôi đang cầm trên tay tờ công văn của Kim Long trình lên huyện ủy và ủy ban huyện. Anh ta muốn cải tạo làng Tây Môn hiện tại theo đúng diện mạo của nó trong thời kỳ cách mạng văn hóa để biến nơi đây thành một địa điểm du lịch văn hóa. Trong tờ trình, bằng một giọng văn rất thuyết phục, anh ta viết: “Đại cách mạng văn hóa trong khi phá hoại văn hóa cũng đã xác lập lên một loại hình văn hóa”. Anh ta muốn viết lại toàn bộ những biểu ngữ, những khẩu hiệu thời ấy lên tường, đặt loa phóng thanh lại trong làng, đắp lại khán đài dưới gốc cây hạnh, xây dựng lại trại nuôi lợn Hạnh Viên, ở phía đông còn xây dựng sân golf. Những người nông dân không còn đất để canh tác sẽ được anh ta tập hợp lại thành đội, biểu diễn những gì mà họ đã từng làm hoặc từng thấy trong thời kỳ cách mạng văn hóa như đại hội phê đấu địa chủ và tư sản, bắt bọn tư sản diễu phố, diễn kịch... Ngoài ra, anh ta còn dự kiến sẽ mời những du khách tham gia vào những cuộc hội nghị hoặc diễn kịch hoài niệm thời kỳ gian khổ, ăn cơm khổ, nghe các cụ già kể về xã hội ngày ấy... Trong báo cáo, anh ta viết:

“Cần phải biến làng Tây Môn thành một viện bảo tàng làm ăn cá thể, dựng tượng Mặt Xanh cùng với con lừa có chân giả và con trâu mất một sừng của ông ấy để mọi người cùng chiêm ngưỡng... Những hoạt động mang tính hậu hiện đại này nhất định sẽ làm cho người thành phố, kể cả người ngoại quốc tò mò và thích thú. Mà du khách đã thích thì hầu bao của họ phải mở ra và tất nhiên hầu bao của dân làng Tây Môn cũng đầy lên... Sau khi họ đã thỏa mãn với cách mạng văn hóa trong quá khứ, chúng ta sẽ đưa họ đến với đèn xanh rượu đỏ, với sắc đẹp để họ hưởng thụ cuộc sống hiện đại... Chúng ta sẽ mở rộng làng về hướng đông, thâu tóm cả vùng bãi bồi Ngô gia để xây dựng một sân golf đẳng cấp thế giới, biến nơi đây thành một khu vực giải trí cao cấp khép kín...”

Bao nhiêu là dự định trong tờ trình nữa, nào là trên bãi bồi Ngô gia sẽ xây một cung điện theo kiến trúc cổ La Mã để làm trung tâm dịch vụ tắm hơi, xoa bóp, xây dựng sòng bạc cỡ Las Vegas của Mỹ. Trung tâm của bãi bồi sẽ là một công viên tượng. Chủ đề của tượng là cuộc đại chiến kinh thiên động địa giữa người và lợn hoang gần mười năm về trước, ý nghĩa là muốn nhắc nhở con người phải bảo vệ môi trường, bảo vệ động vật hoang dã, đồng thời nhắc nhở người Trung Quốc về quan niệm truyền thống “vạn vật đều có linh hồn”. Câu chuyện về Vua Lợn xả thân cứu người ở bên bờ sông ngày ấy phải được dựng thành bia để tưởng nhớ... Ngoài ra còn có thể xây dựng một trung tâm hội nghị quốc tế, hàng năm tổ chức những cuộc hội thảo về tình yêu đối với động vật, chắc chắn sẽ rất hấp dẫn du khách và thu hút đầu tư nước ngoài...

