← Quay lại trang sách

Chương 8

Audie không bắt chuyến xe bus đầu tiên. Ngược lại, anh đi lang thang trên các đường phố San Antonio để quen dần với các hoạt động chóng mặt hay âm thanh ồn ã của thành phố. Những tòa nhà cao tầng có vẻ cao hơn anh nhớ được. Váy ngắn hơn. Người mập mạp hơn. Điện thoại nhỏ gọn hơn. Màu sắc u ám hơn. Mọi người ít nhìn nhau hơn. Họ xô đẩy, vội vã đi đâu đó: các bà mẹ với xe đẩy, doanh nhân, nhân viên văn phòng, người mua sắm, người đưa thư, học sinh, người giao hàng, trợ lý cửa hàng và thư ký. Dường như ai cũng cố gắng đến hoặc đi khỏi nơi nào nhanh nhất.

Anh chú ý tới tấm biển quảng cáo trên đỉnh một tòa nhà văn phòng. Hai hình ảnh trên cùng một mặt: Hình ảnh thứ nhất là một phụ nữ trong bộ đồ doanh nhân, đeo kính, tóc búi cao đang làm việc bên máy tính xách tay; Hình ảnh thứ hai là cảnh cô ta mặc bộ áo tắm hai mảnh, ngồi trên bãi biển cát trắng, nước biển xanh màu của mắt cô. Bên dưới là dòng chữ: Đắm mình ở Antigua.

Audie thích ngắm nhìn những hòn đảo. Anh có thể hình dung ra cảnh mình đang ở trên bãi biển, nước da dần rám nắng, thoa kem chống nắng lên vai cô nàng ngọt ngào nào đó, để mặc nó chảy dọc theo sống lưng vào mọi ngóc ngách trên người cô ấy. Đã bao lâu rồi? Mười một năm không phụ nữ. Dù chỉ một người.

Mỗi lần Audie quyết tâm bắt xe bus thì lại có gì đó hấp dẫn anh và thêm một tiếng nữa trôi qua. Anh mua mũ, kính râm, đồng thời thay quần áo, mua giày thể thao, đồng hồ rẻ tiền, quần soóc và tông đơ cắt tóc. Trong cửa hàng điện thoại, một nhân viên đang cố bán cho anh chiếc điện thoại kiểu dáng đẹp, hình chữ nhật bằng kính và nhựa, nhiệt tình giới thiệu về các ứng dụng, gói dữ liệu và mạng 4G.

“Tôi chỉ cần một chiếc có thể nghe gọi được thôi,” Audie nói.

Cùng với chiếc di động, anh mua thêm bốn sim điện thoại trả trước và xếp gọn gàng vào chiếc ba lô nhỏ. Sau đó anh ngồi ở một quầy bar đối diện với ga Greyhound, quan sát mọi người đến và đi. Có những quân nhân mặc đồng phục, đeo ba lô quân dụng, vào hoặc ra một trong những căn cứ quân sự nằm rải rác trong khu vực này của Texas. Vài người trong số họ đang ve vãn mấy cô nàng nữ hoàng đường phố đang cố lôi kéo khách vào các phòng trọ gần đó.

Ngắm nghía chiếc điện thoại, Audie suy nghĩ có nên gọi điện cho mẹ không. Lúc này, hẳn bà đã biết chuyện. Cảnh sát chắc đã tìm đến bà. Có thể họ sẽ nghe lén hoặc theo dõi căn nhà. Sau khi bố anh mất, bà đã chuyển đến sống cùng chị gái Ava ở Houston. Đấy là nơi bà đã khôn lớn và nóng lòng muốn thoát khỏi nó, nhưng giờ bà lại phải trở về nơi mình đã bắt đầu.

Tâm trí Audie lại miên man. Anh nhớ hồi sáu tuổi mình đã cố chui qua cửa sổ của cửa hàng bán rượu Wolfe để ăn trộm xì gà và gói kẹo cao su. Anh trai anh, Carl đã nâng anh lên cửa sổ và đỡ anh lúc anh nhảy ra ngoài. Lúc đó Carl mười bốn tuổi và Audie nghĩ anh ấy là người anh trai tuyệt vời nhất mà một cậu bé có thể có, tuy đôi lúc hơi dữ dằn và rất nhiều đứa trẻ đều sợ anh. Carl thuộc tuýp người hiếm khi cười, số lần anh ấy cười trong đời chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Khoảnh khắc nụ cười xuất hiện, mọi người cảm thấy anh ấy rất đáng yêu và đáng tin, nhưng khi nó biến mất, anh ấy trở thành một người hoàn toàn khác.

