- 49 - Nhờ mưa, Hợp Tác dọn nhà xí,-Bị đánh, Giải Phóng theo Xuân Miêu.
Do ảnh hưởng của cơn bão số chín, đêm ấy trời mưa lớn. Những đêm mưa trước đây tôi thường ngủ rất say, nhưng đêm ấy tôi không hề chợp mắt. Thính giác và khứu giác của tôi tự nhiên càng thêm tinh tường. Trong ánh chớp nhoáng nhoàng, từng góc vườn, từng ngọn cây, từng chiếc lá đang vật vã dưới những trận mưa nặng hạt.
Trận mưa bắt đầu từ lúc bảy giờ tối, đến chín giờ đêm mà vẫn còn nặng hạt. Nước trên mái nhà đổ xuống ào ào như thác. Cống thoát nước trong vườn lâu ngày bị rác rưởi làm nghẽn, nước không thể chảy nổi nên đã dâng lên ngập sân, chẳng mấy chốc đã mấp mé thềm nhà.
Tôi định sủa lên mấy tiếng để báo hiệu cho vợ ông biết, nhưng chưa kịp sủa thì đèn trong nhà bật sáng, vợ ông xuất hiện trước cửa lớn, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai, trên người khoác chiếc áo đi mưa mỏng dính bước ra sân. Nước từ trên mái dội xuống làm chiếc mũ trên đầu cô ấy lệch sang một bên. Một trận gió thốc tới, nó rơi luôn xuống nước. Dường như chẳng quan tâm lắm đến chiếc mũ, cô ấy chạy về phía chái nhà phía tây, lục trong đống đồ đạc lộn xộn tìm ra một chiếc xẻng, rồi đi về phía cuối vườn.
Nước trong vườn đã dâng lên đến đầu gối cô ấy. Một ánh chớp lóe lên, tôi nhìn thấy gương mặt cô ấy trắng bệch. Tự nhiên toàn thân tôi phát run. Từ phía cuối vườn, tôi nghe thấy tiếng xẻng va đập vào vào nền đá. Tôi biết chỗ ấy rất bẩn, là nơi lá mục dồn về, là nơi những con mèo hoang ỉa đái. Bằng mắt thường tôi cũng thấy được nước trong vườn cạn dần. Cống đã thông nhưng vợ ông vẫn chưa quay ra; từ chỗ góc vườn ấy, tiếng xẻng va vào đá vẫn vang lên đều đặn, tôi vẫn ngửi ra cái mùi vị của cô ấy lan tỏa trong không gian đầy nước. Đúng là một người đàn bà tuyệt vời, dám đương đầu với cái khổ cái khó!
Trên mặt nước, những rác rưởi và tạp vật đang từ từ dạt về phía ấy. Tôi nhìn thấy một con vịt bằng nhựa trôi lềnh bềnh. Đó là vật Bàng Xuân Miêu tặng con ông lúc tôi đưa nó đến xem triển lãm tranh liên hoàn ở hiệu sách. Chiếc mũ của vợ ông lúc này cũng đang trôi về phía cống...
Cuối cùng thì vợ ông cũng đã quay lại, chiếc áo đi mưa vẫn còn đeo trên người song toàn thân cô ấy đã ướt sũng. Trong ánh chớp, gương mặt cô ấy trắng xanh, chiếc quần xắn tận bẹn để lộ đôi chân khẳng khiu. Không hiểu sao trông bộ dạng cô ấy lúc này, tôi lại liên tưởng đến một con quỷ nào đó trong truyền thuyết, chỉ có khác là gương mặt cô ấy tỏ ra hài lòng với công việc của mình, có thể gọi là niềm vui. Cô ấy vớt chiếc mũ lên, vắt nước và treo vào một chiếc đinh trên tường.
Mưa bắt đầu nhẹ hạt, cô ấy ngước mặt nhìn trời. Tôi nghe cô ấy lẩm bẩm: Mưa đi! Càng to càng tốt! Vừa nói, vừa cởi áo mưa một cách khó khăn, cởi nốt cái áo mỏng dính ướt sũng trên người. Một thân hình gầy gò, ngực lép kẹp, chỉ có hai núm vú đen đen là dấu hiệu của đàn bà trên người cô ấy. Bước thấp bước cao, cô ấy đi về phía nhà vệ sinh cuối vườn, dùng chiếc xẻng cạy nắp nhà xí. Mùi thối xông lên.
