- 48 - Giải Phóng chịu ba tầng giáo huấn,-Nói nguyên nhân, huynh đệ bất hòa.
Kim Long gọi điện cho tôi, bảo mẹ ốm nặng sắp mất. Khi bước chân vào nhà Tây Môn, tôi mới biết là không phải. Mẹ tôi quả thật có mắc bệnh nhưng không lấy gì làm nguy hiểm. Bà đang chống gậy, ngồi trên chiếc trường kỷ ở nhà phía tây, mái đầu bạc phơ rung rung, gương mặt đầy nước mắt. Bố ngồi cạnh mẹ, phía bên phải, giữa hai người có một khoảng vừa đủ một người ngồi. Vừa trông thấy tôi, bố đã chụp lấy một chiếc giày, chẳng nói chẳng rằng vọt đến đập thẳng vào mặt tôi mấy phát. Tôi thấy mắt mình như hoa lên, tai lùng bùng. Khi bố tôi nhảy lên, chiếc trường kỷ bị xê dịch, mẹ tôi ngã sóng soài ra đất. Bà bò dậy, chiếc gậy chĩa thẳng như một ngọn giáo vào mặt tôi. Mẹ! Tôi kêu lên và định chạy đến đỡ bà, nhưng không hiểu sao đôi chân tôi lại bước lui mấy bước đến tận cửa rồi định ngồi xuống ngạch cửa. Nhưng trong lúc bàng hoàng, đầu tôi lại va vào cánh cửa. Tôi choáng váng, thân thể không trọng lượng, tôi ngã xuống, nằm ngửa vắt qua ngạch cửa, một nửa thân thể ở trong, một nửa ở ngoài phòng.
Không có ai đến giúp đỡ tôi. Bố tôi sau khi định thần, lại tiếp tục cầm giày xông đến. Mặt bố nửa xanh nửa đỏ bầm, đôi mắt như có muôn ngàn ngọn lửa. Mười mấy năm lăn lộn trong tăm tối, bố đã rất nhiều lần giận dữ và tôi đã quá quen với cách biểu lộ sự giận dữ của ông, nhưng lần này thì quả thật rất khó phân định, bởi nó ẩn chứa quá nhiều sắc thái tình cảm khác nhau, có bi thương, có sỉ nhục, có giận dữ... Cú đánh của ông ấy rõ ràng là đã dùng toàn lực, nếu tôi không phải là một trung niên cường tráng thì gót giày của bố đã đập đầu tôi bẹp rúm rồi. Ba phút sau cú đánh ấy, tôi vẫn đầu choáng mắt hoa, không phân định được phương hướng, thực ảo...
Có ai đó ngăn bố lại, hình như là Kim Long. Bị đẩy lùi về phía sau nhưng bố vẫn như một con cá bị kéo lên khỏi mặt nước, giãy giụa rồi chiếc giày trong tay ông ném vút về phía tôi. Tôi không thể tránh được, mắt chỉ trừng trừng nhìn chiếc giày nặng trịch bay tới, đập trúng ngay mặt, dính ở đó một lát rồi rơi xuống đất. Hình như tôi có cúi xuống để nhìn chiếc giày, nhưng đầu óc choáng váng, mắt tôi mờ hẳn khiến tôi nhìn mà chẳng thấy gì. Máu từ mũi tôi ứa ra, tôi đưa tay lên móc lỗ mũi. A! máu, nhưng sao không đỏ mà lại vàng vàng, xanh xanh. Nhưng rõ ràng là máu, bởi tai tôi nghe thấy tiếng nói đầy yêu thương của Bàng Xuân Miêu vang lên từ đâu đó rất xa xăm và mơ hồ:
- Mũi anh chảy máu rồi kìa!
Đây là lần thứ hai trong vòng hơn mười ngày tôi bị chảy máu, lần thứ nhất là ở trụ sở ủy ban huyện, tôi bị một ai trong đoàn của Hồng Thái Nhạc ngáng chân, đập mũi xuống đất và máu chảy dầm dề. A! Trí nhớ và thần kinh tôi hoạt động trở lại rồi. Tôi nhìn thấy Bảo Phượng đang đỡ mẹ tôi dậy. Bà run run đưa tay về phía tôi, miệng lắp bắp:
- Dừng lại!.. Không được đánh con tôi!...