Lúc Carl vào tù lần đầu, Audie viết thư cho anh ấy hằng tuần. Nhưng chẳng mấy khi nhận được hồi âm, tuy nhiên Audie biết Carl không phải là người đọc hay viết giỏi. Và sau đó, khi mọi người lan truyền những câu chuyện về Carl, anh đã cố không tin họ. Anh muốn nhớ đến người anh trai mà mình đã thần tượng, người đã đưa anh đi chơi hội chợ và mua truyện tranh cho anh.

Họ thường cùng nhau đi câu ở sông Trinity nhưng lại không thể ăn bất cứ thứ gì câu được vì hóa chất PCB [22] và hàng loạt chất độc khác. Chủ yếu họ phá các xe đẩy mua hàng và tháo dỡ lốp xe trong khi Carl hút ma túy, kể cho Audie nghe về những thi thể chìm sâu dưới lớp bùn đen.

“Họ bị vùi xuống bùn với xi măng,” anh ấy nói thật hiển nhiên. “Giờ họ vẫn ở đó, mắc kẹt trong bùn.”

Carl cũng kể những câu chuyện về băng nhóm giết người cướp của nổi tiếng Clyde Barrow và Bonnie Parker [23] , những kẻ lớn lên chỉ cách nhà Audie một dặm. Bonnie đã học ở trường trung học thành phố Cement, ngôi trường đã được đổi tên vào thời mà Audie ngồi trong lớp học nhìn ra các nhà máy khác nhau, nhưng nhà cửa thì vẫn giống hệt.

“Bonnie và Clyde chỉ có vẻn vẹn hai năm sống cùng nhau,” Carl nói. “Nhưng họ đã sống trọn vẹn từng phút như thể nó chính là giây phút cuối cùng. Đó là một câu chuyện tình yêu đẹp.”

“Em không thích nghe về chuyện hôn hít đâu,” Audie phản đối.

“Ngày nào đó mày cũng sẽ thế,” Carl đáp, cười nhạo anh.

Rồi anh ấy cúi người về phía trước, nhẹ nhàng kể lại chi tiết cuộc phục kích cuối cùng giống như đang kể một câu chuyện ma quanh đống lửa trại. Audie có thể hình dung rõ ràng cảnh tượng trước bình minh mù sương, con đường hoang vắng bên ngoài Sailes, Louisiana, nơi cảnh sát và đội biệt kích Texas mai phục cặp đôi vào ngày 23 tháng 5 năm 1934 và họ đã bất ngờ nổ súng mà không cảnh báo trước. Lúc đó Bonnie Parker mới hai mươi ba tuổi. Cô được chôn cất ở nghĩa trang Fishtrap, cách nhà Audie và Carl chưa đầy một trăm mét (tuy nhiên về sau họ đã di chuyển thi thể cô về nghĩa trang Crown Hill để đoàn tụ cùng cha mẹ). Clyde được chôn cất cách đó một dặm, tại nghĩa trang Westem Helghts, và mọi người vẫn tới đó viếng ông.

Carl vào tù lần đầu tiên vì tội mạo danh thư từ và gian lận tiền ở ATM, nhưng thực chất ma túy mới là thứ hủy hoại anh. Anh ấy dính vào ma túy từ hồi còn ở trại cải tạo của bang tại Brownsville, về sau không thể cai nghiện được. Năm Audie mười chín tuổi và đang học đại học thì Carl được tự do. Anh đã lái xe tới Brownsville để đón anh ấy. Carl bước ra, mặc áo sơ mi sọc màu xanh lá cây, quần vải và áo khoác da, có vẻ quá ấm áp so với thời tiết lúc đó.

“Anh không thấy nóng à?”

“Anh thà mặc còn hơn phải cầm nó,” Carl nói.

Audie thường xuyên chơi bóng chày và say mê tập thể hình.

“Trông em được đấy, cậu bé.”

“Anh cũng thế,” Audie đáp, nhưng sự thật không phải vậy. Carl nhợt nhạt, hốc hác và cáu kỉnh, khiến người ta có cảm giác như anh ấy đang thèm muốn thứ gì đó ngoài tầm với. Mọi người thường nói Audie giỏi giang nhất nhà - nghe có vẻ như trí thông minh được đóng gói, gửi chuyển phát nhanh qua FedEx và bạn phải có mặt tại nhà vào lúc nó được đưa đến, nếu không nó sẽ bị trả về. Nhưng chuyện này chẳng mảy may có quan hệ tới vấn đề đầu óc. Nó liên quan tới lòng can đảm, kinh nghiệm, khao khát và cả chục yếu tố khác.

