- 47 - Cứu tàn cục, Hợp Tác về quê,-Tỏ anh hùng, quý tử ra oai.
Vợ ông mặc chiếc váy màu đỏ bầm dài phết gót được đính thêm không biết cơ man nào là vòng tròn vải màu trắng khiến tôi liên tưởng là nếu vứt xuống sông, cô ấy sẽ biến thành một con cá, đang ngồi ở ghế trước trên chiếc xe Santana của ông. Đầu cô ấy còn cài một chiếc nơ, mặt đánh phấn rất trắng, trắng đến nỗi giống như chiếc mặt nạ đắp bằng thạch cao, hoàn toàn đối lập với cái cổ và cánh tay để trần của cô ấy. Cô ấy còn mang thêm chuỗi hạt và mấy cái nhẫn sang trọng lâu nay tôi chưa hề thấy cô ấy dùng bao giờ. Một Hợp Tác sang trọng, quý phái khác thường đến nỗi Tiểu Hồ - lái xe của ông - trợn tròn mắt, há hốc mồm ra mà nhìn, mặt cứ dài thượt ra, mãi đến khi vợ ông đưa cho một điếu thuốc lá, lập bập châm lửa rít một hơi, mặt cậu ấy mới tròn trở lại.
Tôi và Khai Phóng ngồi phía sau, chung quanh chúng tôi là mười mấy chiếc hộp xanh đỏ, trong đó nào rượu, trà, bánh kẹo và vải vóc. Đây là lần đầu tiên tôi trở về quê kể từ ngày lên phố huyện trên chiếc xe Jeep của Kim Long. Lúc ấy tôi chỉ là một chú cún con ba tháng tuổi, bây giờ tôi đã thành một con chó lớn xác, oai vệ. Tim tôi nhảy nhót, và để trấn tĩnh, tôi ngắm phong cảnh hai bên đường. Đường rất rộng, hai bên có hai hàng cây tỏa bóng mát, trên đường không nhiều xe nên Tiểu Hổ phóng rất nhanh. Tôi có cảm giác mình đang bay...
Khác với tôi, Khai Phóng tỏ ra điềm tĩnh vô cùng. Nó đang mải mê với những trò trên trên chiếc máy nhỏ. Nó bậm môi, hai ngón tay bấm rất nhanh trên những chiếc nút nho nhỏ, mặt chợt nở ra, nhăn lại, tôi không hiểu vì sao.
Đây là lần đầu tiên Hợp Tác lợi dụng danh nghĩa của ông để điều xe công vụ về thăm quê, còn bình thường thì cô ấy vẫn đạp xe đạp hoặc đi ô tô khách. Đây cũng là lần đầu tiên vợ ông trang điểm như một phụ nữ quý tộc, còn bình thường thì cô ấy chỉ mặc bộ quần áo đi làm đầy mùi dầu mỡ để về quê. Đây lại là lần đầu tiên cô ấy mang về nhiều quà đắt tiền đến thế, còn bình thường thì chỉ mấy ký bánh quẩy. Và cuối cùng, đây là lần đầu tiên cô ấy cho tôi đi theo, bình thường thì tôi bị khóa nhốt trong nhà. Kể từ ngày tôi giúp cô ấy tìm ra nhân tình của ông, thái độ cô ấy đối với tôi tốt hẳn lên, thường tâm sự những điều thầm kín với tôi, tưởng tôi biết tất cả nên thường hỏi tôi những câu đại loại như:
- Chó bốn! Mày nghĩ tao phải làm gì bây giờ?
- Chó bốn! Mày nghĩ là cô ta sẽ bỏ ông ấy chứ?
- Chó bốn! Mày nghĩ lần này ông ấy đi họp ở Tế Nam, cô ấy có đi theo không?
- Chó bốn! Mày nghĩ ông ta có đi họp không, hay là đưa cô ấy đến nơi nào đó?
- Chó bốn! Mày nghĩ trên đời này có loại đàn bà mà không ngủ với đàn ông thì sẽ chết không?
Bao nhiêu là “mày nghĩ...”, làm như tôi là con chó thông thái không bằng. Thực ra tất cả những câu hỏi này, tôi đều có thể trả lời được cả, nhưng tốt nhất là nên yên lặng.
