- 46 - Lão Hồng đưa người náo huyện đường,-Hợp Tác thề độc Giải Phóng sợ.
Hội nghị liên tịch thảo luận luận chứng kinh tế siêu tưởng của Kim Long kéo dài đến tận mười hai giờ trưa. Nguyên bí thư huyện ủy Kim Biên - chính là thằng nhỏ thợ rèn đóng móng sắt cho con lừa của bố tôi ngày nào - nay đã là phó chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh và Bàng Kháng Mỹ, đương kim bí thư huyện ủy quyết định tất cả. Cô ta đúng là một anh hùng trong thế giới đàn bà, có học thức, có kinh nghiệm cơ sở, tuổi mới bốn mươi, hình dung xinh đẹp đoan trang, trên thì có người yêu thích, dưới thì có kẻ ủng hộ... Hầu như cô ta độc chiếm tất cả những thuận lợi về mình. Trong hội nghị người ta tranh luận với nhau kịch liệt, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ý kiến kết luận của bí thư huyện ủy:
- Được rồi, ban đầu sẽ đầu tư cho Kim Long ba mươi triệu nhân dân tệ. Số tiền này do các ngân hàng trong toàn huyện giải quyết, sau đó lôi kéo dần các tập đoàn kinh tế đầu tư, đặc biệt là lôi kéo đầu tư nước ngoài...
Tinh thần tôi lo lắng hoang mang, lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi bàn hội nghị, gọi điện về hiệu sách. Lần thứ ba, một giọng phụ nữ khó chịu nói:
- Lại là anh nữa à? Đừng gọi nữa nhé! Cô ấy đã đi ra ngoài với vợ ông phó huyện trưởng Lam rồi!
Tôi gọi về nhà, cũng chẳng có ai cầm máy.
Ngồi trên ghế đệm trong phòng hội nghị mà cứ như ngồi trên đống than hồng. Tôi luôn bị ám ảnh bởi những cảnh tượng thê thảm, hãi hùng nhất là ở một góc phố hoang vắng nào đó, vợ tôi đã đâm chết Xuân Miêu rồi tự sát. Chung quanh thi thể hai người là một vòng vây kín người, tiếng còi cảnh sát và tiếng hú của xe cứu thương...
Tiếng vỗ tay rào rào nhiều hàm ý vang lên khi lời kết luận của Kháng Mỹ kết thúc. Tôi chẳng giữ ý tứ gì nữa, phóng như bay ra khỏi phòng, bỏ lại đằng sau nhiều cái nhìn ngạc nhiên lẫn ác ý. Chẳng chờ cậu lái xe mở cửa, tôi giật mạnh cửa xe, chui vào trong, ra lệnh:
- Đi!
- Đi không được! Tiểu Hồ bất lực nói.
Đúng là không thể đi được. Căn cứ vào chức vụ của từng người, nhân viên trật tự đã sắp xếp vị trí đậu xe. Chiếc Camry màu bạc của bí thư huyện ủy đậu ở vị trí ngoài cùng, kế đến là chiếc Nissan của huyện trưởng... Chiếc Santana của tôi sắp thứ hai mươi. Không thể quay đầu, đành chờ thôi. Tất cả xe đều đã nổ máy, nhưng chưa có chiếc nào rời khỏi vị trí. Cũng có người vội vã chui vào xe như tôi, nhưng cũng có người nhàn nhã đứng ở tiền sảnh, cố ý đợi Bàng Kháng Mỹ. Từ trong đại sảnh đã nghe tiếng cười dòn tan và phóng khoáng của cô ta. Tôi hận đến độ muốn chụp lấy cái mồm xinh đẹp ấy bóp chặt lại rồi quẳng cô ta xuống lầu. Cuối cùng thì cô ta cũng đã xuất hiện, đồ trang sức lấp lánh dưới nắng trưa. Theo lời cô ta thì tất cả đồ trang sức mà cô ta có toàn là đồ giả, nhưng Xuân Miêu đã có lần nói với tôi, đồ trang sức của chị ấy chất đầy một chiếc rương to. Xuân Miêu! Em đang ở đâu?