Xem cách viết và những dự định tưởng như sắp thành hiện thực đến nơi của anh ta cũng như xem cách tán thưởng của những cán bộ lãnh đạo chủ chốt của huyện, tôi lắc đầu ngao ngán. Xét về bản chất, tôi là kẻ có đầu óc thủ cựu, tôi yêu đất yêu vườn, thích mùi phân trâu, yêu cuộc sống ruộng vườn, vẫn kính phục cách nghĩ xem đất là sinh mệnh của bố tôi, nhưng trong cuộc sống hiện đại này, người như tôi và bố tôi rõ ràng là không thể thích nghi. Tôi cũng đã và đang yêu một cách điên cuồng một người đàn bà khác, vì cô ta mà đề xuất ly hôn với vợ, đây cũng là một cách thức cổ điển, rõ ràng cũng chẳng hợp thời. Tôi không thể phát biểu ý kiến riêng đối với bản báo cáo này, chỉ vòng một vòng tròn trên tên mình. Đột nhiên một câu hỏi hiện ra: Báo cáo rất chặt chẽ, rất lôgíc và siêu tưởng tượng này do ai chắp bút? Đột nhiên gương mặt với nụ cười đểu cáng của Mạc Ngôn hiện ra ngoài cửa sổ. Tôi đang kinh ngạc vì sao gương mặt ấy lại hiện ra ở ô cửa sổ tầng ba, nơi cách mặt đất đến hai mươi mét thì nghe ngoài hành lang có tiếng huyên náo. Tôi vội vàng mở cửa, chỉ nhìn thấy Hợp Tác một tay cầm dao, một tay cầm dây thừng, đầu tóc rũ rượi, mồm đầy máu, đôi mắt ngây dại, bước thấp bước cao đi dần về phía tôi. Khai Phóng đeo cặp sách, tay cầm bánh quẩy còn đang nghi ngút khói, không biểu lộ sắc thái tình cảm gì đi theo sau lưng mẹ nó. Sau nó lại là con chó to gần bằng con trâu, trên cổ vẫn còn mang bình nước mà con tôi vẫn thường dùng khi đến trường. Bởi dây đeo hơi dài nên khuỷu chân trước của nó va vào bình nước theo từng bước chân...

Tôi hét lên một tiếng. Thì ra là một cơn ác mộng. Tôi vẫn đang nằm trên ghế salon, toàn thân ướt đầm mồ hôi, đầu óc rỗng tuếch. Tác dụng phụ của thuốc ngủ khiến đầu óc tôi mê muội. Ánh mặt trời buổi sáng chiếu thẳng vào phòng khiến mắt tôi nhức nhối. Tôi vật vã ngồi dậy, rửa mặt qua loa, nhìn đồng hồ trên tường. Đã sáu giờ rưỡi sáng. Điện thoại reo, tôi cầm máy. Im lặng. Tôi không dám mở miệng trước, chờ đợi. Là em đây! Giọng cô ấy hơi ngập ngừng. Suốt đêm qua em không ngủ được. Yên tâm đi, anh rất khoẻ. Em mang chút điểm tâm cho anh nhé. Không được đến, không phải vì anh sợ gì. Anh đủ gan nói vào loa phóng thanh mắc trên mái nhà cho toàn huyện biết là anh yêu em, nhưng như thế thì hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng. Em hiểu. Từ nay chúng ta ít gặp nhau thôi, đừng để cho cô ấy bắt gặp. Em hiểu, em cảm thấy có lỗi với chị ấy. Em chớ nghĩ thế, nếu có tội thì người có tội phải là anh, huống hồ Engels đã nói, hôn nhân không có tình yêu là vô đạo đức nhất. Do vậy anh và cô ấy đều có sai lầm. Em mua cho anh mấy chiếc bánh bao, gởi ở phòng bảo vệ được không? Đừng đến, đói không làm anh chết được đâu. Cho dù sau này thế nào đi nữa, bây giờ anh vẫn là phó huyện trưởng mà. Anh đến nhà khách ăn cơm, ở đó thứ gì cũng có. Nhưng em rất muốn gặp anh. Anh cũng thế. Lúc đi làm em đứng ở trước hiệu sách, nhìn về phía anh, anh sẽ trông thấy em. Nhưng em lại không trông thấy anh được. Em sẽ tưởng tượng ra anh, được rồi, thế nhé, em yêu...

Tôi không đến nhà khách ăn cơm. Sau khi cùng Xuân Miêu chung đụng thể xác, tôi thấy mình giống như một con ếch đang trong thời kỳ yêu đương, không muốn ăn uống gì cả, chỉ có thèm muốn và thèm muốn. Không muốn ăn nhưng vẫn phải ăn. Tôi lục lọi tất cả những thứ tạp nham mà cô ấy mang đến trước đây nhét vào mồm, chẳng biết có ngon hay không, chỉ biết nó có thể cung cấp cho tôi chút ít năng lượng để duy trì tính mệnh mà thôi.