Lúc này phố huyện vẫn còn đang trong thời kỳ đô thị hóa, tây ta hỗn hợp nên hệ thống vệ sinh vẫn còn rất lạc hậu, hai phần ba gia đình vẫn còn dùng hố xí lộ thiên, xử lý vấn đề phân thải là vô cùng khó khăn. Tôi vẫn biết, cứ vài ba đêm là vợ ông lại xách một túi phân, nửa đêm mang ra đến tận sông Thiên Hoa, cạnh chợ nông sản và ném xuống đó. Hình như cả xóm này đều làm như thế. Biết vợ ông khổ sở về chuyện này, tôi chưa bao giờ ỉa trong vườn mà thường chạy đến nhà lão Doãn, một kẻ không tốt, là xưởng trưởng trong một nhà máy, nhằm ngay dưới bánh chiếc xe Camry màu đen tuyền đậu trước cổng mà ỉa. Nếu chiếc xe không có ở đó, tôi sẽ chạy thẳng đến quảng trường Thiên Hoa, ở đó có một bồn hoa rậm rạp. Cứt chó cũng là một loại phân bón, tôi là một con chó hiểu biết về khoa học trồng trọt và biết sử dụng những gì mình có để làm cho cây cối tốt tươi, biết đem cứt chó để làm cho hoa thêm tươi, thêm thắm.
Đó chính là lý do để trên gương mặt vợ ông nở nụ cười hài lòng mà tôi đã nói lúc nãy. Đứng bên hố xí, cô ấy dùng một cái gáo thật to làm bằng thùng thiếc múc những thứ ở dưới đó lên đổ xuống chỗ cống nước đang chảy xiết. Lúc này tôi cũng nghĩ như vợ ông, cầu mong cho mưa thật nặng hạt để cô ấy dọn nhà xí thật sạch, dọn sạch những rác rưởi trong vườn nhà, dọn sạch những gì ô uế bẩn thỉu nhất của cả cái phố huyện này để đổ về bạt ngàn biển cả.
Cuối cùng cô ấy cũng buông chiếc gáo, tôi biết mọi việc đã xong. Đúng lúc ấy con ông ở trong nhà kêu lớn:
- Mẹ! Đừng làm nữa, vào nhà đi!
Vợ ông dường như chẳng nghe tiếng con gọi, dùng một chiếc chổi lùa sạch những gì còn sót lại trên đất xuống cống. Cơn mưa dai dẳng giúp cô ấy giải quyết gọn tất cả những gì ô uế. Con ông vốn rất có hiếu, thấy mẹ cứ đứng mãi ngoài mưa thì khóc ầm lên. Nó cũng như tôi, để đỡ đần cho mẹ, trừ trường hợp đặc biệt, còn không thì nó đại tiện ở chỗ khác. Có lần ông đã nhìn thấy tôi cùng với nó chạy như ma đuổi trên ngõ Thiên Hoa phải không? Quả thật không phải là chúng tôi sợ đến lớp muộn. Mục tiêu trước tiên mỗi sáng của con trai ông không phải là ở lớp học mà là ở nhà vệ sinh của trường. Có một lần đang chạy, nó không nhịn nổi nữa nên đã ngồi thụp xuống chỗ cây đinh hương gần ngay trước cửa hiệu uốn tóc mà phóng đại ra đó. Một người đàn bà đầu tóc năm bảy màu từ trong cửa hiệu nhảy xộc ra, túm lấy cái khăn quàng đỏ ở trên cổ con ông siết mạnh làm cho nó nghẹt thở, trợn tròn mắt. Mụ này có quan hệ rất mật thiết với phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện Bạch Thạch Kiều, không ai ở phố huyện dám chọc giận mụ ta. Cả người mụ sực nức mùi nước hoa đắt tiền, nhưng lời lẽ mụ ta chửi con ông còn thối hơn cả cứt mà nó vừa phóng ra. Nhiều người qua lại đứng nhìn và phụ họa với mụ để chửi con ông. Nó vừa khóc vừa nói: Dì hai! Cháu sai rồi! Cháu xin lỗi, tại cháu không chịu được nữa! Cháu bị đau bụng! Bao nhiêu là lời tội nghiệp nhưng con mụ nanh nọc ấy