Đang lúc tôi điên tiết định rời khỏi xe để chạy bộ thì Kháng Mỹ cũng đã đi đến bên chiếc Camry của mình. Đoàn xe nối đuôi nhau chạy ra cổng. Chạy đến đại lộ Nhân dân, đoàn xe rẽ hướng tay phải. Tôi hỏi Tiểu Hồ:
- Đi đâu vậy?
- Đi dự tiệc chiêu đãi do Tây Môn Kim Long mời!
Trong lúc hội nghị đang tranh cãi gay gắt nhất, có ai đó ghé vào tai tôi thì thầm: Bàn luận làm gì cho mệt xác, tiệc chiêu đãi đã bày sẵn rồi! Tôi bán tín bán nghi, không ngờ lại là sự thật.
- Quay lại! Tôi quát.
- Đi đâu?
- Về văn phòng!
Tôi biết Tiểu Hồ không vui, bởi đến tiệc chiêu đãi, bọn chúng không những được ăn uống mà còn có một phần quà. Tổng giám đốc Kim Long vốn nổi danh là người chi tiêu phóng khoáng nhất toàn huyện. Tôi an ủi cậu ta:
- Cậu đã biết là quan hệ giữa mình và Kim Long không được tốt đẹp cho lắm, thông cảm nhé!
Chẳng nói một lời, Tiểu Hồ quay đầu xe, chạy về hướng ủy ban. Hôm ấy là ngày họp chợ phiên Nam Quan, người đi lại trên đại lộ Nhân dân rất đông. Tiểu Hồ bấm còi liên tục nhưng chiếc xe chỉ nhích dần từng bước. Cậu ta bực tức càu nhàu:
- Mấy cha cảnh sát giao thông đi uống rượu cả rồi thì phải.
Tôi còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện cảnh sát giao thông đi uống rượu. Cuối cùng thì chiếc xe đã đến trước cổng trụ sở ủy ban. Một đám đông như từ đất chui lên bao vây lấy chiếc xe của tôi. Mấy người đàn bà ăn mặc rách rưới ngồi chắn trước đầu xe bắt đầu gào khóc. Mấy người đàn ông cầm biểu ngữ ghi bằng những nét chữ nguệch ngoạc: “Trả đất lại cho nông dân chúng tôi!”, “Đả đảo tham quan ô lại!”. Một nhóm người khác đang quỳ sau xe, tay nâng lên quá đầu những tờ giấy viết chi chít những gì trên đó, hai bên hông xe còn có mười mấy người đang vung những tờ giấy trắng lên không trung, động tác rất thành thạo giống như những người chuyên rải vàng mã trong các đám tang, cũng giống như Hồng vệ binh rải truyền đơn trong thời cách mạng văn hóa.
Ôi! Những người bà con thân yêu của tôi! Mọi người đang bao vây một người không đáng bị bao vây rồi! Tôi trông thấy Hồng Thái Nhạc đầu tóc bạc phơ đang được hai thằng thanh niên dìu hai bên đi về phía tôi rồi dừng lại trước đầu xe. Xa hơn một chút, mấy chiếc cối xay to có nhỏ có đã được đặt sẵn từ lúc nào. Rõ ràng đây là một vụ biểu tình có tổ chức, đương nhiên người cầm đầu là Hồng Thái Nhạc. Lão ta sùng bái công xã đến độ ngu muội, còn bố tôi thì sùng bái cá thể đến độ mê tín, cả hai đều là quái nhân của huyện Đông Bắc Cao Mật này. Lão đang cầm trên tay cái đạo cụ kiếm ăn thời xa xưa – mảnh xương trâu có gắn những cái vòng bằng đồng lúc này đã vàng xỉn. Lão vung tay, những âm thanh xoành xoạch lạ tai vang lên. Tôi đã từng được nghe bố nói rằng, mảnh xương ấy là chứng tích vinh quang trong tiểu sử của lão, nó cũng giống như thanh đại đao của những chiến sĩ ngoài sa trường vung lên chém đầu quân thù...
Xoành xoạch xoành xoạch... Hễ xương trâu vung lên là ta mở miệng. Hôm nay miệng ta nói cái gì? Ta nói chuyện Kim Long cướp đất...