Tôi cầm ống nhòm đứng bên cửa sổ. Phía nam phố huyện lúc ấy chưa có những ngôi nhà cao tầng, tầm nhìn rất xa, nếu thích tôi có thể kéo những gương mặt của các ông già bà già mỗi sáng tập thể dục trên quảng trường Thiên Hoa đến sát bên tôi. Tôi đặt ống kính hướng về phía ngõ Thiên Hoa. Nhà số một là nhà tôi. Cổng đang đóng chặt, trên cánh cổng bên phải có những nét phấn vẽ hình con trai tôi đang nhe răng, một bên mặt trắng toát, một bên mơ hồ, hai tay giơ quá đầu trong tư thế đầu hàng, hai chân khẳng khiu bắt chéo vào nhau, chính giữa hai hai đùi là một cái dương vật to quá cỡ và một dòng phấn trắng kéo dài đến tận mép dưới của cánh cổng, rõ ràng là dòng nước đái. Cánh cổng bên trái vẽ hình một đứa con gái có đôi mắt thật to, cái miệng hình mặt trăng non, có hai bím tóc. Hai tay đứa con gái này cũng đưa quá đầu, đôi chân dang ra và từ chỗ ấy cũng có một vạch phấn trắng kéo dài đến tận mép dưới của cánh cổng. Bên cạnh hình đứa con trai có ba chữ xiêu vẹo: Lam Khai Phóng, bên hình đứa con gái cũng có ba chữ: Bàng Phượng Hoàng.

Tôi hiểu rõ ý tứ của người vẽ. Con trai tôi và con gái của Bàng Kháng Mỹ học cùng một lớp, Bàng Phượng Hoàng là lớp trưởng. Trong đầu óc tôi hiện ra những gương mặt của Xuân Miêu, Bàng Hổ, Vương Lạc Vân, Bàng Kháng Mỹ, Thường Thiên Hồng, Tây Môn Kim Long... chất chồng thành một đống loạn xị.

Tôi xê dịch ống nhòm, ngõ Thiên Hoa biến mất, quảng trường Thiên Hoa hiện ra trong ống kính. Vòi phun nước đã tắt, một bầy quạ đen đang thơ thẩn kiếm ăn. Hình như chúng đang ăn những thanh xúc xích nằm vương vãi đâu đó. Tôi không nghe được nhưng tôi biết bọn quạ đang kêu xao xác. Chỉ cần một con tìm được một tí thức ăn bay lên là có đến hàng chục con bay lao tới. Chúng cắn nhau loạn xạ, lông vũ bay như tro tàn của giấy vàng bạc đốt cho người chết lả tả trên không trung. Trên đất, vỏ chai nằm la liệt, có một người đội mũ công nhân vệ sinh, bịt khẩu trang đang tranh chấp gì đó với một người đàn bà đeo một chiếc bao tải, trông có vẻ là một người nhặt rác lang thang. Cục vệ sinh môi trường dưới sự quản lý của tôi. Tôi biết những người công tác ở đây chuyên nhặt nhạnh những phế liệu để tăng thu nhập, mà vỏ chai là thứ có nhiều tiền nhất. Cứ mỗi lần người đàn bà nhặt rác lượm được một vỏ chai bỏ vào bao tải trên lưng là cô công nhân vệ sinh dùng chổi đập mấy cái vào đầu, vào mặt bà ta. Mỗi lần bị đánh, bà ta lại vơ lấy một vỏ chai và xông vào, cô công nhân nhảy lùi lại tránh, bà ta cũng chẳng thiết đuổi theo, cúi người nhặt tiếp. Cô công nhân lại xông lên... Cảnh trước mắt khiến tôi nhớ lại một đoạn trong bộ phim thế giới động vật phát trên tivi, người nhặt rác là con sư tử, còn cô công nhân vệ sinh là con chó có bờm lông hung hãn.