chẳng chịu tha, đưa ra hai cách giải quyết để nó chọn một. Một là mụ sẽ dẫn nó đến giao cho trường và thầy giáo chủ nhiệm xử lý; hai là nó phải ăn cái mà nó đã thải ra! Có một người công nhân tốt bụng động lòng, bèn dùng cái xẻng hốt cục phân đi thì mụ ấy chửi sa sả, đành phải bỏ ý định. Đúng thời khắc quan trọng ấy, Lam Giải Phóng, ông biết không, tôi - Chó bốn - đã biểu hiện lòng trung thành tuyệt đối với cậu chủ. Tôi nín thở đớp lấy cục phân và... nuốt, không kịp nhai. Người ta thường nói “Chó không bao giờ quên thói quen ăn cứt”, câu này đúng với loài chó nói chung, nhưng với tôi - một con chó trí thức, có đầu óc như con người mà lại... Tôi để mặc con ông đứng đấy, chạy như bay đến quảng trường Thiên Hoa. Ở đấy có vòi nước phun liên tục ngày đêm. Tôi há mồm thật to để cho nước phun thẳng vào họng. Xong, tôi chạy về với con ông, dùng ánh mắt chất chứa hận thù nhìn thẳng vào mặt mụ đàn bà độc ác ấy. Lông trên người tôi dựng đứng cả dậy, cổ họng phát ra những tiếng gừ gừ và đôi hàm răng của tôi nhe ra... Cái tay đang xiết cổ con ông từ từ buông lỏng, rồi mụ thối lui từng bước, đến tận cửa mới quay người ù té chạy vào trong nhà. Cánh cửa đóng sập lại một cái rầm. Con ông ôm lấy đầu tôi khóc nức nở. Ngày ấy, chúng tôi đi rất chậm, không hề quay đầu nhưng tôi biết đằng sau có rất nhiều đôi mắt nhìn theo...
Con ông cầm một chiếc ô từ trong nhà chạy ra đến bên mẹ che mưa, khóc và nói:
- Mẹ! Vào nhà đi. Xem này, mẹ ướt hết cả rồi!
- Con ngốc ơi! Khóc cái gì? Mưa to thế này, vui mới phải chứ! Lâu lắm rồi mới có mưa to kể từ ngày chúng ta về đây! Tốt rồi, vườn chúng ta sạch rồi! Không chỉ vườn ta sạch, mà cả phố huyện này cũng sạch, tất cả mùi hôi thối bay đi rồi!
Tôi sủa hai tiếng, biểu thị sự đồng tình với vợ ông.
- Con nghe không? Không chỉ mẹ vui mà chó bốn cũng vui nữa đấy!
Hai mẹ con họ đã vào nhà. Vợ ông đi thẳng vào nhà tắm. Qua cánh cửa khép hờ, tôi ngửi thấy mùi xà phòng thơm, tôi nhìn thấy cái mông tàn tật và cái vệt đen đen phía bụng dưới của cô ấy. Bà chủ! Chúc bà ngủ ngon!
Tiếng chuông đồng hồ nhà bên thong thả điểm hai tiếng. Đã quá nửa đêm. Chỉ còn có tiếng giọt mưa thánh thót và tiếng nước chảy róc rách vang lên trên phố huyện. Tôi đang mơ màng, mí mắt nặng trĩu thì bỗng có một mùi vị quen thuộc xông lên ở đâu đó, có lẽ là trên đường Lợi Dân. Rồi tôi ngửi thấy mùi đặc trưng tỏa ra từ chiếc xe Jeep, nghe thấy tiếng máy xe rú lên khi vượt qua những đoạn đường ngập nước. Mùi vị và âm thanh càng lúc càng gần, hình như đã ở đâu đây trong ngõ Thiên Hoa, và cuối cùng dừng lại ở trước ngõ nhà ông.
Không chờ tiếng kêu cổng, tôi đã cất tiếng sủa oang oang như bình thường. Bên ngoài cổng có mùi của ông và một số mùi mà tôi chưa hề quen biết. Tiếng gọi cổng trông có vẻ gấp gáp, kèm theo đó là tiếng đập vào cổng nghe đến chát chúa.
Đèn ngoài hiên bật sáng. Vợ ông khoác thêm chiếc áo choàng, bước ra cổng, hỏi vọng ra:
- Ai đấy!