Rất nhiều người đứng dậy, ép sát vào nhau, hò hét theo.
... Nói về huyện Đông Bắc Cao Mật. Có trại Hạnh viên hàng trăm mẫu. Nuôi lợn thành công thành điển hình. Ngũ cốc đầy nhà gia súc mập. Quyết theo đường cách mạng Mao Trạch Đông...
Vừa xướng, lão Hồng vừa tung miếng xương bay lên cao đến mười mét, chuyển động thân mình, vòng tay ra sau lưng chụp đúng mảnh xương đang rơi xuống. Đang lúc bay, mảnh xương vẫn kêu loạch xoạch như một vật linh thiêng. Tiếng vỗ tay rào rào.
... Tây Môn ác bá Tây Môn Náo. Đẻ ra con sói ăn thịt người. Nó mang tên Tây Môn Kim Long. Vốn rất giỏi nguỵ trang che mắt. Kết bè phái với nhiều lãnh đạo. Lừa mọi người gia nhập đảng đoàn. Phân đất phân nhà theo tư bản. Phá tan tành công xã nhân dân. Cởi mũ cho địa chủ phú nông. Đầu trâu mặt ngựa cười hớn hở. Nói đến đây lòng tôi đau đớn. Nước mũi rơi nước mắt chảy dài...
Rồi lại tung xương, rồi chụp. Có tiếng còi cảnh sát hụ ở xa xa, lão Hồng như càng bị kích thích, xướng tiếp:
... Nói đến năm nay năm chín mốt. Kim Long tiếp tục bày gian kế. Lùa dân ra khỏi đất sinh thành. Biến Tây Môn thành làng du lịch. Cướp của dân mảnh đất kiếm ăn. Để xây dựng sân golf kỹ viện. Chủ nghĩa xã hội đâu mất rồi. Chỉ thấy đế quốc hoành hành thôi... Đồng chí ơi! Bà con ơi! Đem Kim Long chặt đầu rửa hận. Mặc kệ em là huyện trưởng đương tiền. Đoàn kết lại tập trung lực lượng. Đem đầu địa chủ dưới nắng phơi!
Đám người vây quanh hô vang khẩu hiệu, người khóc người cười, người đứng yên người nhảy nhót... Tôi muốn xuống xe để khuyên họ giải tán, nhưng lão Hồng đang ghép tôi cùng một giuộc với Kim Long, nếu rời khỏi xe lúc này e hậu quả khó lường. Tôi mang kính đen vào và mong cảnh sát đến giải vây. Đã thấy thấp thoáng mấy bộ cảnh phục, nhưng ngay lập tức nó đã bị đám đông vây kín lại. Tôi đội chiếc mũ du lịch màu lam lên đầu, cố gắng che bớt cái mặt xanh của mình, mở cửa xe. Tiểu Hồ la lớn:
- Chú Lam! Chú đừng ra ngoài!
Tôi bước xuống xe, cố giữ bình tĩnh đi thật nhanh về phía trước. Một chiếc chân chìa ra, tôi ngã sấp, chiếc gọng kính và chiếc mũ văng đâu mất, mặt đập xuống đất đau ê ẩm. Một nỗi cay đắng dâng trào. Chết như thế này cũng đỡ rách việc, còn được tiếng là chết vì nhiệm vụ. Nhưng... tôi nhớ đến Xuân Miêu, tôi không thể chết mà không gặp được cô ấy, nếu cô ấy đã chết thì phải thấy được xác mới cam lòng. Tôi vật vã ngồi dậy, chung quanh là tiếng gào thét vang trời:
- Lam Giải Phóng! Mặt Xanh nhỏ! Chỗ dựa của Kim Long đây rồi!
- Giữ lại! Đừng cho nó chạy!
Mắt tôi hoa lên, những gương mặt chung quanh mờ mờ ảo ảo. Hai cánh tay tôi bị ai đó chộp lấy và bẻ ngoặt ra sau, ai đó dùng đầu gối thúc vào mông tôi, rồi một cú đá thật mạnh giáng vào sườn tôi, sống lưng tôi cũng nhận một cú đấm trời giáng. Những giọt máu ứa ra từ mép, từ mũi tôi rơi xuống đất, ngay lập tức hóa thành màu đen.