- Chó bốn! Mày nói đi. Là tao sai hay ông ấy sai? Có một lần đang mài dao, cô ấy hỏi tôi câu này. Nhưng thành thật nhất là câu sau đây:
- Chó bốn! Tao không trẻ bằng cô ấy, không đẹp bằng cô ấy, đúng không? Nhưng tao cũng từ trẻ mà thành già, từ đẹp mà thành xấu, đúng không? Vả lại, tao bây giờ không trẻ cũng không đẹp, nhưng còn ông ấy, ông ấy có hơn gì tao. Ngay lúc trẻ ông ấy cũng có đẹp gì đâu. Lúc nửa đêm bật đèn, nhìn cái mặt xanh của ông ấy tao đã từng phát run lên vì sợ. Nếu không bị tay Kim Long lưu manh kia phá hoại danh dự, đời nào tao chịu lấy ông ấy. Chó bốn à, cuộc đời tao bị vùi dập dưới tay hai anh em ông ấy mất rồi... Bây giờ tao già rồi, tao xấu rồi, ông ấy làm quan lớn rồi nên muốn vứt tao như vứt một đôi giày rách. Chó bốn! Mày xem ông trời có mắt không? Thiên lý ở đâu? Lương tâm ở chỗ nào?
Giơ con dao lên ngắm nghía, cô ấy nói tiếp:
- Tao phải ngẩng cao đầu, tao phải cứng cáp lên. Tao phải mài cho mình sáng loáng như con dao này! Cô ấy miết ngón tay lên lưỡi dao, ngay lập tức một vệt máu nhỏ rỉ ra, cô ấy nói tiếp: Ngày mai chúng ta về quê, chó bốn cũng đi. Chúng ta dùng xe của ông ấy. Mười mấy năm nay tao không màng đến công xa, một tí mảy may cũng không hề lợi dụng để giữ thanh danh cho ông ấy. Uy tín mà ông ấy có do tao góp công một nửa. Chó bốn à, ở hiền thì bị người khinh, ngựa ngoan thì bị người cưỡi. Tao không chịu được nữa. Tao cũng sẽ làm như vợ con các ông quan khác, tao muốn cho mọi người biết tao là vợ của phó huyện trưởng Lam Giải Phóng!
Chiếc xe lao qua chiếc cầu đá mới được trùng tu và tiến vào làng Tây Môn. Một đám trẻ đứng trên cầu thay nhau nhảy xuống sông, tất cả đều trần truồng. Lúc này Khai Phóng mới dừng chơi điện tử, nhìn ra ngoài, nét mặt đầy vẻ thèm muốn. Vợ ông quay lại nói:
- Có thể Hoan Hoan ở trong đám ấy!
Tôi mơ hồ nhớ lại gương mặt nhỏ và dài của Tây Môn Hoan, tròn và mập của Mã Cải Cách. Vợ ông quay sang dặn Khai Phóng:
- Khai Phóng à, về đến nhà phải ăn nói lễ phép đấy nhé, cần phải làm ông bà vui lòng, anh chị kính nể nhé.
- Mẹ cứ đổ một ít mật ong vào miệng con là được thôi!
- Thằng này, đang trêu mẹ đấy à? Mấy hộp mật ong này, con tự tay biếu ông bà nhé, coi như là quà của con.
- Con làm gì có tiền, có nói của con họ cũng chẳng tin.
Trong lúc hai mẹ con đấu khẩu, xe đã băng băng trên con đường chính của làng Tây Môn. Trên tường của những căn nhà được xây dựng từ những năm tám mươi thẳng tắp, chỉnh tề như doanh trại quân đội đều có ghi chữ “phá” bằng sơn trắng to tướng. Hai chiếc xe đào đất đang vươn cánh tay dài ngoằn nằm cạnh đường chờ đợi. Thì ra việc xây dựng một làng Tây Môn mới đã rục rịch bắt đầu.
Chiếc xe dừng trước cổng nhà Tây Môn, Tiểu Hồ nhấn còi. Ngay lập tức một đám đông trong nhà ùa ra. Mùi vị của những người này không hề khác trước, nhưng mặt thì đã rất khác. Mặt Mặt Xanh càng xanh, mặt Nghinh Xuân càng xám, mặt Hoàng Đồng càng vàng, mặt Thu Hương càng trắng, mặt Hỗ Trợ càng hồng...
Vợ ông chẳng có gì vội vã, chờ Tiểu Hồ mở cửa rồi mới vén váy bước xuống xe, nhưng có lẽ vì không quen với đôi giày cao gót nên loạng choạng suýt ngã.