Không có tiếng trả lời, song tiếng đập cổng mạnh hơn. Tôi chồm hai chân trước lên cánh cổng, vọng ra ngoài sủa ông ổng. Đương nhiên tôi nhận ra mùi của ông, song tôi cảm thấy bất an vì những cái mùi lạ đang vây bọc lấy ông. Vợ ông hướng ra ngoài hỏi:
- Ai đấy?
- Mở cửa nhanh lên! Mở rồi sẽ biết!
- Nhưng nửa đêm, tôi biết các anh là ai?
Tiếng trả lời ở ngoài cửa có vẻ thấp xuống.
- Huyện trưởng Lam, chúng tôi đưa ông ấy về!
Vợ ông có vẻ do dự rồi mở khóa, kéo cổng. Ông - Lam Giải Phóng quả nhiên ở đó, sắc mặt trắng bệch, đầu tóc ướt đẫm vón lại thành lọn. Kêu lên một tiếng, vợ ông mở toang cả hai cánh cổng. Ba người đàn ông đẩy ông vào trong, thân thể mềm như sợi miến của ông đổ ập vào người vợ khiến cả hai ngã sóng soài xuống đất. Ba người nọ quay người vọt xuống tam cấp định chạy ra xe. Như một ánh chớp, tôi vọt lên, chân trước của tôi chụp đúng vào vai một người. Cả ba người này đều mặc áo đi mưa, đeo kính đen. Chiếc xe vẫn còn đang nổ máy. Chiếc áo đi mưa quá trơn nên cú chụp của tôi bị trượt từ vai hắn ta xuống đất. Hắn nhảy mấy bước đã chạy đến bên đầu xe, còn tôi thì rơi xuống nước. Nước ngập đến bụng tôi, do vậy động tác của tôi cũng không thể nhanh và chính xác như bình thường. Tuy vậy tôi vẫn dùng sức để vọt lên, chụp xuống vai một người khác cũng đang nháo nhào chạy về phía chiếc xe. Lần này cũng trượt nốt nhưng trước khi rơi xuống nước, tôi còn kịp cắn một miếng vào bắp chân của hắn. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn rồi vọt lên xe, đóng cửa lại. Mũi tôi đập vào cửa xe đau điếng. Người thứ ba cũng đã vọt lên được xe. Chiếc xe rú ga chạy thục mạng, nước bắn tung tóe. Tôi đuổi theo một đoạn nhưng vì nước ngập đến bụng, tôi không thể tận dụng hết sức chạy của mình, đành hậm hực đứng nhìn theo.
Quay lại cổng, tôi thấy hai người vẫn còn đứng đấy. Ông gục đầu vào vai vợ, còn cô ấy thì ôm lấy eo lưng ông, không đủ sức đưa ông vào nhà. Hình như đôi chân ông vẫn còn một chút sức lực, song không thể đỡ nổi thân hình. Ông muốn cử động đôi chân nhưng dường như nó không theo ý muốn của ông, tất cả chỉ vừa đủ chứng minh ông vẫn còn sống.
Tôi dùng sức khép chặt hai cánh cổng rồi đi đi lại lại trong sân, không biết làm cách nào để giúp cô ấy đưa ông vào nhà. Con ông đã tỉnh ngủ, chỉ mặc độc cái quần đùi chạy từ phòng ra, miệng hét: Bố! Rồi nó đỡ lấy một bên vai ông nhằm chia bớt sức nặng cho mẹ, từng bước từng bước, cả hai lôi ông vào đến phòng ngủ của vợ ông. Nhìn cảnh ấy, tôi có cảm giác như họ đã lôi ông đi đến hàng nghìn cây số và thời gian dài đến hàng thế kỷ!
Tôi quên phắt mình là một con chó vừa bị chìm trong dòng nước bẩn thỉu trên đường phố, thấy vận mệnh của mình đã gắn chặt với gia đình này, lặng lẽ bước theo ba người đến tận giường ngủ của vợ ông. Toàn thân ông máu và nước mưa quyện lại với nhau, quần áo rách bươm. Người ông lại bốc lên mùi nước tiểu khai khai, chứng tỏ đã bị người ta đánh đến nỗi đái cả ra quần. Vợ ông vốn là người sống rất đơn giản nhưng cực kỳ sạch sẽ, lần này để cơ thể nhớp nhúa của ông trên giường lót vải trắng tinh, chứng tỏ cô ấy yêu chồng biết nhường nào. Cô ấy cũng cho tôi, hiện đang trong tình trạng ướt sũng, bẩn thỉu vào phòng, chứng tỏ cô ấy cũng vì lo cho ông mà quên hết tất cả.