Chiếc gậy không lấy gì làm thẳng của mẹ đang nằm trên sàn nhà, giống như một con rắn chết. Bỗng nhiên một lời ca đằm thắm, dịu dàng vẳng lên đâu đó: Mẹ già tóc bạc như sương... Trái tim tôi như bị ai bóp cứng, nước mắt tôi trào ra. Mẹ tôi đang giãy giụa trong lòng Bảo Phượng với một sức mạnh bất ngờ, một mình Bảo Phượng không thể giữ nổi bà. Hình như chị ấy đã hiểu ra, vươn một cái chân kéo chiếc gậy lại gần rồi cúi xuống nhặt lên đặt vào tay bà. Bà giơ gậy lên hướng về phía bố đang bị Kim Long ôm chặt như muốn đánh xuống, nhưng hình như sức đã kiệt, chiếc gậy chỉ giơ cao lưng chừng rồi rơi xuống đất. Bà ôm mặt khóc:
- Đồ... Đồ chó nhà ông... Ai cho phép ông đánh con tôi?
Cơn hỗn loạn đã qua, trí nhớ của tôi đã trở lại bình thường. Bố đang đứng tựa lưng vào tường, hai tay ôm đầu, không thấy mặt, chỉ thấy mái đầu bạc phơ rối tung. Chiếc trường kỷ đã được đỡ dậy, Bảo Phượng dìu mẹ đến ngồi ở đấy. Kim Long lượm chiếc giày đặt trước mặt bố tôi, nói một cách lạnh lùng:
- Đồ ngốc! Tao vốn chẳng muốn tham dự vào chuyện tệ hại này đâu, nhưng mọi người bảo tao phải gọi cho mày, tao đành phải phục tùng.
Kim Long đưa tay chỉ vào trong, tôi nhìn theo và biết là vở diễn của mình đã kết thúc. Ngồi trên bộ bàn bát tiên trứ danh của nhà Tây Môn là vợ chồng Bàng Hổ và Vương Lạc Vân. Tôi thật sự khó chịu khi nhìn thấy họ. Phía bên kia là Hoàng Đồng và Thu Hương - bố mẹ vợ của tôi; ngoài ra còn có Hỗ Trợ đang đứng sau vợ chồng họ. Trong lúc này mà tôi vẫn chú ý đến mái tóc thần kỳ của cô ấy, một mái tóc có sức hấp dẫn đến mê người.
- Chuyện mày đòi ly hôn với Hợp Tác, mọi người đã biết cả rồi. Chuyện mày với Xuân Miêu, mọi người cũng biết cả rồi. Tiếng Kim Long phá vỡ sự im lặng rợn người.
- Cậu đúng là quỷ mặt xanh táng tận lương tâm!... Thu Hương nhúc nhích thân hình đồ sộ định lao về phía tôi nhưng đã bị Kim Long giữ lại. Hỗ Trợ dùng sức ấn mẹ ngồi xuống ghế.
- Con gái tôi có gì không phải với cậu nào? Chỗ nào không xứng với cậu nào? Cậu làm như thế không sợ thiên lôi đánh chết à? Thu Hương nói.
- Cậu ưng cưới thì cưới, ưng bỏ thì bỏ à? Lúc cưới nhau, cậu là cái thá gì chứ? Mới tập tễnh làm quan mà đã tính chuyện bất nhân ư? Thế giới này đâu có dễ dàng cho cậu quá như vậy. Tìm huyện ủy, tỉnh ủy, trung ương nói cho rõ chuyện này. Hoàng Đồng nói.
- Chú à, ly hôn hay không là chuyện riêng của mỗi người, bố mẹ đẻ cũng không có quyền can thiệp. Nhưng chuyện này ảnh hưởng quá lớn. Chú cứ nghe chú thím Bàng đã nhé! Kim Long nói.
Nói thành thật tự đáy lòng, tôi chẳng để ý lắm đến lời của bố mẹ vợ. Nhưng đối với vợ chồng Bàng Hổ, tôi vẫn có một chút kính nể.
