← Quay lại trang sách

- 45 - Chó bốn theo mùi tìm Xuân Miêu,- Hợp Tác cắn tay viết lệnh máu.

Lúc tôi dẫn Khai Phóng đến nơi, một chiếc xe con cũng đang từ từ dừng trước cổng trường, rồi một cô bé xinh đẹp bước xuống xe. Con trai vẫy vẫy tay chào: Chào Phượng Hoàng! Con bé cũng vẫy tay: Chào Khai Phóng! Rồi cả hai sánh vai nhau đi vào cổng.

Tôi nhìn theo chiếc xe con. Mùi vị của Bàng Kháng Mỹ hình như phảng phất đâu đây. Trước đây mùi hoa quỳ là mùi chủ yếu mà tôi ngửi được trên thân hình cô ấy, nay không còn nữa mà thay vào đó là mùi của những đồng tiền giấy mới toanh, mùi nước hoa Pháp, mùi thời trang cao cấp, mùi trang sức đắt tiền... giao tạp. Tôi quay đầu nhìn vào cái sân trường bé tẹo, ở đó có một bầy chim non lông vũ sặc sỡ đội ngũ rất chỉnh tề đăm đắm nhìn theo lá quốc kỳ đang được từ từ kéo lên trong lời quốc ca hùng tráng.

Tôi vọt đi nhằm hướng nhà ga. Buổi sáng, vợ ông vứt cho tôi mấy chiếc bánh quẩy, tôi không nỡ phụ tình cảm của cô ấy nên đã cố gắng nhá hết. Bây giờ chúng đã đông kết lại như một tảng đá cứng khiến bụng tôi nặng trình trịch. Con chó gốc Hungary đang ở trong một quán ăn bên kia đường nhận ra mùi của tôi nên lớn tiếng sủa đón chào, tôi chẳng buồn đáp lại. Ngày ấy tâm lý tôi không được thoải mái, dự cảm rằng sẽ có một chuyện gì đó xảy ra mà lẫn người và chó đều phải hứng chịu. Quả nhiên, chẳng đợi tôi đến nơi như mọi ngày, vợ ông đã đạp xe phóng vù đến. Tôi sủa lên hai tiếng, báo là đã đưa Khai Phóng đến trường an toàn. Cô ấy xuống xe, nói:

- Chó bốn! Mày đã thấy hết rồi đó, ông ấy định bỏ rơi chúng ta.

Tôi sủa một tiếng biểu lộ sự đồng tình, đứng nép vào người cô ấy như muốn an ủi. Mặc dù không thích mùi dầu mỡ trên người cố ấy, nhưng dẫu sao đó vẫn là bà chủ của tôi. Cô ấy dựng xe, ngồi trên mép vỉa hè, ngoắc tay gọi tôi đến gần. Hoa quỳ hai bên đường đang nở rộ, nhưng bên cạnh cô ấy lại là một thùng rác công cộng bằng gốm sứ, mùi hôi thối từ đó xông lên muốn lộn mửa. Thi thoảng có những chiếc xe ba bánh kéo theo rơ móc hoa quả nhả khói mù trời phóng qua mặt, chạy đến ngã tư thì bị cảnh sát giao thông giữ lại. Giao thông ở thị trấn này quá sức hỗn loạn, hôm qua lại có hai con chó bị cán đến nát nhừ dưới bánh xe tải. Vợ ông sờ mũi tôi hỏi:

- Chó bốn! Ông ấy có người khác rồi, tao đã ngửi thấy mùi đàn bà lạ trên quần áo ông ấy. Mũi mày thính hơn tao, nhất định mày sẽ nhận ra phải không?

Chẳng chờ xem thái độ của tôi, cô ấy lôi từ trên giỏ xe xuống một trang giấy trắng gấp tư, mở ra, lấy ra hai sợi tóc dài đưa lên mũi tôi, nói:

- Đây là tóc của cô ả. Tao tìm thấy nó trong bộ quần áo bẩn vất ở nhà. Bây giờ mày giúp tao tìm ra ả nhé!

Cô ấy cất tờ giấy có hai sợi tóc vào túi, chống tay xuống vỉa hè đứng dậy. Đôi mắt cô ấy trông có vẻ bình tĩnh, nhưng hình như có hai đốm lửa đang nhấp nháy bên trong. Tôi không hề do dự, bởi đó là trách nhiệm của tôi. Thật ra thì chẳng cần ngửi tóc tôi cũng đã biết mình cần phải tìm ai. Tôi từ từ chạy trên đường, đuổi theo cái mùi đậu xanh rang nồng nồng mà tôi vẫn ưa thích phảng phất đâu đó trong không gian. Vợ ông đạp xe theo sát phía sau tôi. Vì những khiếm khuyết trên cơ thể, cô ấy đạp xe nhanh thì không sao, nhưng nếu đi chậm, thân thể cô xiêu qua vẹo lại trông rất tội nghiệp.