Con trai ông quỳ trước đầu giường, khóc rống lên:
- Bố! Bố làm sao thế? Ai đánh bố ra nông nỗi này?
Ông mở hé đôi mắt, giơ tay lên xoa xoa đầu thằng bé. Ông đang khóc. Vợ ông mang đến một chậu nước ấm đặt bên trên một chiếc ghế cạnh giường, tôi ngửi thấy mùi muối hòa tan trong nước. Cô ấy bắt đầu cởi quần áo của ông. Ông tránh né, ông giãy giụa, mồm nói: Không cần! Nhưng rất cương quyết, cô ấy dùng đầu gối đè lên ngực ông rồi từ từ cởi cúc áo. Tôi biết ông không muốn nhận sự săn sóc này, nhưng không thể từ chối. Con ông đã giúp mẹ lột sạch quần áo, ông trần truồng nằm dưới ánh điện sáng trưng. Vợ ông vừa dùng khăn lau người cho ông vừa khóc, con ông cũng khóc và tôi thấy hình như ông cũng khóc, khóc rất chân thành.
Trong suốt thời gian ấy, vợ ông chẳng nói lấy một lời, ông cũng chẳng mở miệng. Chỉ có con ông luôn mồm hỏi:
- Ai đánh bố thế hả bố? Con sẽ tìm người ấy để báo thù!
Ông không trả lời, mẹ nó cũng chẳng nói gì thêm. Nó đành hỏi tôi:
- Chó bốn! Ai đánh bố tao, mày dẫn tao đi tìm để báo thù!
Tôi cúi đầu. Thật đáng tiếc, cậu chủ! Mưa to quá, mùi vị không thể lan đi được xa.
Cô ấy đã mặc cho ông một bộ quần áo mới, rộng rãi và sạch sẽ. Bộ quần áo màu trắng khiến mặt ông càng xanh, càng đen. Sau cùng cô ấy nói với con:
- Khai Phóng! Sắp sáng rồi, con vào ngủ đi, ngày mai còn đi học.
Tắt đèn phòng ngủ, cô đi vào nhà bếp. Chỉ khoảng mươi phút, bộ quần áo của ông đã được giặt sạch sẽ. Phơi phóng xong, cô quay trở lại phòng khách, ngồi ở ghế salon, đầu cúi xuống, hình như đang suy nghĩ điều gì. Cô ấy ở ngoài ánh sáng, tôi ở trong bóng tối. Tôi quan sát rất kỹ gương mặt cô ấy. Đôi môi nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn. Bà chủ! Bà đang nghĩ gì?
Sáng hôm sau, cả phố huyện vô cùng rộn rịp. Hầu như góc phố nào cũng có người cười, người nói, người kêu, người thở dài, thậm chí có cả người khóc. Bầu trời vẫn u ám, mây đen dày nặng như sà thấp xuống mặt đất. Vợ ông đã bắt đầu làm bữa sáng, hình như cô ấy đang làm miến. Mùi bột mì chua chua nồng nồng. Trong phòng, ông đang ngáy ngon lành. Cuối cùng thì ông cũng đã ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon. Tôi bỗng giật mình vì nhận ra một mùi vị quen thuộc phảng phất đâu đó, rất gần. A! Đúng là mùi của Bàng Xuân Miêu. Mùi này đã ngưng tụ ngay ở trước cổng rồi. Tôi chỉ sủa một tiếng rồi câm bặt, cúi đầu, bởi tôi thấy tinh thần mình rất nặng nề và bất an. Dường như có bàn tay nào đó thật khỏe bóp chặt lấy cổ họng tôi.
Bàng Xuân Miêu đang lay cánh cổng rất mạnh, tiếng gọi cổng cũng rất to và dứt khoát, có ẩn chút gì đó lo lắng và giận dữ. Vợ ông chạy ra mở cửa, hai người đàn bà đăm đắm nhìn nhau qua cánh cổng hé mở. Có lẽ giữa hai người có bao nhiêu là điều cần phải nói, song cuối cùng chẳng có câu nào được bật ra. Xuân Miêu sải bước rất nhanh đi thẳng vào nhà, vợ ông theo sau, tay đưa về phía trước như muốn níu Xuân Miêu giữ lại. Cả hai bước vào trong nhà, vợ ông đóng cửa phòng khách lại, thật kín.