- Không thể gọi anh là Lam Giải Phóng, mà phải gọi là phó huyện trưởng Lam. Bàng Hổ ho mấy tiếng rồi bắt đầu: Ông đến xưởng gia công số năm là lúc nào nhỉ? À, đó là năm bảy mươi sáu. Lúc ấy Lam Giải Phóng là gì? Điên điên khùng khùng, chẳng hiểu biết cóc khô gì cả. Tôi đã bố trí ông vào bộ phận kiểm nghiệm với một chức vụ vừa nhẹ nhàng vừa oai phong. Khối đứa tài năng, lý lịch tốt hơn ông nhiều mà vẫn phải làm tám giờ mỗi ngày, mỗi ngày xử lý hai trăm cân bông... Cuộc sống của ông thế nào so với người khác, ông tự hiểu. Lúc ấy ông vẫn là công nhân hợp đồng ngắn hạn, thời hạn ba tháng. Nhưng tôi nghĩ đến bố mẹ ông đã từng có ơn với tôi, nên tôi giữ ông lại. Sau đó, hợp tác xã huyện cần người, tôi đã chịu đựng không biết bao nhiêu lời dị nghị để đề bạt ông. Ông có biết lãnh đạo huyện lúc ấy nói gì với tôi không? Họ nói vì sao tôi lại giới thiệu một con quỷ mặt xanh với huyện. Tôi nói, thằng này tuy dị tướng một tí nhưng trung thực lương thiện, cũng có tí tài năng. Đương nhiên sau đó ông làm việc không đến nỗi nào, từng bước thăng quan tiến chức. Tôi và vợ tôi rất tự hào về ông, nhưng nếu không có tôi tiến cử, nếu không có Bàng Kháng Mỹ ngầm giúp đỡ, liệu ông có ngày nay không?...
Ngừng lại một lát để thở, Bàng Hổ nói tiếp:
- Bây giờ ông đã thành danh, muốn bỏ vợ cũ để kiếm vợ mới, chuyện đó xưa nay không hiếm. Ông cứ ly hôn và cưới vợ đi, chẳng liên quan gì đến Bàng Hổ tôi, nhưng ông lại nhắm vào con gái tôi... Nó bao nhiêu tuổi? Chỉ vừa tròn hai mươi, vẫn là đứa trẻ con, chưa hiểu đời, hiểu người. Ông làm thế có khác nào loài cầm thú? Có dám nhìn mặt mọi người nữa không? Bàng Hổ tôi một đời đường đường chính chính, thà gãy chứ không chịu cong, một chân bị mìn đứt lìa, tôi không hề rơi một giọt nước mắt. Trong Cách mạng Văn hóa, bọn Hồng vệ binh gọi tôi là anh hùng giả, tháo chân gỗ tôi ra rồi dùng chính cái chân ấy đập lên đầu tôi, tôi cũng chẳng khóc... Nhưng với chuyện ông làm thì... Gương mặt ông ta đầy nước mắt, cúi người tháo chiếc chân giả ra ném đến trước mặt tôi, nói tiếp: Phó huyện trưởng! Ông hãy xem cho kỹ cái chân giả ấy, xem mối quan hệ giữa chúng tôi và bố mẹ anh, hãy rời khỏi Xuân Miêu. Ông muốn tự hủy hoại mình, tôi không can thiệp, nhưng ông đừng bắt con gái tôi phải chết theo ông.
Tôi vẫn không thốt lên một lời xin lỗi nào, mặc dù có hàng nghìn lý do để tôi phải xin lỗi họ, có hàng vạn lý do để tôi trốn chạy Bàng Xuân Miêu quay về với Hợp Tác, nhưng tôi biết mình không làm được. Khi Hợp Tác dùng máu viết dòng chữ ấy lên cây ngô đồng, tôi đã từng có ý định từ bỏ cuộc phiêu lưu với Xuân Miêu, nhưng mỗi một ngày đi qua, nỗi nhớ khiến tôi như một thằng mất trí, không buồn cơm nước, không ngủ và cũng không ngó ngàng đến công việc. Ngày đi họp ở tỉnh về, tôi chạy ngay đến hiệu sách. Người đứng ở quầy thiếu nhi là một cô gái lạ, lạnh lùng bảo tôi rằng, Xuân Miêu xin nghỉ ốm. Hai người đàn bà kia thì nhìn tôi tỏ vẻ thương hại pha lẫn khinh bỉ. Chửi đi, các người đừng e ngại gì, tôi chẳng để ý đâu! Tôi tìm đến khu tập thể hiệu sách nhưng phòng của Xuân Miêu đã khoá im ỉm. Từ khung cửa kính nhìn vào, tôi quan sát giường ngủ, tủ quần áo, bàn viết, bàn trang điểm, còn thấy cả chiếc gương soi tròn treo trên tường... Xuân Miêu! Em đang ở đâu? Tôi còn đến cả nhà Bàng Hổ, cổng ngoài khóa kín. Tôi đứng ngoài cửa gọi khản giọng khiến mấy con chó chung quanh sủa vang vì tưởng tôi là thằng điên. Tôi thừa biết Xuân Miêu không bao giờ về nhà bố mẹ, nhưng vẫn cứ gào, vì tôi còn biết tìm cô ấy ở đâu nữa? Người mở cổng là ông già giúp việc, nét mặt buồn rầu yêu cầu tôi đừng làm phiền ông chủ. Tôi lang thang trên đường, muốn hét lên rằng: Xuân Miêu! Anh không cần danh dự, địa vị, gia đình, quá khứ, tương lai... Anh chỉ cần em. Em ở đâu?
