Chương 11
Ba gã lính gác kéo Moss từ trên giường xuống, buộc anh cởi trần, quỳ trên sàn bê tông lạnh giá. Một gã vung gậy quật mạnh vào lưng Moss chả vì lý do gì ngoài sự thù hằn hay ác ý hoặc bất cứ kiểu tính cách tàn bạo nào đã lây nhiễm sang những con người chuyên tiếp xúc với tù nhân.
Moss được lôi đứng thẳng dậy và tống cho một bọc quần áo trước khi nhập vào hàng ngũ đi dọc hành lang, qua hai cái cửa, xuống cầu thang. Mấy chiếc quần lót vải bông đã giãn hết, khiến anh buộc phải giữ chúng bằng một tay. Tại sao anh không bao giờ được mặc đồ lót tử tế mỗi khi được mời ra gặp ai đó nhỉ?
Một gã lính gác bảo anh mặc đồ vào. Tiếp đến, cổ tay cùng mắt cá chân của anh bị còng và nối liền với sợi xích quấn quanh eo. Không một lời giải thích, anh bị đưa xuống đoạn đường dốc, nơi chiếc xe chuyên chở phạm nhân đang đậu giữa sân. Vài tù nhân khác đã được đưa lên xe, nhốt trong những chiếc lồng riêng biệt. Họ đang tiến hành thủ tục bàn giao anh. Việc này luôn diễn ra như vậy - giữa đêm khuya thanh vắng nhằm tránh tối đa rắc rối.
“Chúng ta bị đưa đi đâu vậy?” Anh hỏi một tù nhân.
“Chỗ nào đó.”
“Tao cũng nói thế được.”
Cánh cửa đóng lại. Tám người bị nhốt riêng biệt trong những chiếc lồng kim loại nặng, dưới sàn có hệ thống thoát nước, máy quay an ninh và một ghế ngồi bên. Một viên cảnh sát tư pháp ngồi quay lưng về phía buồng lái, vuốt ve khẩu súng ngắn trong lòng.
Moss gọi với ra. “Chúng tôi bị chuyển đi đâu?”
Không trả lời.
“Tôi có quyền. Các anh phải báo cho vợ tôi biết.”
Im lặng.
Chiếc xe bus lăn bánh ra khỏi cổng và hướng về phía nam. Các tù nhân khác đang ngủ gà ngủ gật. Moss quan sát biển hiệu trên đường, cố suy đoán nơi mình bị chuyển đến. Những vụ chuyển phạm nhân trong đêm thường là giữa các tiểu bang với nhau. Có thể đây chính là sự trừng phạt dành cho anh. Chắc hắn họ đang chuyển anh tới nhà tù dơ dáy nào đó ở Montana, cách nhà anh một ngàn năm trăm dặm. Một giờ sau chiếc xe rẽ vào nhà tù trung chuyển West Gaza gần Beeville. Tất cả đều được đưa ra khỏi xe, ngoại trừ Moss.
Chiếc xe lại lên đường. Moss là tù nhân duy nhất còn lại. Viên cảnh sát tư pháp cũng đã rời đi, chỉ còn một người khác trên xe là tài xế, thấp thoáng đằng sau tấm màn nhựa bẩn thỉu. Họ đi về hướng đông bắc theo đường số 59 khoảng vài tiếng trước khi đến vùng ngoại ô của Houston và rẽ sang hướng đông nam. Nếu họ định chuyển anh ra khỏi bang thì phải đưa anh đến sân bay. Nghe có vẻ không đúng.
Ngay trước bình minh, chiếc xe rẽ ra khỏi con đường có bốn làn xe, vòng vèo hồi lâu mới dừng lại ở một khu vực hoang vắng. Nhìn qua lớp lưới thép, Moss có thể thấy được hình dáng tối tăm của cây cối. Không ánh đèn nhà tù, tháp canh hay hàng rào kẽm gai.
Gã tài xế mặc đồng phục đi dọc lối đi giữa xe rồi dừng lại trước cửa lồng. “Đứng lên.”
Moss quay người, đối mặt với cửa sổ. Anh nghe tiếng khóa lách cách và thanh trượt mở ra. Một túi vải trùm lên đầu anh. Nó có mùi hành tây. Moss bị đẩy về phía trước bằng một cây gậy hoặc nòng súng. Anh ngã nhào xuống bậc thang, chống cả tay và đầu gối xuống đất. Đá sỏi đâm vào lòng bàn tay anh. Không khí trong lành và tươi mát giống như một ngày mới sắp bắt đầu.