Tôi đã từng đọc cuốn tiểu thuyết “Trăng tròn”của Mạc Ngôn, trong đó có kể về những con chó, nhân những đêm trăng tròn triệu tập hội nghị rồi ăn uống no say. Lẽ nào chuyện đó có thật? Lẽ nào những vỏ chai, những thanh xúc xích kia lại là từ bọn chó tổ chức hội nghị đêm qua mà ra?

Tôi tiếp tục di động ống nhòm rời khỏi quảng trường, nhìn về phía nhà mình. Tim tôi giật mạnh khi nhìn thấy trong ống kính là hình ảnh Hợp Tác. Cô ấy dắt xe đạp, rất khó khăn bước xuống ba bậc tam cấp trước cổng. Khi khóa cửa cô ấy phát hiện ra hình vẽ. Nhìn một lát, cô ấy bước xuống bậc tam cấp, đi vòng qua ngõ một lát rồi quay lại với một nắm lá tùng trên tay, dùng sức xóa những hình vẽ quái ác. Tôi không nhìn rõ mặt song tôi biết cô ấy đang chửi. Cánh cổng chỉ còn lại một màu trắng nhờ nhờ. Cô ấy đạp xe đi về phía bắc, tôi theo dõi được vài chục mét thì bóng cô ấy bị các ngôi nhà che khuất. Đêm qua cô ấy ra sao, cả đêm không ngủ hay là vẫn ngủ như bình thường?

Cho dù mười mấy năm qua, tôi chưa hề yêu cô ấy, nhưng dù sao cô ấy vẫn là mẹ của con trai tôi. Bóng dáng cô ấy xuất hiện trở lại ở chỗ con đường nối liền với ga tàu hỏa. Ngay cả lúc ngồi trên xe đạp, thân hình cô ấy vẫn không thăng bằng nhưng phóng xe rất nhanh, thân trên xiên qua vẹo lại trông thật tội nghiệp. Cô ấy mặc một chiếc áo thun màu đen, trước ngực có in hình con chim phượng hoàng. Tôi biết cô ấy có rất nhiều áo quần bởi trước đây mỗi lần đi công tác về, tôi đều mua quần áo cho cô ấy, nhưng tất cả đều bị nhét vào tủ. Tôi đinh ninh là khi đạp xe đi ngang qua trụ sở ủy ban nhân dân huyện, cô ấy sẽ ngước mắt nhìn lên cửa sổ phòng làm việc của tôi, nhưng tôi đã nhầm, cô ấy vẫn nhìn thẳng về phía trước. Tôi thở dài. Tôi biết người đàn bà này chẳng dễ dàng buông xuôi. Nhưng chiến tranh đã nổ, phải theo đến cùng!

Tôi quay ống kính nhìn về phía cổng nhà. Gọi là ngõ Thiên Hoa song kỳ thực con đường này rộng đến hai mươi mét. Những người sống ở phía nam phố huyện đưa con đến trường tiểu học Phượng Hoàng đều đi theo con đường này. Đã đến giờ đến trường, trên ngõ Thiên Hoa người ta đi lại tấp nập, học sinh trung học thì đi xe đạp, con trai cưỡi loại xe đạp leo núi, bánh to; con gái cưỡi xe mi ni duyên dáng. Bọn chúng vừa cưỡi xe vừa đùa giỡn, thi thoảng có đứa con trai còng lưng trên xe chui vào giữa hai xe của bọn con gái đang đi song song khiến bọn con gái hoảng hốt tay lái loạng choạng suýt ngã.