Tôi không xin lỗi ai cả mà tôi chỉ quỳ và lạy. Tôi quỳ trước hai người đã sinh dưỡng tôi lạy một lạy, quỳ trước bố mẹ vợ lạy một lạy, quỳ trước vợ chồng Bàng Hổ lạy một lạy. Cái lạy thứ ba này có nhiều ý nghĩa, tôi muốn cảm tạ sự giúp đỡ của họ, nhưng quan trọng hơn là cảm tạ họ đã sinh ra Xuân Miêu. Xong, tôi bước lùi ra khỏi cửa, lùi mãi đến tận cổng mới quay lưng chạy nhanh ra đường.
Nhìn qua thái độ của cậu lái xe Tiểu Hồ sáng nay, tôi biết tất cả đã kết thúc. Cậu ta đã nói với tôi về chuyện Hợp Tác điều xe công về quê, sáng nay khi tôi muốn về nhà thì cậu ấy bảo xe bị hỏng, tôi đành phải đi nhờ xe của phòng nông nghiệp huyện. Bây giờ thì tôi đi bộ, hướng về phố huyện. Nhưng tôi về đấy để làm gì. Xuân Miêu ở đâu thì tôi đi về đó, nhưng bây giờ em ở đâu?
Chiếc Mercedes của Kim Long êm ái dừng lại bên cạnh tôi. Kim Long mở cửa xe, bảo:
- Giải Phóng! Lên xe đi!
- Không cần đâu!
- Lên đi! Tôi có chuyện muốn nói!
Tôi chui vào chiếc xe lộng lẫy, rồi lại chui vào căn phòng làm việc xa hoa của anh ta. Nằm trên chiếc salon dài, anh ta nhả khói thuốc, không nhìn tôi, hỏi:
- Chú này! Chú có nghĩ cuộc đời này là một giấc mộng không?
Tôi im lặng.
- Chú có nhớ ngày anh em ta chăn trâu trên bờ sông không? Lúc ấy, để ép chú vào công xã, ngày nào tôi cũng đánh chú. Không ngờ hai mươi năm sau, cái công xã ấy đã tan thành bọt nước. Anh em ta lúc ấy có nằm mơ cũng chẳng tưởng tượng ra rằng chú sẽ là phó huyện trưởng, tôi lại trở thành tổng giám đốc, đúng không?
Tôi vẫn im lặng.
- Huyện này thiếu gì đàn bà đẹp, việc quái gì chú phải đâm đầu vào con bé còm nhom ấy. Chú muốn loại đàn bà nào? Đen, trắng, gầy, béo, trẻ, già... Tất cả tôi sẽ cho chú một cách dễ dàng. Hay là chú muốn thưởng thức hàng ngoại? Cũng chẳng thiếu. Bọn gái Nga ở đây nhiều vô kể, một nghìn là tìm ra thứ xịn rồi!
Tôi đứng dậy, lãnh đạm:
- Nếu anh kéo tôi về đây để nói những điều ấy thì tôi về vậy.
- Đứng lại! Kim Long đập mạnh tay xuống bàn: Chú đúng là đồ thối tha không biết chơi cho đúng chỗ. Thỏ không ăn cỏ cạnh ổ, huống hồ đó không phải là loại cỏ ngon! Chú thừa biết quan hệ giữa tôi và Bàng Kháng Mỹ, khu du lịch mở Tây Môn chính là hợp đồng làm ăn giữa tôi và cô ấy. Công việc chúng tôi đang tốt đẹp thì bị cậu phá hỏng mất rồi.
- Chuyện của hai người tôi chẳng có chút hứng thú nào đâu. Tôi chỉ quan tâm đến tôi và Xuân Miêu!