“Đứng đây. Cấm nhúc nhích.”
“Chuyện gì tiếp theo?”
“Câm miệng.”
Anh nghe tiếng bước chân nhỏ dần, tiếng côn trùng, tiếng mạch máu của chính anh chảy rần rật trong tai. Cảm giác như cả tiếng đồng hồ đã trôi qua chỉ trong vài phút. Moss có thể nhìn thấy cảnh vật lờ mờ qua lớp vải dệt thưa của chiếc túi trùm đầu. Đèn pha xẹt qua người anh. Hai chiếc xe xuất hiện. Chúng vây xung quanh xe bus và dừng lại cách một đoạn.
Cửa xe mở ra rồi đóng lại. Hai người đàn ông bước lạo xạo trên sỏi. Họ dừng lại ngay trước mặt anh. Moss có thể thấy được hình dạng mờ mờ của họ. Một người đi đôi giày đen sáng bóng. Kiểu giày sang trọng. Ông ta bị thừa cân, nhưng khi đứng thẳng lại cho người ta cảm giác rất gọn gàng. Gã đi cùng thì nhỏ con hơn, có lẽ trẻ hơn nữa, mặc quần nâu và đi giày kiểu cao bồi. Không ai vội vàng lên tiếng cả.
“Các ông định giết tôi à?” Moss hỏi.
“Tôi vẫn chưa quyết định,” người lớn tuổi hơn nói.
“Tôi được quyền lựa chọn chứ?”
“Còn tùy.”
Moss nghe tiếng một khẩu súng ngắn được rút ra khỏi bao và mở chốt an toàn.
“Anh không cần nói lời nào trừ khi tôi đưa ra câu hỏi rõ ràng, hiểu chưa?”
Moss không đáp.
“Đấy là một câu hỏi rõ ràng.”
“Ồ vâng, tôi hiểu rồi.”
“Audie Palmer đâu?”
“Tôi không biết.”
“Thật đáng tiếc. Tôi vốn hy vọng cậu sẽ là người mà tôi có thể hợp tác được.”
Khẩu súng lục được đặt lên đầu Moss, ngay chỗ hõm sau tai phải.
“Tôi có thể hợp tác,” Moss đáp.
“Giao Audie Palmer ra.”
Moss nghe tiếng cò súng nhả ra.
“Tôi không thể nói cho ông chuyện mà tôi không biết.”
“Cậu sẽ không còn ở trong tù nữa nên chẳng có lý do gì mà phải giữ mồm giữ miệng cả.”
“Nếu tôi biết thì đã nói với ông.”
“Có lẽ anh là người trung thành.”
Moss lắc đầu. Anh có thể thấy đủ các màu sắc nhảy nhót trước mắt mình. Có lẽ đây chính là cảnh mà mọi người ám chỉ khi nói rằng trước khi chết, họ thường thấy ánh sáng, hay toàn bộ cuộc sống vụt qua trước mắt. Moss lấy làm thất vọng. Phụ nữ đâu rồi, các bữa tiệc và thời gian vui vẻ đâu rồi? Tại sao anh không thấy chúng thay vì hình ảnh trước mắt?
Gã trẻ hơn xoay người, đấm thẳng vào bụng Moss. Thâm hiểm và bất ngờ, cú đánh nhằm thẳng vào vùng bụng mềm ngay dưới xương ức của anh. Anh há miệng. Không khí bị ép hết ra. Không hít vào được. Anh tưởng mình không thở được nữa. Một chiếc giày ống đạp vào lưng, đẩy anh ngã sấp xuống, ép mặt vào đống lá. Nước dãi chảy đầy xuống cằm anh.
“Mày bị kết án bao lâu?”
“Cả phần đời còn lại.”
“Chung thân hả? Mày thụ án được bao năm rồi?”
“Mười lăm năm.”
“Trông chờ cơ hội được giảm án hả?”
“Tôi sống nhờ hy vọng.”
Người lớn tuổi hơn ngồi xổm xuống cạnh Moss. Giọng nói và ngôn từ của ông ta rất du dương, gần như là thôi miên. Một quý ông miền Nam. Tầng lớp quý tộc cũ.