- Ôi! Con gái của tôi!
Thu Hương là người đầu tiên chạy đến, định ôm lấy Hợp Tác, nhưng đôi tay đang giơ lên bỗng khựng lại. Tôi ngắm nghía cái thân hình xưa kia vốn thon thả nay đã béo phị của bà ta. Đưa tay vuốt vuốt cái váy có những vòng tròn màu trắng của Hợp Tác, bà ta reo lên:
- Đây là con gái của tôi đây sao? Thế mà tôi cứ ngỡ là tiên giáng phàm chứ!
Mẹ ông chống gậy bước đến, dò từng bước một cách khó khăn, hình như nửa người của bà ấy đã bị liệt. Đưa cánh tay yếu ớt về phía vợ ông, bà hỏi:
- Khai Phóng đâu? Cháu nội yêu quý của ta đâu?
Tiểu Hồ mở cửa lôi những hộp quà xuống. Tôi tung chân vọt ra ngoài.
- Đây là chó bốn à? Trông cứ như một con trâu nghé.
Khai Phóng hình như không muốn rời khỏi xe. Mẹ ông hướng về phía chiếc xe nói:
- Khai Phóng của bà... Cho bà xem nào! Nửa năm không gặp, xem đã lớn được bao nhiêu nào?
Nó miễn cưỡng chui ra, rất lễ phép hướng về bố mẹ ông nói lí nhí:
- Cháu chào ông bà nội!
Bố ông nắm tay, kéo nó lại phía mình. Hai cái mặt xanh, một cái nhăn nheo nhợt nhạt, một cái sáng ngời, lấp lánh bên cạnh nhau hoàn toàn tương phản.
- Bố Khai Phóng sao không về cùng? Mặt Xanh lớn hỏi.
- Anh ấy đi họp trên tỉnh rồi bố ạ! Vợ ông do dự rồi nói.
Vợ ông quay sang dặn Tiểu Hồ đúng ba giờ chiều đánh xe về đón chúng tôi. Mọi người vây lấy vợ con ông, tay ôm quà kéo nhau vào nhà. Ông tưởng tôi cô độc à? Không đâu! Trong khi cả nhà ông đang hưởng niềm vui gặp gỡ thì một con chó chạy ngang trước cổng. Một mùi thân thiết thoang thoảng. Anh cả! Tôi hoan hỷ kêu lên. Chó bốn! Chó bốn của anh! Anh ấy cũng cực kỳ xúc động. Tiếng kêu của chúng tôi làm mọi người chú ý. Mẹ ông xúc động nói:
- Hai anh em nó dễ có đến tám năm mới gặp lại nhau. Tám năm của chó là nửa đời người.
- Đúng thế! Lúc này Hoàng Đồng, bố vợ ông, mới có cơ hội mở miệng: Chó sống hai mươi năm bằng con người sống trăm tuổi!
Tôi và anh cả chúi mũi vào nhau, ngửi nhau, cắn nhau rồi ôm nhau ngã lăn ra đất. Loài người các ông có hiểu được cách biểu hiện tình cảm của loài chó chúng tôi không nhỉ?
- Chó bốn! Anh cứ nghĩ là cả đời này anh không còn cơ hội gặp em nữa. Anh và chó hai nhớ em và chó ba lắm.
- Anh hai đâu? Tôi ngước mũi lên và chuẩn bị truy tìm mùi vị anh ấy.
- Nhà chó hai đang có tang. Em có nhớ người tên là Mã Lương Tài không? Đúng rồi! Đó là chồng của bà chủ chó hai. Ông ấy là người tốt, thổi sáo, chơi đàn, viết chữ, vẽ đều giỏi. Đang làm hiệu trưởng trường tiểu học được mọi người tôn kính, thầy giáo ai mà chả tôn kính. Đùng một cái, ông ấy từ chức, sang làm trợ lý cho ông Kim Long. Không biết có vị lãnh đạo nào trên phòng giáo dục huyện phê bình mấy câu, về nhà buồn bỏ ăn mấy ngày, uống mấy chén rượu, đứng dậy đi đái. Vừa đứng lên là gục ngay xuống, thế là chết. Ôi! Kiếp sống bao nhiêu, sống chết vô chừng! Loài chó chúng ta rồi cũng thế thôi. Thế nào? Họ chưa cho ông bà chủ em biết điều này à?