- Nói thế có nghĩa là chú không chịu chấm dứt. Chú vẫn nhất định theo con bé ấy?
Tôi gật đầu, không hề do dự.
- Không được! Tuyệt đối không được! Kim Long tức tối đi lại trong phòng rồi thình lình đấm một cú thật mạnh vào ngực tôi, rít lên: Lập tức chấm dứt! Muốn tìm đàn bà để tao lo. Chơi cho đã rồi mày thấy đàn bà chẳng là cái quái gì hết.
- Xin lỗi, tôi nhổ toẹt vào những lời anh đang nói. Anh không có quyền can thiệp chuyện riêng của tôi, tôi càng không cần anh sắp đặt cuộc sống của tôi.
Tôi quay lưng bước ra cửa. Kim Long chụp vai tôi giữ lại, giọng đã ôn tồn hơn:
- Đương nhiên tình yêu cũng có cái lý để mà tồn tại. Bây giờ chúng ta chọn con đường chiết trung nhé! Chú cứ tạm thời để yên, chớ vội tính chuyện ly hôn, cũng đừng gặp Xuân Miêu. Chúng tôi sẽ tìm cách đưa chú rời khỏi Cao Mật, có thể xa một tí, chẳng hạn lên tỉnh, chí ít là chú chỉ rẽ ngang. Đến lúc ấy, việc ly hôn của chú để tôi lo liệu. Tiền sẽ giải quyết tất cả mọi vấn đề. Ba trăm nghìn, bốn trăm nghìn, năm trăm nghìn, thậm chí một triệu... Không có con đàn bà nào thấy tiền mà nhắm mắt đâu. Sau đó chúng tôi sẽ điều động Xuân Miêu đến chỗ chú, hai người cứ thỏa sức mà ngủ với nhau. Kỳ thực, chẳng ai ngu ngốc gì mà bỏ ra nhiều tiền đến thế... nhưng dù sao tôi cũng là anh chú, còn cô ấy cũng là em của Kháng Mỹ.
- Rất đa tạ sự sắp xếp của các người, nhưng tôi không cần, thực sự không cần. Tôi bước ra khỏi phòng, ngoái đầu lại nói: Như anh vừa nói, anh là anh tôi, Kháng Mỹ là chị cô ấy, cho nên tôi có lời khuyên hai người nên coi chừng. Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt. Lam Giải Phóng tôi có tình nhân, chẳng qua là vấn đề tình cảm và đạo đức, còn hai người...
- Chú lại dạy khôn tôi đấy à? Kim Long cười lạnh lẽo: Thế thì tôi cũng chẳng còn khách khí gì nữa. Bây giờ chú hãy cút đi cho khuất mắt tôi!
- Các người giấu Xuân Miêu ở đâu?
- Cút xéo! Đi mà tìm lấy!
Tôi đi lang thang trên các con đường làng Tây Môn. Mặt trời đã ngã về tây rực rỡ. Qua màn nước mắt, tôi nhìn thấy bảy sắc cầu vồng. Mấy đứa nhỏ mập mạp xinh xắn tò mò đi theo tôi, còn có cả mấy con chó. Tôi rảo bước thật nhanh, chúng hè nhau chạy vọt lên rồi tất cả quay đầu, vừa đi lùi vừa ngắm tôi. Có lẽ chúng ngắm cái mặt xanh của tôi đang lấp lóa dưới nắng chiều.
Trên chiếc cầu mới, Hồng Thái Nhạc đang đứng chắn đường, có lẽ lão đã say. Chộp lấy ngực áo tôi, lão la lên:
- Lam Giải Phóng! Mày đúng là đồ thỏ đế. Chúng mày quản thúc tao, quản thúc một nhà cách mạng lão thành, một chiến sĩ trung kiên của Mao Chủ tịch, một dũng sĩ đấu tranh cho sự công bằng và lẽ phải. Chúng mày có thể quản thúc được thân xác tao, nhưng không che lấp được chân lý... Tao không sợ chúng mày!
Mấy người trong quán nhậu Đại Kiều chạy đến, lôi lão ra khỏi người tôi. Tôi không nhận ra bọn họ là ai. Tôi rảo bước lên cầu, bên tai còn văng vẳng tiếng lão Hồng:
- Thằng thỏ đế kia! Mãy trả miếng xương trâu lại cho tao!