Chương 9
Xe bus đi Houston khởi hành lúc bảy giờ tối. Audie cố gắng lên xe muộn nhất có thể và chọn ghế ngồi sát cạnh lối thoát hiểm. Anh giả vờ ngủ, nhưng vẫn chú ý theo dõi ngã ba đường qua đôi mắt khép hờ, lo sợ có thể nghe thấy tiếng còi báo động rú lên và đèn xe cảnh sát nhấp nháy.
“Tôi ngồi đây được chứ?” Một giọng nói vang lên.
Audie không trả lời. Một người đàn ông to béo, cẩn thận cất chiếc vali vào giá đồ phía trên và để túi đồ ăn nhanh lên khay ăn.
“Dave Mayer,” ông ta nói, xòe bàn tay to rộng, hồng hào đầy tàn nhang ra. Khoảng trên dưới sáu mươi tuổi, với cặp vai xuôi và cái cổ ngấn thịt, không thấy cằm đâu. “Cậu có tên chứ?”
“Smith.”
Dave cười khùng khục. “Cũng không tệ.”
Ông ta ăn uống rất ồn ào, mút muối và nước sốt trên tay chùn chụt, rồi bật đèn đọc sách phía trên đầu, mở một tờ báo ra và sột soạt lật trang.
“Tôi thấy là họ sẽ lại ngừng tuần tra biên giới đấy,” ông ta bắt chuyện. “Họ sẽ làm thế nào để ngăn đám người nhập cư bất hợp pháp vào đất nước này nhỉ? Nhường chúng một phân thì chúng lại lấn tới cả thước ấy.”
Audie không hưởng ứng. Dave lật lại trang báo, lẩm bẩm. “Chúng ta đã quên cách phải chiến đấu thế nào rồi. Nhìn Iraq mà xem.” (Ông ta phát âm là Eye Rack).
Audie quay mặt ra cửa sổ, nhìn quang cảnh đang tối dần, bắt lấy ánh đèn rải rác của các nông trại và những biển cảnh báo trên đỉnh núi xa xa, vẫn không hề hưởng ứng. Điều đó khiến Dave đỏ bừng, da mặt căng cứng như thể đang trùm lên một hộp sọ quá lớn. Ông ta bật dậy, túm lấy cái vali. Trong một thoáng Audie đã nghĩ Dave sẽ lôi ra một khẩu súng, nhưng ông ta lại bước dọc lối đi, tìm chỗ ngồi khác nơi ông ta tiếp tục bày tỏ quan điểm với người mới và phàn nàn về một “gã khốn lãnh đạm” mà họ có thể gặp trên chuyến xe bus đường dài.
Sau khi tạm nghỉ ở Seguin và Schulenburg, họ tới Houston ngay trước nửa đêm. Bất chấp giờ giấc, phòng chờ của trạm xe vẫn rất đông đúc, một số nằm trên sàn, số khác thì ngả ngớn trên ghế. Ở đây có xe bus đi Los Angeles, New York, Chicago và một số khu vực quanh đó.
Audie vào nhà vệ sinh, mở vòi, vốc nước lên mặt, gãi chòm râu lún phún quanh cằm. Râu của anh mọc quá chậm để có thể giúp anh ngụy trang và lớp da bị cháy nắng đang bắt đầu lột từ mũi lên đến trán. Lúc còn ở tù, mỗi buổi sáng anh đều cạo râu vì nó giúp tiêu bớt năm phút trong ngày và cho thấy anh vẫn còn bận lòng. Còn giờ anh chỉ thấy trong gương là một người đàn ông thay vì một cậu bé: già hơn, gầy gò và khắc khổ khác hẳn trước đây.
Một phụ nữ dắt theo bé gái bước vào, cả hai đều tóc vàng, mặc quần bò và đi giày vải. Người phụ nữ tầm hơn hai mươi tuổi với mái tóc buộc túm đuôi ngựa sau gáy. Cô mặc áo phông kiểu Rolling Stone với hình ảnh cái miệng thè lưỡi nằm ngay giữa ngực. Bé gái tầm sáu hoặc bảy tuổi, răng cửa trước bị gãy và đeo ba lô Barbie sau lưng.
“Tôi xin lỗi,” người mẹ lên tiếng, “họ đã đóng cửa phòng vệ sinh nữ để dọn dẹp.” Đặt túi đồ vệ sinh cá nhân lên cạnh bồn rửa, cô lấy bàn chải và kem đánh răng ra. Sau đó, cô làm ướt khăn giấy, cởi áo phông của con gái và lau cánh tay lẫn vùng sau gáy cho con bé. Rồi cô nghiêng người nó trên bồn rửa, làm ướt tóc con bé dưới vòi nước đang chảy, lấy xà bông có sẵn trong phòng vệ sinh gội đầu cho con gái, bảo nó nhắm mắt lại.