Audie lái xe đưa Carl đi quanh khu nhà cũ hiện đã giàu có hơn Carl nhớ được, song vẫn còn những dãy cửa hàng nhỏ san sát nhau, chuỗi cửa hiệu lớn hơn, các tòa nhà bỏ hoang, các tụ điểm ma túy và gái mại dâm kiếm khách trên phố Singleton.

Tại cửa hàng tiện ích 7-Eleven, Carl nhìn chằm chằm hai cô nữ sinh trung học đang tìm mua Slurpees. Cả hai mặc quần soóc bò cùng áo phông và có quen biết Audie. Họ mỉm cười. Đùa giỡn. Carl đưa ra vài lời bình luận khiến các cô gái im bặt. Chính khoảnh khắc đó, Audie nhìn kỹ anh trai và nhận ra Carl có gì đó mới mẻ: sắc bén, gần như có thiên hướng tự ghê tởm bản thân.

Họ mua một lốc sáu lon bia, ngồi cạnh nhau trên bờ sông Trinity, bên dưới gầm đường sắt. Tàu hỏa chạy ầm ầm trên đầu, hướng về ga Union. Audie muốn hỏi anh ấy về nhà tù. Nó như thế nào? Có phải một nửa câu chuyện là sự thật? Carl lại hỏi anh có cần sa không.

“Anh vừa mới được tạm tha đấy.”

“Nó giúp anh thư giãn.”

Họ ngồi trong im lặng, nhìn dòng nước màu nâu đục ngầu, cuộn xoáy.

“Anh thực sự tin là có những thi thể chìm sâu dưới đó à?” Audie hỏi.

“Anh cam đoan.” Carl đáp.

Audie kể cho Carl về học bổng của mình ở Đại học Rice, Houton. Anh được miễn học phí, nhưng phải tự trang trải chi phí sinh hoạt, vì thế anh buộc phải làm ca đôi ở câu lạc bộ bowling.

Carl thích trêu chọc anh là “bộ óc của cả nhà”, nhưng Audie nghĩ anh trai cũng âm thầm lấy làm tự hào.

“Sắp tới anh định làm gì?” Audie hỏi.

Carl nhún vai, bóp nát lon bia trong tay.

“Bố bảo là ông có thể xin cho anh một công việc tay chân ở công trường xây dựng.”

Carl không trả lời.

Cuối cùng họ lái xe về nhà, cuộc đoàn tụ đầy những cái ôm và nước mắt. Mẹ anh ôm chặt Carl từ phía sau như thể anh ấy lại chuẩn bị chạy trốn. Bố họ đã từ gara về nhà sớm hơn thường lệ, việc mà hiếm khi ông làm. Ông không nói nhiều nhưng Audie biết ông rất vui vì Carl đã trở về.

Một tháng sau, Audie bắt đầu năm học thứ hai ở trường đại học tại Houton và không về Dallas cho đến tận Giáng sinh. Còn Carl sống trong một ngôi nhà chiếm dụng thuộc khu đất công ở Heights, làm những việc không tên khác nhau. Anh ấy đã chia tay bạn gái và cưỡi con xe phân khối lớn mà anh gọi là “bạn chí cốt”. Anh ấy có vẻ lo lắng. Hốt hoảng.

“Chơi bài đi,” anh ấy gạ gẫm Audie.

“Em đang cố tiết kiệm tiền đấy.”

“Em có thể thắng ít nhiều.”

Carl đã thuyết phục anh chơi bài, song liên tục thay đổi luật chơi, giải thích rằng đó là cách họ chơi bài trong tù, nhưng tất cả thay đổi đều có vẻ có lợi cho Carl và anh đã mất một nửa số tiền tiết kiệm cho việc học hành. Carl ra ngoài và xách theo bia về nhà. Anh ấy cũng mua ma túy đá cùng chất kích thích. Anh ấy muốn nổi loạn, muốn bùng nổ và không hiểu tại sao Audie lại về nhà.

Mùa hè tiếp theo, Audie làm việc ở cả câu lạc bộ bowling và gara. Carl thường tới thăm đột xuất, cố vay mượn tiền. Chị gái họ, Bemadette đã bắt đầu hẹn hò với anh chàng nhân viên ngân hàng ở trung tâm thành phố. Anh ta có xe hơi mới và quần áo đắt tiền. Carl tỏ ra không ấn tượng.

“Anh ta nghĩ mình là ai chứ?”

“Anh ấy có làm gì sai đâu,” Audie nói.

“Nhưng anh ta cho là mình giỏi hơn chúng ta.”