Nhìn xuyên qua cửa kính, tôi thấy Xuân Miêu đi qua lối nhỏ trong nhà, đến thẳng phòng ngủ của vợ ông và tôi nghe tiếng khóc của cô ấy vang lên, sau đó là tiếng khóc của vợ ông. Con ông đang đứng trong nhà vệ sinh, vừa rửa mặt vừa khóc.
Tiếng khóc của hai người đàn bà cũng đã dứt, nhưng sau đó là một khoảng lặng rất lâu. Câu đầu tiên tôi nghe từ miệng Xuân Miêu:
- Các người thật là độc ác, đánh anh ấy ra nông nỗi này!
- Bàng Xuân Miêu! Tôi và cô xưa nay không thù không oán. Đàn ông tốt trên đời này đâu có thiếu, sao cô cố tình phá hoại gia đình tôi?
- Chị! Em biết là em có lỗi với chị. Em đã muốn xa anh ấy, nhưng em không làm nổi... Đó là số mệnh của em...
- Giải Phóng! Anh tự quyết định đi...
Yên lặng giây lâu, tôi nghe rõ ràng ông nói:
- Hợp Tác! Anh xin lỗi em! Anh phải đi với cô ấy!
Bàng Xuân Miêu đỡ ông ngồi dậy khỏi giường, đi qua phòng khách và bước ra sân. Con trai ông bê bát miến đang ăn dở đi theo ba người, ra đến sân, nó quỳ xuống, ngước mặt lên, khóc:
- Bố ơi! Bố đừng bỏ mẹ... Dì Xuân Miêu cũng không cần đi đâu cả... Bà nội và bà ngoại trước đây đều là vợ của ông Tây Môn, có sao đâu?
- Con ơi! Ông nghẹn ngào nói: Đó là xã hội cũ... Khai Phóng, chăm sóc cho mẹ nhé. Mẹ con không có gì sai, bố mới là kẻ có tội. Bố tuy rời khỏi nơi đây, song bố vẫn còn cơ hội chăm sóc hai người...
- Lam Giải Phóng! Anh có thể ra đi, nhưng anh hãy nhớ điều này: Nếu tôi còn chút hơi thở, đừng bao giờ đem chuyện ly hôn ra nói với tôi! Vợ ông đang đứng trước nhà, cười lạnh, nhưng đôi mắt thì lại đang khóc. Cô ấy bước xuống bậc tam cấp, có lẽ nước mắt làm cô ấy không nhận rõ đường đi nên ngã dúi dụi xuống sân. Bò dậy, cô ấy đi vòng qua mặt hai người, lôi Khai Phóng đứng dậy:
- Đứng dậy! Đàn ông chỉ quỳ trước lẽ phải!
Rồi lẳng lặng bước sang một bên, nhường đường cho hai người.
Giống như khi đêm Hợp Tác dìu ông vào nhà, sáng nay Xuân Miêu cũng ôm eo lưng ông dìu đi từng bước ra khỏi nhà. Dưới sức nặng của ông, thân hình Xuân Miêu xiêu vẹo, nhưng tôi không hiểu sức mạnh thần kỳ nào đó đã nâng đôi chân của cô ấy đứng vững và bước từng bước một rời khỏi nhà. Vì một trạng thái tình cảm mơ hồ nào đó chi phối, tôi chạy theo hai người ra đến khỏi cổng, rồi đứng đó dùng ánh mắt tống tiễn. Hai người đang liêu xiêu trên ngõ Thiên Hoa, bùn nước bắn tung tóe làm vấy bẩn chiếc quần đỏ của Xuân Miêu. Người qua đường đều quay đầu nhìn hai người, không biết trong lòng họ đang nghĩ gì.
Lòng buồn rười rượi, tôi quay vào nhà, chui vào ổ của mình nằm xuống. Khai Phóng đang khóc và khác với mọi ngày, vợ ông bê một bát miến mới đặt đánh rầm trước mặt nó, quát lớn:
- Ăn!