Chương 10
Căn phòng vũ hội đông đúc với hàng ngàn khách mời - đàn ông đeo cà vạt đen, phụ nữ thì đi giày cao gót và mặc những chiếc váy dự tiệc cúp ngực hoặc hở lưng. Họ là những cặp đôi nổi tiếng, các nhà đầu tư mạo hiểm, chủ nhà băng, kế toán, nhà kinh doanh, người phát triển bất động sản, doanh nghiệp và các nhà vận động hành lang, họ tụ tập ở đây vì người đàn ông của họ - Thượng nghị sĩ Edward Dowling, ứng cử viên bang Texas vừa mới trúng cử vào thượng viện - muốn bày tỏ lòng biết ơn tới họ vì đã ủng hộ ông ta.
Ngài Thượng nghị sĩ đang đi đi lại lại trong căn phòng như một chuyên gia thực thụ với cái bắt tay thật chặt, những cái ôm thân tình cùng lời cảm tạ dành riêng cho từng vị khách. Mọi người dường như đều nín thở khi đứng cạnh và tắm mình trong ánh hào quang của ông ta, nhưng bất chấp vẻ ngoài hào nhoáng cùng sức quyến rũ rõ ràng, trong cách giao tiếp của Dowling vẫn có nét gì đó của một nhân viên kinh doanh ô tô siêu hạng, tựa như sự tự tin vô hạn của ông ta vốn được đúc rút từ những băng đĩa tự học và những cuốn sách thúc đẩy động lực con người.
Victor Pilkington phớt lờ các khay đựng champagne và lấy cho mình một ly trà đá. Với chiều cao 1m95, ông có thể nhìn xuyên qua biển đầu người, nắm bắt những liên minh đang bắt đầu hình thành hoặc những người chẳng nói chuyện với ai. Mina - vợ ông - đang ở đâu đó giữa đám đông, bà mặc chiếc váy lụa suôn mềm với nếp gấp thanh lịch ở eo và giữa ngực. Bà đã bốn mươi tám - nhưng trông trẻ hơn đến mười tuổi nhờ ba buổi tập tennis một tuần và gã bác sĩ phẫu thuật ở California, kẻ tự xưng là “nhà điêu khắc cơ thể”. Mina lớn lên ở Angleton và chơi trong đội tuyển tennis thi đấu của trường trung học địa phương trước khi đỗ đại học, kết hôn, ly hôn, rồi cố gắng kết hôn lần nữa. Hai mươi năm trôi qua, bà vẫn rất xinh đẹp, cả trong và ngoài sân tập, cả khi thi đấu cặp hay tán tỉnh những gã trai kém tuổi hơn mình trong phòng vũ hội Magnolia [29] .
Pilkington nghi ngờ bà đang có một mối tình nào đó, nhưng ít nhất bà rất kín đáo. Ông cũng cố gắng làm như vậy. Họ không ngủ chung phòng. Mỗi người đều có cuộc sống riêng, nhưng họ vẫn cố gắng duy trì việc xuất hiện cùng nhau, vì nếu không làm thế họ sẽ phải trả giá rất đắt.
Một người vô tình va vào ông. Pilkington nhấc tay lên, ghì chặt vai ông ta.
“Mọi chuyện thế nào, Rolland?” Ông nói với vị tham mưu trưởng của ngài Thượng nghị sĩ.
“Giờ tôi đang hơi bận một chút, ngài Pilkington.”
“Ông ấy biết tôi muốn gặp chứ?”
“Biết.”
“Anh có nói là rất quan trọng không?”
“Có chứ.”
Rolland mất hút vào đám đông. Pilkington lấy cho mình ly nước khác, nói vài câu với mấy người quen biết, vẫn không rời mắt khỏi ngài nghị sĩ. Ông không thích các chính trị gia, dù gia đình ông cũng có vài người. Augustus Pilkington - ông cố nội của ông là Đại biểu Quốc hội trong chính quyền của Tổng thống Coolidge [30] . Về sau gia đình ông sở hữu một nửa giáo xứ Bellmore Parish với lợi nhuận từ dầu mỏ và kinh doanh vận chuyển, cho đến khi bố Pilkington lên nắm quyền quản lý và để mất tất cả trong cuộc khủng hoảng dầu mỏ những năm 1970. Của cải cả gia đình phải tích lũy trong suốt sáu thế hệ đã tan thành mây khói chỉ trong vòng sáu tháng - đó là sự thay đổi bất thường của chủ nghĩa tư bản.