- Ông chủ em lâu nay mê mệt một người đàn bà, anh đoán thử là ai? Không biết à? Là em gái của bà chủ chó ba đấy. Ông ấy về nhà nói với bà kia - tôi quay đuôi chỉ về phía cây hạnh, ở đó Hỗ Trợ và Hợp Tác đang nói với nhau chuyện gì - chỉ một lời ngắn ngủi: Ly hôn. Bà ấy suýt điên, mới bình tĩnh lại mấy ngày nay thôi. Anh xem dáng vẻ của bà ta hôm nay, quay về đây là chặt đứt con đường hồi hương của Lam Giải Phóng rồi đấy!
- Ái chà! Quả là nhà nào cũng có chuyện buồn. Chúng ta là chó, chỉ biết nghe lời chủ, phục vụ chủ. Những chuyện phiền phức ấy chẳng liên quan gì đến chúng ta. Em chờ nhé, anh chạy đi gọi chó hai để anh em ta gặp mặt.
- Việc gì anh phải chạy đi tìm. Chúng ta vốn có khả năng truyền tín hiệu mà!
Tôi ngửa cổ định kêu mấy tiếng thì đã nghe anh cả nói:
- Khỏi cần! Đến rồi kìa!
Chó hai và Bảo Phượng đã xuất hiện ngoài cổng, lại còn có một đứa con trai cao gầy đi sau. Mùi của Cải Cách thuở bé thoang thoảng. A! Cậu ta đã lớn, cao quá! Người ta thường nói mắt chó nhìn con người thường thấp. Phì, nói bậy! Trong mắt chúng tôi, cao tất nhiên là cao, thấp tất nhiên là thấp! Anh cả cao giọng gọi:
- Lão nhị, xem có ai đây này!
- Anh hai! Tôi gọi lớn, chạy ra nghênh đón. Chó hai có lẽ kế thừa giống của chó bố một cách tích cực nhất, lông đen tuyền, khuôn mặt có giống tôi chút ít nhưng vóc dáng nhỏ hơn nhiều. Ba chúng tôi chồm lên nhau, vật nhau, cắn yêu nhau.
- Chó ba thế nào? Anh cả hỏi.
- Chó ba rất tốt, đẻ ba đứa con, chủ bán được rất nhiều tiền. Còn mẹ?
Cả hai tự nhiên im lặng, cúi đầu khóc.
- Mẹ không bệnh mà mất, chắc là chết già thôi! May mà thi thể cũng được chôn cất chu đáo. Ông chủ Mặt Xanh tự tay chôn cất, bỏ vào trong một chiếc rương gỗ và chôn ở mảnh ruộng quý giá của ông ấy. Ông ấy thật là người tốt!
Bảo Phượng đã bắt đầu chú ý đến tôi, trông vẻ mặt tôi biết cô ấy rất ngạc nhiên vì sự cao to và hùng dũng của tôi.
- Mày là chó bốn đấy à? Sao mà mày to đến thế?
Khi cô ấy nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại cô ấy. Sau bốn bận luân hồi, những ký ức về Tây Môn Náo dù chưa mất hẳn nhưng đã bị vô số những chuyện trọng đại phủ lên, tôi đâm ra e sợ rằng có một ngày nào đó, chuyện xưa trỗi dậy sẽ làm tôi loạn tâm loạn trí. Chuyện đời như cuốn sách, từng trang từng trang lật qua. Con người cần hướng về phía trước, chẳng quan tâm gì đến nợ cũ. Chó cũng cần theo thời thế, đối diện với cuộc sống thực. Trong nợ nần quá khứ, tôi là bố cô ấy; trong cuộc sống hiện tại, tôi chỉ là một con chó. Mà cô ấy là chủ của anh tôi và chị cùng mẹ khác cha với chủ tôi. Gương mặt cô ấy trắng bệch, tóc tuy chưa bạc nhưng đã như cỏ sau một đợt rét đậm. Cô ấy đang để tang Mã Lương Tài, toàn thân toát lên mùi người chết. Trong ký ức của tôi, cô ấy hình như chưa bao giờ vui, hầu như không cười, nếu có nụ cười hiếm hoi thì cũng giống như một chút phản quang lóe lên từ tuyết, lạnh lẽo âm trầm. Thằng bé đứng sau lưng - Mã Cải Cách - kế thừa dáng người cao gầy của bố, chỉ khoảng mười tuổi mà đã lơ thơ tóc bạc...