Cô quay sang Audie. “Anh nhìn cái gì?”
“Không có gì.”
“Anh có phải loại người biến thái không hả?”
“Không, thưa bà.”
“Đừng có gọi tôi là bà.”
“Xin lỗi.”
Audie vội vã lau bàn tay còn ướt vào quần rồi rời đi. Trên đường phố bên ngoài trạm xe, rất nhiều người đang hút thuốc và lượn lờ xung quanh. Vài tên bán thuốc phiện. Số khác là ma cô.
Một số lại là kẻ đi lùng bắt nạn nhân chạy trốn và đi lạc, chẳng hạn: những cô nàng nói chuyện ngọt ngào, những cô gái đáng bị bắn hay sẽ câm miệng khi bị bóp cổ. Có lẽ mình đã quá mệt mỏi, Audie thầm nghĩ, vì anh thường không hay soi mói điều xấu xa nhất của mọi người.
Anh đi vòng quanh dãy nhà và tìm thấy một cửa hàng McDonald’s còn sáng đèn, được trang trí bằng màu sắc đặc trưng, mua một suất ăn và cà phê. Lát sau anh thấy mẹ con cô bé vừa gặp trong nhà vệ sinh. Họ ngồi ở một bàn và đang chuẩn bị làm bánh mì kẹp từ ổ bánh mì cùng lọ mứt thạch dâu tây.
Audie thích thú quan sát cảnh tượng đó cho đến khi người quản lý đi tới chỗ họ.
“Cô không được phép ăn ở đây, trừ khi mua thứ gì đó.”
“Chúng tôi có làm ảnh hưởng gì đâu,” người phụ nữ đáp lại.
“Cô sẽ làm cửa hàng lộn xộn.”
Audie bê khay đồ ăn, đi tới bàn họ ngồi. “Nhanh lên nào các cô gái, đã quyết định chọn món gì chưa?” Anh trượt vào ghế đối diện, nhìn viên quản lý. “Có chuyện gì à?”
“Không, thưa ngài.”
“Vậy thì tốt, có lẽ ông nên mang thêm cho chúng tôi ít giấy ăn.”
Viên quản lý lầm bầm gì đó, rồi rời đi.
Audie cắt chiếc hamburger ra làm bốn phần, đẩy nó sang phía hai mẹ con. Cô bé thò tay định lấy miếng bánh, nhưng bị mẹ đánh mạnh vào cổ tay.
“Con không được ăn thức ăn của người lạ.” Cô nhìn Audie với vẻ buộc tội. “Anh theo dõi chúng tôi hả?”
“Không, thưa bà.”
“Trông tôi giống bà giúp việc già lắm hả?”
“Không.”
“Vậy thì đừng có “thưa bà” với tôi. Tôi còn trẻ hơn anh nhiều. Mẹ con tôi cũng không cần xin bố thí của anh.”
Con bé thất vọng kêu lên một tiếng. Nó nhìn chằm chằm miếng bánh rồi quay sang nhìn mẹ.
“Tôi biết anh định làm gì. Trước tiên anh lấy được lòng tin của tôi rồi sau đó sẽ làm điều kinh khủng với chúng tôi.”
“Cô có óc tưởng tượng thật phong phú,” Audie nói.
“Tôi không nghiện ma túy, cũng chẳng phải gái điếm.”
“Thật vui khi nghe thế,” Audie nhấp một ngụm cà phê. “Tôi sẽ về chỗ cũ nếu cô muốn.”
Cô không nói được gì. Ánh đèn neon soi rõ vết tàn nhang trên mũi và màu mắt của cô - nói thế nào nhỉ? - màu xanh lá cây hoặc xanh da trời hoặc pha trộn giữa hai màu. Con bé đã xoay xở lén lấy một miếng bánh và đang che miệng để ăn. Giờ nó với tay ra lấy miếng khoai tây chiên.
“Cháu tên gì?” Audie hỏi.
“Thcarlett.” [25]
“Cháu có đổi được gì cho chiếc răng kia không, Scarlett [26] ?”
Con bé gật đầu và giơ con búp bê Raggedy Anne lên, có vẻ là đồ cũ mua lại, nhưng rất được chăm chút.
“Cháu gọi nó là gì?”