Kể từ đó Victor luôn nỗ lực để phục hồi danh dự của gia đình - mua lại trang trại, có thể nói là mua từng mẫu, từng lô, từng hòn gạch. Nhưng không có gì đạt được mà không phải trả giá. Vài người có được thành công là nhờ cha mẹ và người khác chứ không phải tự bản thân họ. Bố Pilkington đã trải qua năm năm trong tù và cuối cùng trở thành người dọn dẹp vệ sinh trong bệnh viện. Victor coi thường sự yếu đuối của bố nhưng lại đánh giá cao khả năng sinh sản của ông ta. Nếu ông ta không làm cô bán hàng tuổi vị thành niên mang thai khi hãm hiếp cô phía sau chiếc xe Daimler cổ (dòng xe chuyên nhập khẩu từ Anh) năm 1955, thì Victor sẽ không bao giờ có mặt trên đời.
Lạ lùng làm sao, một gia đình lại chỉ biết ca tụng sự cao quý của mình, truy tìm gia phả về những người được coi là cha đẻ của Texas, các chính trị gia, công ty cùng những cuộc hôn thú vì lợi ích của họ, trong khi thành tích quan trọng của các gia đình khác có khi chỉ đơn giản là sống còn. Việc gia đình phá sản và bố phải vào tù đã khiến Victor coi trọng thành tựu vượt lên trên đám đông, nhưng tối nay, trong căn phòng này, ông ta vẫn cảm thấy đó là sự thất bại. Ở đầu kia căn phòng, ngài thượng nghị sĩ đang được vây quanh bởi các nhà hảo tâm, kẻ nịnh hót và người vận động hành lang trong chiến dịch tranh cử. Phụ nữ thích ông ta, nhất là các bà chủ một tổ chức nào đó. Tất cả các “gia đình dòng dõi thế phiệt trâm anh” đều có mặt ở đây, bao gồm cả Bush con đang kể chuyện đá bóng trong trường đại học. Mọi người đều cười vang dù câu chuyện vặt vãnh không hài hước tí nào, nhưng người kể lại chính là Bush con.
Cánh cửa nhà bếp mở ra, bốn người phục vụ mang theo chiếc bánh sinh nhật hai tầng xuất hiện. Ban nhạc jazz Dixieland tấu lên bản nhạc Chúc mừng sinh nhật, và ngài Thượng nghị sĩ đang đặt tay lên ngực, cúi đầu chào khắp các hướng trong phòng. Đám nhiếp ảnh đã đợi sẵn. Anh đèn máy ảnh chớp lên, phản chiếu hàm răng sáng bóng của ông ta. Rồi vợ ông ta xuất hiện bên cạnh trong chiếc váy dạ hội màu đen mỏng manh cùng chiếc vòng cổ gắn kim cương và đá sapphire. Bà hôn lên má ngài nghị sĩ, để lại vết son môi mờ mờ. Hình ảnh này sẽ tràn ngập trên các trang xã hội của báo Houston Chronicle vào ngày Chủ nhật tới.
Ba lần hoan hô. Tiếng vỗ tay vang dội. Ai đó cất lên lời đùa cợt về số nến trên bánh. Ngài nghị sĩ mỉa mai lại ông ta. Pilkington quay đi, trở lại quầy phục vụ đồ uống. Ông cần thứ gì đó mạnh hơn. Rượu whiskey ngô. Đá.
“Ông ấy bao nhiêu tuổi nhỉ?” Một người cúi xuống cạnh Pilkington hỏi, nơ cổ của ông ta bị bung ra, treo lủng lẳng trước ngực.
“Bốn mươi bốn. Thượng nghị sĩ trẻ tuổi nhất trong vòng năm mươi năm qua đấy.”
“Ngài có vẻ không ấn tượng lắm nhỉ.”
“Ông ta là chính trị gia, cuối cùng cũng gây thất vọng thôi.”