“Vì sao?”

“Em có thể thấy rõ mà. Anh ta tỏ ra hết sức trịch thượng.”

Carl không thích nghe bất kỳ ai nói rằng những người làm việc chăm chỉ sẽ sống trong ngôi nhà hay lái ô tô mới. Anh ấy muốn chỉ trích thành công của họ. Kiểu như anh ấy không được tham dự bữa tiệc của ai đó, phải đứng ngoài cửa sổ, áp mặt vào cửa kính, quan sát những chiếc váy uốn lượn cùng các cô nàng xinh đẹp đang khiêu vũ theo điệu nhạc. Carl không chỉ theo dõi với sự ghen tỵ. Mà ánh mắt anh đầy hằn học. Phẫn nộ. Đói khát.

Một tối cuối mùa hè năm đó, Audie nhận được điện thoại lúc mười giờ. Carl đang ở một quán bar ở Đông Dallas. Anh ấy cần người đưa về nhà.

“Em không đến đón anh đâu.”

“Anh bị cướp. Anh không còn đồng nào cả.”

Audie đã lái xe xuyên thành phố và đậu xe trước cửa. Quán bar có bảng hiệu bia Dixie rực rõ cùng sàn gỗ đầy vết dụi thuốc lá khiến nó trông giống một con gián bị đè nát.

Rất nhiều người đang chơi bi-a, họ chọc những quả bi mạnh tới nỗi nghe như gãy cả gậy. Chỉ có duy nhất một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, ăn mặc như trẻ vị thành niên, đang lắc lư nhảy nhót trước máy hát tự động trong khi hàng chục gã đứng vòng quanh xem.

“Uống tí gì nhé,” Carl mời mọc.

“Em tưởng anh không có tiền.”

“Anh vừa thắng vài ván,” anh ấy chỉ vào bàn bi-a, “Em muốn uống gì?”

“Chả muốn gì hết.”

“7Up nhé.”

“Em về nhà đây.”

Sau đó, Audie rời đi. Carl theo anh ra bãi đậu xe, tỏ vẻ tức giận vì anh không nể mặt anh ấy trước những người bạn mới. Đồng tử của anh ấy giãn ra và Carl phải nỗ lực tới lần thứ ba mới túm được tay nắm cửa xe. Cuối cùng, Audie phải lái xe về nhà trong tình trạng cửa xe mở hết, đề phòng Carl bị say. Họ cứ đi trong im lặng và Audie nghĩ là Carl đã ngủ. Nhưng rồi anh ấy bắt đầu rên rỉ, như một đứa trẻ bị lạc lối.

“Sẽ chẳng ai cho anh cơ hội thứ hai đâu.”

“Hãy kiên nhẫn,” Audie bảo anh.

“Em không biết nó thế nào đâu,” Carl ngồi thẳng dậy. “Anh chỉ cần một phi vụ lớn. Rồi anh sẽ biến mất. Anh sẽ chuồn khỏi nơi này và bắt đầu lại ở một nơi nào đó mà mọi người không phán xét anh.”

Audie vẫn mơ hồ.

“Giúp anh cướp ngân hàng,” Carl nói, tỏ ra rất bình thản.

“Hả?”

“Anh sẽ chia cho em hai mươi phần trăm. Việc của em chỉ là lái xe thôi. Em không cần vào trong. Chỉ ngồi ngoài xe thôi.”

Audie bật cười. “Em không giúp anh cướp ngân hàng đâu.”

“Em chỉ việc lái xe thôi.”

“Nếu anh muốn có tiền thì tìm việc đi.”

“Em nói thật dễ nghe.”

“Ý anh là gì?”

“Em là mẫu người được yêu thích, là người luôn được ưu ái. Anh sẵn lòng làm đứa con hoang tàng - chỉ cần sớm đưa cho anh phần thừa kế và em sẽ không bao giờ thấy bóng dáng anh nữa.”

“Chúng ta làm gì có thừa kế chứ.”

“Bởi vì mình em được hưởng tất.”

Họ trở về ngôi nhà cả gia đình đang ở. Carl ngủ trong phòng cũ của anh ấy. Đến giữa đêm, Audie bất chợt tỉnh giấc vì thấy khát và đi tìm nước uống. Anh thấy Carl ở bếp, im lìm trong bóng tối, ngoại trừ cửa tủ lạnh đang mở. Nét mặt anh ấy có vẻ tươi tỉnh.

“Anh vừa uống gì đấy?”

“Vài thứ giúp dễ ngủ hơn thôi.”