Sắp đến hiệu sách tôi bỗng do dự. Mùi thơm lâu nay tôi ngửi được trên người Xuân Miêu khiến tôi có cảm tình với cô ấy. Quay người lại, thấy dáng điệu thê thảm của vợ ông, tôi dằn lòng hạ quyết tâm. Là một con chó, tôi phải trung thành với chủ. Tôi hướng vào hiệu sách sủa hai tiếng. Vợ ông đẩy cửa bước vào, dẫn tôi vào theo. Trông thấy Xuân Miêu, tôi cũng sủa lên hai tiếng và cụp tai cúi đầu. Tôi không thể chịu nổi cái nhìn của cô ấy.

- Sao lại là cô ấy?

Vợ ông có vẻ nghi ngờ hỏi. Tôi không biết xử trí thế nào, đành cụp mắt, nằm im. Vợ ông ngẩng lên chăm chú nhìn vào mặt Xuân Miêu, rồi tuyệt vọng, đau khổ nói:

- Xuân Miêu! Tại sao lại là cô? Tại sao?

Cặp mắt tò mò của hai nhân viên hiệu sách lướt qua. Rồi một cái mồm xấu xí ngoác lên:

- Chó của ai đây, đưa ra ngoài mau!

Người kia thì nói:

- Chó của phó huyện trưởng Lam chứ của ai nữa. Vậy người kia chính là vợ ông ấy!

Vợ ông quay ngoắt lại, phóng tia nhìn hằn học về phía họ. Cả hai cúi đầu, chẳng dám nói gì thêm. Cô ấy quay lại phía Xuân Miêu đang đứng chết trân ở bên quầy sách, nói lớn:

- Cô ra ngoài một tí nhé, cô giáo chủ nhiệm của Khai Phóng bảo tôi đến tìm cô có tí việc.

Vợ ông đẩy cửa để tôi ra ngoài, rồi cô ấy cũng ra theo. Không ngoáy đầu, cô ấy dắt xe đạp men theo vệ đường đi về hướng đông. Tôi chạy theo, nghe có tiếng mở cửa hiệu sách. Tôi cũng không ngoái đầu nhưng biết chắc là Xuân Miêu đang đi theo sau. Mùi của cô ấy toát ra có chút lo lắng song cũng không kém phần ngang bướng. Đến trước cửa hiệu tương ớt “Hồng”, vợ ông dừng lại. Tôi đứng chếch về phía sau, đối diện với tấm biển quảng cáo to tướng treo trên cửa. Một người đàn bà tay cầm hũ tương ớt “Hồng” đứng trên bảng toe toét cười với tôi. Nụ cười không tự nhiên tí nào, trông như vừa mới ăn xong mấy quả ớt tươi! Tôi đọc thấy dòng chữ “Tương ớt Hồng gia truyền, tăng sức khỏe, thêm sắc đẹp, mùi vị thơm ngon!”. Tự nhiên tôi thấy nhớ con chó ngao Tây Tạng quá chừng!

Vợ ông đang đứng vịn tay vào cây ngô đồng trên vỉa hè, đôi chân run lên nhè nhẹ. Xuân Miêu ngập ngừng, do dự bước đến gần. Mắt vợ ông nhìn cây ngô đồng, còn mắt Xuân Miêu thì nhìn xuống đất. Mắt trái tôi nhìn vợ ông, còn mắt phải tôi nhìn Xuân Miêu.

- Chúng tôi vào làm trong xưởng gia công, cô chỉ mới sáu tuổi. Chúng tôi hơn cô hai mươi tuổi, chúng ta không phải là những người cùng thế hệ. Cuối cùng thì vợ ông đã mở miệng.

Con chó vàng dẫn người nghệ sĩ mù lang thang Mao Phi Anh đi ngang qua trước mặt hai người. Con chó này chưa hề tham dự hội nghị nào của loài chó, nhưng việc nó trung thành tuyệt đối với chủ khiến lũ chó toàn phố huyện kính nể. Lão Mao đeo chiếc đàn nhị trên vai, tay cầm sợi dây nối với con chó đi trước.

- Chắc chắn là ông ấy đang lừa cô đấy thôi! Vợ ông nói tiếp: Ông ấy có vợ có con, còn cô là con gái khuê các. Ông ấy không thể có trách nhiệm gì với cô cả, chỉ là trò mèo vờn chuột. Ông ấy sẽ hại cả đời cô! Vợ ông tựa hẳn người vào cây ngô đồng, đôi mắt hằn lên những tia nhìn sắc lạnh: Một bên mặt ông ấy màu xanh, ba phần giống người, bảy phần giống quỷ. Cô cao quý hơn ông ấy nhiều. Đến với ông ấy, cô sẽ như hoa nhài cắm bãi cứt trâu!

Hai chiếc xe cảnh sát bấm còi inh ỏi vút qua, người đi đường nhìn theo lấm lét.