Tôi theo hai anh đi dạo một vòng khắp làng Tây Môn. Cho dù tôi đã rời xa nơi đây từ bé, trừ vườn nhà Tây Môn, hình như ở đây không lưu lại một ấn tượng cụ thể gì, nhưng dù sao đây cũng là nơi tôi sinh ra, giống như Mạc Ngôn đã có bài viết “Quê hương là máu thịt”, lòng tôi vẫn thấy nao nao. Tôi nhận ra rất nhiều gương mặt quen biết và nhiều mùi vị quen thuộc, nhưng có một loại mùi vị tôi thấy đã mất đi khá nhiều so với thời tôi còn ở đây. Trước đây, toàn làng dậy lên mùi của loài la, trâu, lợn, ngựa... bây giờ chủ yếu là mùi sắt thép, mùi xăng dầu... Tôi biết ước mơ điện khí hóa nông thôn thời kỳ công xã nhân dân lúc này đã thành hiện thực khi thực hiện phân ruộng đến hộ gia đình để phát triển làm ăn cá thể. Tôi còn nhận ra không khí vừa mới lạ vừa bất an của làng Tây Môn trước khi có những biến động lớn ập xuống nơi đây...
Tôi bắt gặp rất nhiều chó trên đường. Bọn chúng đều rất nhiệt tình chào hỏi hai anh em tôi, đồng thời nhìn tôi với ánh mắt vừa xa lạ vừa sợ hãi. Hai anh tôi cũng rất tự đắc giới thiệu: Đây là em Bốn của chúng tôi, đang ở phố huyện, là hội trưởng của loài chó ở phố huyện, quản lý mười ngàn con chó! Hai anh tôi thật biết nói phét, đem số lượng chó ở phố huyện nói quá đến mười lần.
Theo yêu cầu của tôi, hai anh đã dẫn tôi đến thăm mộ mẹ, thật ra mục đích của tôi không chỉ đến thăm mộ mẹ mà còn có nhiều lý do khác tôi không thể nói cho họ biết. Trong quá trình từ Tây Môn Náo thành Tây Môn Lừa, từ Tây Môn Lừa thành Tây Môn Trâu, lại từ Tây Môn Trâu thành Tây Môn Lợn, rồi từ Tây Môn Lợn thành Tây Môn Chó, cái mảnh đất như một hòn đảo này có mối quan hệ mật thiết như máu huyết đối với tôi. Vùng đất phía đông làng Tây Môn trồng toàn đào, có lẽ một tháng trước đây là một biển hoa đào, bây giờ lá đào đã vàng, trên cành đã có lơ thơ quả. Mảnh đất một mẫu sáu sào của Mặt Xanh vẫn cứ thế, đang trồng một loại lương thực truyền thống, đó là loại lúa chịu hạn cho ra loại gạo đặc sản của vùng Đông Bắc Cao Mật. Bên cạnh phần mộ, thực ra là một nấm đất nhô cao lên khỏi mặt ruộng của chó mẹ, tôi nhìn thấy ba nấm đất khác cao hơn, được dọn dẹp sạch sẽ hơn. Anh cả tôi chỉ nấm đất sát bên cạnh, nói là nơi chôn con lợn độc ác nhưng lại chết vì cứu người, tiểu chủ của tôi cùng mười mấy đứa bé khác đều do con lợn này cứu sống khi chơi ngoài sông lúc băng vỡ. Còn hai nấm đất kia, một cái là mộ của con lừa, một cái là mộ của con trâu. Nghe đâu dưới mộ con lừa cũng chẳng còn gì, hình như chỉ còn cái chân giả, còn mộ con trâu cũng chỉ có một đoạn dây thừng. Đó là chuyện lâu lắm rồi, anh cả tôi cũng không thể biết tường tận.
Ở cuối thửa ruộng, về phía đông có một phần mộ rất to đẹp hình chiếc bánh bao được xây bằng đá trắng. Trước mộ có một tấm bia bằng đá cẩm thạch, trên bia có hàng chữ viết theo lối chữ lệ: “Tiên khảo Tây Môn công Náo cập phu nhân Bạch thị chi mộ”. Tôi run rẩy và nước mắt người trào ra từ đôi mắt chó của tôi. Anh cả chụp lấy tôi hỏi:
- Sao em lại có vẻ thương tâm đến vậy?