Audie rửa sạch cốc vừa uống, quay người chuẩn bị rời đi.

“Anh xin lỗi.” Carl lên tiếng.

“Về chuyện gì?”

Anh ấy không trả lời.

“Thế giới đói khổ, toàn cầu nóng lên, sự tiến hóa, anh xin lỗi vì cái gì?”

“Bởi vì đã khiến em thất vọng.”

Audie trở lại trường Rice và đứng đầu lớp hầu hết các môn học trong năm thứ hai. Hằng đêm, anh làm việc ở tiệm bánh ngọt mở cửa hai tư trên hai tư và thường đến lớp trong tình trạng quần áo dính đầy bột mì. Một cô nàng kiêu kỳ, trông giống đội trưởng đội cổ vũ và bước đi hệt người mẫu trên sàn catwalk, đã đặt biệt danh cho anh là “anh chàng bột mì” khiến anh rất lúng túng.

Trở về nhà dịp Giáng sinh tiếp theo, anh phát hiện ô tô của mình đã không cánh mà bay. Carl mượn nó và không đem trả lại. Anh ấy cũng không ở nhà nữa, mà thuê một phòng ở khách sạn rẻ tiền cạnh đường cao tốc Tom Larry, sống cùng một cô gái có vẻ là gái điếm và rồi có con với cô ta. Audie tìm thấy anh ấy đang ngồi cạnh bể bơi, mặc chiếc áo khoác da đã mặc hôm rời khỏi Brownsville. Anh mắt đờ đẫn. Hàng loạt vỏ lon bia bẹp rúm nằm lăn lóc dưới chân ghế.

“Trả em chìa khóa xe.”

“Anh sẽ mang xe đến trả em sau.”

“Không, em muốn lấy bây giờ.”

“Hết xăng rồi.”

Audie không tin. Anh ngồi vào ghế, vặn chìa khóa. Động cơ không hoạt động. Anh ném chìa khóa lại cho Carl, bắt xe bus về nhà. Anh vớ gậy bóng chày, đi xuống sân lưới và đánh tám mươi cú phát bóng mới trút hết nỗi thất vọng của mình.

Mãi về sau Audie mới chắp nối các sự việc xảy ra trong buổi tối hôm ấy. Sau khi anh rời khỏi khách sạn, Carl đã đổ đầy bình xăng bằng can xăng di động và lái xe tới một cửa hàng rượu trên đại lộ Harry Hines. Anh ấy đã lấy một lốc sáu lon bia từ tủ lạnh cùng vài gói bim bim ngô và kẹo cao su. Người bán hàng là một ông già Trung Quốc, mặc đồng phục và đeo biển tên mà chẳng ai có thể đọc được.

Trong cửa hàng chỉ có duy nhất một vị khách ở quầy phía xa, đang cúi người, cố tìm kiếm thứ gì độc đáo của hãng Doritos [24] mà người vợ mang thai của mình muốn ăn. Đó là Pete Arroyo - một cảnh sát đã hết giờ làm và Debbie - vợ anh ta đang đứng bên ngoài, ăn kem vì cô thèm cả đồ ăn mặn và ngọt.

Carl bước tới quầy thu ngân, rút khẩu tự động Browning 22 ly từ trong áo khoác, nhắm vào đầu ông già, yêu cầu ông ta lấy hết tiền mặt ra. Ông ta khóc lóc cầu xin bằng thứ tiếng Trung Quốc mà Carl không hiểu.

Pete Arroyo hẳn đã phát hiện ra Carl qua hình phản chiếu trên tấm gương tròn ở các góc lối đi. Anh ta rón rén lại gần hơn, đến phía sau Carl và rút khẩu súng lục. Rồi anh ta hơi khom người, chĩa súng và yêu cầu Carl giơ tay lên. Đúng lúc đó Debbie đẩy cánh cửa nặng nề bước vào, bụng bầu của cô nhô lên như quả bí ngô trong lễ Halloween. Ngay khi nhìn thấy khẩu súng, cô liền hét toáng lên.

Pete không nổ súng, nhưng Carl đã bắn. Viên cảnh sát ngã xuống, vẫn cố bóp cò, một viên đạn bay ra, trúng vào lưng Carl lúc anh ấy đang leo vào xe và lái đi. Nhân viên y tế đã mất bốn mươi phút sơ cứu cho Pete Arroyo, nhưng anh ta đã chết trước khi đến được bệnh viện. Cùng lúc đó, các nhân chứng mô tả cho cảnh sát nhận dạng kẻ bắn súng và cho biết có thể có người đã đi cùng anh ta, người đó làm nhiệm vụ lái xe.