- Giải Phóng! Đúng là cậu đó à?
Đó là tiếng lão Hồng. Gương mặt lão đầy thù hận. Như gặp được cứu tinh, tôi mấp máy:
- Chú Hồng! Hãy bảo họ thả cháu ra đi!
- Thả ra! Thả ra! Mảnh xương trâu trên tay lão vung lên hạ xuống như chiếc đũa của nhạc sĩ chỉ huy dàn nhạc: Thả ra! Không đấu tranh vũ lực, chỉ đấu tranh bằng lý lẽ...
- Giải Phóng! Cậu là phó huyện trưởng, cậu phải vì nhân dân đứng ra làm chủ việc này, đừng để cho Kim Long tác oai tác quái. Bố cậu cũng đã muốn đến đây, nhưng mẹ cậu bị bệnh, không đi được. Lão Hồng nói.
- Chú Hồng à, tuy cháu và Kim Long là anh em, nhưng từ nhỏ chúng cháu có hợp nhau đâu, chú cũng biết rồi mà. Tôi quệt máu mũi, nói tiếp: Cháu cũng đã phản đối kế hoạch của Kim Long, nhưng có ai chịu nghe lời cháu đâu. Mọi người thả tôi ra đi!
- Nghe rõ chưa nào? Phó huyện trưởng Lam ủng hộ chúng ta!
- Tôi sẽ đem nguyện vọng của mọi người báo cáo lên cấp trên, bây giờ mọi người hãy mau mau rời khỏi nơi đây.
Tôi nghiêm giọng, nói tiếp:
- Làm thế này là các người đang phạm pháp đấy!
- Đừng để ông ấy đi! Bắt phải làm giấy cam đoan!
Không nén được nữa, tôi chụp lấy mảnh xương trong tay lão Hồng vung lên. Như một thanh đại đao, chiếc xương vung đến đâu thì mọi người dạt đến đấy. Nó có đập vào vai, vào đầu của ai đó. Tiếng la ó vang lên:
- Huyện trưởng đánh người! Bớ bà con! Huyện trưởng đánh chết dân rồi!
Đã ra tay thì không dừng được nữa, đã sai lầm thì cứ sai lầm! Với tôi, lúc này chẳng còn là huyện trưởng hay không huyện trưởng gì cả, chỉ cần các người cút hết cho tôi. Nhờ có mảnh xương, tôi đã phá được vòng vây, chạy thẳng về phòng làm việc. Từ cửa sổ, tôi thấy đám đông vẫn chen nhau ngoài cổng, rồi mấy đụn khói màu hồng bao trùm. Cảnh sát đã ném lựu đạn cay, đám đông tán loạn. Tôi vứt mảnh xương, khép cửa sổ, tạm gác chuyện bên ngoài sang một bên. Tôi không phải là một lãnh đạo tốt, tôi quan tâm chuyện cá nhân hơn việc chung, thậm chí còn thấy vui vui vì chuyện ẩu đả vừa rồi, thôi thì cứ để cho Bàng Kháng Mỹ lo liệu.
Tôi gọi điện về hiệu sách, không có ai tiếp máy. Tôi gọi về nhà, con tôi cầm máy. Tôi bình tĩnh nói:
- Khai Phóng! Bố muốn nói chuyện với mẹ.
- Bố ơi! Bố và mẹ đã xảy ra chuyện gì?
- Không có gì đâu! Đưa máy cho mẹ đi!
- Mẹ đi vắng, chó không thể nghe điện thoại được. Mẹ không nấu cơm, chỉ để lại mảnh giấy nhỏ.
- Trên đó viết gì thế?
- Con đọc bố nghe nhé! “Khai Phóng, tự làm cơm mà ăn. Nếu bố gọi điện, bảo bố ra đại lộ Nhân dân, đến trước cửa hiệu tương ớt tìm mẹ”. Có việc gì thế hả bố?