Tôi lắc đầu, quệt nước mắt:
- Không sao cả, tự nhiên em nhớ đến một đứa bạn.
Anh cả nói:
- Năm thứ hai sau khi giữ chức bí thư, Tây Môn Kim Long đã lập mộ này cho bố đẻ của ông ấy. Thực ra dưới mộ chỉ có hài cốt bà Bạch và bài vị của Tây Môn Náo, còn thi thể của ông ta thật đáng thương là đã bị tổ tiên đói khát của chúng ta ăn sạch cả thịt lẫn xương.
Tôi đi quanh ngôi mộ ba vòng, sau đó đưa chân sau lên, đái một bãi rõ to lên tấm bia. Hai anh tôi giật mình kinh sợ, la lớn:
- Chó bốn! Em gan đầy mình rồi đó. Tây Môn Kim Long mà biết thì ông ấy không bắn em vỡ sọ mới là chuyện lạ!
- Thế để cho ông ấy cứ bắn em, chỉ mong sao khi em chết, ông ấy cũng đem thi thể em chôn ở mảnh ruộng này! Tôi cười đau khổ, nói.
Hai anh tôi nhìn nhau rồi nói:
- Chó bốn! Chúng ta về đi! Mảnh đất này quá nhiều oan hồn, tà khí rất nặng, nếu trúng phải e rằng còn đáng sợ hơn trúng gió đấy.
Từ lúc ấy tôi đã biết cuối cùng thân xác của mình sẽ được nằm ở nơi nào sau khi chết. Tuy tôi sống ở phố huyện, nhưng sau khi chết nhất định tôi sẽ được chôn ở mảnh đất một mẫu sáu sào này!
Khi chúng tôi quay về đến nhà Tây Môn thì con trai của Kim Long - Tây Môn Hoan - cũng vừa về đến nơi. Cậu ta chỉ mặc độc chiếc quần đùi, trên tay xách một xâu cá nhỏ, tay kia cầm quần áo. Nhìn thấy tôi, cậu ta phóng vù tới, rõ ràng là muốn cưỡi lên người tôi, nhưng là một con chó uy nghiêm, đời nào tôi lại để con người cưỡi lên lưng. Tôi bước về trước mấy bước, tránh cái chụp của cậu ta.
Hỗ Trợ từ trong nhà chạy ra quát một tràng dài:
- Hoan Hoan! Con chạy đi đâu mà bây giờ mới về? Mẹ đã nói con sáng nay là dì và Khai Phóng về rồi cơ mà!
- Con đi bắt cá! Cậu ta đưa xâu cá nhỏ lên, giọng điệu chưa xứng hợp với tuổi tác, nói: Quý khách đến nhà không có gì chiêu đãi sao được!
- A! Cái thằng này! Hỗ Trợ ôm lấy mớ quần áo con trai đưa cho, nói: Có mấy con cá bé xíu, ai ăn ai nhịn đây? Như phát hiện điều quan trọng, cô ta la toáng lên: Còn đôi giày của con đâu?
Tây Môn Hoan cười nói:
- Con đã đổi lấy cá rồi!
- Ôi chao! Đúng là đồ phá gia! Đôi giày ấy bố mày nhờ người mua từ Thượng Hải về, giày Ý, hơn một nghìn cơ đấy. Thế mà chỉ đổi vài ba con cá thế này ư?
- Mẹ à, sao lại vài con... Có đến chín con đấy chứ!
- Mọi người nhìn xem thằng con của tôi nó đã làm gì nào! Cầm xâu cá bước vào nhà, cô ấy phân bua: Từ sáng sớm đã chạy ra bờ sông, nói đi bắt cá đãi khách. Nửa ngày quay về, đổi đôi giày ngoại lấy xâu cá bé tẹo này đây, có ngu không chứ! Thằng kia! Mày đổi với đứa nào, mang đi trả ngay!
- Đàn ông làm sao có thể lật lọng thế hả mẹ? Thôi, chỉ là một đôi giày, bố sẽ mua lại cho con thôi mà! Cậu ta vẫn nhíu nhíu đôi mắt gà chọi, nói mà không nhìn mẹ.
- Bố mày lấy đâu ra tiền hả đồ phá gia kia? Roi đang chờ mày đấy, chờ bố mày về rồi hẵng hay!