“Bethie.”
“Cái tên thật là hay.”
Scarlett dùng tay áo bịt mũi. “Chú thôi .” [27]
Audie cười to. “Chú sẽ xoay xở để sớm tắm rửa được.” Anh chìa tay ra. “Chú là Spencer.”
Scarlett nhìn bàn tay anh rồi quay sang nhìn mẹ. Con bé giơ tay ra, bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong lòng tay anh.
“Còn cô tên gì?” Audie hỏi người mẹ.
“Cassie.”
Cô không bắt tay anh. Dù rất xinh đẹp, nhưng Audie có thể thấy cô đang dựng lên quanh mình lớp vỏ bọc cứng như lớp sẹo bao phủ vết thương cũ. Anh có thể hình dung ra cô lớn lên trong một khu phố nghèo, rồi bị vài gã trai lừa bịp dỗ dành lên giường bằng một cốc kem, hưởng thụ cô mà không thực sự hiểu rõ mức độ nguy hiểm của việc mình làm.
“Vậy các quý cô làm gì mà còn lang thang bên ngoài muộn thế này?” Audie hỏi.
“Không phải việc của anh,” Cassie đốp lại.
“Mẹ con cháu nhủ trong ô tô,” Scarlett trả lời.
Mẹ con bé vội ra hiệu bảo nó im miệng. Scarlett nhìn sàn nhà, ôm chặt con búp bê của mình.
“Cô có biết khách sạn nào rẻ tiền gần đây không?” Audie lại hỏi.
“Rẻ cỡ nào?”
“Rẻ nhất.”
“Sẽ phải đi rất xa đấy.”
“Không vấn đề.” Anh đứng dậy, bước ra khói dãy bàn. “Chà, tốt nhất là tôi nên đi ngay. Rất vui được gặp cô.” Anh dừng lại. “Lần cuối cùng cô được tắm nước nóng là khi nào?”
Cassie trừng mắt nhìn anh. Audie nắm hai tay vào nhau. “Tôi chỉ buột miệng thôi. Tôi xin lỗi. Là thế này, tôi bị móc mất ví trên xe bus và rất khó vào được khách sạn vì không có giấy tờ tùy thân. Tôi có tiền mặt nhưng lại không có thẻ căn cước.”
“Liên quan gì tới tôi?”
“Nếu cô đứng ra thuê phòng - tất nhiên tôi sẽ trả công. Tôi có thể trả tiền thuê hai phòng, cô và Scarlett có thể ở một phòng.”
“Sao anh lại làm thế?”
“Tôi cần chỗ ngủ và cả hai chúng ta đều cần tắm rửa.”
“Anh có thể là một kẻ hiếp dâm hay giết người hàng loạt.”
“Tôi cũng có thể là một tù nhân vượt ngục.”
“Phải.”
Cassie nhìn chăm chú vào mặt anh như thể đang cố cân nhắc xem có phải cô sắp làm điều gì dại dột không. “Tôi có một khẩu súng điện,” cô đột ngột lên tiếng. “Nếu anh cố làm gì kỳ quái, tôi sẽ hạ gục anh.”
“Tôi tin là thế.”
Xe của cô là một chiếc Honda CRV cũ nát, đậu ở bãi đất trống bên dưới biển hiệu Coca-cola. Cô giật chiếc vé cài ở cần gạt nước ra, vo thành một cục giấy tròn. Audie đang bế Scarlett, áp đầu cô bé vào ngực anh ngủ gật. Con bé gầy gò và mảnh dẻ đến nỗi anh sợ sẽ làm gãy xương nó. Anh nhớ lại lần cuối cùng bế trẻ con - một cậu bé với đôi mắt nâu còn hơn cả nâu.
Cassie chui nửa người vào xe, đẩy gọn túi ngủ vào góc, nhét quần áo vào vali và xếp lại đồ đạc của hai mẹ con. Audie đặt Scarlett vào ghế sau, để đầu cô bé gối lên một chiếc gối. Chiếc xe phải khởi động vài lần mới nổ máy vì động cơ bị mòn, làm Audie nhớ lại những năm tháng quanh quẩn trong gara quan sát bố làm việc. Gầm chiếc xe bị quệt vào lề đường lúc họ lao lên con phố vắng tanh.
“Cô sống trong ô tô bao lâu rồi?” Audie gợi chuyện.