Tôi không thể nói gì thêm với nó. Thông cảm nhé, con trai, tạm thời con chưa nên hiểu chuyện này. Tôi buông ống nghe, nhìn mảnh xương trâu trên ghế salon, nhìn mọi thứ, mơ hồ nghĩ là mình phải mang theo một thứ gì đó, nhưng quả thật là tôi chẳng biết phải mang theo cái gì. Tôi chạy xuống cầu thang. Đám đông vẫn còn đang hỗn loạn, tiếng ho, tiếng khạc nhổ, tiếng chửi, tiếng khóc... hỗn tạp. Có lẽ sự hỗn loạn ở đây sắp chấm dứt để nhường cho một màn mới sẽ xuất hiện trên sân khấu. Tôi xì mũi, quẹt ngang rồi chạy vòng ra phía sau trụ sở để thoát ra bằng cửa hậu, men theo con đường nhỏ phía sau trụ sở chạy về hướng đông, vượt qua rạp chiếu phim, chạy theo ngõ Thợ Da là đến đại lộ Nhân dân. Tất nhiên những người thợ da đang lấm lét nhìn theo tôi và nghĩ rằng tôi chạy thục mạng trên đường nhất định có liên quan với việc náo động ở cổng ủy ban. Ở phố huyện này, có thể có người không biết bí thư Bàng, nhưng phó huyện trưởng Lam thì ai cũng biết.
Tôi nhìn thấy Hợp Tác phía bên kia đường, thấy cả con chó bên cạnh cô ấy. Tôi chạy qua đại lộ. Trên đường người và xe ken dày, hỗn loạn, chẳng ai để ý gì đến tôi. Tôi dừng trước mặt Hợp Tác, thở dốc. Đôi mắt cô ấy vẫn dán vào cây ngô đồng, còn con chó - là cậu, thì đang giương mắt nhìn tôi, ánh mắt như có lỗi. Đồ chó!
- Cô đưa cô ấy đi đâu rồi? Tôi vội vàng hỏi.
Môi cô ấy run run, cằm giật giật, một nụ cười lạnh thoáng qua nhưng đôi mắt vẫn cứ đăm đắm nhìn vào gốc cây. Tôi nhìn thấy dòng chữ bằng máu, đã đen thẫm và những con nhặng xanh đang nhấm nháp trên ấy. Tôi ngửi thấy mùi máu. Tôi choáng váng. Chuyện tôi sợ nhất đã xảy ra. Hợp Tác đã giết chết Xuân Miêu và dùng máu cô ấy viết dòng chữ này. Tôi run run hỏi:
- Cô đã làm gì cô ấy?
- Tôi chẳng làm gì cả! Hợp Tác đá chân vào gốc cây. Bị làm kinh động, những con nhặng bay vù lên. Đưa ngón tay đã được băng kín lên trước mặt, Hợp Tác nói: Đây là máu của tôi. Tôi dùng máu của tôi viết dòng này để cô ấy xa rời anh.
Tôi trút được gánh nặng, sự mỏi mệt xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Tôi ngồi bệt xuống đất, tay run run lục tìm gói thuốc lá. Khói thuốc lá như một con rắn nhỏ bò dần lên tận não rồi từ đó lan tỏa khắp cơ thể khiến tôi cảm thấy tỉnh táo hơn...
- Tôi nói với cô ấy rằng... Hợp Tác vẫn không hề nhìn tôi, giọng không âm sắc: Chỉ cần cô ấy rời xa anh, tôi chẳng thèm nói thêm một tiếng để cô ấy đi tìm tình yêu khác, sinh con đẻ cái. Nếu cô ấy không rời bỏ anh, tôi... và cô ấy sẽ cùng chết một ngày.
Hợp Tác dừng lại, đưa ngón tay băng kín chìa ra trước mặt tôi, đôi mắt như một con chó bị dồn vào góc tường, nhấn mạnh từng tiếng:
- Tôi sẽ dùng ngón tay này, đem tất cả những chuyện xấu xa của hai người viết lên cánh cổng lớn của trụ sở ủy ban, huyện ủy, cổng trụ sở hội đồng nhân dân, lên rạp phim, công viên, bệnh viện, trường học; viết lên mỗi gốc cây, mọi bức tường trong phố huyện này, đến khi hết máu, tôi sẽ chết...