- Bố mà không có tiền thì huyện Cao Mật này ai là người có tiền đây? Bố là triệu phú, giàu nhất thiên hạ!
- Có chuyện gì mà ồn ào thế? Tiếng Kim Long vang lên.
Nãy giờ tôi đã để ý đến chiếc Mercedes sang trọng chạy vào cổng đỗ ở ngoài sân. Kim Long bước xuống xe với bộ quần áo bảnh bao khoác trên người, một cái bụng phệ, một chiếc cặp da... rõ ra dáng một ông chủ. Nghe Hỗ Trợ kể xong, ông ấy vỗ đầu con trai, nói:
- Trên phương diện kinh tế mà nói, đôi giày một nghìn tệ đổi lấy chín con cá nhỏ là một việc xuẩn ngốc, nhưng về phương diện đạo lý mà xem, để chiêu đãi khách quý, không tiếc ngàn vàng đổi lấy vật mọn đãi khách là hành vi của bậc chính nhân quân tử. Tổng hợp lại, bố không biểu dương, cũng chẳng phê bình con. Điều bố biểu dương là con nói lời biết giữ lấy lời. Đổi là đổi, không ân hận!
- Thế nào hả mẹ? Tây Môn Hoan đắc ý nhìn mẹ rồi đưa xâu cá cho Nghinh Xuân: Bà nội làm cá đãi khách nhé!
- Anh làm hư nó cho mà xem! Hỗ Trợ nói rồi quay về phía Tây Môn Hoan, quát lớn: Ông tướng! Vào nhà thay quần áo mau lên! Ăn mặc thế trước khách quý, không xấu hổ à?
Lúc này, Kim Long đã để ý đến tôi, nhìn đôi mắt, tôi biết ông ta đang thán phục tôi. Quay sang con trai anh, ông ấy nói:
- Cháu Khai Phóng! Xem mặt cháu, bác biết cháu không phải là người ưa hưởng thụ. Bố là phó huyện trưởng, cháu nhất định sẽ là tỉnh trưởng!
Rồi ông an ủi Mã Cải Cách:
- Cháu trai đứng thẳng lưng lên đừng sợ sệt, không buồn rầu! Chuột còn có cái ăn, cháu không thể chết đói.
Người tiếp theo được ông ấy quan tâm là Bảo Phượng:
- Không nên tự hành hạ mình, người chết không thể sống lại, nếu nói đau buồn, anh đây cũng chẳng kém gì em. Mã Lương Tài chết anh đây như mất một cánh tay!
Và người cuối cùng là Hợp Tác, ông ấy cao giọng:
- Em dâu, anh phải uống với cô một chén. Ngày ấy, để chúc mừng luận chứng kinh tế của anh được thông qua, anh đã đặt tiệc mừng ở lầu Thiên Cung. Anh đã làm cho Giải Phóng phải sợ hãi. Hồng Thái Nhạc đúng là chẳng ra gì, ngoan cố một cách đáng thương. Lần này bị quản thúc để cho lão nhận ra chân lý!
Trong bữa cơm, vợ ông không thờ ơ cũng không nhiệt tình, cố giữ tư cách của một phu nhân huyện trưởng. Cách thức Kim Long mời rượu, nói năng thể hiện rõ ý thức gia trưởng và có tiền. Nhưng sinh động nhất vẫn là Tây Môn Hoan. Thằng bé có vẻ quen thuộc với những cuộc nhậu nhẹt, Kim Long lại chẳng ngăn cản nên nó có vẻ quá tự tin đến độ ngông nghênh. Nó rót đầy hai ly rượu cầm đến trước mặt Khai Phóng, nói:
- Khai Phóng! Uống xong chén rượu này, tôi có chuyện muốn nói...
Con trai ông liếc mắt về phía mẹ.
- Không cần phải nhìn dì hai như vậy... chuyện đàn ông, chúng ta tự biết với nhau. Nào, cạn một ly!
- Hoan Hoan! Được rồi đấy! Hỗ Trợ quát nhỏ.
- Thế thì con cứ nhấp môi vậy! Vợ ông bảo Khai Phóng.
Hai cậu bé chạm cốc. Tây Môn Hoan ngửa cổ nốc sạch chén rượu rồi đưa đến trước mặt Khai Phóng nói:
- Uống cạn để tỏ tình thân ái!
Khai Phóng nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt cốc rượu xuống. Tây Môn Hoan cau mặt.