“Một tháng,” Cassie trả lời. “Chúng tôi sống cùng chị gái của tôi cho đến khi bị chị ấy đuổi ra khỏi nhà. Chị ấy nói tôi quyến rũ chồng chị ấy nhưng thực ra anh ta mới là kẻ tán tỉnh tôi. Anh ta luôn động tay động chân. Tôi thề là không có gã đàn ông nào tử tế ở cái thành phố đáng ghét này.”
“Còn bố của Scarlett?”
“Travis chết ở Afghanistan, nhưng quân đội không trợ cấp cho tôi hay thừa nhận Scarlett vì Travis và tôi chưa kết hôn. Chúng tôi đã đính hôn nhưng cũng không được tính. Anh ấy chết bởi một quả IED - anh biết là gì không?”
“Một quả bom tự chế.”
“Phải. Tôi còn không biết cho đến khi họ giải thích cho tôi. Thật ngạc nhiên với hiểu biết của anh.” Cô đưa cổ tay lên cọ mũi. “Bố mẹ anh ấy coi tôi như mụ đàn bà lười biếng chuyên đẻ con để nhận bố thí của chính phủ.”
“Bố mẹ cô thì sao?”
“Tôi không còn mẹ. Bà qua đời năm tôi mười hai tuổi. Bố đã đuổi tôi ra khỏi nhà khi biết tôi mang thai. Với ông, dù tôi và Travis dự định sẽ kết hôn thì cũng không được chấp nhận.”
Cô tiếp tục nói, cố gắng áp chế nỗi sợ hãi và kể cho Audie rằng cô là chuyên viên chăm sóc sắc đẹp có trình độ, có “chứng chỉ và những điều kiện cần thiết”. Cô xòe móng tay ra, “Anh nhìn này.” Cô đã vẽ chúng giống như những con bọ rùa.
Họ rẽ vào đường cao tốc North Freeway. Cassie ngồi thẳng lưng trên ghế lái, nắm vô lăng bằng cả hai tay. Audie có thể vẽ ra con người mà cô muốn trở thành - tốt nghiệp đại học, đi nghỉ xuân ở Florida, mặc bikini, uống mojito [28] và trượt patin dọc bờ biển, có một công việc, một người chồng và một ngôi nhà… Song thực tế, cô lại phải ngủ trong ô tô và gội đầu cho con gái trong bồn rửa nhà vệ sinh công cộng. Đó là những khả năng sẽ xảy ra với kỳ vọng của con người, Audie thầm nghĩ. Chỉ một sự kiện hay quyết định sai lầm sẽ đảo lộn tất cả. Nó có thể là xe hơi bị nổ lốp, bước ra khỏi lề đường sai thời điểm hoặc chạy xe ngang qua một quả IED. Audie không có quan điểm rằng người ta tự mang lại may mắn cho chính mình. Thậm chí anh cũng không xem xét các khái niệm về sự công bằng, trừ khi nói về màu da hay màu tóc của ai đó.
Sau khi chạy được sáu dặm, họ rẽ vào đường Airline, dừng lại trước nhà trọ Star City, nơi các cây cọ đang đứng canh gác ở cửa chính và bãi đậu xe lấp lánh mảnh kính vỡ. Một đám thanh niên da đen mặc quần bò rộng thùng thình cùng áo nỉ có mũ đang lảng vảng bên ngoài một căn phòng ở tầng trệt. Chúng nhìn chằm chằm vào Cassie như lũ sư tử đang nghiên cứu một con linh dương đầu bò.
“Tôi không thích chỗ này,” cô thì thầm với Audie.
“Chúng sẽ không làm phiền cô đâu.”
“Làm sao anh biết?” Cô quyết định. “Thuê một phòng thôi. Hai giường đôi. Tôi không ngủ cùng anh đâu.”
“Đã hiểu.”
Một phòng đơn ở tầng một có giá bốn mươi lăm đô la. Audie đặt Scarlett vào một trong hai chiếc giường đôi, con bé chìm sâu vào giấc ngủ, ngậm một ngón tay cái. Cassie mang một vali vào phòng tắm, xả đầy nước nóng ra bồn, đổ bột giặt vào đó.
“Cô nên nghỉ ngơi một chút,” Audie nói.
“Tôi muốn là khô chúng vào sáng mai.”
Audie nhắm mắt lại, lơ mơ ngủ, vẫn lắng nghe tiếng nước chảy nhẹ nhàng và tiếng quần áo bị vắt nước. Một lúc sau, Cassie leo lên giường nằm cạnh con gái và ngước nhìn Audie qua đôi mắt khép hờ.
“Anh là ai?” Cô thì thầm.
“Người mà cô không cần sợ hãi, cô gái.”