“Tôi định tặng cho anh một thỏa thuận, anh Webster. Một đề nghị rất có lợi. Anh có thể gọi nó là cơ hội đổi đời bởi vì lựa chọn khác sẽ là ngắm nhìn viên đạn bay ra từ hốc mắt của anh.”
Im lặng hồi lâu. Chiếc túi trùm bị xô lệch và Moss có thể nhìn thấy vài centimet trên mặt cỏ. Một con sâu bướm đang bò về phía miệng anh.
“Thoả thuận là gì?” Moss hỏi.
“Tôi sẽ cho anh thời gian để suy nghĩ.”
“Nhưng tôi không biết nó là gì.”
“Mười lăm giây.”
“Ông không nói cho tôi…”
“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm…”
“Tôi chấp nhận.”
“Tốt lắm.”
Moss được kéo ngồi dậy. Mùi nước tiểu xộc vào mũi và anh có thể cảm nhận đũng quần ẩm ướt.
“Khi chúng tôi rời khỏi đây, anh hãy đếm đến một ngàn rồi bỏ mũ trùm đầu ra. Anh sẽ tìm thấy một chiếc xe tải nhỏ đậu ở đằng kia. Chìa khóa cắm sẵn trong ổ. Trong ngăn chứa đồ có một ngàn đô la, một chiếc điện thoại di động và một tấm bằng lái xe. Điện thoại đã được cài định vị GPS. Nếu anh tắt đi, hay làm mất hoặc bất kỳ ai khác trả lời điện thoại khi chuông reo thì cảnh sát địa phương sẽ báo cho FBI rằng anh đã trốn thoát khỏi nhà tù Darrington ở hạt Brazoria. Tôi cũng sẽ cử sáu gã tới nhà vợ anh - phải, tôi biết cô ấy sống ở đâu - và họ sẽ chơi đùa vợ anh theo cách mà anh không làm được trong suốt mười lăm năm qua.”
Moss không trả lời, nhưng hai tay anh nắm chặt. Người mặc âu phục lại cúi xuống. Gấu quần ông ta bị kéo lên để lộ mắt cá chân phủ lớp lông nhạt màu phía trên đôi tất màu đen. Mặc dù không thể nhìn thấy mắt ông ta, nhưng Moss biết rằng chúng đang dính chặt vào anh giống cái cách mà người bắt bóng chày sẵn sàng tư thế để bắt bất kỳ thứ gì đang lao nhanh tới hoặc xới tung bụi lên.
“Để đổi lại tự do, anh phải tìm được Audie Palmer.”
“Bằng cách nào?”
“Sử dụng các mối quan hệ anh có trong thế giới ngầm với đám tội phạm.”
Moss buộc phải nhịn cười. “Tôi đã ở tù mười lăm năm rồi.”
Lời bình luận này mang lại một cú đá mau lẹ. Moss ngày càng mệt mỏi vì bị ăn đòn.
“Việc này là vì khoản tiền đó phải không?” Moss hỏi, cố cưỡng lại cơn đau.
“Anh có thể giữ nó. Chúng tôi chỉ quan tâm đến Audie Palmer thôi.”
“Tại sao?”
“Hắn phải chịu trách nhiệm về tính mạng của những người đã chết. Lý do duy nhất hắn thoát khỏi án tử là nhờ viên đạn găm vào đầu.”
“Nếu tôi tìm được cậu ấy, tiếp theo sẽ thế nào.”
“Anh liên hệ với chúng tôi. Số điện thoại đã được cài sẵn trong máy.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra với Audie?”
“Đó không phải điều anh cần quan tâm, Webster. Anh đã đánh hỏng bóng ba lần và bị loại. Bây giờ anh có cơ hội quay lại trận đấu với vị trí tấn công tại đĩa nhà [32] . Nếu không tìm được Palmer thì phần đời đáng thương còn lại của anh sẽ trôi qua trong nhà tù khốn khổ, vô nhân đạo nhất Texas. Anh hiểu chứ?”
Ông ta cúi xuống thấp hơn và ném mẩu xì gà đã dụi tắt, ướt sũng gần sát mặt Moss.
“Anh chỉ có duy nhất một lựa chọn thôi, Webster, và anh càng sớm nhận ra nó thì càng dễ dàng hơn. Hãy nhớ những điều tôi đã nói về chiếc điện thoại. Nếu mất nó, anh sẽ trở thanh kẻ bị truy lùng.”