- Được rồi! Kim Long vỗ đầu con trai nói, nói: Dừng lại đi, rượu không thể ép. Bắt người khác uống rượu cũng không phải là hành vi của kẻ hảo hán.
Tây Môn Hoan yên lặng, bỏ chiếc cốc xuống bàn, cởi chiếc đồng hồ đeo trên tay ra đưa đến trước mặt Khai Phóng, nói:
- Khai Phóng! Đây là chiếc đồng hồ mạ vàng Thụy Sĩ chính cống. Tôi dùng nó để đổi lấy con chó của cậu!
- Không được! Con trai ông nói chắc nịch.
Tây Môn Hoan tỏ vẻ không vui nhưng không tỏ ra giận dỗi, chỉ nói rất cương quyết:
- Tôi tin, rồi có ngày cậu sẽ đồng ý thôi!
- Con trai, đừng có làm rối nữa! Hỗ Trợ nói: Chỉ còn mấy tháng nữa là sẽ lên huyện học trung học rồi; muốn gặp chó bốn, cứ đến nhà dì mà gặp có sao đâu.
Do vậy mà đề tài của bàn tiệc lại chuyển vào tôi. Mẹ ông nói:
- Không ngờ là cùng một mẹ đẻ ra mà lại có con lớn con nhỏ như thế!
- Mẹ con tôi may mắn được chó bốn này. Bố nó bận tối ngày, tôi phải đi làm. Giữ nhà, đưa đón Khai Phóng đều nhờ cả vào nó. Vợ ông nói.
- Đúng là một con chó oai phong và dũng mãnh. Vừa nói Kim Long vừa nhón lấy một cái móng lợn vứt xuống trước mặt tôi: Chó bốn, phú quý đừng quên cố hương, thỉnh thoảng về thăm nhé!
Cái móng lợn bốc mùi thơm hấp dẫn, tôi lại đang đói, nhưng quay lại nhìn hai anh, tôi cố gắng kiềm chế, làm như không thấy gì. Hình như Kim Long đã hiểu ý, lấy tiếp hai chiếc móng nữa vứt xuống trước mặt hai anh tôi, rồi nói với Tây Môn Hoan:
- Làm người thì phải thể hiện cho được phong độ khác người mới hay, ít ra cũng như con chó này!
Hai anh tôi đã chộp lấy chiếc móng và nhai một cách vồ vập, còn tôi vẫn cứ nằm im, đôi mắt nhìn thẳng vào mặt vợ ông. Hiểu ý, cô ấy gật nhẹ đầu, tôi mới gắp lấy và từ từ nhai, chẳng có một âm thanh nào vang ra từ miệng tôi.
- Bố nói thật chí lý! Tây Môn Hoan rút chiếc đồng hồ về, nói tiếp: Con phải tỏ rõ phong độ của mình.
Nói xong, nó đứng dậy đi vào nhà trong mang ra một khẩu súng săn.
- Hoan Hoan! Con muốn làm gì vậy? Hỗ Trợ kêu lên sợ hãi.
Còn Kim Long vẫn cứ điềm nhiên, cười nói:
- Để bố coi con trai thể hiện phong độ như thế nào? Muốn bắn chết chó của Khai Phóng à? Đó không phải là hành động của kẻ quân tử đâu!
- Bố coi thường con quá!
Tây Môn Hoan đã bị chạm tự ái. Nó dựng cây súng xuống góc nhà, bước ra ngoài, lột chiếc đồng hồ quý giá treo trên cành cây hạnh rồi quay vào, cầm súng lên, lên đạn, đưa lên vai, nhắm xuyên qua cửa sổ, nhằm chiếc đồng hồ. Động tác của nó rất lão luyện, tất cả mọi công việc được hoàn thiện với một nụ cười thật tự tin và điềm tĩnh. Chiếc đồng hồ mạ vàng lấp lóa dưới nắng trưa. Hỗ Trợ kêu lên một tiếng sợ hãi rồi lùi về sau mấy bước, áp vào tường. Tôi cảm thấy không gian và thời gian ngưng đọng thành một vệt sáng, rồi hai tiếng “đoàng đoàng” vang lên, vệt sáng ấy bị cắt đứt. Phát thứ nhất không trúng mục tiêu, đạn găm vào thân cây hạnh làm nó vỡ một mảng to bằng chén uống trà, viên thứ hai trúng ngay chiếc đồng hồ...