- Tôi đã nói với ông ấy, nếu muốn ly hôn, trừ phi tôi chết! Vẫn là giọng vợ ông, lúc này đã không còn bình tĩnh nữa: Cô có gia đình tốt. Bố cô, mẹ cô, chị cô đều là những người mà ai cũng kính, cũng sợ. Chuyện giữa cô và ông ấy, một mai kia vỡ lở, họ biết giấu mặt mình vào đâu? Tôi thì sao cũng được vì thân thể và tâm hồn tôi vốn đã tật nguyền, mặt tôi cũng chẳng đáng giá một đồng, lỡ có việc gì cứ trơ ra là xong.

Một tốp trẻ con của nhà trẻ liên cơ đang băng ngang đường, dẫn đầu là một cô giáo, cuối đoàn là một cô giáo, giữa có hai cô nữa chạy đi chạy lại không ngừng quát tháo. Tất cả các loại xe lưu thông trên đường đều dừng.

- Cô rời ông ấy đi. Hãy yêu người khác, hãy kết hôn, hãy sinh con đẻ cái, tôi đảm bảo chẳng xúc phạm gì đến danh dự của cô. Hợp Tác tôi người xấu mệnh tồi, nhưng đã nói là sẽ giữ lời!

Vợ ông vừa nói vừa đưa ống tay áo thấm nước mắt, rồi bỗng nhiên đưa ngón tay trỏ lên miệng. Tôi thấy cằm cô ấy bạnh ra kèm một cái nhíu mày, rút ngón tay ra khỏi miệng. Mùi máu tươi lan tỏa trong không khí. Máu đang chảy, chảy rất nhiều. Cô ấy đưa ngón tay đẫm máu viết lên vỏ cây ngô đồng xù xì bốn chữ thật to, thật thô, thật đậm: RỜI XA ÔNG ẤY.

Xuân Miêu kêu lên một tiếng nhỏ, mấp máy môi rồi ôm mặt quay người bỏ chạy. Cô ấy chạy thật nhanh, rồi lại đi chậm, loạng choạng, rồi lại chạy thật nhanh... sao mà giống cách vận động của loài chó chúng tôi, hai tay cô ấy vẫn ôm lấy mặt. Tôi thở dài xót xa, dùng ánh mắt dõi theo để tiễn biệt. Xuân Miêu không về hiệu sách mà ngoặt vào con ngõ bên cạnh hiệu sách. Đó là ngõ của những người thợ chế biến dầu vừng. Có một phân hội trưởng của chúng tôi thường trú ở đó.

Nhìn gương mặt trắng bệch của vợ ông, tôi càng xót xa và thương cảm. Tôi biết cô bé Bàng Xuân Miêu không hề là đối thủ của vợ ông. Trông vợ ông cũng đau khổ lắm, nước mắt đầm đìa. Tôi nghĩ cô ấy sẽ gọi tôi về, nhưng không, cô ấy vẫn đứng đấy. Máu vẫn chảy trên đầu ngón tay. Không để máu chảy một cách lãng phí, cô tẩn mẩn tô đậm những nét còn mờ, còn lại một ít, cô ấy vẽ thêm mấy dấu chấm than: RỜI XA ÔNG ẤY!!!

Ý nghĩa đã rõ ràng, là một câu mệnh lệnh thức đúng ngữ pháp. Nhưng hình như cô ấy chưa bằng lòng lắm với bốn chữ này, nhưng nếu có viết thêm thì có khác nào vẽ rắn thêm chân? Cô cho ngón tay còn rỉ máu vào miệng rồi thò tay trái vào trong túi áo lấy ra một mẩu băng cá nhân, quấn chặt ngón tay bị cắn. Trước khi rời khỏi gốc cây, cô ấy còn ngắm đi ngắm lại kiệt tác của mình. Đây chính là lời cảnh cáo đối với Xuân Miêu. Gương mặt cô ấy lộ vẻ hài lòng và một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên gương mặt trắng bệch. Cô ấy đẩy xe đạp men theo vệ đường, tôi lặng lẽ chạy theo sau. Thi thoảng cô ấy còn ngoái đầu nhìn lại cây ngô đồng. Tôi biết cô ấy sợ có ai đó táy máy lấy sơn xóa mất tác phẩm của mình.

Chúng tôi đứng chờ đèn xanh để qua đường, nhưng quả thật là tôi sợ đến phát run khi thấy nhiều người mặc áo da màu đen chẳng kể đèn xanh đèn đỏ cứ phóng xe máy ào ào. Cũng không ít những chiếc xe con bóng lộn vượt đèn đỏ một cách ngang nhiên. Gần đây có một nhóm thanh niên dùng xe gắn máy phân khối lớn cứ nhằm những con chó lang thang ngoài đường mà húc. Con chó đã bị húc ngã nằm dưới đường, bọn chúng còn e là chưa chết nên vòng xe lại, chà qua chà lại cho đến khi xác con chó thành một đống nhão nhoét mới vui vẻ huýt sáo mồm phóng xe đi. Vì sao những người này lại hận loài chó chúng tôi đến thế? Tôi trăn trở tìm nguyên nhân, nhưng vĩnh viễn không thể nào tìm ra được.