“Có thể ông ta sẽ khác.”
“Tôi hy vọng là không.”
“Tại sao?”
“Giống như kiểu chúng ta phát hiện ra ông già Noel không hề tồn tại ấy.”
Pilkington không thể chờ đợi thêm được nữa. Ông xuyên qua đám đông, tới gần ngài Thượng nghị sĩ và cắt ngang câu chuyện của ông ta. “Tôi xin lỗi, Teddy, nhưng có lẽ chúng ta nên rời đi chỗ khác.”
Nét mặt Dowling không thay đổi dù ông ta rất khó chịu. Rồi ông ta cất lời xin lỗi đám đông vây xung quanh mình.
“Tôi nghĩ anh nên gọi tôi là ngài Thượng nghị sĩ chứ,” ông ta bảo Pilkington.
“Tại sao?”
“Bởi vì đó mới chính là tôi.”
“Tôi đã quen biết anh từ khi anh còn thủ dâm lên tờ quảng cáo sản phẩm PC Penney [31] của mẹ đấy, nên sẽ phải mất một thời gian mới có thể quen được với cách gọi anh là ngài Thượng nghị sĩ.”
Hai người xuyên qua một cái cửa và đi thang máy chuyên dụng xuống dưới bếp. Nồi niêu bằng inox đang được cọ rửa trong chậu, đồ tráng miệng thì bày đầy trên bệ. Họ bước ra ngoài. Không khí vẫn còn vương lại mùi của cơn mưa ban nãy và loang loáng ánh trăng phản chiếu từ các vũng nước đọng. Trên phố chính, giao thông bị kẹt cứng cả hai phía.
Thượng nghị sĩ Dowling cởi nơ cổ ra. Ông ta có bàn tay rất đẹp, đầy nữ tính phù hợp với gò má xương xương cùng cái miệng nhỏ. Mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng và vuốt keo để tạo kiểu tóc hất sang trái. Pilkington lấy một điếu xì gà, liếm dọc phần đuôi nhưng không thử châm lửa.
“Audie Palmer đã trốn khỏi tù trong đêm trước ngày được tự do.” Thượng nghị sĩ cố không phản ứng nhưng Pilkington nhận thấy hai vai của người đàn ông trẻ tuổi hơn này cứng lại.
“Ông đã nói chuyện này được kiểm soát rồi mà.”
“Phải. Chó nghiệp vụ đã lần theo dấu vết hắn tới tận hồ Choke Canyon. Hồ rộng tầm ba dặm. Nhiều khả năng hắn đã chết đuối.”
“Các phương tiện truyền thông thế nào?”
“Chẳng ai chú ý tới tin tức này cả.”
“Nếu họ bắt đầu nghi ngờ thì sao?”
“Không đâu.”
“Nếu họ làm thật?”
“Anh đã truy tố bao nhiêu người khi còn là biện lý quận? Anh chỉ đang làm công việc của mình. Chỉ cần nói thế thôi.”
“Sẽ thế nào nếu hắn chưa chết?”
“Hắn sẽ bị bắt và đưa trở lại nhà tù.”
“Từ giờ đến lúc đó thì sao?”
“Chúng ta đành kiên nhẫn chờ thôi. Bất kỳ tên cặn bã nào trong cái đất nước này đều sẽ truy tìm Palmer. Chúng sẽ treo hắn lên, rút hết móng tay của hắn để tra hỏi về số tiền.”
“Hắn vẫn có thể gây bất lợi cho chúng ta.”
“Không, não của hắn đã bị tổn thương, nhớ chứ? Hãy nhớ là luôn nói với mọi người như thế. Nói với họ rằng Audie Palmer là tù nhân nguy hiểm, kẻ mà đáng lẽ phải ngồi ghế điện nhưng lại được tha do lũ điều tra liên bang nhúng mũi vào và hiện đã trốn thoát.” Pilkington nghiến điếu xì gà giữa hai hàm răng và ngậm đám lá bị nhai nát. “Trong khi chờ đợi, tôi muốn anh sử dụng một vài ảnh hưởng của mình.”
“Anh đã nói mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.”
“Biện pháp bảo đảm thêm thôi.”