Con trai tôi và con chó đã xuất hiện trước cổng, con chó ra trước ngó nghiêng rồi con trai tôi nối đuôi ra sau. Chúng chỉ mở hé cổng đủ để thoát ra ngoài, đỡ tốn sức, thật là thông minh! Con trai tôi khóa cổng rồi nhảy qua bậc tam cấp xuống đường, đi về hướng bắc. Con tôi đưa tay chào một đứa vừa phóng xe vượt qua, còn con chó hình như sủa vang lên. Chúng đã đi đến cầu Thiên Hoa, có vẻ như thằng bé muốn đi xuống chân cầu liền bị con chó cắn quần níu lại. Đúng là một con cho ngoan, trung thành. Hình như thằng bé giằng co nhưng cuối cùng, nó không phải là đối thủ của con chó, lượm một hòn đá to ném xuống nước, không biết nó nhắm vào cái gì. Một con chó vàng sủa vang khi thấy con chó nhà tôi, song rất thân thiện vẫy đuôi chào mừng. Đi ngang qua cửa hàng đồ gốm, con trai tôi dừng lại giây lát, nhưng ngay lập tức con chó đã thúc đầu vào mông nó đẩy đi. Khi đến ngõ Thiên Hoa, cả hai tăng tốc. Lúc ấy ống nhòm của tôi cũng hướng về cổng hiệu sách. Tôi còn kịp nhìn thấy con trai tôi lôi trong túi quần ra một chiếc ná giây thun, nhắm một con chim trên cây lê nhà ven đường. Đó là nhà của phó huyện trưởng Trần. Ông ấy là hậu duệ của một vị thám hoa thời Đạo Quang nhà Thanh. Những cành hoa lê trắng xóa buông rủ ra đến tận ngoài đường, con chim đang đậu trên ấy. Và Xuân Miêu đã hiện ra trong ống kính như rơi từ trên trời xuống, đang đứng trước cửa hiệu sách. Con trai! Bố không theo bước chân con được nữa rồi!

Xuân Miêu mặc một bộ quần áo trắng tinh khiết. Không phải “trong mắt người đang yêu, em hóa thành Tây Thi”, nhưng quả thật em quá đẹp! Tôi như ngửi thấy mùi thơm toát ra từ thân thể em, mùi thơm làm tôi điên, tôi say, tôi hóa thành tiên... và tôi chết. Em đang cười, mắt cũng cười, đôi hàm răng trắng ngời lấp lóa dưới nắng sớm. Em đang nhìn tôi, em biết tôi đang ngắm em say đắm. Đang giờ cao điểm, trên phố người qua lại tấp nập, xe máy phun khói đen sì luồn lách giữa phố, xe đạp liều lĩnh đi ngược chiều, ô tô phóng vun vút... Thường ngày tôi rất ghét cảnh này, nhưng sáng nay sao tất cả đều trở nên gần gũi, đáng yêu.

Em sẽ đứng đấy mãi nếu không có đồng nghiệp mở cửa hiệu sách và gọi em vào. Trước khi quay đi, em đưa ngón tay xinh đẹp chỉ vào môi mình và gởi cho tôi một nụ hôn. Nụ hôn của em như cánh bướm bay chấp chới giữa không gian, xuyên qua đường phố đến bên cửa sổ và đậu vào môi tôi. Em đẹp quá, em tốt quá! Vì em, nếu cần phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, anh cũng chẳng từ nan.

Thư ký đến báo là sáng nay tôi phải đến hội trường huyện ủy để dự hội nghi liên tịch, thảo luận về vấn đề làng Tây Môn. Tham gia hội nghị có ban thường vụ huyện ủy, toàn thể lãnh đạo chính quyền huyện và đại diện các ban ngành có liên quan đến việc biến làng Tây Môn thành một khu du lịch mở, ngoài ra còn có cả đại diện của các ngân hàng trong huyện. Tôi biết, lần này Kim Long sẽ đắc ý, nhưng con đường chông gai còn ở phía trước anh ta; cũng như tôi, trước mặt không hề bình lặng. Tôi có dự cảm rằng mệnh vận của hai anh em tôi đang dần bước vào ngõ cụt, nhưng chúng tôi không chùn chân. Ở một ý nghĩa nào đó, tôi và anh ta đều là những con người chân chính.

Tôi đã sửa soạn toàn bộ giấy tờ và chuẩn bị rời khỏi văn phòng, trước khi đi, tôi nhìn vào ống nhòm một lần nữa. Trong ống kính là con chó đang dắt vợ tôi đi vào hiệu sách! Tôi đã từng xem qua nhiều tiểu thuyết của Mạc Ngôn viết về loài chó, anh ta cho rằng chó tinh khôn hơn người, tôi không tin lắm, lại còn cười cợt cho rằng anh ta nói phét. Nhưng bây giờ thì tôi đã tin...